• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thương Dục Hoành biết Tang Vãn không tin mình, nhưng anh không nỡ nhìn cô nhảy vào hố lửa nên cố gắng hết sức chứng minh mình không nói dối.

“Anh không lừa em.” Anh dùng ngón tay cẩn thận phóng to rồi thu nhỏ từng tấm ảnh, chỉ để chứng minh những gì mình nói là thật.

Nhưng thậm chí Tang Vãn còn chẳng buồn nhìn lấy một cái, cô đưa tay hất mạnh điện thoại của anh ra, giọng lạnh lùng: “Chuyện của em không liên quan đến anh.”

“Làm ơn, lập tức rời khỏi đây!” Cô nhanh chóng trượt xuống khỏi mép giường, mở cửa phòng ra.

Thương Dục Hoành không nói gì thêm, chỉ siết chặt chiếc điện thoại trong tay, ánh mắt sâu thẳm phản chiếu rõ vẻ bướng bỉnh của cô rồi xoay người rời đi.

Toàn thân Tang Vãn run rẩy, khí huyết trào dâng. Mãi đến khi nghe thấy tiếng động dưới tầng, cô mới dần tỉnh táo lại.

Mẹ Tang vừa từ ngoài về sau khi mang cơm cho con trai thì đụng mặt Thương Dục Hoành ngay trước cửa.

Bà nhíu mày, rồi nhanh chóng nhận ra anh: “Thương tổng?”

Thương Dục Hoành lập tức dừng lại, cũng lễ phép chào: “Cháu chào bác.”

Vì biết Tang Vãn không muốn anh ở lại lâu nên chào xong, anh lập tức rời đi.

Nghe thấy tiếng mẹ, Tang Vãn đi dép từ tầng trên xuống, dựa người vào tay vịn cầu thang, ló đầu ra.

Mẹ Tang quay lại, ánh mắt hai mẹ con vô tình chạm nhau.

“Vãn Vãn, ăn cơm thôi.” Giọng bà dịu dàng.

Đối với người đàn ông đột ngột xuất hiện này, cả hai mẹ con đều ăn ý không nhắc đến.

Trong bữa ăn, Tang Vãn mím môi, tay cầm đũa mãi không nhấc lên. Mẹ cô gắp một miếng sườn đặt vào bát cô: “Vãn Vãn, có chuyện gì sao?”

“Mẹ, con có thể không đi xem mắt nữa không?” Giọng cô nũng nịu. Thời gian trước bị mẹ ép quá nên mới đồng ý gặp Dư Hào cho xong.

Tay gắp đồ ăn của mẹ cô khựng lại, rồi bà cười nhìn cô: “Không muốn đi thì thôi, thời gian trước là mẹ ép con quá, mẹ xin lỗi nhé.”

“Cảm ơn mẹ.”

Được mẹ đồng ý, cô vui mừng thấy rõ, ăn cơm cũng trở nên hăng hái hơn.

Nhìn thấy sự thay đổi của con gái, mẹ Tang khẽ dò xét: “Con vẫn còn thích cậu ấy đúng không?”

Tang Vãn sững người, ánh mắt lấp lánh sự hoang mang.

Bỗng nhiên “cạch” một tiếng, đôi đũa trên tay cô rơi xuống. Cô vội cúi xuống nhặt: “Con đi rửa lại đũa.”

Mẹ cô không nói gì thêm. Dù bà chưa bao giờ hỏi chuyện tình cảm của con gái, nhưng không có nghĩa là bà không biết gì.

Khi Tang Vãn trở lại, mẹ đã ăn xong, bà mỉm cười dịu dàng: “Vãn Vãn, thật ra cả đời người ta có thể gặp được một người mình thật lòng yêu không dễ. Nếu gặp được, vậy con chính là người may mắn. Mẹ nhìn ra được, Thương Dục Hoành không phải người có tâm địa xấu xa. Mẹ không biết giữa hai đứa xảy ra chuyện gì, nhưng một khi đã yêu ai đó thì nên tin tưởng người ta, đúng không? Mẹ cũng không ép con nhất định phải cưới ai. Mẹ chỉ mong con được hạnh phúc, vậy là đủ.”

“Mẹ...” Mắt Tang Vãn đỏ hoe, cô cắn chặt môi, hít một hơi thật sâu: “Con không có thích anh ấy...” Cô yếu ớt phản bác.

Mẹ cô vươn tay kéo con gái ngồi xuống bên cạnh: “Vãn Vãn, có muốn nghe chuyện của mẹ và cha con không?”

“Muốn ạ!” Tang Vãn nhào đến, quấn lấy tay mẹ, đầu tựa vào vai bà.

Nhắc đến cha, mắt mẹ Tang cũng ánh lên những giọt lệ. Bà bắt đầu hồi tưởng lại quãng thời gian trước kia.

“Hôm nay mẹ chỉ muốn nói với con về sự tin tưởng. Sự nghi kỵ có thể hủy hoại một cặp đôi yêu thương nhau.” Bà khẽ xoa đầu cô, giọng nghèn nghẹn.

 

 

Tang Vãn chu môi, nghiêng đầu nhìn mẹ, thì thào hỏi: “Vậy mẹ có tin cha không?”

“Tin.” Không một chút do dự: “Mẹ tin con người của cha con, tin ông ấy sẽ không phản bội mẹ, cũng không phản bội gia đình này. Có thể ông ấy có nỗi khổ riêng, chỉ là chưa kịp nói với mẹ.”

Nghe mẹ thủ thỉ, Tang Vãn bất giác thấy ngưỡng mộ tình cảm của cha mẹ mình. Ngày trước, khi cha bị người đời phỉ nhổ, mẹ cô chưa từng nghi ngờ ông, chỉ lặng lẽ đưa hai con chuyển nhà.

Nhìn tóc mẹ điểm bạc, lòng cô nhói đau.

Ăn xong, Tang Vãn về lại phòng, mở bảng vẽ, tiếp tục phần tranh còn dang dở hôm nay.

Đột nhiên ngoài cửa sổ lóe sáng tia chớp, tiếp theo là tiếng mưa rơi dồn dập.

Cô lập tức đứng dậy, nhón chân lên khép cửa sổ lại.

Mưa mỗi lúc một to, trong lúc khép cửa, ánh mắt cô bất chợt nhìn thấy chiếc xe Cayenne đen quen thuộc đang đỗ ở bên kia đường.

Là xe của Thương Dục Hoành.

Giờ này rồi mà anh vẫn chưa rời đi?

“Ước gì anh ấy bị ướt mưa c.h.ế.t luôn cũng được!” Tang Vãn lầm bầm, kéo mạnh rèm che lại.

Cô quay lại bàn, mở bảng vẽ nhưng đầu óc trống rỗng.

Cô bực bội, vứt bút cảm ứng xuống, lại lần nữa bước đến bên cửa, định nhìn trộm xem anh đã đi chưa.

Trong màn mưa mờ ảo, dáng người cao lớn của Thương Dục Hoành dựa bên xe. Từng giọt mưa men theo tóc nhỏ xuống chiếc vest đã bị ướt sũng. Gương mặt tuấn tú sắc lạnh ấy cũng bị nước mưa làm ướt hết.

Anh hơi cúi đầu, không biết đang nghĩ gì.

Trong xe, Nhan Duệ đang xem livestream concert thần tượng, cười nói nhảy nhót như điên.

Thương Dục Hoành vì bị làm phiền nên mới ra ngoài hóng gió.

Tang Vãn khựng lại giữa chừng, hít sâu một hơi, quyết định đi xuống đuổi anh đi.

Đứng dầm mưa ngoài cửa nhà cô là thế nào chứ? Lỡ hàng xóm thấy thì lại đàm tiếu.

Cô mặc bộ đồ ngủ hình hoạt hình dễ thương, che chiếc ô màu hồng, mặt mày bực bội đi đến trước mặt anh.

Mưa làm ướt bắp chân trắng nõn của cô khiến cô cau mày. Với người có chút sạch sẽ như cô thì đây là điều rất khó chịu.

“Anh bị điên à? Mưa to vậy mà đứng đó không biết che ô? Thương Dục Hoành, đầu óc anh bị lừa đá à?” Cái ô nhỏ chỉ đủ che mình cô, lông mày cô nhíu lại, tức giận mắng.

Thương Dục Hoành mặt không biểu cảm, lần đầu tiên không phản bác một câu nào.

Cuối cùng, cô vẫn không nỡ, nghiêng ô về phía anh một chút.

Anh ngây người nhìn cô, khẽ cong môi:

“Quan tâm anh à?”

“Không có! Em chỉ không muốn thấy anh c.h.ế.t trước cửa nhà em thôi.” Cô lớn tiếng phản bác.

Anh gật đầu, mở cửa xe định lái vào sân sau nhà cô.

“Anh điên à?” Tang Vãn túm lấy tay anh, tưởng anh nói thật.

 

 

Thương Dục Hoành nghiêng đầu, thấy làn da trắng như sữa của cô, yết hầu khẽ lăn nhẹ…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK