• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe có người gọi tên mình, Tang Vãn không quay đầu lại, vì cô quá quen thuộc với giọng nói ấy.

“Chờ cậu cất hành lý rồi chúng ta đi ăn nhé.” Cô mỉm cười, như thể tất cả những cảm xúc tiêu cực vừa rồi đều tan biến.

Thương Dục Hoành bước nhanh hơn, tiến tới nắm lấy cánh tay Tang Vãn, kéo cô về phía sau lưng mình.

“Anh làm gì thế?” Tang Vãn vội vàng rút tay lại, xoa cánh tay bị kéo đau, khuôn mặt nhăn nhó.

Thịnh Sơ nhìn họ bằng ánh mắt dò xét, không chịu thua mà túm lấy tay kia của Tang Vãn khiến cô càng đau hơn.

“Thịnh Sơ, buông ra.” Cô ngẩng đầu, trong mắt ngân ngấn nước.

Thương Dục Hoành cũng không chịu nhường, hai người đàn ông ngay giữa sảnh khách sạn giằng co giành người, trông thật nực cười.

“Cả hai đều buông ra đi!” Tang Vãn tức giận đẩy cả hai ra, rồi khoác tay Thịnh Sơ: “Chúng ta đi thôi.”

Thương Dục Hoành biết cô đang giận, lập tức đuổi theo, dùng thân mình chắn trước mặt cô.

“Rốt cuộc anh muốn gì?” Cô vẫn mềm lòng.

Trong lòng Tang Vãn, chỉ cần Thương Dục Hoành nói một câu: “Anh đến là để tìm em.” Thì mọi chuyện đều có thể bỏ qua.

Cô không đòi hỏi nhiều, bởi vì cô quá yêu anh.

Yêu một người là không cần lý do, là vô điều kiện thiên vị, vô điều kiện tin tưởng.

“Em còn công việc.” Thương Dục Hoành đứng thẳng người, giọng trầm thấp.

Tang Vãn cười lạnh, cô đợi bao lâu chỉ để nghe một lý do lạnh nhạt như vậy.

Có lẽ là do cô kỳ vọng quá nhiều vào anh, hoặc là cô đã đánh giá quá cao vị trí của mình trong lòng anh.

Đối với người đàn ông không hiểu thế nào là yêu, cho dù cô có m.ó.c t.i.m gan ra trước mặt, anh cũng chẳng thèm nhìn.

“Chuyện công việc, em sẽ đích thân đến tìm tổng giám đốc Thương vào giờ làm.” Cô nhếch môi chua chát, rồi kéo Thịnh Sơ rời đi.

Tang Vãn đi cùng Thịnh Sơ tham quan vài điểm gần đó, ăn tối xong thì về khách sạn cũng gần 1 giờ sáng.

Vì phòng của hai người không cùng tầng, nên cô xuống thang máy trước.

Tạm biệt Thịnh Sơ xong, cô lững thững đi về phòng, vẻ mặt thản nhiên, thong dong.

Cô phát hiện gần đây mình quá gắn bó với Thương Dục Hoành khiến trong đầu toàn là hình bóng của anh.

Sau này nên dành nhiều thời gian hơn cho Thịnh Sơ và Hạ Ly, như vậy sẽ không luôn luôn nhớ đến anh nữa.

Quẹt thẻ mở cửa, Tang Vãn vừa đẩy cửa định bước vào thì bất ngờ bị một sức mạnh từ phía sau áp tới khiến cô kinh hoảng thốt lên.

Bàn tay nóng rực của một người đàn ông bịt miệng cô lại, đẩy cô vào trong phòng.

“Rầm!”

Cửa bị đá mạnh đóng lại, Tang Vãn hoảng hốt cố quay lại nhìn người phía sau.

Cô bị xoay người lại, trừng mắt: “Anh...”

Môi cô bị ai đó chặn lấy. Người đàn ông hôn cô như trút hết kìm nén, Tang Vãn run rẩy, đến đứng cũng không vững.

“Buông ra... Thương... Thương Dục Hoành... anh điên rồi à...” Cô nói đứt quãng, tay bị anh giữ chặt không thể cử động.

Thương Dục Hoành nâng eo cô lên, bế cô đặt lên giường.

Tang Vãn nhanh chóng ngồi dậy, cố gắng lùi về sau: “Chị Thanh Đại còn ở... ưm~”

Chưa nói hết, anh đã đè xuống, hai tay nâng gương mặt trắng mịn của cô, hôn mạnh mẽ.

Tang Vãn dần mềm nhũn, ngón tay siết chặt lấy ga giường, khóe mắt rơm rớm lệ.

 

 

Không biết bao lâu sau, cảm xúc của Thương Dục Hoành mới bình ổn lại. Anh thả môi cô ra, thở hổn hển.

Tang Vãn tưởng mình được tha, lập tức bò về phía cuối giường nhưng cô đã đánh giá thấp phản xạ của anh.

Vừa động đậy liền bị anh túm lấy cổ chân, kéo trở lại.

“Đừng đi.” Giọng anh khàn khàn, mang theo một sự quyến rũ c.h.ế.t người.

Cô rơi vào lòng anh, hai tay ôm chặt lấy bản thân, không muốn gần gũi thêm với người đàn ông này.

Cô áp má vào lồng n.g.ự.c nóng hổi, lúc này mới phát hiện anh đang sốt. Không trách sao lúc nãy lại thấy nóng đến vậy.

“Thương Dục Hoành?” Cô ngẩng đầu gọi nhẹ.

Không biết anh có nghe thấy không, anh nhắm mắt, lông mi rậm dài, sống mũi cao, đường nét ngũ quan sắc sảo.

Cô vươn tay lướt dọc gương mặt anh, cuối cùng dừng lại ở môi: “Người tốt như vậy mà phải mở miệng ra mới thấy ghét! Bị sốt là đáng đời! Đừng mong em thương hại.”

Nói vậy thôi, chứ cô vẫn không nỡ để anh sốt tiếp. Cô gọi dịch vụ giao nhanh mua thuốc hạ sốt, pha nước cho anh uống từng ngụm.

Khi đặt ly xuống, cô nghe thấy anh thì thầm rất nhỏ. Cô nghiêng đầu áp sát tai vào.

“Anh yêu em.”

“Yêu em...”

“Anh yêu em... Tang Vãn...”

Thương Dục Hoành trong cơn mê liên tục thì thầm những lời đó, rất lâu sau, Tang Vãn đã khóc đến đỏ cả mắt.

Có người nói lời yêu đàn ông chỉ là dối trá. Nhưng với cô, chỉ cần một chút an ủi tinh thần, sao lại khó đến vậy?

Nhưng cuối cùng… cô cũng đã nghe được.

Sáng hôm sau.

Thương Dục Hoành mở mắt, thấy xung quanh xa lạ, anh cau mày, vừa định ngồi dậy thì phát hiện trong n.g.ự.c có người.

Tang Vãn ngủ không yên, cả tay chân đều quấn chặt lấy anh, lúc này đang ngủ say.

Anh mỉm cười, khẽ nhéo mũi cô: “Không đi tìm bạn thân, lại ôm anh thế này à?”

“Đừng động vào em...” Giọng cô ngái ngủ mang chút nũng nịu nhưng nhanh chóng nhận ra có gì đó sai sai.

Cô mở to mắt, mơ hồ nhìn anh bị mình quấn chặt: “Anh hạ sốt rồi à?”

“Ừm.” Giọng anh nhàn nhạt.

Tang Vãn lập tức kéo chăn quấn người, xoay người lại: “Vậy anh về phòng đi, em còn muốn ngủ nữa.”

Thương Dục Hoành không vui rồi. Ôm anh cả đêm mà không làm gì, sáng dậy còn tỏ vẻ chê bai, cứ như anh có vấn đề vậy.

Anh kéo chăn, ôm cô lại vào lòng: “Ngủ thêm tí nữa.”

“Tại sao?” Tang Vãn nghiêng đầu chống tay nhìn anh.

Anh không đáp, mà hành động chứng minh rõ ràng anh định làm gì. Tang Vãn vội che miệng lại: “Anh vừa hết sốt nên nghỉ ngơi nhiều hơn...”

Anh chống tay hai bên người, khóe miệng cong lên: “Vận động nhiều thì ra mồ hôi nhanh.”

Tang Vãn mặt đỏ bừng, lí nhí: “Nóng…”

“Ráng chịu.” Anh bật cười, rồi cúi xuống áp sát cô.

Rèm không kéo, căn phòng chìm vào bóng tối mơ màng...

“Anh có muốn suy nghĩ lại việc ở bên em không?” Tang Vãn cào mạnh vai anh, khàn giọng hỏi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK