“Thương Dục Hoành, em đã nói rồi, từ nay về sau chuyện của em không liên quan gì đến anh!” Hai mắt Tang Vãn đỏ hoe, rõ ràng là cô vừa bị dọa không nhẹ.
Chuyện của cô không liên quan gì đến anh?
Thương Dục Hoành khẽ nhướng mày, chỉ cảm thấy câu này như một trò cười cay nghiệt. Anh hất tay, ném toàn bộ bông gạc vào thùng rác: “Nếu có bản lĩnh thì trả lại hết những gì anh đã dạy em đi!”
Tang Vãn ngước đôi mắt đẫm hơi nước lên nhìn anh, cắn chặt môi, vung tay tát mạnh một cái.
Thương Dục Hoành không né tránh, cú tát đánh thẳng vào gò má điển trai của anh, vậy mà thậm chí anh không nhíu mày một cái.
Tang Vãn hơi hoảng, lập tức xoay người bỏ chạy khỏi văn phòng của anh.
Cô cảm thấy giữa hai người ngày càng không thể nói chuyện được với nhau nữa, cả hai đều trở nên ngang ngạnh, hễ gặp mặt là cãi vã.
Dù trên mặt đã được bôi thuốc, nhưng khi Tang Vãn tranh thủ vào nhà vệ sinh soi gương, vết thương sưng đỏ vẫn hết sức ghê rợn.
Nhân viên phòng thương hiệu tuy không dám quá đáng với cô nhưng lại âm thầm lập nhóm riêng để bàn tán sau lưng.
Tan làm buổi chiều, vừa ra khỏi tòa nhà, Tang Vãn đã thấy xe của Thịnh Sơ đỗ bên kia đường, ánh mắt cô lóe lên, lập tức bước nhanh đến.
Bạn tốt chính là gia vị của cuộc sống. Hôm nay Tang Vãn đã cảm nhận rõ điều đó.
Thịnh Sơ vừa mở cửa xe bước xuống, nhìn thấy vết thương trên mặt cô, gương mặt vốn bình thản lập tức trở nên giận dữ.
“Ai làm?” Giọng anh nghiêm nghị, đầy chất vấn.
Tang Vãn mím môi: “Chỉ là... Chơi đùa một chút với bọn họ, không cẩn thận... Bị va trúng...”
Thịnh Sơ chẳng tin câu đó. Anh mở cốp sau xe, lấy ra cây gậy bóng chày vác lên vai: “Không cẩn thận hả? Vậy để tụi nó xem ‘không cẩn thận’ của tớ là thế nào!”
“Thịnh Sơ! Thịnh Sơ!” Tang Vãn cuống cuồng nhào đến giữ anh lại nhưng không kịp, cô vội vàng chắn trước mặt anh:
“Cậu lên xe trước đã, tớ từ từ kể cho cậu nghe.”
Thịnh Sơ vẫn còn đang bốc hỏa, trán nổi gân xanh, nhưng khi cúi đầu nhìn thấy vẻ mặt của Tang Vãn thì nét giận dữ cũng dịu đi: “Vãn Vãn, cậu đừng sợ. Một công việc thôi mà, nếu đã chịu không nổi thì nghỉ luôn! Cậu không cần phải chịu nhục như vậy! Nếu không được thì theo tớ mở tiệm, nhưng trước khi cậu đi, tớ nhất định phải xử lý lũ khốn đó một trận ra trò!”
Nói rồi, Thịnh Sơ như sực nhớ ra điều gì, do dự một chút rồi hỏi: “Cái tên sếp não tàn của cậu biết chưa?”
“Biết rồi.” Tang Vãn thành thật trả lời.
Nghe xong, Thịnh Sơ không nhịn được nữa, sải bước muốn xông thẳng vào tòa nhà, ánh mắt phẫn nộ bừng bừng.
“Thịnh Sơ, cậu định làm gì?” Tang Vãn không kéo nổi anh, chỉ có thể vừa chạy vừa đuổi theo.
Thịnh Sơ lạnh lùng buông một câu:
“Đánh luôn cả sếp cậu!”
Hôm nay, anh phải cho mọi người thấy, phía sau Tang Vãn là có người chống lưng!
Đúng lúc đó, Thương Dục Hoành vừa từ thang máy bước ra thì bị cây gậy bóng chày chặn ngay ngực.
Anh hờ hững nâng mi mắt, ánh mắt đầy lạnh lùng: “Có chuyện gì?”
“Anh lấy quyền gì mà bắt nạt Vãn Vãn của tụi tôi? Anh tưởng cô ấy không có ai đứng sau sao?” Thịnh Sơ dùng gậy chỉ vào n.g.ự.c anh, cố ý hạ thấp giọng.
Ánh mắt sắc bén của Thương Dục Hoành lướt qua hai người, lạnh lẽo vô cùng:.“Cút.”
Thịnh Sơ đã chuẩn bị cả đống lý lẽ, không ngờ đối phương lại cứng rắn đến vậy, tay cầm gậy của anh bất giác run lên.
Thương Dục Hoành mang theo khí chất áp đảo bẩm sinh, chỉ cần đứng gần là đã khiến người khác nổi da gà.
“Thịnh Sơ, mình đi thôi…” Tang Vãn còn chưa nói hết câu, đã bị Thịnh Sơ ôm chặt vào lòng. Cô ngơ ngác, tay chưng hửng giữa không trung.
Thịnh Sơ nhẹ nhàng thở dài, như cố ý nói cho Thương Dục Hoành nghe: “Vãn Vãn, sau lưng cậu còn có tớ, một công việc thôi mà, không vui thì nghỉ, tớ nuôi được cậu.”
Lời này khiến Thương Dục Hoành nhíu mày, đúng là đến trước mặt anh để khoe mẽ. Anh liếc về phía Tang Vãn, càng nhìn càng thấy chướng mắt.
“Dắt bạn trai em cút.” Đôi mắt đen sâu thẳm của anh vẫn lạnh băng như thường.
Tang Vãn nhẹ đẩy Thịnh Sơ ra, vỗ vai anh như trấn an: “Vâng, Thương tổng.”
Cô tất nhiên hiểu vì sao anh nói như vậy, rõ ràng là cố tình chọc tức cô.
Quả nhiên, sau khi nghe câu đó, ánh mắt khinh thường của Thương Dục Hoành không che giấu nữa, sắc như dao: “Công ty cấm yêu đương nơi công sở, tháng này em không có thưởng.”
Tang Vãn cạn lời, không thèm quay đầu lại mà đi thẳng.
Trẻ con hết sức, đây mà gọi là yêu đương nơi công sở chắc?
Lúc này, sự việc liên quan đến Tang Cảnh Tư vẫn đang tiếp tục leo thang. Giám đốc nhân sự đã tìm Tang Vãn nói chuyện nhiều lần, muốn cô ra mặt vì công ty, ám chỉ cô nên nhận tội thay cha.
Tang Vãn tất nhiên không đồng ý. Giám đốc nhân sự chỉ có thể khó xử nói: “Chúng tôi sẽ xem xét lại việc giữ cô ở lại công ty.”
“Xin cứ tự nhiên.” Tang Vãn thản nhiên đáp: “Vì lợi ích bản thân mà bán đứng gia đình, các người không sợ loại người như tôi sẽ làm gián điệp cho công ty đối thủ sao?”
Giám đốc nhân sự mỉm cười: “Quả nhiên Thương tổng nói không sai.”
Tang Vãn sững sờ: “Ý gì?”
“Không có gì, cô về làm việc đi, tôi biết phải làm gì rồi.” Giám đốc nhân sự không nói thêm.
Nửa đêm, một đoạn video xin lỗi của Tang Cảnh Tư bất ngờ được tung lên mạng và nguồn đăng chính là từ tài khoản chính thức của Tập đoàn Mỹ Ích. Video nhanh chóng leo lên top tìm kiếm.
Sáng sớm hôm sau, Tang Vãn mở điện thoại đã thấy tin tức tràn lan. Cô tò mò nhấn vào xem.
“Xin chào mọi người, tôi là đại lý hợp tác với Mỹ Ích, tên tôi là Tang Cảnh Tư. Gần đây có người tiêu dùng phản ánh về hạn sử dụng sản phẩm, tôi muốn lên tiếng xin lỗi.” Trong video, ông mặc vest xám đậm, ngồi nghiêm chỉnh, nhìn thẳng vào ống kính.
“Vì tư lợi cá nhân mà khiến một người tiêu dùng thiệt mạng, tôi vô cùng xin lỗi và sẵn sàng chịu trách nhiệm…”
Tang Vãn không thể nghe tiếp nữa, lập tức tắt video rồi ném điện thoại đi.
Không thể nào, không thể nào... Cha cô không thể làm ra chuyện đó...
Cô ôm đầu, ánh mắt hoảng loạn, miệng lẩm bẩm: “Không thể nào... Không thể nào...”
Tang Vãn hoàn toàn suy sụp. Cô cảm thấy thế giới đang trêu ngươi mình một cách tàn nhẫn. Cô đã cố hết sức chứng minh cha không phải người xấu, không phải một thương nhân vì tiền mà bán rẻ đạo đức, nào ngờ người bị lừa dối lại chính là cô.
Do dự vài giây, cô nhặt điện thoại lên, cố phân tích xem video kia có phải là sản phẩm AI dựng lại không.
Bộ quần áo trong video đúng là trang phục cha cô mặc ngày mất, cà vạt cũng là do mẹ cô tự tay thắt, trái tim Tang Vãn như vụn vỡ.
Cô nhấn vào nguồn gốc video, hơi cau mày, tài khoản chính thức?
Ngay sau đó, cô thoát khỏi weibo, mở wechat, tìm đoạn hội thoại với Thương Dục Hoành…