Thuận Vân nằm trong khu vực núi non, là một thị trấn nhỏ có đường nét rõ ràng, bị chia đôi bởi con sông Thanh An xanh biếc, hai đầu khúc quanh của con sông mỗi đầu có một cây cầu nối liền đường cao tốc, phân định rõ ràng với thế giới bên ngoài. Còn ở Hoàn Châu, tầm mắt luôn bị những tòa nhà cao tầng che khuất, muốn nhìn thấy ranh giới là điều không thể.
KiềuThanh Vũ chưa từng khám phá hết khu Tân Thôn Triều Dương, chỉ biết rằng cổng khu gần trạm xe buýt đủ lớn để diễn tả bốn chữ “khí thế ngút trời” — dòng người từ trong khu vực tràn ra có thể lấp đầy cả Thuận Vân. Khi xe buýt chầm chậm đến, cô là một giọt nước trong dòng người đổ về phía cửa xe, đôi chân không chịu sự điều khiển của bộ não, gương mặt vô cảm đến mơ hồ. Xuống xe không phải để đi học, mà như rơi vào một biển sâu không thấy bờ bến. Khác với ở Thuận Vân, những ánh mắt chế giễu, vì sự im lặng của Kiều Thanh Vũ mà trở nên táo bạo, tư thế né tránh càng quyết liệt hơn vì cô là người mới.
Kiều Thanh Vũ không hiểu tại sao tin đồn lại lan nhanh như vậy ở Hoàn Châu, mới ngày thứ ba đã lọt vào tai của bố mẹ trong quán mì. Sau này cô mới biết đó là vì có người đã đăng câu chuyện cô “sỉ nhục” Minh Thịnh và chuyện của Kiều Bạch Vũ lên diễn đàn của trường Nhị Trung và cả diễn đàn 88 Lầu của Hoàn Châu.
Lời đáp trả của Minh Thịnh thường vang lên trong đầu cô. “Đáng thương”, “vô vị” có thể là sự thật, “đáng ghét” mặc dù làm cô đau lòng nhưng có thể bỏ qua, nhưng “ngu ngốc”?
Kiều Thanh Vũ không chắc Minh Thịnh biết chuyện của Kiều Bạch Vũ từ đâu, trực giác mách bảo cô rằng Minh Thịnh chỉ mù quáng tin vào những lời đồn ở Thuận Vân — “tự nguyện sa ngã”, “AIDS” là những từ đã ám ảnh cô suốt hơn hai năm qua. Vì vậy, cậu ta tin vào lời đồn, còn cô tin vào bố mẹ, chẳng phải đều là tin vào người khác sao? Cậu ta có tư cách gì gọi cô là ngu ngốc?
Trong những ngày Kiều Cường Vũ về nhà, Kiều Thanh Vũ đã tra trên mạng và biết rằng có thực sự tồn tại “AIDS kèm viêm ruột thừa”, còn có thông tin cho rằng người mắc AIDS dễ bị viêm ruột thừa hơn và khi điều trị dễ gặp biến chứng. So sánh với việc phẫu thuật viêm ruột thừa bình thường chỉ mất vài ngày để hồi phục, nhớ lại bố mẹ đã ở lại Hoàn Châu hai tháng, Kiều Thanh Vũ mơ hồ xác nhận suy đoán của mình.
Tuy nhiên, cô không thể chạy đến trước mặt Minh Thịnh, dùng phát hiện của mình để phản bác lời cậu ta gọi cô “ngu ngốc”. Lời đồn trở thành sự thật, cô cảm thấy mình không còn đủ dũng khí để bước chân vào trường nữa.
Nhưng Kiều Cường Vũ lại nài nỉ cô dẫn cậu và vài người bạn vào trường Nhị Trung Hoàn Châu xem Minh Thịnh chơi bóng, lý do là cậu đã hứa với bạn rằng “chị mình và Minh Thịnh cùng lớp, chắc chắn không vấn đề gì”. Kiều Thanh Vũ tức giận mắng cậu ta một trận.
“Chị, những chuyện trên mạng, bạn em gửi cho em xem rồi, không ngờ chị dám mắng Minh Thịnh… Nhưng cậu ta không làm gì chị chứ? Nghe nói cậu ta không bao giờ làm khó bạn cùng lớp… Chị thật là, đã cùng lớp thì phải giữ quan hệ tốt chứ, đó là Minh Thịnh mà, nếu là em thì…”
“Là cậu ta tung chuyện của chị ra,” Kiều Thanh Vũ ngắt lời Kiều Cường Vũ, “Cậu thật nhu nhược! Cậu có biết vì mấy lời của cậu ta, chị phải chịu bao nhiêu ánh mắt khinh thường ở trường không?”
“Bạn em cũng hỏi về chị cả, em chỉ nói thẳng thôi,” Kiều Cường Vũ cười nói, “Em dạy chị một cách nhé, chị lưu vài tấm ảnh từ nhỏ đến lớn của chị, nếu ai hỏi, chị cứ cho họ xem ảnh rồi tội nghiệp nói chị bị người ở quê vu oan, người ta sẽ tin chị… Bạn cùng phòng của em thấy ảnh chị đều mê mẩn, em nói gì họ cũng gật đầu… Chị đưa ảnh cho Minh Thịnh xem, nhất định phải đưa cho cậu ta xem!”
“Cậu thực sự nghĩ rằng chị bị vu oan sao?” Kiều Thanh Vũ hỏi, “Những lời đồn kia, chẳng lẽ đều do người khác bịa ra sao?”
“Mặc kệ đi,” Kiều Cường Vũ không quan tâm, “Dù sao ở đây không ai biết chị, chúng ta nói sao thì họ tin vậy!”
Do dự một lúc, Kiều Thanh Vũ nói: “Chị vừa tra trên mạng, phẫu thuật viêm ruột thừa chỉ cần vài ngày, hôm bố nhận được điện thoại báo tin thì nói rằng chị đã phẫu thuật rồi, nên bố mẹ mới vội vàng đến. Sau đó lại ở Hoàn Châu hai tháng, tại sao vậy?”
“Không phải sau đó bị xuất huyết sao?”
“Tại sao lại xuất huyết?” Kiều Thanh Vũ chìm vào suy nghĩ, “Tại sao mọi người lại nói chị bị AIDS?”
Hai chữ “AIDS” khiến Kiều Cường Vũ hít một hơi lạnh: “Chị, chúng ta là người trong nhà, đừng nhắc đến nữa được không…”
“Không thể nói sao?” Kiều Thanh Vũ nhìn cậu, “Bố luôn nói, mình ngay thẳng không sợ người khác dèm pha, nếu là sai, sao bố mẹ không có dũng khí đối mặt?”
Kiều Cường Vũ ngạc nhiên há hốc miệng: “Không phải, chị có ý gì?”
“Chị muốn hiểu rõ tại sao bố mẹ lại ở Hoàn Châu hai tháng,” Kiều Thanh Vũ nói, “Chị bị xuất huyết là do đâu, có phải vì AIDS hay không.”
“Ồ.”
“Cậu giúp chị hỏi đi.”
“Hả?!”
“Chỉ cần nói rằng bạn cùng phòng hỏi mãi, cậu chịu không nổi nữa,” Kiều Thanh Vũ gợi ý, “Cậu ở ký túc xá, quan hệ bạn bè rất quan trọng, không thể vì chuyện của chị mà bị xa lánh chứ? Bố mẹ chắc chắn sẽ hiểu.”
Kiều Cường Vũ liên tục lắc đầu: “Không được, em đâu dám nhắc đến chị trước mặt bố mẹ? Chị cũng biết mà…”
“Chị sẽ dẫn cậu vào trường Nhị Trung xem Minh Thịnh chơi bóng,” Kiều Thanh Vũ ngắt lời, “Đổi lại, cậu phải hỏi bố mẹ.”
Kiều Cường Vũ hơi ngạc nhiên, sau đó nghi ngờ: “Chị, đã hai năm rồi, tại sao lại muốn nhắc lại chuyện đau đầu này?”
“Xung quanh toàn ánh mắt kỳ thị, chị rất đau khổ,” Kiều Thanh Vũ nghiêm túc nhìn cậu, “Không thể phản bác, thà chết cho rõ ràng.”
——
Kiều Thanh Vũ nhanh chóng nhận ra mình đã quá tin tưởng Kiều Cường Vũ, cậu ta hoàn toàn không có ý định tuân thủ điều kiện của cô. Sau khi xem xong trận đấu tập của đội trường Nhị Trung Hoàn Châu, cậu ta và bạn cùng lớp biến mất, đến chiều Chủ nhật cũng không thấy bóng dáng.
“Tất cả tại chị không giữ được quan hệ với bạn cùng lớp, hại em,” Kiều Cường Vũ trách móc qua điện thoại, “Trong nhà thi đấu, mọi người thấy chị đều cố tình tránh xa, làm bạn em căng thẳng muốn chết! Như thể chúng ta là bệnh dịch!”
“Đó là lỗi của chị sao?” Kiều Thanh Vũ giận dữ quát, “Chị bị AIDS sao? Chị cũng là nạn nhân mà!”
“Chị có thể đừng nói mấy chữ đó được không?!” Kiều Cường Vũ lần đầu tiên hét lên với Kiều Thanh Vũ.
Kiều Thanh Vũ tức giận tắt máy, rồi rơi vào im lặng sâu sắc. Một lúc sau, cô lấy lại tinh thần, nhận ra môi mình đã bị cắn đau.
Cô đi vòng quanh phòng hai lần, muốn tìm bức thư pháp treo tường trước đây, để đặt dưới chân và đạp mạnh. Nhưng cô không tìm thấy. Lý Phương Hảo luôn cất giữ đồ đạc rất cẩn thận, bức thư pháp vô dụng nhưng không thể vứt bỏ đó, chắc chắn đang được cất ở một góc nào đó trong phòng bố mẹ.
Mà phòng của bố mẹ thì luôn khóa cửa.
Hồi nhỏ, TKiều Thanh Vũ có thể tự do ra vào phòng bố mẹ, cho đến kỳ nghỉ hè năm lớp sáu lên lớp bảy của Kiều Bạch Vũ, mất năm mươi đồng trong ngăn kéo bàn của bố mẹ. Năm đó Kiều Bạch Vũ mười ba tuổi, cô bảy tuổi, Cường Vũ sáu tuổi, bố mẹ bắt họ đứng thành hàng để tra hỏi, nhưng không ra kết quả gì.
Hồi nhỏ, Kiều Thanh Vũ chỉ nghĩ rằng Kiều Bạch Vũ là một kẻ hèn nhát không dám thừa nhận lỗi lầm, nhưng giờ cô lại ngưỡng mộ sự quyết liệt của chị. Không bao giờ thừa nhận, dù em trai em gái cùng bị mắng cũng không quan tâm, sự quyết liệt đó Kiều Thanh Vũ không thể làm được — lương tâm của cô sẽ can thiệp. Bây giờ, nếu Kiều Bạch Vũ còn sống, chắc chắn chị sẽ không như cô, quan tâm đến lời người ngoài.
Nhìn cánh cửa phòng bố mẹ đóng kín, Kiều Thanh Vũ nghĩ, nếu là chị, có lẽ chị sẽ đá cửa xông vào. Cô không làm được, từ nhỏ cô đã ghét sự liều lĩnh không tính đến hậu quả của Kiều Bạch Vũ. Nhưng lần này, lần đầu tiên, cô cũng ghét sự cẩn trọng và chu toàn của chính mình. Sự cẩn trọng này đã dẫn dắt cô trên con đường khác với chị, nhưng đồng thời cũng trói buộc cô trong một mạng lưới không thể tự do hít thở.
Về chị, phần sự thật mà bố mẹ giấu kín, chắc chắn có thể tìm thấy trong phòng họ. Ví dụ như hồ sơ bệnh án của Kiều Bạch Vũ, hoặc hồ sơ kiện tụng của Kiều Lục Sinh.
Chỉ cần tìm thấy một trong những thứ đó, cô có thể xác nhận suy đoán của mình, để sống một cách rõ ràng trong thế giới đầy tin đồn này.
——
Sau Trung Thu, thời tiết trở lạnh, Lý Phương Hảo trước khi ra ngoài quay đầu nhìn Kiều Thanh Vũ đang phơi đồ trên ban công, con gái nhỏ nhón chân, vươn cánh tay nhỏ nhắn lên trời, trông giống như một con chim đang cố gắng dang rộng cánh.
Bà lập tức nhớ đến Kiều Bạch Vũ, trong lòng tự hỏi: Thanh Vũ đã lớn lên từ lúc nào?
Trông như một con chim đang vươn cánh bay, nhưng thực chất là một con cá lặn sâu dưới đáy nước. Những tin đồn lại như cơn lũ tràn vào ngôi nhà này, Kiều Thanh Vũ là người có vẻ thở đều nhất. Lý Phương Hảo nghe Kiều Cường Vũ nói, chị ở trường không được yêu mến, chị rất đau khổ. Nhưng trên mặt Kiều Thanh Vũ, bà không thấy một chút dao động. Vẫn chăm chỉ học hành, sau giờ học vẫn giúp đỡ một tiếng đồng hồ trong tiệm, đối diện với ánh mắt tò mò của người khác vẫn cười một cách tự nhiên, như muốn nói với bố mẹ rằng, tất cả đều không cần các người lo lắng.
Chỉ có đôi mắt sâu thẳm bình lặng như biển. Cô ấy biết cách giấu mình.
Lý Phương Hảo hồi tưởng lại, chắc chắn rằng sự thay đổi của Kiều Thanh Vũ bắt đầu sau khi bà trách mắng cô vì nhắn tin cho bạn học Minh Thịnh. Từ đó, cô ấy có tâm sự, ngày qua ngày, càng ngày càng hiểu chuyện.
Tối về nhà, Thanh Vũ đã cất đồ phơi, ngồi trên ghế sofa vừa xem kênh tin tức vừa xếp quần áo gọn gàng.
“Làm xong bài tập chưa?” Lý Phương Hảo hỏi.
“Làm xong rồi, tắm rửa rồi.”
Lý Phương Hảo hài lòng bước vào phòng, đặt túi xuống đồng thời nghe tiếng gõ cửa phòng đang khép hờ.
“Mẹ, con để đồ lên giường nhé!”
“Được.”
Lần đầu tiên vào, Lý Phương Hảo quay lưng lại đang vội vàng viết gì đó trong cuốn sổ trên bàn. Lần thứ hai vào, bà đang cúi người lấy áo ngủ trong tủ quần áo. Lần thứ ba, Lý Phương Hảo ngồi ở cuối giường, mặt đầy nghi ngờ nhìn cô.
“Một chút đồ thôi, mang vào một lượt không được à? Vào ra thế này chẳng phải tốn thời gian sao?”
Kiều Thanh Vũ đáp: “Con biết rồi.”
Cô nhanh chóng đặt đôi tất xuống, quay người định đi, nhưng bị Lý Phương Hảo giữ lại.
“Thanh Vũ, ngồi xuống, mẹ muốn nói chuyện với con,” Lý Phương Hảo vỗ vỗ giường, “Lại đây.”
KiềuThanh Vũ ngoan ngoãn ngồi bên cạnh mẹ.
“Ở trường thế nào?”
“Cũng ổn,” Kiều Thanh Vũ trả lời, “Thầy cô giảng bài rất nhanh, đôi khi con không theo kịp… Các bạn cũng rất giỏi, nhiều người vừa học vừa tham gia hoạt động ngoại khóa… Tất nhiên con biết nhiệm vụ của con là học, không nghĩ đến chuyện khác…”
Ánh mắt u buồn của Lý Phương Hảo khiến cô run sợ.
“Cũng có những điều không thích nghi được, chẳng hạn như trong căng tin không có món cay nào, chẳng có hương vị gì…”
“Con thành thật nói với mẹ,” Lý Phương Hảo bất ngờ nắm tay cô, “Hôm mẹ gọi điện cho bạn học nam của con, con có giận mẹ không?”
Kiều Thanh Vũ ngỡ ngàng, thuận theo ý mẹ: “Con sớm không giận nữa rồi, mẹ, là con sai.”
“Ừ,” Lý Phương Hảo gật đầu, kéo tay cô, mặt vì sự chân thành của cô mà dịu đi nhiều, “Con ạ, có giận trong lòng cũng là bình thường, nhưng con phải hiểu tại sao mẹ lại nghiêm khắc như vậy, tất cả đều vì tốt cho con… Con lớn rồi, không còn là trẻ con, nhiều chuyện phải tự biết cân nhắc…”
Bà cúi đầu, vừa nói vừa xoa tay cô, Kiều Thanh Vũ liền lặng lẽ quan sát phòng. Đồ đạc rất ít, bên cửa sổ là bàn làm việc trống trơn, bên cạnh cửa là tủ quần áo bằng ván ép màu trắng ngả vàng. Ngẩng đầu lên, cô thấy tấm biển màu đỏ đậm quen thuộc được đặt trên đỉnh tủ quần áo, không che đậy gì, chắc đã bám bụi.
“Mẹ muốn nói với con một điều chân thành,” Lý Phương Hảo ngẩng lên, làm Kiều Thanh Vũ giật mình thu lại ánh mắt, “Con thích học là tốt, nhưng con là con gái, quan trọng nhất là giữ gìn mình, sau này tìm một người có trách nhiệm, sống một cuộc đời hạnh phúc… Đó là điều bố mẹ lo lắng nhất…”
“Mẹ,” Kiều Thanh Vũ nắm tay Lý Phương Hảo, “Con ở giai đoạn này sẽ chăm chỉ học tập, không nghĩ đến chuyện khác, sau khi tốt nghiệp đại học sẽ tìm một người tốt để sống cuộc đời hạnh phúc, mẹ yên tâm nhé.”
Lời nói hiểu chuyện khiến Lý Phương Hảo nhất thời không biết nói gì.
“Muộn rồi, để con xếp đồ vào tủ cho mẹ.” Kiều Thanh Vũ nói, đứng dậy mở tủ, nhanh chóng quan sát một lượt, quay đầu cười hiền lành với mẹ, nhanh nhẹn xếp đồ vào các ngăn.
Lý Phương Hảo hài lòng nhìn cô.
“Con đi ngủ trước, mai con dậy sớm đi học.” Kiều Thanh Vũ nói, rời khỏi phòng, tự động đóng cửa.
Đóng cửa phòng mình, cô nhảy lên giường như một con cá chép.
Vừa rồi khi giúp xếp đồ, cô phát hiện bên dưới tủ quần áo tối tăm có một hộp kim loại màu trắng.
Trông giống như két sắt. Không nghi ngờ gì, chỉ cần có được chìa khóa hoặc mật khẩu của két sắt, mọi thắc mắc trong lòng cô sẽ được giải đáp.