- Không có cách nào đoạt, đây là chiến tranh giới vực, chúng ta chiến bại, huống chi toàn bộ Tam Giới, bất kể là bên chúng ta, hay bên Nữ Oa kia, Đại Năng Giả nào không chú ý trận chiến này? Ta vừa ra tay, chỉ sợ cả đám Đại Năng Giả đều ra tay. Bên trận doanh Nữ Oa kia không có khả năng cho chúng ta chút cơ hội nào.
Vạn Ma chi chủ rất bình tĩnh.
- Thế nhưng mà, thế nhưng mà...
Ô Tiêu muôn phần lo lắng.
- Thất bại chính là thất bại, thua tâm phục khẩu phục.
Vạn Ma chi chủ lắc đầu.
- Lúc Thượng Cổ trận doanh Nữ Oa ra một Hậu Nghệ, hôm nay càng ra một Bắc Minh, là số mệnh sao.
- Thần Vương không phải có hồn phách của đạo lữ Kỷ Ninh Dư Vi sao, có thể để cho Kỷ Ninh cầm Vạn Vật Sứ Giả đi đổi hay không?
Ô Tiêu liền hỏi.
- Không có khả năng.
Vạn Ma chi chủ lắc đầu.
- Vạn Vật Sứ Giả liên lụy đến cuộc chiến của hai trận doanh, đã không phải là Kỷ Ninh có khả năng một mình quyết định. Mặc dù Kỷ Ninh nguyện ý trả Vạn Vật Sứ Giả cho chúng ta, sư phó hắn Bồ Đề, còn có Toại Nhân thị, Thần Nông thị, Tam Thanh Đạo Nhân… cũng tuyệt đối sẽ không cho phép. Một Vạn Vật Sứ Giả, ảnh hưởng là cực kỳ to lớn.
- Ân.
Ô Tiêu bất đắc dĩ gật đầu.
Hắn phải thừa nhận, ở trước mặt cuộc chiến trận doanh, hết thảy cảm tình cá nhân phải ném ra sau đầu, bên trận doanh Nữ Oa kia xác thực sẽ không cho phép Kỷ Ninh làm như vậy.
- Phong Ma...
Bỗng nhiên một thanh âm mờ ảo vang lên.
Vạn Ma chi chủ cả kinh.
Sương mù bên cạnh dần dần ngưng tụ thành một thân ảnh mơ hồ, người mặc áo bào xám.
- Ngươi vẫn là tính tình không tranh giành như thế.
Thân ảnh áo bào xám thanh âm mờ ảo.
- Chiến tranh chính là tranh giành, tranh giành hết thảy cơ hội thắng, mới có cơ hội thủ thắng cuối cùng.
Vạn Ma chi chủ nhìn về phía tồn tại năm đó thống lĩnh toàn bộ Vô Gian Hỗn Độn giới, vị này lúc trước thực lực tương đương Nữ Oa nương nương, cách cảnh giới Thế Giới Thần chỉ kém một bước cuối cùng.
- Đã lâu không gặp, Tâm Ma.
Vạn Ma chi chủ nói.
******
Trục Lộc Đại Thế Giới.
Khi Kỷ Ninh lấy ra hồ lô thu Vạn Vật Sứ Giả, toàn bộ chiến trường đều lâm vào tĩnh mịch, đại quân của Vô Gian Môn không còn ý chí chiến đấu!
- Thua.
Trong mắt Ma Thủ Đạo Tổ có một tia tiếc nuối.
- Tại sao có thể như vậy, làm sao sẽ, Kỷ Ninh này...
Hắc Y Thần Vương nghiến răng nghiến lợi.
- Chiến tranh mấu chốt a, vậy mà thất bại ở trên tay Kỷ Ninh.
Hắc Y Thần Vương thật sự không cam lòng, bởi vì hết thảy chiến tranh bố cục đều là hắn an bài, hắn càng là lĩnh tụ trên danh nghĩa! Mà Kỷ Ninh chỉ là tiểu tốt, hắn cho tới bây giờ không có chính thức quan tâm qua.
- Rút lui.
- Nhanh chóng rút lui.
- Không thể ham chiến.
Ma Thủ Đạo Tổ lập tức truyền âm cho khắp nơi, để cho đại quân còn sót lại nhanh chóng lui về.
Chiến cuộc đã vô cùng rõ ràng.
Vạn Vật Sứ Giả đã bị Kỷ Ninh bắt được, mặc dù Kỷ Ninh không tham chiến, chỉ cần hai Bàn Cổ thần cùng với đại quân khác của trận doanh Nữ Oa, cũng có được thực lực quét ngang Vô Gian Môn.
- Thua.
Hắc Y Thần Vương nhắm mắt lại, thì thào tự nói.
Bỗng nhiên hắn mở mắt ra.
Ánh mắt lạnh như băng, quan sát Ma Thần Kỷ Ninh phía dưới, mà giờ phút này Kỷ Ninh đang nhìn hắn.
- Hừ.
Hắc Y Thần Vương cười lạnh, trong tay chiêu một cái, trong tay trống rỗng xuất hiện thân ảnh hơi mờ, đúng là hồn phách của Dư Vi, Hắc y thiếu nữ Dư Vi đang nghi hoặc nhìn chung quanh.
...
Thân thể Kỷ Ninh run lên, sững sờ nhìn thân ảnh hơi mờ trên tường thành, thân ảnh để hắn ngày nhớ đêm mong kia.
- Sư tỷ.
Ma Thần khí tức hùng hồn nguy nga đứng đó, thì thào tự nói.
Dư Vi cũng nhìn thấy Kỷ Ninh, hé miệng nói qua, mặc dù không có thanh âm, nhưng Kỷ Ninh có thể phân biệt rõ hình dáng của miệng khi phát âm.
- Sư đệ.
Dư Vi nhìn Kỷ Ninh.
- Ta nói rồi, chỉ cần ngươi vi phạm ta, ta sẽ giết sư tỷ của ngươi. Ta sẽ để cho nàng hồn phi phách tán, còn làm cho nàng mất đi Chân Linh.
Bàn tay khổng lồ của Hắc Y Thần Vương cầm lấy Dư Vi, thanh âm của hắn càng quanh quẩn ở trong thiên địa.
- Ngươi không phải đã nói sao? Sư tỷ của ngươi chết rồi, là chết trong tay ngươi... Hặc hặc, ta sẽ khiến cho nàng chính thức chết đi.
- Không...
Kỷ Ninh thò tay như muốn nói gì.
Bàn tay của Hắc Y Thần Vương đã mạnh mẽ sờ tới, hư ảnh Dư Vi nhìn Kỷ Ninh, bờ môi giật giật:
- Chiếu cố tốt... Minh Nguyệt...
Bành...
Hồn phách tiêu tán, Chân Linh cũng nát bấy hóa thành hư vô.
Kỷ Ninh sững sờ đứng ở đó, đưa tay.
Đau nhức.
Một cỗ đau nhức tê tâm liệt phế lập tức quán triệt toàn thân, như thủy triều vô tận lập tức che mất mình.
...
Sư tỷ.
Chết rồi, chết thật rồi.
- Con gái của ngươi giấu thật tốt, giấu ở Tà Nguyệt Đại thế giới. Nếu là ở địa phương khác, ngay cả con gái của ngươi ta cũng sẽ giết chết. Ha ha ha ha, mệnh trung chú định, ta là Tâm Ma của ngươi, ta chính là ma chính thức của ngươi. Ha ha ha... Trận chiến tranh này, mới chẳng qua là bắt đầu! Chuẩn bị sẵn sàng chưa? Con gái của ngươi tương lai cũng sẽ chết, cũng sẽ chết, ha ha ha...
Hắc Y Thần Vương vô cùng điên cuồng.
Kỷ Ninh vẫn đứng ở đó không nhúc nhích.
******
Đại quân bên trận doanh Nữ Oa đang đuổi giết, thế nhưng mà mọi người cũng phân tâm chú ý đến thân ảnh đứng ở đó, tuy khí thế ngập trời, nhưng lại làm cho bọn họ cảm thấy phảng phất như có chút yếu ớt.
Trên tường thành bên trận doanh Nữ Oa.
Bồ Đề, Thần Nông thị, Hiên Viên… sắc mặt khó coi, nhìn một màn này. Thế nhưng bọn hắn không có cách nào ra tay, huống chi cho dù ra tay cũng không cách nào cứu Dư Vi trở về, bởi vì hồn phách của Dư Vi yếu ớt... ở trong tích tắc, Thần Vương có thể đơn giản diệt sạch.
- Kỷ Ninh.
Bồ Đề quay đầu nhìn về phía Kỷ Ninh đạo bào màu đen ở bên cạnh, nói khẽ.
- Cái này là chiến tranh, ở trong trận chiến tranh này rất nhiều Thiên Thần Chân Tiên, rất nhiều đệ tử của Chân Thần Đạo Tổ, người thân đều chết đi. Cái này vẻn vẹn chẳng qua là bắt đầu... Về sau, nếu như chúng ta chiến bại, tất cả Đại Năng Giả như chúng ta cũng diệt sạch, chớ nói chi là người khác.
- Chiến tranh, chính là như vậy.
Hiên Viên cũng an ủi.
Không có biện pháp nào khác.
Chiến tranh chính là ăn miếng trả miếng, dùng huyết đổi huyết, song phương sẽ không chú ý tình cũ gì. Kỷ Ninh trọng tình như thế, để Dư Vi hồn phi phách tán, hơn nữa Chân Linh mất đi... Cái này chính là một cây gai vĩnh viễn không cách nào nhổ trong nội tâm Kỷ Ninh, cây gai này, thậm chí tương lai ở thời điểm nào đó sẽ bộc phát ra hiệu quả kinh người.