“Lần này thảo phạt Đại Hạ, các vị đều được phân công nhiệm vụ, ai làm kém đừng trách ta bẩm báo sư tôn.” Bạch Cực Chân Tiên lãnh đạm nói.
“Bạch Cực đạo hữu cứ yên tâm, trận chiến với Đại Hạ là việc quan trọng nhất với chúng ta bây giờ, chúng ta nhất định sẽ không lười biếng.” Động chủ Vạn Ma động đáp lời.
“Đạo hữu xin hãy yên tâm.” Lâu chủ Huyết Vân lâu cũng mỉm cười.
“Sư huynh hãy chờ xem, chúng ta nhất định lấy được Đại Hạ về tay.” Thanh Hồ môn chủ cũng lên tiếng.
Bạch Cực Chân Tiên gật đầu. “Như vậy thì tốt, lần chinh phạt này, nếu sư tôn để ta làm thống lĩnh ta nhất định dốc toàn lực. Chết cũng phải giành chiến thắng.”
Bảy vị Chân Tiên cùng nhau bàn luận, trong đó Bạch Cực Chân Tiên quả thực lợi hại nhưng lại cực đoan chấp nhất. Lúc trước chuốc thù hận với Hạ Hoàng cũng không phải lớn lắm, với địa vị Chân Tiên cao quý đã phải sớm quên rồi mới đúng nhưng hắn lại nhớ kỹ trong lòng. Bình thường hết sức ẩn nhẫn, lúc nhìn thấy có cơ hội báo thù thì lập tức bái làm môn hạ của Thần Vương, khổ tu vô tận tuế nguyệt mới có thực lực mạnh mẽ như bây giờ.
Người ngoài ít biết nhưng bọn Thanh Hồ môn chủ lại hiểu rất rõ điểm mạnh của Bạch Cực Chân Tiên, hơn nữa hắn còn có Bạch Cực Thành dễ thủ khó công mà vẫn chịu ẩn nhẫn, chứng tỏ là một người có tài thống soái.
Lần này chinh phạt Đại Hạ, Thần Vương rất coi trọng mà vẫn giao cho Bạch Cực Chân Tiên chủ trì, lại để Thanh Hồ môn chủ cùng Vạn Ma động chủ, Huyết Vân lâu chủ phụ tá.
***
Tại một thế giới tràn ngập màu đỏ như lửa.
Một đám thân ảnh đang đi lại, mỗi người đều có tướng mạo khác nhau, có bát tí, có ba mặt,… tựa như dã thú, thân cao ngàn trượng, thần lực hùng hậu bành trướng cách ly nhiệt lượng khổng lồ của thế giới này bên ngoài.
“Cuộc sống như thế này mới thật sự thoải mái.”
Một gã cự nhân một mắt tóc xanh cảm thán. Hắn trực tiếp ngồi lên mặt đất nóng bỏng, nhiệt lượng tỏa ra khiến da dẻ rung động nhưng vẻ mặt lại hết sức thoải mái.
“Chúng ta bị Hạ Hoàng giam cầm, tra tấn ở nơi này đã vô tận tuế nguyệt, sao gần đây lại dễ dãi vậy nhỉ?” Gã cự nhân tóc đỏ bên cạnh nghi ngờ.
Tuy hoàn cảnh bên ngoài vẫn khốc liệt như trước, nhưng so với trước kia còn bị tra tấn thì dễ chịu hơn nhiều. Mặt đất nóng bỏng cùng nhiệt lượng cao ngất chỉ là việc nhỏ. Mấy chục năm trước, bọn hắn từng bị dày vò đến nát bươm cả thân thể, nhờ có thân thể Thần Ma nên mới khôi phục lại được. Đó mới chính là thống khổ thực sự!
Vì thế, sự thay đổi gần đây càng khiến bọn chúng ngạc nhiên lẫn thoải mái.
“Uỳnh!”
Trên không trung bỗng xuất hiện một cái hố lớn, từ trong không gian trống rỗng đi ra một nam tử khôi ngô mặc áo đen, chính là Hạ Hoàng.
Tức thì, tất cả Thần Ma ở thế giới này đều tập trung nhìn về phía Hạ Hoàng.
“Là hắn, Hạ Hoàng!”
“Đáng chết!”
“Hạ Mang, người nhục mạ chúng ta như vậy còn chưa đủ sao? Ngươi tới đây làm gì?”
Những tiếng rống giận vang lên khắp nới.
Hạ Hoàng ở trên không nhìn xuống những Thần Ma phía dưới. Thời đại Thần Ma đã trôi qua, Nhân tộc giành chiến thắng. Những Thần Ma bị đánh bại làm cho ngiều tu tiên giả tưởng bọn họ đã chết, thực ra phần lớn bọn họ chỉ bị giam giữ.
Thiếu Viêm thị cũng giam giữ một số Thần Ma. Dù sao, những Thần Ma này một khi chịu thần phục thì có thể trở thành những tôi tớ trung thành mãi mãi. Mỗi người bọn hắn đều có sinh mạng vô tận, ai có thể cam tâm giết chết?
Dù sao, Hạ Hoàng đều từ Bàn Cổ thế giới mới tới đây, có thể nắm trong tay những Thần Ma này là sẽ có thêm một trợ lực rất lớn. Vì thế Hạ Hoàng mới dần dần thu phục. Tới một ngày, trong đám Thần ma xuất hiện một gã Thiên Thần khiến Nhân tộc không khỏi lo lắng, cuối cùng hợp lực trấn áp bọn chúng.
Trừ một số bộ tộc bên ngoài được sở hữu một ít Thần Ma, còn lại hầu hết đều rơi vào tay Hạ Hoàng.
Bị tra tấn trong vô tận tuế nguyệt, những Thần Ma này đã sớm thần phục. Thông thường, Thiên Thần Chân Tiên được coi là cường trong tam giới, dù có bị giam giữ thì cũng chỉ trong thời gian ngắn. Muốn nhốt bọn họ trong khoảng thời gian dài là rất khó. Hạ Hoàng may mắn khi có thân phận đặc thù, trong khi Thần Ma đạt tới Thiên Thần kia lại không có chỗ dựa đủ mạnh, cuối cùng cũng chịu khuất phục.
“Hạ Mang!” Một tiếng gầm giận giữ vang lên.
Từ xa xa, một thân ảnh như núi phá không bay tới. Hắn có mái tóc dài tản ra vô số hàn khí, hai con ngươi xanh biếc, thân thể gần như trần truồng, chỉ có chút da thú vây quanh hông eo. Hắn đứng trong hư không, lạnh lẽo nhìn Hạ Hoàng.
“Ngươi tới đây làm gì?”
Chỉ một đối một, hắn không phải đối thủ của Hạ Hoàng.
Thần Ma bình thường có thực lực to lớn, hoàn toàn có thể nghiền ép Hạ Hoàng nhưng bọn hắn sớm bị nhốt trong Tiên Thiên Linh Bảo do Hạ Hoàng khống chế. Hạ Hoàng không cần rat ay, chỉ vận dụng uy năng của Tiên Thiên Linh Bảo cũng đủ khiến bọn hắn ăn đủ rồi.
“Hàn Tranh Thiên Thần, mấy năm qua có dễ chịu không?” Hạ Hoàng lạnh nhạt cười.
“Hừ,” Hàn Tranh Thiên Thần cười lạnh, “đám tiểu tử kia mấy chục năm qua đúng là được thả lỏng, mỗi tên đều cao hứng vô cùng. Bọn chúng đã quên chúng vốn là Thần Ma phải chạy trốn khỏi vùng đất rộng lớn vốn thuộc về chúng. Các ngươi chính là những người đẩy bọn tar a khỏi vùng đất của chúng ta, giết tộc dân của chúng ta, tiến hành tra tấn để bắt chúng ta làm nô bộc.”
Âm thanh của Hàn Tranh Thiên Thần vang vọng khắp thiên địa.
“Gừ, Hạ Hoàng chết tiệt.”
“Chết đi!”
Vô số Thần Ma lên tiếng gào thét.
Hạ Hoàng không đổi sắc mặt, mỉm cười lắc đầu.
“Các ngươi sai rồi, đó không phải là lãnh địa của các ngươi. Từ xa xưa trước kia, từ trong Hỗn Độn nhờ Bàn Cổ khai mở thiên địa mới có Thượng Cổ Bàn Cổ thế giới. Về sau, Nữ Oa nương nương dùng Bàn Cổ làm nguồn gốc, hình thành nên Nhân tộc chúng ta. Chúng ta được thừa hưởng từ Nữ Oa, phát triển vô cùng hưng thịnh, trở thành bá chủ của thế giới Thượng Cổ Bàn Cổ. Về sau, đại kiếp nạn xảy ra, thế giới Thượng Cổ bị phá vỡ hình thành nên 3000 đại Thế giới và hang tỷ thế giới nhỏ. Đại Hạ thế giới hiện giờ cũng chỉ là một phần rất nhỏ tách ra từ Thượng Cổ Bàn Cổ mà thôi.”
“Chúng ta sinh ra tại đây, chúng ta mới chính là chủ nhân.” Hàn Tranh Thiên Thần gào thét.
“Là chúng ta!”
“Ngươi mới đáng chết.”
Vô số Thần Ma không ngừng gào thét.
Hạ Hoàng lạnh nhạt nói. “Ta cũng không có thời gian mà đấu khẩu với các ngươi. Hôm nay, các ngươi bị giam tại chỗ này, chính là kết quả. Hiện giờ ta muốn cho các ngươi một cơ hội, chỉ cần các ngươi nguyện ý thần phục ta, cống hiến sức lực cho ta trong mười vạn năm. Sau mười vạn năm, ta sẽ thả tự do cho các ngươi.”
Âm thanh mênh mông cuồn cuộn, quanh quẩn trong thiên địa.
“Tự do?” Vô số Thần Ma trở nên ngây dại.
Bọn hắn luôn mong muốn tự do, trải qua vô tận tuế nguyệt nhưng không được Hạ Hoàng nhận lời. Hạ Hoàng muốn biến bọn hắn thành nô lệ mãi mãi mới khiến chúng không thôi căm giận. Nếu chỉ làm tôi tớ trong mười vạn năm, với Thần Ma bọn hắn thì thời gian đó không đáng là gì.
“Hạ Hoàng, ngươi muốn lừa gạt chúng ta?” Hàn Tranh Thiên Thần nhíu mày.
“Không.” Hạ Hoàng lắc đầu. “Ta có thể lập nhiều lời thề Thiên Đạo.”
“Mười vạn năm sau, thả tự do cho chúng ta rồi ngươi lại tìm cơ hội giết chúng ta thì sao.” Hàn Tranh Thiên Thần cả giận. “Dù ngươi không giết chúng ta, những tộc nhân khác cũng sẽ rat tay.”
Hạ Hoàng cười cười: “Ta nói rồi, sẽ thả tự do cho các ngươi, thậm chí có thể nhận lời ban đất phong cho các ngươi để các ngươi bình an sinh hoạt trong đó. Chỉ cần các ngươi không tạo phản, gây bất hòa với tộc nhân của Nhân tộc, các ngươi sẽ được bình yên.”
Lập tức tất cả Thần Ma đều trở nên kích động. Bọn hắn đều đã biết Nhân tộc cường đại ra sao.
“Chỉ có mười vạn năm?” Hàn Tranh Thiên Thần nghi hoặc.
“Ta có thể lập lời thề Thiên Đạo.” Hạ Hoàng gật đầu nói.
“Tốt, vậy chúng ta sẽ cống hiến sức lực cho ngươi mười vạn năm.” Hai mắt Hàn Tranh Thiên Thần tỏa sáng. Mười vạn năm mà thôi, so với việc bị giam tại đây trong vô tận tuế nguyệt không biết bao nhiêu mười vạn năm quả thực rất ngắn ngủi. Chịu làm tôi tớ nhất thời để đổi lấy tự do, bọn hắn cũng không ngốc đến nỗi từ chối.
Cuối cùng, Hạ Hoàng đã thu phục được một đại quân Thần Ma đông đảo mạnh mẽ mà Nhân tộc trước kia đã phải hợp lực vất vả mới trấn áp được.
“Mười vạn năm, khi đại kiếp nạn qua đi, bọn chúng có thể sống sót hoặc mất mạng. Nếu còn sống thì sẽ được tự do thoải mái. Chỉ là không biết đến lúc đó ta có còn sống hay không?”
***
Thế giới Đại Hạ, trên không Bạch Cực Thành trôi nổi một tòa thành màu đen. Tòa thành này do chính tay Đạo Tổ tự tay luyện chế để dùng cho những doanh trận tham gia chinh chiến. Những tòa thành này được người bên trận doanh Nữ Oa gọi là Vô Gian Thành.
Trên quảng trường Vô Gian Thành.
Vô số Tán Tiên tụ tập, ba cửa động cực lớn thong với thế giới thứ năm bay ra không ít hắc y nhân. Có lúc lại bay ra một ít huyết bào nhân, khí tức mỗi người đều cười đại. Lúc thì mang khí tức Tán Tiên, lúc lại mang khí tức của Thiên Tiên. Đại quân trùng điệp dưới quảng trường nhìn thấy cảnh này thì trong long không khỏi kích động.
“Vô Gian Môn thực quá cường đại!”
“Lại điều thêm tiên nhân tới, chúng ta đầu nhập Vô Gian Môn là đúng rồi.”
Trong cùng điện nguy nga nhất Vô Gian Thành.
“Bạch Cực đạo hữu, nhân mã dưới trướng ta đã tề tựu đầy đủ.” Huyết Vân lâu chủ cười nói. “Tất cả đã tề tựu tại Vô Gian Thành.”
“Tốt lắm.”
Bạch Cực Chân Tiên tựa như lợi kiếm lộ ra dáng vẻ tươi cười. “Rất tốt, Thanh Hồ sư muội. Ba ngàn Thiên Tiên cũng học xong quyển thứ nhất Hỗn Thủy Chân Pháp rồi chứ?”
“Tất cả đều đã học xong.” Thanh Hồ môn chủ gật đầu.
“Tới lúc khởi binh phạt Hạ rồi.” Bạch Cực Chân Tiên đứng dậy nói. “Ta muốn chiêu cáo thiên hạ, bố trí Thông Thiên Triệt Địa đại trận.”
Những Thiên Thần Chân Tiên xung quanh đều đứng cả dậy.
Bố trí Thông Thiên Triệt Địa đại trận xong, Bạch Cực Chân Tiên đứng ở giữa trận, lớn tiếng nói.
“Hạ Hoàng vô đạo, đại kiếp đã giáng xuống. Bạch Cực Chân Tiên ta lĩnh trăm vạn đại quân tiên nhân, thuận theo ý trời khởi binh phạt Hạ!”
Khắp 3600 quận, tứ hải chi địa thuộc Đại Hạ đều vang lên âm thanh của Bạch Cực Chân Tiên.
Bất kể là phầm nhân, dã thú hay Đại Yêu, Tu Tiên giả đều tập trung lắng nghe âm thành này.
Âm thanh đo vang vọng tới từng ngõ ngách trên thế giới Đại Hạ, đán dấu cho sự bắt đầu của cuộc chiến giữa Đại Hạ và Vô Gian Môn.