Mục lục
Mãng Hoang Kỷ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tâm ma kiếp thường kéo dài rất lâu, Lữ tổ ở đỉnh núi đối diện yên lặng quan sát, vô cùng bình tĩnh.

Bỗng nhiên...

Trong thiên địa vang lên hàng loạt âm thanh, đó như là âm nhạc của thiên địa, vô cùng huyền diệu, dễ làm say lòng người. Khi "tiên nhạc" cất lên, từng phiến mây bảy màu cũng xuất hiện ở trên không, đồng thời mặt đất cũng tuôn ra từng cánh hoa sen màu vàng, lơ lửng giữa trời chính là thiếu nữ áo đen đang ngồi xếp bằng.

Dư Vi mở mắt ra, trong ánh mắt của nàng chứa đựng tình cảm sâu lắng, khóe miệng khẽ mỉm cười.

Lực lượng thiên địa hội tụ mãnh liệt xung quanh nàng, trên thân thể của nàng tản mát ra tiên linh khí.

"Trời giáng mây lành, đất nở hoa sen. " (Nguyên bản: Thiên hàng tường vân, địa dũng kim liên.) Xa xa Lữ tổ cười nhẹ. " Từ nay về sau không còn phải sợ tam tai cửu kiếp nữa rồi, một Thiên Tiên tốt a!

Dư vi từ đàng xa bay đến trước mặt Lữ tổ.

"Tốt." Lữ tổ có vẻ rất vừa lòng. " Một kiếp này chính là kiếp lớn nhất của người tu tiên, vượt qua được chính là một bước lên trời. Từ nay về sau có thể thọ cùng trời đất. " Tuy rằng tam tai cửu kiếp sẽ không đến nữa, sống lâu vô tận nhưng nếu bị người tu tiên hoặc Thần Ma cường đại hơn chém giết thì cũng vẫn chết như thường.

Cho dù là Chân Thần Đạo Tổ, thậm chí là Bàn Cổ cũng có lúc phải chết.

"Nếu không có sư phụ chỉ điểm, đệ tử cũng không có ngày hôm nay." Dư Vi liền quỳ xuống cung kính phục lạy cảm tạ. Thực lực kiếp trước của nàng cũng khá nhưng như vậy vẫn không thể đối kháng được với lục cửu lôi kiếp chứ đừng nói tới thất cửu lôi kiếp. Đi theo Lữ tổ mấy năm nay, tiến bộ của nàng đích xác phi thường.

Lữ tổ nhẹ nhàng gật đầu, chờ đến khi Dư Vi đứng dậy, Lữ tổ mới nói: "Dư Vi.."

Dư Vi ngẩn ra, Lữ tổ rất ít khi gọi trực tiếp tên nàng.

"Có một chuyện, vì sợ ảnh hưởng đến việc độ Thiên kiếp của ngươi nên ta luôn dấu ngươi. Hiện tại cũng tới lúc nên nói lại cho ngươi rồi." Lữ tổ nói

"Sư phụ, có chuyện gì vậy? " Dư Vi liền hỏi, nhưng trong lòng cảm thấy không ổn, đạo tâm của nàng rất kiên cường nhưng chuyện gì có thể ảnh hướng đến việc độ kiếp đến nỗi làm cho Lữ tổ phải lo lắng. Đây nhất định là đại sự, hơn nữa còn liên quan đến chuyện tình cảm của nàng.

"Chẳng lẽ là sư đệ Kỷ Ninh của ta?" Dư Vi nhìn Lữ tổ, cha mẹ của nàng chết sớm, người nàng nhớ thương nhất chính là đạo lữ Kỷ Ninh.

"Đúng vậy, là Kỷ Ninh." Lữ tổ gật đầu.

Săc mặt Dư Vi đại biến.

Lữ tổ tiếp tục nói :”Ngay lúc ngươi chuẩn bị độ kiếp thì Hạ Hoàng cho ta biết một tin tức, Kỷ Ninh đại chiến một trận với chín gã Thiên Tiên của Thiếu Viêm tộc ở dãy núi Trần Ngọc. Trận chiến ấy liên lụy quá nhiều, thậm chí còn giải thoát một số Thần Ma đã bị giam giữ từ rất lâu. Nhưng chủ yếu vẫn là việc chém giết giữa Kỷ Ninh và Thiếu Viêm tộc, Thiếu Viêm tộc bị chết mất hai gã Thiên Tiên, theo thứ tự là Kim Chung và Hỏa Ngư. Kỷ Ninh do có Bát Cửu Huyền Công hộ thể nên Thiếu Viêm tộc không thể giết được hắn, cuối cùng phải dùng thủ đoạn khiến cho Kỷ Ninh ngộ sát trăm triệu phàm nhân.”

Trong nháy mắt sắc mặt Dư Vi trở lên trắng bệch!

Nàng không kinh sợ việc Thiếu Viêm tộc có chín gã Thiên Tiên, không kinh sợ khi Kỷ Ninh giết hai gã Thiên Tiên, cũng không kinh sợ việc Kỷ Ninh có Bát Cửu Huyền Công hộ thể, trong đầu nàng giờ chỉ còn vang lên câu 'ngộ sát trăm triệu phàm nhân.’

"Ngộ sát trăm triệu phàm nhân?" Dư Vi thì thào tự nói.

Thiên đạo vô tình.

Nó tự phán định tội nghiệt công đức, mặc dù là ngộ sát nhưng cũng là tội nghiệt, giết nhiều phàm nhân như vậy thì tội nghiệt sẽ rất đáng sợ.

"Tội nghiệt ngập trời, nghiệp hỏa giáng xuống." Lữ tổ tiếp tục nói: "Lão tổ Thiếu Viêm tộc, Độc Sửu tiên nhân sử dụng Tiên Thiên linh bảo Trấn Giới tháp đưa Kỷ Ninh đang bị nghiệp hỏa quấn thân ra khỏi thế giới Đại Hạ, đến một tuyệt địa nguy hiểm. Hiện tại đã qua bảy ngày, Kỷ Ninh quả thật đã vượt qua được nghiệp hỏa chỉ là hắn không thể quay về thế giới Đại Hạ, phải ở lại tuyệt địa nguy hiểm đó, không thể quay về Đại Hạ được nữa."

Dư Vi như trút được gánh nặng.

Nghe Kỷ Ninh vượt qua được nghiệp hỏa, cả người nàng như thả lỏng, nhưng khi nghe Kỷ Ninh không thể trở về thì nàng lại khẩn trương.

"Sư phụ, người có cách gì không?" Dư Vi vội hỏi

"Không có cách nào. " Lữ tổ lắc đầu, "Trấn Giới tháp chính là Tiên Thiên linh bảo, uy lực khó lường, hoàn toàn có thể đưa đến hư không vô tận ngoài Tam Giới. Mà trong hư không vô tận ngoài Tam Giới có ẩn chứa nhiều tuyệt địa, nhiều nơi còn không có cách nào sử dụng Đại Na Di, thậm chí có nhiều chỗ ngay cả ta rơi vào cũng có thể chết. Kỷ Ninh hiện tại không thể trở về nhất định là bị giam ở nơi nào đó rồi, thời gian càng dài hắn càng nguy hiểm, nói không chừng có thể đã chết.”

Thân thể Dư Vi run lên

"Ta không có cách nào, ngươi cũng vậy." Lữ tổ lắc đầu, "Một vài tuyệt địa trong hư không vô tận chỉ sợ Chân Thần Đạo Tổ mới dám xông vào. Chỉ là tuyệt địa quá to lớn, cho dù là Đạo Tổ tự mình đi tra xét cũng cần phải tốn vạn năm, trăm vạn năm mới có thể tra xét được hết.”

Giống như vực Tịch Diệt của thế giới phế tích thượng cổ, nó bao quanh toàn bộ thế giới phế tích thượng cổ, Đạo Tổ muốn tra xét sẽ phải mất vô tận năm tháng buồn chán.

"Như vậy, như vậy... " Dư Vi khó có thể chấp nhận sự thật này.

"Chờ đi." Lữ tổ nói, "Kỷ Ninh học được Bát Cửu Huyền Công, sư phụ của hắn đích thị là Đạo Tổ, chỉ có Đạo Tổ thì mới có một tia hi vọng tìm được Kỷ Ninh trong hư không vô tận, nhưng không biết sẽ mất bao lâu, không biết được. Hy vọng rằng tới khi sư phụ hắn tìm ra được thì hắn vẫn còn sống.”

Dư Vi cắn môi.

"Hiện giờ ngươi định làm gì? " Lữ tổ nhìn Dư Vi hỏi

"Con nghĩ sẽ quay về Đại Hạ." Dư Vi nhẹ giọng nói

"Được." Lữ tổ khẽ gật đầu.

Thế giới Đại Hạ, thành An Thiền, trên không mây đen quay cuồng, cuồng phong gào thét, sấm sét ầm ầm đánh xuống không ngừng, mưa to như trút nước.

Giữa trời mưa sấm chớp, một thiếu nữ áo đen xé rách hư không xuất hiện ở phía trên thành An Thiền.

" Sư đệ, ta đã trở về, sao chàng lại đi mất?" Thiếu nữ áo đen nhìn thành An Thiền phía dưới, trong lòng dâng lên từng đợt lo lắng, kiếp trước tâm nàng đã đóng băng, kiếp nầy sau khi cha mẹ chết nàng càng trở nên lạnh như băng, nhưng trong lòng nàng Kỷ Ninh chính là mối quan tâm lớn nhất. Vì Kỷ Ninh dù phải làm cái gì nàng đều nguyện ý, cho dù là hủy thiên diệt địa nàng cũng sẽ không do dự.

Thậm chí lúc trước, khi độ Thiên kiếp, tâm ma kiếp, Dư Vi cũng là dựa vào tình cảm dành cho Kỷ Ninh mà chịu đựng trong suốt thời gian dài của tâm ma kiếp, nhưng cũng vì vậy mà làm cho tình cảm của lòng nàng đối với Kỷ Ninh càng thêm sâu đậm, trong tâm ma kiếp, nàng và Kỷ Ninh đã cùng ở bên nhau suốt ba ngàn năm.

"Hô."

Dư Vi bay xuống dưới, tiến vào Hắc Bạch học cung trong thành An Thiền.

Tâm thức của nàng đảo qua Hắc Bạch học cung.

Oành ~ ~ ~

Va chạm với một đạo tâm thức khác.

Xôn xao.

Trong nháy mắt Điện Tài tiên nhân đã xuất hiện ở phía trên động phủ của mình, hắn ngẩng đầu lên thấy được thiếu nữ áo đen từ xa bay tới, không khỏi kinh hỉ nói: "Dư Vi, ngươi độ qua Thiên kiếp sao? " Điện Tài tiên nhân cũng không thể tin được, nếu Kỷ Ninh độ qua Thiên kiếp thì hắn sẽ không ngạc nhiên nhưng Dư Vi cũng độ qua Thiên kiếp.

Lúc trước ở đại hội Tiên Duyên thì Dư Vi đã thất bại ở vòng Minh Nguyệt Sơn Thủy đồ, thiên tư của nàng cũng không thể so sánh với Kỷ Ninh nhưng lúc này mới ngắn ngủn mấy chục năm, Kỷ Ninh còn chưa độ kiếp thì sao nàng ta lại vượt qua Thiên kiếp được? Chẳng lẽ do uy lực thiên kiếp của Dư Vi rất yếu, Lữ tổ Lữ Động Tân lại chỉ điểm đệ tử rất lợi hại cho nên Dư Vi độ kiếp thành công?

"Vâng. " Dư Vi nhẹ nhàng gật đầu

Điện Tài tiên nhân kích động gật đầu liên tục: "Tốt, hiện giờ đang là lúc hỗn loạn, Hắc Bạch học cung ta lại nhiều thêm một vị Thiên Tiên, thật tốt quá, thật tốt quá. " Bỗng nhiên Điện Tài tiên nhân nghĩ tới Kỷ Ninh, nghĩ đến Kỷ Ninh và Dư Vi đã kết làm đạo lữ nên nụ cười trên mặt biến mất, thậm chí còn có chút do dự.

Có nên nói hay không?

"Điện Tài sư thúc." Dư Vi mở miệng nói.

"Không cần kêu sư thúc." Điện Tài tiên nhân liền nói ngay, với thực lực Dư Vi hôm nay, hai người đã ngang hàng, dù sao người tu tiên tuổi tác không có ý nghĩa, tỷ như Dư Vi tính cả kiếp trước và kiếp này chỉ sợ lớn hơn Điện Tài tiên nhân rất nhiều.

"Người là sư phụ của Kỷ Ninh, tất nhiên ta phải kêu người là sư thúc." Dư Vi nói, "Người muốn nói với ta về chuyện Kỷ Ninh?"

Điện Tài tiên nhân ngẩn ra: "Ngươi, ngươi biết rồi sao?"

"Trước khi ta quay về thế giới Đại Hạ, sư phụ đã nói cho ta biết." Dư Vi nói.

"Lữ tổ có biện pháp gì không?" Điện Tài lo lắng nói, "Người có biết Kỷ Ninh hiện tại bị đày đi tới nơi nào không?"

"Không biết." Dư Vi lắc đầu.

"Vậy chúng ta bây giờ phải làm gì? " Điện Tài tiên nhân lo cho Kỷ Ninh nên hỏi.

"Đợi." Dư Vi nói.

Điện Tài tiên nhân chợt nghĩ tới điều gì liền nói: "Kỷ Ninh giết hai gã Thiên Tiên của Thiếu Viêm tộc, Thiếu Viêm tộc lửa giận ngút trời. Tuy rằng đã đày Kỷ Ninh đi nhưng bọn hắn cũng không có bỏ qua. Tất cả đám đệ tử Kỷ tộc đi ra khỏi Yên Sơn đều bị Thiếu Viêm tộc giết chết. Ngươi là đạo lữ của Kỷ Ninh, một khi bọn hắn biết ngươi trở về chỉ sợ cũng sẽ ra tay với ngươi. Ngươi hiện tại vừa mới trở thành Thiên Tiên, không nên cùng Thiếu Viêm tộc cứng đối cứng. "

"Ra tay với ta? " Trong mắt Dư Vi xẹt qua một tia sát ý lạnh như băng.

Vực Tịch Diệt, thế giới phế tích thượng cổ.

Kỷ Ninh bay ra xa rồi lập tức đứng lại, quan sát bốn phía, bỗng nhiên cười, tiếng cười tràn đầy sự liều lĩnh, nhưng trong mắt hắn lại ẩn hiện vẻ không muốn và áy náy, đó chính là sự áy náy đối với những người mà mình vô cùng quan tâm.

"Không thể bồi tiếp cùng các ngươi được nữa rồi. " Kỷ Ninh nói thầm trong lòng, thần lực của hắn đã hoàn toàn tiêu hết sạch.

Phía xa xa chiến sĩ khoác áo choàng tím cùng Kỷ Ninh giao thủ cũng lùi lại.

Đám chiến sĩ áo choàng tím cất tiếng.

"Đồng Thác, lượt tới để ta lên."

"Lần này để cho ta. "

"Ngươi dựa vào cái gì?"

"Khó gặp được một tên ngoại tộc lợi hại đánh không chết, là cơ hội ma luyện tốt nhất, từ từ sẽ đến lượt, đừng nóng vội. ", Tên tướng quâng áo choàng vàng nói, " Tên ngoại tộc kia dường như đã hết sức rồi, để cho hắn nghỉ ngơi chờ hắn khôi phục lại. Các ngươi tiếp tục đi khiêu chiến, chỉ cần hắn không chết các ngươi đều có cơ hội."

Kỷ Ninh ngây người ra.

Vốn tưởng rằng mình sẽ phải chết, như thế nào bọn chúng lại để cho mình khôi phục?

"Chiến sĩ thế giới Đoạn Giác thật đúng là hiếu chiến. Chẳng lẽ biến ta trở thành bia ngắm?" Kỷ Ninh nghi hoặc.

Vị tướng quân kia và đông đảo chiến sĩ áo choàng tím tỏ ra vô cùng bất đắc dĩ.

Hiếu chiến?

Hiếu chiến chính là bản chất của bọn chúng, tướng bên mình trực tiếp bị người ta giết chết, làm sao mà buông tha được. Thế nhưng đây là mệnh lệnh của Mẫu Hoàng, thậm chí Mẫu Hoàng còn căn dặn bọn chúng, để bọn chúng đi giao thủ với Kỷ Ninh. Bọn chúng nào dám làm trái.

"Mặc kệ nó, có thể sống một ngày thì tốt một ngày." Lúc này Kỷ Ninh đứng trong hư không, đồng thời cảm ứng hai ngôi sao lớn Thái Âm tinh và Thái Dương tinh ở chỗ sâu trong hư không vô tận, trực tiếp hấp thu lực lượng chuyển hóa thành thần lực.

...

Trong thủy phủ, Kỷ Ninh đạo bào màu đen đang khoanh chân ngồi, Hoàng Mao Đại Hùng lại xuất hiện gọi: "Kỷ Ninh, Kỷ Ninh. "

"Đại Hùng tiền bối."

Kỷ Ninh mặc áo bào màu đen nhìn Hoàng Mao Đại Hùng đáp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK