Dư Vi mỉm cười, chăm chú nhìn Kỷ Ninh đang dán chặt vào bụng nàng, khẽ thì thầm: “ Nếu vĩnh viễn được như thế này thì tốt quá, nhưng mà…”
Tận sâu trong đáy lòng, nàng không tài nào xua đi được một nỗi lo lắng vô hình.
Nàng thuộc trận doanh Vô Gian Môn. Việc này đã được định đoạt từ kiếp trước. Thần Vương lưu lại ấn ký trên hồn phách của nàng, không cách phản kháng được. Thậm chí cũng vì điều đó mà trong thâm tâm nàng mơ hồ xem Thần Vương như cha ruột của mình. Nàng biết rõ điểm này, không tài nào sinh ra lòng căm hận hắn, ngược lại còn có tâm tình ái mộ. Nhưng trong lòng nàng cũng không muốn phải tổn thương Kỷ Ninh.
“ Ngay khi cuộc chiến này chỉ vừa bắt đầu, Thanh Hồ đã xuất hiện trong mộng hỏi ta một lần. Đến tận bây giờ vẫn chưa thấy động tĩnh, không biết khi nào bọn họ lại tiếp tục ra lệnh đây?” – Dư Vi một mực lo lắng, nghĩ thầm.
Theo nhịp độ chiến tranh ngày càng cao trào, ngày tháng vui vẻ của nàng và Kỷ Ninh cũng sắp sửa kết thúc.
Rồi sẽ có một ngày, nàng và Kỷ Ninh, mỗi người một lối đi riêng.
“ Hi vọng ngày ấy đến trễ một chút…”
“ Ít nhất cũng hãy chờ đến khi hài tử của ta và sư đệ chào đời.”
…
Trưa hôm sau, mặt trời lơ lửng giữa trời, nắng chói gay gắt.
Vô Gian Thành,
Chủ điện.
Tám vị Thiên Thần Chân Tiên đều đang an tọa.
Một lão già tóc đen, đồng tử đỏ rực âm trầm lên tiếng, giọng điệu của lão khiến người khác lạnh thấu xương: “ Chư vị đạo hữu! Hôm nay chính là ngày chết của Kỷ Ninh. Làm phiên các vị…”
“ Haha, Xích Bỉnh đạo hữu à, nếu ngươi giết được Kỷ Ninh, Hình Thiên Thần mạnh nhất bên Đại Hạ sẽ không còn, chẳng khác nào mất đi một gã Thiên Thần Chân Tiên rồi.” – Bạch Cực Chân Tiên vừa nói vừa cười vang – “ Nếu Xích Bỉnh Chân Tiên còn có thể giết được bản tôn của Kỷ Ninh chính là lập công lớn. Đến lúc đó ta sẽ tâu lên Thần Vương.”
Xích Bỉnh Chân Tiên lắc lắc đầu, cười nhạt đáp lời: “ Giết bản tôn của hắn, ta cũng không dám nắm chắc mười phần. Nếu bản tôn và nguyên thần thứ hai của hắn luôn đi cùng nhau thì ta nắm chắc… một mẻ hốt gọn! Còn nếu bản tôn của hắn ở nơi khác, e rằng lần này chỉ giết được nguyên thần thứ hai mà thôi.”
Không ai biết bản tôn của Kỷ Ninh ẩn nấp ở đâu. Đây cũng là nguyên nhân thứ hai mà lần này Ô Tiêu Thiên Tiên mời Xích Bỉnh Chân Tiên.
Nguyên thần thứ hai chết đi cũng như mất đi một mạng.
Kỷ Ninh bản tôn, nguyên thần thứ hai, tổng cộng hai mạng. Một cái mạng trân quý thế nào cơ chứ?
Hơn nữa trên thực tế, bản tôn của Kỷ Ninh luôn ở trong thủy phủ. Thủy phủ lại luôn ở trong tay nguyên thần thứ hai.
“ Chư vị, chúng ta xuất phát thôi.” – Bạch Cực Chân Tiên chầm chậm đứng dậy, cười vang – “ Hôm nay nếu tên Kỷ Ninh chết, nhất định phải ăn mừng.”
“ Hay lắm! Hôm nay chúng ta hãy xem thực lực của Xích Bỉnh đạo hữu thế nào.”
“ Ta giao đấu với tên Kỷ Ninh không biết bao nhiêu lần, ấy vậy mà chưa làm gì được hắn.”
Mọi người rời khỏi chủ điện, điều khiển đại quân ra trận.
…
Bên trong Bát Long Vân Thành.
“ Nghênh chiến!” – Thanh âm Hạ Hoàng vang vọng khắp Bát Long Vân Thành.
Cả đại quân lập tức bắt đầu di chuyển.
Bên trong binh doanh của Bắc Minh quân đoàn.
“ Sư tỷ, chuẩn bị đồ ăn chờ ta trở về.” – Nghe được mệnh lệnh của Hạ Hoàng, Kỷ Ninh cũng đứng dậy, nói với Dư Vi – “ Hôm nay ta muốn ăn Bạch Tuyết Cửu Long Rống.”
Tên gọi những món ăn này đều do Dư Vi đặt ra sau khi trở thành Thiên Tiên. Khẩu vị của Kỷ Ninh cũng ngày càng trở nên tốt hơn, những món ăn này hầu như đều là chay.
Nói xong không đợi Dư Vi đáp ứng, Kỷ Ninh đã hóa thành đạo quang bay ra ngoài.
Dư Vi bước đến cạnh cửa, chăm chú nhìn Kỷ Ninh đang lẩn trong vô số người, thì thầm: “ Bình an trở về…”
Mỗi một lần Kỷ Ninh ra trận, Dư Vi đều không kiềm được mà lo lắng.
“ Bày trận!”
Bên trong Bát Long Vân Thành.
Kỷ Ninh dõng dạc hạ lệnh. Một nghìn Thiên Tiên, mười vạn Tán Tiên đồng loạt thi triển trận pháp, ánh mắt bọn họ nhìn Kỷ Ninh thập phần tín nhiệm. Ba năm nay, uy tín của Kỷ Ninh trong lòng bọn họ đã đạt mức độ kinh người.
Rất nhanh!
Thần Ma Hình Thiên Thần không đầu đã được hình thành.
Bảy Hình Thiên Thần nhìn nhau cười vang, rời khỏi Bát Long Vân Thành.
“ Đi! Giáo huấn bọn tiểu tạp chủng Vô Gian Môn một chút nào.”
Bảy Hình Thiên Thần vừa mất dạng, năm Thiên Thần Khôi Lỗi cũng xuất phát.
**
Trên cánh đồng hoang rộng lớn vô tận đầy ắp thương tích, những hồ nước rộng nghìn dặm năm đó cũng sớm biến mất. Ngay cả Hồ Thủy hơn phân nửa cũng bị chôn vùi trong trận chiến ác liệt, chỉ còn sót lại ít nhánh sông, dòng suối.
Ba con Bạch Kiếm Giao, tám Thiên Thần Khôi Lỗi hô hào khiêu khích.
Hooo!
Bảy Hình Thiên Thần đột ngột xuất hiện.
“ Chiến!”
“ Sát!”
Dưới sự điều khiển của Độc Khuyết Bạch Kiểm Giao, Vô Gian Môn liều chết xông lên.
“ Phía trên!” – Kỷ Ninh đột ngột hét to. Dưới sự dẫn dắt của Kỷ Ninh, bảy Hình Thiên Thần đồng loạt nghênh tiếp. Cùng lúc năm Thiên Thần Khôi Lỗi phía Đại Hạ cũng xuất hiện.
“ Oanh!”
“ Oanh!”
Hình Thiên Thần Kỷ Ninh cùng Độc Khuyết Bach Kiểm Giao một đấu một.
Chiến đấu đã quá nhuần nhuyễn. Bọn họ đấu với nhau rất nhiều lần, sớm đã quen thuộc thủ đoạn của đối phương. Đám người Kỷ Ninh tuyệt không một ai dám chủ quan, mục đích quan trọng nhất của trường kì kháng chiến loại này chính là kiềm chế lực lượng của quân địch. Còn mục đích khác, xem chừng bọn họ chém giết người sống kẻ chết, lại chưa có ai chết cả.
Cả hai phía tựa hồ đều hiểm độc như nhau, lẳng lặng chờ đợi cơ hội.
Một khi cơ hội đến, bọn hắn lập tức hiện ra răng nọc! Thậm chí đám Thiên Thần âm thầm theo sau cũng tự biết xuất thủ, chính là muốn một đòn tiêu diệt toàn bộ đối phương.
“ Cơ hội!”
“ Ta cần cơ hội!”
Trong lúc liên thủ cùng Thông Hợp giao chiến với Bạch Kiểm Giao, trong lòng Kỷ Ninh luôn đề cao cảnh giác, tỉnh táo quan sát thế cục xung quanh.
Ba năm gần đây, thực lực của hắn thực sự đã tiến bộ rất nhiều.
Khiêu vũ với sinh tử trên ngọn đao lâu ngày có lợi ịch rất lớn đối với kiếm đạo của hắn. Đầu tiên phải kể đến kiếm đạo của hắn đã đạt đến bình cảnh. Dựa theo cảnh giới kiếm đạo ngày nay, hắn đã sáng chế ra thức thứ mười một của “ Tam Xích Kiếm”.
Pháp môn vận chuyển thần hồn tâm lực cũng coi như có chút thành tựu. Tuy còn chưa đạt được tiểu thành trong Nguyên Lão Nhân Tâm Điển miêu tả, nhưng nếu hắn thi triển ra pháp môn này, sức mạnh của Hình Thiên Thần do Kỷ Ninh khống chế có thể tăng lên gấp ba lần. Sức mạnh gia tăng song song với cảnh giới kiếm đạo, hoàn toàn có thể khiến thực lực Kỷ Ninh lại gia tăng thêm một cấp.
Chỉ có điều…
Kỷ Ninh hiểu rõ, dù đã mạnh mẽ hơn nhưng hắn vẫn chưa phải là đối thủ của Độc Khuyết Bạch Kiểm Giao.
“ Cho dù ta bất ngờ hiển lộ chút thực lực, Vô Gian Môn cũng sẽ lập tức điều chỉnh chiến thuật căn cứ theo thực lực của ta. Cơ bản thì cũng không được lợi gì.” – Kỷ Ninh nghĩ thầm – “ Phải tìm một cơ hội thích hợp, bất ngờ tung ra đòn sát thủ, một kích giải quyết Bạch Kiểm Giao.”
Đặc biệt từ sau cái chết của Thiên Châm khiến Kỷ Ninh càng khao khát ngày này.
Khi Thiên Châm Chết, Kỷ Ninh muốn cứu lại ngoài tầm tay với. Bọn Hạ Hoàng xuất thủ cũng không kịp.
Trên chiến trường, giao chiến chỉ là cái chớp mắt, tíc tắc là sống, tíc tắc là chết.
“ Phải tìm cơ hội!”
…
Bên trong thủy phủ.
Đại Hùng lông vàng cùng bảy Thiên Thần đều đang ở trong đại điện, vừa ăn tiên quả vừa uống tiên tửu.
“ Tên Kỷ Ninh này cũng điên thực rồi. Nguyên thần thứ hai chém giết bên ngoài, bản tôn lại điên cuồng tu luyện trong Tinh Thần Điện.” – Cưu Xà Thiên Thần ôn hòa bưng chén rượu uống, vừa mỉm cười vừa quan sát hư không hình ảnh do Đại Hùng biến ra. Đại Hùng có khả năng xuyên thấu không gian, cảm ứng ngoại vực. Thủy phủ lại được nguyên thần thứ hai của Kỷ Ninh mang theo, dĩ nhiên hắn có thể dễ dàng quan sát chiến trường bên ngoài.
“ Đại kiếp đến, Kỷ Ninh cảm thấy áp lực là phải. Hài tử của hắn và Dư Vi cũng sắp chào đời, chào đời trong đại kiếp. Hắn dĩ nhiên muốn bảo vệ tốt cho Dư Vì và hài tử, dốc sức tu luyện điên cuồng cũng không mấy kì quái.” – Hồng Tuyết Thiên Thân cười lạnh.
Bản tôn và nguyên thần thứ hai có trí nhớ tương thông, còn mặt khác lại không ảnh hương lẫn nhau.
Cho dù nguyên thần thứ hai đang tận lực chém lấy giết để ngoài kìa, bản tôn vẫn có thể toàn tâm tu luyện.
“ Hừm, thực lực Kỷ Ninh lại tăng lên mạnh mẽ, kiếm đạo đã đến bình cảnh rồi. Đợi đến lúc kiếm đạo đại thành, độ kiếp Thiên Thần cũng nhanh thôi.” – Hài đồng Nguyên Quang Thiên Thần ánh mắt chờ mong – “ Khi hắn trở thành Thiên Thần cũng là lúc Trích Tinh phủ xuất thế.”
“ Đại danh của Trích Tinh Phủ đã lâu rồi không vang lên trong Tam Giới.”
Những Thiên Thần còn lại cũng khấp khởi mong chờ.
Từ khi chiến tranh Đại Hạ bắt đầu, bảy người Thiên Thần bọn họ quyết định sẽ ở trong nội điện thủy phủ. Dù sao trong lúc giao chiến, Kỷ Ninh có thể gặp nguy hiểm bất kì lúc nào. Nếu quả thực chuyện ấy xảy ra phải cầu cứu bọn hắn, bọn hắn sẽ theo lối vào Trích Tinh Đại Thế Giới đến tiên phủ rồi xông ra ngoài. Quá trình này cần thời gian. Trong khoảnh khắc đó e rằng Kỷ Ninh đã chết.
Bọn hắn tuyệt đối không dám đánh cược.
Vì vậy cùng nhau ở trong thủy phủ.
“ Xem kìa, Thiên Thần Chân Tiên xuất hiện!”
“ Thiên Thần Chân Tiên hai bên đều xuất thủ, xem ra trận chiến hôm nay cũng có chỗ đặc sắc đấy, thật thú vị.”
“ Phải đấy, lâu nay thật nhàm chán, lúc nào cũng chém chém giết giết. Chỉ khi đám Thiên Tiên Tán Tiên chết đi, mới có thêm chút gia vị.” – Liệt Dương Thiên Thần âm thành hùng hậu, đắc ý bình luận.
…
Ngoại giới
Hai phe bắt đầu trở nên điên cuồng. Phía Hạ Hoàng bên này, Đông Duyên Chân Tiên cũng Hỏa Vân Thiên Thần ra trận. Chủ yêu là vì Xích Bỉnh Chân Tiên, Tam Dương Thiên Thần phía Vô Gian Môn đã ra tay trước.
Đám chân tiên thi triển pháp bảo, phép thuật, thế cục bắt đầu bị ảnh hưởng.
Thiên Thần lúc thì thi triển phép thuật, lúc thì cận chiến chém giết.
Bọn hắn một khi tiến vào thế trận liền khiến mọi thứ trở nên hỗn loạn. Một khi hỗn loạn bắt đầu cũng chính là lúc cơ hội xuất hiện.
“ Cơ hội… cơ hội…” – Kỷ Ninh vừa chém giết, vừa lưu tâm tìm kiếm cơ hội, diệt sát đối thủ.
“ Lên!”
Xích Bỉnh Chân Tiên lơ lửng trên không, chỉ tay ra xa, lập tức cả mặt đất xuất hiện vô số hắc sắc hoa thảo. Hắc sắc hoa thảo nhanh chóng bao vây bảy Hình Thiên Thần, chín Thiên Thần Khôi Lỗi. Mặc dù Hình Thiên Thần, Thiên Thần Khôi Lỗi lực lượng cường đại, dễ dàng chặt đứt đám hoa thảo kia nhưng tốc độ cũng bị ảnh hương đáng kể.
“ ĐÁNG CHẾT!” – Kỷ Ninh giận dữ. Hắn ghét nhất chính là loại phép thuật trói buộc chân tay này. Xích Bỉnh Chân Tiên mười ngày nửa tháng mới ra trận một lần, loại hoa thảo trói buộc này bọn Kỷ Ninh sớm đã quen thuộc nhưng vẫn không khỏi khó chán ghét.
Xích Bỉnh Chân Tiên phía xa âm trầm niệm pháp chú.
Lòng bàn tay của hắn xuất hiện một chấm kim quang.
Đây chính là kim dịch của Kim Đan trong cơ thể hắn ẩn chứa Thuần Dương pháp lực hùng hồn, vô cùng trân quý.
“ Sinh!” – Xích Bỉnh Chân Tiên khẽ niệm một chữ.
Một vùng hắc sắc hoa thảo rộng lớn trong giây lát đột nhiên héo rũ. Thế nhưng đám hắc sắc hoa thảo dưới chân Kỷ Ninh lại điên cuồng sinh trưởng mạnh mẽ. Trước đó chỉ cao trăm trượng, miễn cưỡng ảnh hưởng đến bàn chân của Hình Thiên Thần mà thôi. Lúc này đã cao đến hai nghìn trượng, quấn quanh hai chân Kỷ Ninh.
Hơn nữa bên trong đám hắc sắc hoa thảo lại xuất hiện một xiềng xích đen tuyền.
Những xiềng xích màu đen này rất giống với xiềng xích màu đen của Vô Gian Môn đột ngột xuất hiện giữa hư không. Tổng cộng chín sợi xích đen phóng lên trời dài mấy vạn trượng điên cuồng quấn chặt Kỷ Ninh, thậm chí mang theo không gian uy năng. Kỷ Ninh thi triển kiếm thuật nhưng căn bản không thể phá vỡ xích sắt, ngược lại còn quấn chặt hắn hơn.
“ Kỷ Ninh”
“ Bắc Minh”
“ Bắc Minh”
Mặt khắc, sáu Hình Thiên Thần khác đều không khỏi kinh hãi, nóng náy tìm cách thoát thân. Bọn hắn cảm giác được uy năng đáng sợ ẩn chứa trong xiềng xích.
“ Pháp môn Ô Tiêu truyền cho ta, quả thực lợi hại!” – Xích Bỉnh Chân Tiên không chút do dự, trong tay xuất hiện Ngọc Tịnh Bình, nhắm ngay Kỷ Ninh, hét to – “ Còn không mau đến, đợi đến khi nào?”
Những sợi xích đen xuất hiện hấp lực to lớn kinh người quấn chặt Kỷ Ninh.