Mục lục
Mãng Hoang Kỷ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mây trắng tán đi, một vòng xoáy xuất hiện giữa không trung, một lão giả mặc đạo bào và một thiếu niên từ trong đó đi ra.

Kỷ Ninh quan sát xung quanh.

Liếc mắt qua đã thấy được núi Phương Thốn, thậm chí có thể nhìn thấy rõ ràng có rất nhiều đệ tử đang sinh hoạt bình thường trên núi.

“Đi thôi.”

Bồ Đề dẫn theo Kỷ Ninh bay thẳng xuống dưới, rất nhanh đã tới trung tâm toàn bộ núi Phương Thốn là Tà Nguyệt Tam Tinh động. Có một tòa đạo quan nhìn rất bình thường, đây cũng chính là chỗ mà Bồ Đề lão tổ thường tĩnh tu, đám đệ tử như Kỷ Ninh cũng không dám tự tiện đến quấy rầy.

Trong đạo quan.

Bồ Đề đáp xuống rồi khoanh chân ngồi.

Kỷ Ninh cung kính hành lễ: “Lần này nếu không có sư phụ cứu giúp, chỉ sợ đệ tử không có ngày trở về Tam Giới, khiến cho sư phụ phải bôn ba vì mình, đệ tử thật xấu hổ.”

Bồ Đề cười: “Ngồi xuống đi.”

Kỷ Ninh chọn một cái bồ đoàn rồi ngồi xuống.

“Tư vị của nghiệp hỏa thế nào?” Bồ Đề hỏi.

“Không muốn trải qua lần thứ hai.” Kỷ Ninh nói, “Hiện giờ thì lúc nào cũng bị nghiệp hỏa quấn thân, tuy có chút thống khổ nhưng vẫn chịu đựng được. Lần này nghiệp hỏa phủ xuống, tuy là một kiếp nạn nhưng ngược lại đệ tử cũng có thu hoạch không nhỏ.”

“Trong họa có phúc.” Bồ Đề cười nói, “Tâm lực của ngươi đạt tới cấp độ gì rồi?”

“Tầng thứ ba.” Kỷ Ninh trả lời.

Bồ Đề mỉm cười gật đầu: “Lúc ta phát hiện ngươi giao thủ với dị tộc, vận dụng tâm lực lên kiếm chỉ, đã đến trình độ không tiết ra ngoài chút nào. Xem ra ngươi đã ngộ ra pháp môn vận dụng kiếm chỉ.”

“Liên tục chiến đấu mười tám năm, cũng có chỗ đạt được.” Kỷ Ninh đáp.

“Ngươi có biết vì sao dị tộc kia không giết ngươi mà lại chiến đấu với ngươi những mười tám năm?” Bồ Đề hỏi lại.

Kỷ Ninh kinh ngạc, lắc đầu: “Mấy tên dị tộc kia nói là mang đệ tử ra làm bao cát để ma luyện chiến sĩ của bọn hắn. Có điều đệ tử cảm thấy đó không phải là nguyên nhân chính.”

Bồ Đề nhẹ nhàng gật đầu: “Cảm giác của ngươi chính xác, bởi vì ngươi khống chế được tâm lực, lại hiểu được cách vận dụng tâm lực. Mà tâm lực… chính là một loại lực lượng rất thần kỳ, thậm chí ngay cả nhóm Chân Thần Đạo Tổ cũng phải rèn luyện lực lượng này. Tâm lực có năm cấp độ, vừa mới bắt đầu thì uy lực yếu kém, nhưng càng về sau mỗi lần tăng lên một cấp độ đều có sự biến hóa nghiêng trời lệch đất! Tâm lực tầng thứ ba cũng đã phi thường kinh người rồi. Thậm chí ngươi dựa vào tâm lực tầng thứ ba cũng có thể đạt tới cảnh cửa Thiên Thần.”

Kỷ Ninh đã hiểu.

Tầng thứ nhất thì hơi yếu, thực lực tăng lên không đáng kể. Tầng thứ hai rõ ràng đã có sự tăng vọt, tầng thứ ba thì quả thật là thực lực vốn có lại tăng lên một mảng lớn. Tầng thứ tư chính là những Thần Tiễn thủ mạnh nhất Tam Giới hiện nay. Còn tầng thứ năm chỉ có mình Hậu Nghệ đạt tới nhưng đã sớm biến mất không tung tích rồi.

“Tâm lực rất lợi hại, nếu ngươi có thế đạt tới tầng năm. Thì dù ngươi mới chỉ là một gã Thiên Thần cũng đã có thực lực ngang Chân Thần Đạo Tổ.” Bồ Đề nhìn Kỷ Ninh, “Tâm lực đỉnh phong so sánh ra còn cường đại hơn Trích Tinh Thủ. Ngươi có thiên phú về tâm lực, vì vậy không được lười biếng đấy.”

“Đệ tử hiểu.” Kỷ Ninh gật đầu.

Nhưng tâm lực tầng năm há có thể dễ dàng đạt tới?

Trong Tam Giới công khai ra ngoài cũng chỉ thấy có mình Hậu Nghệ đạt tới tầng năm. Có lẽ cũng có một ít Chân Thần Đạo Tổ đỉnh tiêm âm thầm đạt tới tầng năm mà không công khai, không thi triển ra. Tùy nhiên từ đó cũng có thể thấy rằng tầng thứ năm rất khó đạt tới.

“Sở dĩ dị tộc thế giới Đoạn Giác không giết ngươi, cũng bởi vì ý niệm của chủ nhân thế giới Đoạn Giác đã sớm phủ xuống người những tên chiến sĩ kia, muốn thông qua việc chiến đấu với ngươi, sau đó cẩn thận cảm ứng lực chấn động từ tâm lực của ngươi rồi suy diễn ra pháp môn tâm lực.” Bồ Đề nói, “Ta đoán sau mười tám năm, chủ nhân thế giới Đoạn Giác có lẽ đã nắm được một ít! Tâm lực, chính là pháp môn chỉ có Tam Giới chúng ta khống chế, tuyệt đối không thể truyền ra bên ngoài.”

“Bọn hắn nắm được một ít? Không thể truyền ra bên ngoài?” Kỷ Ninh cả kinh, “Đệ tử…”

“Toàn bộ thế giới Đoạn Giác đã bị ta diệt sát, chủ nhân thế giới Đoạn Giác cũng đã chết, dù chúng có suy diễn ra được một chút pháp môn tâm lực thì giờ cũng vô dụng rồi.” Bồ Đề nói.

Kỷ Ninh buông lỏng một hơi rồi lập tức thấy kinh hãi.

Thế giới Đoạn Giác tan vỡ rồi ư?

Từ lúc sư phụ đến cứu rồi đưa trở về núi Phương Thốn, chưa từng rời khỏi mình. Vậy mà trong lúc mình không biết, đã hủy diệt thế giới Đoạn Giác, thậm chí ngay cả chủ nhân thế giới Đoạn Giác cũng bị giết chết. Từ trận chiến giữ phân thân ba vị Mẫu Hoàng với bảy vị Thiên Thần, Kỷ Ninh có thể đoán ra chủ nhân thế giới Đoạn Giác rất mạnh.

“Sư phụ thật đúng là thâm bất khả trắc.” Kỷ Ninh nghĩ thầm.

“Ah đúng rồi, đạo lữ của ngươi, Dư Vi ấy.” Bồ Đề nói, “Nàng ta đã độ kiếp trở thành Thiên Tiên rồi, ngươi biết chưa?”

“Sư tỷ thành Thiên Tiên rồi sao?” Kỷ Ninh vừa vui mừng lại vừa kinh ngạc.

Kinh ngạc là bởi vì sư tỷ lại trở thành Thiên Tiên trước cả mình, lúc sư tỷ đi theo Lữ tổ, thực lực tại đại hội Tiên Duyên không phải quá chói mắt, ai ngờ chỉ mới qua mấy chục năm đã thành Thiên Tiên rồi, nhanh hơn cả mình.

“Nguyên thần thứ hai của ngươi khi nào độ kiếp?” Bồ Đề hỏi, lão quan tâm nhất là việc độ kiếp, đây là kiếp lớn nhất của một tu tiên giả.

“Sắp tới.” Kỷ Ninh đáp.

“Ngươi cần phải tìm hiểu ra phương pháp dùng tâm lực trên tiên kiếm.” Bồ Đề nói, “Kinh nghiệm, kỳ ngộ của ngươi đều bất phàm, mặc dù nguyên thần thứ hai chỉ là luyện khí lưu, nhưng uy lực khi độ kiếp cũng không nhỏ. Nếu như có thể sử dụng tâm lực trên tiên kiếm, thì uy năng khi ngươi điều khiển tiên kiếm sẽ tăng lên nhiều, việc độ kiếp sẽ nắm chắc hơn. Cái ngươi ngộ ra trong mười tám năm qua chỉ là phương pháp dùng trên kiếm chỉ mà thôi, kiếm chỉ so với tiên kiếm khác nhau không quá lớn, đều là thi triển kiếm thuật…tin rằng ngươi cũng có thể ngộ ra được.”

“Vâng.” Kỷ Ninh biết sư phụ đang quan tâm mình.

Hoàn toàn chính xác.

Nếu nguyên thần thứ hai khi thi triển Đại Thiên kiếm trận, cũng có thể vận dụng tâm lực lên thì thực lực sẽ tăng lên kinh người. Việc độ kiếp sẽ nắm chắc hơn nhiều.

“Đệ tử định sau khi ngộ ra pháp môn tâm lực tiên kiếm rồi mới độ kiếp.” Kỷ Ninh nói.

“Còn về bản tôn của ngươi, tốt nhất là khi nào Kiếm đạo đại thành rồi hẵng độ kiếp thành Thiên Thần.” Bồ Đề lại nói tiếp.

“Kiếm đạo đại thành?” Kỷ Ninh khẽ giật mình.

Dù Kiếm đạo của mình đã rất cao, nhưng tới Kiếm đạo đại thành thì vẫn còn khoảng cách. Mà càng tiếp cận với đại thành, muốn đột phá bình cảnh lại càng khó hơn.

“Ngươi có thể nắm giữ kiếm lực, coi như đã cảm nhận được bản chất của Kiếm đạo. Hoàn toàn có thể ở cấp độ Phản Hư hiểu được Kiếm đạo, như thế mới có thể nắm chắc được một chút.” Bồ Đề trịnh trọng nhìn Kỷ Ninh, “Nguyên thần thứ hai của ngươi độ kiếp thì ta không lo lắng, nhưng bản tôn ngươi độ kiếp thì cần phải thật cẩn thận.”

Kỷ Ninh cảm nhận được áp lực vô hình.

Hắn khẽ gật đầu.

Đúng vậy.

Trở lại Tam Giới, cảm ứng vô hình từ trong sâu thẳm càng trở lên mãnh liệt. Vừa nhắc đến việc bản tôn độ kiếp, Kỷ Ninh cảm giác như tim đập nhanh hơn. Hắn biết rõ đây là vận mệnh từ trong sâu thẳm cảnh báo hắn. Trong Tam Giới có một số yêu nghiệt do tinh hoa đất trời tập hợp lại sinh ra, càng yêu nghiệt thì thiên kiếp càng đáng sợ. Nếu như có thể vượt qua, bọn họ sẽ một bước lên trời, trở thành nhân vật hô mưa gọi gió trong Tam Giới. Thế nhưng tuyệt đại đa số đều chết dưới thiên kiếp.

“Tiểu hùng.” Bồ Đề đột nhiên gọi.

Xôn xao.

Bên cạnh Kỷ Ninh xuất hiện Hoàng Mao Đại Hùng quen thuộc, Đại Hùng cung kính quỳ xuống: “Tiểu hùng bái kiến Đạo Tổ.”

“Ngươi gọi bảy người bọn chúng ra đây luôn.” Bồ Đề nói.

“Vâng.” Hoàng Mao Đại Hùng không dám lãnh đạm.

Trong lòng Kỷ Ninh trở nên khẩn trương, hắn vô cùng tò mò về bảy vị Thiên Thần kia, dù sao thì lúc đầu khảo nghiệm mình ở Chiến Thần điện trong thủy phủ chính là phân thân của Hồng Tuyết Thiên Thần. Hơn nữa lúc trước mình gặp nguy hiểm, cũng chính bảy vị Thiên Thần này đã ra tay cứu mình.

Xoạt! Xoạt! Xoạt! Xoạt! Xoạt! Xoạt! Xoạt!

Bảy bóng người xuất hiện từ hư không, bọn họ đều có hình dáng Nhân tộc, nhưng thực tế đó chỉ là do họ biến hóa ra mà thôi. Dù sao thì với tư cách là Thần Ma, hình thể bọn họ vô cùng cao lớn, tướng mạo cũng khác nhau. Bàn Cổ, Nữ Oa và rất nhiều tồn tại đỉnh tiêm khác đều rất giống Nhân tộc, các Thần Ma đều rất thích biến thành hình dáng của Nhân tộc, thậm chí nhiều Thần Ma suy đoán rằng, sở dĩ Nhân tộc có tiềm lực kinh người như thế, chính là vì Nữ Oa lấy khuôn mẫu của Bàn Cổ mà sáng tạo ra Nhân tộc.

“Bái kiến lão tổ.” Bảy vị Thiên Thần đều cung kính hành lễ.

“Tạ ơn lão tổ lúc trước đã cứu mạng.” Hồng Tuyết Thiên Thần đứng đầu cung kính nói.

“Dù ta không tới, các ngươi vẫn có thể sống sót.” Bồ Đề cười nói, “Các ngươi hoàn toàn có thể vào Trích Tinh phủ, trở về thế giới của các ngươi, đưa cả Kỷ Ninh vào giấu trong đó. Các ngươi dựa vào trận pháp cấm chế trong thế giới đó vẫn có thể chống đỡ được.”

“Nhưng… đối phương chính là ba Đạo Tổ…” Hồng Tuyết Thiên Thần kinh ngạc, sáu người khác cũng không ngoại lệ.

Trở lại thế giới Tam Thọ, dựa vào trận pháp cấm chế bao phủ toàn thế giới ngăn cản kẻ thù bên ngoài, đây là thủ đoạn cuối cùng của bọn họ. Thế nhưng thực lực một gã Đạo Tổ vô cùng cường đại, mà lần này có tới ba Đạo Tổ, bọn họ biết chắc ràng mình không thể chống đỡ được.

Nhưng mà Bồ Đề lão tổ có thân phận thế nào, đã nói như vậy chắc hẳn phải có nguyên nhân.

“Ba vị Đạo Tổ? Ngươi đánh giá quá cao ba con bò sát nhỏ kia rồi.” Bồ Đề lắc đầu, “Những kẻ đó không phải tộc đàn trong Tam Giới chúng ta, các ngươi không biết chút gì về chúng. Không thể đơn giản dùng cách phân cấp thực lực trong Tam Giới để đánh giá chúng được.”

Bảy vị Thiên Thần đều hiếu kỳ.

Kỷ Ninh cũng tò mò.

“Trong thế giới Đoạn Giác này có khoảng mười tám tên mang áo choàng màu vàng, không phải là mười tám Thiên Thần theo như cách các ngươi phân chia?” Bồ Đề nói, “Trên thực tế thì mỗi tên chiến sĩ sừng cong đều có chỗ yếu hiểm là tâm hạch, một khi tâm hạch bị vỡ, bọn chúng sẽ chết.”

“Còn như các tiên nhân trong Tam Giới chúng ta, so sánh thân thể thì yếu hơn, nhưng lại hoàn toàn có thể điều khiển pháp bảo ở cự ly xa, không cần đến gần. Về phần những Thiên Thần, Chân Thần đánh cận chiến thì lại không hề có chỗ yếu hiểm nào.” Bồ Đề nói, “Còn bọn chúng chỉ có thể đánh cận chiến, lại còn có chỗ hiểm.”

“Về phần ba con bò sát nhỏ kia, thực lực chiến đấu chính thức của chúng không cao lắm, cũng chỉ tương đương Thiên Thần đỉnh phong mà thôi. Chúng am hiểu nhất chính là thai nghén, năng lực thai nghén của chúng phi thường kinh người.” Bồ Đề cảm khái, “Năm đó trong trường hạo kiếp kia, loại bò sát này có chừng hơn vạn con, chúng thai nghén ra vô số chiến sĩ, những chiến sĩ này còn có thể dung hợp vào nhau, hóa thành một thể…, giết đám này lại tới đám khác, do chủ nhân của hơn một vạn con bò sát nhỏ kia điều khiển, khiến một phương Tam Giới chúng ta tổn thất trầm trọng.”

Kỷ Ninh cả kinh nói: “Hơn vạn con? Sư phụ, người nói bọn chúng còn có chủ nhân nữa sao?”

Một trường hạo kiếp năm đó.

Đến cùng là đã xảy ra chuyện gì.

“Đám bò sát nhỏ này có chủ nhân.” Bồ Đề cảm khái, “Đó là kẻ còn cường đại hơn cả ta, cũng chỉ có Nữ Oa nương nương mới có thể áp chế hắn. May mắn là ma đầu đó đã chết rồi.”

“Hồng Tuyết, ngươi chỉ còn cách Chân Thần Đạo Tổ một bước cuối cùng, hãy tu luyện cho tốt, nhanh chóng trở thành Chân Thần, Đạo Tổ.” Bồ Đề nhìn Hồng Tuyết Thiên Thần.

“Hồng Tuyết đã hiểu.” Hồng Tuyết Thiên Thần cung kính nói.

“Chắc là Kỷ Ninh và các ngươi có chuyện muốn nói.” Bồ Đề cười nói, “Được rồi, các ngươi trở về thế giới Đại Hạ đi, có việc gì các ngươi từ từ nói chuyện.”

Bồ Đề vung tay lên.

Phía trước xuát hiện một vòng xoáy hư không.

“Vâng, sư phụ.” Kỷ Ninh và bảy vị Thiên Thần cung kính hành lễ, sau đó bọn hắn bước vào trong vòng xoáy hư không, rời khỏi núi Phương Thốn, tiến về thế giới Đại Hạ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK