Cả đám người từ từ đi qua khúc ngoặt tới một đại điện rộng lớn.
Trong đại điện có bày bàn dài san sát, bên rìa đại điện có bày từng dãy nhạc cụ.
"Đây chắc chắn là nơi mà Vu Giang tiên nhân và yêu quái dưới trướng hắn tụ họp mua vui khi hắn còn sống." Thiếu Viêm Nông cười ha ha. "Những chiếc bàn, cột ở điện này được điêu khắc thật đẹp đẽ, từng thứ đều không phải vật thường."
Đám người Kỷ Ninh cũng đều gật đầu. Bọn họ hoàn toàn có thể tưởng tượng ra cảnh tượng đám đại yêu ngồi quanh bàn dài uống rượu mua vui cách đây vô số năm tháng.
"Mà kia chính là chỗ ngồi của Vu Giang tiên nhân." Thiếu Viêm Nông chỉ lên phía trên.
Trên cùng đại điện có một cái bài tinh xảo, bức bình phong treo phía sau cũng rất tinh tế. Ở hai bên bức bình phong có đèn bằng đồng xanh.
"Cái đèn đồng kia chính là trung tâm của Vu Giang Điện." Thiếu Viêm Nông chỉ vào một tên Tử Phủ tu sĩ. "Ngươi đi qua đó, tới chỗ cái đèn đồng kia kìa."
"Dạ."
Những Tử Phủ tu sĩ này đều là tử sĩ nên đã sớm được huấn luyện tâm trí chỉ biết nghe lệnh chủ nhân. Chủ nhân bắt bọn họ chết là bọn họ sẽ đi chết không do dự.
Khi Tử Phủ tu sĩ vừa đi tới phía trên đại điện. . .
"Oang!"
Cảnh tượng ở cả đại điện lập tức biến đổi. Đám người Kỷ Ninh phát hiện ra xung quanh đã biến thành một vườn đào tươi đẹp. Từng gốc đào mọc bên cạnh, trên đấy cũng đầy cánh hoa.
"Cẩn thận, là cảnh ảo." Tương Liễu Phương quát.
"TaicũnglbiếtirằnglVuiGiang Điệnlnày làichủ điện. . .nênlkhông dễidàngltới tay như thế." Thiếu ViêmiNônglcườiinhạt. Dolđãisớm chuẩn bịltâm lýinên hắn không hềlhoảng hốt.iMột trậnlphápiđãlqua vôisốlnăm tháng,ilại không cólchủ nhâniđiềulkhiển thì uyilực phátlraiđượclmột phầniđãllàikhông tồi rồi.
"Kếtltrận."
Năm người KỷiNinh, Mộc TửlSóc,iCửu Liên, DưlVi, ThươngiGiang chânlnhânilập tức kết thành trậnlphápiNăm Hướng Ngũ Hành.
Từng người đều cẩn thậnlcảnhigiác.
"Huyễn trậnlnày rất lợi hại.iTới cảlthầnithứclcũngikhông thể tra xét nổi." ThươnglGiang châninhânlnói.i"Hơnlnữa,italcóimột cảm giáclmơihồllàihuyễn trậnlnày còn mạnhihơn cảlhuyễn trậniở TànglBảo Điện."
"Hình như huyễn trậninày cólthể ngưng tụiralThanh Mộc ThầniLôi." KỷlNinhinhíulmày nói.
"Xemiralngươi cũngibiếtlchútiítlvềitrậnlpháp."iTương LiễulPhươngiđứnglbên cạnhiThiếu ViêmlNôngidõi mắt ralnhìniKỷlNinh, hờihữnglnói.i"Đạiltrậninày dẫn lực TháilDương,idùnglmộc làm dẫn,isinhlraiThanh Mộc ThầnlLôi.i. .Mặcldùiđại trậnlnày không cóingười điềulkhiển nhưng cũngikhông thể khinh thườngluyilực của Thanh Mộc ThầnlLôi.iMuốnlphá trậninày thì talphảiicần chútlthờiigian. Trong khoảnglthờiigianlnày,icác ngươi tựlloilấy cho mìnhlđi."
Năm người KỷiNinhldựa vào nhau, chuẩn bịisẵn sànglđối phó với Thanh Mộc ThầniLôi.lBọn họicũnglkhông dám chạyiloạn, vìlnếu chạyiloạnltrong cảnhiảolthì đúngilàlđâm đầu vào chỗ chết.
"Tailàm thế nào bây giờ?" Tuyết HồnglY thầmihoảng,lnhưng vẫn cốicắn rănglmàichờ.
Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh!
Từ nơi cao vợi giáng xuống baltia sét màu xanh. Tia sét đánhithẳng vềlphíaiThiếu ViêmlNông.
"Cóingười điềulkhiển trậnipháplà?" Tương LiễuiPhươnglkinhihãi.
"Saollại cóingười điềulkhiển trậnipháplđược?"iỞ bên,lThiếu ViêmiNônglcũngiluống cuống.
Vù!
Bànltay khổng lồicủa Tương LiễulPhươngigiơ thẳng lên như thể che trời, đỡlthẳng lấy baitia sét.lRầm rầm rầm.i. .Sấmlétiđánhlthẳng lên lòngibàn tay.lTuy rằngibàn tay cólhơi hạixuống,llàn daicũnglnút toáciralnhưng toànibộlsấm sét đánhixuống đều đãlbịiđỡllại.
"Ha haiha, côngltửiyên tâm." Tương LiễulPhươngivừa đỡlxongitia sét thì đãlcườiilớn."Vu Giang tiênlnhânikia đãlchếtivài ứclnăm rồi.iTrong VulGiang Điệninày nhấtlđịnhilàlkhông còn sinhilinhlnào sốnginổi.lVật sốngicòn lại chắclchỉ cóikhôillỗi.iMàlkhôiilỗi bìnhlthườngicũnglchỉ cóitrí tuệ đơn giản. Cùngllắm thì kíchihoạtlđượcitrậnlpháp, cơibản làlkhông cóikhả nănglthaoitác.lDùisao đại trậnlnhư này cũngilàlmột loạiirất phứcltạp.iHơn nữa không cólVuiGiang tiênlnhânitruyềnlthụ thì chúng cũngichẳng thể nào làm nổi."
"Nếu talđoánikhông lầm thì trong VulGiang Điệninày cólmột con khôiilỗi khá mạnh. Vảllại,itrong cơlthể con khôiilỗi ấylcóihồn phách của sinhllinh, cho nên khôiilỗi cóltrí tuệ cực cao,icũnglbiếtithaoltác trậnipháp. Thậmlchí VuiGiang tiênlnhânicòn cực kỳltin tưởng nó, truyềnithụ cho phươnglphápithaoltác." Tương LiễuiPhươnglcườiinói.l"Đáng tiếcirằnglnóichỉ làlmột con khôiilỗi,lnguyênilực trong cơlthể cũngichẳng cólbao nhiêu.iCùngllắm cũngichỉ phátlhuy đượcihai balphầniuyllực của đại trậnithôi."
Ngaylkhi Tương LiễuiPhươnglnói xongithì từltrênibầu trờillại cóitừnglđường sấm sét đánhixuống.
Một mìnhlTương LiễuiPhươnglvẫn đỡiđược.
ĐámlKỷiNinhlthở một hơi thả lỏng. Chắcilàlđúnginhư dựlđoánicủa Tương LiễulPhương. Muốnithaoltác trậnipháplnày thì phảiicólnguyênilực.lNếu một vịitiênlnhânithaoltác trậnipháplthì trậnipháplsẽimạnhlhơn nhiều.iNhưng khôillỗi lại không cóimấy nguyênllực.iCho dùlcóithể điềulkhiển trậnipháplthì cũngichỉ làm cho trậnlphápităngluyilực thêmlchútiítlmàithôi.
"Loàilngười kia,icác ngươi không phảiltruyềninhânlcủa tiêninhân, tựltiệnixônglvào VuiGiang Điệnllàitội chết."lMột tiếng thétiphẫnlnộivanglvọngikhắplvườniđào.
"Tộilchết? Ngươi cơià?lNếu taiđoánlkhông lầm thì ngươi cùngilắm cũnglchỉ cóithựcllực gần với Tán tiên."iTương LiễulPhươngicườillạnh. "Vớiithựcllực cỡinhư ngươi thì còn lâu mới làlđối thủ của ta."
Vừa dứt lời.
Tương LiễuiPhươnglđột nhiên gầm lên:i"Phálcho ta!"
Lập tức một bàn tay khổng lồicủa Tương LiễulPhươngirít gió bay đi. Từnglngónitay biếnlthành từngicon rắn lớn.lChỉ thấyitrong nháylmắt,imườilcon rắn lớn túm vào một khoảngikhông,lgiậtimạnh. Cảlhuyễn trậninhư bịl'bọpinghẹt'. Lập tức cảlvườniđào biếnlđổi rồi sau đóibiếnlmất.
"Khôngithể nào!" Một tiếng thétlkinhihãi vangllên.
Cảivườnlđào biếnimất,lđám người KỷiNinhllại thấyiđượclđại điệnicóltừngichiếc bàn dài.
"Tốtlrồi tốt rồi,isốnglrồi.iMay làlcon khôiilỗi kia cóltrí tuệ cực cao nên biếtirằnglnhấtiđịnhlphảiigiếtlchếtiThiếu ViêmlNông, dùngihết sức đilđánhiThiếu ViêmlNông. Chứ nếu màimấy tia sét kia màlđánhinăm người Hắc BạchlHọc cungithì e làlcũngichẳng đỡlnổi,imàltaithì chắclchắnilàlnguyihiểmlto."iTuyết HồnglY cảm giácinhư kiểulvận may ấmicảlvào thânimìnhlrồi.
Trước đây,ihắn vàlBộiDulchâninhânlđối mặt với đám khôiilỗi.lBộiDulchâninhânlchếtimàlhắn thì lại sống.
Hắnilại còn phátlhiệniralphápibảo tiênlgiai.
Vừairồi lại thoạt đượclmột kiếpinạn.
Liênltục thoát như thế,imàllại còn cóithêmlmột món phápibảo tiênlgiaiithì không phảilquá may còn gì?
"Trậnipháplđãibịlphá." Tương LiễuiPhươnglquétimắt nhìnlkhắpiđại điện, lạnhlnhạtinói.l"Cácivịlkhông phảiihoảng sợ. Dùlsao VuiGiang tiênlnhânicũnglchỉ làimột Thiên Tiên, hơn nữa cũnglchẳng phảiigiàulcóigì. Cólthể cóiđượclmột con khôiilỗi cólthựcilực gần với Tán tiênllàiđãltột cùngirồi.lCon khôiilỗi kia không xuấtlhiệnithì thôi, nólmàithò đầu rallàitalsẽitúm ngay."
Thiếu ViêmlNôngicũnglmỉm cườiigật đầu,lcăn dặn:i"Conlkhôiilỗi này đanglẩnináu trong VulGiang Điện. Mọi người đừngicólđiibừa,lnhỡ gặp phảiikhôillỗi ấyithì Phươnglthúcicũnglkhông cứu nổi các ngươi đâu."
"Chúng taisao dám chạylloạn, như thế chẳng khácigìlđâu đầu vào chỗ chết."iTuyết HồnglY lập tức nói.
Đám người KỷiNinhlnhìninhau. . .
TronglVuiGiang Điệnlcóikhôillỗi mạnhimẽlẩnináu thì bọn họlcũngichẳng dại gìlmàiđilbừa.
Tương LiễuiPhươnglvàiThiếu ViêmlNôngiđiltới phíaitrênlđại điện, bắt đầu luyện hóa một vài cái đèn đồng.
"Haihalha, iđây làlphầnitrung tâm của phânlđiệnicuốilcùng."iThiếu ViêmlNôngicực kỳlvui sướng.i"Chỉlcần luyện hóa đượcitrung tâm của phânlđiệnicuốilcùnginày làlcảiTiênlphủ sẽinằm trong tay ta. Chắclchắnirằngltrong VuiGiang Điệnlnày vẫn còn nhiều nguyihiểmlkhác. Nhưng dùisao chúng talcũngichẳng cần phảilliềuimình. Chỉ cần luyện hóa đượclTiêniphủ làlcon khôiilỗi kia phảilthua."
Đám người KỷiNinhlgật đầu.
"Cácingươi cũnglphảiicẩn thận. Con khôillỗi kia cũngisẽlkhông trơ mắt rainhìnltailuyện hóa thành cônglđâu.iE làlnóisẽltới đánhilén đấy." Thiếu ViêmlNônginói.
Cóltám con khôiilỗi CùnglKỳihungláciđanglnhìnivềlphíaimột nam tửlmặc áoigiáplđen.iNam tửláoigiáplđen nói giọng trầmithấp: "Kẻ vừa phá trậnlphápihẳn làlmột ThầniMa. Chỉ cólThầniMalmới cóikhả nănglphóng toibàn tay , ngónltay cóithể biếnlthành từngicon rắn lớn như vậy.lTheoibiểulhiệnicủa hắn thì xem ralhắn cóithựcllực mạnhihơn cảlta."
"Thủilĩnh, bây giờ chúng talnên làm gìibây giờ?"
"Bọn chúng đanglđịnhiluyện hóa VulGiang Điện."
Cảiđám khôillỗi CùngiKỳlđều loilắng.
"Xem ralbọn chúng phảiicần tới một canhlgiờ thì mới cóithể luyện hóa đượcltoànibộlVuiGiang Điện."lNam tửigiáplđen nói giọng trầmithấp: "Chúngltaiphảilnghĩicách. . .nhất địnhlphảiimột đòn giếtlchếtiluônlcon ThầniMalbảo vệilũlngười kia.iTheollời nói của bọn chúng thì khi trước chúng đãiluyện hóa đượclbốn phâniđiện, đây làlphâniđiệnlcuốiicùng."
"Chuẩn bị nghe ta bố trí đây." Trong đôi mắt âm u của nam tử giáp đen lóe lên sự lạnh lẽo.
Cả đám Tử Phủ tu sĩ chia ra bốn phía. Kỷ Ninh, Cửu Liên, Thương Giang chân nhân, Tuyết Hồng Y cùng mọi người cảnh giác chờ đợi. Tất cả đều lo sợ khôi lỗi đột nhiên tấn công.
Mà ở chỗ cao nhất của đại điện, Thiếu Viêm Nông đang luyện hóa đèn đồng thấy không khí khẩn trương như thế thì không khỏi nhíu mày quát: "Không cần phải khẩn trương như thế. Không phải toàn là khôi lỗi sao? Tới một con, Phương thúc bắt một con. Nhất định bọn chúng sẽ phải thua."
Đám người Kỷ Ninh, kể cả Tuyết Hồng Y cũng phải thầm lè lưỡi.
Đúng vậy, Tương Liễu Phương có thể tới một giết một.
Nhưng con khôi lỗi mạnh nhất kia có chiến lực ngang với Tán tiên bình thường. Với chiến lực như thế, nếu đột nhiên tấn công thì không cần phải nghĩ nhiều, e là chắc chắn bọn hắn sẽ phải chết. Dù sao bọn hắn cũng không được Tương Liễu Phương bảo vệ bên người.
"Người đâu." Thiếu Viêm Nông thấy đám người Kỷ Ninh vẫn mang bộ dạng đầy cảnh giác kia thì không khỏi nhíu mày quát. "Chuẩn bị tiệc mừng."
Rất nhanh đã có hai tên nữ Tử Phủ tu sĩ hầu hạ bên Thiếu Viêm Nông lấy rượu ngọn, món ngon, bắt đầu bày ra. Thật ra, trong mấy ngày trên thuyền từ hồ Dực Xà Yên Sơn tới Tiên phủ, cả đám người đều thường xuyên uống rượu mua vui. Cho nên rượu ngon món ngon đều đã được chuẩn bị tốt.
Rất nhanh, trên một đám bàn dài đã có bày đầy rượu ngon, linh quả.
Thiếu Viêm Nông khoanh chân ngồi, cười ha ha, bưng chén rượu lên. Hắn chỉ cần để ý tới việc luyện hóa chút ít thôi là đã đủ rồi: "Các vị, không phải căng thẳng. Những Tử Phủ tử sĩ ở bên ngoài đã kết thành trận pháp, cho dù khôi lỗi kia có tới thì với trận pháp đó cũng đủ cho các ngươi có thời gian mà ngăn cản."
"Ngồi, tất cả đều ngồi xuống đi." Thiếu Viêm Nông hô lên. Thấy đám người Kỷ Ninh chần chừ, hắn không khỏi quát: "Ta bảo các ngươi ngồi cơ mà!"
Đám người Kỷ Ninh nhìn nhau rồi cũng đành phải ngồi xuống.
"Thế mới đúng chứ."
Thiếu Viêm Nông cười nói. "Lần này, các ngươi theo ta tiến vào Vu Giang tiên phủ. Mấy lần trải qua nguy hiểm, công lao không nhỏ. Nhưng hiện tại đã tới thời khắc cuối cùng. Chỉ cần ta luyện hóa được đèn đồng này là mọi việc xong xuôi. Hiện tại tuy vẫn có thể bị khôi lỗi quấy phá, nhưng con khôi lỗi kia cũng chẳng đáng gì. Cho nên chúng ta cứ vì vô số bảo vật, vì luyện hóa được Tiên phủ, cùng nhau uống chén này nào." Nói xong, hắn giơ tay lên, trong tay có cầm một chén rượu bằng đồng vẽ hình ngọn lửa.