Trên boong thuyền, nhóm người Kỷ Cửu Hỏa, Kỷ Nhất Xuyên đều kinh hãi. Ứng Long Vệ muốn thẩm vấn bọn họ sao? Kỷ tộc bọn họ đã làm chuyện gì có tội ác lớn như vậy đâu.
"Chỉ sợ tên Ứng Long Vệ này là đệ tử Tuyết Long Sơn." Kỷ Lưu Chân truyền âm nói.
"Đúng, tới cũng thật nhanh. Chỉ một canh giờ mà đã có thể từ tông môn Tuyết Long Sơn tới đây." Kỷ Cửu Hỏa cũng gật đầu.
Kẻ thù duy nhất của bọn họ chính là Tuyết Long Sơn.
Mà Tuyết Long Sơn lại chỉ là một tông môn lớn nên cũng sẽ có đệ tử trở thành thành viên của Ứng Long Vệ. Điều đó cũng bình thường.
"Ứng Long Vệ phá án sao?" Một âm thanh nhẹ nhàng vang lên. Chỉ thấy Bắc Sơn Bách Vi mặc hoa phục màu đen bước nhàn nhã từ tầng hai chiến thuyền xuống cầu thang. Kỷ Ninh cũng đi theo. Bắc Sơn Bách Vi liếc mắt nhìn tên thiếu niên áo đỏ đang cưỡi đám mây đỏ. "Ngươi phá án gì cho Ứng Long Vệ đấy. Lại còn muốn lùng bắt người Kỷ tộc là sao?"
Ở phía xa xa, Tuyết Hồng Y đứng trên đám mây đỏ nhìn thấy thanh niên mặc hoa phục màu đen này thì sắc mặt lập tức biến đổi.
Ứng Long Vệ. . .
Là thế lực có thể ngạo nghễ khắp vùng đất quận An Thiền. Nhưng khi gặp phải phủ An Thiền Hầu thì vẫn phải kiềm chế. Nếu chỉ vài người thường trong phủ An Thiều Hầu thì còn bỏ qua được. Nhưng Tuyết Hồng Y nhìn qua quần áo của thanh niên trước mặt. . .là lập tức nhận ra. Thanh niên trước mắt chính là đệ tử trực hệ của phủ An Thiền Hầu.
Trong phủ An Thiền Hầu có nhiều loại chức tước khác nhau nên cách ăn mặc cũng phải có quy định nghiêm khắc. Người ở trước mặt có hai chữ 'Bắc Sơn' thêu trên tay áo hán phục. Đó là loại quần áo mà không phải ai cũng có thể mặc.
"Thế nào mà lại gặp ngay phải đệ tử trực hệ của phủ An Thiều Hầu." Tuyết Hồng Y hơi nhíu mày lại.
Sau một chút chần chừ, Tuyết Hồng Y vẫn nói thẳng ra: "Ta phụng lệnh truy bắt tội phạm quan trọng 'Khả Bố'. Ta nghi ngờ tên tội phạm quan trọng 'Khả Bố' này đang trốn trong lãnh địa của Kỷ tộc, được Kỷ tộc bao che."
"Truy bắt tộc phạm quan trọng Khả Bố sao?" Trên chiến thuyền, Bắc Sơn Bách Vi nhẹ nhàng nói. "Có quân lệnh không?"
"Có." Trong tay Tuyết Hồng Y xuất hiện một quyển trục màu đen. Đúng là quân lệnh truy bắt tội phạm quan trọng 'Khả Bố'. Mà người nhận quân lệnh đúng là 'Tuyết Hồng Y'.
Bắc Sơn Bách Vi liếc mắt một cái là đã có thể nhận ra đấy chính là quân lệnh chính thức.
Hắn nhìu máy nhìn Tuyết Hồng Y ở phía xa xa. Trong đầu thầm nghĩ tên Tuyết Hồng Y này quả thật không tầm thường. Chỉ trong náy mắt, Bắc Sơn Bắc Vi đã đoán ra đối phương là đệ tử Tuyết Long Sơn tới trả thù Kỷ tộc! Đường đường là một Ứng Long Vệ nên dĩ nhiên có thể dễ dàng giải quyết Kỷ tộc. Không ngờ hắn còn đi nhận quân lệnh, rồi sau đó mới tới nói 'Nghi ngờ tội phạm quan trọng đang trốn trong Kỷ tộc'. Thật đúng là cẩn thận.
"Làm sao bây giờ?"
"Quân lệnh của Ứng Long Vệ?"
Tất cả người Kỷ tộc đều phát run. Kỷ Ninh thì lại nhìn vào quyển trục quân lệnh ở phía xa xa rồi liếc mắt nhìn tên thiếu niên áo đỏ kia: "Theo lời Mộc Hiểu chân nhân nói. Năm xưa khi hắn phải tới Vạn Tượng hậu kỳ mới có thể gia nhập Ứng Long Vệ. Dĩ nhiên tên thiếu niên áo đỏ này cũng có thực lực không yếu, vẻ mặt lại mới chỉ là thiếu niên. Xem ra cũng là một thiên tài."
Gặp người có vẻ mặt càng nhỏ tuổi thì càng phải cẩn thận.
Nếu có một kẻ có vẻ mặt con nít tới đây hô lên câu Ứng Long Vệ phá án thì đúng là việc dọa người.
. . .
"Ta nhận lệnh truy bắt tội phạm quan trọng. Xin công tử không cản trở." Tuyết Hồng Y lộ ra thái độ không khách khí chút nào.
"Ta chỉ thấy quân lệnh của ngươi truy bắt tội phạm quan trọng 'Khả Bố'. Không thấy có lệnh truy bắt tộc nhân Kỷ tộc." Bắc Sơn Bách Vi quát. "Ta thấy tốt nhất là ngươi mau lui đi."
Ở xa xa, Tuyết Hồng Y đứng trên đám mây đỏ quát: "Tội phạm quan trọng Khả Bố đang trốn trong Kỷ tộc. Ứng Long Vệ chúng ta muốn bắt người. Chẳng lẽ công tử lại muốn bao che sao?"
Lúc này, cái tên Tuyết Long Sơn trở nên vô dụng. Chỉ có chiêu bài Ứng Long Vệ mới có tác dụng!
"Thối lắm!"
Bắc Sơn Bách Vi chỉ thẳng vào Tuyết Hồng Y mắng: "Ngươi có biết chuyện gì không mà to mồm? Vì sao ta lại xuất hiện ở đây? Ngươi chính là người của Tuyết Long Sơn! Động Phiếm Dư, còn không mau ra bái kiến trưởng bối sư môn của ngươi."
Động Phiếm Dư nơm nớp lo sợ.
"Động Phiếm Dư." Tuyết Hồng Y đứng trên đám mây đỏ nhìn qua, cũng xác nhận được tên Động Phiếm Dư là đệ tử chi nhánh Yên Sơn. Vừa rồi hắn đi qua Tuyết Long Thành cũng phát hiện ra không còn một tên Tử Phủ tu sĩ nào ở đó. "Sao lại thế này? Sao vị công tử An Thiền Hầu này lại ở đây?"
Động Phiếm Dư liền nói: "Vị này là công tử phủ An Thiền Hầu, là sứ giả phủ An Thiều Hầu phái tới để ký kết khế ước chuyển nhượng với Kỷ tộc."
"Khế ước chuyển nhượng?" Tuyết Hồng Y nhíu mày.
Bắc Sơn Bách Vi cười nói. "Đệ tử Tuyết Long Sơn của ngươi bao gồm cả tên Hứa Ly Vạn Tượng chân nhân kia. Tất cả đều vì cái mỏ quặng nguyên thạch này. . .mà chết hết. Có điều mỏ quặng nguyên thạch này đã chuyển nhượng cho phủ An Thiền Hầu. Nên dĩ nhiên phủ An Thiền Hầu ta sẽ bảo vệ an toàn cho Kỷ tộc."
"Đừng nói là ngươi đi phá án. Cho dù ngươi có cầm quân lệnh tới thì cũng phải có hiệp định giữa cao tầng Ứng Long Vệ và phủ An Thiền Hầu trước, sau đó mới có thể bắt tộc nhân Kỷ tộc." Bắc Sơn Bách Vi quát. "Còn nữa, ngươi về nói với Nguyên Thần đạo nhân của Tuyết Long Sơn ngươi. Kỷ tộc này đã được phủ An Thiền Hầu bảo hộ! Nói rõ cho bọn họ biết!"
Tuyết Hồng Y nghe thấy thế thì chỉ biết cắn răng.
"Được." Tuyết Hồng Y dậm chân lên đám mây, hóa thành một đường sáng màu đỏ, nhanh chóng rời đi.
Nếu chỉ mình tên Bắc Sơn Bách Vi tới giúp Kỷ tộc thì Tuyết Hồng Y hắn còn dám vác thân phận Ứng Long Vệ ra đánh một trận.
Nhưng. . .
Nếu như đối phương có thân phận sứ giả tới kí kết khế ước chuyển nhượng thì đúng là kẻ đại diện cho phủ An Thiều Hầu! Nếu phủ An Thiền Hầu muốn bảo hộ trong quận An Thiền, cho ud là Ứng Long Vệ cũng không thể gây rối được. Nếu quả thật có tội phạm gây tội ác tày trời trong Kỷ tộc thì cũng phải thương lượng sắp xếp với phủ An Thiền Hầu. Sau khi phủ An Thiền Hầu đông ý, Ứng Long Vệ mới có thể bắt người.
. . .
"Cảm tạ công tử."
"Cảm tạ công tử đã cứu Kỷ tộc ta." Nhóm người Kỷ tộc nhìn thiếu niên áo đỏ kia rời đi thì đều mừng rỡ. Lúc trước, khi nghe thấy 'Ứng Long Vệ phá án', bọn họ đều sợ tới mức run cả người.
Kỷ Ninh cũng núi: "Cảm tạ Bách Vi công tử."
"Ta tới đây để ký kết khế ước nên dĩ nhiên phải bảo vệ an toàn cho các ngươi." Bắc Sơn Bách Vĩ cười khẽ một tiếng. "Tên Tuyết Hồng Y kia mặc cái áo Ứng Long Vệ vào là không coi trời đất ra gì! Dám giương oai trước mặt phủ An Thiều Hầu ta như vậy. Hừ! Cũng chỉ là một cái Tuyết Long Sơn mà thôi!"
Nhóm người Kỷ tộc nghe mà cảm thấy hâm mộ câu nói bá đạo: Cũng chỉ là một cái Tuyết Long Sơn mà thôi.
Đối với phủ An Thiền Hầu mà nói thì Tuyết Long Sơn cũng chỉ là một thể lực bị bọn họ cai quản mà thôi. Phủ An Thiều Hầu mà giận thì cũng chẳng khó khăn nhổ sạch Tuyết Long Sơn. Nhưng với Kỷ tộc thì lại khác. Tuyết Long Sơn là một thứ gì đó cực kỳ to lớn với họ. Còn phủ An Thiều Hầu như một con quái vật khổng lồ ngoài sức tưởng tượng.
Có ba bóng người từ xa xa bay tới.
Ba bóng người nhanh chóng tới boong tàu. Đúng là ba gã giáp sĩ. Một gã trong đó cung kính nói: "Bẩm công tử, ta đã điều tra xong. Mỏ quặng nguyên thạch này có phạm vi hơn bốn ngàn dặm, sâu ba trăm dặm, phẩm chất khá tốt. Có khá nhiều nguyên thạch thượng phẩm."
"Ừ." Bắc Sơn Bách Vi gật đầu hài lòng rồi mỉm cười với Kỷ Ninh, Kỷ Cửu Hỏa. "Kỷ Cửu Hỏa, tộc trưởng Kỷ tộc, thêm cả Kỷ Ninh nữa. Hai người các ngươi vào trong phòng, chúng ta ký kết khế ước chuyển nhượng."
"Dạ."
Kỷ Cửu Hỏa, Kỷ Ninh cùng đáp lời rồi đi theo Bắc Sơn Bách Vi vào phòng.
. . .
Trong phòng có một cái bàn, trên bàn có hai quyển trục. Chữ viết ở hai quyền trục đều giống nhau y hệt, đều là văn bản khế ước chuyển nhượng.
Ở trên có ghi lại chi tiết toàn bộ quyền hạn nghĩa vụ, cách thức bảo vệ Kỷ tộc.
"Đưa Thần Tử Lệnh Vạn Kiếm Thành ra, đóng dấu lên đây. Hơn nữa, hai người các ngươi đều phải ghi tên mình lên quyển trục này." Bắc Sơn Bách Vi nói. "Phủ An Thiền Hầu chúng ta đã đóng dấu trước rồi, chỉ còn các ngươi thôi."
Kỷ Ninh, Kỷ Cửu Hỏa nhìn nhau.
Cả hai đều không do dự chút nào ký tên mình và con dấu lên hai quyển trục.
"Một quyển thuộc về các ngươi, một quyển thuộc về phủ An Thiền Hầu." Bắc Sơn Bách Vi nói. "Những thứ này đều là quy củ đã định từ xưa."
Kỷ Cửu Hỏa liền cười nói: "Kỷ tộc ta cực kỳ vui mừng khi vượt qua được đại nạn lần này. Mỏ quặng nguyên thạch này. Bảy phần sẽ thuộc về Hầu phủ. Kỷ tộc ta cũng chỉ nhận một phần. Kỷ tộc ta nguyện ý đưa hai phần tặng công tử. Gọi là cảm tạ ơn cứu Kỷ tộc ta."
Dù sao thì Kỷ Cửu Hỏa cũng là lão già sống bốn trăm năm nên cũng rất biết cách sống.
Hắn rất hiểu.
Ở bên ngoài có thể nói là ba phần mỏ quặng nguyên thạch thuộc về Kỷ tộc. Nhưng thông thường vẫn sẽ có áp bức ngầm nào đó. Chi bằng đưa luôn cho một nhân vật lớn, sau này lại có thể nhờ vả vài chuyện khác.
"Không cần." Bắc Sơn Bách Vi cười nói. "Ta mới gặp đã quen Kỷ Ninh. Nên ngươi có thể yên tâm, sẽ không có ai ép buộc gì về chuyện mỏ quặng nguyên thạc này. Dù sao thì cũng là bằng hữu của ta, ai dám cướp đoạt?"
Bằng hữu?
Kỷ Ninh cảm thấy ấm áp trong lòng.
"Ta sẽ bố trí quân sĩ tới đây khai thác mỏ quặng nguyên thạch." Bắc Sơn Bách Vi nói. "Đến lúc đó, Kỷ tộc ngươi phải bố trí những người này đi đào khoáng. Có thể giao luôn nguyên thạch cho đám quân sĩ ."
"Được." Kỷ Cửu Hỏa gật đầu liên tục.
"Ừ." Bắc Sơn Bách Vi gật đầu nhẹ.
Kỷ Cửu Hỏa nhìn ra đối phương còn muốn nói gì đó với Kỷ Ninh nên liền nói: "Nếu không còn việc gì nữa thì ta sẽ ra ngoài trước." Rồi lập tức lui xuống.
Trong phòng chỉ còn lại Kỷ Ninh, Bắc Sơn Bách Vi và hai cô hầu gái.
"Kỷ Ninh." Bắc Sơn Bách Vi nói. "Ngươi ở Kỷ tộc mà còn có thành tựu như thế này. Thiên tư của ngươi còn vượt xa tên Tuyết Hồng Y kia. Ta khuyên ngươi đừng ở mãi nơi nhỏ bé này. Ngươi thuộc về vùng trời cao xa hơn nhiều. Sau này ngươi nhất định sẽ là một nhân vật quan trọng trong quận An Thiền."
Kỷ Ninh liền nói: "Công tử Bách Vi quá khen. Có điều không bao lâu nữa ta cũng sẽ đi lưu lạc bên ngoài."
"Ừ." Bắc Sơn Bách Vi gật đầu.
"Kỷ Ninh vẫn còn một điều khó hiểu." Kỷ Ninh nói. "Xin hỏi công tử, làm sao người có thể tới Kỷ tộc ta nhanh như vậy được. Chỉ riêng việc tin tức về mỏ quặng nguyên thạch này truyền tới phủ An Thiền Hầu cũng đã tốn rất nhiều thời gian rồi."
Lần này, nếu không có sứ giả An Thiền Hầu tới thì chỉ sợ Kỷ tộc đã gặp phải phiền toái lớn.
"Ha ha ha. . ." Bắc Sơn Bách Vi nở nụ cười. "Ngươi có biết thứ gì tạo ra mỏ quặng nguyên thạch này không?"
"Điều này. . .?" Kỷ Ninh lắc đầu khó hiểu.
Bắc Sơn Bách Vi cười nói: "Mỏ quặng nguyên thạch này được tạo ra là do có một Nguyên Thần đạo nhân bế quan tiềm tu ở đây, bày ra một đại trận hấp thu ngưng tụ nguyên lực trời đất vô tận ở xung quanh. Cuối cùng mới hình thành một mỏ quặng nguyên thạch lớn như vậy. Mà vị Nguyên Thần đạo nhân kia cũng đã đột phá trở thành Địa Tiên rồi."
"Địa Tiên?" Kỷ Ninh hơi kinh ngạc. Hóa ra gian nhà đá kia là của vị Địa Tiên.
"Vị địa tiên kia chính là Hỏa Long tiên nhân." Bắc Sơn Bách Vi nói. "Sau khi hắn đột phá, phủ An Thiền Hầu chúng ta liền mời tới dùng tiệc tẩy trần. Rất nhanh, cha ta đã biết được ở đây có một mỏ quặng nguyên thạch, cũng biết được nó ở trong lãnh địa của Kỷ tộc. Cho nên mới phái ta tới đây ký kết khế ước với Kỷ tộc ngươi."
Kỷ Ninh giật mình.
Hóa ra việc này không phải do Kỷ tộc bẩm báo mà là phủ An Thiền Hầu đã sớm biết được. Thảo nào họ tới nhanh như vậy.
"Tốt rồi, mọi việc đã giải quyết xong rồi. Ta cũng không ở lại đây. Nếu huynh Kỷ Ninh tới An Thiền Thành thì nhất định phải gặp ta đấy. Ta sẽ làm tốt vai trò chủ nhà." Bắc Sơn Bách Vi cười.
"Nhất định sẽ tới." Kỷ Ninh đáp.
. . .
Minh Long Tỏa Thiên Trận trên Ngưu Giác Sơn cũng được thu vào. Toàn bộ người Kỷ tộc ngẩng đầu lên nhìn chân trời phía xa. Chiến thuyền kia đã rời đi, chỉ để lại tám gã quân sĩ Tử phủ tu sĩ ở lại.
"Khụ." Kỷ Nhất Xuyên vốn đang khí thế mạnh mẽ, bỗng nhiên suy nhược hẳn đi, sắc mặt tái mét, lại còn ho khan từng hồi.
"Phụ thân." Kỷ Ninh quay đầu nhìn về phía cha mình.