Một đám võ sĩ, võ sư cứ thế bị bắt gọn dưới tay đám huyết y sát thủ, dù tại thân những tôn tử thế gia kia có nhiều bảo vật hộ mạng đến đâu, dưới sự non nớt và thiếu kinh nghiệm của bản thân người dùng, không một món bảo vật nào có thể phát huy hết được công dụng của mình.
Kết quả bảy người dùng ngọc giản truyền tống trốn khỏi nơi này đều bị tóm gọn, thảm cảnh của Lương Minh ngay trước mắt, đám người vừa bị bắt đều không khỏi thần hồn kinh hãi, Lưu Mộ đã từng cảnh báo về cấm chế trên vách động, nếu để người có thực lực đại võ sư cao tầng đi, dù không thể rời khỏi đây cũng có sức quay trở lại nơi phòng thủ.
Đám người này hiện tại bị bắt sống, có trách chỉ trách bọn họ quá sợ chết, quá ích kỷ, chỉ biết nghĩ cho bản thân của mình, lúc này toàn bộ đều bị giải đến chỗ cách vòng phòng hộ của đám Hàn Thiên tầm mười năm trượng, ai nấy đều đang không ngừng mồm năm miệng mười cầu xin sự cứu giúp.
Đám huyết y sát thủ nhìn thấy cảnh tượng này liền không khỏi thích thú một chập, nhìn những con cừu non chuẩn bị lên bàn mổ, chút biểu hiện hoản loạn này chính là thứ mà đồ tể như bọn chúng thích xem nhất.
Tên thủ lĩnh cao lớn bước đến một thiếu niên công tử tầm mười bảy mười tám tuổi gì đó, thiếu niên này mặt trắng mình gầy, căn bản là phường quý tử, cả đời hắn cho đến nay có bao giờ phải chứng kiến cảnh đầu rơi máu chảy thế này?, lúc tên thủ lĩnh sát thủ bước đến, thiếu niên nọ đã sợ đến vãi ra quần, miệng không ngừng cầu xin tha mạng.
Thủ lĩnh sát thủ nọ cũng rất ý tứ, hắn để thiếu niên nọ nói hết những lời muốn nói với đám người Lưu Mộ phía xa xa, sau khi thiếu niên nọ nói đến cạn lời, tên thủ lĩnh sát thủ liền nắm gáy gã kéo về sau nói.
-Vu Lợi Khánh, tôn tử đời thứ ba của Vu thái phó đương triều, quan hệ của Vu thái phó với diệt yên vương phủ khá tốt, thế mà lúc này vẫn chẳng có ai chịu cứu ngươi, đáng buồn thật.
Vừa dứt lời tên thủ lĩnh nọ đã nhanh chóng vận sức, cả thủ cấp lẫn một đoạn xương sống dài của Vu Lợi Khánh đã bị hắn giật văng khỏi cơ thể ban đầu, Vu Lợi Khánh đến gào thét một tiếng cũng không kịp, cứ thế liền đã bị giết mất, trên cái thủ cấp đơn điệu của hắn lúc này, vẫn còn ánh mắt trân tráo kinh hãi lúc biết mình sắp chết.
Thủ lĩnh sát thủ nọ sau khi ra tay tàn độc với Vu Lợi Khánh liền bước đến người kế bên, đó là một thiếu niên béo tốt cũng trạc tuổi Vu Lợi Khánh, thiếu niên béo này vừa nhìn xong thảm cảnh của Vu Lợi Khánh, lúc thấy sắp tới mình bị giết liền dập đầu đến tóe máu cầu xin tên thủ lĩnh sát thủ kia tha cho mình.
Thậm chí hắn còn nguyện làm nô bộc cho tên sát thủ nọ cả đời, chỉ mong hiện tại giữ được mạng, tiếc là thủ lĩnh sát thủ nọ chỉ cười khẩy một tiếng đáp “kẻ vô năng như ngươi, giữ lại làm nô bộc thì có tác dụng gì?”.
Nói đoạn gã lại nhìn sang vòng phòng hộ kia nói.
-Mã Liên Thất này là bằng hữu thân quen của nhị vương tử Ám Dạ, hôm nay hắn là được ngươi mời đến, ngươi chẳng lẽ không định cứu hắn hay sao?.
ở trong màn phòng hộ, Ám Dạ ánh mắt nổi đầy gân máu, hắn lập tức xách lên trường mâu, mặc kệ bản thân đang bị thương định xông ra cứu Mã Liên Thất, thế như đại ca Thái Văn Toàn đã nhanh chóng giữ vai hắn lại quát.
-đệ làm cái gì thế?, bây giờ lao ra có khác nào đi chịu chết?, ở yên đấy cho ta, phụ thân và những người khác sẽ mau chóng đến ứng cứu.
Ám Dạ đang bị thương, lại không có tọa kỵ bên mình, chút sức tàn này của hắn làm sao mà chống nổi đại ca Thái Văn Toàn đang lành lặng chứ, bằng ánh mắt có chút bất mãn, Ám Dạ nói thẳng.
-Mã Liên Thất là bằng hữu từ bé của đệ, đại ca cũng một đường nhìn thấy hắn lớn lên, hôm nay lại vì hỉ sự của đại ca mà đến, tại sao bây giờ có thể vô tình thấy chết không cứu chứ?.
Thái Văn Toàn ánh mắt khẽ nhắm lại, trên mặt hiện lên nét bất đắc dĩ tiếp.
-là hắn bỏ rơi chúng ta trước, lúc hắn rời đi có nghĩ đến cảnh này hay chưa?.
Trước thái độ kiên quyết của đại ca, Ám Dạ chỉ có thể quay sang Lưu Mộ nói.
-ngươi thế mà cũng đòi tranh hoàng vị?, là một đức minh quân, mắt thây con dân của mình chết, lẽ nào ngươi cũng không cứu?, ngươi như thế còn làm hoàng đế cái gì?.
Lưu Mộ ánh mắt kiên định, mặt không biến động nhìn thẳng vào Ám Dạ tiếp.
-minh quân thân bất do kỷ, Ám Dạ ngươi hẵn đã từng nghe qua câu này?, bây giờ ta liều lĩnh cứu một mạng của Mã Liên Thất, đám sát thủ kia nhân đó đột phá phòng hộ, năm vị đại quan, mười mấy mạng người ở đây, bao gồm cả ta, ngươi, muội muội ta, đại ca ngươi, đại tẩu tương lai của ngươi đều vong mạng hết, quyết định này là của một đức minh quân nên đưa ra hay sao???.
Lời của Lưu Mộ làm Ám Dạ nhất thời phải đơ người, Lưu Mộ nói không hề sai, một mạng của Mã Liên Thất, hay sáu mạng của đám người kia đều nhỏ hơn hai mươi mạng ở nơi này, huống hồ gì là đám người kia tự làm tự chịu, sống chết của họ đối với Ám Dạ hắn có cang hệ gì?.
Chỉ là không biết tại sao, đâu đó trong lòng Ám Dạ hắn vẫn cảm thấy khó chịu, còn chưa kịp nghĩ nhiều, ở ngoài kia Mã Liên Thất đã bị hạ thủ, đên huyết y nhân cao lớn chẳng biết đã dùng yêu thuật gì, Mã Liên Tử từ một gã to béo phút chốc bị hút thành một cái xác khô, từ trong miệng hắn mọc lên một cái cây trọc lá, thân màu đỏ tươi cực kỳ quỷ dị, Mã Liên Tử thoáng cái hóa thành một cái chậu cây đầy chết chóc.
Từng người lại từng người bị hạ thủ, mỗi người sau đó chết đi đều là những nhát dao cắm sâu vào tim những kẻ còn sống trong phòng tuyến, nội tâm Hàn Thiên lúc này bất mãn đến cực điểm, hắn và đám người bị giết tuy chẳng có quan hệ thân thích gì, nhưng thấy đám sát thủ kia ra tay tàn độc, giết người theo đủ kiểu man rợ, bản thân Hàn Thiên hắn liền nhịn không được nữa muốn ra tay tiêu diệt hết đám sát thủ chết tiệt kia.
Hàn Thiên hắn thoáng suy nghĩ, cảm thấy cho dù phải lộ hết con bài tẩy, hôm nay hắn nhất định phải giết được một vài tên thú vật, trong lúc hắn tính kế hoạch, bảy người bên ngoài đã bị giết chỉ còn lại hai người.
Lúc này vừa hay đến lượt vị tiểu thư ban nãy cầm theo ngọc thiềm của Lưu Mộ, tên sát thủ cao lớn sau khi nhìn qua một lượt dung mạo mĩ lệ của nữ tử nọ liền cười khả ố nói.
-mỹ mạo cũng được lắm, hơn nữa tuổi còn trẻ như thế, chắc là vẫn còn thân xử nữ đi?, cứ thế này giết mất thì thật uổng phí, trước lúc chết chúng ta sẽ để ngươi nếm được chút lạc thú nhân gian vậy.
Nói đoạn thủ lĩnh sát thủ nọ liền hướng đến một tên sát thủ thấp bé ốm yếu ở cạnh tiếp.
-món hàng này giao lại cho Lý Tam Hoa ngươi, bí thuật thái bổ của ngươi cần nữ tử trẻ trung nhỉ?, con bé này vừa hay rất hợp, cho ngươi chơi đùa một chút, vừa hay để đám người trong kia được xem một màn kịch đặc sắc.
Thủ lĩnh sát thủ nọ vừa dứt lời, tên đồng bạn thấp gầy đã nhanh chóng tiến đến chổ vị tiểu thư nọ, nàng ta chỉ có thực lực võ sư, trước một tên có thực lực đại võ sư đỉnh phong, ngay cả chút chống cự cũng không có.
Rất nhanh toàn bộ y phục trên người đã bị xé nát, tấm thân nữ tử cứ thế lõa lồ trước mặt đám huyết y sát thủ, song phong vừa phải, eo thon da trắng, cả người đều toát lên một nét trẻ trung phơi phới, mỹ cảnh tuyệt diệu này làm thú tính của tên sát thủ thấp bé nổi lên cực kỳ dữ dội.
Hắn không hề cố kỵ đồng bạn đang nhìn, cũng không hề cố kỵ đám Hàn Thiên đang nhìn, một đường xông đến đã nhanh chóng đè nữ tử kia xuống đất, chuẩn bị giở trò cầm thú đến nơi, chỉ là hắn từng đùa chết không biết bao nhiêu nữ tử, trước lúc cưỡng đoạt đối tượng, vẫn là để nàng giẫy dụa vô vị mấy lần.
Hàn Thiên thấy nữ tử kia sắp bị cưỡng gian, bản thân hắn liền hướng Lưu Mộ nói thẳng.
-Hàn Thiên ta không phải loại chính nhân quân tử gì, thế nhưng ta là người có ân tất báo, sĩ khả sát bất khả nhục, vị tiểu thư kia đã hảo tâm đem ngọc thiềm của chúng ta đi, dù không có ân cũng có nghĩa, ta không thể trơ mắt nhìn nàng ta cứ thế bị chà đạp đến chết.
-lần này ta cứu vị tiểu thư nọ, Lưu Mộ huynh cùng các vị ở đây nếu hảo tâm thì trợ giúp, không muốn giúp Hàn Mỗ cũng chẳng bắt ép.
Nói đoạn Hàn Thiên liền quay lại nhìn Nhược Mộng tiếp.
-dù có thế nào cũng không được mở mắt, dù có nghe được gì cũng đừng vọng động, ta nhất định đưa nàng rời khỏi đây!.
Ngân cung hồn khí nhanh chóng xuất hiện nơi tay, Hàn Thiên một đường lắp tiễn giương cung, chẳng hề có động tác thừa nào, cung kéo như trăng khuyết, thần niệm của Hàn Thiên rất nhanh đã liên hệ với khí linh của ngân cung.
“ta muốn một tiễn giết chết một đại võ sư cao tầng, ngươi xem với tình hình hiện tại, khả dĩ có thể làm được không?”.
Thấp thoáng có tiếng khí linh của ngân cung đáp lại.
“lão tử tất nhiên có mắt nhìn, ngươi muốn giết tên cầm thú trước mắt à?, với trình độ của ngươi hiện tại, chỉ cần dùng một vạn cân lực lượng, một thành chân nguyên lực của ngươi, tên cầm thú kia chắc chắc phải chết không sai”
Thần Niệm Hàn Thiên quyết đoán đáp.
“được cứ thế mà làm”
Khí linh vừa điều động lực lượng, ngân cung trên tay Hàn Thiên liền nặng nề cực kỳ, bình thường chỉ cần lực tay ba trăm cân liền có thể kéo được dây cung, nhưng bây giờ dây cung đã nặng đến một vạn cân, nếu không phải là người có sức mạnh phi phàm, e là đến một tất dây cung hiện tại cũng chẳng kéo nổi.
Chân nguyên lực trong người nhanh chóng truyền qua thân cung, ngưng tụ ở đầu mũi tên, phàm tiễn phút chốc hóa thành thần tiễn, chỉ một tiễn... xuyên vân đoạt mạng.
Tên sát thủ thấp gầy sau khi sờ nắn khắp người nữ tử nọ một lượt liền bắt đầu trò chính, hắn rất nhanh đã cởi bỏ y phục hạ thân của mình, rồi cưỡng ép tách đôi chân thon thả của nữ tử phía dưới ra hai bên, chuẩn bị thực hiện hành vi cưỡng gian đáng ghê tởm.
Vị tiểu thư nọ đã thét đến khản cổ, chống cự đến lã người, phút chốc nàng ta như chấp nhận số mệnh, chuẩn bị cắn lưỡi tự tận.
Thế nhưng ngay lúc này, một đạo kim quang như xuyên qua thời không, phá tẫn vạn vật, bất ngờ phóng đến, đám sát thủ chỉ vừa kịp định thần, nhận ra có kẻ tập kích, còn tên sát thủ thấp gầy hưng phấn đang lên, chưa kịp nhận ra có nguy hiễm, thì não hải đã cảm nhận được một cơn đau cực kỳ dữ dội.
Phần sau đó…à... làm gì còn phần sau đó nữa, đạo kim quang mãnh liệt kia xuyên thẳng qua lưng, bạo phá cả phần đầu của tên sát thủ thấp gầy kia theo hướng mà nó bay đi, kết quả từ phần rốn của hắn trở lên đều không còn nữa, thân dưới cứ thế đổ gục xuống người nử tử đang kinh hãi tột độ.
Máu đỏ nhuộm ướt cả thân trên của vị tiểu thư nọ, cảnh tượng hãi hùng làm nàng thoáng cái ngất đi, còn đám đồng bạn của tên sát thủ vừa chết chỉ có thể ngơ ngác thất thần, chúng không dám tin đám người Hàn Thiên vẫn còn ẩn dấu con bài kinh khủng đến vậy, luồn kim quan nọ vậy mà đã đánh thủng một lỗ ở vách đá, công kích xuyên thấu mạnh như thế, trong đời đám người này vẫn còn chưa có thấy qua lần nào.
Trong lúc đám sát thủ vẫn bần thần chưa đoán định rõ tình hình, một đạo hắc ảnh đã không biết từ nơi nào đột nhiên xuất hiện, Hàn Thiên nhân lúc đám sát thủ lơ là, bản thân đã vận lên cực tốc long tiềm cửu ảnh xông ra khỏi phòng hộ.
Lúc đám sát thủ kia kịp định thần, Hàn Thiên đã nhanh chóng cứu được một thiếu niên cuối cùng trong nhóm người bị bắt, kế đó hắn nhanh chóng phi thân đến chỗ vị tiểu thư đang ngất, lôi nàng khỏi xác tên huyết y nhân thấp bé, choàng một tấm áo rộng để che đi thân thể trần trụi của nàng, Hàn Thiên ngay lập tức cắp hai người vừa cứu được trở về doanh địa.
Với thân thể mạnh ngang đại võ sư, Hàn Thiên hiện đã có thể sữ dùng toàn bộ khả năng của long tiềm cửu ảnh, tốc độ của hắn lúc nhanh nhất có thể đạt đến cấp đại võ sư đỉnh phong, ở trong sơn động này hoàn toàn không có ai nhanh hơn hắn được.
Tuy phải cắp theo hai người nặng khoảng ba trăm cân, thế nhưng tốc độ của Hàn Thiên chẳng giảm đi chút nào, từ khi hắn cứu hai người kia đi, đến lúc đám sát thủ nhận ra tình hình, bất quá hai cái chớp mắt, lúc nhận ra có kẻ xông khỏi phòng hộ, Hàn Thiên đã cứu được người, cùng rời xa nơi đám sát thủ đứng gần ba trượng.
Đám sát thủ đời nào chịu để Hàn Thiên tẩu thoát, một nhóm ba nam hai nữ đã rất nhanh niệm lên chú ngữ, nơi cao nhất trong động ngay lập tức xuất hiện một pháp trận hình ngôi sao năm cánh, pháp trận này tương đồng với pháp trận mà các ma pháp sư cấp cao bố trí, nó cùng với pháp trận của Nhược Mộng bố trí giống nhau về bản chất, chỉ là Nhược Mộng có thiên phú xuất chúng nên có thể một mình bố trận ở cấp độ ma đạo sư.
Còn năm tên sát thủ kia hẵn là đều ở trình độ đại ma đạo sư cao đẳng, thế nhưng vì không có thiên phú xuất chúng như Nhược Mộng, nên cả năm tên phải kết hợp mới bố trí được một trận pháp hoàn chỉnh, dù vậy pháp trận của chúng bố trí ra cực kỳ hoàng thiện, xo với pháp trận của một ma đạo tông sư bố trí ra cũng chẳng có sai biệt nào.
Hơn nữa bên trong ngũ hành nguyên tố đều có đủ, mà độ ổn định và hoàn thiện xo với pháp trận của Nhược Mộng cao hơn đến ba bốn lần, tốc độ của Hàn Thiên quá kinh khủng, nếu không dùng đến ma pháp bao trùm, đám sát thủ chỉ sợ không giữ chân được hắn.
Pháp trận trên cao vừa xuất hiện, một tên nam tử trong đám sát thủ liền niệm lên chú ngữ, rất nhanh từ một cánh của pháp trận hình ngôi sao đã phóng xuống trước đường đi của Hàn Thiên bốn chùm ánh sáng.
Hàn Thiên đang di chuyển chợt cảm nhận được phía trước có biến, hắn ngay lập tức đổi hướng thì xung quanh đã nhanh chóng có một cái lồng đá bao quanh nơi hắn đang đứng, ma pháp thổ hệ cấp độ ma đạo tông sư, Hàn Thiên biết chắc bản thân không thể phá vỡ được lồng đá này.
Hắn đề thân nhảy lên cao tránh thoát khỏi vòng vây của lồng đá, nhưng rất nhanh bốn tên sát thủ huyết y đã vây công hắn từ bốn hướng, ý đồ của chúng là ép Hàn Thiên vào tử lộ, hai tay Hàn Thiên đều đang cắp theo nhân loại, hạn chế đủ đường, lúc này nếu nhận phải công kích, cả hắn và hai người kia e là đều không xong rồi.
Trong lúc Hàn Thiên những tưởng đã mạt lộ, hàng đống dây thanh mộc khổng lồ từ dưới mặt đất đã nhanh chóng bao vây, chặn đứng bốn tên sát thủ kia lại, Hàn Thiên biết Nhược Mộng ra tay hỗ trợ mình, bản thân rất nhanh đã tránh thoát theo một hướng quen thuộc trong đám cự mộc.
Khi dùng chiêu này, Nhược Mộng luôn để lại một khoảng trống để Hàn Thiên có thể dễ dàng ứng biến hơn đối thủ, cái này đương nhiên chỉ mình Hàn Thiên hắn biết, còn đối thủ thì không, kết quả đám sát thủ mất gần nửa nhịp thở để đối phó cự mộc, Hàn Thiên lợi dụng thời gian này nhanh chóng chạy thoát khỏi vòng vây.
Lúc này khoảng cách giữa hắn và phòng tuyến chỉ còn lại năm trượng, bốn tên sát thủ phía sau lập tức truy sát, đám ma pháp sư phía đằng xa thì nhanh chóng khu động chú ngữ, điều khiển pháp trận tấn công, hỏa cầu, dây giăng, kim mâu, sóng cuộn, tường đá, hàng đống công kích đổ ập xuống đầu Hàn Thiên đang chạy phía dưới.
Hàn Thiên bằng vào thân pháp kinh nhân tránh thoát trong những hoàn cảnh ngặt nghèo nhất, chưa khi nào khoảng cách năm trượng lại xa đến thế, trong lúc chỉ còn cách vài bước nữa là Hàn Thiên hắn sẽ trở về được phòng hộ, một cái thủ ấn khổng lồ được liên kết từ đấu khí của bốn tên sát thủ phía sau đã áp đến sau lưng hắn.
Uy lực liên thủ của bốn đại võ sư cao tầng, một chưởng kia căn bản đã có uy lực võ tông, Hàn Thiên nếu trúng một kích này có thể mất ngay nửa cái mạng, còn hai người trên tay hắn chắc chắn chết ngay lập tức.
Phút giây sinh tử, một luồn hoàng khí đã nhanh chóng tách ra từ vòng phòng hộ, chúng liên kết thành hư ảnh của hộ hoàng ấn khổng lồ, nhanh chóng đối kháng lại thủ chưởng phía trước, phút cuối cùng Lưu Mộ đã thực sự ra tay cứu Hàn Thiên hắn cùng hai người kia.
ầm một tiếng lớn, sóng xung kích từ vụ va chạm đã chấn văng Hàn Thiên vào trong phòng hộ được mở sẵn, Hàn Thiên có thân thể hùng mạnh nên chỉ bị chấn động khí huyết một ít, thế nhưng hai người trên tay hắn đã bị nội thương hộc cả máu tươi, dù vị tiểu thư nọ đang hôn mê cũng bị chấn cho tĩnh lại.
vừa trở lại vòng phòng hộ, Hàn Thiên liền nhanh chóng bắt mạch kiểm tra thân thể hai người nọ, may mắn chỉ bị nội thương vừa phải, không nguy hiễm đến tính mạng.
hai người nọ sau khi nhận ra Hàn Thiên vừa ra tay cứu mình liền xúc động định quỳ xuống bái tạ hắn, thế nhưng Hàn Thiên rất nhanh đã quay người tránh đi, cùng là tu luyện giả, Hàn Thiên hắn không muốn tùy ý nhận bái lạy.
nhìn thoáng qua tình hình của vị tiểu thư nọ, Hàn Thiên không khỏi thấy cảm thương, một nữ tử khuê các lại chịu cảnh thân thể lõa lồ trước mặt nhiều người, ngoài ra còn bị tên sát thủ kia sờ nắn khắp nơi trên thân thể một lượt, lúc này trên người chỉ có một tấm áo choàng mỏng phủ lên, toàn thân trên bê bết máu, tủi nhục mà hôm nay nàng phải chịu, thực sự là không ít.
Nhưng may mắn tính mạng vẫn còn giữ được, thân xử nữ vẫn chưa bị cưỡng đoạt, nửa đời sau của nàng, có thể coi như được Hàn Thiên cứu về rồi.
Danh Sách Chương: