Đám lão già Yến Tàng Dương sau một hồi công kích mệt mỏi, tinh thần cảnh giác đã có phần kém đi trông thấy, vốn nghĩ Hàn Thiên cùng Đông Phương Thái Ngọc nhất định sẽ không dại dột xông ra giao chiến với bọn hắn.
Nào ngờ ba lão già này vừa định trở về chổ trú ngụ nghĩ ngơi, thì một đạo ngân quan nhanh như thiễm điện đã từ trong tỏa yêu tráo phóng thẳng lên đỉnh tam nguyên trận.
Với tốc độ mà tầm mắt của võ vương cũng không thể quan sát rõ được, khỏi cần nghĩ cũng biết là tốc độ của đạo ngân quang kia vốn nhanh đến mức nào?, Yến Tàng Dương cùng hai bào đệ của lão còn chưa kịp phản ứng, đạo ngân quang kia đã va chạm với đỉnh tam nguyên trận một cách cực kỳ mãnh liệt.
Từng tràng tiếng oanh long điên tai nhức óc vang vọng cả trong lẫn ngoài tam nguyên trận, cái đại trận đường kính năm dặm này, vốn tưởng chỉ có tác dụng liên kết lực lượng của ba huynh đệ Yến Tàng Dương lại mà thôi.
Nhưng không ngờ, sức phòng ngự của nó cũng cực kỳ bá đạo, đạo tiễn mang kia, Hàn Thiên đã dồn gần một thành chân nguyên lực vào đó, nếu đánh trực diện lên người võ vương, cũng có thể khiến kẻ đó trọng thương.
ấy vậy mà một tiễn kia trực tiếp va chạm với tam nguyên trận, lại chỉ có thể xuyên thủng một lỗ nhỏ đường kính cỡ nửa trượng, mà cái lỗ thủng kia còn đang liền lại cực kỳ nhanh.
Bất quá đối với Hàn Thiên, một điểm cơ hội này đã là quá đủ rồi, từ trong tỏa yêu tráo, chân nguyên lực đã được hắn vận lên toàn bộ, tam nguyên trận vừa lộ ra sơ hở, long hành bách biến liền lập tức được Hàn Thiên dùng đến.
Tích tắc, thân ảnh của hắn đã xuất hiện ngay đỉnh tam nguyên trận, ý đồ lập tức xông ra ngoài, cơ mà sau tình huống bất ngờ bởi mũi tiễn mang kia, ba huynh đệ Yến Tàng Dương đã lập tức lấy lại cảnh giác.
Hàn Thiên vừa xuất hiện, Yến Tàng Dương liền lập tức huy động đấu khí lực, nhanh chóng vá lại lỗ hổng đường kính nửa trượng kia, bất quá Hàn Thiên vẫn là có chuẩn bị rồi mới xông ra, tam độc thương đã được hắn ngụy trang nhanh chóng xuất hiện nơi tay.
Lỗ thủng trên tam nguyên trận vừa mới lành lại, liền ngay lập tức bị Hàn Thiên đâm một thương làm cho nứt toát ra lần nữa, vết thủng lần này rộng gần một trượng, dù Yến Tàng Dương đã rất cố gắng tu sửa, nhưng kết quả vẫn là không kịp.
Hàn Thiên toàn bộ thân người đã thoát được khỏi tam nguyên trận, mắt thấy bầu trời cao vợi trước mắt, bản tâm Hàn Thiên đã nghĩ, hắn thực sự có thể tẩu thoát khỏi tam nguyên trận.
Bất quá chân trái đột nhiên cảm nhận được một sức nặng hàng vạn cân, thân thể đang đà lao lên của Hàn Thiên, phút chốc đã bị một luồn đại lực nào đó kéo trở lại tam nguyên trận.
Thì ra Yến Tàng Dương trong giây phút quyết định đã nhanh hơn Hàn Thiên một bước, ở trong tam nguyên trận, chỉ cần tâm ý của lão hạ lệnh, mệnh lệnh ấy liền ngay tức khắc được thực thi.
Vừa nãy Hàn Thiên chính là bị một luồn đấu khí tách ra từ trong tam nguyên trận kéo trở lại vào bên trong, luồn đấu khí này do Yến Tàng Dương khu động, xo với chính lão động thủ cũng chẳng khác là bao.
Long hành bách biến của Hàn Thiên chỉ có tốc độ cùng sự biến ảo, dùng đến thần thông này không thể giúp hắn có thêm chút sức phòng thủ hay công kích nào, vậy nên rất nhanh đã bị luồn đấu khí lực do Yến Tàng Dương điều khiển kéo trở lại tam nguyên trận.
Hàn Thiên vừa bị vây lại, Yến Tàng Dương liền sữ dụng chiêu bài cũ, lập tức triệu hồi ra một cự nhân ngưng tụ từ đấu khí lực của chính bản thân lão.
Hàn Thiên biết cự nhân kia vô cùng lợi hại, thế nên hắn cũng tránh va chạm trực tiếp với nó, trong tích tắc, Hàn Thiên đã dùng long hành bách biến di chuyển đến hơn mười chổ trong tam nguyên trận.
Mỗi lần xuất hiện, hắn đều vung tam độc thương khiến trận pháp của ba lão già Yến gia bị phá toái, bất quá Yến Tàng Dương cùng hai bào đệ tam tâm nhất thể, Hàn Thiên chỉ cần sắp tẩu thoát ở một điểm nào đó.
Yến Tàng Dương liền chỉ huy hai bào đệ của lão, khu động đấu khí lực chặn đứng Hàn Thiên hắn ở đấy, sau một hồi dịch chuyển không lối thoát, Hàn Thiên rốt cuộc cũng bị cự nhân truy đuổi phía sau quấn lấy, bất đắc dĩ phải giao thủ trực tiếp với nó.
Cự nhân kia công kích cực kỳ thô thiễn, căn bản là chẳng có tý võ ý hay xảo diệu gì trong chiêu thức của nó, bất quá nhờ vào thân thể khổng lồ nhưng nhẹ nhàng, mỗi đòn cự nhân đánh ra đều khiến Hàn Thiên khó mà né tránh.
Cự nhân kia căn bản không sợ trúng đòn, vì mục tiêu của nó chính là để Hàn Thiên phải ra đòn đánh vào nó, mỗi thương Hàn Thiên đánh ra đều xuyên qua thân thể của cự nhân như xuyên qua nước, dù hắn có đánh vào đầu, vào tim, hay vào bất kỳ đâu trên cơ thể cự nhân, nó đều không hề hấn gì.
Mà cứ sau mỗi lần Hàn Thiên đánh trúng cự nhân, đại lực trên thân thương của hắn liền giảm đi một chút, còn cự nhân kia cũng sẽ mờ dần đi, sau khi trúng hơn ngàn thương của Hàn Thiên, cự nhân khó đối phó nọ liền lập tức tiêu biến.
Bất quá Yến Tàng Dương rất nhanh đã khu động tam nguyên trận, tiếp tục tạo ra một gã cự nhân khác, sau khi gã cự nhân thứ hai kia được tạo ra, tam nguyên trận cũng mờ nhạt dần.
Có thể thấy, sau quá trình dài dẳng công kích, đấu khí lực của ba huynh đệ Yến Tàng Dương đã sắp hao kiệt hết, nhận thấy vấn đề này, Yến Tàng Dương liền nhanh chóng hạ lệnh.
-thu hẹp vòng vây của tam nguyên trận lại, hai tên tặc tử kia muốn chơi trò tiêu hao với chúng ta, chúng ta nhất định phải hạn chế hao tổn đấu khí lực nhất có thể, không cho chúng cơ hội đột phá.
Yến Tàng Dương vừa dứt lời, cả ba huynh đệ hắn liền lập tức thi pháp, thu hẹp phạm vi của tam nguyên trận lại, chỉ còn bằng đường kính cỡ một dặm, trực tiếp bao lấy vùng có tỏa yêu tráo bên trong.
Hàn Thiên trong quá trình này cũng rất muốn tìm cơ hội đào thoát, nhưng khổ nổi hắn bị cự nhân kia trói chân, muốn rút ra cũng không được, đến diệt ma ấn cùng tam độc thương còn bị cự nhân kia làm tán đi lực lượng.
Ai biết được nếu Hàn Thiên hắn bị cự nhân kia chạm trực tiếp vào người, hắn sẽ xảy ra hậu quả gì???, trong lúc Hàn Thiên vẫn đang giao thủ với cự nhân nọ, vòng vây của tam nguyên trận đã ngưng thực lại rất nhiều, mắt thấy Hàn Thiên vẫn đang vô vọng giao thủ với cự nhân bên trong.
Yến Tàng Dương ánh mắt thoáng hiện nét thương hại nói.
-chờ đợi chúng ta công kích mệt rồi mới phá vây à???, ý tưởng không tệ đâu, bất quá gian tặc ngươi nghĩ chúng ta ngu dốt đến mức, dùng toàn bộ sức lực công phá món hồn khí của các ngươi à???.
-chúng ta dù chỉ còn một phần ba lực lượng so với lúc toàn thịnh, tặc tử ngươi cũng chẳng đối phó nổi đâu!!!.
Hàn Thiên ở bên trong tam nguyên trận đang không ngừng bị cự nhân kia bào mòn lực lượng, còn ở ngoài này, Yến Nhị Thử đang không ngừng tự hồi phục bằng cách dùng võ kỹ mộc hệ lên chính bản thân mình, Yến Mã Tiền cũng tranh thủ dùng các loại đan dược, nhanh chóng bổ xung đấu khí lực.
phút chốc khí sắc của ba huynh đệ Yến Tàng Dương đã từ từ tốt lên trông thấy, Hàn Thiên sau khi đánh tan ba cự nhân, cảm thấy linh lực cùng chân nguyên lực trong người đã sắp cạn.
nhìn qua đám Yến Tàng Dương, ba lão tặc kia đồng dạng cũng là đang cố chi trì giống như hắn, cơ mà bọn họ ở thế thượng phong, nên có nói thế nào cũng vẫn là có ưu thế hơn Hàn Thiên một chút.
Nếu bây giờ Hàn Thiên hắn có lại đầy đủ lực lượng trong người, hắn rất có thể sẽ phá vây thành công, cơ mà ở đời hiếm có chữ nếu, bởi lẽ Yến Tàng Dương cùng hai bào đệ của lão cũng đã thấm mệt vì những đòn công kích từ nãy giờ, nếu ba người bọn hắn còn đủ lực lượng, Hàn Thiên hắn có thể tiếng gần đến cơ hội tẩu thoát thế sao???.
bỏ qua cơ hội lần này, thời gian sau đám Yến Tàng Dương sẽ càng thêm cẫn trọng, không tùy tiện bung sức vô ích, Hàn Thiên hắn cùng Đông Phương Thái Ngọc càng khó mà phá vây hơn.
Trước mắt Hàn Thiên, cự nhân thứ tư vừa mới được ngưng thực, tam nguyên trận cũng đã mờ đi thấy rõ, cơ hội thoát thân đang gần Hàn Thiên hắn hơn bao giờ hết, cơ mà hắn hiện đã không còn đủ lực lượng để tiếp tục tiêu diệt cự nhân cuối cùng này nữa rồi.
Bây giờ dù Đông Phương Thái Ngọc hay tiểu kim long xông ra thì cũng vô ích, bởi lẽ một tên cự nhân kia có khả năng tiêu hao hết năm phần linh lực trong người Hàn Thiên hắn, Đông Phương Thái Ngọc cùng lắm đánh bại được tên cự nhân này, nhưng trong thời gian đó, đám lão già Yến gia cũng đã tranh thủ khôi phục thêm được một mớ đấu khí lực nửa rồi.
Mà giờ Hàn Thiên nếu đánh liều, đến tam độc thương hắn có khi còn chẳng ngụy trang được nữa, dù trong lòng rất bất cam, nhưng Hàn Thiên không thể không chấp nhận thất bại, lập tức lui về tỏa yêu tráo.
Đông Phương Thái Ngọc bộ dáng đang căn thẳng quan sát từ bên trong, thấy Hàn Thiên trở về, liền bày ra bộ dáng an ủi nói.
-tam nguyên trận của ba lão già kia rất lợi hại, có thể không ngừng cung cấp đấu khí lực liên miên bất tuyệt để Yến Tàng Dương sử dụng, chúng ta ngay đến một người đạt đến thực lực cấp võ vương cũng không có, làm sao phá được trận này đây???.
-ta thấy ngươi hay là đừng tốn công vô ích nữa, trực tiếp ở đây chờ người đến cứu đi.
Hàn Thiên trước lời của Đông Phương Thái Ngọc, bản thân dù không nguyện ý, nhưng hắn cũng phải công nhận là ma nữ này nói đúng, tam nguyên trận không có sức công kích mạnh, cũng chẳng có sức phòng thủ gì đáng nói, duy chỉ có tác dụng cung cấp luồn lực lượng liên tục cho chủ trận là cực kỳ khó đối phó.
Hàn Thiên hắn thì muốn dục tốc phá trận, còn ba lão già Yến Tàng Dương thì dư thì giờ đối phó bọn hắn, Hàn Thiên hắn thực lực thua thiệt thì chớ, ngay cả lực lượng cũng không dồi dào bằng người ta, muốn phá trận ư???, làm cách nào mới được chứ???.
Khẽ xốc lại tinh thần, Hàn Thiên bình thản nhìn Đông Phương Thái Ngọc nói.
-được rồi chúng ta sẽ tạm lánh ở đây vài hôm vậy, nhưng mà ba lão già kia vẫn chưa xong với ta đâu, ta nhất định tìm cách phá được tam nguyên trận chết tiệc này của chúng.
Nói đoạn Hàn Thiên liền bình thản đi thẳng, bất quá dường như sực nhớ lại gì đó, hắn lại quay người nhìn Đông Phương Thái Ngọc tiếp.
-ở đây không gian khá nhỏ hẹp, chúng ta nam nữ khác biệt, cô hướng tây ta hướng đông, chúng ta không cần phải quá thân cận, tránh những phiền hà không đáng có.
Hàn Thiên vừa dứt lời, liền đi đến một chổ có bóng cây ở phía đông, sau đấy dựng tạm lên một gian mộc viện đơn giản dài rộng cỡ một trượng, vừa đủ một người ở thoải mái bên trong.
Đông Phương Thái Ngọc thấy hành động của Hàn Thiên, liền bĩu môi ở phía sau nói.
-nam nữ khác biệt gì chứ???, trên người ta chỗ nào cũng có thể cho ngươi nhìn, chỗ nào cũng có thể cho ngươi chạm, chỗ không nên chạm ngươi cũng đã cố ý chạm rồi, còn bày đặt giả quân tử này nọ, không sợ người khác buồn cười chết à???.
Hai mang tai Hàn Thiên thoáng đỏ lên, ma nữ kia đúng là chuyện tốt không nói được, mở mồm là hồ ngôn loạn ngữ, Hàn Thiên hắn không dám để tâm quá mức đến nàng ta, một phần cũng là vì cái tính phóng thoáng vô ý thức này.
Mặc kệ Đông Phương Thái Ngọc muốn nói gì thì nói, Hàn Thiên lập tức vào mộc cư của mình đóng cửa tọa thiền, hắn cần phải nhanh chóng hồi phục thực lực, nghĩ cách thoát khỏi tam nguyên trận càng nhanh càng tốt.
ở trong tam nguyên trận, tất cả linh khí thiên địa đều bị cưỡng chế hút đi mất, Hàn Thiên ở trong này, muốn khôi phục lực lượng, căn bản đều cần dùng đến linh nguyên bảo, hay linh thạch linh dược mang theo sẵn bên người.
may mắn Hàn Thiên hắn là một người giàu có, bên mình cũng cất sẵn vô cùng nhiều các loại linh dược, Yến Tàng Dương muốn vây chết hắn ở đây, căn bản là không thể, với lượng tài nguyên đang mang theo bên người, dù mỗi ngày đều hao hết lực lượng đánh với Yến Tàng Dương một lần.
thì trong một trăm năm tới, Hàn Thiên hắn vẫn có đủ tài nguyên để duy trì hao tổn kia, nhanh chóng sữ dụng vài gốc linh dược không có thuộc tính gì quá nổi trội, cộng thêm gần ba ngàn viên linh thạch, Hàn Thiên bắt đầu hồi phục lực lượng đã mất đi.
Hấp thu linh khí, chuyến hóa thành linh lực, đem linh lực truyền vào thân thể, từ thân thể sản sinh ra chân nguyên lực, quá trình đó cứ lặp đi lặp lại hàng canh giờ.
Đêm đến, Hàn Thiên lại thử phá trận, cơ mà đám lão già Yến Tàng Dương đã có chuẩn bị, thời thời khắc khắc, trong ba lão già này đều có một người còn tĩnh táo để canh chừng những biến đổi trong trận.
Kết quả là Hàn Thiên vừa xuất đầu lộ diện, liền bị Yến Tàng Dương dùng chiến thuật tiêu hao, tiếu tục ép hắn trở lại tỏa yêu tráo, Hàn Thiên lần này đã thông minh hơn lần trước.
Cảm thấy tình hình không ổn, hắn liền lập tức lui về bảo toàn lực lượng, chờ thời cơ khác, đêm hôm đó Hàn Thiên cũng chẳng nhớ nổi là hắn đã thử tẩu thoát mấy lần nữa.
Từ phân thân gây rối loạn giác quan của địch thủ, đến tung khói mù, thậm chí trực tiếp dùng đến ngọc giản truyền tống, nhưng cái đáng buồn là như bao loại trận pháp phong bế khác, ngọc giản truyền tống ở trong tam nguyên trận là thứ vô dụng.
Bởi lẽ bỏ công tạo một trận pháp phức tạp, để rồi chỉ cần một tên ất ơ cầm ngọc giản truyền tống bên người, liền có thể rời đi được, vậy thì trận pháp tạo ra cũng quá vô năng rồi.
Căn bản thì cơ hội dùng đến ngọc giản truyền tống của Hàn Thiên đã mất kể từ lúc hắn bị vây trong tam nguyên trận, chỉ là đêm nay hắn mới chứng thực điều đó mà thôi, ban nãy truyền tống thất bại, bản thân Hàn Thiên bị chặn ngay trước tam nguyên trận, đã làm trò cười không nhẹ cho đám lão tặc kia.
Cơ mà không biết ba lão tặc ấy canh chừng có mệt không, còn Hàn Thiên hắn đào tẩu nhiều lần không thành cũng hơi mệt rồi, đêm nay hắn chỉ mong ba lão tặc kia có một giây phút nào đó chán nản mệt mõi, khả dĩ có thể để Hàn Thiên hắn nhân cơ hội rời đi.
Cơ mà có vẻ như hắn đã quá xem nhẹ sự quyết tâm của ba lão tặc Yến gia, cũng như sự thương yêu trân trọng mà Yến Tàng Dương dành cho con trai hắn, đến mức lão già kia không tiếc bỏ mặc Yến Nam Phong vẫn đang suy sụp ở Yến gia, mà lưu lại đây lùng diệt Hàn Thiên hắn, cùng Đông Phương Thái Ngọc để báo thù.
Một đêm qua đi, Hàn Thiên vẫn là không thể thoát được, điểm này làm hắn càng thêm quyết tâm tìm cách trực tiếp giúp bản thân có đủ thực lực để đào thoát, chứ không đơn thuần là đánh cầu may như trước nữa.
Đông Phương Thái Ngọc thì hay rồi, trong lúc Hàn Thiên đang vò đầu bứt tai tìm cách trốn thoát, ma nữ này lại thản nhiên xẻ gỗ làm bồn tắm lộ thiên trong tỏa yêu tráo này.
Như sợ Hàn Thiên nhìn không thấy, Đông Phương Thái Ngọc trực tiếp để bồn tắm của nàng ta ở giửa tỏa yêu tráo, ngay trước phần đất Hàn Thiên tự chia cho hắn, rồi chỉ dùng vài tấm bình phong không cản nổi gió phơn, mà người mắt kém nhìn qua cũng có thể thấy được lờ mờ hình ảnh phía đối diện, để che xung quanh cái bồn tắm kia.
Đông Phương Thái Ngọc ngày tắm ba lần, mỗi lần ba khắc, Hàn Thiên ngồi trong mộc cư của hắn, khẽ hé hai mắt liền có thể nhìn thấy một trong những mỹ cảnh tuyệt diễm nhất đất trời, chỉ cần thần niệm khẽ động, liền sẽ có diễm phúc còn hơn là cực lạc đại tiên, ẩn cư ở nam hải.
Trong tình huống như thế này, thì ai mà còn chú tâm vào mấy cái chuyện tẩu thoát nữa cơ chứ???, cơ mà Hàn Thiên là ai???, hắn là một trong những kẻ cố chấp nhất thiên hạ, nếu hắn đã muốn tẩu thoát trở về đế đô, dù có cám dỗ thế nào hắn cũng sẽ không lý tới.
Chỉ cần mắt không thấy, lòng sẽ không vướng bận, tai không nghe, tâm thần sẽ được thảnh thơi, Hàn Thiên cứ thế phong bế tâm thức cả ngày trời, mục tiêu cốt lỏi chỉ là nghĩ cách phá được tam nguyên trận.
Đêm lại xuống, Hàn Thiên bất thình lình truyền âm hỏi tiểu kim.
-tiểu kim…tiểu kim, ngươi làm gì mà cả ngày không nói năng câu nào vậy???, ngươi rốt cuộc là có giúp ta nghĩ cách tẩu thoát không??, hay chỉ chăm chú xem yêu nữ kia tắm???.
Lập tức có tiếng tiểu kim long lười biếng đáp.
-đừng nghĩ mỹ nữ nhân loại có thể khiến long gia động tâm, ta nói chung vẫn thích long nữ hơn, ta thấy ngươi ở đây cũng không tệ, có mỹ nữ bầu bạn, có đối thủ luyện tập, cần gì phải trốn nữa chứ???.
Con rồng kia vừa dứt lời, Hàn Thiên liền nghiêm giọng nói.
-Lưu Mộ nếu vì ta mà không thể đoạt được vương vị, ta đối với hắn sẽ cảm thấy cực kỳ có lỗi, ngươi nếu muốn nhịn ăn mấy tháng, thì khôn hồn mà nghĩ cách cùng ta đi.
Bất giác, giọng của tiểu kim long cũng chợt nghiêm chỉnh lạ thường đáp.
-không phải ta vì lời đe dọa của ngươi nên mới nói câu này, đây là ta thực sự nghiêm túc nhắc nhở ngươi.
-cách phá tam nguyên trận không phải không có, nhưng làm không khéo, ta sợ ngươi sẽ mất mạng như chơi, vậy nên cả ngày nay mới trầm mặc suy nghĩ thiệt hơn đây.
Danh Sách Chương: