Tên sát thủ cao lớn trước giờ chưa từng gặp đối tượng nào cuồng ngạo như Hàn Thiên, hầu hết những tên mà hắn từng giết qua khi bị đưa đến nơi này đều là một bộ dáng sợ hãi run rẫy, duy chỉ có tên thiếu niên trước mắt là lạnh lùng không lo lắng một chút nào, chẳng biết hắn là có tuyệt chiêu bảo mạng, hay thực sự là bản thân hắn vốn không sợ trời đất như thế.
Nhưng dù là gì đi nữa, thế trận hiện tại, người bên phe huyết y đã hoàn toàn chiếm ưu thế, gượng thêm chút nữa, tất cả đám người Hàn Thiên đều sẽ phải bỏ mạng tại đây thôi, nghĩ vậy nên dù bản thân đang thất thế trước sự liên thủ giữa Hàn Thiên và Nhược Mộng, tên sát thủ cao lớn vẫn rất tự tin đáp.
-khẩu khí lớn lắm, bất quá ta muốn xem ngươi sẽ lấy mạng ta bằng cách nào đây?, tiểu nương tử này, hôm nay nhất định bị bắt không sai biệt, còn số phận của tên nhãi ngươi, so với nô lệ, hẵn còn thảm hơn.
Tên sát thủ cao lớn vừa nói xong liền nhanh chóng vung quyền tấn công về phía Hàn Thiên, trong tình huống bình thường, Hàn Thiên hắn thực sự chưa thể đối phó được với một kẻ có thực lực đại võ sư cao tầng.
Nhược Mộng đang định liên thủ cùng Hàn Thiên đối địch, thì bất ngờ từ phía sau, hàng đống sợi xích vàng to như bắp tay người, đã nhanh chóng hướng đến nàng mà vây lại.
Trong lúc nguy cấp Nhược Mộng chỉ có thể khu động ma pháp tạo thành băng tường chắn ở phía sau, Hàn Thiên trước một quyền mang sức công phá cấp đại võ sư cao tầng của tên sát thủ, chỉ có thể một mình đối mặt, tình hình này nếu không tung ra bản lĩnh mạnh nhất, e là sau quyền kia, Hàn Thiên hắn ít nhất cũng thụ trọng thương.
xiết chặc tam độc thương trong tay, linh lực trong người Hàn Thiên lưu chuyển cực kỳ dữ dội, hắn đã vận lên cực tốc linh lực, chuẫn bị tung ra kiếm mạnh nhất trong thủy liêm tứ kiếm.
Một năm nay Hàn Thiên đã luyện tập để có thế xử ra một kiếm mạnh nhất của hắn bằng binh khí, đối thủ ngày càng mạnh, nếu Hàn Thiên hắn vẫn như trước chỉ có thể sử dụng hạn chế công kích tốt nhất của mình, như thế thì trong giao tranh sẽ cực kỳ bất lợi, vậy nên việc kết hợp sữ dụng cùng lúc đệ tứ kiếm cùng tam độc thương, chính là cách tăng sức công kích tốt nhất.
Kết quả tam độc thương vốn đã cực kỳ sắc bén, nay có thêm kiếm khí của thủy liêm đệ tứ kiếm gia trì, uy lực trong phút chốc đã đạt đến công kích đẳng cấp đại võ sư cao tầng.
Một quyền của huyết ý sát thủ công đến, Hàn Thiên liền nhanh chóng vung tam độc thương với kiếm mang bá đạo phía trên đâm tới, ầm một tiếng lớn, cả hai bên đều không có ai chiếm được ưu thế, trước kết quả này, đến những tên sát thủ khác gần đó cũng cực kỳ bất ngờ.
Một luyện thể giả đến thần thông kỳ còn chưa đạt tới, vậy mà thực lực đã mạnh đến mức có thể đối kháng lại một đòn với đối thủ cấp đại võ sư cao tầng, đây gần như chính là vượt hai đại cảnh giới chiến đấu, cái này thực sự là khiến cho tất cả phải chấn kinh không thôi.
Một kẻ như Hàn Thiên chưa từng có tiền lệ xuất hiện trong lịch sữ, miêu tả như thế chỉ dành cho thánh nhân, hoặc đại năng giả chuyển sinh, biểu hiện nổi bậc của Hàn Thiên làm tên sát thủ cao lớn đã không còn ý đùa cợt nữa, ánh mắt hắn lúc này thực sự như muốn giết Hàn Thiên ngay vậy.
Và hắn làm thật, chỉ thấy hắn từng quyền từng quyền công đến liên hồi, ý đồ muốn ép Hàn Thiên vào tử lộ không kịp trở tay, may mắn tình huống hai đầu thọ địch đã qua đi, Hàn Thiên liền dùng đến long tiềm cửu ảnh nhanh chóng tránh thoát, lúc này ở phía sau, Nhược Mộng đang bị đám dây xích vàng khổng lồ quấn đến không kịp trở tay, tình hình hiện tại của cả hai quả thực vô cùng nguy nan.
Trong lúc cả hai bọn họ sắp rơi vào tuyệt cảnh, một quan ấn khổng lồ liền không biết từ nơi nào xông tới, một đường quét văng hết vây công của gần năm sáu tên sát thủ hướng về bọn Hàn Thiên.
Hàn Thiên thì không nghĩ nhiều đến thế, vừa có cơ hội dứt khỏi giao tranh, hắn liền ngay lập tức xông đến chổ Nhược Mộng, cắp nàng cùng rút lui, lúc này ở phía trung tâm, một chiếc lồng vàng được dựng lên từ linh khí đã lù lù xuất hiện từ lúc nào.
Hàn Thiên vừa nhìn thấy thứ này liền biết đây là biện pháp phòng hộ do ai đó trong nhóm khách nhân dựng lên, không kịp nghĩ nhiều, hắn liền ngay lập tức xông vào nơi phòng hộ đó.
Lúc này phải hảo hảo bàn tính lại kế hoạch một lượt, bọn hắn mới có cơ may toàn mạng, sữ dụng võ lực đã không phải là cách. Hiện tại rút lui mới là thượng sách.
Lồng bảo hộ nọ cũng không hề ngăn trở Hàn Thiên cùng Nhược Mộng xông qua, bất quá ngay lúc bề mặt phòng vệ có chút sơ hở, ba tên đại võ sư trong đám sát thủ đã nhanh chóng xông đến sát nút, ý đồ muốn đột phá phòng ngự của đám người Hàn Thiên.
Nhưng mà đám người trong phòng hộ cũng không phải là bị thịt, Thái Văn Toàn sau khi cảm thấy có sát thủ truy kích theo Hàn Thiên, hắn liền cùng ba bốn bằng hữu khác có thực lực tương đương nhanh chóng xuất chưởng ứng cứu, kết quả Hàn Thiên cùng Nhược Mộng đã an toàn vào trong vòng bảo hộ.
Lúc này Hàn Thiên mới nhận ra, người đang duy trì lớp phòng thủ bên ngoài chính là Lưu Mộ, trên tay hắn hiện chính là một một con ấn hình khối hệt như ngọc tỷ, con ấn này dài rộng cao đều cỡ một gang tay, bốn mặt xung quanh khắc họa tiết cổ kính.
Mặt đáy khắc bốn chữ tượng hình thâm ảo, trên đỉnh ấn chạm khắc một đầu kỳ lân cực kỳ uy vũ, Hàn Thiên hiện tại cũng không phải phường kiến thức nông cạn, vừa nhìn qua một lần hắn liền biết lai lịch của con ấn trên tay Lưu Mộ.
-“hộ hoàng ấn” một trong tam đại trấn quốc chi bảo của đại ninh đế quốc, chẳng ngờ hoàng thất đại ninh dám đưa cho Lưu Mộ huynh thứ này để hộ mạng, đây là một món hồn khí cửu phẩm kinh thế hải tục, bản thân nó là hiện thân cho quyền uy và sự tín niệm, nếu không phải lần này sinh tử quan đầu, e là Lưu Mộ huynh cũng không dễ dàng lấy nó ra đi?.
Hàn Thiên lắt léo một câu như thế làm Lưu Mộ cũng có chút gượng gạo đáp.
-hiện tại đúng là đã đến thời khắc sinh tử quan đầu, việc giữ mạng chính là ưu tiên hàng đầu, ai lại có ý định giữ bí mật nữa chứ?.
-các vị quan nhân, hào sĩ, nếu bây giờ còn có chiêu bài ẩn nào, liền mang ra hết đi, chúng ta cùng dựa vào nhau bảo mệnh, nếu không đến lúc đám sát thủ kia phá được phòng hộ, cả đám chúng ta hẵn là đều toi mạng hết.
Chẳng ngờ Lưu Mộ cũng có lúc nói lời thẳng thế này, tuy có khác kiểu dáng lễ mạo khí độ thường ngày của hắn, cũng không giống phong cách mà một vị hoàng tử nên có, thế nhưng lúc sinh tử quan đầu thế này, chẳng ai lấy việc đó làm lạ.
Thế là trên người ai có bảo vật hộ mệnh gì, thì đều đem ra một lần cho những người khác xem, màng phòng hộ của Lưu Mộ bên trong có thể thấy được bên ngoài đang làm gì nói gì, nhưng bên ngoài lại không thể biết được bên trong đang thế nào, vậy nên đám Hàn Thiên tạm thời có thể bàn cách thức phá vây mà không sợ bọn sát thủ bên ngoài biết được.
Quả không hổ danh là một đám người bất phàm ở đế đô, trong số người ở đây, năm vị đại quan có nhiều bảo vật hộ mạng nhất, chủ yếu là ngọc giản phong ấn võ kỹ cấp võ vương, nếu dùng thì có thể xử ra công kích cấp võ tông, những thứ này nếu biết dùng đúng lúc sẽ cực kỳ lợi hại.
Mỗi vị đại quan đều có ba bốn cái ngọc giản như thế, ngoài ra đám tôn tử thế gia cũng có thêm vài cái như thế nữa, còn lại bọn họ đều chỉ có bảo vật hộ thân chứ không có sức công kích, trong đám người này có vài tên công tử thế gia sở hữu ngọc giản truyền tống.
Lưu Mộ nhìn thấy những ngọc giản truyền tống này liền nghĩ ra một kế, hắn lấy trong người ra một đôi ngọc thiềm vô cùng tinh xảo, sau khi tách một con ra khỏi con còn lại, mồm của hai con ngọc thiềm đều mở ra rất rộng, lúc Lưu Mộ đặt mặt trước của một con ngọc thiềm hướng về con còn lại, con ngọc thiềm nọ liền phát sáng dữ dội.
Sau khi biểu diễn cho mọi người xem một lượt, Lưu Mộ liền đưa một con ngọc thiềm ra phía trước nói.
-đây là phu thê ngọc thiềm, có tác dụng cảm ứng lẫn nhau từ hàng vạn dặm, hiện tại một người có ngọc giản truyền tống, cầm ngọc thiềm này trốn ra ngoài, sau khi tìm được viện binh liền dựa vào nó tìm hướng quay lại chổ này ứng cứu những người còn lại.
Nói đoạn Lưu Mộ liền dừng lại suy nghĩ một chốc, lát sau hắn liền hướng về một nam tử trẻ tuổi trông có vẻ là bằng hữu của Thái Văn Toàn nói.
-trong chúng ta Dụ Ngọc công tử là người có quen biết rộng trong đế đô, thực lực của huynh cũng rất khá, để huynh rời đi tìm viện binh là thích hợp nhất.
Nói đoạn Lưu Mộ lại nhìn sang bảy tám vị công tử thế gia có mang theo ngọc giản truyền tống bình tĩnh hỏi.
-trong các vị ai chịu nhường ngọc giản truyền tống của mình cho Dụ Ngọc công tử rời đi tìm viện binh đây?.
Không một ai trả lời… ánh mắt của đám người sở hữu ngọc giản truyền tống lúc này đều lấm lét hệt như đang lo lắng điều gì, hồi lâu rốt cuộc cũng có kẻ đứng ra nói.
-tình hình hiện tại sinh tử quan đầu, trong số chúng ta lại không đủ ngọc giản truyền tống, xác định là chẳng có ai chịu bỏ món đồ bảo mạng của mình cho người khác dùng, ai biết hắn đi rồi có trở lại không?, lỡ đâu hắn không trở lại kịp, chúng ta ở đây đều bị giết cả, như thế chẳng phải là chết oan à?.
Lúc đối mặt với sống chết, bản chất của một con người mới lộ ra rõ ràng nhất, đám người kia thân có ngọc giản truyền tống, tất nhiên sợ bị người khác cướp đi, lúc này khư khư giữ cho mình dùng mới là cách thỏa đáng nhất.
Lại nói ngọc giản truyền tống thường thường cũng không đại biểu cho một kim bài miễn tử thực sự, với một cái ngọc giản loại tốt nhất, một người chỉ có thể truyền tống đi tầm ngàn dặm, hơn nữa đích đến cũng không thể đoán định trước, lúc ngươi mạt lộ đến mức dùng tới ngọc giản truyền tống tẩu thoát, vừa hay đích đến là hang ổ của một con yêu thú hùng mạnh, hay một khu vực chết chóc như đầm khí độc, hoặc hồ dung nham trong lòng đất, lúc đó ngươi đúng là chết mất xác rồi.
Vậy nên bình thường cũng không có ai rảnh rỗi đến mức thường xuyên đem theo ngọc giản truyền tống, xo với phó thác sinh mạng mình vào thứ may rủi như thế, các đại nhân vật quyền cao chức trọng chọn mang theo hộ vệ bên mình, như thế chắc chắn an toàn hơn.
Nhưng mà ở chỗ này hộ vệ cũng không theo được, còn ngọc giản truyền tống lại có vẻ hữu dụng hơn, vậy nên những kẻ có mang theo ngọc giản truyền tống, lúc này cực kỳ sợ bị cướp mất.
Lưu Mộ nhìn nét hoảng loạn của đám tôn tử thế gia kia liền không khỏi thất vọng, bất quá hắn vẫn kiên nhẫn hướng kẻ vừa nói giải thích.
-ta chọn Dụ Ngọc công tử rời đi tìm viện binh là vì thực lực của hắn cao thâm, ngọc giản truyền tống nếu như đưa người dùng vào nơi hung hiễm hay hang ổ sơn tặc, vậy thì chút thực lực võ sĩ võ sư của các ngươi có đủ dùng không?.
-còn nữa trên vách đá xung quanh động này đã bị phủ cấm chú, lỡ may ngọc giản truyền tống không dùng được, các ngươi rơi vào tay đám sát thủ kia, như thế không phải sẽ chết càng thêm nhanh?, vậy nên xo với liều mạng thử vận may rời khỏi đây, trao ngọc giản cho người có thực lực hơn rời đi mới là cách hay nhất.
Lưu Mộ nói một hồi đều là lời có ý tứ, thế nhưng khi rơi vào tai đám tôn tử thế gia nhược tiểu kia, thì lại giống như lời dụ hoặc, ngay lập tức đã có kẻ kích động nói.
-người ta nói tam hoàng tử có sơn hà thiệt quả không sai, với miệng lưỡi này của tam hoàng tử, không cần dùng đến binh đao liền có được thiên hạ, nhưng mà lần này muốn chúng ta giao ra ngọc giản truyền tống là chuyện bất khả, dù ngươi là hoàng tử cũng không thể cưỡng đoạt của chúng ta.
Rất nhanh chóng đã có kẻ phụ họa.
-đám sát thủ kia lợi hại như thế, một đám mười mấy người có thực lực tương đương cũng chẳng đánh lại chúng, các ngươi không thấy lúc chúng giết ba người kia sao?, chính là một bộ dáng ra tay tàn bạo, xé xác moi tim, chúng ta không thể chết như thế được.
-tình hình này chỉ có mau chóng rời đi mới là cách hay nhất, các ngươi không có ngọc giản truyền tống đành ủy khuất các ngươi cố gắng cầm cự đến lúc có viện binh đến cứu vậy, Lương Minh ta không muốn ở đây lâu, đành thất lễ tẩu thoát trước.
Vừa dứt lời tên Lương Minh nọ đã bóp vỡ ngọc giản truyền tống trên tay, rất nhanh một luồn sóng không gian ba động đã nhanh chóng phủ lên người hắn, thoáng chốc Lương Minh đã được đưa đi mất.
sau khoảng hai nhịp thở không có dị thường gì xảy ra, những người khác cũng nháo nhào bóp vỡ ngọc giản truyền tống rời đi, đám Hàn Thiên Lưu Mộ dù bất đắc dĩ cũng chỉ đành bọn họ cứ thế biến mất, may mắn có một nữ tiểu thư cuối cùng chịu cầm theo ngọc thiềm của Lưu Mộ, hứa sẽ tìm viện binh đến đây để ứng cưu, nếu không đám người Lưu Mộ thực sự chẳng có nhiều hi vọng nữa.
nhưng lúc này bất ngờ thay, Lương Minh đột nhiên xuất hiện ở một góc động, hắn nhìn hoàn cảnh của mình mà không khỏi ngỡ ngàng, một huyết y sát thủ thấy cảnh này liền không khỏi cười khằng khặc nói.
-rốt cuộc cũng có tên ngu ngốc dùng đến ngọc giản truyền tống, nếu đơn giản để các ngươi chạy thoát như thế, chúng ta đã chẳng khổ công mang các ngươi đến đây, vách tường trong động này toàn bộ đều đã bị hạ cấm chế, các ngươi muốn dùng ngọc giản truyền tống rời khỏi đây, căn bản là vọng tưởng.
Tên huyết y nhân cao lớn ban nãy đối đầu với Hàn Thiên cùng Nhược Mộng nhìn Lương Minh như nhìn một con thỏ chuẩn bị giết thịt, trong mắt hắn, chút thực lực võ sĩ đỉnh phong của Lương Minh chẳng khác gì một con gà con vịt, tùy ý liền có thể bị bắt giết.
Nhìn sang hướng một huyết y nhân cao kều khác, tên thủ lĩnh âm trầm nói.
-tên đó giao cho Huyết Lệ ngươi, thích chơi đùa thế nào thì tùy, tốt nhất là đừng để hắn chết dễ dàng quá.
Tên được gọi là Huyết Lệ nhanh chóng cười âm lãnh, sau khi nói một câu “tuân lệnh lão đại”, hắn liền lao về phía Lương Minh như ngạ quỷ đoạt hồn, Lương Minh nhìn đối thủ đáng sợ đang xông tới, bản thân liền sợ đến mức muốn tè ra quần.
Có bao nhiêu thủ đoạn bảo mạng hắn liền dùng ra hết, phù chú ma pháp, hồn khí dùng một lần, ngọc giản phong ấn võ kỹ cao thâm, nhất nhất đều được hắn quăng hết ra.
Huyết Lệ trước cảnh tượng chó cùng rứt dậu này rất lấy làm hân hưởng, hắn tạm lánh phong quan, để mấy thủ đoạn bảo mệnh kia tiêu hao hết rồi mới tiếp tục xông lên, Lương Minh trước đối thủ mạnh hơn mình quá nhiều, đến một chiêu cũng không đánh ra được, đơn giản liền đã bị tóm gọn.
Huyết lệ xách Lương Minh như xách một con gà, hắn hướng về phía đám Lưu Mộ trong phòng hộ cười khằng khặc nói.
-ta chuẩn bị giết tên này đây!, không biết có ai chịu xông ra cứu hắn không nhỉ?
-ta đếm đến ba, nếu không có ai ra thì ta đành ra tay thật vậy.
Trong lúc Huyết Lệ đếm, Lương Minh nhanh chóng mồm năm miệng mười xin sự cứu giúp từ đám Lưu Mộ, nhưng mà mười mấy cao thủ có thể đấu lại đám sát thủ người chết người bị thương, căn bản chẳng có ai chịu mạo hiễm cứu Lương Minh cả.
Kết quả sau ba tiếng đếm, huyết lệ liền cười sặc sụa nói.
-quả thực không có ai cứu ngươi rồi, vậy thì thứ lỗi, ngày này năm sau ngươi có thể về hưởng nhan khói đám giổ của mình.
Vừa dứt lời một tay huyết lệ liền giật phăng chân trái của Lương Minh, thân thể võ sĩ yếu nhược trước sức mạnh lớn hơn quá nhiều chỉ có thể như thế đứt phăng, chân trái mất kéo theo cả da thịt vùng bụng của Lương Minh, nội tạng của hắn lúc này đều lộ ra hết cả.
Bất quá Lương Minh vẫn chưa chết ngay được, hắn nhìn chân trái của mình trong tay Huyết Lệ mà thần trí không khỏi đảo điên, hắn mong đây chỉ là mơ nhưng rất tiếc lại không phải, hắn dùng hết sức tàn định vung tay móc mắt huyết lệ, rất tiếc cánh tay của hắn lại bị giật phăng mất.
Lương Minh gào đến khản giọng, tiếc là trong sơn động âm u này, không ai cứu được hắn, chân phải rồi tay trái, Lương Trung cứ thế bị xé nát trước con mắt bàn hoàng của đám người Lưu Mộ, Hàn Thiên nhìn thấy cảnh này mà gân trên mặt không khỏi giật lên liêng hồi, đám người kia ra tay quá tàn độc.
Hàn Thiên không muốn Nhược Mộng nhìn thấy cảnh này nên đã che mắt nàng lại, thế nhưng những tiếng kêu gào thê lương kia của Lương Minh đã đem đủ theo những điều kinh hãi mà hắn đang trải qua, rốt cuộc Lương Minh cũng chết, có lẽ đến lúc chết hắn vẫn còn căm hận, căm hận kẻ đã giết hắn, căm hận những kẻ không cứu hắn, nhưng ngoài căm hận ra, hắn có lẽ còn cảm thấy chút may mắn nữa.
Lương Minh vừa chết, sáu bảy người khác liền xuất hiện trong sơn động, đám sát thủ nhìn thấy cảnh này liền cười sặc sụa như nông phu gặt được mùa, huyết y nhân thủ lĩnh rất nhanh đã âm lãnh nói.
-lôi hết chúng về đây, ta muốn cho đám người kia một chút hương vị đặc biệt để chúng từ từ run rẫy!.
Danh Sách Chương: