Hàng vạn đại nhân vật có mặt tại tiên vương điện ngày hôm nay, ai nấy đều không nhịn được mà ồ lên một trận, sau tuyên bố của người chủ trì đại điển.
Mười bảy tuổi, Hàn Thiên căn bản chính là người đại diện trẻ tuổi nhất từ trước đến nay, tính trong khuôn khổ các vòng thi võ của đại điển chọn ra tân hoàng, mấy năm trở lại đây, danh tiếng của Hàn Thiên ở thiên phúc giống như mặt trời ban trưa.
Rực rỡ chói lọi, khiến đường lớn ngỏ nhỏ đều có người biết đến hắn, hắn cùng với Nhược Mộng chính là những thiên tài tu luyện đứng đầu cả đại ninh trong thế hệ này, vị trí đứng đầu khóa tân học viên của lý khố đại học viện, đủ minh chứng cho điều đó.
Nhưng thiên tài trẻ tuổi ở trong mắt của các vị đại quan trọng thần, cũng chỉ là những kẻ có tiềm năng, còn chuyện tranh đoạt lợi ích chính trị theo quan điểm của các nhân vật cộm cáng này, chính là trò chơi của tiền bối, các bậc lão thành.
Bất quá Ám Dạ xuất hiện, hơn hai mươi tuổi, thực lực đạt đến ưng khiếu kỵ quân sơ cấp, xo ra chính là ngang với một võ tông cao tầng, hắn chính là một trong số cực ít những ứng viên tranh hoàn vị, từ cổ chí kim không cần người đại diện, trực tiếp chiến đấu cho mình.
Ám Dạ, một thiên tài có tiếng đã như thế, nay Hàn Thiên xo ra còn nhỏ hơn vài tuổi, vậy mà cũng đạt đến thực lực đủ để tranh phong với các vị tiền bối, điểm này thực sự đã khiến cho những người quan khán ở đây phải bất ngờ không ít.
Phía dưới sàn đấu, Liễu Tung thân vận võ phục ngắn tay, tướng mạo cứng rắn cương trực, dáng người cao lớn quắc thước đã xuất hiện, lúc này ai nấy đều mong chờ sự xuất hiện của Hàn Thiên, danh tiếng của Hàn Thiên rất lớn, nhưng bước ra đời còn chưa lâu, vậy nên không ít người chưa từng nhìn thấy hắn trực tiếp, mà chỉ nghe qua lời kể.
Cơ mà trái với sự mong chờ của khán giả, Lưu Mộ cùng đám bằng hữu của Hàn Thiên lúc này, chính là một bộ dáng cuống quýt đến mức phát sầu, ai cũng biết Hàn Thiên biến mất vô cớ, đến nay còn chưa về.
Bây giờ đến lượt thi đấu của bản thân, mà hắn vẫn không xuất hiện, tình hình này, thực sự là nguy khốn đến mức đáng sợ, ở dưới khán đài, những bằng hữu thân cận của Hàn Thiên đều được Lưu Mộ mời đến.
Từ Hồng Yến Linh, Chấn Tây Chu Hân, Cho Đến A Liên Thi Đồng, thậm chí đến những bằng hữu sơ giao, không có quan hệ khắn khít với Lưu Mộ như nhóm của Liễu Duệ, Trương Lang, Lâm Như, cũng đều được hắn đặc cách mời đến quan khán.
Nhiều bạn hữu như vậy chứng kiến, Hàn Thiên hắn mà không đến, mặt mũi danh tiếng e là tổn hại không ít, tuy cũng có chủ kiến để Hàn Thiên bị kéo xuống một chút, nhưng thực lòng Lưu Mộ không hề muốn Hàn Thiên hắn hoàn toàn không xuất hiện, bởi nói cho cùng, cả hai cũng là người trên cùng một con thuyền, Hàn Thiên bị tổn hại danh tiếng, Lưu Mộ hắn mất đi hoàng vị, danh tiếng chẳng lẽ không bị ảnh hưởng gì???.
Một tay khẽ xoa trán đầy phiền não, Lưu Mộ kỳ quái lên tiếng.
-rõ ràng ta đã lợi dụng quan hệ, xắp xếp trận đấu của Hàn Thiên ở cuối cùng, bây giờ sao lại thành trận đầu tiên?, trong việc này tất có ẩn tình.
Lưu Mộ vừa dứt lời, Nhược Mộng liền cơ trí đáp.
-liệu có phải là ai đó muốn loại tam hoàng tử khỏi vòng thi này, nên đã tác động đến ban tổ chức, đẩy lượt đấu của huynh lên đầu hay không???.
Lưu Mộ suy nghĩ một hồi, liền cảm thấy khả năng này rất dễ xảy ra, bằng giọng mờ mịt, hắn đáp.
-có thể đúng là đã xảy ra chuyện này, bất quá là ai mà lại có sức ảnh hưởng không kém gì ta như vậy???.
Dứt lời, Lưu Mộ liền đánh mắt quan sát những kẻ mà hắn cho là có khả năng gây ra chuyện này, Thái Văn Thần Vũ vẫn bộ dáng bề thế không xem thiên hạ ra gì, trông rất hứng thú mong chờ trận đấu sắp tới, e là chuyện này không phải hắn làm.
Thái Văn Liễu Ô tuy nét mặt mưu mô, nhưng hiện vẫn đang chờ trận đấu diễn ra, hắn dường như cũng không biết Hàn Thiên sẽ không đến, Ám Dạ tính tình liêm chính ngay thẳng, lại cực kỳ muốn quyết đấu với Hàn Thiên trong một trận đấu công bằng, có nhiều người xem, việc này chắc cũng không phải hắn làm.
Linh cơ chợt động, Lưu Mộ liền đánh mắt về phía Thái Văn Lục Tốn, thấy hắn khóe môi cười nhẹ, đáy mắt đầy vẻ đắc ý thương hại nhìn về phía này, Lưu Mộ liền đoán được, chín phần việc này là do Thái Văn Lục Tốn làm.
Chẳng ngờ một kẻ bình thường trầm tính ẩn nhẫn, lúc thực sự ra tay, liền có những thủ đoạn âm độc như vậy, Lưu Mộ thực sự đã bắt đầu hoài nghi, việc Hàn Thiên biến mất đột ngột, nói không chừng là có liên quan mật thiết đến kẻ này.
Nhưng có nói thế nào, thì giờ Lưu Mộ hắn đã rơi vào tròng của Thái Văn Lục Tốn, bị hắn nắm đằng chuôi rồi, tình hình hiện tại, Lưu Mộ hắn chỉ có thể xoay sở sao cho bản thân không gặp bất lợi lớn nhất mà thôi.
ở dưới đài, sau khi chờ ngót mười phân thời gian mà Hàn Thiên vẫn chưa xuất hiện, một bộ phận khán giả đã bắt đầu có những lời xì xầm bàn tán, nhiều kẻ đã trực tiếp mắng.
(chú thích: một phân thời gian tương đương mười lăm giây).
“cái quái gì đây???, tại sao bây giờ còn chưa lên đài nữa???, có định đánh hay không vậy???”
“hừ…đúng là không thể xem trọng bọn hậu bối, chắc là Hàn Thiên hắn nghe chiến đấu cho đại diện của mình, liền sẽ có nguy cơ mất mạng, sợ quá nên chuồn mất rồi không chừng???”
Hàng đống tiếng xì xầm bàn tán càng lúc càng khó kiểm soát, trên đài cao, người chủ trì đại hội liền thoáng nhìn về phía huyền minh đế, xin ý kiến của ông ta xem thế nào.
Lưu Mộ dù gì cũng là nhi tử được huyền minh đế đặt nhiều kỳ vọng nhất, sau khi thoái vị, ông ta tất nhiên muốn nhi tử ruột của mình nối ngôi, bây giờ một trong ba nhi tử có tiềm năng nhất đang gặp bất lợi, ông ta tất nhiên phải trợ giúp đôi chút.
Đầu khẽ lắc vài cái, phía xa kia, người chủ trì đại hội đã hiểu ý lên tiếng.
-có lẽ Hàn Thiên vì có việc nên chưa đến, theo lệ thường chúng ta có thể chờ đến nửa khắc, nếu khi ấy mà người đại diện cho tam hoàng tử Lưu Mộ vẫn chưa đến, đại điển liền có biện pháp xử lý tình huống này.
Tích tắc thời gian trôi qua, nửa khắc thời gian cũng đã gần hết, phía dưới khán đài, những người quan khán đã bắt đầu có dấu hiệu bức xúc, nhiều lời lẽ không hay đã xuất hiện.
“sao bây giờ vẫn còn chưa đến nữa???, Hàn Thiên hắn nghĩ bản thân mình là ai đây???, lại có đạo hạnh để hoàng thượng cùng các vị đại nhân vật ở đây phải dài cổ chờ hắn???”
“nếu sợ không dám lên đài thì cứ nói một tiếng, ở đây chẳng ai cười cợt người biết tự lượng sức cả, để chúng ta chờ lâu như vậy, căn bản là không xem chúng ta ra gì”.
Hàng đống lời bàn tán xì xầm khiến cho huyền minh đế, dù muốn cố hết sức bảo vệ cho nhi tử, cũng phải nhăn mặt nhiều lần, thoáng chốc từ phía khán đài của lục hoàng tử Thái Văn Liễu Ô, một hộ vệ được sự cho phép của chủ tử, đã cố tình đứng ra lên tiếng.
-Hàn Thiên lâm trận vắng mặt, căn bản là không xem hoàng đế bệ hạ cùng tất cả các khách nhân quan trọng ở đây ra gì, nếu hắn đã không đến, hoàng triều cần gì phải nhân nhượng chờ đợi lâu như vậy?, cứ trực tiếp truất quyền thi đấu của hắn đi thôi.
Hộ vệ của Thái Văn Liễu Ô vừa dứt lời, phía dưới đài liền có vô số tiếng hưởng ứng, áp lực này khiến cho huyền minh đế không thể không lên tiếng.
-chư vị khanh gia bình tĩnh.
Nói đoạn lại hướng một vị đại quan thuộc lễ bộ hỏi.
-theo luật của đại ninh, người đại diện của vương tử tranh hoàng vị, nếu không xuất hiện, sẽ bị xử trí như thế nào???.
Vị đại quan nọ bị hỏi bất ngờ, nhất thời phải luống cuống tìm đáp án trong một quyển sách hồn khí cực kỳ dày, giây lát sau, lão giả nọ chợt lên tiếng.
-trong lịch sữ chưa từng có tiền lệ người đại diện của vương tử tranh vị không đến vào trước trận đấu, bất quá theo luật thì, nếu người đại diện không đến, vị vương tử tranh hoàng vị phải lập tức chọn ra người đại diện mới, hoặc nếu không chọn được người thích hợp, liền sẽ bị tước đi tư cách tranh hoàng vị.
Đại quan nọ vừa dứt lời, dưới đài liền nhanh chóng hô vang từng tràng biểu ngữ, đòi Lưu Mộ phải chọn ra người đại diện khác, trước áp lực khổng lồ đè lên đôi vai, nét mặt Lưu Mộ liền lâm vào trạng thái cực kỳ khó quyết.
Nhược Mộng cảm thấy tình hình không ổn, liền trực tiếp hướng Lưu Mộ lên tiếng.
-hiện chỉ còn cách để ta thay Hàn Thiên huynh ấy xuất trận thôi, nếu không tam hoàng tử huynh khó mà xử lý chu toàn tình huống này.
Ánh mắt bối rối của Lưu Mộ thoáng nhìn về Nhược Mộng, không ai biết trong lòng hắn đang rối loạn bực nào, hoàng vị kia, hắn vừa không muốn ngồi, lại cảm thấy bản thân không nên từ bỏ nó, mà nữ tử trước mắt hắn, người hắn muốn bên cạnh bảo vệ, lý nào hắn lại để nàng thay hắn tranh hoàng vị, lâm vào nguy hiễm.
Vô địch kim đao, người đại diện cho Thái Văn Lục Tốn, trước giờ ra tay tàn độc, cực kỳ nguy hiễm, Công Tôn Bá Nhiên chinh chiến sa trường, là kẻ cực kỳ khó đối phó, chưa kể vẫn còn đấy một thiết diện đầy nguy hiễm, để Nhược Mộng đánh với những kẻ như vậy, Lưu Mộ hắn sao nỡ đây???.
Chưa kể nếu đoạt được hoàng vị rồi, vận mệnh của hắn từ đây sẽ gắn với đại ninh, nữ tử trước mắt hắn, sao có thể cam phận làm kiếp phi tần, ở cùng hậu cung với hàng ngàn nữ nhân khác???.
Trong lúc Lưu Mộ còn đang phân vân, Thế Bá ở một bên đã gấp rút nói.
-điện hạ...nếu người còn không mau quyết định, đại nghiệp của người, e là phải bỏ đi rồi.
Đáy mắt thoáng nét chần chừ, thời khắc cuối cùng, Lưu Mộ chợt nãy ra chủ ý, hắn thoáng đứng lên, hướng huyền minh đế cùng người chủ trì đại điển nói.
-Hàn Thiên là người đại diện của ta, hắn là người thích hợp nhất mà ta chọn, ta cũng hoàn toàn tin tưởng hắn.
-vậy nên ta không muốn đổi người đại diện, tất nhiên ta cũng phải cho mọi người một cái công đạo, nếu Hàn Thiên đã không xuất hiện, vậy cứ tính trận này hắn đã thua đi, mà ở vòng thi võ này, thua hai trận ở vòng bản coi như bị loại.
-hiện đổi người đại diện ta cũng khó giành chiến thắng sau cùng, vậy thà cố chấp đến cùng, ta chấp nhận thua một trận, nếu trận sau Hàn Thiên vẫn không đến, ta coi như sẽ dừng chân ở vòng thi võ này.
-chuyện đã như vậy, các vị chẳng lẽ còn muốn ép ta phải từ bỏ vòng thi võ này ngay lập tức, thì mới cam lòng???.
Lời của Lưu Mộ không phải không có lý, dù sao lâm trận mới chọn tướng, tỷ lệ thắng củng chẳng cao, hắn đã đồng ý thua trận này, theo lý cũng không thể bắt ép đến cùng, dù sao nếu thắng hết những trận còn lại, Lưu Mộ vẫn còn cơ hội tiến vào vòng sau.
Thân là phụ thân của Lưu Mộ, trước hành vi ngu ngốc kia của hắn, huyền minh đế chỉ hận không thể vứt hết thể diện, trực tiếp đứng lên dạy dỗ hắn trước mặt quần thần đông đảo này, bất quá dù trong lòng tức giận về cách hành xử ngu ngốc này của Lưu Mộ, nhưng vì tình nghĩa phụ tử, huyền minh đế vẫn nghiêm mặt lên tiếng.
-cứ tính như thế cũng được, dù sao thì thua một trận, cũng không tính là thua cả cuộc chiến, trận này cứ coi như Liễu Tung chiến thắng, nếu vòng sau Hàn Thiên hắn lại không đến, Lưu Mộ vẫn không chọn người khác ra ứng chiến, hắn coi như trực tiếp bị loại.
Đây đã là ưu ái tối hậu mà huyền minh đế có thể dành cho Lưu Mộ, trên tư cách là một người phụ thân, dù nổi bậc đến đâu, nhưng nếu Lưu Mộ hắn vẫn cứ nhất quyết lấy đá tự ném vào chân mình, người làm phụ thân như huyền minh đế, cũng khó mà dung túng cho nhi tử được nữa.
Dù vẫn còn nhiều lời phàn nàn, nhất là từ các ứng viên tranh hoàng vị khác, nhưng huyền minh đế đã lên tiếng, người chủ trì đại điển cũng chỉ đành dỏng dạt nói.
-do Hàn Thiên lâm trận không đến, ta tuyên bố trận này Liễu Tung…
ầm một tiếng lớn, cả sàn đấu rung chuyển cực kỳ dự dội, một đạo quang mang như lôi đình đánh thẳng xuống sân đấu, trực tiếp ngắt lời người chủ trì đại điển.
ở giữa sân đấu, một ngọn hồng thương mang theo khí thế cực kỳ bá đạo hãy còn cắm ở đấy, vừa rồi chính nó đã như lôi đình giáng thế, trực tiếp đánh cho sàn đấu cứng chắc kia thủng một lỗ lớn gần mười trượng.
trong lúc mọi người vẫn còn bàn hoàn trước sự xuất hiện của ngọn hồng thương kia, một bóng người cao lớn uy vũ, trên thân mang theo khí tức phiêu nhiên bá tuyệt, đã xuất hiện ở ngay phía trên ngọn thương ấy.
hai chân ngự trên thân thương, trường bào đỏ đen thần bí, mày kiếm mắt ưng, mũi cao môi mỏng, dung mạo xuất trần thế gian hiếm có, mái tóc dài ngang eo, tùy ý phiêu đãng trong gió, khí tức vừa siêu phàm thoát tục, vừa bá đạo uy nghiêm, khí tức này, dung mạo này, không phải Hàn Thiên thì còn là ai???
Vừa xuất hiện, hắn đã dùng một luồn lực lượng khủng bố truyền vào trong âm vực, khiến cho lời mà hắn phát ra, dù là cả hoàng thành, ở đâu cũng đều có thể nghe thấy.
-Hàn Thiên ta ở đây...là kẻ nào nói ta lâm trận vắng mặt???.
Toàn trường có kẻ kinh hãi, có kẻ hoảng sợ, cũng có không ít kẻ khó chịu ra mặt, nhưng phần đông dáng điệu của chúng nhân chính là sự ngạc nhiên trông chờ.
Cảm thấy bản thân không cần đánh đã thắng, nhưng cái chiến thắng kia lại đột nhiên vụt mất, Liễu Tung ở trước mặt Hàn Thiên liền lên tiếng.
-ngươi trễ nãi không đến, hoàng triều đã đưa ra phán quyết, xử ngươi thua cuộc rồi, bây giờ còn ở đây vênh váo làm gì???.
Hàn Thiên thoáng nhìn qua Liễu Tung, sau đó cũng không đáp lời hắn, mà hướng Lưu Mộ ở trên đài cao nói.
-Lưu Mộ huynh, tiểu đệ đã thực sự đến trễ ư???.
Nét mặt thoáng nở nụ cười rạng rỡ, Lưu Mộ không ngần ngại đáp.
-tính đúng thì vẫn còn đến hai phân thời gian nữa mới đủ nửa khắc, vừa bằng thời gian đủ để uống một chung trà đấy.
Lưu Mộ vừa dứt lời, Hàn Thiên liền cười lớn nói.
-nếu vậy thì Hàn mỗ vẫn chưa đến trễ, đại quan chủ trì, trận đấu của ta, bây giờ có thể bắt đầu rồi chứ???.
Rất nhanh hàng loạt tiếng phản đối từ các khán đài vang lên, phần lớn là những kẻ ủng hộ các ứng viên tranh hoàng vị khác, cực kỳ muốn Lưu Mộ gặp bất lợi, cơ mà huyền minh đế xem trọng Lưu Mộ, thế nên lão đã nhanh chóng lên tiếng.
-vẫn chưa hết thời gian chờ, vậy nên trận chiến của Hàn Thiên cùng Liễu Tung có thể bắt đầu ngay bây giờ.
Huyền minh đế đã lên tiếng, đám đông dù bất mãn, cũng chỉ đành cam phận, trận chiến còn chưa bắt đầu, Hàn Thiên liền cười xòa hướng chổ Lưu Mộ hỏi.
-ta mới đến, còn chưa rõ luật đấu thế nào, ai đó nói ta biết với.
Rất nhanh Túc Chi ngồi cạnh Nhược Mộng đã hưng phấn hét vang.
-cứ đánh cho đối thủ rơi xuống đài là được, nhưng mà nhẹ tay thôi nha, đừng để hắn chết.
Túc Chi vừa dứt lời, Hàn Thiên liền cười lớn đáp.
-được…cứ làm như vậy đi.
Nói đoạn lại hướng Liễu Tung tiếp.
-ta từ xa lặng lội về đây, không ngủ không nghĩ suốt hai ngày, vậy nên không có thời gian chơi đùa lâu với vị huynh đài này.
-nếu vậy đành phải ủy khuất cho thể diện của huynh rồi.
Vừa dứt lời, kim sắc khí lưu đã nhanh chóng tỏa ra từ người Hàn Thiên cực kỳ dữ dội, cánh tay trái của hắn đã dùng đến thiên ma thủ, một chưởng đánh thẳng đến, ở trong không trung, chân nguyên lực màu hoàng kim hòa cùng luồn chấn kình hùng hậu do thiên ma thủ đánh ra.
Phút chốc, một đạo chưởng ấn kinh thiên động địa, đường kính hơn mười trượng cứ thế đánh thẳng đến chổ Liễu Tung, tốc độ, uy áp, sức mạnh từ một chưởng kia, căn bản là không để cho Liễu Tung có cơ hội tránh thoát.
Liễu Tung trước đòn này, bản thân liền vận lên toàn bộ đấu khí lực, song chưởng sử xuất ra một võ kỹ lục cấp đối kháng lại, từ song chưởng của Liễu Tung, hai luồng khí kình lăng lệ rộng gần ba trượng đánh về phía trước.
Bất quá đối kháng lại thủ chưởng hùng hậu khổng lồ, như thiên phạt thần uy mà Hàn Thiên dùng tuyệt đại thần thông là thiên ma thủ đánh ra, sức kháng cự kia, có phần quá yếu ớt.
Liễu Tung rốt cuộc chỉ chịu được có chưa đến một cái chớp mắt, chưởng kình mà hắn phát ra liền bị đánh tan, bản thân hắn cũng bị đại thủ ấn của Hàn Thiên chấn văng vào tường phòng hộ ở khán đài, y phục rách bươm, miệng rỉ máu thành dòng.
Một chưởng đánh bại Liễu Tung, Hàn Thiên liền cười lớn hướng hàng vạn khán giả có mặt ở đây nói.
-vương vị này, Hàn mỗ cảm thấy Lưu Mộ hảo bằng hữu của ta là xứng đáng ngồi nhất, các ngươi muốn đoạt được nó, đem kẻ có thực lực gấp ba lần người vừa rồi ra đây, ta sẽ cùng kẻ đó từ từ phân thắng bại.
Danh Sách Chương: