Tại một vạt rừng rộng lớn nằm gần khu vực quản hạt của trại phía nam hiệp minh hội, lúc này một cái doanh trại lạ hoắc đã bất ngờ mọc lên từ lúc nào, doanh trại này vừa nhìn là biết chỉ mới được xây vội gần đây, mặt trại hướng về phía nam, trước cổng trại có hai tháp canh xây bằng gỗ cao hơn ba trượng.
Quanh trại có một hàng rào cao gần một trượng được hợp thành từ những cây gỗ nhọn đường kính mỗi cây gần một thước, trong trại có một cái lều lớn đáy tròn cao gần hai trượng đường kính cũng ba trượng hơn, chiếc lều này được may bằng vải lanh thô, tuy không kín kẽ nhưng do được phủ thêm da yêu thú ở trên đỉnh nên mưa nắng cũng đều không thể dột qua được.
Quanh cái lều lớn nọ có khoảng mười cái lều khác với mẫu mã tương tự nhưng hình dáng thì nhỏ hơn, cao một trượng đường kính hai trượng hơn, có lẽ những căn lều nhỏ này chính là nơi ở của binh sĩ, còn cái lều lớn kia là lều của tướng soái.
Ngoài khu lều phía trước thì phía sau doanh trại còn có một loạt những căn nhà cỏ lớn, bên trong những nhà cỏ ấy hàng loạt yêu thú đủ loài đủ kiểu đang yên tĩnh nghĩ ngơi, lúc này đang là giữa trưa, trong doanh trại này ngoài từng hàng binh lính đang tuần tra thì số còn lại vẫn đang tất bật chuẩn bị cơm nước cùng hoàn thành nốt những công tác xây dựng khác.
Người trong doanh trại đều không biết cách đó gần trăm trượng đang có một nhóm người theo dõi họ từ lâu.
Sáng nay Hàn Thiên đã dẫn một vài người tại trại chính của hắn đến tiếp ứng cho trại phía nam của Nhược Mộng, lúc đó cánh quân mà Liêu Kiến Anh phái tới vẫn chưa tìm được vị trí của trại phía nam này, sau khi cho vài tiểu đội đi tuần, chúng dường như cũng đã phát hiện ra mục tiêu, khu trại này được tướng soái của nhánh quân nọ cho xây dựng lên để chuẩn bị đối phó với trại phía nam của hiệp minh hội.
Nhờ có khinh công trác tuyệt của mình, Thi Đồng đã trở thành một người trinh sát không thể tốt hơn, hắn có sự kiên nhẫn, khả năng ứng phó tình huống một cách điềm tĩnh, cùng đầu óc nhạy bén linh hoạt, khi Hàn Thiên giao cho hắn nhiệm vụ cảnh giới động tĩnh từ xa ở hướng phía đông của cổ sơn chiến trường, Thi Đồng đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ phát hiện được địch nhân sắp công đến từ hơn nửa ngày trước.
Lúc này nhiệm vụ quan sát kẻ địch hắn cũng đã làm rất tốt, nhờ có Thi Đồng Hàn Thiên và các thủ lĩnh khác mới nắm bắt được vị trí của kẻ địch nhanh đến vậy, lúc này Hàn Thiên hắn cùng một vài đồng bạn đang quan sát từ xa động tĩnh của nhánh quân mà Liêu Kiến Anh phái tới.
Hàn Thiên từ miệng của đám người Ngô Thiện đã nắm được không ít thông tin quan trọng trong nội bộ thần vương hội, theo đó tên kỵ sĩ tướng soái của quân địch lần này tên là Mễ Đạt, thực lực địa lang kỵ quân sơ cấp.
Mễ Đạt là người của Lục Hồng một địa lang kỵ quân khác của khoa kỵ sĩ, Lục Hồng có tư cách cao thứ hai trong khoa kỵ sĩ, hắn có bài danh cao hơn Lương Trung và chỉ thua mỗi Ám Dạ bài danh đệ nhất.
Lục Hồng ngày trước từng dẫn đầu một nhóm kỵ sĩ tung hoành tại khu vực phía đông của cổ sơn chiến trường, sau đó đội của hắn va chạm với đội của Liêu Kiến Anh, cả hai đều không ai nhượng ai, cuối cùng Lục Hồng và Liêu Kiến Anh đều quyết định sữ dụng vũ lực để phân cao thấp.
Kết quả Liêu Kiến Anh chiếm được thượng phong, Lục Hồng theo hẹn ước cũng dẫn người về hợp tác với Liêu Kiến Anh kiến tạo nên thần vương hội, phải nói Liêu Kiến Anh ở đẳng cấp thần thông kỳ của luyện thể đạo, thực lực đã tương đương với cường giả cấp đại võ sư sơ tầng cảnh giới rồi, tuy Lương Trung, Lục Hồng đều ở mức thực lực địa lang kỵ quân trung cấp, tức là xo ra cũng là thực lực đại võ sư sơ tầng.
Thế nhưng cả Lục Hồng lẫn Lương Trung đều không thể có cơ hội thắng được Liêu Kiến Anh, thần thông kỳ và cường cốt kỳ là hai cái khái niệm tuy gần nhau nhưng cũng xa nhau hàng vạn dặm, chẳng thế mà tứ thiên luyện thần thể của Hàn Thiên phân cái mức thực lực đó ở thiên thứ hai.
Luyện thể giả đạt đến thần thông kỳ sẽ chính thức lột xác hoàn toàn, người ta nói luyện thể giả vô địch đồng cấp có nghĩa là hắn vô địch so với đối thủ ngang với thực lực của mình, chứ không phải là vô địch khi xo ngang tương đương về cấp độ.
Mà Liêu Kiến Anh có thực lực ngang đại võ sư, Lương Trung, hay Lục Hồng, thậm chí là Ám Dạ đều chỉ loanh quanh ở mức đại võ thực lực, Ám Dạ chưa từng đấu với Liêu Kiến Anh nên không biết là ai hơn ai kém, tuy nhiên bàn về những điểm mạnh mà Liêu Kiến Anh đang có, thì cho dù là Hàn Thiên hay Ám Dạ, tất cả đều phải e dè khi nghĩ đến.
Biến thân thuật, khiến hắn mạnh lại càng mạnh xo với đồng cấp, khai sơn phủ thần thông cấp tuyệt thế đã biết, còn lại những thứ hắn ẩn tàng chưa lộ, cho dù Ám Dạ chưa đấu với Liêu Kiến Anh, nhưng tất cả các lão sư đều nhận định Liêu Kiến Anh gần như chính là người có thực lực mạnh nhất kỳ tuyễn trạch này, thậm chí dù Hàn Thiên có được đánh giá tư cách cao hơn, nhưng thực tâm đám lão sư như Đình Nghiêm đều đã nghĩ, phong vương lần này nhất định thuộc về Liêu Kiến Anh.
Lần này Liêu Kiến Anh dùng sức ảnh hưởng mượn được người của Lục Hồng, đưa binh đến đánh hiệp minh hội, đòn này của hắn chính là mạnh hơn gấp mấy lần xo với khi hắn phái Trần Lãng đếm thăm dò gây rối, đám Hàn Thiên nếu không cẫn thận, cho dù là một nhánh quân trăm người như thế này bọn họ cũng chưa chắc đối phó nổi.
Cái Hàn Thiên hắn cần phải làm lúc này là thắng một trận thật đẹp, mà tổn hao cũng phải là ít nhất, nếu thất thủ và để mất cứ điểm phía nam này, lòng người trong hiệp minh hội sẽ chao đảo, bọn họ lập tức sẽ nhận định thần vương hội là một thế lực không thể đánh bại nổi, lúc đó hiệp minh hội tan rã từ phía trong, cho dù Hàn Thiên hắn có thế lực mạnh như thế nào cũng không thể xoay chuyển được sự sụp đổ từ bên trong này.
Hàn Thiên cùng đám đồng bạn quan sát đám địch nhân này đã nửa canh giờ, hiện tại các tính toán cũng đã được Hàn Thiên tổng duyệt qua một lần, nhìn về hướng doanh trại phía xa Hàn Thiên bình tĩnh nói.
-ta đã suy nghĩ qua mọi khả năng để thắng được trận chiến này, đầu tiên ta không rõ đây là toàn bộ binh lực mà thần vương hội cữ đến, hay chỉ là một nhánh quân để đánh lừa chúng ta, rất có thể ngoài đội quân này ra bọn chúng vẫn còn những đội quân khác đang âm thầm ẩn tàng, một khi chúng ta chính diện giao phong với chúng, kết cục chỉ có hai khả năng.
-một là toàn quân ở trại phía nam này của chúng ta bị đánh tan, hai là những trại khác của chúng ta bị chiếm cứ, lúc đó không có hậu cần, không có cứ điểm chúng ta đã nắm chắc thất bại.
-trận chiến này chúng ta nhất quyết không được đánh trực diện, phải dùng đối sách đánh tiêu hao và thăm dò quân địch, đây là sân nhà của chúng ta, từng mõm đá, từng bụi cây ở đây chúng ta đều thông thuộc, nếu không tận dụng những điểm này để tiêu hao quân địch thì thật là ngu ngốc.
-hiện tại nhân lúc địch nhân chưa ổn định vị trí, chúng ta sẽ bày bố một ít cạm bẫy cùng trận pháp để đối phó chúng, ta nghĩ trong hôm nay Mễ Đạt sẽ chỉ cho người thăm dò chúng ta mà thôi, nhưng chúng ta sẽ không đợi họ tấn công trước, ngược lại chúng ta sẽ là người chủ động đánh phủ đầu họ.
Dứt lời Hàn Thiên liền quay sang nhìn những đồng bạn mà hắn mang theo, đội hình tuy không đông đảo nhưng ai ai cũng đều có vị trí quan trọng trong đội ngũ của Hàn Thiên hắn, đầu tiên phải nói đến Nhược Mộng, kể từ khi quen biết nàng, Hàn Thiên luôn tin tưởng nàng tuyệt đối, cả kiến thức, thao lược, thực lực, độ điềm tĩnh và thông minh, Nhược Mộng đều có tất, dù là những trận chiến trước, hay là trận chiến trước mắt, thậm chí là cả những trận chiến trong tương lai, Hàn Thiên đều tin rằng Nhược Mộng sẽ đóng một vai trò cực kỳ quan trọng để giúp hắn và hiệp minh hội dành được chiến thắng, quen biết được Nhược Mộng và có nàng trong đội ngũ chính là một điều may mắn nhất mà Hàn Thiên hắn từng có được trong kỳ tuyễn trạch này.
tiếp theo là Túc Chi, cô nàng có khả năng điều khiển khôi lỗi, Hàn Thiên muốn phá địch mà bên mình chịu ít thương tổn nhất thì không dùng đến những khôi lỗi thế mạng của Túc Chi thì không được.
Bối Nhi, Tiểu Du, Hồng Yến Linh, Thi Đồng, A Liên, đều là những thành viên mà Hàn Thiên tin tưởng hơn thảy, bí mật về huyền thiên giới bọn họ đều biết, lần này hành động cần phải lộ liễu một vài thủ đoạn, để bọn họ theo hỗ trợ Hàn Thiên hắn bố trí cạm bẫy cùng trận pháp mới là hợp lý nhất.
sau khi điểm mặt từng người và thăm dò xung quanh một lượt, ngay lúc này Hàn Thiên mới chậm rãi phát động kế sách, đầu tiên hắn nhìn về phía Nhược Mộng nói.
-ta muốn nàng bố trí ngũ âm truy tung trận ở khu vực quanh đây để nắm rõ mọi tình hình của quân địch, biết được hành động của chúng chính là lợi thế lớn nhất của bên ta, vậy nên nàng hãy làm tai mắt và cho ta biết mọi điều về kẻ địch, từ chỗ này đế trại của chúng ta, chỉ khoảng năm dặm, khoảng cách này không là vấn đề với nàng chứ?.
Nhược Mộng khẽ cười sau lớp mạn che mỏng làm Hàn Thiên cũng có chút thất thần, thật muốn mở nó ra để nhìn trọn được dung mạo khuynh thành kia của nàng lắm thay, Nhược Mộng vừa cười một tiếng giọng nói êm tai đầy tự tin lại tiếp tục cất lên.
-ngũ âm truy tung trận của ta có thể quan sát kẻ địch cách ta hơn hai mươi dặm mà không gặp vấn đề gì, Hàn Thiên huynh không biết đó thôi, thuật pháp này cũng là một loại ma pháp cấp tuyệt thế đó, nếu ta có thực lực cao hơn, hiệu quả cũng sẽ theo đó mà gia tăng.
Hàn Thiên khẽ gật đầu hài lòng trong ánh mắt vẫn không giấu nổi tia tán thưởng, tiếp đến hắn nhìn sang Túc Chi nói.
-đại ca muốn muội nhớ hết toàn bộ địa hình quanh khu vực này, điều đó có lợi cho việc điều khiển khôi lỗi của muội, tối nay chúng ta sẽ hành động quấy nhiễu kẻ địch, Túc Chi muội chính là một nhân tố quan trọng đấy.
Túc Chi không biết có phải là bị sự xuất chúng của Nhược Mộng ảnh hưởng rồi hay không, mà khi Hàn Thiên vừa dứt lời cô nàng liền làm ra bộ dáng tự tin mười phần nói.
-Hàn đại ca yên tâm, muội nhất định sẽ nắm được địa hình quanh khu vực này và làm tốt nhiệm vụ mà huynh giao, gần tháng nay nhờ vào tài nguyên dồi dào mà huynh tặng, tu vi của muội đã tinh tiến rất nhiều hai hôm trước muội vừa đột phá rồi chỉ là thấy huynh bận rộn nên muội chưa kịp báo thôi.
Hàn Thiên nghe xong liền cười hãnh diện nói.
-tư chất của Túc Chi muội muội quả không làm Hàn đại ca thất vọng, muội bây giờ có thể coi như ngang hàng với đại ca rồi đấy, muội đã khiến ta rất hãnh diện.
Do ở chỗ này toàn là người quen nên Hàn Thiên cũng không nhịn mà thực lòng khen Túc Chi một chút, cô nàng chỉ mất khoảng hai năm để đột phá đến kim đan kỳ, đây quả thực có thể coi là thành tích cực kỳ xuất chúng, Túc Chi quả thực thể hiện được thiên phú tu tiên của mình, điều này khiến Hàn Thiên càng đánh giá cao nàng hơn và quyết tâm sẽ đưa nàng đến huyền cơ môn ở thần châu để học nghệ.
Túc Chi nghe Hàn Thiên khen xong điệu bộ liền vui vẻ hơn hẵn, bất quá nàng rất lễ phép nên cũng không dám chấp nhận lời khen của Hàn Thiên là hiện tại nàng với hắn đã ngang vai ngang vế, tuy ở đây ai cũng biết Hàn Thiên chỉ là nói vui thế thôi, nhưng mà Túc Chi nhu thuận lại chẳng nghĩ vậy, nàng tỏ vẻ ngưỡng vọng phân bua.
-muội muội làm sao lại có thể đứng ngang vai với Hàn đại ca được chứ?, Hàn đại ca tu vi thâm sâu, chỉ mấy ngón tay cũng có thể đánh thắng muội, muội chỉ muốn mãi bên cạnh huynh giúp sức cho huynh hết mình mà thôi.
Lời nói cùng ánh mắt ngưỡng vọng ấy của thiếu nữ hướng về Hàn Thiên, đám người ở đây sao lại không thấy được tâm ý bên trong chứ?, bất quá Hàn Thiên hắn nói gì nghĩ gì đều là ẩn mật, ngay cả đồng bạn lâu năm như Hồng Yến Linh cũng chẳng thể biết hắn đang nghĩ gì, mỗi khi nói đến chuyện tình cảm, Hàn Thiên hắn liền như một con người khác vậy, lần này cũng thế, trước dáng vẽ ngưỡng vọng của Túc Chi Hàn Thiên chỉ cười cười nói.
-muội muội trưởng thành đã là điều làm Hàn đại ca vui vẻ nhất rồi, Hàn đại ca là đại nam nhân luôn sống trong tranh đấu, muội muội ngàn vạn lần đừng sống như đại ca để bản thân bị nguy hiễm, hôm nay phải mượn sức của muội Hàn đại ca cũng hỗ thẹn lắm rồi, sao dám để muội theo cùng ta để chịu khổ kia chứ?
Túc Chi còn đang định nói gì đó thì Hàn Thiên đã nhìn sang những người khác rồi tiếp.
-trong lúc Nhược Mộng cùng Túc Chi muội muội thực hiện công sự ở khu vực này, chúng ta cũng nên đi bố trí một số pháp trận cùng cạm bẫy đã chuẩn bị từ trước thì hơn.
Nói đoạn Hàn Thiên liền nhanh chóng rời đi, đám Thi Đồng cùng Hồng Yến Linh cũng nhanh chóng theo sau, còn lại mỗi Nhược Mộng và Túc Chi, Nhược Mộng liền khẽ vỗ vai tiểu muội bên cạnh giọng hòa ái nói.
-Hàn đại ca của muội là vì có ý tốt không muốn muội gặp nguy hiễm nên mới nói vậy, huynh ấy không hề có ý định sẽ rời bỏ không chăm sóc muội nữa đâu, muội muội đừng sợ!.
Túc Chi bất ngờ quay sang nhìn Nhược Mộng với ánh mắt hâm mộ kèm chút tự ti nói.
-huynh ấy lo lắng cho ta ta đương nhiên biết, thế nhưng huynh ấy lại chưa từng đối với tỷ như thế, ánh mắt của huynh ấy khi nhìn tỷ luôn chứa đựng một sự tin tưởng tuyệt đối, nếu muội muội được một nửa tài trí cùng thực lực của tỷ, huynh ấy có thể đã không đối với muội như một tiểu muội muội bé nhỏ như vậy.
Nhược Mộng thoáng thất thần, Túc Chi trưởng thành hơn nàng nghĩ, tâm tư cũng thâm thúy hơn người đồng lứa rất nhiều, trong đội ngũ này chỉ có mình nàng biết Túc Chi cùng Hàn Thiên đều là tu tiên giả, Hàn Thiên truyền nghiệp cho Túc Chi, bảo vệ chăm sóc nàng, Túc Chi với hắn là ở cùng một con đường, còn Nhược Mộng nàng với Hàn Thiên hắn tuy tương đồng nhưng muốn chung một con đường như thế quả thực lại không dễ, chẳng biết là Túc Chi ghen tị với Nhược Mộng nàng, hay chính nàng đang ghen tỵ với cô ấy nữa đây?.
Sắp xếp xong mọi thứ đám Hàn Thiên liền trở về trại, ngay lúc này Ngô Thiện liền đem ra cho hắn một lá thư, Hàn Thiên không cần mở ra liền biết đó là thư chiến của đám Mễ Đạt gửi cho hắn, bóc vội ra xem, bên trong quả nhiên là một hàng dài các lý do tuyên chiến, cuối cùng kết thúc bằng một câu, nếu Hàn Thiên không giải tán hiệp minh hội rồi nộp thư hàng, thì Mễ Đạt hắn sẽ dẫn người đánh tan cứ điểm phía nam này của họ.
Hàn Thiên đọc xong thư liền tiện thể châm một mồi lữa đốt luôn trên tay, kế đến hắn hùng hồn nói.
-đám người đó đã muốn chiến, vậy thì chúng ta cũng nên cho chúng biết ở đây ai mới là chủ?, mọi người chuẩn bị đi, ta cần ba mươi cường giả thực lực từ võ sư trở lên theo ta đêm nay, thần vương hội muốn chiến, chúng ta liền cho chúng thấy hiệp minh hội sẽ tiếp chiến như thế nào?.
Danh Sách Chương: