Mục lục
Hàn Thiên Ký
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong động vẫn không có tiếng hồi đáp, Nhược Mộng có vẻ như không quan tâm đến lời Liêu Kiến Anh hắn nói, hoặc giả nàng đang bận tọa thiền điều tức nên không thể bị ngoại giới quấy rầy.

Nhưng dù có là gì đi nữa tình hình của hiệp minh hội hiện tại đã vô kế phản hồi, hơn một trăm năm mươi nhân thủ trong hội đã bị loại trừ, một số thì quay sang đầu quân cho thần vương hội, hiện tại chỉ với gần năm mươi kẻ có thực lực không quá áp đảo trong sơn động nọ, hiệp minh hội có thể làm gì đây?.

Một canh giờ đã qua thần vương hội một mặt xem trò người thân tranh đấu, một mặt điều tức hồi khí, thể trạng của các nhân thủ còn lại cũng đã khôi phục khoảng tám phần, lúc này liền có thể tiếp tục chiến đấu, chỉ khi toàn bộ cứ điểm phía nam này bị tiêu diệt, một nửa sức mạnh của hiệp minh hội mới bị loại trừ, chỉ khi số nhân thủ tinh anh trong hiệp minh hội cùng Nhược Mộng bị khống chế, Hàn Thiên mới phải lòi đầu ra cân nhắc, Liêu Kiến Anh biết điều đó, vậy nên chuyện tiêu diệt cứ điểm này, hắn phải làm đến cùng.

Nhưng mà trước tiên hắn muốn làm một phép thử cũng như là một trò tiêu khiển để tăng sĩ khí cho quân ta trước, lạnh lẽo nhìn đám người vừa chiến thắng trong trận tự tương tàn lúc trước, Liêu Kiến Anh chậm rãi ra lệnh.

-Người đâu đưa ngọc giản truyền tống của chúng ta cho đám lính mới kia để chúng tự tay tiễn thân nhân của mình lên đường đi, những thứ không dùng được, để lại ở chỗ này thực sự rất vướng mắt.

Năm mươi người vừa chiến thắng trong cuộc tương tàn đó có khoảng mười cường giả cấp võ sư cùng cơ số cao thủ cấp võ sĩ trung cao tầng khác, đa phần bọn họ đều có bằng hữu hoặc thân nhân nằm trong số những người thua cuộc, Liêu Kiến Anh không ngờ lại thâm độc đến thế, khiến họ tương tàn nhau thì chớ, không ngờ bây giờ còn bắt họ tự tay loại trừ thân nhân bằng hữu của mình ra khỏi cuộc thi định mệnh này.

Khốn khổ, bần tiện, nhục nhã, đó cơ bản chính là những từ ngữ có thể miêu tả tràng cảnh của năm mươi kẻ chiến thắng lúc này, Hoang Mục không ngờ cũng nằm trong số những kẻ chiến thắng, bằng ánh mắt đầy bất cam và oán hận hắn nhìn thẳng vào Liêu Kiến Anh nói.

-chúng ta đã một lòng quy hàng, tại sao các ngươi còn bức ép chúng ta đến như thế?, cùng là con người với nhau tại sao ngươi lại có thể suy nghĩ ra những cách thức ác tâm như thế để chơi đùa chúng ta?, rốt cuộc ngươi có phải là người không?, đây chỉ là một cuộc thi, Liêu Kiến Anh ngươi có cần phải bất nhân đến thế không?.

Liêu Kiến Anh cùng các đồng bọn khác của hắn nét mặt lạnh tanh, dường như những lời mà Hoang Mục nói bọn chúng nghe không hiểu vậy?, bằng nét mặt trịch thượng và thương hại, Liêu Kiến Anh chế giễu nói.

-chẳng lẽ các ngươi đã không sớm nhận ra, học viện bỏ chúng ta trong cái lồng cổ sơn chiến trường này là để chúng ta cắn xé đấu đá nhau, những kẻ trên cao kia sẽ xem những gì mà chúng ta làm, đánh giá kẻ nào nên giữ kẻ nào không?, chúng ta trong mắt chúng cũng chính là hình ảnh của các ngươi trong mắt chúng ta hiện tại, căn bản cũng giống như một trò tiêu khiến nhốt mảnh thú vào chung một lồng để chúng tự diệt nhau mà thôi.

Thở ra một hơi rồi lại hít vào một hơi Liêu Kiến Anh tiếp.

-có thể nói lý khố đại học viện mạnh hơn ta nên ta phải chơi theo cách của họ, còn ta mạnh hơn các ngươi nên các ngươi phải chơi theo cách của ta, cuối cùng những kẻ còn ở lại sẽ chính là những kẻ ưu tú nhất, được học viện mong muốn thu nhận nhất, ta cũng chính là đang giúp cho học viện loại bỏ bớt những kẻ không xứng đáng mà thôi.

-để trở thành một con mãnh thú có khả năng gia nhập vào thần vương hội, tất cả các ngươi phải trải qua một lần tẩy lễ ma quỷ để đạo tâm vững chắc, chỉ có như thế các ngươi mới xứng là người của thần vương hội, là một trong những thiếu niên kiệt xuất nhất trong thế hệ này.

Khẽ dừng một chút Liêu Kiến Anh lạnh lùng nói.

-những thân nhân và bằng hữu từng chiến đấu với các ngươi chúng ta đều đã thấy cả rồi, bây giờ dù muốn dù không, các ngươi cũng phải loại trừ chúng, nếu không cả danh ngạch của các ngươi cũng khó giữ.

Nói đoạn Liêu Kiến Anh lại ra lệnh, một trong số các thủ hạ của hắn liền giải năm người đang nằm la liệt trong đám đông đến trước một gã võ giả có thực lực võ sư gần đó.

Sau khi năm người kia xuất hiện trước mắt mình gã võ sư nọ mặt mũi liền xanh lét như tàu lá chuối, năm người trước mắt hắn ba người là đồng liêu cùng quê quán, cùng lớn lên với hắn, một người là bạn chí cốt ở cùng một con hẻm, thậm chí còn có một nữ tử khá xinh xắn là đạo lữ mà hắn mới quen, tất cả bọn họ đều đang nằm gục dưới chân hắn, Liêu Kiến Anh lại muốn hắn tự tay loại bỏ họ hay sao?

Nhìn nét mặt gã võ sư nọ lúc xanh lúc vàng Liêu Kiến Anh mặt lạnh tanh nói.

-năm kẻ này vừa rồi là cùng ngươi chung một chiến tuyến, ta chẳng cần biết các ngươi có quan hệ gì?, hiện tại trong tay ngươi đang có năm cái ngọc giản, ngươi có thể chọn một là tự tay đưa năm người đó ra khỏi cổ sơn chiến trường để họ bớt chịu khổ ải, hai là ngươi tự bóp nát một cái trong số đó rồi biến khỏi nơi này trước đi, năm người kia bọn ta sẽ tiễn theo giúp ngươi, cho ngươi năm giây để suy nghĩ, sau năm giây nếu còn chưa làm, vậy thì lựa chọn sẽ về tay bọn ta, cả sáu người các ngươi đều sẽ được rời đi cùng nhau.

Mặt thanh niên võ sư kia xám xịt, hắn chưa bao giờ thấy bản thân thảm hại đến thế, thảm đến mức mà chuyện hắn làm cũng không còn do hắn tự quyết nữa mà phải nhờ đến người khác quyết định giùm, hắn cứ giằng xé như thế trong năm giây mà đối với hắn tựa như dài cả thế kỷ, nhìn ánh mắt của những thân nhân kia đối với hắn tràn ngập nét van nài, cùng một chút chờ mong, thanh niên kia quả thực chỉ muốn chết đi cho xong.

Còn đang trù trừ bất chợt một người trong thần vương hội chực động thân đi tới, thì ra năm giây đã hết mất rồi, thanh niên nọ hai mắt tối sầm, đôi tay mau chóng đánh vỡ từng cái ngọc giản rồi ném lên người năm thân nhân kia, trước ánh mắt bàng hoàng của họ, cuối cùng thanh niên nọ vẫn là lựa chọn vì bản thân hắn.

Sau khi ra tay với thân nhân của mình xong thành niên nọ liền như người mất hồn, toàn bộ tinh thần và ý niệm như rời khỏi thân xác hắn, thứ hắn đang có chỉ là một bộ mặt đờ đẫn đến đáng thương hại.

Nhìn thấy cảnh này Liêu Kiến Anh rất vừa ý, hắn tiếp tục cho giải những người thân của một kỵ sĩ thượng đẳng cao cấp khác lên, vẫn là quy tắc cũ, vẫn là tình huống cũ, dường như việc đặt người khác vào một sự lựa chọn tuyệt vọng chính là niềm vui thích của Liêu Kiến Anh hắn.

Cuối cùng kỵ sĩ nọ cũng là lựa chọn giống với người đi trước, một tay đem thân nhân bằng hữu của mình loại bỏ, từng người lại từng người phải thực hiện hành vi khó khăn ấy trong vô vàn các cung bật cảm xúc khác nhau, có người không khó để chấp nhận nó, có người thì chỉ hơi chần chừ, cũng có người nhất quyết bị loại bỏ cùng đồng bạn, thế nhưng con số này chỉ là một hai người trong tổng số gần bốn mươi người đã được thần vương hội đặt vào cuộc chơi.

Tràng cảnh bất nghĩa khiến những kẻ đang ở trong sơn động quan khán cũng phải chua xót thay, dù rằng chính những người kia mới là kẻ đã bỏ rơi bọn họ trước, nhưng mà lựa chọn đấy là do chính những người kia đưa ra, bây giờ cho dù những người trong động có ý muốn cứu giúp thì cũng chẳng có lý do gì nữa rồi.

Có thể nói bọn họ may mắn không có thân nhân bằng hữu bị bắt làm con tin, cũng có thể nói bọn họ quyết đoán lựa chọn đúng bạn hữu để giao hảo, nhưng mà dù là gì đi nữa, chuyện bên ngoài đã không phải là thứ mà họ có thể quản.

Rốt cuộc hơn một trăm người đã bị thần vương hội khai trừ, số còn lại chỉ là rất ít thân nhân bằng hữu của những kẻ chiến thắng còn lại, vì mười kẻ chiến thắng kia chỉ có một hai người hợp tác cùng, người của thần vương hội không nhớ rõ là mười người còn lại đã chung chiến tuyến với ai?, suy nghĩ một hồi rốt cuộc cũng có kẻ nhớ ra.

Hắn ta đi vào trong số ít những kẻ thất bại còn lại nhìn ngắm một hồi, rốt cuộc lôi ra được một thiếu nữ áo lam có dáng người mảnh khảnh, lúc này nàng đã bị thương nhiều chỗ sau lớp áo mỏng là vô số vết bầm tím, vết thương hở cũng có vài vết, hoa dung tuy khá kiều diễm nhưng lúc này lại vô cùng thất sắc tiều tụy.

Tên thủ hạ kia một tay lôi cổ áo thiếu nữ kia lên, trong ánh mắt của Hoang Mục đã có nét thất thần, hóa ra thiếu nữ kia chính là muội muội mà hắn luôn muốn cứu, lúc nãy trong chiến loạn đã bị kẻ khác thừa cơ đả thương, lúc này muội muội bị phát hiện, Hoang Mục biết tiếp theo hắn sẽ phải đối mặt với thứ gì?.

Chỉ thấy tên thủ hạ kia lôi muội muội của Hoang Mục đến trước mắt hắn rồi thả xuống, thân thể mảnh mai của thiếu nữ đổ gục như không xương, Hoang Mục vội vã đỡ lấy muội muội trên mặt đầy nét thương cảm.

Tên thủ hạ của thần vương hội quăng cho Hoang Mục một cái ngọc giản giọng chắc chắn nói.

-ban nãy ngươi đã cố bảo vệ nữ nhân này, hiện tại cô ta là kẻ bại trận, chính tay ngươi phải loại bỏ cô ta vậy thì ngươi mới chính thức là thành viên của thần vương hội.

Hoang Mục nhìn miếng ngọc giản truyền tống trước mặt, đáy mắt nổi lên vân đỏ, hồi lâu hắn nghiến răng nói.

-ta sẽ dùng danh ngạch của ta đổi cho muội ấy, bây giờ ta sẽ tự rời đi, chỉ mong các ngươi chừa cho muội muội ta danh ngạch gia nhập học viện, giao dịch như thế được không?.

Tên thủ hạ nọ bất chợt cười to nói.

-chúng ta cần một gánh nặng như thế để làm gì?, ngươi nghĩ bản thân ngươi có tư cách ra điều kiện sao?, bản thân ngươi còn có chút giá trị, nhưng nếu không cần thần vương hội ta cũng có thể bỏ đi như thường, ngươi đã tự rời đi rồi muội muội này của ngươi càng vô dụng hơn bao giờ hết, chúng ta cũng chẳng cần phải giữ cô ta.

Hoang Mục trong đáy mắt đầy lửa giận như chực bùng phát đến nơi, tên thủ hạ nọ nhìn thấy cảnh này liền trở giọng hách dịch nói.

-bây giờ ta đếm đến năm nếu ngươi còn chưa ra tay, vậy thì cứ theo lệ cũ mà làm.

-một…ha

Số hai còn chưa kịp đếm thì giọng nói điên cuồng của Hoang Mục đã vang lên.

-bọn khốn nạn này, ta liều mạng với các ngươi!.

Lời còn chưa dứt hoang mục đã cầm ngọc giản lao thẳng đến tên thủ hạ nọ, lúc này chỉ cần hắn phá vỡ ngọc giản, cả hắn và tên nọ sẽ cùng bị truyền tống ra ngoài cổ sơn chiến trường, tiếc là tên nọ thực lực vượt xa Hoang Mục, một cước xuất ra đá thẳng vào mặt Hoang Mục liền khiến hắn phải xoay liền mấy vòng rồi lăn đi thật xa.

Tên thủ hạ nọ thu cước mặt đầy nét châm chọc nói.

-thật không biết sống chết ngươi nghĩ ngươi là ai đây?, ta lại tiếp tục đếm nếu qua ba tiếng nữa mà ngươi vẫn chưa ra tay vậy thì tự ta sẽ làm giúp ngươi.

-tiếng đếm trầm trầm của tên nọ lại vang lên trong ánh mắt thích thú của những kẻ khác, hai ba rồi bốn, đến lúc tên nọ sắp đếm tiếng thứ năm thì Hoang Mục bất ngờ quỳ hướng về phía sơn động mà đám người hiệp minh hội trú ẩn gấp rút nói.

-cầu xin Nhược Mộng cô nương cứu lấy muội muội ta, ân đức này Hoang Mục nguyện dùng cả đời làm trâu làm ngựa để báo đáp.

Tiếng đếm thứ năm của tên thủ hạ kia cũng đã kết thúc, thấy Hoang Mục vẫn cố chấp như thể hắn liền chửi thầm một câu “tên khốn lỳ lợm” rồi thân thể liền xấn tới định tự tay loại trừ hai huynh muội Hoang Mục.

Bất ngờ có tiếng ngăn cản của Liêu Kiến Anh.

-cứ chậm đã ta muốn xem đám người kia sẽ quyết định thế nào?.

Tên thủ hạ nọ theo lệnh của Liêu Kiến Anh dừng lại, còn bản thân Liêu Kiến Anh thì trong mắt đầy nét thú vị nghĩ “Nhược Mộng à Nhược Mộng, trong tình huống này cô sẽ làm gì đây?, kẻ phản bội mình lại quay sang cầu xin mình, cô sẽ khoang dung ra tay cứu hắn, hay vẫn tụ thủ bàng quan?, ta nghĩ cô đủ trí thức để biết mình nên làm gì, nhưng sự thiện lương của cô sẽ quyết định thế nào đây?, quả thực là đáng mong đợi”.

Bên này Hoang Mục Thấy thần vương hội vẫn chưa ra tay với mình, giọng điệu càng lớn hơn ban nãy, khẩn thiết hơn ban nãy, tiếp tục cầu xin, có thể làm đến bước này không nghi ngờ gì nữa vị trí của muội muội ruột trong lòng Hoang Mục thực sự là rất cao.

Những người còn lại thấy thần vương hội không ra tay với Hoang Mục liền biết được thần vương hội chính là đang muốn dùng Hoang Mục dụ đám Nhược Mộng rời khỏi sơn động, thần vương hội làm đủ trò chẳng phải chính là muốn đám người thảm hại bọn hắn cầu xin đám Nhược Mộng ra tay tương trợ hay sao?.

Dù gì thì bán đứng cũng bán đứng rồi, bây giờ bán thêm một lần nữa thì cũng có sao?, số mệnh của bản thân cùng bạn hữu đều ở trong một lần hạ mình này, nếu Liêu Kiến Anh tiêu diệt được cứ điểm kia, bắt được đệ nhất kỳ nữ về hội của hắn, nói không chừng trong phút hảo tâm hắn sẽ tha cho những người đóng vai yếu nhân như bọn hắn không chừng?.

Trại phía nam này chỉ còn lại chút hơi tàn, sớm muộn gì cũng bị công phá, sớm thêm một chút xo với muộn hơn một chút cũng chẳng khác biệt mấy, nghĩ đoạn cả chín người thắng cuộc còn lại đều quỳ rạp xuống, mắt hướng về hướng sơn động cầu xin sự tương cứu từ đám người Nhược Mộng.

Đám Hồng Yến Linh, Ngô Thiện, Triệu Hưng nhìn thấy cảnh này mà nét mặt không khỏi bàng hoàng, vì lợi ích của cá nhân thậm chí những người từng là đồng bạn cùng tiến thoái cũng có thể đem đặt vào thế khó, nếu có thể nói chính xác cảm giác chung của đám Hồng Yến Linh lúc này đối với những người kia thì chỉ có thể gói gọn trong một câu, vừa thương cảm vừa chán ghét.

Từng lời van nài cầu xin vọng qua cửa động, chẳng biết Nhược Mộng có nghe thấy không, nhưng nếu được đám người Hồng Yến Linh chỉ ước là nàng đừng nghe thấy, bởi vì với tính cách của Nhược Mộng nàng chắc chắn không thể kìm lòng.

Quả thực nổi lo của đám Hồng Yến Linh là có căn cứ, Nhược Mộng đang ngồi điều tức đột nhiên chậm rãi đứng dậy, nàng bước đến trước cửa động khẽ vung pháp trượng, một luồn khí lưu màu lam sậm liền được gia trì lên trên bức màng chắn cũ.

Sau khi xong việc Nhược Mộng chậm rãi nói.

-ta đã dùng năm phần tinh thần lực của mình gia trì cho màng phòng hộ ở cửa động, lúc này nếu không có công kích cấp đại võ sư duy trì liên tục mười đòn, màng phòng hộ sẽ không bị phá vỡ, những ai không có khả năng hoặc không muốn chiến đấu thì có thể ở lại đây, ta sẽ ra ngoài đó cứu đám Hoang Mục.

Quyết định của Nhược Mộng làm đám Hồng Yến Linh không khỏi bàng hoàn, Triệu Hưng nét mặt đầy vẻ bất bình nói.

-tội gì phải vậy chứ? Kết quả như thế là do họ tự làm tự chịu, chúng ta tại sao phải can dự vào?

Nhược Mộng khẽ hít sâu một hơi, nàng cũng đang tự vấn lương tâm, tại sao lại như thế?, rõ ràng là họ tự làm tự chịu, nhưng tại sao khi nghe những tiếng van xin ấy nàng lai không cầm lòng được muốn cứu giúp họ?, nếu là Hàn Thiên thì hắn có cứu không?, Nhược Mộng không biết, có lẽ nếu là Hàn Thiên, hắn sẽ có cách giải quyết tốt hơn, nếu là Hàn Thiên hắn sẽ không bao giờ để đồng đội rời đi dễ dàng như thế.

Nhược Mộng nàng đã để bọn họ rời đi, không thể nói đó là quyết định sai, nhưng chẳng hiểu vì sao nhìn kết cục của họ hiện tại, Nhược Mộng nàng lại có chút mũi lòng không muốn bỏ, nàng cứu bọn họ chỉ vì lý do đơn giản thế thôi.

Thật điềm tĩnh và chậm rãi Nhược Mộng nói.

-cho dù đó không phải là đồng đội của chúng ta mà chỉ là một số kẻ qua đường, gặp phải cảnh tượng bất nhân bất nghĩa như thế chúng ta cũng nên tương cứu, thần vương hội bạo ngược, chúng ta chẳng phải là vì muốn đánh đổ chúng nên mới chiến đấu hay sao?, trốn tránh mãi cũng không phải là cách, cứ coi như ta vì không chịu được chèn ép nên mới cứu đám người kia đi, dù sao nếu cứ ngồi yên nhìn họ bị đày đọa như thế, cho dù có vào được lý khố đại học viện tâm can của ta cũng không thể yên.

Dừng một chút Nhược Mộng tiếp.

-ta sẽ ra ngoài đó cầm chân thần vương hội, các vị không cần thiết phải theo ta, nếu thấy có cơ hội thì hãy chạy đi, trở lại trại chính hoặc trại phía bắc, ở nơi đó các vị sẽ được an toàn.

Đám người còn lại mặt mũi ai nấy đều như đông lại, tại sao bản thân bọn họ lại phải để cho một nữ tử như Nhược Mộng gánh vác thay mình?, bọn họ đi được đến hôm nay chèn ép gặp phải đã quá nhiều rồi, danh nghạch thì sao chứ?, chẳng phải sống như thể nào để bản thân không thấy hổ thẹn mới là đúng hay sao?.

Lần này dù phải đánh đổi tất cả thì họ cũng phải liều với Nhược Mộng một phen, cứ ở lại cái nơi kín kẽ này không sớm thì muộn cũng sẽ bị bắt, vậy chi bằng nhất quyết xông ra liều một trận có phải hơn không?.

Không ai bàn bạc với nhau điều gì nhưng tất cả đều đồng lòng như một chỉ nghe một loạt tiếng nói đồng điệu.

-Nhược Mộng thủ lĩnh chúng ta theo cô xông pha một trận.

Trước mắt Liêu Kiến Anh cửa sơn động nọ bất chợt mở ra, từ bên trong đó ba mươi cao thủ cấp võ sư trong hiệp minh hội chậm rãi đi ra, người dẫn đầu chính là Nhược Mộng với khí thế cực kỳ bức nhân.

Liêu Kiến Anh khóe môi khẽ nhếch, một câu nói đầy chắc chắn được hắn thốt lên.

-ta biết nàng sẽ làm thế này mà!.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK