Sinh mệnh của một võ vương vô cùng dai dẵng, dù đầu rơi xuống đất, ý thức vẫn sẽ còn đó, một hai ngày sau cũng chưa chết hẵn, nếu lúc này có đồng bạn trợ giúp đem thủ cấp nối lại, sinh mạng của võ vương kia vẫn sẽ tiếp tục như thường.
Bất quá điểm này vừa hay khiến cho Yến Tàng Dương phải chứng kiến thảm cảnh của chính mình, cùng hai bào đệ ruột thịt.
Chỉ thấy Đông Phương Thái Ngọc phía xa tay trái khẽ thu lại, từ trong không trung, ba đạo ngọc phiến chẳng biết từ đâu bay đến, rất nhanh đã hội tụ cùng với những đạo ngọc phiến khác trên tay nàng.
Sắc bén tuyệt luân, giết người trong vô hình, khi tấn công lại không có chút hành tung nào nổi bật, lấy thủ cấp của người khác, trên thân còn chẳng đọng lại tí vết huyết tích nào.
Đông Phương Thái Ngọc sau khi thu lại ngọc phiến, liền chậm rãi bước đến chổ Yến Tàng Dương, chân khẽ đá nhẹ vào thủ cấp của lão, Đông Phương Thái Ngọc cười khẩy nói.
-cảm giác bị chính đồng bạn của mình phản bội, sau đó u u mê mê, cứ thế bị giết bởi một kẻ bản thân cực độ xem thường như thế nào???.
Đôi mắt trên thủ cấp của Yến Tàng Dương thoáng hiện nét hung lệ cực độ, cảnh tượng vô cùng kinh dị khó coi, bất quá Đông Phương Thái Ngọc nét mặt dường như vẫn chẳng có chút lo lắng dè chừng nào.
Yến Tàng Dương yết hầu bị đoạn, nhưng bằng thần niệm cao tuyệt của võ vương, lão vẫn có thể cưỡng chế phát âm.
-thủ đoạn của ngươi thật độc ác, biết rõ những kẻ kia không thể đấu lại Yến gia nhưng vẫn đem hồn khí đưa cho chúng, ngươi rõ ràng biết chúng sẽ không bao giờ cầm được những hồn khí kia đi, tất cả những hồn khí ấy rồi sẽ lại về tay ngươi, còn ngươi lại thông qua đám ngu ngốc phản bội kia, tiêu hao đáng kể nhân lực của Yến gia ta.
-ngươi rốt cuộc là ai…lại có thể sữ dụng được chiêu trò thâm độc đến như vậy???.
Đông Phương Thái Ngọc khóe môi thoáng nở nụ cười đầy ma mị, nét mặt tỏ vẻ thương hại, nàng cực kỳ bình thản đáp.
-ta là ai ư???, có nói ngươi cũng không biết, nhưng hiện ngươi có thể tạm xem ta là chủ nhân của xuân nguyệt lâu tại hoàng thành cũng được.
-trước khi tiễn ngươi xuống suối vàng, ta có thể cho ngươi biết lý do vì sao mình chết, thú thật ta chả quan tâm Yến gia bảo hành ác ra sao, cũng chẳng quan tâm Yến Nam Phong ham mê nữ sắc thế nào, hại qua bao nhiêu nữ nhân, căn bản ta không thừa sức đi trừng trị một kẻ như hắn.
-hắn chả bao giờ có thể bắt cóc được người của xuân nguyệt lâu, nếu ta không sắp xếp cho hắn thành công, tất nhiên nếu không phải vì để báo thù cho tỷ muội của mình, ta đến phá hoại Yến gia bảo các ngươi, chính là vì mục đích khác.
-nếu muốn trách thì hãy trách Yến gia bảo ngươi xui xẻo, tình cờ cướp được một đại bảo vật trong di chỉ viễn cổ mấy tháng trước.
-lần đó có không ít nhân thủ đến tranh đoạt bảo vật, tình cờ thế nào, các ngươi lại cướp được món đồ mà ta muốn, thế nên ta cần đến lấy lại, tất cả xui xẻo của các ngươi từ trước đến giờ, đều chỉ vì một lý do này mà thôi.
-hiện tại ngươi còn lời nào muốn trăn trối không???.
Nét mặt Yến Tàng Dương lúc này chính là một vẻ kinh hãi, phẫn nộ, cùng không dám tin đan xen với nhau, Yến Nam Phong bị đoạn căn, Yến gia bảo bị phá hủy gần một nửa, lão cùng hai bào đệ đầu rơi giữa đồng, nếu có thể hóa thành lệ quỷ, Yến Tàng Dương lão nhất định trù ếm nguyền rủa đến chết ma nữ trước mắt.
Nhưng Yến Tàng Dương biết, nếu bây giờ lão chết, đại thù của Yến gia bảo tất khó báo, vậy nên nuốt hết căm hận vào lòng, Yến Tàng Dương xuống nước van xin.
-kẻ có đại bản sự như cô, Yến gia ta tất nhiên không thể chống nổi, đám người kia chết hết cũng đành, nhưng ta có thực lực võ vương, nếu cô cứu ta, ta sẽ nhận cô làm chủ tử, từ nay phụng sự cho cô đến hết đời, như thế được không???.
Ánh mắt Đông Phương Thái Ngọc chợt tỏa nét thương hại, khóe môi cong lên, nàng đơn giản nhìn vào mắt Yến Tàng Dương đáp.
-ta làm bao nhiêu chuyện như vậy, lẽ nào ngươi không căm hận ta ư???, nhận ngươi làm nô bộc, hẵn là chỉ cần ngươi có đủ thực lực, chắc chắn sẽ xuống tay với ta thôi.
-ta vẫn còn nhớ rõ những lời lẽ lăng nhục, những hành vi đê tiện mà ngươi muốn làm với ta lúc trước, ngươi nghĩ ta sẽ để một kẻ có ý đồ bất chính như ngươi làm việc cho bản thân ư???.
-huống hồ gì võ vương như ngươi…ta không thiếu.
Vừa dứt lời, Đông Phương Thái Ngọc đã lạnh mặt hạ lệnh, viêm thần mãng trên vai rất nhanh đã hóa lớn, sau đó nuốt chửng lấy cả thân thể lẫn thủ cấp của Yến Tàng Dương.
Giây phút nghe được tiếng gào thống hận bi phẫn của lão tặc kia, khóe môi Đông Phương Thái Ngọc liền điểm nụ cười nhẹ nói.
-có thể chết dưới sơn hà phiến, bài danh thứ hai mươi ba đại địa thần khí bảng, ba lão tặc các ngươi coi như đã đủ diễm phúc rồi.
Dứt lời Đông Phương Thái Ngọc liền để viêm thần mãng thôn phệ hết những phần thừa còn lại của mấy mươi cao thủ thuộc Yến gia bảo, bao gồm cả Yến Mã Tiền lẫn Yến Nhị Thử.
Đám người này lúc còn sống đều là cao thủ võ tông cảnh giới, thân thể huyết nhục chính là thứ đại bổ giúp yêu thú tiến cấp, viêm thần mãng thôn phệ được thân thể của những tu sĩ này, liền sẽ hấp thu được một phần tu vi còn sót lại của họ, tốc độ tiến giai sẽ càng nhanh hơn đáng kể.
Sau khi thu gom toàn bộ những món hồn khí vương vãi, cùng tất cả những thứ có giá trị khác, Đông Phương Thái Ngọc liền bình thản rời đi, chuyện ở đế đô, nàng tất nhiên cũng muốn quan khán rồi.
* Đế đô thiên phúc.
Đã hơn hai mươi ngày kể từ lúc Hàn Thiên rời đi, nhưng đến ba ngày trước đó, người trong nhà mới biết là Hàn Thiên hắn đã biến mất, nếu không phải vì Lưu Mộ lo lắng cho đại nghiệp tranh vị phía trước, mà đến thăm hỏi tình hình của Hàn Thiên một lần.
Nhược Mộng cùng Túc Chi có khi còn chưa biết, Hàn Thiên đã đi đâu mất gần cả tháng nay, sự việc này đã làm cho toàn bộ đám bằng hữu của Hàn Thiên, cùng người bị ảnh hưởng trực tiếp bởi sự biến mất của hắn là Lưu Mộ, đều phải lo lắng khôn nguôi.
Mấy ngày qua Lưu Mộ trong lòng lo lắng, thực sự là sốt ruột đến mức đứng ngồi không yên, tuy không tin Hàn Thiên lâm trận bỏ chạy, thế nhưng Lưu Mộ vẫn không thể không suy tính cho tương lai của mình, chỉ có thể tức tốc tìm người thay thế Hàn Thiên, bất quá trong thời gian ngắn như thế, Lưu Mộ hắn làm sao có thể tìm được người thay thế thích hợp chứ???.
Đến hôm nay, đại điển chọn ra tân vương đã bước vào ngày cuối cùng, lúc này ngay trong hoàng cung nội viện, không khí long trọng trang nghiêm khiến cho người ta phải hoa mắt chóng mặt.
Chỉ thấy từ tử cấm thành đến bốn cổng lớn hoàng cung, cứ năm trăm trượng liền sẽ có một lớp quân phòng vệ, đấy đều là những tinh binh chất lượng, được huy động từ các quân doanh lớn nhất của đại ninh.
Bình thường quân vệ thành đã có đến mười vạn, mà hôm nay lại là ngày chọn ra tân hoàng của đại ninh, một ngày cực kỳ trọng đại, thế nên ngoài huy động một trăm phần trăm binh lực của quân vệ thành.
Gần như tất cả các nhánh quân quan trọng, tất cả những tướng lĩnh nắm chức vụ từ thiên phu trưởng trở lên, đều được điều động về hoàng thành, không chỉ để tạo thành lá chắn bất khả xâm phạm, bảo vệ các đại nhân vật đang tụ họp tại hoàng cung, mà còn là để tuyên thệ trung thành với tân hoàng đế, sau khi vòng cuối cùng của đại điển kết thúc.
hiện tại hoàn thành đại ninh, cứ mấy bước lại có một binh sĩ thực lực đại võ sư, và trượng lại có một binh sĩ có thực lực võ tông, một dặm có một tướng lĩnh thực lực võ vương.
Lực lượng hùng hậu như thế, cốt chỉ để đại điển chọn ra tân hoàng đại ninh được diễn ra thành công trót lọt, phòng vệ đã như thế, còn công tác hậu cần thì càng long trọng và xa hoa bậc nhất, hầu như khó tìm được sự kiện trong nước nào, có thể xo tầm vóc với việc chọn ra tân hoàng.
ở trong tử cấm thành, toàn bộ hạ nhân tỳ nữ đều được điều động, trước trang hoàng đường xá triều đình, sau quét dọn các cung các viện, cuối cùng là bày ra yến tiệc, chuẩn bị trước cho đại điển đăng cơ sắp đến.
khắp nơi người qua kẻ lại, từng đoàn từng đoàn nườm nượp như trẩy hội, lụa quý mười vạn tấm treo làm màn, linh đăng thắp bằng mở giao nhân ở đông hải, treo đầy khắp các đình đài lầu các, ánh sáng ngũ sắc chiếu rọi muôn nơi, không khí cực kỳ trang nghiêm thoát tục.
Bàn thếp vàng, ghế chạm ngọc, chín bàn vật tế trời, chín bàn vật tế đất, trấn quốc chi bảo, vật quý của lạ, linh đan diệu dược nhiều vô kể, dị thú cửu cấp canh long ỷ, vũ cơ diễm lệ chuẩn bị ca múa, tất cả đều để tạo nên một đại điển đăng cơ long trọng nhất.
Hôm nay có những đại nhân vật từ các châu khác đến rất đông, Tất cả đều kéo đến cánh hữu của hoàng cung đại nội, nơi có từ đường của hoàng thất Thái Văn, cùng tiên vương điện, nơi các bậc quân vương đời trước của đại ninh trú ngụ.
So với triều đường nghị sự, tiên vương điện còn muốn lớn hơn đôi chút, một tòa lầu các uy nghi, trên cao hai mươi trượng, dài một trăm trượng hơn, cột đều tạc bằng phỉ thúy, mỗi cây phải ba mươi người ôm mới hết.
Lúc này trước tiên vương điện chính là một sàn đấu cực lớn, dài rộng đều hơn trăm trượng, các vị tiên vương ngồi trên những bảo tọa lơ lững trước tiên vương điện.
Huyền minh đế, các vị vương tôn, quý tộc, những khách nhân quyền quý đến từ bên ngoài đông bộ châu, các ứng viên tranh hoàn vị ngồi phía đối diện với các vị tiên vương, đồng dạng đều là trên những món pháp khí phi hành, thứ biến vị trí của bọn họ trở nên tôn quý và bắt mắt nhất.
Phía dưới gần sàn đấu lớn, rất nhiều khán đài hình bán nguyệt được khắc bằng đá, cùng gia trì trước vô vàng cấm chế phòng hộ, được chuẩn bị cho các khách nhân quan khán, người được dự khán vòng cuối của đại điển chọn tân hoàn này, đều là những đại nhân vật ở đế đô.
Phần lớn khán giả đều là quan tam phẩm trở lên, số khác là người từ các thương đoàn, các tổ chức của võ giả có sức ảnh hưởng lớn, như thần võ minh, vạn bảo lầu, xuân nguyệt lâu vv…, người quen của các nhân vật lớn, nếu có được sự bảo chứng của họ, thì cũng có thể vào hoàng cung xem sự kiện này, còn các phủ thành chủ trên khắp đại ninh đều có thiếp mời đến.
nói chung là những ai có thân phận tôn quý tại đại ninh, đều có mặt ở trên các khán đài, trước tiên vương điện lúc này, hiện tại đây chính là nơi hội tụ gần bảy phần tinh anh của cả đại ninh đế triều.
thời điểm cũng đã đến, một vị mệnh quan có chất giọng rõ ràng mạch lạc, được cữ đọc diễn văn cho vòng cuối của đại điển chọn ra tân hoàng đại ninh, lúc này đây, hầu như ứng viên tranh hoàng vị nào cũng đều cực kỳ háo hức mong chờ.
Cũng phải thôi, trước mắt họ chính là cơ hội trở thành hoàng đế đại ninh, người có thể hô mưa gọi gió, được nắm trong tay thực quyền lớn lao, được nắm trong tay hậu cung hàng vạn mỹ nữ, chỉ cần ban ra một mệnh lệnh, một quốc gia nhỏ có thể biến mất trên bản đồ đông bộ châu, quyền uy lớn như thế, có ai mà không mơ tưởng đến.
Bất quá không phải ứng viên nào cũng háo hức chờ đợi vòng thi cuối cùng này diễn ra, ít nhất ở một nơi cực kỳ nổi bậc, chổ ngồi của một vị hoàng tử cũng cực kỳ nổi bậc, nét mặt bất an của hắn không thể coi là điềm báo tốt đẹp gì.
Lưu Một ngón tay khẽ gõ lên tay cầm ghế ngồi liên tục, khó ai có thể hiểu được rằng, tâm trạng của hắn hiện đang bất ổn ra sao, đến hôm nay tung tích của Hàn Thiên vẫn bất định, chẳng ai biết hắn đi đâu, cũng chẳng ai biết hắn đã rời khỏi đế đô bằng cách nào.
Chỉ biết là khi Lưu Mộ hắn phát giác, mọi thứ dường như đã quá trễ, tuy vậy Lưu Mộ hắn vẫn cố chấp đề tên Hàn Thiên làm người đại diện, thay hắn hoàn thành vòng thi cuối này, bất chấp việc đó có thể khiến bản thân Lưu Mộ hắn hoàn toàn vô vọng với hoàng vị.
Thân là hộ vệ của Lưu Mộ, lại là một kẻ nóng tính, Thế Bá đến lúc này không thể không bất mãn nói ra một câu đầy sự cay độc.
-sớm biết một kẻ không coi hoàn quyền ra gì, thì cũng sẽ không xem lời hứa với một vị vương tử là điều tất yếu, cần phải hoàn thành bằng mọi giá.
-Hàn Thiên lâm trận bỏ chạy, tại sao điện hạ ngài còn cố chấp để hắn làm người đại diện cho mình chứ???.
-chỉ cần người nói một tiếng, Thế Bá này dù liều mạng, cũng sẽ thay người tranh về hoàng vị này, không nhất thiết phải liều lĩnh đặt trọn niềm tin vào một kẻ vô ơn bội nghĩa như Hàn Thiên vậy.
Thế Bá vừa dứt lời, Mã Thiền ở bên cạnh cũng đồng tình nói.
-nếu Hàn Thiên hắn thấy bản thân không thể xuất chiến được, sao ban đầu còn nhận lời với điện hạ???.
-hắn nhận lời rồi biến mất giờ chót, như vậy chẳng khác nào trực tiếp đâm một đao, khiến điện hạ lập tức tuột tay khỏi vương vị.
-Hàn Thiên hắn đột nhiên mất tích, ngay đến người nhà hắn cũng không biết, chuyện đã rõ rành rành, Hàn Thiên lâm trận bỏ chạy, điện hạ vì sao còn cố chấp đặt niềm tin vào hắn???.
Hai hầu cận thân tín đã nói đến vậy, Lưu Mộ cũng không thể không suy nghĩ lại, nét mặt hắn chỉ trong thoáng chốc, liền đã trải qua không ít trạng thái, có bất an, có lo lắng, cũng có chút tức giận, thế nhưng sau cùng, hắn vẫn là bình thản lại, giọng điệu có phần buông lỏng nói.
-hai ngươi nói xem, ta vì sao phải tranh đoạt vương vị của đại ninh đế triều???.
Thế Bá là người cục tính, điều mà hắn đã cho là đúng, không cần nhiều lý do, hắn chỉ biết nói theo cảm nhận trong lòng.
-còn phải hỏi ư, chẳng phải vì điện hạ là người trí tuệ nhất, khoan dung nhất, có tài trị quốc nhất, là người xứng đáng ngồi lên hoàng vị nhất hay sao???.
Cạnh đó Mã Thiền cũng không ngần ngại lên tiếng.
-đại ninh cùng vạn kiến đang ở thế dầu sôi lửa bỏng, nếu không phải là một vị minh quân như điện hạ ngồi lên vương vị, chẳng lẽ để một đại hoàng tử Thái Văn Thần Vũ, trong đầu đầy tư tưởng giải quyết mọi thứ bằng võ lực, hay một lục hoàn tử Thái Văn Liễu Ô đầy độc kế, sẵn sàng hạ ám chiêu với chính huynh đệ của mình, để loại bớt kẻ tranh vương vị với hắn.
-chuyện mười ba năm trước hắn dùng bánh quế hoa, tẫm độc phệ thần hãm hại điện hạ, người quên rồi ư???.
-người khi ấy đã nổi tiếng thông minh cơ trí, Thái Văn Liễu Ô lại định dùng độc phệ thần, muốn biến người thành kẻ vô tri, độc đó không mùi không vị, rất khó trích xuất làm bằng chứng, hắn lại mượn tay chính mẫu phi của hắn đưa qua cho điện hạ người, nếu không phải Minh Lan nhũ mẫu cẫn thận, đồ ăn của điện hạ trước khi dùng đều đem cho yêu thú thử độc trước, không biết bây giờ điều gì đã xảy ra.
-chuyện vở lỡ Thái Văn Liễu Ô, liền đùng đẩy hết trách nhiệm cho mẫu phi của hắn, khiến bà ta bị đày vào lãnh cung, kẻ thâm độc như thế, làm sao xứng ngồi lên ngôi cửu ngũ chí tôn???.
Cũng khó trách Thế Bá và Mã Tiền kích động như vậy, sau hai vòng thi vừa rồi, vẫn khó mà nói là ai đang là người chiếm được ưu thế lớn nhất, trừ năm kẻ ngán đường, chỉ có chưa tới mười hoàng cách, còn lại năm ứng viên dẫn đầu, ai nấy đều còn nguyên cơ hội tranh hoàng vị.
Trong đó ba vị trí dẫn đầu gần như đúng với những gì người ta đã dự đoán từ trước, đó chính là Lưu Mộ tam hoàn tử, Thái Văn Thần Vũ đại hoàn tử, Thái Văn Liễu Ô lục hoàng tử.
Hai người còn lại, một người chính là Ám Dạ của diệt yên vương phủ, một người khác chính là Thái Văn Lục Tốn, truyền nhân của một vương gia nhỏ đến mức chỉ ngang với một nhà đại quan trong triều, đây cũng là kẻ khiến người khác không thể tin được, hắn vậy mà lại có đủ khả năng để tranh hoàng vị.
Nhưng sau hai vòng đầu, người ta vẫn chỉ chú ý đến ba cái tên đáng kỳ vọng nhất, cũng chính là ba hoàng tử, con trai của huyền minh đế.
Vậy nên Thế Bá và Mã Thiền nhắm đến hai đối thủ trực tiếp của Lưu Mộ mà đánh tiếng, âu cũng chẳng phải chuyện gì khó hiểu, đợi hai hộ vệ thân tín của mình dứt lời, Lưu Mộ liền bình thản đáp.
-đại ca ta hành sự quả thực có hơi lỗ mãng, hoàng vị trao vào tay huynh ấy, dễ khiến đại ninh và vạn kiến xảy ra đại chiến khó vãn hồi.
-lục đệ nhiều mưu kế hiễm độc, đại ninh nếu rơi vào tay đệ ấy, vạn kiến thực sự cũng không dễ chiếm được lợi lộc gì từ nước ta, bất quá lòng dạ lục đệ quá độc đoán đa nghi.
-nếu đệ ấy nắm quyền, nội bộ đại ninh chỉ sợ sẽ chia năm sẽ bảy, sóng ngầm cuồn cuộn, gây nguy cơ dài lâu cho nhiều đời đế vương tiếp sau.
-cơ mà chung quy lại, người đại diện cho hai bọn họ thực lực đều rất mạnh, đại ca có Công Tôn Bá Nhiên hậu thuẫn, Lục đệ có vô địch kim đao, đệ nhất cao thủ từ gia tộc mẫu phi của hắn đem đến, hai người bọn họ đều có thực lực ngang võ tông đỉnh phong.
-Thế Bá cùng Mã Thiền, hai ngươi nói xem, đơn đả độc đấu, các ngươi sẽ chịu được mấy chiêu từ hai cao thủ kia???.
Danh Sách Chương: