Những cơn gió lạnh vùn vụt lướt qua trước mặt Hàn Thiên, lúc này hắn đang lướt rất nhanh trên nóc các tòa nhà trong chiêu môn thành, hắn dường như đang truy đuổi theo ai đó, kẻ chạy trước hắn dáng người khá thấp bé toàn thân vận một bộ áo dài màu xám xịt, nhìn theo bóng lưng và màu tóc dường như hắn vẫn còn khá trẻ.
Trên vai hắn đang vác theo một nữ hài đang hôn mê sâu, Hàn Thiên biết rất rõ nữ hài này, cô bé chẳng phải ai xa lạ mà chính là con gái của Trình Trưởng quỹ Trình Tiểu Dao, ban nãy lúc vừa rời khỏi dịch trạm Trình Trưởng quỹ rõ ràng có dẫn theo Tiểu Dao bên mình, ông ta có Mã Bính làm hộ vệ nhưng Tiểu Dao hiện tại đã bị người ta bắt mất, trong thâm tâm Hàn Thiên lúc này liền dấy lên từng đợt lo ngại không thôi.
Lúc mới đến chiêu môn thành cả đoàn của Hàn Thiên nội tâm của ai nấy đều buôn lõng cực độ, vì chiêu môn thành là thành thị lớn thứ hai cả nước lại nằm gần đế đô nên an ninh cực kỳ nghiêm mật, bất cứ bảo khí phi hành nào muốn ra vào thành đều phải có giấy phép chính thức được hoàng thất đại ninh đế quốc công nhận thì mới được, mà trước khi ra hoặc vào thành tất cả người và hàng hóa trên tàu đều phải được kiễm tra qua một lần, rất khó có trường hợp xuất hiện kẻ lạ mặt đột nhập được vào thành mà không qua kiễm tra, bởi vì trên bầu trời của chiêu môn thành lúc nào cũng có đại trận phòng ngự, còn tường thành thì nơi nơi đều có trọng binh canh gác.
Vốn nghĩ an ninh như thế đủ để bọn Hàn Thiên thảnh thơi thư giãn đầu óc một chút, nào ngờ vừa bước chân ra đường liền đã có chuyện xảy ra, tên bắt cóc trước mặt thực lực rõ ràng không hề cao, Hàn Thiên áng chừng tu vi của hắn chỉ cỡ võ sĩ trung tầng, thế nhưng không hiểu hắn dùng cách gì mà tốc độ di chuyển lại cao đến kinh khủng.
Hàn Thiên có thân thể mạnh hơn cả võ sư tu vi luyện khí nếu chỉ tính về lượng linh khí thì cũng đã đạt đến mức võ sư trung cao tầng rồi vậy mà dùng hết tốc độ căn bản của cơ thể cộng thêm gia tốc thuật cùng đạp vân ngoa gia trì mà vẫn chẳng thể đua tốc độ với một tên nhãi nhép tu vi chỉ võ sĩ.
Tên bắt cóc kia nhìn tuổi tác có vẻ không cao tu vi của hắn chắc không phải là đã được ẩn dấu, ngược lại nhìn hắn càng giống như là đã sở hữu được một bí kỹ thần hành nào đó, hắn có thể bằng vào tu vi võ sĩ đạt đến tốc độ gần như là cao nhất mà một võ sư có thể đạt được, tên này nếu không phải là sử dụng thủ đoạn gì đó thì là thiên phú của hắn trong mảng này vốn cực kỳ cao.
Hàn Thiên trong lúc ở trên thuyền tình cờ lại thấy được hắn đang cõng Tiểu Dao chạy ngang qua, chưa kịp nghĩ nhiều liền đã vội vã đuổi theo, tuy hắn lo lắng cho an nguy của Trình Trưởng quỹ hơn nhưng mà cứu người khẩn cấp, hắn chỉ đành giao lại việc tìm kiếm Trình trưởng quỹ cho đám người liễu duệ còn bản thân hắn thì đuổi theo tên bắt cóc.
Hàn Thiên vận hết tốc lực cũng chẳng thể vượt mặt được tên bắt cóc nọ, tuy nhiên tốc độ của gã dường như cũng có chút thua sút so với Hàn Thiên, càng đuổi thì khoảng cách giữa hai bên lại càng gần, tên bắt cóc ấy cũng đã phát hiện ra Hàn Thiên đang truy đuổi mình, gã cũng nhận ra thực lực Hàn Thiên cao hơn gã nhiều, nếu gã để Hàn Thiên đến đủ gần để hắn có thể ra tay thì mạng nhỏ của gã nhất định khó toàn, lúc này nếu gã bỏ lại Tiểu Dao thì bản thân nhất định chạy thoát, bất quá gã dường như đã có mục tiêu cố định nên vẫn cứ một mặt chạy thẳng.
Chiêu môn thành dài rộng gần hai trăm dặm lại chia thành tám khu vực nhỏ, ban nãy bọn Hàn Thiên đang ở thành bắc, cũng chính là nơi gần bãi đáp lớn của chiêu môn thành, Hiện tại tên bắt cóc nọ một mực chạy về hướng tây, mà giữa thành bắc đi sang hướng tây thì chỉ có khu vực phía tây bắc, tuy nhiên ngăn cách giữa thành bắc và khu tây bắc lại là một cánh rừng rộng gần ba mươi dặm vuông, tên bắt cóc này biết Hàn Thiên thực lực cao cường sức bền nhất định sẽ tốt hơn mình, nếu không sớm cắt đuôi Hàn Thiên thì trước sau cũng sẽ bị bắt, nhắm đến cánh rừng kia lúc này chính là giải pháp hay nhất mà tên bắt cóc kia có được.
Hàn Thiên truy đuổi tên bắt cóc từ trung tâm thành bắc rồi chạy về hướng tây lúc này hai bên dằng co đã gần được hai tuần trà, di chuyển hơn hai mươi dặm nhà cửa của người dân cũng bắt đầu thưa thớt dần, Hàn Thiên bất ngờ nhận ra phía trước không ngờ lại có một cánh rừng lớn, lúc này khoảng cách giữa hắn và tên bắt cóc còn cách nhau đến tận mười lăm trượng, nếu bây giờ Hàn Thiên hắn không ra tay chỉ sợ sau khi vào rừng tên bắt cóc kia sẽ tậng dụng ưu thế thông thuộc địa hình của mình mà tẩu thoát mất.
Đắng đo một hồi Hàn Thiên cũng quyết định ra tay, toàn thân linh lực của hắn bắt đầu lưu động nhanh cực độ, gắng thu hẹp khoảng cách thêm một trượng nữa rồi Hàn Thiên liền điểm nhanh hai kiếm về hướng tên bắt cóc.
Luồn linh lực dài mảnh bắn đi nhanh như tiễn mang, sắt bén tựa kiếm ảnh, phút chốc đã áp sát tên bắt cóc, ngay kiếm đầu tiên bắp chân trái của gã đã bị bắn trúng, thân ảnh hơi chậm lại một chút kiếm thứ hai đã chuẩn xác xuyên qua hông phải của gã rồi.
Hai kiếm vừa rồi Hàn Thiên đã nương tay hoàn toàn không có đánh trực diện vào thân thể tên bắt cóc đó, một phần là vì gã đang vác Tiểu Dao trên vai nên hậu tâm của gã chính là nơi Hàn Thiên không thể nhắm vào, hơn nữa nếu hắn không thể giết được tên bắt cóc kia một lần thật dứt khoát, lỡ may gã cùng đường giết luôn Tiểu Dao đi thì lúc đó Hàn Thiên hắn biết ăn nói sao với Trình Trưởng quỹ đây?
Hiện tại dùng cách khuyên hàng vẫn là tốt hơn, trước cho hắn thấy thực lực của hai bên chênh lệch đến đâu sau mới xoa dịu khuyên hàng, làm như thế thì an nguy của Tiểu Dao mới có thể được đảm bảo,
Sau khi trúng hai kiếm của Hàn Thiên tốc độ của tên bắt cóc đã giảm đi nhiều, lúc này nếu không có gì bất ngờ gã nhất định sẽ bị Hàn Thiên bắt được trước khi đến khu rừng, Hàn Thiên thấy tên đó bị thương cũng không nhẹ nhưng miệng thì vẫn chẳng kêu lên nửa tiếng, hai chân vẫn cứ liên tục chạy thì đã biết đây cũng chính là một tên cứng đầu liều mạng, tuy vậy hắn vẫn thử khuyên gã vài câu.
-chúng ta mới đặt chân đến chiêu môn thành này, còn chưa động chạm gì đến thế lực địa phương như các ngươi, hà cớ gì các ngươi lại ra tay với chúng ta?, hiện tại nếu ngươi không bỏ nữ hài ấy xuống đòn tiếp theo sẽ không nhẹ nhàng như thế nữa đâu.
Tên bắt cóc vẫn cứ cắm đầu chạy thẳng, hắn đã chuyển từ vác Tiểu Dao trên vai sang cõng cô bé trên lưng, lúc này nếu Hàn Thiên dám hạ sát thủ với hắn chỉ sợ Tiểu Dao cũng khó toàn mạng, Hàn Thiên bực tức ra mặt, tình huống này chính là thứ hắn ghét nhất, ném chuột sợ vỡ đồ quý, chẳng biết vì cái gì mà thứ hắn ghét nhất lại luôn đeo bám hắn.
Tên bắt cóc ấy đã cứng đầu đến thế thì nhất quyết là Hàn Thiên hắn sẽ không thể giải quyết vấn đề trong một hai câu nói được rồi, lúc này Hàn Thiên không còn cách nào khác ngoài việc tiêu hao lực lượng của gã, hắn liên tục tung ra kiếm khí nhắm thẳng vào hai chân của tên bắt cóc nọ.
Sau khi bị Hàn Thiên tập kích gần hai mươi kiếm thì trên chân của tên bắt cóc nọ cũng đã xuất hiện thêm vài vết thương nữa, máu của gã đang không ngừng chảy thoát nhưng chẳng hiểu vì lý do gì gã vẫn không dừng lại.
Cánh rừng đã ở ngay trước mặt của tên bắt cóc nhưng đối với gã hiện tại muốn đến được đó thì quả thực là khó khăn vô bì, Hàn Thiên đang tiếp cận ngày một gần, mới đầu hắn còn cách khoảng mười bốn mười lăm trượng lúc này khoảng cách cũng chỉ còn lại bốn năm trượng, tên bắt cóc biết rõ nếu hiện tại Hàn Thiên chủ tâm ra tay hai chân của gã nhất định bị phế, chỉ là chưa hiểu tại sao Hàn Thiên vẫn chưa ra tay mà thôi.
Hàn Thiên lúc này cũng đang lo lắng tối mặt, tên bắt cóc kia giảo hoạt vô cùng từ lúc Hàn Thiên ra tay với gã thì cách di chuyển của gã cũng đã thay đổi ít nhiều, gã hết bước qua phải lại bước qua trái thỉnh thoảng lại cúi gập người xuống làm Hàn Thiên hắn không thể khóa được mục tiêu, thủy liêm tứ kiếm một khi đã xuất ra liền không thể tự động chuyển hướng, Tiểu Dao lại chỉ cần lỡ trúng một kiếm thì liền đã khó toàn mạng rồi.
Hàn Thiên khó nhọc thu hẹp khoảng cách đến gần bốn năm trượng như thế này cũng chính là vì để sử dụng được ngự vật thuật, chỉ có ngự vật thuật mới có thể giúp hắn chuẩn xác kết liễu được tên bắt cóc nọ, lúc này gã đã ở trong tầm mà Hàn Thiên có thể tấn công, thế nhưng trước khi ra tay Hàn Thiên vẫn cho gã nọ một cơ hội cuối cùng, hắn nói to.
-đây là lời cảnh báo sau chót, nếu bây giờ ngươi không giao người lại thì mạng ngươi ngay lập tức sẽ bị ta lấy mất, ta đếm đến ba lập tức thả người không thì chờ mà gặp tổ tiên của ngươi đi.
Tên bắt cóc vẫn một mực không trả lời, cánh rừng chỉ cách gã khoảng trăm trượng nữa, chỉ cần cố thêm một chút là gã có thể chạy thoát, tiếng đếm lanh lảnh của Hàn Thiên vang vọng sau lưng tên bắt cóc như tiếng gọi của tử thần, một… khoảng cách còn tận bảy mươi trượng hơn, hai… vẫn còn gần bốn mươi trượng,… không kịp mất rồi, tên bắt cóc đột ngột dừng lại, sau đó gã ngay lập tức giơ Tiểu Dao ra trước mặt một tay nắm ngang cổ cô bé uy hiếp Hàn Thiên, lúc này bằng một giọng khá cao và trong hắn nói lớn.
-không được bước tới, nếu không mạng của nữ hài này khó bảo toàn.
Hàn Thiên chăm chú nhìn tên bắt cóc nọ, thật không ngờ gã cũng chỉ là một tên thiếu niên nom chừng mới mười bốn mười lăm tuổi thôi, từng tuổi này mà đã phải đi làm tặc tử chẳng biết vì nguyên cớ gì đây?, thiếu niên nọ dung mạo đường đường ngũ quan đoan chính nhìn qua thì không giống như là người chuyên làm việc ác, hiện tại nếu gã chịu thả Tiểu Dao ra thì có thể Hàn Thiên sẽ tha cho gã một mạng, vấn đề là làm cách nào khuyên nhũ gã thôi, suy nghĩ một thoáng Hàn Thiên liền nói.
-bọn ta với ngươi không thù không oán vì cớ gì lại ra tay bắt cóc hậu bối của chúng ta?, nếu bây giờ ngươi chịu thả người ta sẽ để ngươi đi tuyệt đối không làm khó dễ, còn như ngươi không chấp thuận thì mệnh ngươi hẵn phải táng tại khu rừng này rồi.
Thiếu niên nọ sắc mặt nhăn nhó nói.
-ngươi đừng ép ta, ta cũng là vì bất đắc dĩ thôi, ngươi nếu để ta đi thì nữ hài này có thể sẽ còn toàn mạng, ngược lại nếu bây giờ ngươi vẫn liều lĩnh tiến tới thì cho dù ta có chết cũng sẽ lôi nữ hài này theo.
Hàn Thiên chắp tay lên trán mặt tỏ vẻ khổ sở nói.
-ngươi là bị người ta sai khiến rồi có phải hay không?, ta nghĩ là ngươi không cố ý làm vậy nên sẽ không giết ngươi, ngươi liều mạng đem nữ hài này về dù bị thương cũng chẳng màng, lý nào lại có thể giết cô bé cho được, bây giờ ngươi đã cùng đường rồi chỉ có thể giao lại cô bé cho ta thôi, ta không tin là ngươi dám giết nàng.
Nói đoạn Hàn Thiên liền chầm chậm tiến lên, thiếu niên nọ quả nhiên không dám làm liều, khoảng cách giữa hai bên ngày càng gần, ba trượng, hai trượng, rồi một trượng, nét mặt thiếu niên nọ ngày càng lo lắng đến cực độ, bất ngờ trên mặt gã xuất hiện nét cười gian xảo, sau đó không ngần ngại liền quay đầu bỏ chạy.
Hàn Thiên trước nụ cười gian của thiếu niên nọ liền đã thấy là lạ, nguyên thần vừa thám thính xung quanh thì nội tâm hắn lại càng kinh hãi không thôi, một cái khí bạo ấn trực tiếp được hắn dùng đến, tên sát thủ mặc áo đen vừa đến cách hắn đúng một thước chuẩn bị thành công ám toán hắn liền đã bị xung lực từ khí bạo ấn làm cho khựng lại trong khoảnh khắc, nhưng chỉ khoảnh khắc này thôi cũng đã đủ để Hàn Thiên xoay người lại tung ngay một cước vào má phải của hắn.
Tên sát thủ mặt áo đen bất ngờ trước tình cảnh không lường trước liền bị Hàn Thiên đá văng đi gần ba trượng đến xương cổ củng muốn trẹo đi mất, Hàn Thiên chưa vội quan tâm đến tên này, hắn xoay người sang hướng của tên thiếu niên quát lớn.
-tên gian manh đừng nghĩ ngươi có thể chạy thoát.
Dứt lời trên tay trái Hàn Thiên liền nhanh chóng xuất hiện một thanh ngân kiếm, kiếm vừa xuất hiện Hàn Thiên đã không ngần ngại phi thẳng về phía hậu tâm của thiếu niên nọ, tên thiếu niên vừa chạy được thêm hai trượng vốn nghĩ đã có thể thoát thân lúc này liền gặp phải tập kích, bất đắc dĩ liền phải ngừng lại đổi hướng tránh né phi kiếm, nhưng điều hắn không ngờ là phi kiếm nọ lại bất ngờ đổi hướng rồi găm thẳng vào đùi hắn.
Thiếu niên nọ đau đớn nằm lăn ra đất, hắn vốn dĩ đã rất yếu sau khi mất máu quá nhiều từ những đòn công kích trước của Hàn Thiên lúc này trúng thêm một kiếm trực diện vào đùi thì liền đã không thể chạy tiếp mà đổ gục xuống, mặt dù vậy gã vẫn không bỏ Tiểu Dao ra.
Hàn Thiên thấy thiếu niên nọ đã trúng đòn thì liền nhanh chóng áp sát ý đồ cướp lại Tiểu Dao rất rõ ràng, nhưng tên sát thủ khi nãy đã không bỏ qua cho hắn, vừa bị một cước đánh lui thì liền đã hùng hổ tiếp tục lao đến.
Trên tay tên sát thủ nọ là một chiếc lưỡi liềm dài khoảng một gang tay, cán ngắn khoảng một thước, cuối cán liềm lại nối liền với một sợi dây xích nhỏ, Hàn Thiên cực kỳ kiên kỵ nhìn vào chiếc liềm nọ, thứ đó rõ ràng chính là một món hồn khí không hề tầm thường, với thân thể hiện tại của Hàn Thiên nếu bị đánh trúng thì trọng thương mất mạng cũng là chuyện có thể xảy ra.
Lúc này thiếu niên nọ đã nén đau rút được thanh ngân kiếm của Hàn Thiên ra khỏi đùi, sau đó lấy ra thuốc bột rắc lên vết thương, tình hình này nếu hắn có thể tiếp tục di chuyển thì Hàn Thiên liền phải chịu cảnh tiến thoái lưỡng nan, nếu hắn dỡ tay đánh với tên sát thủ thì hắn sẽ không thể ngăn cản thiếu niên nọ.
Dù rất không muốn nhưng Hàn Thiên hắn vẫn phải quyết định kết liễu thiếu niên nọ, linh lực của hắn lại thoáng lưu động tên sát thủ cũng đã áp sát ngay lập tức, vì hắn biết Hàn Thiên sắp làm gì, nếu hắn là Hàn Thiên thì hắn cũng sẽ làm như thế.
Lúc khoảng cách chỉ còn một trượng lưỡi liềm trong tay tên sát thủ nọ đã được tung ra, linh khí trong người Hàn Thiên vẫn chưa lưu động đủ nhanh để xuất ra thủy liêm tứ kiếm vậy nên hắn bất đắc dĩ đành phải lướt sang một bên để tránh né cú quật liềm đang đến.
Tên sát thủ nọ toàn thân mặt đồ đen, dung mạo đã được che kín bằng một cái mặt nạ hình quỷ trông cực kỳ nanh ác, hắn không có khí chất lãnh khốc như những tên sát thủ đặc thù của huyết nhận điện, nhưng thực lực của hắn thì không thể xem thường chút nào, từ dao động lực lượng mà hắn phát ra có thể đoán tên sát thủ này ít nhất cũng phải có thực lực võ sư cao tầng, hắn chắc chắn là đồng đảng của tên thiếu niên này nếu không sẽ chẳng bám theo Hàn Thiên để thầm trợ giúp cho tên thiếu niên bắt người.
Sau đòn tập kích đầu tiên cảu tên sát thủ linh lực trong người Hàn Thiên cũng đã lưu động đủ nhanh để có thể chiến đấu, ưu thế của cây liềm trong tay tên sát thủ nọ là khả năng tấn công tầm xa nhưng thủy liêm tứ kiếm của Hàn Thiên còn làm được nhiều hơn thế, kiếm xuất vô hình sắt bén tựa thần binh, uy lực như xuyên kim phá thạch.
Trong vòng hai trượng quanh thân thể Hàn Thiên đều chính là bất khả xâm phạm, Hàn Thiên cùng tên sát thủ nọ giao thủ gần trăm chiêu bất phân cao thấp, tên sát thủ nọ dựa vào thân pháp phiêu hốt quỷ mị cùng chiếc câu liêm có thể phóng dài liên tục tấn công từ xa, còn Hàn Thiên thì bất di bất dịch liên tục tung ra kiếm khí, uy lực của kiếm khí này cho dù là võ sư không có bảo giáp phòng ngự trơ thân ra đón đỡ thì cũng phải trọng thương, hai bên ai cũng có ưu thế của riêng mình thành ra cục diện của trận chiến đã nhất thời khó phân ra thắng bại.
Danh Sách Chương: