Trước lời nói có phần châm chọc của Túc Chi, nét mặt Hàn Thiên liền thoáng hiện nét ngượng ngùng, thân phận của Đông Phương Thái Ngọc, nói thế nào cho phải bây giờ?
Thoáng suy tính một chút, Hàn Thiên liền ậm ừ trả lời.
-đấy là một bằng hữu ta tình cờ quen được, cũng không thể gọi là quá thân, chỉ là nàng ta cùng đi với hoàng đế bệ hạ đến đây, thế nên ta không thể thất lễ mà không mời vào cùng.
Hàn Thiên vừa dứt lời Đông Phương Thái Ngọc đã như hữu ý, như vô tình nói.
-ta tên Đông Phương Thái Ngọc, là tôn nữ của người đứng đầu xuân nguyệt lâu, ta thích yên tĩnh tu hành, nên ngày thường cũng rất ít lộ diện trước thế nhân, thế nên cả hoàng thành gần như không biết đến ta, may sao hôm ấy Hàn công tử đến xuân nguyệt lâu du hí, ta mới có cơ duyên quen biết được huynh ấy, lần này Hàn công tử đột phá, ta vì ấn tượng với phong thái cùng tài năng của huynh ấy, thế nên mới không ngại lộ diện đến chúc mừng.
-không biết sự có mặt của ta, có khiến cho những bằng hữu thâm giao của Hàn công tử như Nhược Mộng cô nương đây, cảm thấy không thoải mái?.
Hàn Thiên lúc này chỉ hận mình ban nãy đã nhân từ, không đuổi quách ma nữ này về chỗ của cô ta, vừa gặp mặt bằng hữu của hắn, đã lập tức dùng lời lẽ li gián quan hệ giữa hắn cùng mọi người, đầu óc của cô ta quả thực quá ghê gớm đi.
Nhược Mộng vừa nghe đến ba chữ xuân nguyệt lâu, biểu hiện liền có nét kỳ dị, thế nhưng nàng cũng chẳng có biểu hiện gì thất thố, chỉ âm thầm dùng thần niệm truyền âm hỏi Hàn Thiên.
-cô ấy nói bản thân đến từ xuân nguyệt lâu, chuyện này huynh không có lời nào muốn giải thích với ta sao?
Hàn Thiên hắn tự nhận bản thân là anh hùng hảo hán, đầu đội trời chân đạp đất, có đến kỹ viện cũng không thẹn với lương tâm, thế mà không ngờ bản thân rồi cũng có một ngày lại cảm thấy chột dạ đến vậy, khiến Nhược Mộng chất vấn, hắn thực sự đã có chút rối loạn, vội trả lời ngay.
-nàng tuyệt đối đừng có hiểu lầm, ta đến đó điều tra về hành tung đám sát thủ từng đến diệt yên vương phủ, không phải đến đó tìm niềm vui không đứng đắn, Đông Phương Thái Ngọc là một nữ tử có tâm cơ thâm sâu, nàng ta nói không chừng còn có liên quan mật thiết đến đám sát thủ kia, Nhược Mộng nàng nhất quyết đừng để bị lời lẽ của nàng ta chi phối.
Không biết Nhược Mộng liệu đã tin lời Hàn Thiên hắn hay chưa?, chỉ thấy nàng bình thản cười rất rạng rỡ đáp lời Đông Phương Thái Ngọc.
-người đã đến coi như là khách, bình thường cho dù là lão bách tính phổ thông đến y quán, chúng ta đều sẽ lấy lễ tiếp đãi, Thái Ngọc cô nương không cần vì xuất thân của mình mà cảm thấy ái ngại.
Trong lời của Nhược Mộng đã rất khôn khéo lồng vào ý nhắc nhở Đông Phương Thái Ngọc, mấu chốt nằm ở câu cuối, ẩn ý đại để bên trong, chỉ những người thực sự sáng suốt cùng có mắt nhìn mới thấy được, hai nữ tử này đều là trên đời có một, cơ trí cùng thần thái của cả hai quả thực vô cùng tuyệt đỉnh, chỉ những lời nói giao tiếp thông thường, vào tay hai người liền có thể dùng để truyền đạt rất nhiều ý tứ.
Đông Phương Thái Ngọc cơ trí bực nào?, sao có thể không nghe ra ý tứ đả động đến xuất thân của bản thân từ Nhược Mộng, quả thực đối với nữ tử, có dính dáng đến thanh lâu chính là điều làm danh tiếng của bản thân xấu đi trong mắt người khác rất nhiều.
Dù ngươi thực sự là ai, lưu trú tại thanh lâu vì lý do gì?, chỉ cần có chút dính líu đến nơi đó, thái độ của người khác khi nhìn ngươi đều sẽ có điểm khác biệt, bất quá Đông Phương Thái Ngọc miệng lưỡi sắc bén bực nào kia chứ?, Nhược Mộng vừa nhắc khéo một tiếng, nàng ta liền cười mỉm đầy yêu dã đáp.
-quả thực y quán của Hàn công tử là một chốn đất lành chim đậu, thế nên ai cũng muốn đến lưu trú thường xuyên, chả trách Nhược Mộng cô nương ở tại lý khố đại học viện, bản thân được hưởng đãi ngộ cực cao, lại không thường xuyên lưu trú tại học viện, mà luôn giành không ít thời gian ở y quán này.
-nói đến chuyện nơi giành cho tất cả mọi người, xuân nguyệt lâu của ta cũng không phải chổ tồi, ngày ngày người đến đều rất đông, lại không thiếu các danh nhân đại sĩ, nhiều khi ngay cả các vị mệnh quan quyền cao chức trọng, hay các vị cường giả thực lực cao thâm, trong nhà có tam thê gối đầu, tứ thiếp bưng bê trà nước, lại vẫn cứ thích đến xuân nguyệt lâu ta tìm niềm vui chỗ các cô nương.
-xuân nguyệt lâu ta trước nay không phân sang hèn, người đến chỉ cần có chút linh thạch, liền có thể dùng cơm uống rượu ở chỗ chúng ta, về điểm hiếu khách cùng lấy lễ đối đãi với khách nhân, xuân nguyệt lâu ta quả thực là tương đồng với y quán của Hàn công tử, thân là người điều hành trong lâu, ta cảm thấy hắn quả thực rất có phẩm chất của người làm kinh doanh a.
Đông Phương Thái Ngọc chỉ qua ba câu nói, liền đáp lễ Nhược Mộng cực kỳ ý tứ, Nhược Mộng có ý nhắm đến xuất thân của nàng, nàng liền ám thị lại đối phương thân là khuê nữ danh gia, suốt ngày lại cứ thường xuyên ở nhà nam tử, chỗ của Hàn Thiên sang hèn đều tiếp, xuân nguyệt lâu của nàng cũng tiếp không ít đại quan cùng danh nhân cường giả, những người này có người thê thiếp đầy đàn, lại vẫn đến kỹ viện tìm vui.
Cái này là vì đám nữ tử kia không đủ mị lực giữ chân nam nhân của mình?, hay là vì mỹ nữ ở xuân nguyệt lâu có chiêu trò cao minh hơn?, có thể khiến nam nhân say mê quên lối về?, cũng có thể là nam nhân kia quá trăng hoa, đứng núi này trông núi nọ, có hoa nhài lại muốn trồng thêm hồng lan.
Nhưng dù là lý do gì đi nữa, để nam tử của mình đến thanh lâu dạo chơi, đó đã là thất bại của nữ tử, dù là không có mắt nhìn, từ đầu đã nhìn sai người, hay không có cách thức chiêu bài để giữ chân nam tử của mình, đó đều là thất bại của các nàng.
Cái này nói với Túc Chi, hay Chu Hân, Bối Nhi, nhất nhất đều không có mấy phần ý nghĩa, chỉ là để vào người Nhược Mộng, nó lại giống như một đám côn trùng lâu nhâu vờn qua vờn lại trước mặt nàng, khiến nàng cảm thấy không vừa mắt cùng khó chịu trong lòng.
Nhược Mộng dù ngày thường vô cùng bác ái nhã nhặn, thế nhưng hôm nay không hiểu sao lại cứ muốn thua đủ với Đông Phương Thái Ngọc, Nhược Mộng vừa định nói thêm gì đó, Hàn Thiên đã đánh hơi ra mùi không hay, vội ngắt lời nói.
-chào hỏi như thế cũng đủ rồi, hiện tại chúng ta cũng nên vào tiệc đi thôi, thức ăn ta chuẩn bị cũng sắp nguội cả rồi.
Vừa nói xong Hàn Thiên liền nhanh chóng đi thẳng vào trong, đám Huyền Minh đế lẫn Chung Ly thân là khách cũng không tiện nói thêm điều gì, duy chỉ có Đông Phương Thái Ngọc lúc quan sát thấy ý tứ kỳ lạ trên hoa dung tuyệt diễm của Nhược Mộng, trên môi liền xuất hiện nụ cười mỉm mang rất nhiều ý tứ, có một khiêu khích, một thú vị, vài phần đắc ý, cùng rất nhiều nét yêu dã kiều mị, khi cố ý nhìn vào bóng lưng Hàn Thiên đang đi phía trước.
Biểu hiện cố ý khiêu khích của Đông Phương Thái Ngọc đã khiến Nhược Mộng không nhịn được, định nói gì đó, may thay Hàn Thiên ở phía trước dù không trực tiếp nhìn, nhưng vẫn dùng thần niệm quan sát tình hình phía sau, cảm thấy sự việc sắp phát triển theo chiều hướng không hay, hắn ngay lập tức truyền âm cảnh tĩnh Nhược Mộng.
-hôm nay nàng sao thế?, cứ nhất quyết phải hơn thua với một nữ tử mới gặp lần đầu?, nàng ta không phải nữ tử thông thường, chúng ta tốt nhất đừng nên dính líu nhiều đến nàng ta, nàng hà tất hơn thua rồi lại rơi vào quỷ kế của người ta?.
Hàn Thiên vừa dứt lời, liền có tiếng Nhược Mộng truyền âm đáp.
-huynh là đang bênh vực nàng ta à?, là ai kéo nữ tử này đến đây?, ta sao?, ta còn chưa thực sự tin lời huynh đâu, chuyện này chúng ta cần phải nói cho rõ ràng một lần nữa đấy.
Nói đoạn Nhược Mộng cũng không chú ý đến Đông Phương Thái Ngọc nữa, mà linh hoạt theo sau Hàn Thiên vào trong trúc lâm, về phần Hàn Thiên, ngoài nét thở dài thườn thượt trên mặt, cùng sự ảo não không nhỏ trong lòng, hắn còn có thể làm gì khác?, đúng là trừ khi không làm, nếu không đừng nghĩ người khác không biết.
Đám đồng bạn của Hàn Thiên đã được thông tri về sự xuất hiện của Huyền Minh đế cùng những nhân vật bất phàm khác, thế nên ai nấy đều phục trang chỉnh tề, đứng sẵn tại chỗ chờ khách quý đến.
Trúc lâm này dài rộng đều cỡ năm trượng, bên trong được Hàn Thiên đào một con suối nhỏ chảy qua, dưới suối lại chuẩn bị thêm mấy tảng đá để giao thông qua lại, lúc này đã có sẵn tám chín bộ bàn nhỏ cùng bồ đoàn trường kỷ được dọn sẵn, mọi người ngồi theo vòng tròn, mỗi bàn ngồi được hai đến ba người, từng bàn cách nhau khoảng nửa trượng, đám bạn hữu Hàn Thiên hướng bên phải, khách nhân ở bên trái, cứ thế tuần tự mà ngồi vào vị trí của mình.
Hàn Thiên hắn tất nhiên ngồi cùng một chỗ với Nhược Mộng,Túc Chi cùng chỗ với Hồng Yến Linh, Chấn Tây ngồi cùng với Chu Hân, Tiểu Du ngồi cùng Bối Nhi, Thi Đồng ngồi cùng A Liên, Huyền Minh đế ngồi riêng một bàn, những người khác thì cứ thế chia ra mỗi hai người một bàn tùy theo thế lực.
Đợi ai nấy đều đã ổn định vị trí, Hàn Thiên liền rót một chén rượu lớn giơ lên cao nói.
-ngày xưa ta xuất thân thấp hèn, uống rượu đều dùng chén sành bình gốm, hương vị ấy bất giác đã ngấm vào máu huyết không thể tách rời, hôm nay các vị khách nhân đến đây bái phỏng, thân phận đều vô cùng cao quý, chỗ ta không có linh tửu ngọc chung, chỉ có chút rượu ta tự nấu, cùng ít thức ăn tự làm để khoảng đãi, nếu không hợp khẩu vị của các vị quý khách, mong các vị lượng thứ bỏ qua.
-chén rượu này ta kính các vị trước!.
Nói đoạn Hàn Thiên liền một hơi uống cạn chén rượu trên tay, đám bằng hữu của hắn tất nhiên cũng không nghi kỵ đều lần lượt nâng chén, khách nhân ở đây đa số đều là cao thủ tuyệt đỉnh, tất nhiên chẳng sợ Hà Thiên ám hại bản thân, rất nhanh mọi người đều đã uống xong một tuần rượu, nếm thử một ít thức ăn.
Chung Ly vốn là người hào sảng, rượu vừa trôi qua cổ, ông ta liền cười sảng khoái nói.
-hảo tửu, tiếng tăm của rượu do Hàn huynh đệ ủ vang danh đế đô, bình thường không dễ gì mà uống được, hôm nay Hàn Thiên cậu nhiệt tình khoảng đãi, Chung Ly ta tất nhiên phải thưởng thức cho đã, ta cùng Lý Siêu đều là những con sâu rượu, hôm nay nếu lỡ chúng ta uống hết kho rượu nhà cậu, mong cậu đừng trách chúng ta đấy!.
Chung Ly vừa dứt lời Lý Siêu bên cạnh cũng hào sảng cười mỉm nói.
-rượu ngon tất nhiên phải có cách uống thích hợp, bất quá loại rượu này của Hàn huynh đệ, chỉ dùng chén sành bình gốm để đựng uống, hương vị vừa hay vô cùng hòa hợp, nếu quá cầu kỳ ta lại cảm thấy không ngon.
Lưu Mộ dù gì cũng đã thử qua trù nghệ cùng rượu ngon của Hàn Thiên rất nhiều lần, lúc này mọi người chưa nói vào chuyện chính sự, nên hắn chỉ nhàn hạ ngồi một bên chậm rãi thưởng thức rượu và đồ ăn.
Lão giả vận hắc bào sống đến từng tuổi này, vốn cũng đã không cần ăn uống, chỉ là thấy người khác khen khá nhiều, cũng động đũa một ít, thử đến rượu quý do Hàn Thiên ủ, nét mặt ông ta liền không khỏi lóe lên tia hân hưởng hiếm gặp, đôi tay không nhịn được mà rót thêm vài chén.
Huyền Minh đế cùng Công Tôn Bá Nhiên dù trong lòng cũng rất tán thưởng mấy món bình dân không cầu kỳ, cùng rượu ngon của Hàn Thiên, chỉ là bọn họ thân phận cao nên cũng chỉ im lặng thưởng thức không nói ra nói vào nhiều, duy chỉ có nhất kiến công chúa.
Nàng ta vừa thử qua được mấy món liền tấm tắc khen ngợi.
-không nói Hàn Thiên ngươi có phần cố chấp cùng kiêu ngạo không ít, chỉ tính riêng tài năng ủ rượu nấu ăn này của ngươi, trong hoàng cung của ta gần như không ai sánh bằng, ngươi học được ở đâu những bí quyết trù nghệ này thế?.
Trước câu hỏi có phần bình phàm của nhất kiến, Hàn Thiên lại dường như không biết trả lời thế nào, chẳng lẽ nói hắn học được từ đời trước?, nghĩ ngợi một lát, hắn liền bình lặng đáp.
-đấy đều là học được từ một vị tỷ tỷ quá cố của ta, nếu không có cô ấy, ta hẵn không có được ngày hôm nay.
Hàn Thiên vừa dứt lời, Đông Phương Thái Ngọc yên lặng nãy giờ đột nhiên lên tiếng.
-nghe nói Hàn công tử xuất thân từ thiên an thành giáp ranh với yêu linh sơn mạch, mấy năm trước thiên an thành có đại biến, phủ thành chủ cấu kết với tà giáo, hại chết vô cùng nhiều người, sau lại có một thiếu niên bất ngờ xuất hiện ngăn được đại họa, thiếu niên đó hẵn là Hàn công tử, còn vị tỷ tỷ kia của công tử hẵn là cũng vẫn lạc trong đại biến đó đi?.
Thiên an thành vốn là một tòa thành nhỏ, lại ở tít tắp nơi biên cương, thông thường dù có sự kiện đồ thành, hay cả thành bị dị tộc công chiếm, động tĩnh cùng lắm chỉ lan đến quận chủ phủ là cùng, bọn họ thích thì cho người đến giải quyết nhanh, không thích thì đợi vài ngày hẵn giải quyết, nói chung trừ khi là chuyện lớn đến mức ảnh hưởng đến cả quận, nếu không cũng chẳng cần thiết phải thông báo đến hoàng triều làm gì.
Không nói Hàn Thiên sau này bộc phát quan mang, dẫn đến người ta điều tra về thân thế của hắn nhiều hơn, thế nhưng thông tin cũng chỉ loanh quanh ở lý khố đại học viện cùng hoàng thất, Đông Phương Thái Ngọc chỉ là một nhân vật không lớn không nhỏ ở hoàn thành, lại có thể biết được chuyện của Hàn Thiên hắn ở tận nơi biên ải, cái này không phải là chuyện tầm thường, nghĩ ngợi một chút, Hàn Thiên liền tự tiếu phi tiếu nói.
-chỉ là chuyện sinh tồn nhỏ nhoi của cư dân tại một tòa tiểu thành, ở trên đại ninh đế quốc này có bao nhiêu tòa thành kiểu như thế cơ chứ?, là một vạn, hay hai vạn?, dù cho mỗi tháng có năm mười tòa thành như thế bị đồ sát hết, động tĩnh cũng chưa chắc khiến người ở hoàng thành nghe thấy được.
-Đông Phương Thái Ngọc cô nương nói gì thì cũng là một nữ tử khuê môn bất xuất, ít khi lộ diện với bên ngoài, không nghĩ được là lại có thông tin linh mẫn chi tiết đến thế đi?, thành gặp biến khi nào?, lý do ra sao?, thậm chí ai sống ai chết đều biết?.
-thông tin xuất thân của ta chỉ có cao tầng lý khố đại học viện biết, người ta hay nói Hàn Thiên xuất thân từ một nơi nhỏ bé hẻo lánh, có ai từng nói qua Hàn Thiên đi ra từ thiên an thành thuộc quận kiến đinh hay chưa?, xuân nguyệt lâu từ khi nào mà có bộ máy thông tin linh hoạt như thế?.
Chỉ đôi ba câu Hàn Thiên đã đánh động tới không chỉ một mình Đông Phương Thái Ngọc, mỗi tháng trên đại ninh đế quốc có năm mười vụ tương tự như tại thiên an thành ngày đó, thế mà người của hoàng triều là các quận chủ phủ, đều đợi xong việc mới đến dọn dẹp hậu quả, thông tin cũng chẳng đến nổi tai hoàng triều.
Cái này chẳng phải là công nhiên chỉ trích vào cách hoạt động của hoàng triều hay sao?, mỗi tháng đều có hàng vạn người chết, vậy mà đến cả động tĩnh truyền đến tai hoàng thất cũng là không có.
Lại nói đến Đông Phương Thái Ngọc, nàng ta cùng với xuân nguyệt lâu quả đúng như Hàn Thiên nói, đều là không lý nào có được những thông tin tình báo chính xác cùng nhỏ nhặt đến mức kia được, nếu một tổ chức có mạng lưới tình báo kinh khủng đến mức đó, đấy chắc chắn không phải một tổ chức bình thường, Hàn Thiên đây là đang cảnh tĩnh, Huyền Minh đế cùng với thần võ minh nên chú ý đến xuân nguyệt lâu hơn một chút, tuyệt đối đừng nghĩ đấy là một nơi có toàn nữ nhân yếu ớt, chỉ có tác dụng để đến hưởng lạc.
Đối với mấy lời châm chọc của Hàn Thiên, Huyền Minh đế chỉ khẽ cười khẩy vài cái, hoàn toàn không có ý định hơn thua với hắn, đế quốc có hàng chục hàng trăm ức dân như đại ninh, biến động là điều không thể tránh khỏi, lãnh thổ rộng lớn, dân cư đông đúc, hoàng triều cũng không cần phải quản hết mọi thứ, đạo lý nhược nhục cường thực, ở đại thiên giới đã thành quy lệ, đâu thể để con voi quan sát xem con ruồi con muỗi đang sinh hoạt thế nào, cần giúp đỡ liền nhanh chóng xuất hiện giúp đỡ.
Về phần Đông Phương Thái Ngọc, trước mũi dùi Hàn Thiên chỉa về phía mình, nét mặt nàng ta ban đầu là có chút mất tự nhiên, thế nhưng linh quan trên mắt khẽ động, rất nhanh đã có một câu phản biện không thể hợp lý hơn.
-xuân nguyệt lâu vốn cũng không phải thần thông quản đại gì, bất quá nếu nói chúng ta thực sự không có thực lực tự vệ, vậy thì chắc chẳng ai tin.
-không phải tin tức nhỏ nhặt gì xuân nguyệt lâu cũng biết, mà là vì ta muốn biết thông tin của người ta quan tâm xem trọng, thế nên mới hữu ý tìm hiểu, chút năng lực nhỏ này, tất nhiên quyền hạn của ta ở trong lâu có thể làm được chứ?.
Vài câu nói bông đùa cùng một chút nhu mỵ kiều diễm khẽ lộ, chúng nhân trong trúc lâm đêm nay liền thoáng thần hồn điên đảo, cái gì gọi là hồng nhan họa thủy?, cái gì gọi là diễm lệ ngút trời?, ngay cả vần minh nguyệt rực rỡ lạ kỳ của đêm nay cũng khó xánh bằng.
Mỹ nữ như thế tỏ ý tứ với Hàn Thiên, trong khi ở cạnh hắn cũng đang có một người xuất chúng chẳng kém, đám người ở đây liền chỉ có thể tự trách nhân sinh vốn bất công mà thôi.
Quả thực hữu tâm sẽ có thể cố ý tìm hiểu, cái này khiến cho Hàn Thiên hắn cũng không biết phản bác ra sao?, Đông Phương Thái Ngọc dù tài mạo cao đến bậc nào, lại vẫn có thể bỏ xuống những thứ như mặt mũi thân phận, quả thực chính là một người làm chuyện lớn thực thụ.
Bất quá Đông Phương Thái Ngọc vừa nói dứt câu, đùi phải của Hàn Thiên đột nhiên hơi nhói đau, nhìn kỹ lại hắn liền thấy một cánh tay ngọc ngà của ai đó đang cố ý bấu vào đấy, dù Hàn Thiên hắn lỳ đòn sống dai là thật, thế nhưng đau thì vẫn cảm nhận được, gương mặt khẽ nhăn lại, hắn cố nén giọng thật nhỏ nói.
-nàng làm gì thế?, đâu cần vì mấy lời bóng gió của ma nữ kia mà bận lòng chứ?
Nhược Mộng ngồi bên cạnh vẫn làm ra nét mặt điềm nhiên như không đáp khẽ.
-huynh không quen người ta, người ta cần gì tự tìm đến nhà?, huynh không đùa cợt người ta trước, người ta cần gì buông lời bóng gió với huynh?.
Hàn Thiên nghe xong mấy lời này liền chẳng biết nói gì cho phải, là hắn bị người ta cố ý nhắm đến, sao sau cùng lại là hắn sai?, nữ nhân thực khó hiểu, trong tình hình này, hắn chỉ có thể hành động thay lời nói.
Khẽ vòng tay quàng qua eo Nhược Mộng rồi kéo nàng đến gần hắn một chút, nét mặt Hàn Thiên không khỏi nhăn nhó nói.
-thể hiện tâm ý rõ ràng thế này chẳng biết có được chưa vậy?, chuyện gì cũng có thể từ từ nói, đâu nhất thiết phải động thủ?.
Dù nét mặt hơi đỏ lên, cánh tay ngọc thủ cũng ngừng làm khổ Hàn Thiên, thế nhưng giọng điệu của Nhược Mộng vẫn rất cứng rắn nói khẽ.
-sau yến tiệc hôm nay, huynh tốt nhất là nên nói rõ với ta một chút, rốt cuộc huynh đã từng giấu ta làm những gì?.
Danh Sách Chương: