Mục lục
Van's Force: Phế Tích Thế Giới Các Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nửa đêm. Turan đang ngồi tựa người trên giường đọc sách thì đột nhiên trong lòng giật thót, kéo theo đó là cảm giác hụt hẫng lạ thường, giống như bản thân vừa đánh mất thứ gì đấy cực kì quan trọng. Nó ngẩng đầu, hít sâu một hơi, rồi lẩm bẩm:

– Hi vọng không phải là điềm xấu đi.

Turan không có nhiều hiểu biết về xem thời đoán vận hay cả linh cảm, nhưng nó biết mọi thứ trên đời này đều có quan hệ nhất định, không ngừng tác động lẫn nhau. Thông qua các mối quan hệ và tác động ấy, dò tìm đến căn nguyên và chiều ngược là hoàn toàn có thể.

Đương nhiên, Turan đồng thời cũng không có đặt nặng chuyện này, nên chỉ chốc liền lấy lại tinh thần, tiếp tục để tâm trí của mình chìm sâu vào lượng kiến thức khổng lồ đang nhận lấy từ quyển sách.

Mấy ngày vừa qua, Turan dành phần lớn thời gian đều là để đọc sách, trau dồi kiến thức bản thân. Thể loại sách mà nó đọc không chỉ giới hạn ở sách kỹ năng, mà bao gồm cả sách khoa học, lịch sử hay thậm chí là truyền thuyết. Vốn chẳng phải là Turan hứng thú gì, nhưng càng tìm hiểu, nó càng bị thu hút một cách lạ thường, như bị mê hoặc.

Trạng thái này tương đối đặc biệt, và đương nhiên không thể nào so sánh với việc một người yêu thích sách cắm cúi đọc sách chút nào. Đó không chỉ đơn giản là những con chữ được đọc lên trong tâm trí hay từng luồng kiến thức trôi nổi được hấp thu lấy, mà giống như có thứ gì đang dần nổi dậy trong cơ thể.

Turan càng đọc càng hăng say, còn tiếp tục thì sẽ quên mất cả thời gian. Nếu như chẳng phải vừa nãy có cơn giật thót bất chợt kích thích, nó hẳn sẽ liên tục đọc cho tới sáng sớm hôm sau, lúc bữa sáng được thông báo đã sẵn sàng.

Nghĩ ngợi một hồi, Turan quyết định đặt quyển sách trên tay sang bàn bên cạnh cùng với hai chồng sách khác. Số lượng sách mà nó đã đọc trong vòng vài này qua đã lên đến một con số khó mà tưởng tượng nổi, còn chưa kể đến hầu hết nội dung đều không dễ tiếp thu. Cứ tiếp tục thế này, chắc chỉ mất thêm chừng nửa năm là nó có thể đường đường chính chính trở thành một đại học giả.

Đại học giả là một chức danh vô cùng danh giá và đáng ngưỡng mộ. Chưa kể đến giá trị bản thân, đại học giả ở bất kì nơi nào cũng đều sẽ được chăm sóc chu đáo và phục vụ một cách tận tình mà không cần phải làm bất cứ điều gì. Đó cơ bản là sự kính trọng mà người ta dành cho đại học giả.

Có lời nói rằng, đại học giả luôn được ban phúc và dõi theo bởi các vị thần. Nơi mà đại học giả đặt chân tới, tức là nơi mà vị thần đang để mắt đến, và ắt hẳn sẽ không mất quá lâu để vùng đất ấy cũng sẽ nhận được sự ban phúc.

Cũng có lời nói rằng, đã từng có một vị đại học giả bị công kích một cách vô ý. Nơi diễn ra vụ công kích, bao gồm cả tổ chức đứng sau đã hoàn toàn biến mất sau một đêm. Thế nên đại học giả cần được kính trọng và được bảo vệ bằng mọi giá là điều mà ai cũng hiểu, và rõ ràng là không có cách làm nào khác. Trừ phi đối phương muốn chống lại các vị thần.

Turan hiểu rằng những lời kể trên có phần nhiều là nói quá, và không đáng để tin tưởng. Đại học giả sở hữu lượng tri thức khổng lồ và có vốn hiểu biết uyên bác nên khiến người ta kính trọng là điều hiển nhiên, nhưng nói rằng các vị thần sẽ vì một con người hơi chút nổi bật mà ra tay hủy diệt thì thật quá đáng. Hẳn chỉ là trùng hợp mà thôi.

Turan bước xuống giường, mở cửa phòng cất bước tiến ra ngoài. Không khí về đêm mát lạnh, và chỉ một luồng gió thoảng qua đã khiến nó trở nên hoàn toàn tỉnh táo.

Cũng không phải là Turan buồn ngủ. Từ lúc trở thành du hành giả, nó càng ngày càng khó bị ảnh hưởng lối sinh hoạt của người bình thường. Nó có thể làm việc liên tục nhiều ngày liền, sau đó nằm nghỉ một giấc ngắn là cơ thể đều tốt, bất kể ngày hay đêm.

Tuy nhiên, sự thay đổi ấy không giống nhau giữa các du hành giả. Như Darmil, cậu ta gần như giữ nguyên thói quen sinh hoạt trước đây, cứ về đêm là bắt đầu thấy buồn ngủ, nhất là khi không có việc gì phải làm. Còn với Kull thì thật khó xác định cậu ta có còn cần nghỉ ngơi nữa hay không, vì rất hiếm thấy cậu ta ngừng làm việc. Thậm chí, cả khi Kull nằm im trên giường lim dim ngủ, ý thức về xung quanh cậu ta vẫn luôn hiển hiện.

Có âm thanh văng vẳng vang lên ở phía xa. Âm thanh không lớn nhưng đều đặn và nhịp nhàng, cẩn thận nghe thì giống như là tiếng hát, thỉnh thoảng thêm vào tiếng hò reo.

Turan biết đó là gì. Nếu không quá quan trọng về mặt hình thức và nội dung thì có thể xem như một buổi liên hoan lửa trại đi. Người tham gia buổi liên hoan tự nhiên không thể loại trừ cô nàng vũ công Shelah.

Từ hôm mà Turan giao cho cô nàng nhiệm vụ khiến những người trong làng Naveur thừa nhận mình tới nay cũng đã được bốn ngày hơn. Và chẳng có gì bất ngờ khi mà Shelah chỉ mất hai ngày để đạt tới yêu cầu nhiệm vụ.

Có điều, kết quả không thể gọi là hoàn hảo, vì vẫn còn một số thành viên của làng cứ một mực tránh né Shelah. Hoặc là tính cảnh giác cao, hoặc là thờ ơ không đặt nặng mối quan hệ mà cô ta đang cố dựng nên, cùng hàng đống lý do khác để họ từ chối thừa nhận.

Turan nghiêm khắc, những chẳng phải là kiểu người vô lý. Trình độ của Shelah đã vượt ngoài mong đợi của nó, nên ngay ngày thứ ba đã xác nhận cô ta hoàn thành nhiệm vụ.

Nhiệm vụ hoàn thành thì sẽ có phần thưởng. Turan cũng không rõ vì sao bản thân mình lại đặt nặng vấn đề này, nhưng cứ thế mà làm.

Và như vậy, Shelah nhận được một chiếc khuyên tai cấp 14, phẩm chất ‘Tinh anh’. Món trang bị này không phải là hiếm, nhưng giá thị trường cũng không phải là thấp, dao động từ 120 nghìn xen đến 150 nghìn xen. Dù là thành viên cấp trung của quân đoàn Ungreilt đi chẳng nữa thì vẫn khó mà kiếm được số tiền ấy trong thời gian ngắn. Huống hồ chi, công việc yêu cầu cũng coi là nhẹ nhàng thoải mái.

Thế nên lúc biết có thưởng, còn là giá trị lớn, Shelah đã mừng rỡ đến mức nhảy cẩng lên đầy vui sướng. Cô ta thậm chí còn chồm tới định ôm Turan một cái, tiếc là bị nó xoay người tránh né theo phản xạ, xong thì tiện chân đạp cho văng nát cả vách tường bên cạnh, bất tỉnh nhân sự luôn.

Phản ứng mạnh đến vậy, kì thực cũng làm bản thân Turan bất ngờ. Trong vòng một khoảng khắc vô cùng ngắn ngủi lúc mà Shelah lao đến, nó bỗng cảm thấy bất an và đầy sợ hãi, như thể nếu mình cứ để yên cho mọi việc xảy ra, một thảm họa cực kì đáng sợ sẽ lập tức ập xuống đầu.

Đã thế, Turan đành phải coi đối phương là mối nguy hiểm, và đối với một mối nguy hiểm, nó sẽ ra tay không chút nhân nhượng.

Shelah mất chừng vài phút để tỉnh lại, và hành động đầu tiên là hoảng hốt kiểm tra xem chiếc khuyên tai có còn nguyên vẹn không. Cô ta sau đó quăng tới Turan đang ngồi thưởng thức trà chiều ánh mắt bực tức, lại rất nhanh biến thành e sợ. Hẳn là nhận ra chính mình đã hành động quá khích đi.

Hai ngày kế tiếp sau khi hoàn thành nhiệm vụ, Shelah vẫn duy trì mối quan hệ tốt đẹp với những người trong làng, thậm chí còn có vẻ năng nổ, nhiệt tình hơn. Turan không có ý ngăn cấm, dù sao thì giờ vẫn còn thời gian, cứ để cô ta muốn làm gì thì làm.

Chỉ là giờ cẩn thận nghĩ lại, Shelah đã bị cuốn theo nhịp sống nơi đây mất rồi, giống như trở thành một thành viên chân chính. Đây ở một góc nhìn tích cực có lẽ cũng là một loại năng lực đi.

Turan bước từng bước hướng về phía âm thanh đang vang lên kia, và theo đó, giọng hát được cất càng trở nên rõ rệt.

Rất hay. Là một vũ công, nhưng kỹ năng ca hát của Shelah không thể xem thường. Nhờ đó, hiệu quả kỹ năng của cô nàng cũng được tăng cường không ít. Tiếng hát này, vừa cuốn hút, vừa khiến người nghe cảm thấy vui sướng, lòng nhẹ nhõm, tinh thần dần dần được cải thiện.

Nửa đêm nên là lúc cả làng Naveur chìm vào giấc ngủ, nghỉ ngơi để ngày mai sẵn sàng làm việc thật tốt, nhưng giờ lại đang có kha khá người vẫn dư sức nghe ca hát và vui chơi. Như thế liền có thể thấy được sự tồn tại của Shelah đã được mọi người nhận định tốt đến mức nào, cũng đồng thời không thể loại bỏ giá trị của tiếng hát đang vang lên kia.

Tất nhiên, ngoài ca hát, vũ công là sẽ nhảy. Vũ điệu quanh đổng lửa trại mãnh liệt và gợi cảm, đánh dấu một biểu tượng không thể phai nhòa in sâu trong tâm trí, khiến một người nhớ mãi, rồi vô thức hành động theo, quên hết mọi mệt mỏi.

Turan chợt ngừng bước. Nó trông thấy một bóng người vẻ lén lút nép sau thân cây đang nhìn chằm chằm về phía đống lửa trại. Nó chỉ đơn giản là ngừng bước và quan sát, bởi vì đối phương là thành viên của làng Naveur, nhưng chẳng biết vì lý do gì lại trốn ở đây mà không ra góp vui cùng mọi người.

Trên thực tế, buổi liên hoan không nên làm phiền đến những người muốn nghỉ ngơi. Khoảng cách đến nơi diễn ra có rất xa, đến mức Turan dù sở hữu Thần cấp rất cao rồi thì từ ngoài phòng nó vẫn phải chú ý lắng nghe mới nghe thấy được.

Cho nên, bóng người kia là cố tình tìm tới đây.

Rafalei, mười bốn tuổi, Thần cấp 2. Cô nhóc tóc nâu hay cột đuôi gà luôn dậy sớm mỗi ngày để tiến hành sơ chế nguyên liệu nấu ăn chuẩn bị cho bữa sáng. Gặp được cô nhóc vào nửa đêm thế này đúng là hiếm hoi.

Nhớ đến, Rafalei là một trong những đối tượng mà Shelah tới giờ vẫn chưa thế khiến cho thừa nhận mình. Giờ thật không ngờ là cô nhóc chủ động quan sát từ xa, tính cảnh giác cũng quá cao rồi.

“Không đúng” Turan thốt thầm. Tầm nhìn trong đêm của du hành giả Thần cấp như nó tốt hơn người bình thường rất nhiều, kết hợp với ánh sáng lập lòe từ đống lửa trại là quá đủ để thấy rõ biểu hiện gương mặt hay thậm chí là ánh mắt của Rafalei. Cô nhóc không phải là cảnh giác, mà là e dè, ẩn sâu lại là sự ngưỡng mộ.

Turan mỉm cười. Đối với mỗi người khác nhau, luôn có cách khiến cho mở lòng khác biệt. Shelah hẳn cũng không ngờ tới rằng đối phương đã sớm thừa nhận mình rồi, nhưng tính cách bản thân lại không cho phép thể hiện ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK