“Thật là đau đầu.”
Turan lẩm bẩm. Lòng nó có chút rối, chưa biết nên xử lý thế nào. Gọi tên Tử thần Sứ đồ đến đây hẳn là cách đơn giản nhất, đẩy hết trách nhiệm cho hắn ta, nhưng vậy cũng đồng nghĩa với việc thừa nhận rằng chính nó không đủ năng lực giải quyết vấn đề vẻ như là cỏn con này.
Cái khó, là không thể giết đối phương. Mọi người đều có thể tái sinh. Mặc dù ký ức ngay trước khi chết thường bị xáo trộn hay thậm chí là mất đi, Turan vẫn không dám mạo hiểm. Trước hết, nó có thể thử tìm hiểu mục đích của hắn ta.
– Ngươi cần gì?
– Tôi…
Tên gầy nhom do dự. Hắn ta cúi gằm mặt, vẻ như đang suy tính gì đó, mất một lúc mới nói:
– Tôi có thể xem thêm một chút nữa không?
Turan tặc lưỡi. Đối phương trông như kẻ nghiện. Nó dĩ nhiên không thể vô cớ chiều theo. Ít nhất nó muốn biết hắn ta làm vậy để làm gì.
– Không thể. – Turan quả quyết – Ngươi rốt cuộc muốn làm gì với thứ đó? Chỉ đơn giản là xem?
Tên gầy nhom lần nữa cúi mặt xuống, trầm tư. Rồi hắn ta đáp:
– Chẳng phải thứ đó vô cùng quan trọng sao? Đó là nguồn sống, đó là thứ cứu rỗi chúng ta…
Đối phương nói chuyện càng lúc càng khó có thể nắm bắt được. Turan lắc nhẹ đầu, lại hỏi:
– Ngươi biết thứ đó từ đâu mà có không?
Lần này thì hai mắt tên gầy nhom sáng hẳn lên, hào hứng đáp:
– Là từ ngài ấy. Chính là ngài ấy ban thứ này cho chúng ta. Cậu may mắn chính là người được chọn!
– Vậy, ngươi đã gặp ngài ấy chứ?
– Tôi… không may mắn như vậy.
“Không à…” Turan nói thầm. Xem chừng tình huống của tên này so với cô gái kia là khác biệt. Vậy nhưng nó không dám kết luận sớm. Đối phương có khả năng là đang nói dối, mà dù gì thì tinh thần hắn ta cũng đang không ổn định.
– Được rồi. Ngươi đã làm tốt.
Giọng nói bất chợt vang lên làm cả người Turan trở nên cứng đờ. Cũng ngay sau đó, cảnh vật xung nó liền bị nhuộm lên một màu xám của tro tàn.
Turan hồi hộp. Nó biết chuyện gì đang diễn ra, cũng như chủ nhân giọng nói kia là ai. Vậy là hắn ta đã đến, bất chấp rằng Turan không cất lời gọi. Có vẻ hắn ta đã luôn để mắt tới nó, như vị Chính thần nào kia.
– Đây là một cục rắc rối lớn.
Giọng nói lại vang lên, lần này ở ngay bên trái Turan. Quay qua, nó giật mình không biết tự lúc nào ở cách mình chỉ hai bước đã xuất hiện dáng hình trong lớp áo trùm màu đen.
– Tại sao?
Turan bất giác cất tiếng. Đây xuất phát hoàn toàn do sự tò mò đột ngột dấy lên trong nó. Nhìn đến, nó mới phát hiện rằng tên gầy nhom giờ đã gục trên đất, người co ro.
– Hắn ta đã bị gieo vào mảnh linh hồn của Velduran. – Tử thần Sứ đồ đáp – Tên pháp sư đó muốn dùng thứ ấy để nhận biết mối nguy hiểm đến gần, từ đó lên kế hoạch đối phó. Xem chừng ta đã đánh giá thấp đối phương rồi.
Turan nuốt vội một ngụm khan. Nó không ngờ rằng cuộc đối đầu với vị đại pháp sư đã diễn ra khi mà nó còn chưa rời lục địa phía Đông. Chẳng trách cả các đức Chính thần và hội Tử thần Sứ đồ đều đặt nặng chuyện này. Ông ta thật sự không đơn giản.
– Nói vậy, Velduran đã biết chúng ta sẽ tìm hắn?
– Hắn ta nên biết từ sớm. Giờ chỉ là xác nhận mà thôi. Hừm. Đám tà ma này quả thật là báng bổ, tuyệt đối không nên cho phép tồn tại.
Turan không biết làm sao mà Tử thần Sứ đồ lại đi đến kết luận như vậy, nhưng cũng chẳng để ý nhiều làm gì.
– Vậy giờ chúng ta có cần thay đổi kế hoạch? – Turan hỏi.
– Không cần thiết. Hay nói đúng hơn thì, phần việc của ngươi vẫn như cũ. – ngừng lại một chút, tên sứ đồ nói tiếp – Phải, có lẽ ngươi còn chưa biết. Thử đặt tay trái lên người đối phương rồi nghĩ về việc nuốt trọn hắn ta đi.
Turan ngớ người ra. Lời của Tử thần Sứ đồ chắc chắn không phải là đùa, và điều đó làm nó e ngại thực hiện việc hắn ta yêu cầu. Nuốt trọn đối phương, nghĩ không phải là hành động bình thường, nhất là khi có liên quan tới tử thần.
“Lẽ nào là thu thập… Hay nói cách khác, chân chính giết chết?”
Turan hít sâu một hơi. Đây có lẽ là lý do khiến thần Fyratr đã nhấn mạnh nó không được có quan hệ với hội Tử thần Sứ đồ.
Nhưng mặt khác, không loại trừ được khả năng Turan đang cả nghĩ. Chỉ có thử làm thì mới biết được thực hư thế nào.
Rồi Turan bước tới, khụy một chân xuống ở kế bên tên gầy nhom đang nằm co ro. Nó chọn đặt tay trái lên bả vai hắn ta, cứ thế hơi ấn xuống, lại tạo ra một lực hút mơ hồ nào đấy tác động lên đối phương.
Giờ không còn là lúc do dự nữa. Turan cắn chặt răng, tập trung suy nghĩ về việc nuốt trọn, hút hết toàn bộ mọi thứ mình đang chạm tay vào. Ngay khi ấy, nó cảm nhận được một lực lượng nào đấy bất chợt tuôn trào nơi lòng bàn tay, từ đó chảy thẳng vào người nó.
Thật sảng khoái, đến tê người. Turan hơi nhăn mặt, chừng muốn rên lên. Cảm giác hiện tại khó mà cưỡng lại nổi. Nó còn muốn nữa.
Nhưng mọi thứ đã kết thúc, chóng vánh. Tên gầy nhom vẫn còn đó, Turan lại chẳng hấp thu thêm được gì. Trong lòng tự nhiên dấy lên niềm tiếc nuối.
– Làm rất tốt. – Tử thần Sứ đồ cất tiếng, vẻ hài lòng – Đối với người mới bắt đầu như ngươi thì đã có một bước đi gần như hoàn hảo đấy.
Turan không lấy lời khen đó làm vui. Nó cũng chẳng rõ bản thân nên cảm thấy thế nào. Hồi lâu, nó mới hỏi:
– Tên này sẽ thế nào?
– Chẳng thế nào cả. – Tử thần Sứ đồ đáp ngay – Ký ức của hắn ta về chuyện vừa diễn ra vốn dĩ rất mơ hồ, rồi cũng sẽ quên mất, trở về cuộc sống bình thường của mình. Đó là lựa chọn duy nhất của hắn ta, vì sợ hãi.
– Sợ hãi? – Turan thắc mắc.
– Giống như một chấn thương tâm lý.
“…và bản thân còn không nhớ nổi đó là gì.” Turan lẩm bẩm, tự mình nối thêm lời của đối phương. Tên gầy nhom này xem chừng kết cục vẫn là thê thảm. Kẻ yếu, bị dùng như con tốt thí, đến nó còn chẳng biết có nên thương hại hay không.
– Sau này gặp trường hợp tương tự, ngươi cứ làm như vậy với những kẻ thế này là được, chỉ cần tránh làm nơi đông người, ta tin ngươi hiểu vấn đề. Còn giờ, ta phải đi rồi.
Dứt lời, tên sứ đồ liền tan thành làn khói đen bay đi mất. Cảnh vật xung quanh Turan cũng dần trở về màu sắc vốn có của mình. Hắn ta thật sự đi, vội vã như vậy.
Turan bần thân hồi lâu, mắt hết nhìn thân xác co ro phía trước lại nhìn vào lòng bàn tay trái đang hiện lên những đường vân của mình. Có lẽ cuộc sống của nó đã bước lên một nấc thang mới từ sớm rồi, chỉ là giờ nó mới nhận ra. Sự tình này ắt hẳn sẽ không kết thúc một cách dễ dàng, và khả năng cao còn dẫn tới những điều to lớn hơn, khổng lồ.
Turan nghĩ rồi đứng dậy, rời đi. Nó bước đi không vội, như muốn chờ xem đối phương tỉnh dậy sẽ thành như thế nào. Tuy nhiên, tận khi nó đã đi xa, thân xác ấy vẫn tiếp tục không có chút cử động nào, cả tiếng thở cũng là vô cùng yếu ớt.
Turan tin rằng đó không phải là trạng thái bình thường của đối phương. Mảnh linh hồn được gieo hay cả hành động hấp thu của nó chắc chắn là có gây ra sự tác động lớn. Quả đúng là một con tốt thí.
“Còn mình thì sao?” Turan chợt nghĩ, lại lắc đầu bỏ qua. Giờ nó nên tập trung hơn vào công việc của bản thân, không được phép có những suy nghĩ tiêu cực vô căn cứ. Lại nói, dù là tốt thí thì nó vẫn có khả năng vươn lên. Nó tuyệt nhiên không giống với tên gầy nhom kia. Nó có thể làm được.
– Ngươi vừa gặp một sứ đồ?
Giọng nói đến từ phía trên. Turan không ngạc nhiên, chờ cho sinh vật đang vỗ nhẹ đôi cánh kia đáp lên bên vai mình thì mới đáp:
– Đúng vậy.
– Ta đã đến trễ một bước.
Turan định hỏi rằng liệu có phải là bị lạc đường, lại lập tức nhận ra rằng câu hỏi đó là điều ngu ngốc, nên thôi. Mặt khác, nó tò mò hơn là vì sao đức Chính thần của Sự sinh trưởng lại muốn gặp Tử thần Sứ đồ. Lần cuối nó bàn chuyện cùng thần Fyratr, kế hoạch không phải là như thế.
– Tạm thời, ta sẽ để Len bên cạnh ngươi. – thần Syrathr nói – Không vấn đề gì chứ?
Turan đâu dám trả lời là có vấn đề. Nó cũng chẳng hiểu vì sao thần Syrathr lại hỏi.
– Không, thưa đức Chính thần.
– Tốt. Nếu con mèo kia có quay lại, để ông ta nói chuyện với ta. Vậy thôi.
Đó là lời cuối. Turan chờ thêm hẳn một lúc lâu mà không nghe thấy gì nữa mới nhấc bước rời đi. Nó chẳng rõ có phải là may mắn không mà thần Syrathr không hề hỏi gì về những chuyện đã xảy ra. Đây ắt không phải là sự tin tưởng, nếu không thì chim Len đã không nán lại bên cạnh nó.
Dù sao thì thế này cũng đã là kết quả tốt nhất mà Turan có thế nghĩ đến rồi, nó chẳng chờ mong gì hơn. Những thứ quá tầm với, nó có tính cũng không tính tới được, nên làm hơn cả vẫn là tập trung vào những việc trước mắt.
Danh Sách Chương: