Mục lục
Van's Force: Phế Tích Thế Giới Các Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đang tập trung suy nghĩ đến đau nhức cả đầu, Turan chợt có cảm giác ớn lạnh, nổi hết cả da gà lên. Nó theo phản xạ quay đầu nhìn quanh thì bất ngờ thấy trước mắt mình là một gương mặt trắng xóa không có mắt mũi miệng, bên dưới chẳng có thân người, độc duy nhất một cái đầu xông thẳng tới.

– A-

Turan gần như hét toáng lên, vẫn là kịp đưa tay ngậm miệng lại, cả người thì cứng đờ không dám nhúc nhích. Gương mặt trắng xóa kia giờ đang ở ngay trước nó, cách mặt nó chỉ chừng nửa mét. Mái tóc dài màu đen tuyền có phần rối bời thả bay phấp phới, nhưng kì lạ là chẳng có một chút gió nào.

“Đây là thứ gì?” Turan thốt thầm. Hai mắt nó nhìn chằm chằm vào gương mặt trắng xóa, lại chẳng dám thở một hơi nhẹ. Nuốt vội một ngụm khan, nó quyết định kích hoạt kỹ năng chủ đạo của mình.

Những luồng thông tin ồ ạt xuất hiện, tranh nhau trôi vào đầu Turan. Chúng có chút nặng, nhưng vẫn là trong sức chịu đựng của nó. Có vẻ như đối tượng cũng không phải tồn tại gì quá mạnh mẽ.

Nhưng chỉ chốc, Turan liền biết chính mình đã nhầm. Lượng thông tin tràn đến càng lúc càng nhiều, và cũng dần vượt quá sự giới hạn mà nó có thể chịu được. Dù không cam lòng, Turan vẫn dứt khoát chấm dứt kỹ năng của mình. Ở thời khắc nguy nan này mà bị gục thì chỉ có một đường chết.

Với lượng thông tin ít ỏi lấy được, Turan không tìm thấy bao nhiêu thứ có ích. Đáng chú ý nhất hẳn là chủng tộc của đối tượng: tinh linh.

Thật sự, Turan không dám tin tưởng rằng một tinh linh lại có bộ dáng đáng sợ như thế này. Đây giống như là yêu quái, hoặc là ma quỷ hơn. Nhưng hơn ai hết, Turan hiểu rằng kỹ năng chủ đạo của mình không thể sai, cũng đồng nghĩa rằng gương mặt trắng xóa không có mắt mũi miệng này, là một tinh linh.

– Ngươi muốn quay về?

Một giọng nói vang lên. Turan không xác định được là từ đâu, lại là nghe được rất rõ ràng. Ở tình huống hiện tại, nó chỉ có thể xem chủ nhân giọng nói là gương mặt kia.

– Ngươi muốn quay về?

Giọng nói vừa rồi lặp lại, hơi có ý thúc giục. Turan do dự một hồi, vẫn là quyết định gật nhẹ đầu thay cho lời đáp.

– Về đâu?

Turan không biết, hay đúng hơn là nó chưa thể xác định được mình nên về đâu. Nó ngay cả bản thân đang ở đâu còn là không biết.

– Nơi đây là Rungr. Bị ruồng bỏ bởi các vị thần, chịu sự nguyền rủa vĩnh viễn rời xa ánh sáng mặt trời.

Turan nhíu mày. Nếu lời của tinh linh này là thật, vậy thì nơi đây sẽ là không có ngày và đêm. Nói cách khác, cho dù Turan có cố trụ qua ngày này tới tháng nọ, nó vẫn sẽ không thể thoát khỏi cảnh bị vây bởi những con quái cấp cao.

Hơn hết là, Turan không cho là bản thân từng nghe qua bất kì nơi nào có liên quan đến Rungr hay cả truyền thuyết về một sự nguyền rủa tương tự.

“Có khi nào thần Fyratr đã đưa mình ra thế giới bên ngoài rồi?”

Để lại những suy nghĩ vụn vặt sang bên, Turan tập trung vào gương mặt trắng xóa trước mắt. Nó do dự hồi lâu, vừa quyết định lên tiếng thì lại trông thấy gương mặt kia run lên bần bật, chẳng mấy chốc tan rã thành một màn sương hòa vào trong không khí.

Biến mất. Hoàn toàn. Tinh linh ấy đến và đi cứ như là một giấc mộng.

– Cứ để mặc ngươi một chút thì sẽ chạy đi tìm chết ngay. Đây có phải là cách ngươi dính líu với đám Tử thần Sứ đồ không?

Giọng nói quen thuộc vang lên. Turan trong lòng mừng rỡ, lại rất nhanh đè nén xuống, quay về phía giọng nói, đáp:

– Đức Chính thần… Người quay lại rồi.

Thần Fyratr đưa tay gãi gãi đầu, chừng muốn nói gì đó lại thôi. Sau một hồi, cô ta mới bảo:

– Ngươi có biết thứ vừa rồi là gì không?

Turan lắc nhẹ đầu, nhưng thấy không thỏa đáng lắm, đáp:

– Một tinh linh?

– À. Tốt. Đỡ mất công ta phải giải thích.

– Tôi chỉ biết có thế. – Turan vội nói.

– Thế đã đủ.

– Hả?

Turan nghệch mặt ra. Nhưng nó cũng không dám gặng hỏi thần Fyratr, chỉ thắc mắc:

– Nơi đây là Rungr?

– Không sai. – thần Fyratr đáp ngay – Đây là nơi mà ta đã trải qua những ngày đầu tiên khi vừa trở thành… ừm, khi vừa bước lên cuộc tranh đua Thần cấp.

Turan có cảm giác lời vừa rồi của thần Fyratr có chứa một dòng cảm xúc tiêu cực nào đấy, lại không rõ ràng cụ thể là gì. Nó giờ cũng chẳng muốn nghĩ nhiều, vì còn có chuyện quan trọng hơn cần quan tâm tới.

– Tại sao người lại đưa tôi tới đây? – Turan hỏi.

– Không phải rõ ràng quá rồi ư? – thần Fyratr nói, trông bộ dạng kiên quyết của Turan cả một hồi lâu vẫn không thay đổi thì mới chịu trả lời – Phải tôi luyện ngươi.

Turan nghe, trong lòng như buông được một gánh nặng, trở nên nhẹ nhõm vô cùng. Đây là một trong những dự đoán của nó về ý đồ của thần Fyratr, và mặc dù không có gì đảm bảo lời vừa rồi của cô ta là thật, thì vẫn khiến nó bớt lo lắng đi rất nhiều.

Chỉ là, chuyến tôi luyện này thật quá khắc nghiệt rồi. Turan là đã suýt chết không dưới ba lần.

– Không phải là còn tới hơn hai tháng trước khi tới hạn cuối của nhiệm vụ sao? – Turan thắc mắc.

– Thế thì sao? – thần Fyratr hỏi lại.

Turan không hiểu ý, ngơ người hồi lâu mới nói:

– Tức là, nhiệm vụ cùng với chuyến tôi luyện này, không liên quan tới nhau.

– Là có liên quan.

– Vậy thì-

– Là ta thích như thế.

“À há!” Turan thốt thầm, thật muốn chửi. Nói đến cùng, thần Fyratr đây bản chất vẫn chỉ là muốn hành hạ nó một đợt. Cô ta có lẽ đã ghi thù từ rất lâu rồi, và hẳn không chịu đựng nổi nữa ở cái lần được nó dùng lời cầu khấn Giáng trần để cô ta đến đụng độ rồng Deln.

Tuy nhiên, Turan có bực tức, giận dữ đến mức nào đi chăng nữa thì bây giờ nó cũng không thể buông lời trách móc thần Fyratr được, càng chẳng nói tới là mắng chửi. Cô ta là chìa khóa duy nhất giúp nó rời khỏi nơi quỷ quái này. Với sự xuất hiện của tinh linh vừa rồi, nó ngờ rằng quái cấp 15 chỉ là bề nổi của nơi đây mà thôi.

– Chỉ cần đức Chính thần vui là được. – Turan hơi cúi đầu bảo.

– Thật sự? – thần Fyratr thốt, mặt hơi vênh lên.

Turan lòng trở nên nặng trĩu. Cô ta đây rõ ràng là đang chèn ép nó.

– Tôi không dám phản đối ý của người.

– Tốt. Thế lại đây.

Turan do dự. Nhưng trước ánh mắt trừng chừng muốn vung tay đập nó một cái hết lực của thần Fyratr, nó đành phải lủi thủi tiến đến gần.

– Nữa. – thần Fyratr gắt – Ngươi sợ cái gì?

Turan lòng thầm mắng một tiếng, chân thì vẫn cố lê bước tiến thêm.

Đến khi khoảng cách giữa hai người chỉ còn lại chừng một mét, thần Fyratr đột nhiên đưa tay tới trước, đặt lên giữa ngực của Turan. Nó giật thót cả người, phải rất cố gắng mới không theo phản xạ lùi lại.

Kì thực, thần Fyratr cũng không phải là quá đáng sợ. Đứng ở góc độ này, cúi đầu nhìn xuống cô nàng cao còn chưa tới vai Turan, thật khó mà nghĩ rằng cô ta có thể dễ dàng tạo nên những cơn cuồng phong dữ dội xé toạc hàng chục, hàng trăm con quái cấp cao trong nháy mắt.

– Nghĩ về ta.

Turan ngạc nhiên, hơi nhíu mày nhìn thần Fyratr. Tuy nhiên, rất nhanh nó nhận ra tình huống quen thuộc này.

Là Thần ấn. Thần Fyratr hẳn là đang muốn khắc Thần ấn lên nó.

“Nhưng sao lại là bây giờ? Sao lại là không phải là trước đó?”

Turan vốn tưởng rằng hai chị em Chính thần này suốt khoảng thời gian vừa qua không hề đá động tới việc khắc Thần ấn là do nhận hạn chế gì đó, nhưng hẳn là nó đã lầm. Cụ thể lý do, Turan là khó mà biết được. Nó dù sao cũng chỉ một du hành giả cỏn con, nghĩ muốn có nhiều kiến thức về Thần ấn là không thực tế.

Nhớ lại cảm giác mọi suy nghĩ của bản thân đều bị chủ thần nắm rõ, Turan lập tức chột dạ. Nó thật không muốn lại trải nghiệm cảm giác xấu hổ và tủi nhục ấy. Đó là không khác gì loại bỏ hết mọi sự phòng thủ, thậm chí còn tệ hơn cả đứng lõa lồ trước mặt người ta.

– Ngươi-

Thần Fyratr thốt, gương mặt hiện lên sự ngờ vực cùng giận dữ, nhưng rất nhanh liền biến thành chán chường. Rồi cô ta buông tay xuống, hời hợt bảo:

– Mà thôi. Vẫn là để chị ta tới quyết định.

Turan thầm thở phào một hơi, cũng không biết vừa rồi là may mắn hay xui xẻo. Nó không phải ngốc, dĩ nhiên hiểu ý lời của thần Fyratr là ám chỉ việc nó sẽ phải nhận trừng phạt từ chị cô ta.

– Đi đi. – thần Fyratr cất tiếng – Tìm con quái mà ngươi thích rồi đánh một trận.

Turan tái mặt. Thấy thế, thần Fyratr liền nói tiếp:

– Không cần phải lo. Chỉ cần ngươi đảm bảo ba ngày nữa cho ta tin tốt lành thì ngươi có hóa thành tro ta cũng khiến cho ngươi sống lại được, không phải mất một mạng nào.

Turan nửa tin nửa ngờ, nhưng sau cùng vẫn là không có cách, đành thuận theo ý thần Fyratr. Nhớ lại cảm giác bị cô ta bỏ mặc ở đây, nó xác định rằng chính mình không thể để chuyện ấy xảy ra thêm lần nữa. Đâu thể chắc rằng tiếp đến sẽ không có thêm tinh linh quái dị nào xuất hiện.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK