Turan đã nhầm. Nó nhầm to.
Sáng sớm, Turan ngủ say như chết, tất nhiên gục đầu lên bàn. Nếu không phải Camilier vì sợ ảnh hưởng tới kế hoạch trong ngày của nó mà xô ngã cả ghế thì chắc nó thật ngủ luôn tới chiều.
Đầu Turan giờ không đau hay nhức mỏi gì, nhưng tâm trí lại khó mà tập trung được, cứ như bị cái đó quấn lấy, hoặc làm phiền không ngừng nghỉ. Chúng hiển hiện rất mờ hồ, nhưng rõ ràng là tồn tại, khiến Turan không thể không buồn bực, giữ khuôn mặt nhăn nhó suốt tới lúc đến thành Shangry.
Nghĩ lại, hai vợ chồng chú Kennor trông bộ dạng của Turan còn tưởng rằng lỡ chọc giận gì đó, hết xin lỗi lại gửi một giỏ nông sản làm quà tạ lỗi. Đối với tình huống này, Turan cũng không tiện từ chối, đành nói vài câu khiêm tốn rồi nhận lấy cho họ được an tâm.
– Cậu chủ mệt, không đi nghỉ sao?
Camilier cất tiếng hỏi. Cả hai người giờ đang ngồi trong một quán ăn của thành Shangry, chờ thức ăn được đưa lên.
Turan nhìn nữ người sói một chút, muốn nói gì đó lại thôi. Nó giờ quả thật có hơi mệt, cả người uể oải. Trạng thái tinh thần mơ hồ lúc sáng đã biến mất rồi, và cũng theo đó mà cơn buồn ngủ kéo tới làm Turan không thể không uống vội một ly cà phê cho tỉnh táo.
Trải qua lần này, nó quyết sẽ không thức đêm học một lúc hai quyển sách kỹ năng nữa. Một hẳn là giới hạn rồi.
Mệt mỏi, khó chịu là vậy, Turan cũng không định nghỉ ngơi sớm. Nó muốn trước khi trời tối có thể về tới thành Yeit để giao dược liệu cùng mấy vật phẩm cần thiết khác cho Yeatra.
Đối với Turan thì công việc có thể dời lại một buổi, thậm chí một ngày cũng không gây ra quá nhiều vấn đề, nhưng với Yeatra thì nó lại không có sự tự tin đó. Dù sao thì mục tiêu của cô ta lần này là bùa phẩm chất ‘Anh hùng’, không phải thứ mà một Nihr có thể nghĩ tới việc sở hữu chứ đừng nói gì là tạo ra.
Vậy nên Turan cần chuẩn bị trước thật nhiều nguyên vật liệu, lại sớm đưa cho Yeatra, đảm bảo cô ta dù không suôn sẻ vẫn có thể kịp luyện chế ra được bùa phẩm chất ‘Anh hùng’ để còn tham gia càn quét phó bản cùng phẩm chất.
Turan không nán lại ở thành Shangry quá lâu, vừa ăn xong được vài phút thì dẫn Camilier lên xe, chạy một mạch về thành Yeit luôn.
Trời ráng nắng chiều, vàng ươm.
Turan đỗ vội xe vào bãi đỗ gần khu phố Heimoar, xong thì bước thẳng tới cửa hàng của Yeatra. Cửa vào vẫn như mọi ngày, trên treo một tấm biển đề “Đóng cửa”, bị Turan không màng chút nào mở tung ra bước tới.
– Hửm, Turan?
Giọng nói quen thuộc vang lên từ bàn quầy. Turan trông qua thì thấy không ai khác chính là Yeatra đang ngồi nơi đó. Cô ta lúc này đang loay hoay ghi chép gì đấy trông tập trung lắm, thấy có người vào cũng chỉ liếc mắt nhìn sang mà thôi.
– Tôi đến đưa đồ.
Turan nói gọn, giọng không giấu được vẻ mỏi mệt. Camilier sau đó nhận lấy mấy túi đồ từ Turan, xách tới đặt lên bàn quầy.
– Nhanh như vậy?
Yeatra cất giọng ngạc nhiên, tay vẫn không ngừng viết. Hồi lâu, khi Turan đã bước tới ngồi vào đối diện thì cô ta mới dừng tay, đóng quyển sổ lại, bảo:
– Tớ còn tưởng phải một tuần nữa mới gặp được cậu cơ.
Trong giọng nói mang theo chút châm chọc, cùng với ánh mắt Yeatra liếc nhìn Camilier bên cạnh, Turan thấy thì biết ngay cô ta lại tự mình suy diễn lung tung. Dù vậy, Turan cũng không có đáp lại lời nào. Cơn buồn ngủ làm nó giờ không có tâm trạng cất lời dư thừa lắm. Nói chuyện dông dài chỉ khiến nó bực tức thêm mà thôi.
Yeatra thấy phản ứng hời hợt lẫn chút khó chịu của Turan thì thoáng bối rối, muốn nói thêm lại thôi, hỏi:
– Trong này… đủ chứ?
– Mỗi thứ hai phần. – Turan đáp – Nhỡ như cô có thất bại thì cũng có thể làm lại.
Yeatra nhăn mày, định thốt lên vài câu nhưng trông vẻ mặt hằn học của Turan thì cứng miệng, không biết nên làm thế nào, đành quay sang lục lọi đống đồ trên bàn.
Dù sao cũng là dân trong nghề, Yeatra không có mất quá nhiều thời gian đã kiểm tra xong hết, gật đầu bảo:
– Ừm. Đầy đủ hai phần, cùng không ít vật liệu không liên quan lắm…
Yeatra chưa nói hết câu thì đã bị Turan đưa tay lên ra hiệu ngừng lại, nói:
– Trước mắt cứ tập trung bùa phẩm chất ‘Anh hùng’. Số khác tùy cô sử dụng. Có kết quả thì thông báo một tiếng. Giờ… tôi mệt rồi.
Turan nói xong thì đặt lên bàn một viên đá truyền âm rồi đứng dậy, toan rời đi.
– Chờ đã! – Yeatra hô – Cậu cầm lấy cái này.
Yeatra đưa cho Turan một quyển sổ, cũng chính là quyển sổ mà cô ta vừa nãy còn đang ghi chép vào.
Turan lòng có thắc mắc nhưng không lên tiếng hỏi mà lật ra xem thử nội dung bên trong. Chốc, nó liền nhận ra đây là bản chép tay của quyển sách chứa các phương thức luyện chế bùa được thầy của Yeatra để lại cho cô ta.
– Chỉ mới chép được một phần ba thôi. Tại cậu tới sớm quá.
Yeatra cười hì hì bảo. Trông bộ dáng cô nàng vui vẻ là thế, Turan lại rất dễ dàng thấy sự mệt nhọc thể hiện nơi quầng mắt cùng mái tóc không được chỉnh tề của cô ta.
Chuyện này khó mà tránh được. Quyển sách của Yeatra dù sao cũng được ghi toàn bằng một loại ngôn ngữ cổ, muốn ghi chép lại không phải là chuyện dễ dàng. Tuy nội dung bên trong quyển sổ không được dịch, đỡ phải tốn một phần sức, nhưng lượng công việc còn lại vẫn là rất nặng nề.
Dù vậy, Turan vẫn không hiểu ý định của Yeatra là gì, hỏi:
– Tại sao?
Yeatra không đáp ngay mà quay đầu nhìn sang một bên vẻ ái ngại. Cô ta thậm chí còn đưa ngón tay lên gãi má mình mấy cái, một hồi mới bảo:
– Tớ chỉ nghĩ là, cậu xứng đáng có nó.
Turan không nói gì, cũng không biết nên nói hay phản ứng như thế nào cho phù hợp. Nó thật sự là đoán không ra ý đồ của Yeatra. Cô nàng trông lúc nào cũng ngây ngốc, suy nghĩ đơn giản này giờ lại khiến Turan không khỏi nghi ngờ trí thông minh chính mình.
– Phải rồi, có chuyện này tôi muốn hỏi ý cô.
Turan cất tiếng, ngồi xuống lại.
– Chuyện gì?
Yeatra thắc mắc, vẻ ái ngại vừa nãy liền khắc biến đi mất.
– Có người muốn mua lại phương thức luyện chế bùa của cô, cô thấy thế nào?
– Chuyện này…
Yeatra lộ ra vẻ đắn đo trong vài giây, đáp:
– Không phải là không được… Giá cả thế nào?
“Thấy tiền mờ mắt?” Turan tự nhiên nghĩ như thế, cũng liền bỏ qua nhận định đó, hỏi lại:
– Trước đấy thì, cô không thắc mắc tại sao có người biết về phương thức luyện chế bùa sao?
Đây mới là vấn đề Turan quan tâm hơn cả. Nó dù rằng chỉ là vô tình, cũng không tránh khỏi đã làm lộ ra bí mật của Yeatra. Bản thân nó đáng lý nên tìm hiểu kỹ càng hơn độ quý và hiếm của phương thức trước khi chạy đi tìm mua nguyên vật liệu.
– Không quan trọng. – Yeatra đáp – Ý tớ là… Tớ có biết được điều đó hay không cũng không có ý nghĩa. Nếu là cậu đã quyết định thì cứ theo đó mà làm là được.
Câu trả lời của Yeatra làm Turan có hơi bất ngờ. Nó đưa tay lên xoa nhẹ hai bên thái dương đang dần trở nên đau nhức vì thiếu ngủ của mình, đang suy nghĩ nên nói thế nào thì Yeatra đã chen thêm:
– Dù gì thì giờ tớ cũng là người luyện chế bùa riêng cho cậu mà.
Cùng với câu nói là nụ cười tươi rói trên khuôn mặt cô ta.
Turan lắc nhẹ đầu, cứ cảm thấy bản thân vô lực thế nào ấy. Nó chưa bao giờ nghĩ rằng đối thoại với Yeatra lại có thể gây ra tình huống khó xử như vậy. Có lẽ trí óc nó bây giờ không còn minh mẫn nữa rồi.
– Thời hạn ba mươi ngày vẫn còn một đoạn… – Turan cất tiếng – Tiếc là không lâu. Tôi mong là cô trong vòng một tuần có thể hoàn thành được tấm bùa. Sau đó còn có sắp xếp khác nữa.
– Đừng nói vậy!
Yeatra vội xua tay bảo, trông thấy cái nhăn mày của Turan thì nhận ra bản thân nói không rõ ràng, hốt hoảng nói tiếp:
– Ý tớ là chuyện thời hạn- ý là không có thời hạn- không đúng. Cái này- chuyện-
Yeatra đã líu lưỡi, hoàn toàn không thể hiện được ý mình nữa. Cô ta giờ trông hoảng loạn thật sự, cứ như thể vừa nghe Turan phán định tấm bùa mình làm ra là rác vậy.
Hồi lâu, thấy tình huống không ổn, cùng với nhận ra được một vài lời của Yeatra, Turan đưa tay lên bảo:
– Cô muốn nói là cô từ giờ chân chính trở thành người luyện chế bùa riêng cho tôi.
Yeatra nghe vậy thì gương mặt sáng bừng hẳn lên như vừa phát hiện ra lời giải cho mối nghi hoặc của cuộc đời mình, đập tay một cái nói lớn:
– Chính là ý đó! Không có thời hạn nữa. Tớ giờ là người luyện chế bùa riêng của cậu.
Turan thấy phản ứng đó của Yeatra, dù đang mệt mỏi cũng không nhịn được cười khì, bảo:
– Được rồi. Lúc này chắc là nên nói, hợp tác vui vẻ.
– Ừm! Hợp tác vui vẻ!
Turan lúc này đã đứng dậy, cũng không có để ý lời Yeatra hay bộ dạng của cô ta nữa. Nó thật sự là càng lúc càng mệt rồi, liền vội vàng rời đi, chỉ nghe được phía sau lại phát ra âm thanh kêu với lên:
– Chờ tin của tớ đó!
Turan theo phản xạ đưa tay ra hiệu đã nghe, không hiểu sao lại choáng váng bước hụt mất một chân, ngã vật ra. Tuy nhiên, nó vậy mà không có ngã xuống sàn đau điếng mà tựa trúng một mảng êm ái.
– Cậu chủ cẩn thận.
Âm thanh nhẹ nhàng vang lên bên tai Turan. Nó chốc thì trở nên tỉnh táo lại, liền nhận ra Camilier đang đỡ lấy mình, dìu đi.
Đây là lần đầu tiên Turan thấy được rằng nữ người sói, với linh hồn hiền lành, là hữu dụng. Có lẽ trước giờ nó cứ mải chạy theo việc phát triển tổ đội, du hành, nâng cao thần cấp, đột phá Nihr, đủ các loại nên mới không nhận ra rằng bản thân đang thiếu chăm sóc lấy chính mình.
– Ừm. Về nghỉ ngơi thôi.
Turan nhẹ giọng đáp. Nó không rõ bản thân vì sao lại bị choáng, hẳn là do thiếu ngủ đi, cũng có thể là lao lực. Giờ trở về nhà trọ bà Lylat nó phải lập tức đánh một giấc tới sáng hôm sau luôn mới được.
Danh Sách Chương: