Turan quay đầu nhìn xung quanh một lúc. Nó không thấy Tiffia và Camilier đâu cả.
– Tiffia và Camilier đâu rồi? – Turan thắc mắc.
– Hửm? Hai người họ không phải đi tìm cậu sao?
Sự ngạc nhiên trên khuôn mặt của Pongru cho thấy rõ rằng cậu ta không nói dối. Pongru cũng không có lý do gì để nói dối Turan cả.
Nhưng chính vì vậy mà sự lo lắng mới bùng lên trong lòng Turan. Nó vốn tưởng Tiffia cùng Camilier vì tránh né mâu thuẫn giữa Pongru và Greiten nên mới tạm lánh đi chỗ nào đó mà thôi.
– Heathier, chuyện này là sao? – Turan quay người hỏi.
Heathier thấy vẻ hốt hoảng của Turan, vội trấn an:
– Đừng hoảng, Turan. Hai người họ có lẽ chỉ ở gần đây thôi.
Turan xì một tiếng. Cái nó đang hỏi là lý do vì sao Heathier lại để Tiffia và Camilier rời đi tìm mình, nhưng đáp lại chỉ là lời trấn an vô nghĩa.
– Ông để cho họ đi? – Turan gằn giọng.
– Là tôi, Turan. – Pongru vội nói – Camilier bảo có chuyện quan trọng cần nói với cậu rồi rời đi ngay. Tiffia cùng tôi đuổi theo nhưng tôi lại bị đám người Greiten chặn. Là tôi không cản họ lại được.
Turan muốn chửi, nhưng may là nó kiềm lại được. Tình huống lúc này thì nổi giận chỉ khiến mọi việc càng thêm tệ, và tất nhiên là nó không mong muốn như vậy chút nào. Hơn cả, không có vẻ là lỗi của bất kỳ ai ở đây cả.
“Camilier muốn nói gì chứ?” Turan chợt nghĩ, nhưng nó liền khắc bỏ qua ý nghĩ đó của mình. Cái nó cần tập trung vào lúc này là tìm kiếm Tiffia và Camilier.
– Chúng ta nên chia ra tìm họ. – Heathier lên tiếng – Bốn người chúng tôi sẽ hỗ trợ cậu, Turan.
Turan nhìn Heathier một chút. Lời đề nghị của ông ta quả là tốt, nhưng nó không muốn khiến mình ngược lại mắc nợ ông ta chút nào. Hơn cả, nếu ông ta muốn giúp, thì là nên ngăn tình huống hiện tại xảy ra. Sự hời hợt cùng thiếu trách nhiệm của Heathier khiến Turan cảm thấy không nên nhờ vả ông ta thì tốt hơn.
– Không cần. – Turan đáp – Ông nên lo cho Natyr thì hơn, Greiten có thể lại gây chuyện bất cứ lúc nào.
– Như vậy sao đ-
– Đừng loạn. – Turan gằn giọng – Tôi tự có cách.
Nói rồi Turan bước vội rời đi luôn. Darmil đuổi ngay theo, cất tiếng hỏi:
– Giờ nên làm gì, Turan?
Turan không biết rõ, chính nó cũng đang cố vắt óc nghĩ cách đây.
– Ngươi muốn tìm người? Ta có cách.
Bước chân của Turan ngừng lại khi nghe thấy tiếng nói ngay bên cạnh mình. Nó quay qua thì thấy một cô gái tóc xanh cột cao hai bên chỉ cao tới ngực mình.
Neh, cô ta dù bị làm ngơ vẫn đi theo cả hai từ nãy đến giờ.
– Cách gì?
Turan hỏi. Nó không định nhờ vả Neh, mang ơn cô ta hẳn không đem lại chuyện gì tốt lành cả. Nhưng nếu cách của cô ta có hiệu quả chắc chắn thì nó không ngại mang lên cục phiền phức to đùng này.
– Ngươi có vật dụng tùy thân của hai người họ không? – Neh hỏi – Thứ thường tiếp xúc với hai người đó cũng được.
Yêu cầu có hơi bất ngờ, Turan khó mà nghĩ ra được. Một tên thanh niên như nó thì đâu có lý do gì giữ lấy đồ vật của hai cô gái đâu.
– Thứ này chắc là được.
Turan cất tiếng, lấy ra một tấm vải sờn đưa cho Neh. Đây là tấm chăn mỏng mà Camilier đã mang trên người khi bỏ trốn khỏi hầu tước Ferrmen. Turan không có lý do vứt đi nên từ đó tới giờ vẫn để trong túi trữ vật của mình.
– Mùi kinh thật! – Neh nhăn mặt thốt.
Turan chau mày, có hơi khó chịu khi nghe vậy. Tấm chăn của Camilier quả thật hơi có mùi, nhưng chỉ khi ghé sát lại ngửi mà thôi.
“Cô ta mũi chó à?!”
– Được rồi. Theo ta.
Neh nói rồi xoay người bước thẳng theo một hướng.
“Chỉ vậy thôi?” Turan ngạc nhiên. Nó còn tưởng Neh sẽ đưa tấm chăn cho con hổ trắng hay đại bàng lông vàng của cô ta để nhờ chúng theo mùi tìm, vậy mà chính cô ta mới là người làm điều đó.
Turan chạy theo Neh ra khỏi hội trường quan sát, lần theo hành lang rồi rẽ sang lối thoát hiểm. Đến lúc này thì nó đã có thể cảm giác được chút sự quen thuộc đến từ trước mặt mình.
“Là linh hồn song sinh.” Turan thốt thầm, bước chân bất giác trở nên nhanh nhẹn hơn, vượt qua cả Neh. “Cô ta thức tỉnh rồi ư?”
– Các ngươi là ai?
Tiếng nói lớn chợt vang lên từ sau cánh cửa mở hờ trước mặt chỉ cách Turan có vài mét. Là tiếng của Tiffia.
Không chút do dự, Turan chạy ngay đến mở toang cửa xông ra ngoài.
– Không phải việc của ngươi!
Tiếng gắt phát ra từ người thanh niên vận bộ đồng phục nhân viên lau dọn của tòa nhà. Rồi hắn ta lao đến Tiffia với cây chổi lau nhà có đầu trên là một mũi giáo của mình.
Tiffia không ngần ngại giơ bùa lên trước mặt, cầm một viên ngọc lam bảo vạch lên đó kích phát tấm bùa, thổi ra một ngọn lửa thẳng vào người tên thanh niên.
Ngọn lửa làm tên thanh niên vội vàng lẩn tránh, lùi ra sau đến mấy mét vì nhiệt lượng đột ngột tăng cao. Hắn ta quắc mắt nhìn lấy Tiffia, rõ ràng cảm giác được sự nguy hiểm đến từ cô ta. Nếu vừa rồi tránh xong lại tiếp tục tiến tới, rất có thể chờ đợi hắn sẽ là một tấm bùa khác.
Tên thanh niên cũng đã chú ý tới sự xuất hiện của Turan, nhăn mày khó chịu. Hắn ta vẫn chưa đạt được mục đích của mình, đối đầu với Tiffia đã là rất khó khăn, lại thêm người đến hỗ trợ thì không thể nào thực hiện được.
– Chuyện gì vậy, Tiffia? – Turan lên tiếng.
– Là cậu à, Turan. – Tiffia nói, mắt vẫn nhìn chăm chăm tên thanh niên – Tới giúp tôi một tay.
– Camilier đâu?
Turan hỏi, bước vội tới bên cạnh Tiffia. Nó đã rút kiếm của mình ra rồi, nhưng vẫn chưa đụng tới khẩu Mabatum. Nếu giờ để tên thanh niên thấy nó cũng có vũ khí tầm xa thì sẽ dọa sợ mà đuổi hắn ta đi mất.
– Cô ta chạy rồi. – Tiffia đáp – Bị hai tên trong số bọn chúng đuổi theo.
“Vậy ra Tiffia mới là người bị giữ chân…” Turan nghĩ. Nó vừa nãy còn thắc mắc vì sao trông Tiffia gấp gáp hơn cả tên thanh niên trước mặt mình.
– Tôi đến rồi đây. Kẻ địch là hắn ta hả?
Darmil giờ mới đuổi tới kịp, lên tiếng.
Turan không đáp mà cẩn thận cảm nhận vị trí của linh hồn song sinh của Camilier. Không mất quá lâu để nó thấy được cô ta đang ở ngay sau ngã rẽ trước mặt, hẳn là đang đối đầu với hai đối thủ mà Tiffia vừa nhắc đến.
– Darmil! – Turan nói lớn – Chạy thẳng tới trước hỗ trợ cho Camilier.
Darmil nghe xong, có hơi không hiểu gì khi không thấy ai phía trước, nhưng rồi vẫn lao người về trước theo yêu cầu của Turan.
– Muốn qua? Mơ cái gì thế?!
Tên thanh niên thốt lên rồi lao đến đâm thẳng mũi giáo của mình vào người Darmil.
– Con mẹ ngươi tránh ra!
Darmil quát, rất nhanh cúi người tránh đồng thời lấy chùy ra quật ngay một cú vào người tên thanh niên khiến hắn văng đi tận mười mét hơn. Hắn ta nằm trên sàn, quằn quại, ho sặc máu ra khắp nơi. Tay hắn ta cầm vội lấy một bình thuốc, nhưng chưa kịp mở nắp bình để uống thì đã gục mất, chốc tan thành những đốm sáng li ti.
– Vậy mà chết rồi? – Tiffia ngạc nhiên.
– Không phải lúc ngạc nhiên. Mau tới giúp Camilier.
Turan nói rồi lao người đi luôn. Tiffia cũng vội chạy theo.
Không mất quá lâu để Turan đến được chỗ của nữ người sói. Cô ta lúc này đang cầm hai tay hai con dao bạc chống đỡ lấy những đòn tấn công liên hoàn từ hai tên vận đồng phục nhân viên lau dọn. Trên người Camilier đã có những vết thương hở miệng, liên tục chảy máu ra làm giảm sức chiến đấu của cô ta.
“Cô ta vậy mà còn cầm cự được.” Turan lẩm bẩm. Nó thật không ngờ rằng một Nihr như Camilier lại có thể chống đỡ được đòn tấn công từ hai phía tốt đến vậy. “Nhưng hẳn là không được lâu nữa.”
– Rút lui!
Một tên thanh niên nói lớn rồi nhảy ngược về sau, quay người bỏ chạy. Tên đồng bọn của hắn ta đâm thêm một nhát nữa nhưng rồi cũng dứt khoát chạy đi.
– Không cần đuổi.
Turan nói lớn, cản lấy Darmil vừa định đuổi theo.
– Tiffia. Cô kiểm tra vết thương cho Camilier đi.
– Hiểu rồi.
Turan đứng nhìn về phía hai tên thanh niên chạy đi, chốc thì biến mất sau một ngã rẽ. “Bọn chúng rốt cuộc là đang muốn làm gì?”
Lần này có đến ba kẻ tấn công Camilier, và cả ba người bọn chúng đều không có vẻ gì là quá mạnh mẽ cả. Tiffia có thể khó đối phó, nhưng hai tên còn lại chẳng thể giải quyết được nữ người sói thì thật khiến Turan nghi ngờ năng lực, hoặc là mục đích của bọn chúng.
“Hay chúng chỉ đang muốn gây áp lực cho mình?” Turan chợt nghĩ, rồi liền khắc bác bỏ điều đó. Ý nghĩ này của nó không phải là không khả thi, nhưng nếu là sự thật thì kẻ đứng đằng sau ra tay quá đáng sợ rồi. Hắn ta nếu không phải kẻ biến thái thì chỉ có thể là thuộc tầng lớp các Chính thần đang muốn đối phó thần Syrathr.
– Sao hả? Tìm được rồi chứ?
Là tiếng của Neh. Cô ta vậy mà lại là người tới sau cùng.
– Tìm được rồi. – Turan đáp – Cám ơn cô.
– Cô ta bị thương rồi. – Neh thốt – Để ta giúp-
– Không cần. – Turan vội nói, đưa tay ra cản lại – Còn lại chúng tôi có thể lo liệu được.
Neh bị cản thì nhăn mặt, gắt:
– Gì chứ! Ta vừa giúp ngươi mà thái độ gì thế này?!
Turan không đáp, trừng mắt nhìn Neh. Tình huống hiện tại rất nhạy cảm và căng thẳng, nó không cho phép bản thân mình cả tin bất kỳ ai ngoài thành viên tổ đội của mình cả.
Neh ban đầu còn không chịu phép, nhăn mày nhếch mép tỏ vẻ bực tức nhưng rồi cũng quay người đi, thấp giọng bảo:
– Được rồi. Ta không làm nữa là được chứ gì. Làm ơn mắc oán mà.
Darmil nhìn Neh, rồi lại nhìn Turan, thật sự khó xử. Neh không giúp thì thôi, nhưng đã giúp thì Darmil không thể để cô ta chịu thiệt.
– Cô đừng giận. – Darmil cất tiếng – Turan có lý do riêng của cậu ấy.
– Ta mà thèm giận à!
Turan tặc lưỡi, lắc nhẹ đầu bỏ qua. Nó giờ nên tập trung lo cho Camilier thì hơn.
– Sao rồi? – Turan ngồi xuống hỏi.
Camilier lúc này đang nằm tựa người vào Tiffia, nghe Turan hỏi thì cất mấy tiếng thều thào cố nói gì nó nhưng lại không rõ ràng.
– Đừng cố. – Tiffia vội bảo – Cậu cũng đừng hỏi nữa, Turan.
Turan có nhiều khúc mắc trong lòng, nhưng cũng đành giữ im lặng, chỉ thở dài một hơi. Camilier hành động lần này hoàn toàn vượt khỏi suy tính cùng hiểu biết của nó, và cả trạng thái thương tổn lúc này của cô ta cũng vậy.
“Trông không giống bị thương thông thường.” Turan nghĩ thầm. Camilier rõ ràng chỉ bị giáo đâm bị thương, không thể nào tới mức không cất lời được mà chỉ có thể thều thào vài tiếng yếu ớt.
“Linh hồn song sinh của cô ta mất rồi?!” Turan ngạc nhiên, nhưng chỉ chốc thì phát hiện sự hiện diện của linh hồn song sinh, chỉ yếu đi mà thôi. Tuy nhiên, trạng thái lúc này của linh hồn đó thật sự quá yếu rồi, suýt nữa thì nó đã không nhận ra được.
Turan vẫn nhớ rằng lúc nó vừa chạy tới, linh hồn song sinh của Camilier rõ ràng vẫn còn hiện diện mạnh mẽ, thậm chí có phần mạnh hơn bình thường nữa. Vậy mà giờ chỉnh thể linh hồn đó lại trông như thể sẽ biến mất đi bất kỳ lúc nào.
“Rốt cuộc là chuyện gì thế này…”
Danh Sách Chương: