– Được rồi. Mau chuẩn bị mấy món dược liệu kia cho tôi.
– Phải. A. Không bằng quý khách vào trong ngồi một lát, việc cũng là tốn không ít thời gian.
Turan gật nhẹ đầu. Nó tự biết lời mời này không đơn giản là ngồi chờ, mà tất nhiên là có sự tính toán của người thanh niên. Mục đích của hắn ta, nó cũng không tiện quan tâm nhiều, giờ chỉ cần xác nhận đống dược liệu sắp được đưa đến có vấn đề hay không mà thôi.
Turan ngồi trên ghế, nhấc lên tách trà, nhấp một ngụm lại đặt xuống. Phía bên kia bàn là người thanh niên, đã tự giới thiệu mình là Kwahn, con trai của chủ cửa hàng, tạm thời thay cha mình quản lý, tương lai một hai năm tới sẽ được cha giao lại luôn cho cửa hàng này.
– Ngài, không biết đối với ngài Gaterylt là có quan hệ gì? – Kwahn hỏi.
Turan cười một tiếng, đáp:
– Cũng không có quan hệ gì, ít nhất là ở hiện tại. Nếu phải nói thì là có vài lời hứa hẹn.
Vẻ niềm nở trên gương mặt người thanh niên bớt đi không ít, thái độ ngược lại không có thay đổi. Do dự một hồi, hắn ta nói:
– Thứ lỗi cho tôi tò mò một chút, hứa hẹn ấy là gì?
Turan nhìn Kwahn, ra vẻ lưỡng lự hồi lâu mới bảo:
– Cậu với ông ấy là có quan hệ gì?
Đột nhiên bị hỏi ngược lại, Kwahn không khỏi bị lúng lúng, mất một lúc mới đáp:
– Cha tôi và ông ấy cũng coi là thường xuyên gặp mặt. Tôi cũng từng gặp qua ông ấy một lần, còn được ông ấy khen một câu là có tiền đồ.
Turan cười thầm, có chút vẻ chế giễu. Nó từ khi gặp Kwahn, biết tên hắn ta thì đã biết chính là người đã lập giao kèo với Yeatra. Kẻ phạm vào tội lớn như hắn ta mà coi là có tiền đồ thì thật không biết hội Katefei đã mục nát đến mức nào.
Tự nhiên, do sự tồn tại của giao kèo, Yeatra là không thể cho Turan biết nhiều thông tin, cũng là nguyên nhân chính để nó phải đến tận đây dò xét. Hiện tại, nó chỉ cần có được một mẩu chứng cứ, chính là có thể ép chết tên Kwahn này.
Không ngoài mong đợi của Turan, khi đống được liệu được đưa lên, với kỹ năng chủ đạo, nó liền xác định được không ít trong số chúng là có chất lượng kém. Tên Kwahn cũng không rõ là liều lĩnh, ngu ngốc hay xem thường Turan mà lại dám đưa lên đống dược liệu này sau khi đã biết nó có quen với ông lão Gaterylt.
Hoặc, hắn ta đơn thuần nắm trong tay lý do thoái thác trách nhiệm. Dù sao thì giờ không có giao kèo nào được lập cả, cùng lắm thì kiên trì bảo mình không có liên quan, tùy tiện tìm một kẻ thế tội là xong. Nếu tình huống là vậy, tên này thật đúng là tuổi trẻ chưa trải sự đời.
– Dược liệu này, hơi có mùi ẩm mốc nhỉ?
Turan hời hợt nói, cũng là không có đi ngửi thử.
Kwahn mở tròn mắt, miệng thốt:
– Không thể nào. Chẳng lẽ quá trình bảo quản xảy ra sai sót?
Chưa gì đã nêu lý do thoái thác, Turan thật sự phục.
– Là tôi nhầm.
Turan cười bảo, đóng lại chiếc hộp gấm mà mình ngẫu nhiên mở ra xem.
– Nếu có vấn đề, còn mong ngài nói thẳng. Đây cũng là để lôi ra sâu mọt trong cửa hàng.
Turan thầm than một tiếng. Tên này diễn cũng thật là nhập tâm, còn chủ động nhắc tới sâu mọt. Nếu không phải Yeatra xảy ra chuyện, chỉ với kỹ năng ‘Thông hiểu’ của nó thì có khi còn tưởng rằng hắn ta không hề biết đến chuyện dược liệu chất lượng kém.
Nói tới, tồn tại dược liệu chất lượng kém được bán cho khách, chưa quan tâm tới nguồn gốc là đâu, hội Katefei chắc chắn là chịu ảnh hưởng xấu rất lớn, là vô cùng tai hại. Kwahn hành động như thế, rõ ràng là vì cái lợi nhỏ của bản thân mà làm cả một hội chịu tội cùng.
“Ngu ngốc đến vậy?” Turan nghĩ, không khỏi trầm ngâm một hồi. Rất nhanh, nó có được một câu trả lời tương đối phù hợp: là hắn ta định đầu quân cho hội dược khác, càng là hội đối địch với hội Katefei.
Tự nhiên, ở riêng lục địa phía Đông, hội Katefei là chiếm chủ đạo. Tuy nhiên, tính cả lục địa khác thì rất khó xác định. Nhìn vào, rất có khả năng là có bàn tay của hội dược ở lục địa phía Bắc hoặc lục địa Trung tâm âm thầm thao túng.
Nước rất sâu, cũng là rất bẩn, Turan lại không ngại bước tới. Nó không nhất định phải đứng về phía của ông lão Gaterylt, nhưng chắc chắn là không thể ủng hộ Kwahn. Không cần phải nhiều lời, chỉ riêng việc hắn ta khiến Yeatra gặp khó khăn, làm chậm trễ kế hoạch của nó là rất đáng phải chịu trừng phạt rồi.
Tuy nhiên, gì thì gì, ngay tại đây, Turan là không thể vạch mặt hành động xấu xa của Kwahn được. Đống dược liệu này cũng không cần dùng, trực tiếp nói với ông lão Gaterylt một tiếng coi như xong. Ông ta vì phương thức luyện chế bùa chắc chắn sẽ dành tâm trí tìm hiểu chuyện này, chẳng mấy chốc sẽ tra ra thực hư.
Hiển nhiên là tồn tại khả năng rằng ông lão Gaterylt có dính líu tới chuyện dược liệu chất lượng kém. Nếu tình huống là thế, Turan chỉ đành viện cớ tránh né, tìm nguồn cung dược liệu khác. Làm việc với kẻ tán tận lương tâm, nó là thật không dám, đơn thuần là vì sẽ mang tới rất nhiều nguy cơ. Nó không gánh nổi, càng không có tâm trí lo toan tới, bớt đi thì hơn.
Trò chuyện thêm với Kwahn thêm vài câu nữa, Turan liền vội vã rời đi. Trời cũng đã là tối muộn, không tiện nán lại quá lâu. Hơn hết là, nó không muốn nhìn mặt hắn ta quá nhiều, là thật chán ghét. Còn chi phí cho đống dược liệu mua được, cứ là tính trên đầu ông lão Gaterylt đi.
“Về đâu?”, trong đầu Turan chợt nổi lên câu hỏi ấy. Hiện tại, quán rượu bà Lylat đã được chuyển nhượng cho một người khác, mặc dù có quen biết với nó, nhưng vẫn là không tránh khỏi gây cảm giác xa cách so với khi xưa.
Nó có lẽ, thật nên sớm mua một căn nhà.
Nghĩ rồi, Turan vẫn quyết định ghé sang quán rượu đã từng mang tên bà Lylat một chút, coi như là thăm nom, biết đâu quán rượu lại đang gặp khó khăn gì.
Bước vào quán rượu, Turan không khỏi bất ngờ khi thấy bài trí trong quán gần như không thay đổi. Kể cả cái bóng đèn ở trong góc kia cũng là đang ở trạng thái gần hỏng mất, thỉnh thoảng chớp một cái.
“Ừm. Không đúng. Là có người lười biếng không chịu thay.”
– Anh Turan…?
Giọng nói quen thuộc vang lên. Turan quay sang, xác nhận mình không có nhầm người liền mỉm cười đáp lại.
Chính là Oviar. Cô nàng vẫn tiếp tục làm việc ở đây, vẫn với vị trí là một hầu bàn.
Vội vàng đưa cho khách cốc bia cùng đĩa thức ăn, Oviar liền chạy tới chỗ Turan, lại là hồi hộp không biết nói gì.
– Khách khứa nhìn có hơi ít so với trước đây.
Turan chọn đại một chủ đề.
– Ừm. – Oviar gật nhẹ đầu đáp – Thiếu đi bà Lylat, bầu không khí cũng không còn cởi mở như trước nữa, không trách được mọi người cảm thấy không thoải mái.
Nhìn trong ánh mắt Oviar lộ vẻ luyến tiếc, Turan vội bảo:
– Bà ấy cũng không phải là đi luôn, định sẽ có lúc quay lại. Quán rượu vẫn còn đây, bà ta nhất định không chịu nổi, cướp về.
Oviar nghe vậy thì bật cười một tiếng, sau lại lộ vẻ ngượng ngùng, nhẹ giọng nói:
– Anh Turan… cả tháng rồi mới gặp lại.
– Phải. – Turan điềm tĩnh đáp – Sau này sẽ còn lâu hơn. Cuộc sống của du hành giả là như thế.
Oviar đột nhiên bị áp lực, cả người nhẹ run lên.
Turan giấu một tiếng thở dài. Oviar là Nihr, giờ vẫn vậy. Cô nàng trước đây đã nêu rõ ý rằng không muốn đột phá, càng không muốn trở thành một du hành giả. Nó đối với chuyện này cũng không có cách, chỉ đành tôn trọng ý muốn của cô nàng.
Turan sau đó cũng không có nói thêm lời nào, lách người, đưa tay gọi:
– Bác Balt!
Balt đã trông thấy Turan từ sớm, nghe nó gọi liền cười đáp lại, bảo:
– Cậu trai trẻ thật lâu rồi mới chịu tới thăm ta.
Balt chính là người đã nhận lấy quán rượu này sau khi được Turan thuyết phục. Vốn dĩ nó muốn ông ta mang cả đám trẻ con làng Veilr đến đây, đổi quán rượu này thành hẳn một khu nhà trọ, sẽ tốt hơn tránh né nguy hiểm đến từ đám người ra tay với Lily. Bọn chúng lúc này có mạo hiểm hành động thì trước đấy cũng phải cân nhắc thêm nhiều thứ.
Balt từ chối, lấy lý do là đám trẻ con không thích hợp sống ở đây, quá gần với đám du hành giả trong khi bọn nhóc chỉ là Nihr. Turan thực không nghĩ nhiều đến vậy, toàn chỉ quan tâm tới an nguy của mọi người.
Sau cùng, cả hai đều lùi một bước, Balt tiếp nhận quán rượu, chỉ làm việc ở đây vài ngày trong tuần, thay phiên với một người quen khác của ông ta. Đây nói tới, chỉ khiến Turan tổ áy náy, vì nó chẳng giúp được gì cho làng Veilr, còn gây thêm nhiều phiền phức.
Rất may là theo tin báo từ Wyndur, cho tới giờ vẫn chưa có sự xuất hiện của ai khả nghi đến gần làng Veilr. Có lẽ đám người kia cũng đã phát hiện rằng Lily đã rời đi, điều tra ra đứng phía sau là quân đoàn Ungreilt thì không dám làm lớn chuyện. Tất nhiên, Turan không dám nói trước cái gì, vẫn là để người của Wyndur chú ý tới làng.
– Uống chứ?
Balt cười nói, một tay là đã đưa cốc rượu về phía Turan, tay còn lại nâng một cốc khác ra ý mời.
Turan lắc nhẹ đầu, cười đáp:
– Tôi chỉ ghé qua một hồi, kế nữa còn có việc phải làm.
Nụ cười trên gương mặt Balt tắt đi, nhưng ông ta cũng không có nổi giận hay bực bội gì, bảo:
– Du hành giả các cậu chính là như vậy, lúc nào cũng bận rộn. Ta… thật già rồi.
Dứt lời, tự mình nốc một hơi hết cả cốc rượu.
Turan cười hề hề, tay lại âm thầm đặt vào trong quầy một chiếc túi cùng cái hộp gỗ. Balt trông thấy, cũng không có từ chối ý tốt của nó, chỉ là bảo:
– Cậu làm cho làng tới giờ, đã đủ nhiều. Lily cũng không còn ở trong làng nữa, phải chăng muốn ngừng lại?
– Bác đừng nghĩ xấu cho tôi như thế. – Turan vội nói – Nói đến cùng thì, có cái quan hệ, không thể dứt bỏ. Mà… đâu phải Lily sẽ không trở về làng.
– Lời vậy thì ta an tâm.
Cứ thế, hai người cười nói, trò chuyện luyên thuyên. Turan thay cốc rượu bằng một cốc trà đá, uống cũng là rất hăng say.
Danh Sách Chương: