Turan lắc nhẹ đầu, đặt trở lại mấy món hàng về đúng vị trí trưng bày của chúng. Khả năng của Sinto có lẽ là một điều đáng để cân nhắc, nhưng không phải là bây giờ. Nó hiện tại còn có nhiều thứ cần dồn tâm trí vào, không thể để bị phân tâm chỉ vì một người thợ rèn chẳng có bao nhiêu tiềm năng làm gì cả.
Tuy nhiên, có lẽ một lời động viên cũng là không tệ, vì trông bộ dáng anh chàng rất giống như sắp từ bỏ rồi; cũng là để sau này liên hệ dễ dàng hơn.
– Quý khách… không hài lòng sao?
Chủ nhân giọng nói không ai khác chính là Sinto. Anh chàng bắt gặp Turan trên đoạn hành lang hẹp rời khỏi góc bày hàng của cậu ta. Người thợ rèn lúc này đã khoác lên người một chiếc áo phông màu xám, khó khăn che lấy cơ thể cường tráng của mình.
– Đó đã là toàn bộ những món trang bị cậu có?
Turan tò mò hỏi. Nó đã nghe Sinto bảo về một thanh kiếm cấp 15 phẩm chất ‘Tinh anh’, nhưng đống vừa rồi chẳng có thứ gì gần như thế cả.
– Hả? Không hẳn. – Sinto vẻ bối rối đáp – Nhưng chúng đều là những tác phẩm tôi tự hào nhất rồi.
– Thanh kiếm cấp 15 mà tôi muốn cũng đang ở đây? – Turan thắc mắc.
– Đúng vậy. Mặc dù không thể giám định… nhưng tôi dám chắc đó là một thanh kiếm tốt, đúng ý muốn của cậu cả về cấp độ lẫn phẩm chất.
Nhưng sự thật là không có. Kỹ năng ‘Thông hiểu’ của Turan không thể xuất hiện sai lầm, nó khó mà tin được điều ấy.
“Chẳng lẽ cos thiếu sót gì đó?” Turan nói nhỏ. Nó không vội buộc tội rằng Sinto là một tên nói dối không ngượng mồm. Cậu ta chẳng có lý do gì làm như vậy cả, chỉ tạo tiếng xấu thêm cho mình thôi.
Nghĩ rồi, Turan quyết định kích hoạt kỹ năng chủ đạo của mình lên anh chàng thợ rèn. Nó đoán rằng câu trả lời mình tìm kiếm đang nằm ở trên người đối phương, ngay tại kỹ năng của anh ta, cũng chính là thứ gây ra tình trạng dở khóc dở cười hiện tại.
Những luồng thông tin bắt đầu xuất hiện một cách mơ hồ, có phần chậm rãi hơn so với trước. Turan nhíu mày. Nó không rõ do đâu nhưng có cảm giác rằng thứ gì đấy đang cản mình tiến sâu hơn vào đọc hiểu kỹ năng đối tượng, dù rằng ảnh hưởng không quá nhiều.
Có tốn chút thời gian hơn dự kiến, nhưng Turan rồi cũng nhận được thứ mình mong muốn. Nó vội vàng sắp xếp những mẩu thông tin thành danh sách những kỹ năng.
Sinto có toàn bộ bốn kỹ năng, bao gồm cả kỹ năng chủ đạo mang tên ‘Phong ấn’. Ba kỹ năng còn lại lần lượt là ‘Phát triển cơ bắp’, ‘Năng nổ’ và ‘Cánh tay lực lưỡng’. Nhìn vào ba kỹ năng ấy, không khó đoán được rằng đó là nguyên nhân khiến anh chàng sở hữu bộ dáng như hiện tại.
Điểm nhấn quan trọng hẳn là kỹ năng chủ đạo của Sinto – ‘Phong ấn’. Kỹ năng có nội dung như sau:
— QUẢNG CÁO —
“Kỹ năng: Phong ấn.
Loại: Hỗ trợ bị động - Kích hoạt.
Phẩm chất: Anh hùng.
Độ hiếm: Huyền ảo.
Cấp: 2 (65%).
Mô tả: Kìm hãm mọi sự tồn tại và khả năng. Giam cầm và ngăn cản mọi sự phát triển.
Chi tiết:
+ Có khả năng làm giảm hiệu quả của mục tiêu đến 20%.
+ Có khả năng làm giảm hiệu quả của mục tiêu thêm đến 40%.
+ Có khả năng gây lên mục tiêu trạng thái ‘Vô hiệu’.
+ Kích hoạt: Có khả năng gây lên mục tiêu trạng thái ‘Phong ấn’.
Thông tin thêm: Mọi thứ không ngừng chuyển động. Vì chậm đi sự vội vã nên ta tồn tại. Chính để kéo dài đến vĩnh hằng.”
Turan nhíu mày, ngẫm nghĩ về nội dung kỹ năng ‘Phong ấn’ hẳn một lúc lâu. Nó chẳng biết nên đáng giá đây là một kỹ năng tốt hay là tệ, nhưng có vẻ như chủ nhân của kỹ năng đã thể hiện rõ rằng mình đang gặp rắc rối nhiều hơn là được lợi.
Dòng “có khả năng làm giảm hiệu quả của mục tiêu” có lẽ là nguyên nhân chủ yếu khiến cho các trang bị Sinto làm ra không được như mong đợi. Thanh kiếm mà Turan tìm thấy vừa nãy hẳn là thanh kiếm mà cậu ta đã bảo rằng đáp ứng được yêu cầu của nó. Nếu một món trang bị cấp 15 phẩm chất ‘Tinh anh’ bị giảm đi 20% hiệu quả, hay thậm chí là tận 50% đến 60% thì chẳng có gì bất ngờ khi mất đi hoàn toàn giá trị của mình.
Điều mà Turan quan tâm là liệu hiệu quả bị giảm đi ấy sẽ kéo dài trong bao lâu. Trạng thái ‘Vô hiệu’ trên trang bị khiến món đồ không thể giám định được bằng cách thông thường nên mọi người dễ dàng từ bỏ việc tìm hiểu sau vài lần thử, nhưng nó không giống.
Mặt khác, Sinto không phải là Nihr, tức có thể thông qua ủy ban Đại Thánh Tôn hiệp đoàn và biết về vấn đề của mình rồi. Vậy mà cậu ta vẫn tiếp tục làm công việc thợ rèn mang nhiều rủi ro này, thật sự là một con người đầy nghị lực.
Nhưng kiểu nghị lực đấy lại khiến Turan chán ghét. Nếu Sinto không biết vấn đề là gì thì cũng thôi, nhưng cậu ta lại là kiểu dẫu biết bản thân không thể đi xa được với cái nghề thợ rèn mà vẫn kiên trì, chỉ tổ phí công.
– “Có khả năng” à…
Turan lẩm bẩm, cất tiếng hỏi:
– Cậu đã từng chế tạo được trang bị nào mà giám định được chưa?
Câu hỏi bất ngờ làm Sinto ngẩn ra một lúc rồi mới đáp:
— QUẢNG CÁO —
– Chưa. Này quả thật là đáng xấu hổ. Cũng đều do kỹ năng chủ đạo của tôi…
– Cậu không nghĩ về việc đổi nghề sao? Như là đi du hành chẳng hạn.
Vẻ mặt Sinto đột nhiên sầm xuống, đôi mắt thì sắc lại, thể hiện rõ niềm căm hận. Quan sát một lượt, Turan thấy cậu ta đã siết chặt tay mình thành nắm đấm rồi, từng thớ cơ săn lên, như chỉ đang chờ lao vào một cuộc chiến sống còn.
– Tôi không thể.
Sinto gằn giọng, quay người đi, cốt không để Turan thấy bộ dáng hung dữ của mình lúc này.
Turan trong tâm trí bắt đầu mạo muội suy đoán. Thần cấp 5 của anh chàng thợ rèn dĩ nhiên không tự nhiên mà có. Muốn chỉ dựa vào việc chế tạo trang bị mà đạt được Thần cấp ấy trong vòng ba năm sau Đại Thánh Thế là cực kì khó, huống chi là cậu ta vốn dĩ không giỏi. Vậy nên, Sinto hẳn đã từng tham gia du hành.
Lý do khiến người thợ rèn dừng lại, Turan không định hỏi. Đây là vấn đề cá nhân, nó lại chẳng cần phải đào sâu tới mức đó. Dù sao thì cậu ta chưa là đối tượng mà nó định nhắm vào cho bất kì điều gì. Một kẻ sở hữu kỹ năng tốt mà lại không có khả năng vận dụng, phát huy kỹ năng ấy thì còn tệ hơn nhiều so với những người kém may mắn khác.
Phải biết, dòng chi tiết “có khả năng’ theo như kinh nghiệm của Turan thì không hề bị giới hạn trong thứ gọi là hên xui may rủi. Darmil gần như có thể kiểm soát hoàn toàn được lúc nào thì hiệu quả ‘Bộc phát’ nên xảy ra. Bản thân Turan cũng có thể phát ra uy lực mạnh nhất của kỹ năng ‘Đấm mạnh’ và ‘Cào’, hay hiệu quả tối ưu của kỹ năng ‘Chống đỡ’ và ‘Tránh né’ một cách thường xuyên.
Vì vậy, ở một góc nhìn tiêu cực thì Sinto dường như đang cố tình áp vào những tác phẩm của mình hiệu quả của kỹ năng ‘Phong ấn’, bao gồm cả trạng thái ‘Vô hiệu’. Sẽ càng là tồi tệ hơn nữa nếu cậu ta trên thực tế không kiểm soát được kỹ năng chủ đạo của mình. Như thế, đâu ai biết rằng liệu cậu ta có sẽ lỡ tay thi triển kỹ năng ấy lên đồng đội thay vì kẻ địch.
“Hay đó chính là lý do khiến cậu ta từ bỏ việc du hành?”
Turan chợt nghĩ, lại thôi, chỉ dành cất một tiếng thở dài. Đối phương mang theo quá nhiều vấn đề trên người, mà nó thì đã có đủ phiền phức quấn thân rồi.
Lời động viên, giờ Turan cũng từ bỏ. Nó không có cách động viên một người đang cố tình nhắm mắt bước đi. Trường hợp này thì nó có khuyên thế nào cũng đều thành lời sáo rỗng hết. Giải pháp duy nhất mà Turan có thể nghĩ đến là tìm ra nguyên nhân gốc rễ của vấn đề và xử lý, mà nó hẳn là không có cơ hội làm như vậy.
– Nếu cậu có khi nào thay đổi suy nghĩ, chợt muốn đi du hành, có thể báo tôi một tiếng. Thành thật thì tôi chỉ đơn giản là hứng thú, quyết định còn lại là ở cậu.
Dứt lời, Turan lách người bước qua anh chàng thợ rèn vẫn còn đang quay mặt đi. Cậu ta không đáp lời nó, cứ thế để cho người khách mà cách đó vừa vài phút còn đang niềm nở chào đón rời khỏi nơi đây.
Như thế không có nghĩa là Turan quên luôn mục đích ban đầu mình đến cửa hàng vũ khí. Nó gặp người quản lý cửa hàng ở ngay quầy, liền đề cập đến món trang bị mình mong muốn. Thế nhưng thay vì hướng dẫn cho khách hàng, ông ta lại bảo:
– Vậy ra cậu không phải là một trong số những người muốn mời thằng đó vào tổ đội, quân đoàn hay bất cứ thứ gì của mình?
— QUẢNG CÁO —
Turan nhướn mày. Theo lời người đàn ông thì có vẻ như ông ta đã nghĩ rằng nó đến tìm Sinto là có mục đích riêng chứ không phải để mua trang bị. Chẳng trách anh chàng thợ rèn bị cấm đến cửa hàng, vì rõ ràng là sẽ chẳng thể làm ăn gì được.
– Ôi. Ta đang nói cái gì vậy chứ. Đó đã là quá khứ rồi.
Người đàn ông lắc đầu thốt, nheo mắt nhìn Turan, chần chừ một lúc thì nói:
– Chỉ là để đề phòng thôi, nếu cậu có ý định như thế thì nên sớm từ bỏ. Thằng Sinto nhát cáy, đơn giản là vậy. Tham gia du hành chỉ khiến mọi chuyện tồi tệ.
– Tôi hiểu rồi.
Turan đáp gọn. Người đàn ông có vẻ như đang lo lắng quá độ cho Sinto. Hai người hẳn là có mối quan hệ thân thiết hơn vẻ ngoài, nhưng đó lại chẳng phải là điều mà nó cần quan tâm tới.
– Thế, món hàng tôi muốn, chỗ ông có hay không?
Turan hỏi, cố tình trưng ra vẻ mặt không vừa ý.
– Ấy! Chúng tôi có. Ha ha. Chờ chút, để tôi lấy cho cậu xem.
Nói rồi, người đàn ông rời khỏi quầy, cất những bước chân vội vã chạy đi.
Turan phải chờ đến tận nửa tiếng sau mới có được thanh kiếm mà mình mong muốn với cái giá được mời chào là khuyến mãi tận ba mươi phần trăm để bù cho những phiền phức mà nó đã phải chịu đựng. Dù vậy, cái giá đưa ra đó theo nó nhận định vẫn là khá đắt, lại không thể không mua.
Lưỡng lự một hồi, Turan mới dám quyết định gửi mấy món trang bị bị hỏng cùng những món có độ bền đã giảm tương đối cho cửa hàng để sửa chữa luôn. Đó vốn là ý định ban đầu của nó, trải nghiệm không mấy vui vẻ mới đây khiến nó có chút ý muốn rút lui.
Người đàn ông ngược lại với Turan, vẻ hào hứng tiếp nhận. Có tiền vào tay, ông ta trông sảng khoái hẳn ra, giống hệt như bà Lylat vậy. Mà Turan đoán chắc người nào làm công việc buôn bán cũng đều như thế cả thôi.
Thời hạn dự kiến sửa chữa xong là một tuần tròn. Turan không hài lòng lắm với điều đó nhưng chỉ đành chấp nhận. Nếu nó muốn việc sửa chữa diễn ra nhanh hơn thì phải bỏ thêm tiền, còn là một lượng lớn chỉ để thợ rèn có tay nghề cao hơn nhận việc. Nó thì đang thiếu tiền, mà giờ cũng không phải là nó không tìm ra trang bị thay thế. Lại nói, một tuần tròn, nếu diễn ra êm xuôi thì cũng là kịp trước khi tham gia du hành cùng quân đoàn Quả táo đỏ.
Danh Sách Chương: