Dị tượng phát tán không quá lâu, cánh cổng khổng lồ trên bầu trời đã trực tiếp thực thể hóa, theo sau một tiếng oanh minh tựa như sấm nổ, hai cánh cổng trực tiếp mở ra, để lộ một vòng xoáy không gian hỗn loạn ở bên trong, hiển nhiên đó chính là đường vào mộ táng.
Nhất thời xung quanh đột nhiên trở nên yên lặng, hơn mười vạn người tụ tập ở khu vực xung quanh đây vậy mà không hề phát ra một tiếng động nào, đoán chừng nếu thả rơi một cây kim ở đây cũng có thể nghe rõ mồn một. Nhưng mà sự tĩnh lặng đó cũng không kéo dài bao lâu, không biết ai mới là người đầu tiên khởi xướng, cơ mà chấn động nhanh chóng lan nhanh giống như động đất.
Đám tán tu là những người đầu tiên không thể nhịn được nữa, từng đạo thân ảnh từ trên mặt đất bay vút lên không trung, rồi thì từ phương xa mà phóng tới giống như mưa giông chớp giật, vô số quang ảnh hóa thành hàng vạn viên đạn, lấy một tốc độ nhanh đến cực hạn mà lao về phía cánh cổng đang mở rộng kia.
Võ giả trong thiên hạ nhiều vô số kể, nhưng cực khổ nhất không phải là những võ giả có tư chất yếu kém, chính tán tu mới là những võ giả khổ nhất. Nghèo học văn mà giàu thì tu võ, đây là sự thật được tất cả mọi người công nhận, tài nguyên là có hạn, linh khí thiên địa tuy miễn phí nhưng tác dụng không quá lớn, tán tu không có bối cảnh, không có ô dù chống lưng, cả đời vật lộn liều mạng để chiếm lấy tài nguyên, tất cả chỉ để hoàn thành mộng tưởng trở nên mạnh mẽ hơn của chính bản thân mình.
Đối với những tán tu, bọn họ có lẽ không hề hi vọng xa vời rằng mình sẽ chiếm được truyền thừa kiếm đạo của Ngọc Kiếm Chí Tôn, thậm chí bọn họ cũng không biết được liệu bên trong mộ táng sẽ có những nguy hiểm gì đang chực chờ lấy mạng mình. Nhưng mỗi người đều không ngoại lệ giống như thiêu thân lao vào lửa, chỉ để cầu một cơ duyên phiêu miểu mờ mịt, thu thập được tài nguyên để có thể tiếp tục tu luyện.
Không có thế lực lớn nào bày tỏ ra ý muốn độc chiếm mộ táng, cũng không có liên minh của những thế lực mạnh nhất ngăn cản không cho tán tu đi vào, nhưng mỗi một tên tán tu bất kể mạnh hay yếu, đều dùng sức lực bú sữa mẹ của mình để xông tới cánh cổng kia, dù chỉ là tiến vào sớm một giây thôi cũng đủ, bởi vì sớm hơn có nghĩa là bản thân có cơ hội tiếp xúc với thiên tài địa bảo, với tài nguyên tu luyện sớm hơn, có thể thu đầy bồn đầy bát hơn.
Theo sau tán tu chính là đám môn nhân của nhị lưu, nhất lưu thế lực, đừng tưởng những người này thân dựa vào đại tông môn, đại thế lực mà tốt đến mức nào, xác thực bọn họ có khởi điểm cũng như tài nguyên tu luyện nhiều hơn tán tu, nhưng ở trong cái thế giới nơi siêu nhất lưu thế lực nhan nhản, đỉnh cấp thế lực cũng phải cúi đầu nhượng bộ trước thế lực cấp bá chủ, nhất lưu tông môn cũng chỉ là con tép, đại khái là béo mập hơn những con tép khác một chút, bọn họ cũng thèm khát tài nguyên không kém gì so với tán tu a.
Cơ mà vẫn như câu nói ở trên, tài nguyên là một thứ có hạn, thêm một người tiến vào trong mộ táng chính là tương đương với thêm một kẻ tranh đoạt cơ duyên với mình, thêm một kẻ lấy đi tài nguyên trân quý vốn dĩ phải thuộc về chính mình, mâu thuẫn trong nháy mắt liền đản sinh. Người của nhất lưu thế lực cho rằng nhị lưu môn nhân không xứng đáng có được tài nguyên, người của nhị lưu thế lực lại khinh bỉ đám tán tu tứ cố vô thân, đám tán tu thì hận đến nghiến răng nghiến lợi, các ngươi thân ở trong tông môn, có gia tộc chống lưng, tài nguyên sung túc hơn bọn ta không biết bao nhiêu lần, ăn thịt thì cũng phải chừa lại canh cho người khác húp, vì cớ gì muốn cả nồi nuốt gọn, không thể nhẫn nhịn được!
Trong một cái nháy mắt, vô số thân ảnh lao tới cánh cổng đang mở rộng kia muốn tiến vào, cũng trong khoảng thời gian này, hỗn chiến bùng nổ cả trên trời lẫn dưới đất, không gian chấn động như muốn vỡ nát, cuồng phong bạo vũ liên miên bất tận, võ kỹ cùng bí pháp lạc mất mục tiêu văng khắp nơi như tên bay đạn lạc, tràng cảnh trở nên hỗn loạn đến mức kinh khủng, tiếng hò hét, la ó, tiếng gào thảm cất lên không ngừng, vô số thi thể, chân cụt tay gãy từ trên không trung rơi xuống, máu tươi rải xuống hóa thành một cơn mưa màu đỏ tanh tưởi hôi hám.
Trong khi đó thì siêu nhất lưu thế lực, đỉnh cấp thế lực thậm chí cả Thái Diễn Thánh Địa hay là Vu Thần Sơn đều không động đậy chút nào, ánh mắt bình tĩnh quét ngang xung quanh, tựa như bản thân đối với cái cánh cổng kia hoàn toàn không chút động tâm, một bộ dáng tọa sơn quan hổ đấu, đem khung cảnh hỗn loạn chết chóc xung quanh dẹp ra khỏi tâm trí.
Không phải bọn hắn không muốn tiến vào, dụ hoặc đến từ truyền thừa của một Chí Tôn cường giả là vô cùng lớn, lớn đến mức các Linh Đế đại lão, thậm chí cả Chí Tôn cường giả chân chính cũng phải động tâm, nhưng bọn hắn biết rằng vội vã cũng chẳng có ích lợi gì. Thứ nhất đó là chỉ có Thánh Giai trở xuống mới có thể vượt qua được trận pháp ngăn cách mà tiến vào trong mộ táng, thứ hai không một ai biết thứ gì đang chờ đợi bọn hắn trong mộ táng cả, thay vì tự thân mạo hiểm, hãy để cho một đám cỏ rác kia đi trước, coi như là pháo hôi mở đường đi.
Chiến đấu xảy ra cũng nhanh mà kết thúc cũng nhanh, thực ra thì chiến đấu vẫn chưa hề kết thúc, chỉ là có xấp xỉ gần ngàn người, dựa vào tu vi mạnh mẽ của mình mà dứt ra khỏi tràng diện hỗn chiến kia, một đường thẳng tắp xông tới lối vào, mặc kệ xung quanh mình là địch hay là bạn, chỉ một lòng muốn tiến vào bên trong mộ táng rồi hẵng tính tiếp.
Một ngàn cường giả phá không lao tới, nghe thì có vẻ nhiều những thực tế thì bọn hắn cũng chỉ giống như một đám kiếm lít nhít nhỏ nhoi khi so sánh với sự đồ sộ hùng vĩ của cánh cổng mộ táng đã thực thể hóa kia, lúc này đã biến thành một vật thể cao hơn ba ngàn mét, chiều rộng phải hơn một ngàn mét có dư.
Hai ngàn mét, một ngàn mét, năm trăm mét, ba trăm mét..... Mắt thấy mục tiêu càng ngày càng gần, trên gương mặt của những người này xuất hiện đủ loại thần sắc phức tạp, nhưng không thể che giấu được sự hoan hỉ bên trong ánh nhìn của mỗi người. Chỉ là ngay khi cả bọn còn cách vòng xoáy không gian kia chưa tới một trăm năm mươi mét, từ đường chân trời bỗng nhiên lóe lên tia sáng, sau đó một đạo kiếm quang khổng lồ dài ngàn mét phô thiên cái địa ập tới, đi đến đâu liền nghiền nát không gian xung quanh thành từng mảnh vụn tới đó, khí thế khủng bố tuyệt luân tựa như ác quỷ đòi mạng.
“Ầm!!!!!”
Một tiếng nổ long trời lở đất vang lên, chấn động lan xa hàng vạn dặm, đại địa dưới chân rung chuyển như muốn sụp đổ. Gần một ngàn tên võ giả kia trong nháy mắt liền bị đạo kiếm quang kinh thiên kia nuốt chửng, thân thể lẫn linh hồn đều bị nghiền nát thành cặn bã, đến cả thời gian phản ứng hay rên lên một tiếng cũng không có, trực tiếp hôi phi yên diệt, tựa như một đám ruồi nhặng vô danh chứ không phải là những cường giả Thánh Giai uy thế tứ phương nữa.
Chuyện xảy ra quá bất ngờ, không một ai có thể lường trước được một biến cố như thế này có thể xảy ra, cơ mà nhờ vậy, tràng hỗn chiến kia liền tức thời bị dẹp yên, ai nấy đều thần hồn nát thần tính mà nhìn chằm chằm vào nơi vừa xuất hiện kiếm quang không dám xông lên. Khói bụi tản đi, để lộ một cảnh tượng khiến đại đa số người ở đây phải hít vào một ngụm khí lạnh, chỉ thấy từ đường chân trời phía đông kéo dài một mạch cho đến tận đường chân trời phía tây, đạo kiếm quang kia đã trực tiếp chia đại địa ra làm hai mảnh theo chiều song song với cánh cổng mộ táng, mặt đất bị lực lượng khủng bố đào thành một cái rãnh dài vô biên vô tận sâu không thấy đáy, chiều rộng ngót nghét gần hai trăm mét tựa như một cái khe núi.
Đám võ giả bị kiếm quang nuốt chửng thì khỏi cần phải bàn, đến cả một mảnh thịt vụn cũng không còn, có gì để nhìn ư? Lúc này bất kể là tán tu, thế lực cao thấp, thậm chí cả Thái Diễn Thánh Địa hay Vu Thần Sơn đều án binh bất động, nhìn chằm chằm vào cái khe núi vừa mới xuất hiện, không ai làm ra hành động gì, bởi vì ai nấy đều biết rõ rằng sắp tới kẻ chém ra một kiếm kia chắc chắn sẽ xuất hiện.
Cũng không để cho mọi người chờ lâu, chẳng biết từ bao giờ, ở ngay phía trước cánh cổng mộ táng, một thân ảnh xuất hiện một cách đột ngột tới mức không ai nhận ra được rằng ở đấy có người cho đến khi tận mắt nhìn thấy. Người này khoác lấy một bộ bạch y trắng như tuyết, không hoa văn rườm rà, không có những chi tiết trang trí, chỉ đơn thuần là một bộ bạch y mà ở bất kỳ cửa tiệm quần áo nào cũng có thể tìm thấy.
Nhưng một bộ y phục đơn giản khoác lên trên nam tử này lại mang theo một cỗ ý cảnh khác hẳn, hắn ta thân hình dong dỏng cao, không béo cũng chẳng gầy, cơ thể không đồ sộ nhưng chỉ nhìn thoáng qua cũng có thể thấy được vô số bắp thịt rắn chắc ẩn sau lớp vải tựa như kim loại. Tư thế của hắn cực kỳ tiêu sái, không hề có chút gò bó, cũng chẳng trang nghiêm, một tay buông lỏng, tay trái đặt hờ hững lên trên cán của một thanh kiếm dắt ngang eo như đang nghỉ ngơi, mái tóc bạc trắng dài quá nửa lưng bay phất phơ trong gió, gương mặt của hắn bị che đi một nửa bên dưới bởi một chiếc mặt nạ màu trắng có phần thô ráp tựa như thạch cao, trên tấm mặt nạ cũng không có đường rãnh hay lỗ hổng hở miệng, đơn thuần nhẵn nhụi che đi mặt thật đằng sau.
Nửa trên khuôn mặt của nam tử bạch y không có gì che đậy mà lộ ra bên ngoài, cơ mà chỉ nhìn vào thì cũng không ai có thể đoán được hình dáng của hắn tròn méo ra sao, bởi vì đến hai mắt của hắn cũng nhắm nghiền vào không hề hé ra nửa tia, nhìn không ra chút cảm xúc biến hóa nào.
Nam tử bạch y này vừa mới xuất hiện, chỉ cần không phải là người ngu cũng đều hiểu rằng đạo kiếm quang vừa rồi chính là đến từ trong tay của hắn mà ra, nhưng cũng không một ai dám có dị động gì. Không phải vì khí tràng của đối phương quá mạnh mẽ gây nên tác dụng chấn nhiếp, ngược lại, bạch y nam tử hoàn toàn không tỏa ra một chút khí tức nào, linh lực ba động, sinh khí, hô hấp, thậm chí cả sự tồn tại của hắn cũng cực kỳ mờ nhạt, tưởng chừng như hắn đã hòa vào không gian xung quanh, quay đầu đi không trực tiếp nhìn đối phương một cái là trong tâm trí lập tức không còn lại chút ấn tượng nào cả.
Sự việc kỳ quái ắt có trá, không một ai cho rằng người có thể phóng ra một chiêu liền đem gần ngàn vị Thánh Giai cường giả ép thành cám vụn có thể yếu ớt bao nhiêu, bét nhất cũng là cảnh giới Thiên Tôn đi. Đại đa số mọi người đều nghĩ vậy, ánh mắt đảo qua những đại lão Thiên Tôn đang khí định thần nhàn đứng đó, trong lòng lại càng khẳng định suy nghĩ của mình. Chỉ là chính những “đại lão” đó lúc này cũng đang toát mồ hôi hột, các ngươi nhìn ta làm gì, đừng nói là các ngươi cho rằng ta ở cùng một cấp bậc với cái tên kia nhé, mẹ nó một kiếm vừa rồi đến chính ta cũng không tiếp được, nhìn cái rắm!
Trong khi đó thì mấy vị Linh Đế siêu cấp cường giả hiện giờ cũng đang ngẩn người, đối phương hẳn cũng là tu vi Linh Đế, nhưng mà lão tử nhìn ngang ngó dọc một hồi cũng không thể thấy được tu vi của đối phương là ở tầng thứ nào, đây là chuyện quái quỷ gì?
“Ngươi là ai?” Đánh vỡ sự yên lặng chính là một vị lão tổ cấp Thiên Tôn đến từ một thế lực siêu nhất lưu, thực tế thì bản thân lão cũng không muốn bước ra làm chim đầu đàn, kẻ mù cũng có thể thấy được sự uy hiếp đến từ nam tử bạch y kia, lão già rồi nhưng không có nghĩa là không muốn sống thêm vài năm, chỉ là mệnh lệnh đến từ Linh Đế cường giả truyền âm, lão không thể không đứng ra.
Tử Phong không hề mở mắt, chỉ là hơi nghiêng đầu sang “nhìn” lão giả kia một cái, sau đó không lên tiếng, hoàn toàn coi đối phương thành không khí, biểu tình không ngạo mạn nhưng lại tỏ vẻ hơn hẳn một cấp bậc.
“Vị đạo hữu này làm như vậy hẳn là muốn chặn đường không cho ai tiến vào trong cổ mộ hết a?!” Đại Tế Tự của Vu Thần Sơn híp mắt nói, tuy là một câu hỏi nhưng đại ý trong đó lại thuần túy là khẳng định.
Một lời của y liền khiến chư vị võ giả giống như bừng tỉnh đại ngộ, nhìn tư thái của nam tử bạch y, chuyện này xem chừng là đến tám chín phần mười là sự thực, không thì ai ăn no rảnh rỗi xông ra làm như vậy vào lúc này, không thấy đến cả những thế lực cấp bá chủ như Thái Diễn Thánh Địa hay Thôn Thiên Ma Tông cũng không làm vậy à?
“Ngươi nói đúng, nhưng cũng nói sai!” Giọng nói có phần âm u của Tử Phong cất lên không hiểu sao khiến người nghe rùng mình một cái.
“Diêm La Đế Quân, ngươi rốt cuộc là muốn làm gì?!” Bạch Hạc Đế Quân đột nhiên bước lên quát.
Một lời của Bạch Hạc Đế Quân khiến đám võ giả chung quanh không khỏi ổn ào lên như ong vỡ tổ.
“Diêm La Đế Quân? Đây là ai?”
“Huynh đệ mấy tháng nay sống ở bên dưới hòn đá hay sao mà không biết đến vị Diêm La Đế Quân này?”
“Chưa từng nghe qua bao giờ! Có thể được gọi bằng hai chữ Đế Quân, tu vi của hắn ta hẳn phải là Linh Đế đi?”
“Nói nhảm, nếu không phải là Linh Đế cường giả mà dám tự xưng Đế Quân, không sợ có ngày Linh Đế đại lão thực sự tìm đến tận nhà một tay chụp chết à?”
“Chính Bạch Hạc Đế Quân cũng gọi y như vậy, hẳn là không sai đi?”
“Mấy tên cô lậu quả văn, để bản thần côn, à nhầm bản thần tôn lấy ngoại hiệu Vạn Sự Thông mà giảng giải cho ngươi sự tích của vị Diêm La Đế Quân này đi.....”
Tử Phong ngưng thần lắng nghe những thanh âm nhốn nháo kia, khóe miệng dưới lớp mặt nạ nửa cười nửa không cười, bờ môi hơi giật giật một chút, trong lòng âm thầm nhổ nước bọt Mai Thường Hi, biết rằng một trận này được dùng để đánh bóng tên tuổi bản thân, nhưng có cần thiết phải sắp xếp nhân thủ trà trộn vào để thổi phồng danh tiếng của hắn hay không?
Phải biết rằng đến gần một phần tư số thanh âm huyên náo kia chính là đang “phổ cập giáo dục” cho những người bên cạnh biết được “Diêm La Đế Quân là ai? Hắn ta có bao nhiêu ngưu bức?” này nọ và vân vân, nếu nói đây không phải là tác phẩm của Mai Thường Hi mới là gặp quỷ.
Chỉ là nàng đã làm như vậy, hiển nhiên đây là một phần trong kế hoạch, Tử Phong tuy không quá ưa thích nhưng vẫn sẽ tuân theo. Thực ra kế hoạch rất đơn giản, một mình hắn trấn giữ quan ải, không cho người khác tiến vào bên trong mộ táng, lấy “thực lực” của hắn thì việc này rất đơn giản. Nói là không cho người khác, thực ra chỉ bao hàm Thái Diễn Thánh Địa và những thế lực dưới trướng của bọn chúng, còn lại đều không quan hệ, vào thì vào, hắn không cần phải ngăn cản.
Đây chính là kế sách của Mai Thường Hi, vừa đảm bảo giảm bớt người cạnh tranh với tộc nhân Triệu gia, lại thừa dịp cho Tử Phong gây sự với Thái Diễn Thánh Địa, đồng thời để cho hắn nhất chiến thành danh, phải nói là một mũi tên trúng nhiều mục tiêu. Thực ra ngoại trừ Thái Diễn Thánh Địa, vẫn còn một Vu Thần Sơn thâm bất khả trắc, nhưng theo như nàng tính toán, Thần Kiếm Sơn Trang sẽ không tới đây, hai đại học viện lại càng không để ý tới sự vụ phía đông đại lục, Thôn Thiên Ma Tông ngược lại là sẽ có mặt, nhưng mục đích không phải là truyền thừa, mà là muốn ngáng chân Thái Diễn Thánh Địa, chỉ cần Tử Phong có thể chặn bọn chúng ở bên ngoài, Thôn Thiên Ma Tông cũng lười muốn tiến vào bên trong.
Ban đầu khi Tử Phong nghe Mai Thường Hi phân tích, hắn cảm thấy cực kỳ mâu thuẫn, tốt xấu gì cũng là truyền thừa của một Thương Hải Cảnh cường giả, Thôn Thiên Ma Tông sao có thể bỏ qua được? Nhưng rồi sau đó hắn mới vỡ lẽ, Ngọc Kiếm Chí Tôn một thân hạo nhiên chính khí, kiếm đạo sắc bén thẳng tiến không lùi, cùng với bàng môn tà đạo của Thôn Thiên Ma Tông giống như trống đánh xuôi kèn thổi ngược, thuần túy là cái gân gà, có lấy được truyền thừa cũng chẳng để làm gì.
Bạch Hạc Đế Quân kinh nghi bất định quan sát Tử Phong, lão thân là một vị Ngũ Tọa Linh Đế, ở trong Thái Diễn Thánh Địa cũng có địa vị nhất định, có thể biết được một vài tin tức chỉ cao tầng mới hiểu rõ, lão cũng đại khái biết được Diêm La Đế Quân nổi danh thiên hạ gần đây chính là kẻ thù của Thánh Địa, những việc mà hắn làm cũng một mực chỉ ra rằng hắn muốn hướng tới Thánh Địa để gây sự, hình dáng của đối phương cũng được Thánh Địa chỉ ra một cách rõ ràng, lão không khó để nhận ra.
Ban đầu Bạch Hạc Đế Quân biết được chuyện này cũng chỉ lắc đầu coi thường, diệt một vài cái siêu nhất lưu thế lực, trảm sát vài ba tên Cửu Bộ Thiên Tôn, thực lực đúng là Linh Đế, nhưng chỉ cần là Nhất Tọa Linh Đế cũng làm được, có gì mà phải lo lắng, thậm chí khi lão được đích thân Diễm Quang Chí Tôn dặn dò phải cẩn thận với kẻ này, ngoài mặt lão vâng vâng dạ dạ, nhưng trong lòng chẳng hề để ý.
Chỉ là hiện tại, Diêm La Đế Quân liền xuất hiện trước mặt, Bạch Hạc Đế Quân liếc nhìn một cái liền thu hồi tâm tư khinh thường của mình, từ trên người đối phương lão có thể cảm nhận được một sự uy hiếp cực kỳ mãnh liệt, trực giác của lão nói rằng kẻ này không hề đơn giản.
Đừng nghĩ rằng đây chỉ là lão nhát gan tự mình dọa sợ chính mình, cường giả đạt đến tầng thứ này, trực giác thập phần nhạy bén, có thể coi như là một phần thực lực chân chính, lão tin rằng mình không hề cảm nhận sai, đối phương chắc chắn sở hữu bản lĩnh có thể uy hiếp đến mình.
Đại Tế Tự của Vu Thần Sơn khi nghe đến mấy chữ Diêm La Đế Quân, hắn hơi tỏ ra nghi hoặc, sau đó biểu cảm giống như là vỡ lẽ, trên mặt xuất hiện một nụ cười hả hê nhìn về phía Bạch Hạc Đế Quân, một bộ dáng xem kịch vui khi người khác gặp họa. Vu Thần Sơn tuy không phải là tông môn mà giống như là một cái tôn giáo tín ngưỡng, nhưng tốt xấu gì cũng là một phần tử thuộc về Thôn Thiên Ma Tông, tin tức linh thông, dĩ nhiên biết được cái người gọi là Diêm La Đế Quân này chính là tử thù của Thái Diễn Thánh Địa, nghe nói có đến ba vị Linh Đế của Thánh Địa đã vẫn lạc trong tay người này, đối phương xuất hiện tại đây hiển nhiên là kẻ đến không thiện, mục tiêu chắc chắn là nhằm vào Thái Diễn Thánh Địa.
“Ồ, ngươi nói ta nói đúng mà cũng nói sai, xin được chỉ giáo nhiều hơn!” Đại Tế Tự có chút hứng thú nói, biểu hiện tràn đầy thiện chí giống như đang nói chuyện với huynh đệ tâm giao......được rồi, có thể là không đến mức đó, nhưng chính bản thân hắn nhìn Thái Diễn Thánh Địa không vừa mắt, kẻ địch của kẻ địch chính là nửa cái bằng hữu a, hắn không ngại tỏ ra hữu hảo với vị Đế Quân mới nổi danh này.
“Ngươi nói đúng, ta ở đây là để chặn không cho người tiến vào bên trong mộ táng, nhưng ngươi nói cũng sai, ngoại trừ Thái Diễn Thánh Địa cùng tất cả những người liên quan đến bọn chúng, ai muốn tiến vào ta cũng liền mặc kệ!” Tử Phong không hề có ý định muốn kết thân với ai, nhưng đánh mặt không đánh người tươi cười, Đại Tế Tự thân thiện như vậy, hắn cũng không phải là dạng người bất cận nhân tình, cười nhạt một tiếng liền trả lời.
Những người xung quanh nghe vậy liền thở phào một cái, không bị ngăn cản liền tốt, dù sao thì sau khi được “phổ cập giáo dục” chẳng ai muốn đối đầu với cái tên động một tí lại diệt toàn gia người khác như Tử Phong cả, còn đối phương vì sao muốn gây sự với Thái Diễn Thánh Địa, không ai quan tâm, quan tâm cũng chẳng để làm gì, thần tiên đánh nhau phàm nhân gặp nạn, ai mà không biết rõ đạo lí này chứ.
Trong khi đó thì sắc mặt của Bạch Hạc Đế Quân cùng đám thế lực dưới trướng Thánh Địa đi cùng kia trở nên vô cùng khó coi, nam tử này nửa chữ nói bậy cũng không có, nhưng hàm ý coi thường trong lời nói vô cùng rõ ràng, với tu vi Linh Đế của bản thân, hơn nữa lại được chính Bạch Hạc Đế Quân công nhận cái danh hiệu Diêm La Đế Quân, hiển nhiên là có tư cách khinh bỉ đám thế lực dưới trướng như bọn hắn, nhưng ai cho hắn ta cái tự tin để coi rẻ Thái Diễn Thánh Địa như vậy, thúc thúc có thể nhẫn nhưng thẩm thẩm không được a.
“Chỉ là hạng người vô danh tiểu tốt, ai cho ngươi lá gan để tới đây gây sự với chúng ta? Tại sao bọn ta lại không thể tiến vào bên trong?” Một vị Linh Đế tiến lên cười lạnh, hắn đến từ Đạo Cung, thế lực đỉnh cấp dưới trướng của Thái Diễn Thánh Địa, tu vi Nhất Tọa Linh Đế, hơn nữa cũng là thời gian gần đây mới đột phá, tuy nội tình không được đầy đủ, nhưng cũng vẫn là một vị Linh Đế cường giả a.
“Ngọc Kiếm Chí Tôn là một vị cường giả đáng kính, ngài ấy dù đã chết nhưng vẫn nghĩ đến hậu bối trong thiên hạ, mở ra mộ táng hòng có thể truyền thừa kiếm đạo của bản thân mình, tác thành cho võ giả trong thiên hạ. Mộ táng của một vị tiền bối có nhân cách đáng kính nể như vậy chỉ có thể cho phép người tiến vào, sao có thể tùy tiện cho mấy con chó bò vào chạy loạn được.” Tử Phong cười khặc khặc, mười phần trào phúng nói ra.
“Khốn kiếp, xem chiêu củ.....” Vị Linh Đế đến từ Đạo Cung mở miệng ra liền chửi bậy, trong tay xuất hiện một thanh trường thương, quát lên một tiếng.
Chỉ là hắn còn chưa dứt lời liền bị cắt đứt, một cái chớp mắt trước, Tử Phong vẫn đang đứng đó, khoảng cách giữa hai bên là hơn một ngàn năm trăm mét, không có động tĩnh gì xảy ra. Cơ mà thêm một cái chớp mắt nữa, đã thấy thân ảnh Tử Phong chẳng biết từ lúc nào đã tiếp cận cách hắn chỉ bốn trăm mét, hơn nữa, ở trong tầm nhìn của hắn, không chỉ có một Tử Phong, mà là trọn vẹn mấy chục thân ảnh của đối phương xuất hiện tứ phương tám hướng, trên trời, dưới đất, bên trái, bên phải, đằng trước, đằng sau, phía đông, phía tây, phía nam, phía bắc, tất cả chỉ như một đạo bóng mờ, không thể nhìn ra được đâu mới là chân thân.
Thêm một cái chớp mắt nữa, những đạo bóng mờ kia vẫn ở trong tầm nhìn của vị Linh Đế này, nhưng số lượng đã trực tiếp tăng lên gấp ba, tiếp cận xấp xỉ trăm đạo dư ảnh, nhưng cũng chính lúc này, hắn cảm thấy một cỗ nguy hiểm kinh khủng dâng lên trong đầu, thần thức nhạy bén bắt được một sự hiện diện đột ngột tựa như từ trong hư không bước ra xuất hiện ngay trên đầu mình, lông tóc trên người hắn dựng đứng hết cả lên, hắn dùng hết sức bình sinh của mình để di động cơ thể, lúc này thì bất kể là linh lực lưu chuyển, cơ bắp trong người đều được hẳn đẩy lên đến mức cực hạn, chỉ để chính mình có thể nhanh chóng cúi gập người xuống rồi lăn một vòng.
Nói thì chậm mà diễn biến thì nhanh, hai cái chớp mắt thì có thể hao tốn bao nhiêu thời gian chứ, ở trong sát na ngắn ngủi dài chưa đến một phần ngàn của một giây đó, Tử Phong trực tiếp vượt qua cự ly hơn một ngàn năm trăm mét, xuyên thẳng vào giữa trận địa của Thái Diễn Thánh Địa, dùng một tốc độ bất khả tư nghị mà nhằm thẳng vào tên Linh Đế vừa rồi mà bổ ra một kiếm.
Một kiếm này không hoa lệ, cũng không có ý cảnh lợi hại, chỉ đơn thuần là một kiếm mà trẻ con vừa mới tập võ cũng có thể vung ra được, thậm chí động tác có khi còn đẹp mắt hơn, nhưng một kiếm này của Tử Phong, nhanh, rất nhanh, nhanh đến cực hạn, tốc độ khủng bố tới độ người khác còn chưa kịp phản ứng, đại não còn chưa phân tích được thông tin đưa vào, thì hắn đã tiếp cận được đến mục tiêu.
Tiếng kiếm khí oanh minh rít lên chói tai, Tử Phong từ phía trên cao quét ngang một kiếm, kiếm khí không đánh trúng mục tiêu mà phóng thẳng xuống mặt đất, trong nháy mắt liền lật tung đại địa lên trời, kiếm khí sắc bén xuyên thấu tạo thành một cái rãnh dài mấy chục mét sâu xuống lòng đất không thấy đáy.
Thời gian giống như là một thước phim quay chậm, khi mà mỗi người đã kịp làm ra phản ứng, cơ thể chậm chạp quay lại nhìn vào chỗ Tử Phong vừa mới hiện thân vung kiếm, thì thân hình của hắn tựa như không hề bị ảnh hưởng, động tác vẫn vô cùng nhanh nhẹn, hắn khẽ đạp chân một cái, cả người hóa thành một đạo bóng mờ di chuyển theo hình zic zac, tốc độ nhanh tới mức để lại vô số tàn ảnh sau lưng, không gian nơi hắn đi qua phát ra âm thanh giòn vang như thủy tinh vỡ vụn, hắn ngược lại không truy sát tên Linh Đế lắm mồm kia nữa, mục tiêu trực tiếp đặt lên người mấy tên Thiên Tôn đang đứng ở phía sau.
“Roẹt!!”
Một đạo cuồng phong bạo vũ cất lên, Tử Phong không biết từ lúc nào đã trở lại vị trí cũ của mình, kéo theo một đạo không gian liệt phùng đi theo sau, tốc độ di chuyển nhanh tới mức người ở đây không thể bắt kịp, chỉ có những vị cường giả Linh Đế là có thể miễn cưỡng nhìn ra được tàn ảnh mà thôi.
Trong tay Tử Phong lúc này chính là thanh tachi đã rút ra khỏi vỏ, hắn nhàn nhã vẩy lưỡi kiếm một cái, bắn xuống đất một tia máu tươi sau đó chậm rãi tra kiếm vào vỏ, miệng khẽ lẩm bẩm
“Phán Quyết!”
“Cạch!”
Thời điểm kiếm của hắn trở lại vỏ một cách hoàn toàn, phát ra một tiếng động nhẹ, đột nhiên, ba tên cường giả Thiên Tôn thuộc về trận doanh của Thái Diễn Thánh Địa hự lên một tiếng, huyết nhục trên người nổ tung thành hàng ngàn mảnh thịt vụn văng tung tóe khắp nơi, có thể nhìn thấy được mỗi một miếng thịt đều vô cùng chỉnh tề giống như đồ tể thái thịt, xương cốt bên trong sạch sẽ không dính lấy một mảnh thịt thừa, đồng thời ngay sau khi huyết nhục bay tứ tung, từng đoạn xương cốt trên người ba tên Thiên Tôn này cũng đứt đoạn thành hàng trăm mảnh đồng đều rơi lả tả xuống mặt đất, mùi máu tanh bốc lên cực kỳ nồng đậm, khí tức của bọn hắn hoàn toàn tiêu tán, thần hồn cũng tan thành mây khói, chân chính hình thần câu diệt!
(Tachi trong lịch sử được coi là tổ tiên của Katana hay còn gọi là kiếm Nhật hay thấy trên phim ảnh. Vì được cho là bản gốc của katana nên độ dài, kích thước lưỡi đao hay thiết kế đều có phần tương tự với katana nhưng tachi về cơ bản là có chiều dài, trọng lượng cao hơn katana nhưng lưỡi lại mảnh nhỏ hơn, phương thức sử dụng cũng khá là tương tự với mặt kiếm chỉ có 1 lưỡi sắc bén, với tachi thì tác chiến ở hoàn cảnh rộng rãi sẽ tốt hơn, còn katana thích hợp hơn khi sử dụng cận chiến khoảng cách gần hoặc không gian hẹp do chiều dài ngắn hơn, ai có nhã hứng tìm hiểu thêm thì có thể google, ta chỉ nói thế này thôi)
--------------------
Đa tạ đạo hữu Nguyễn Minh Tuấn đã hảo tâm donate ủng hộ 80k kim tệ, và ko phụ lòng đạo hữu, ta liền ra chương ngay, chương dài gấp đôi bình thường hẳn hoi!
Nói vậy thôi chứ thực ra hôm thứ tư vừa rồi mới đi khám lại, nhét một mớ thuốc vào mông, à nhầm vào người, về nhà mệt như cẩu, ko muốn làm gì cả, tối hôm qua mới mò dậy viết lách được một tí, may mà linh cảm tràn tới, cào phím đủ năng suất a.
Cầu mong nhận được sự ủng hộ của các vị độc giả để lấy thêm động lực đập mặt vào bàn phím ra chương!
- Ngân hàng Techcombank
Số TK 19035576569016
Chủ TK Doan Tuan Dat
- Ví Momo 0336786709
Chủ TK Doan Tuan Dat
Danh Sách Chương: