Mục lục
Cuồng Huyết Thiên Ma
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tử Phong mở mắt ra, trước mặt hắn lúc này là một gương mặt la lỵ đích thực, nhưng nếu coi nhẹ tiểu la lỵ này thì chắc chắn sẽ phải trả giá đắt, đó chính là cung phụng trưởng lão của Lăng Hư Cung, Diệu Yên.

“Tỉnh rồi à, nãy giờ ta gọi ngươi mãi mà không thấy động tĩnh gì cả, thấy thế nào rồi, cơ thể có không ổn ở đâu không?” Diệu Yên thấy Tử Phong tỉnh dậy liền cười nói.

Nãy giờ mải nhớ lại những gì đã xảy ra, với cả bị cơn đau đầu gây xao lãng, Tử Phong lúc này mới nhận ra mình đang ở đâu. Hiện tại hắn đang nằm trên một chiếc giường trắng muốt, trên người là một chiếc chăn mỏng đắp hờ, xung quanh là một căn phòng không một bóng người, đúng hơn thì có hai người, đó là hắn cùng với Diệu Yên.

Ngó nghiêng xung quanh một hồi, Tử Phong mới nhíu mày nói: “Ta đang ở đâu?”. Lúc nói chuyện, hắn chợt cảm giác thấy trên mặt mình có chút thông thoáng, hắn liền giật mình đưa tay lên sờ sờ, sau đó vội vã nói: “Ngươi lột mặt nạ của ta ra??”

“Ngươi hiện đang ở trong một thị trấn gần chiến trường, nơi này là một căn nhà dân được bọn ta trưng dụng để đặc biệt làm nơi chữa thương cho ngươi, nhưng mà khi bọn ta đưa ngươi đến đây thì không thấy có vết thương nào cả, nên đành để ngươi nằm lại đây chờ tỉnh lại. Với cả bình tĩnh, ai lột mặt nạ của ngươi chứ, sau khi ngươi vừa nằm xuống thì chiếc mặt nạ của ngươi biến thành một đoàn chất lỏng màu đen sau đó chảy đi đâu rồi.” Diệu Yên nhún vai nói.

Tử Phong nghe vậy liền gật gù ra vẻ đã hiểu, có vẻ như Thiên Ma Diện của hắn đã tự động ẩn mình khi hắn hôn mê chứ không phải là bị ai đó lột bỏ, chỉ là hiện tái hắn có một vấn đề cần quan tâm hơn.

“Tất cả mọi người đã nhìn thấy mặt ta rồi à??”

“Không, có mỗi mình ta thôi, lúc đó ta đang ở đây trông chừng ngươi nên mới thấy, còn những người khác đều bận bịu đủ thứ việc rồi, làm thế nào mà đủ rảnh rỗi mà ở đây được.”

Nghe Diệu Yên nói, Tử Phong liền thở phào nhẹ nhõm, tuy rằng hắn dù có bị lộ mặt thì cũng không phải vấn đề gì lớn, nhưng từ kiếp trước cho đến kiếp này, giấu mặt chính là thói quen đã ăn sâu vào máu tuỷ của hắn rồi, muốn bỏ cũng không được, hơn nữa hắn luôn có cảm giác rằng khuôn mặt thật của mình không nên để lộ ra nhiều, bằng không thì sẽ có rắc rối, cũng không biết linh cảm này tới từ đâu, nhưng thêm một việc không bằng bớt đi một, hắn cứ che giấu cho lành.

À mà khoan đã, Tử Phong phát hiện ra trong lời nói của Diệu Yên có vấn đề: “Nếu tất cả đều bận bịu, tại sao cô lại ở đây trông chừng ta chứ, cô là cung phụng trưởng lão, là Thánh cấp cường giả đó, tại sao lại ở đây trông chừng một tên đội trưởng quèn như ta??”

“Đội trưởng quèn?? Ừ, một tên đội trưởng Ám Vệ quèn với tu vi Bán Tôn nhưng không coi ai ra gì, đơn thương độc mã lao vào giữa trăm vạn quân địch, giết người như thái rau chặt dưa, một chiêu giết chết mấy trăm Vương cấp, một kiếm chặt mấy vạn binh lính thành hai nửa. À mà ta còn chưa kể đến một đường kiếm quang trảm phá thiên không, đem mấy trăm vạn binh lính biến thành thịt vụn, mấy ngàn Vương cấp cao thủ chết không toàn thây, rồi cuối cùng là hàng vạn tia sét nướng chín mấy trăm tên Vương cấp còn sống sót. Chậc, ngươi có biết ngoài kia ít nhất cũng có đến mấy trăm vạn người muốn làm một tên đội trưởng quèn như ngươi không?” Diệu Yên khinh bỉ nói.

Đối với mấy lời của Diệu Yên, Tử Phong chỉ có thể gãi đầu cười trừ, xác thực là lúc đó hắn có hơi điên cuồng, “lỡ tay” tung ra hai đại chiêu cùng một lúc, nếu không phải nhờ bản thân có tận hai Kết Tinh có thể khôi phục linh lực trong nháy mắt thì chắc bản thân hắn cũng đã táng thân nơi sa trường rồi.

"Mà khoan đã, ta đã hôn mê bao lâu rồi??" Tử Phong chợt nhớ ra một chuyện quan trọng, liền vội vàng hỏi.

"Cũng không lâu lắm, mới có vài canh giờ thôi." Diệu Yên nói.

"May quá, vẫn còn kịp." Tử Phong thở phào, Sinh Tử Quyết của hắn có thể hấp thụ tử khí để gia tăng tu vi, ở trường hợp của hắn thì chính là điểm kinh nghiệm, vốn bình thường nó sẽ tự động hấp thu tử khí mỗi khi hắn giết người, nhưng vì tử khí có thể ảnh hưởng tới tinh thần hắn theo chiều hướng tiêu cực, Tử Phong đã dừng cái năng lực tự động hấp thu nó lại, tránh cho việc lúc hắn giao chiến lại tự nhiên nổi điên. Lúc trước một chiêu Phá Thiên Trảm của hắn với uy lực kinh thiên đã giết chết đến mấy trăm vạn binh lính, tuy rằng tu vi của bọn chúng đa phần chỉ là Sĩ cấp Sư cấp, nhưng tích tiểu thành đại, tử khí của mấy trăm vạn người vẫn là một số lượng khổng lồ, so với hắn giết chết mấy ngàn Vương cấp thì chỉ có hơn chứ không kém.

Nhưng tử khí nếu để quá lâu thì sẽ tan biến vào thiên địa, trừ khi nơi đó có hoàn cảnh địa lí đặc thù giúp lưu trữ tử khí, chiến trường cũng là một nơi tương tự như thế, nhưng ở thảo nguyên nơi xảy ra trận chiến vừa rồi, đó chỉ là chiến trường tạm thời, hiển nhiên không phải là nơi có thể lưu trữ tử khí được lâu, mới có mấy canh giờ trôi qua, hẳn là tử khí vẫn chưa tiêu tán hết, hắn cần phải nhanh chóng tới đó để hấp thu.

"Kịp làm cái gì cơ??" Diệu Yên ngờ vực hỏi.

"Không có gì, từ đây ra chỗ chiến trường lúc nãy đi hướng nào." Tử Phong từ trên giường lao xuống, vừa mới đặt chân chạm đất liền hỏi.

"Đi về hướng tây bắc mấy chục cây số là tới, nhưng mà ngươi định ra chiến trường làm cái gì, Xuất Vân đế quốc rút binh rồi, đúng hơn là cũng chả còn bao nhiêu binh lực mà rút, ở đó chỉ toàn là xác chết mà thôi, cũng chỉ có người của ta đang ở đó dọn dẹp, ra đấy để làm gì??"

"Tò mò quá đấy, ta đi trước, nếu Lăng Phong hay ai đó tới đây tìm thì cứ nói là ta đang ở chiến trường ban nãy, giờ thì ta đi trước." nói đoạn Tử Phong tung mình nhảy ra khỏi cửa sổ, ở bên ngoài quả nhiên là như lời Diệu Yên nói, đây là một ngôi làng nhỏ, trước mặt hắn lúc này là những thường dân tất bật chạy qua chạy lại, quân lính của Bắc Hoàng Quốc di chuyển khắp nơi có vẻ bận rộn, hiển nhiên là nơi này đã trở thành một trong những nơi đóng quân tạm thời của quân đội Bắc Hoàng Quốc.

Cũng không có thời gian để ý nhiều xung quanh, Thiên Ma Dực ngay lập tức mọc ra trên lưng Tử Phong, hắn nhún mình nhảy lên không trung mấy ngàn mét, đôi cánh sau lưng vỗ nhẹ, sau một tiếng nổ vang vọng trời đất như sấm sét, thân hình hắn hóa thành một đạo tàn ảnh phá không bay đi. Ngay sau khi hắn vừa mới bay đi, Diệu Yên từ bên trong căn nhà chậm rãi đi ra, đưa mắt nhìn theo phương hướng Tử Phong vừa bỏ đi, miệng lẩm bẩm: "Hắn đi đến đó làm gì nhỉ?"

Khoảng cách từ ngôi làng tới đại thảo nguyên là mấy chục cây số, nhưng với Chỉ Xích Thiên Nhai của Tử Phong thì chỉ mất chưa đến một phút để hắn bay tới nơi. Vừa tới nơi, hắn có thể thấy rất nhiều binh lính của Bắc Hoàng Quốc đang làm công việc thu dọn chiến trường, xác chết của hai phe được xếp gọn lại chất thành đống để mang đi tiêu hủy, tránh phát sinh mầm bệnh, giáp trụ, vũ khí còn sót lại thì được thu thập cẩn thận, không để bỏ phí một chút nào. Tất cả mọi người thấy Tử Phong bay tới đều nhất tề dừng tay lại, tò mò nhìn hắn, kí ức của họ về một vị chiến thần đơn thương độc mã hủy diệt đại quân của Xuất Vân đế quốc vẫn còn nguyên như mới, bọn họ nhìn hắn mà trong lòng không khỏi kính nể.

Nhưng không một ai bước tới hỏi chuyện hắn, thứ nhất bởi vì hắn không phải là người thật sự thân thuộc với bọn họ, thứ hai là bởi vì khí tức của hắn lúc này không hề thu liễm, một thân tu vi Bán Tôn với khí thế khủng bố khiến họ kiêng dè, không dám tới gần. Tử Phong phớt lờ ánh mắt tò mò của những binh lính xung quanh, hắn hạ xuống mặt đất, nhìn xung quanh một chút. Sau khi đã nhìn kĩ khung cảnh xung quanh, hắn thầm cảm thán sức phá hủy khủng khiếp của Phá Thiên Trảm, không ngờ lại có thể biến một mảnh thảo nguyên rộng lớn trở thành hình dạng giống như tận thế như thế này.

Cảm thán thì cảm thán, hắn vẫn không quên lí do mà hắn tới đây, hít sâu một hơi, Tử Phong cảm nhận tử khí nhàn nhạt bốc lên trong không khí ở đây, hắn liền nở một nụ cười sung sướng, có thể chứ, tuy rằng đã tiêu tán đi gần hết, nhưng tử khí còn vương lại nơi đây vẫn còn khá nhiều, quá đủ để cho hắn hấp thu. Thân ảnh Tử Phong dần dần bay lên không trung, Sinh Tử Quyết mở ra, tử khí xung quanh chiến trường giống như bị một thứ gì đó thu hút đồng loạt tràn về phía hắn giống như thủy triều.

Không khí xung quanh chợt biến động, từng cơn gió bắt đầu nổi lên, dần dần biến thành một cơn gió xoáy xung quanh chỗ Tử Phong đang đứng, trong cơn gió mang theo tử khí nồng đậm khó tả, người bình thường nếu hít phải không khí này thì chắc chắn sẽ bị tử khí xâm nhập tinh thần, nhẹ thì phát điên, nặng thì trực tiếp tử vong. Binh lính xung quanh nhận thấy dị trạng liền kêu lên mấy tiêng sợ hãi, vội vàng bỏ chạy, tránh xa khỏi nơi Tử Phong đang đứng, bằng không thì dù họ có là võ giả đi chăng nữa thì cũng không chịu nổi tử khí nồng đậm đến như vậy.

Tử Phong như giao long hấp thủy, điên cuồng thôn phệ tử khí, từng luồng tử khí tinh thuần theo quá trình vận chuyển của Sinh Tử Quyết mà dũng mãnh tiến vào thể nội hắn, trong nháy mắt liền bị Sinh Tử Quyết đồng hóa, biến thành từng luồng linh lực tinh thuần tiến nhập đan điền, điểm kinh nghiệm của hắn cứ như vậy mà đề thăng một cách chóng mặt.

- 65%......70%....80%... 99%..

Thanh kinh nghiệm của vô cùng nhanh chóng mà đạt tới ngưỡng 99%, sau đó thì dừng lại không nhúc nhích, bất kể hắn có hấp thu thêm bao nhiêu tử khí thì cũng không thay đổi mảy may. Hấp thu tử khí nãy giờ, nói tinh thần của Tử Phong không bị ảnh hưởng thì là nói láo, lúc này cảm giác điên cuồng khát máu là thứ duy nhất mà hắn có thể cảm nhận được, theo đà tử khí được hấp thụ, cảm giác này càng ngày càng trở nên mãnh liệt tới mức Tử Phong hắn khó có thể kiềm chế nổi bản thân mình nữa. Nhận thấy tinh thần của mình bắt đầu mất kiểm soát, hơn nữa dù hắn có hấp thu thêm tử khí thì cũng không thể tiến giai, có vẻ như là hắn đang bị mắc kẹt ở tu vi hiện tại vì một lí do nào đó, Tử Phong liền dừng việc hấp thu tử khí của mình lại.

Tử khí trên chiến trường ngừng bạo động, cơn gió xoáy vừa được Tử Phong tạo nên không có gì duy trì trong nháy mắt liền tan biến. Tử Phong hạ xuống mặt đất, cảm giác khát máu mãnh liệt trong đầu khiến hắn vô cùng khó chịu. Cố nén ham muốn giết chóc trong người, Tử Phong mặc kệ ánh mắt kì quái của đám binh lính xung quanh, hắn cứ thế ngồi thẳng xuống đất, khoanh chân xếp bằng, bình ổn linh lực đang sôi trào trong thể nội.

Đến Tôn cấp, muốn đột phá, phải dựa vào thể ngộ của bản thân đối với âm dương chi lực, sau đó câu thông với thiên địa, hóa thân mình trở thành thiên địa, từ đó mới đạt tới cấp bậc Tôn cấp. Khi làm được điều đó, Tôn cấp võ giả có thể câu thông thiên địa, mượn dùng lực lượng của thiên địa trở thành lực lượng của bản thân, lấy ví dụ một Vương cấp có lượng linh lực tương đương với một Tôn cấp, nhưng tên Vương cấp chỉ tung ra 10 chiêu vũ kĩ là đã cạn kiệt linh lực, trong khi Tôn cấp có thể tung ra cả trăm chiêu mà không mệt mỏi, đó là bởi vì hắn ta còn không có sử dụng linh lực của bản thân, hoàn toàn nhờ vào lực thiên địa.

Tử Phong sở hữu hệ thống, bản thân hệ thống có thể bỏ qua những thứ giống như là bình cảnh mà trực tiếp để cho hắn tấn cấp, ở Vương cấp hắn cũng đã trải nghiệm qua năng lực nghịch thiên này của hệ thống rồi, nhưng vì một lí do gì đó, hiện tại hắn đang là Bán Tôn đỉnh phong với 99% ở thanh kinh nghiệm, nhưng hệ thống lại không hề bỏ qua bình cảnh như bình thường mà lại dừng việc tăng kinh nghiệm, khóa chặt hắn ở lại tu vi hiện tại.

Cơ mà hệ thống không giúp Tử Phong thì sao, hắn đúng là có phụ thuộc vào hệ thống, nhưng không phải là hắn hoàn toàn trông cậy vào hệ thống làm hết tất cả, nếu không có hệ thống thì hắn không làm được gì, hắn chỉ đơn giản là sử dụng những gì mình có mà thôi. Dù không có hệ thống, chẳng lẽ hắn lại bó tay chịu chết sao, nếu hệ thống không giúp hắn thăng cấp, hắn sẽ tự mình lĩnh ngộ rồi đột phá!

Bản thân Tử Phong đã bỏ qua cái bước lĩnh ngộ âm dương chi lực, nhưng sau khi hắn đạt tới Vương cấp, hệ thống đã tự động bổ sung thể ngộ về âm dương chi lực cho hắn, vậy nên so với Vương cấp khác, thì xét về mặt lĩnh ngộ hắn không thua một ai cả, bây giờ hắn chỉ còn một việc nữa đó là câu thông thiên địa, mượn lực lượng của thiên địa biến thành của riêng, từ đó đột phá trở thành Tôn cấp võ giả. Nói thì dễ, nhưng dù lực lĩnh ngộ của hắn có kinh người tới mức nào, tự nhiên bảo hắn phải lĩnh ngộ một thứ gì đó mà hắn chưa từng cảm nhận được là một việc khó khăn.

Tử Phong xếp bằng trên mặt đất, tâm tình tĩnh lặng như mặt nước hồ mùa thu không gợn sóng, mọi chuyện xảy ra ở ngoại giới bị gạt bỏ khỏi tâm trí hắn, hiện tại hắn chỉ có một cảm nhận duy nhất đó là sự tĩnh lặng, những ham muốn tiêu cực vì hấp thụ tử khí đã bị hắn cứng rắn đè nén xuống.

Hai thân ảnh từ trên trời giáng xuống mặt đất không xa nơi Tử Phong đang đả tọa, đích thị là Diệu Yên cùng với Lăng Phong. Nhìn thấy Tử Phong đang ngồi xếp bằng trên mặt đất, Lăng Phong nhíu mày nói: "Hắn ta đang làm cái gì vậy??" nói đoạn muốn tiến lên chạm vào Tử Phong.

Ngay khi bàn tay của hắn chuẩn bị chạm vào vai Tử Phong, một cánh tay nhỏ nhắn nắm chặt lấy cổ tay hắn, Diệu Yên nhìn hắn lắc đầu nói: "Đừng quấy rầy hắn ta, ngươi thủ cảm nhận một chút đi."

Lăng Phong nghi hoặc nhìn Diệu Yên, sau đó hướng ánh mắt về phía Tử Phong, thoáng cảm nhận một chút sau đó bật thốt: "Cảm giác này...chẳng lẽ hắn ta đang muốn đột phá Tôn cấp??"

"Đúng vậy, nếu quấy rầy hắn lúc này thì rất có thể sẽ khiến hắn tẩu hỏa nhập ma, tuy rằng nếu hắn đột phá thành công thì chúng ta sẽ không có người dưới Tôn cấp để đối phó với đối phương, nhưng mà xét đến việc mấy ngàn Vương cấp của đối phương đã bị hắn làm cỏ, việc này sẽ không đáng ngại lắm."

"Vấn đề không nằm ở chỗ đó, trưởng lão không biết thì thôi, hắn ta mới đột phá lên Bán Tôn gần đây mà thôi, cảnh giới còn chưa vững sao có thể đột phá Tôn cấp, nếu thất bại thì thương tổn nhận được sẽ không nhỏ đâu. Chẳng thà chúng ta mạo hiểm tìm cách đánh vỡ quá trình minh tưởng của hắn còn hơn là để hắn đột phá Tôn cấp một cách vội vàng như thế này." Lăng Phong sốt sắng nói.

"Hừ, đừng có suy xét Tử Phong theo lẽ thông thường, ngươi có thấy tên nào chưa ổn định cảnh giới mà có chiến lực thông thiên như hắn ta chưa, hơn nữa tuy rằng mới gặp hắn không lâu nhưng ta biết hắn là một người có suy nghĩ chu toàn, hắn sẽ không làm nếu không nắm chắc đâu, cứ bình tĩnh mà theo dõi hắn đi, rất có thể hắn sẽ cần trợ giúp đó, chúng ta cần phải ở đây canh chừng không cho người khác quấy rầy hắn." Diệu Yên nheo mắt nói.

Nàng vừa dứt lời, khí thế trên người Tử Phong đột ngột xảy ra dị biến, từ bình hòa như mặt nước phẳng lặng trong nháy mắt liền trở nên mãnh liệt như núi lửa phun trào, khiến cả hai người không hẹn mà cùng hướng ánh mắt về phía Tử Phong

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
H
hahahahaha31 Tháng mười, 2022 03:47
hôm nay chx ra chương ms nx à?Hóng quá tác ơi
H
hahahahaha31 Tháng mười, 2022 03:47
hôm nay chx ra chương ms nx à?Hóng quá tác ơi
TT
Trọng Trần22 Tháng chín, 2022 02:51
Nhanh nhanh ra thêm đi tác giả ơi. Ra ít quá đọc không đã
VT
Vũ Thủy04 Tháng chín, 2022 05:14
Cho main tăng tu vi quẩy cho nó đã nào tác giả ơi
ĐXT
Đậu xanh tác giả25 Tháng tám, 2022 15:18
Hơi lâu chưa lên tu vi rồi tác cho main vào linh đế cho nó sung
LDH
Lê Dương Hoàng An16 Tháng tám, 2022 07:47
truyện hay vãi, ngày nào cũng hóng nè tác ơiiiiiiiiiiiiiiiiii
LDH
Lê Dương Hoàng An03 Tháng tám, 2022 15:31
tui thấy lâu quá chưa ra tưởng drop luôn rồi chứ tui ngày nào cũng hóng :)))
HN
Hiệp Nguyễn01 Tháng tám, 2022 14:16
Tác có việc thôi ông nên ko ra chap thường được.vừa ra 2 chap mới kìa.
LDH
Lê Dương Hoàng An30 Tháng bảy, 2022 16:59
ra đi 1 siêu phẩm T_T
LDH
Lê Dương Hoàng An22 Tháng năm, 2022 03:57
Chắc drop luôn r :))
MT
minh trần19 Tháng năm, 2022 15:14
Ad ra chương mới đi
MT
minh trần19 Tháng năm, 2022 15:14
Ad ra chương mới đi
AN
Anh Nguyễn09 Tháng ba, 2022 00:42
Tại sao giờ này vẫn chưa có chương mới vậy tác giả. Đã là 9/3 rồi mà vẫn chưa có chương mới
AN
Anh Nguyễn09 Tháng ba, 2022 00:42
Tại sao giờ này vẫn chưa có chương mới vậy tác giả. Đã là 9/3 rồi mà vẫn chưa có chương mới
AN
Anh Nguyễn09 Tháng ba, 2022 00:42
Tại sao giờ này vẫn chưa có chương mới vậy tác giả. Đã là 9/3 rồi mà vẫn chưa có chương mới
AN
Anh Nguyễn09 Tháng ba, 2022 00:42
Tại sao giờ này vẫn chưa có chương mới vậy tác giả. Đã là 9/3 rồi mà vẫn chưa có chương mới
TT
Tuấn Trần26 Tháng hai, 2022 14:35
1 tháng chắc tác ra dc 5 chương quá. Đọc vầy ngóng đến lúc xuống lỗ chắc đến đại kết cục
NHD
Nguyễn Hữu Danh20 Tháng hai, 2022 15:17
lâu có chap quá tác giả ơi
KG
Kẹo Gp09 Tháng một, 2022 13:33
Hay mà lâu có chap quá
H
hangsong31 Tháng mười hai, 2021 01:44
Bộ này thấy cũng hay! Logic truyện tác giả có quyền đưa ra theo dòng ý tưởng của bản thân người viết. Trí tưởng tượng của người viết phong phú và có những chuyển biến câu truyện khá hay ++++
*☠
*•.¸♡√ũ ☠❦29 Tháng mười hai, 2021 08:56
Mới đọc 90c nhưng thấy nv9 đáng ra phải chết rất nhiều lần rồi, nhưng mỗi khi thoát khỏi cái chết toàn ảo vãi, mấy đứa muốn giết nv9 toàn lão tổ sống rất lâu mà 1 nữa nít ranh cũng ko giải quyết dc. Mà nv9 yếu nhưng hay thể hiện + vượt cả 2 đại cấp ko giết dc nv9 thế tụi kia tu kiểu gì vậy? Logic bộ này theo ko dc nên bỏ
BT
Buông Tay11 Tháng mười hai, 2021 08:07
Hóng quá hóng quá nghiệ mất r
BT
Buông Tay10 Tháng mười hai, 2021 11:21
Mong ad ra truyện liên tục hóng quá
VQ
Việt Quý03 Tháng mười hai, 2021 15:57
Chán, truyện viết liền một mạch ít cách xuống dòng đọc mỏi cả mắt, chán nên chỉ đọc lướt
VQ
Việt Quý03 Tháng mười hai, 2021 15:57
Chán, truyện viết liền một mạch ít cách xuống dòng đọc mỏi cả mắt, chán nên chỉ đọc lướt
BÌNH LUẬN FACEBOOK