Mạc Tầm Chu cau mày, hắn đè cậu xuống sau đó...... hắn ngủ rồi!
''........?''
''Ê, Chu Chu??? Mạc Tầm Chu???''
''..........''
Thẩm Gia Ý ngửa mặt lên nhìn trần nhà, cậu chớp mắt hai cái sau đó chấp nhận hiện thực, đỡ Mạc Tầm Chu đang nằm trên người mình xuống. Đưa ngón tay rụt rè sờ nhẹ hình xăm đáng sợ giữa lưng hắn, Thẩm Gia Ý bình tĩnh sắp xếp lại suy nghĩ của mình.
Trong nguyên tác thì boss phản diện có một hình xăm con rắn. Thẩm Gia Ý sau khi xuyên vào cuốn tiểu thuyết máu chó này gặp Mạc Tầm Chu thì nghĩ rằng hắn chỉ là một pháo hôi nhỏ bé. Boss phản diện không được đề cập tên, chỉ khi nam chính và nam phụ nhìn thấy hắn mới biết là người quen.
''......''
Tuy không liên quan lắm nhưng tự nhiên thấy hình xăm trên lưng Mạc Tầm Chu cũng hơi ngầu ngầu.
''......''
Xùy xùy~~~
E hèm!!! Câu hỏi đặt ra là tại sao Mạc Tầm Chu lại thích cậu! Rõ ràng trong nguyên tác Mạc Tầm Chu hay boss phản diện say mê nữ chính đến bệnh hoạn mà?
''......''
Không lẽ là do hành vi bắt nạt của nguyên chủ cộng với hành vi ngang ngược của cậu khiến Mạc Tầm Chu cảm thấy oán hận nên muốn dựng kế hoạch trả thù hả ta? Có vẻ không đúng lắm nhỉ? Nếu là Mạc Tầm Chu pháo hôi thì sẽ xây dựng kế hoạch khiến cậu đau khổ, nhưng đây là Mạc Tầm Chu phản diện đó!!!! Nếu là hắn thì chỉ cần ném cậu xuống biển cho cá ăn là được chứ cần gì xây nhà tù hình trái tim chứ???!!!
''Hầy~~''
Thôi được rồi, ông cha ta có câu ''Không có việc gì khó'', còn nếu có thì bỏ qua!
Mấy thứ như này phải để lúc tỉnh táo mới nghĩ thông được chứ Thẩm Gia Ý bây giờ buồn ngủ quá rồi, phải tắm rửa rồi nghỉ ngơi thôi. Tắm qua loa xong thì Thẩm Gia Ý leo thẳng lên giường nằm. Rất nhanh sau đó cậu đã chìm vào giấc ngủ. Mạc Tầm Chu lẫn Thẩm Gia Ý trong vô thức đều hướng về phía đối phương mà cuốn lấy nhau.
Một đêm trôi qua~~~
À không, đó là ở đây thôi chứ ở quán karaoke thì không.
''Hú Hú~~ Tội cho cô gái đó lại một lần yêu anh~~~~''
Tạ Minh Triết mặt không cảm xúc nhìn Đường Hạ Vũ đang quẩy nhiệt tình với Giang Tu Kiệt và Ngôn Dật. Gã bình tĩnh uống một ngụm nước.
Được rồi, bảo bối của gã điểm cao nên muốn vui chơi một chút. Gã không nên chấp nhặt làm gì. Ừm, không sao, không sao.
''Đường Hạ Vũ, Giang Tu Kiệt, Ngôn Dật!!!! Hơn tám giờ rồi, đi về thôi!''
''Hả??? Mới hơn tám giờ mà đã về rồi á??? Lúc trước không phải cậu đi cả đêm à???''
''....Mai còn đi học.''
''Gì??? Mọi lần cậu còn bỏ tiết đầu luôn không phải sao???''
''....Lần này khác.''
''Lão Tạ!!!!! Trong chăn của cậu có trứng cần về ấp gấp à????''
''Há há há há.....''
Thế là cả đám mặc kệ lời nhắc nhở của Tạ Minh Triết mà tiếp tục ca hát.
''.......''
Đường Hạ Vũ thì ngon rồi, uống hai ba lon xong giờ không biết trời trăng gì luôn.
Hít một hơi thật sâu, Tạ Minh Triết đứng dậy tiến về phía đám người nhốn nháo kia. Chỉ năm phút sau Giang Tu Kiệt và Ngôn Dật đã ngoan ngoãn ngồi trên xe để tài xế đưa về.
Này thì ấp trứng!!!
''Lão Tạ!!! Về thôi, đi nhanh lên!!!''
Đường Hạ Vũ treo người trên thân Tạ Minh Triết, cậu lấy tay vỗ vỗ vào má gã mà thúc giục.
''Đứng im.''
Nhét Đường Hạ Vũ vào xe xong thì Tạ Minh Triết cũng bị nắm tay nhỏ của cậu kéo vào.
''Cốp!!!''
''Cậu học sinh có sao không?''
Tiếng ''cốp'' không quá to nhưng không hiểu sao khi đặt vào giữa trời đông cô đơn này thì lại rõ ràng đến lạ. Trên trán Tạ Minh Triết nhanh chóng xuất hiện một vết đỏ.
''Há há há~~ Trứng của cậu nở rồi sao a lão Tạ~~~~''
''....Cháu không sao ạ.''
Được rồi, không chấp người say!!!!
Danh Sách Chương: