Ví dụ như ngay từ đầu khi bọn họ mới xuất hiện, tác dụng của cột sáng màu xanh da trời đã đủ để khoa học kỹ thuật của con người bó tay không thể giải thích. Bất luận là ai, chỉ cần nhìn thẳng vào nó liền bị khống chế, sau đó tự nguyện bước vào giữa lam quang. Thứ chờ đón những người ấy chính là dây chuyền sản xuất vũ khí sinh vật.
Sở Hạo cũng từng xem qua Skyline. Mặc dù giải trí là chính nhưng khi chứng kiến lam quang xuất hiện và việc con người đờ đẫn bước đi, hắn vẫn không nhịn được mà nghĩ đến lần chiến đấu với người khống chế tinh thần của tổ chức C. Kẻ đó chẳng khác nào một đại sát khí hình người, lấy tinh thần lực vô hình vô chất làm biện pháp công kích. Nạn nhân nếu không tìm ra cách chống cự hữu hiệu thì chỉ có thể nhắm mắt đợi đối phương mổ xẻ.
Song chỉ nghĩ thoáng qua một chút như vậy mà thôi, dù sao Skyline ngoài để giải trí ra thì cũng chẳng có ‘ý nghĩa nhân văn’ gì mấy. Về phần sức mạnh thì luôn có chỗ tương tự, hắn không có nhiều thời gian để đi mô phỏng cách làm trong phim kinh dị.
Nhưng bây giờ thì khác, khi mọi người đều đã xác nhận nơi đây là thế giới trong Skyline, hết thảy ý tưởng cùng tư duy sẽ hoàn toàn thay đổi. Mà trước mắt là làm sao mới có thể sống sót…
Ngay khi quang mang lam sắc phủ xuống, mọi người đều đã xác nhận tính chân thực của thế giới luân hồi, cả đám vội vội vàng vàng lấy kính đen từ trong người ra đeo lên, hơn nữa còn rất ăn ý lấy ra một bộ còng tay buộc mình vào ống nước trong căn phòng.
Chỉ mình Sở Hạo vẫn đứng nguyên tại chỗ, ngoài cặp kính đen bảo vệ ra thì hắn cứ thế nhìn thẳng vào cột sáng. Song cũng chẳng dám chủ quan, vị trí lúc này của Sở Hạo là ở giữa mọi người , nhỡ có gì bất trắc thì kẻ khác cũng đưa tay giữ hắn lại được.
Những quang đoàn màu xanh da trời này thoạt nhìn không quá lớn, đường kính tối đa chỉ chừng vài thước. Ánh sáng tỏa ra nhu hòa nhưng càng đến gần trung tâm, cường độ sáng lại càng chói mắt, thế nên căn bản không thể nhìn rõ được bên trong rốt cuộc có thứ gì.
Sở Hạo đứng thẳng nhìn quang cầu càng ngày càng tiếp cận, tuy rằng đã đeo kính đen nhưng tia sáng vẫn ẩn ẩn chiếu vào mắt. Quang mang nhu hòa đó không có gì đặc biệt nhưng chỉ một chút ấy thôi cũng khiến Sở Hạo ẩn ẩn cảm thấy không đúng.
Đầu tiên là hắn cảm thấy mình đang dần hưng phấn, không phải mặt tinh thần mà là bản thân thân thể hưng phấn. Cụ thể hơn thì là cơ thể tỏa nhiệt giống như sau khi vận động, hơn nữa theo khoảng cách thu hẹp lại, nhiệt độ cũng theo đó mà tăng theo, thậm chí toát cả mồ hôi.
Loại tình huống như vậy rất không bình thường. Sở hạo đã từng trải qua huấn luyện quân sự cùng huấn luyện tinh thần nghiêm khắc nhất. Tự thôi miên là một trong số các phương pháp có thể chống lại người điều khiển tinh thần lực, về phần không chế thân thể càng đơn giản hơn. Nhưng hiện tại, hắn hầu như không thể ra lệnh cho thân thể mình được. Ảnh hưởng của quang mang lam sắc này thật quá mạnh.
Đợi khi ánh sáng lam sắc chiếu thẳng tới căn phòng, Sở Hạo hít sâu một hơi rồi mới chậm rãi lấy kính đen xuống và nhìn thẳng vào nó. Cơ hồ chỉ trong khoảnh khắc, một cảm giác khó hiểu xuất hiện tận sâu trong đáy lòng, hầu như khiến hắn không thể khống chế chính mình.
Loại cảm giác này giống như là có một lực lượng tinh thần cường đại nào đó nắm chặt linh hồn, sau đó vây lấy cả cơ thể, biến nạn nhân thành khôi lỗi thoát ly khỏi ý thức. Đi cùng với nó là đau đớn kịch liệt, chỉ riêng điều đó đã khiến hắn thiếu chút nữa hôn mê.
(Cái này… giống với khi huấn luyện tự thôi miên của tổ chức… Không, so với huấn luyện kia còn triệt để hơn, có tính xâm lược, đau đớn cùng nguy hiểm mãnh liệt. Hooc môn tuyến thượng thận kích thích vượt qua mức nguy hiểm, cả người đều tỏng trạng thái vận động điên cuồng, nếu cứ tiếp tục như vậy… thân thể sẽ tan vỡ mất.)
Nếu như giờ phút này có người nhìn thẳng vào mặt Sở Hạo sẽ thấy hai mắt hắn mờ mịt, các mạch máu nhỏ bé chung quanh đều đang bành trướng cực độ, biểu lộ vô cùng thống khổ. Tuy thân thể không đi về hướng quang cầu lam sắc nhưng lại run rẩy co quắp, dường như sắp không thừa nhận nổi.
Dù vậy, bởi một số nguyên nhân, tinh thần Sở Hạo vẫn còn thanh tỉnh không bị quang cầu không chế nên bản thân vẫn đứng nguyên bất động. Thanh tỉnh cùng đau đớn cực độ khiến suy nghĩ trong đầu hắn liên tục lóe lên.
(Quả nhiên như mình suy đoán, quang mang lam sắc này thực ra không phải phóng xạ gì cả, dù sao trong phim cho thấy chỉ có người nhìn thẳng vào cột sáng mới chịu ảnh hưởng. Còn nếu như nó là phóng xa, vậy tất cả mọi người xung quanh đều phải chịu ảnh hưởng mới đúng. Mà cái hiện tượng thân thể tan vỡ này chẳng lẽ liên quan đến tình huống mở cơ nhân tỏa.
Cơ nhân tỏa là thuyết pháp Jenny nói, trên thực tế nàng cũng là nghe được từ nhưng người đi trước. Mở cơ nhân tỏa nói nôm na là khai thác tiềm năng của cơ thể. Trước kia, trong những người thâm niên có ba kẻ mở cơ nhân tỏa, người đội trưởng còn mở được cơ nhân tỏa tầng thứ hai, thực lực cường đại chẳng khác gì siêu nhân.
Dấu hiệu của những người mở được cơ nhân tỏa là hai mắt mờ mịt, tốc độ phản ứng, bản năng chiến đấu cùng lực lượng đều được đề cao. Nhưng sau khi thoát ra khỏi trạng thái đó thì thân thể phải chịu đau đớn tạm thời… Một người bình thường sau khi mở cơ nhân tỏa sẽ có sức chiến đấu siêu nhiên nhưng khuyết điểm của nó cũng rất rõ, tác dụng phụ lớn cùng thời gian duy trì ngắn. Trên cơ bản thì người mở ra cơ nhân tỏa đều sẽ bạo thể mà chết sau một thời gian ngắn, trừ phi được chữa trị kịp thời mới sống được.
Chỉ từ điểm này mà xét, huấn luyện tự thôi miên của tổ chức chỗ Sở Hạo cũng có công năng và tác dụng phụ tương tự. Chẳng qua không được như những gì Jenny nói là sẽ có bản năng chiến đấu cùng lực lượng bạo phát… cho nên Sở Hạo cho rằng phương pháp tự thôi miên là một loại mở cơ nhân tỏa không hoàn toàn.
Vậy cảm nhận về lực lượng sau khi mở cơ nhân tỏa chính thức sẽ như thế nào đây?
Nói thì chậm, diễn biến rất nhanh, từ khi ánh sáng lam hàng lâm rồi Sở Hạo bỏ kính, cuối cùng là cột sáng biến mất hoàn toàn, tất cả chỉ diễn ra trong vòng mười mấy giây. Sở Hạo rốt cục nhịn không được ngã lăn trên mặt đất, toàn thân co quắp kịch liệt. với ý chí kinh người của hắn mà cũng không thể chống cự nổi loại đau đớn này, ngoại trừ không kêu gào ra tiếng thì có thế nói là hắn đã bị nó đánh bại. So với tác dụng phụ của phương pháp tự thôi miên trong tổ chức, nó còn mãnh liệt hơn gấp mười gấp trăm lần.
Người chung quanh hoảng sợ nhìn Sở Hạo, mãi tới mấy phút sau hắn mới chậm rãi phục hồi, nhưng nhất thời cũng không ai biết nói gì. J từ trong người móc ra một chai nước đưa tới bên cạnh Sở Hạo.
“Cám ơn… Đồ uống thể thao? Chứa một chút Morphine?” Sở Hạo uống xong một ngụm liền hỏi.
J gật gật đầu, cũng không nói chuyện mà tiếp tục đẩy chai nước về phía hắn. Mà Sở Hạo cũng cầm lấy uống thêm mấy ngụm. Đến lúc này hắn mới phát hiện ra cả người mình ướt đẫm mồ hôi, hơn nữa thân thể ở trong tình trạng suy yếu cực độ, tựa như vừa mới tham gia một cuộc huấn luyện dã ngoại chạy siêu cự ly vậy.
Sở Hạo phải ngồi nghỉ ngơi trên mặt đất mất mấy phút mới có thể chậm rãi đứng lên: “Uhm, các vị đã rõ tình huống trước mắt là thế nào rồi. Không sai, nơi này đúng là Skyline. Thế giới luân hồi thật sự tồn tại. Tuy không biết tại sao lại thế này nhưng tồn tại tức là hợp lý. Chúng ta tốt nhất nên suy nghĩ xem làm sao để sống sót. Cứ y theo kế hoạch lúc trước đi, hiện tại do J, Ao Saqi, và ta hợp thành tiểu đội bắt cóc hai nhân vật chính. Ares, Jenny, cả cô nữa hợp lại thành một tổ khác, các vị phụ trách đường lui cho chúng ta. Từ giờ trở đi bắt đầu tính thời gian.”
Sở Hạo nói xong liền nhìn xuống đồng hồ nói: “Hiện tại là 4h 36 phút, chúng ta phải hoàn thành vụ bắt cóc lúc 5h, hơn nữa khi rút lui phải có xe việt dã đợi sẵn. Ba người Ares phụ trách xe cùng vị trí an toàn. 5h30’ tiến nhập chỗ trú ẩn. Thời gian không còn nhiều, tất cả mọi người hành động đi.”
Ares gật gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Nhưng Jenny lại vội hỏi: “Sở Hạo, tình trạng vừa rồi của anh rất giống với tác dụng phụ khi mở cơ nhân tỏa. Anh bây giờ rất suy yếu phải không? Làm sao có thể đi bắt cóc người ta được? Không bằng để tôi hay người nào đó thay thế đi?”
Sở Hạo lắc đầu nghiêm túc nói: “Không được, chuyện này do tôi bày ra, bộ phận quan trọng nhất phải do tôi hoàn thành. Hơn nữa tôi cũng muốn trông thấy nhân vật nam chính một chút, hy vọng hắn đúng như những gì tôi chờ mong..”
Chờ mong cái gì hắn không nói, người chung quanh cũng nghe mà không hiểu. Nhưng hiện tại thời gian như lửa xém lông mày, y theo trong phim thì sau khi lam quang hàng lâm, đến buổi sáng sẽ xuất hiện hạm đội của người ngoài hành tinh cùng vũ khí sinh vật đổ bộ. Khi đó tất cả các con đường trong thành phố đều thành khu vực nguy hiểm, mọi người nhất định phải tới được chỗ trú ẩn trước lúc đó. Cho nên cả bọn cũng không ai nhiều lời nữa, do Sở Hạo dẫn đầu, sáu người chia làm hai nhóm bắt đầu thực hiện nhiệm vụ của mình.
Cùng lúc đó tại cục cảnh sát thành phố, một đám người nước ngoài đang trong thời gian bị câu lưu, đây chính là những kẻ đi theo tên thanh niên tóc vàng. Bọn họ phải đợi tin tức từ đại sứ quán nước mình hoặc cục di dân mới có thể rời khỏi chỗ này.
Đột nhiên, cả bọn cảm thấy địa chấn, tuy không quá kịch liệt nhưng cũng khiến mặt đất cùng gian phòng chao đảo nhẹ. Mọi người lần lượt giật mình từ trong giấc ngủ, hơn nữa còn lớn tiếng kêu gọi cảnh sát. Nhưng rất nhanh, chẳng có ai kêu nổi nữa… bởi vì trước mặt bọn họ, các nhân viên cảnh sát đang nhìn chằm chằm vào lam quang ngoài cửa, sau đó cứ vậy từ từ bước ra ngoài và biến mất trong quang mang chói mắt…
“Sky…Sky…Skyline…”
“Là thật!”