Lưu Úc lớn tiếng kêu, mà khi hắn gầm rú lên thì tấm thẻ như ẩn như hiện vờn quanh thân thể của hắn, mơ hồ hóa thành hình dạng một thanh kiếm. Khí thế kia trực tiếp khiến cho mấy thành viên Thiên Thần tiểu đội xa xa đều nhíu mày... Nhìn nhầm rồi, đứa trẻ này lại có thể cường đại đến trình độ này, xem ra Trung Châu đội không có ai là kẻ yếu, mặc dù mới có ba người nhưng chắc hẳn cũng là một tiểu đội cực mạnh.
Ở trước mặt Lưu Úc, sắc mặt Lâm Tuấn Thiên tái xanh, trên tay hắn cầm một chiếc gương, tóc của hắn nhanh chóng trở nên trắng đi, cả người thoạt nhìn ít nhất đã già đi ba mươi tuổi, lúc sau gương biến mất, hắn gật đầu nói:
“Đúng vậy, Trịnh Xá không chết, chỉ là trạng thái bây giờ của hắn có chút không tốt lắm, dường như bị vây ở nơi nào đó. Chỉ là có Huyền Hoàng khí tức tương trợ hắn, giống như nguy hiểm nhưng thực ra vẫn an toàn, nhưng mà… không về được.”
“Tạm thời là vậy!”
Lưu Úc tiếng lớn gầm rú.
Lâm Tuấn Thiên nở nụ cười khổ nhưng cũng gật đầu nói:
“Đúng, chỉ là tạm thời mà thôi. Trên thế giới này không ai có thể vây được đội trưởng, không có bất kỳ ai có thể làm được.”
Lúc này Trương Hằng ôm một cái hộp nhỏ, hai mắt của hắn vẫn tràn ngập tơ máu, thanh âm khàn khàn của hắn vang lên:
“Tóm lại, Trịnh Xá tạm thời không về được. Còn nữa, đội trưởng của ta... cũng tạm thời không về được, hai đội chúng ta đều xem như đã bị phế.”
Lâm Tuấn Thiên trấn an Lưu Úc xong rồi mới nói với Trương Hằng:
“Chúng ta cũng gặp may, đoàn thể thông thường không có uy hiếp gì đối với chúng ta, Luân Hồi thế giới, cẩn thận một chút cũng là chuyện nên làm. Một khi gặp phải Ác Ma tiểu đội, nể mặt của đội trưởng, ta thấy bọn họ cũng không dám quá phận... Nhưng thật ra ngươi, Trương Hằng, Bắc Băng Châu đội cũng chỉ còn lại có một mình ngươi. Một khi chết rồi, người đã chết của tiểu đội các ngươi sẽ không sống lại được, ngươi và Sở Hạo... coi như là người cuối cùng, ngươi có biết tính chất nghiêm trọng của chuyện này hay không?”
Trương Hằng cũng khổ sở cười cười, nụ cười chua xót khó coi. Hơn nửa ngày sau hắn mới lên tiếng:
“Không sao cả, ta sẽ không chết, ta là Thế Giới... Ta sẽ vĩnh viễn không chết, chỉ cần bản thân không muốn chết là được. Sở Hạo quá ngu ngốc, phía trước kia căn bản cũng không phải là Giáo Điều Cuối Cùng, chẳng qua là tổ chức X giở trò quỷ, làm hắn tưởng lầm là Giáo Điều Cuối Cùng. Giáo Điều Cuối Cùng chân chính đã không muốn sống trên thế giới này nữa à…”
Lâm Tuấn Thiên và Lưu Úc nghe cũng không hiểu, Lâm Tuấn Thiên chỉ có thể nói:
“Tóm lại, nén bi thương đi, nếu như ngươi có thể mạnh mẽ sống sót, như vậy một ngày nào đó có thể làm cho Sở Hạo sống lại. Hắn ta đúng là người tốt, so với bất kỳ kẻ nào cũng thiện lương hơn. Nhất định trong lòng hắn rất yếu mềm... Một khi hắn sống lại, tương lai chúng ta hợp đội lại với nhau, có trí giả chỉ cho chúng ta, muốn làm tất cả đồng bọn quan trọng sống lại thì nhất định có thể làm được…”
“Ừ!”
Trương Hằng gật mạnh đầu, hơn nửa ngày sau hắn mới nói thêm:
“Trên người của ta còn một quyền hạn nhưng ta không dám khẳng định có thể làm cho Sở Hạo sống lại trước khi sử dụng quyền hạn hay không. Ta chỉ có sức mạnh của một cá nhân... Không đủ, thế nên ta mới ở đây thương lượng cùng các ngươi một chút, nếu như ta có thể gặp đội khế ước như vậy sẽ gọi các ngươi về, thế nào? Quyền hạn nói, chỉ cần có Sở Hạo, như vậy nhất định sẽ có, ta cam đoan có thể làm được.”
Lưu Úc không nói chuyện nhưng ánh mắt của hắn đã nói rõ tất cả, còn Lâm Tuấn Thiên gãi đầu một cái, dùng vẻ mặt trịnh trọng nói:
“Nếu là đội trưởng của chúng ta thì nhất định hắn cũng sẽ trả lời như vậy, đây là câu trả lời của Trung Châu đội chúng ta. Nhất định các thành viên Trung Châu đội sẽ trả lời như vậy... Đương nhiên là có thể! Quyền hạn! Tương lai chúng ta cùng đi kiếm về! Làm chiến hữu, làm đồng bạn với nhau!”
Trương Hằng gật đầu, còn Lưu Úc và Lâm Tuấn Thiên liếc mắt nhìn nhau, hai người đều vỗ bả vai của Trương Hằng. Lâm Tuấn Thiên lên tiếng nói:
“Chúng ta sẽ chờ đội trưởng trở về, trong lúc này, chúng ta cũng sẽ cố gắng tìm kiếm đội khế ước, ngươi hãy cố gắng sống sót. Trương Hằng, chúng ta rất chờ mong tương lai cùng nhau chiến đấu với các ngươi, cùng sóng vai chiến đấu.”
“Được... Cám ơn nhiều.”
Lưu Úc và Lâm Tuấn Thiên cùng nở nụ cười, sau đó biến mất không thấy ở trong mắt của Trương Hằng nữa.
Lúc này, Trương Hằng quay đầu nhìn về phía Lăng Tân, Lăng Tân cũng nhìn về phía Trương Hằng, hơn nửa ngày sau, Lăng Tân mới lên tiếng:
“Kế tiếp nên làm gì bây giờ? Bây giờ ngươi là ca ca của Sở Hạo, ngươi có biết loại ràng buộc này không?”
“Đương nhiên!”
Trương Hằng đáp bằng giọng rất khẳng định:
“Đây là ràng buộc so với tính mạng của ta còn quan trọng hơn. Ta... thề, trước khi Sở Hạo trở về, nhất định ta phải cẩn thận bảo vệ tất cả mọi thứ của hắn! Hiện giờ... Lăng Tân, ngươi lên tiếng ra lệnh đi, chuyện chuyên nghiệp giao cho người chuyên nghiệp, ta hiểu.”
Lăng Tân gật gật đầu, hắn nhìn về phía bốn phía, sau đó lại nhìn về phía Trần Hạo Đào và Lý Cương Lôi cả người đầy thương tích, còn Vi Thi Thi đã khóc tới mức hôn mê, hắn thở dài nói:
“Tuy rằng Giáo Điều Cuối Cùng mà ngươi nói không còn trên thế giới này nữa. Thế nhưng dù sao trước kia vẫn tạo ra ảnh hưởng, ta có thể dùng tinh thần lực để phân biệt được rất rõ. Trên thế giới này vẫn còn sót lại một số quái vật, trong đó còn có rất nhiều quái vật thần cấp mạnh mẽ. Chuyện này còn là thứ yếu vì còn có một lượng lớn không gian vặn vẹo tồn tại, vị diện này... Đã sắp không được rồi, không gian vặn vẹo sẽ lây lan, một ngày nào đó trong tương lai sẽ cắn nuốt sạch sẽ cả vị diện. Bán vị diện này, hiện tại ngươi là chủ nhân của nó đúng không?”
Sau khi Trương Hằng khẳng định, Lăng Tân mới tiếp tục nói:
“Như vậy sau khi thu thập xong cục diện, tổ chức Kẻ Phản Nghịch sẽ tiếp tục cùng với ngũ đại thường nhiệm thương nghị xử lý công việc quốc hội. Tiếp đó cho dân chúng lui lại... Chỉ sợ không cần phải hạn chế nhân số nữa, người còn lại... Ài, tóm lại, hơn nửa bán vị diện đã muốn rút nhân viên, người còn lại thì cố cứu viện đi. Thời gian sau đó... ngươi trở về không gian Chủ Thần, thu thập vật liệu, thu thập tư nguyên, nhân viên lục soát cứu hộ cũng lui lại. Chuyện này cũng có thể đồng thời tiến hành, chuyện này cứ giao cho chúng ta và tổ chức Kẻ Phản Nghịch đi, ngươi còn có gì cần bổ sung nữa không?”
Trương Hằng lắc lắc đầu, lại gật đầu một cái, hơn nửa ngày sau mới lên tiếng:
“Không cần bổ sung gì cả... Cám ơn ngươi nhiều, Lăng Tân.”
“Ài.”
Lăng Tân bỗng nhiên đi tới bên cạnh Trương Hằng, xoa nhẹ đầu của hắn, làm cho mái tóc của hắn rối lên. Lúc này Lăng Tân mới xoay người đi về phía Thiên Thần tiểu đội, vừa đi vừa nói chuyện:
“Cười lên đi, Trương Hằng, cười là thiên phú của ngươi đó. Nếu như Sở Hạo còn sống, chắc hắn sẽ không muốn gặp lại ngươi vào lúc này. Còn nữa, người nên cám ơn là ta... Không bảo vệ tốt được đệ đệ, cũng không có biện pháp hoàn thành nguyện vọng cho đệ đệ của ta, ta không thể làm được chuyện này. Người thật sự làm được chính là ngươi, cám ơn ngươi, Trương Hằng. Ngươi đã giúp Sở Hạo hoàn thành nguyện vọng của hắn, bảo vệ thứ mà hắn muốn bảo vệ... Cám ơn ngươi, Trương Hằng.”
Trương Hằng trầm mặc đứng tại chỗ, ôm hũ tro cốt của Sở Hạo, nước mắt của hắn chảy xuống, hơn nửa ngày sau hắn mới nhỏ giọng nói:
“Mọi người đều nói khi ta cười, ta sẽ giết ngươi, hiện giờ sắp rồi... Yên tâm đi, nhất định ta sẽ bảo vệ thật tốt thứ ngươi muốn bảo vệ, đây là hứa hẹn của ta, Sở Hạo, nhất định có thể được!”
Lúc này, sắc trời đã dần dần sáng lên, nơi này ở trên Đông Phương hải đảo, khi mặt trời từ phía trên biển xuất hiện thì ánh mặt trời xuyên qua biển, xuyên qua không trung. Ánh sáng từ trên bầu trời chiếu xuống. Ánh rạng đông chiếu sáng trái tim của tất cả mọi người ở trên vùng đất này.
“Đợi ta, Sở Hạo! Luân Hồi thế giới có khả năng vô hạn, nhất định có thể cứu ngươi sống lại! Dù là Minh Giới, Hoàng Tuyền của Chư Thần thế giới hay dù là khả năng gì có thể thì ta sẽ nhất định làm được, nhất định ta sẽ cứu sống ngươi!”
“Đồng bạn…”
“Đợi ta!”
-Hết-