“Silent Hill”
“Bộ phim này đưa ra một khái niệm, thế giới phân cấp độ. Đầu tiên là thế giới hiện thực, nơi này ngập tràn sắc màu. Vật chất chính là vật chất, mà tinh thần thì hầu như không thể ảnh hưởng đến vật chất. Thế giới này không khác gì chỗ chúng ta. Tiếp đến là thế giới đen trắng, ngoài đen và trắng thì chẳng có màu nào khác. Đồng thời, tinh thần và vật chật tương đương nhau, vật chất có thể ảnh hưởng tới tinh thần và ngược lại. Hơn nữa, chỗ này còn xuất hiện rất nhiều quái vật chỉ có trong tưởng tượng. Mà chính chúng ta cũng rất có thể là sản phẩm của ý nghĩ, và hành động thì bị hạn chế ở một khu vực nhỏ bé.”
“Cuối cùng là vùng đất yên tĩnh đầy ác mộng đáng sợ nhất. Trong thế giới này, mặt tinh thần chiếm đa số, hết thảy đều do tinh thần quyết định. Về phần quái vật thì chúng đi đầy đường, quơ tay là vơ được cả nắm. Tất nhiên, lực lượng và hình thái của chúng cũng đều phụ thuộc vào tinh thần…”
Thoáng dừng một lát, Sở Hạo tiếp lời: “Mặc dù thuộc về hai bộ phim kinh dị khác nhau nhưng vấn đề thế giới phân cấp độ thì tương tự. Uhm, thế giới Luân Hồi không phải cũng thế hay sao? Khi tiến vào một bộ phim, các nhân vật chúng ta nhìn thấy có khuôn mặt giống hệt những diễn viên ngoài đời thật, song giữa hai bên chẳng hề tồn tại chút quan hệ nào, bọn họ có cuộc sống riêng của mình. Như vậy thì với chúng ta, thế giới phim ở cấp độ thấp hơn thế giới thực. Dùng lý luận ‘cái hộp’ để giải thích. Chúng ta tạo ra một chiếc computer, ở trong đó xây dựng chương trình trí tuệ nhân tạo, rồi lại để nó tự hành diễn biến ra sinh vật. Những sinh vật kia sẽ coi chiếc máy tính này là vũ trụ của mình. Thế giới trong máy tính có cấp độ thấp hơn thế giới chúng ta.
“Quay lại chuyện chính, nếu mọi người quan sát kỹ bộ phim nguyên gốc thì sẽ thấy Lệ Quỷ có thể nghịch chuyển thời gian với biên độ cực lớn. Nhưng muốn hoàn thành thì nó cần số năng lượng khổng lồ - có quá sức với một Lệ Quỷ hay không? Mà nếu như nó thực sự làm được thì việc phất tay tạo ra một vũ trụ là hết sức bình thường, việc gì còn phải trêu đùa vài nhân loại như chúng ta?”
“Thứ hai, ngoài nhân vật chính thì những người còn lại đều không lưu giữ chút trí nhớ nào về khoảng thời gian bị nghịch chuyển. Tại sao lại như vậy? Chẳng nhẽ chỉ vì muốn nhân vật chính phải chịu cảm giác tuyệt vong hay sao? Hay nói cách khác, gã kia có gì khác với người xung quanh, nhờ đó mới bảo lưu được đoạn trí nhớ này?”
“Điểm cuối cùng, nếu không chú ý thì rất dễ bỏ qua nhưng mà lại cực kỳ quan trọng… Nếu Lệ Quỷ muốn giết một người nào đó thì nó sẽ kéo đối phương vào phim rồi mới ra tay chứ không gây án ở bên ngoài. Tìm ra ba điều này, mọi bí ẩn về thế giới phim Coming Soon sẽ được phá giải.”
Vừa nghe Sở Hạo phân tích, mọi người vừa bật phim lên xem. Quả thật đúng như những gì Sở Hạo nói, thế giới quan bên trong giống hệt những gì bọn họ thấy
Coming Soon nhắc đến một nhóm làm phim, bọn họ xây dựng tác phẩm ‘Linh hồn tà ác’ dựa trên một câu chuyện có thật xảy ra mấy chục năm trước. Trong quá trình làm việc, diễn viên đóng vai nữ quỷ gặp sự cố và chết trên trường quay. Kể từ đó, ai xem xong ‘Linh hồn tà ác’ đều sẽ bị Lệ Quỷ kéo vào thế giới trong phim rồi giết chết.
Mọi người đều bừng tỉnh chợt hiểu. Sở Hạo nói tiếp: “Hiện tại chúng ta đang ở thế giới Coming Soon. Dù Lệ Quỷ nghịch chuyển thời gian bao nhiêu lần đi nữa thì chúng ta vẫn sẽ không giữ được trí nhớ của mình. Cùng lắm là nhờ có Chủ Thần, trong đầu chúng ta sẽ ẩn ẩn chút ấn tượng. Nhưng vì cấp độ khác nhau nên chúng ta chẳng thể thay đổi được gì, cứ tiếp tục chịu cảnh Luân Hồi vậy thôi.”
Thanh niên đeo kính bỗng hỏi: “Lúc trước anh nhắc chuyện ‘cấp độ’, anh cũng lấy lý luận chiếc hộp ra làm ví dụ. Vậy thì đối với Coming Soon, chúng ta đến từ thế giới thực, cũng tức là người ở ngoài chiếc hộp, vậy thì đối với sinh vật trong hộp, chúng ta hẳn là vô địch đúng không? Chỉ cần chúng ta tìm thấy chiếc hộp thì có thể dễ dàng tiêu diệt Lệ Quỷ và sẽ bình yên hoàn thành nhiệm vụ?”
“Trình tự sai rồi.”
Sở Hạo vừa nhìn vào bốn đoạn video mà Tier quay, vừa đáp: “Lời cậu nói sai trình tự rồi.”
Thanh niên đeo kính thoáng sửng sốt, hắn nhìn mọi người chung quanh một lượt rồi mới quay lại hỏi: “Cái gì sai trình tự cơ? Tôi không hiểu ý anh.”
Sở Hạo không trả lời mà nói sang vấn đề khác: “Ta vẫn luôn suy nghĩ vì sao quỷ quái có thể nghịch chuyển thời gian, nó nghịch chuyển thời gian làm gì? Chắc chắn phải có ý nghĩa nào đó, chẳng thể nào tồn tại chuyện bắn tên không đích được. Ngoài ra tại sao những người qua đường lại không giữ được trí nhớ như nhân vật chính, trong khi bọn họ cũng rơi vào vòng lặp y như thế. Đây rất có thể chính là điểm mấu chốt để chúng ta vượt qua bộ phim kinh dị lần này.”
Thanh niên đeo kinh nghe xong nửa hiểu nửa không, rốt cuộc nhịn không được khẽ quát: “Này, tôi đang hỏi anh chuyện ‘cấp độ’, anh lại đá sang những vấn đề khác làm gì.”
Sở Hạo vẫn chẳng quay đầu lại: “Không hề, tôi đang nói vấn đề ‘cấp độ’ đấy, chẳng qua với chỉ số thông minh của anh thì không thể giải thích được mà thôi. Rốt cuộc là nguyên nhân gì hay năng lực gì mới có thể giúp một Lệ Quỷ yếu ớt nghịch chuyển thời gian? Là điều kiện gì lại khiến nhân vật nam chính thoát khỏi cảnh xóa ký ức? Hmm, còn thiếu một yếu tố nữa…”
Sở Hạo nói xong lại tập trung vào bốn đoạn video, đặc biệt là những cảnh quỷ quái xuất hiện. Mắt thấy Sở Hạo như vậy, gã thanh niên đeo kính tựa hồ phát hỏa. Hắn đang định túm áo Sở Hạo lôi lại thì một lưỡi kiếm đen tuyền chợt gác lên cổ. Niệm Tịch Không một tay cầm giò heo, tay kia giữ chắc chuôi kiếm nhắm ngay vào hắn: “Đừng quấy rầy đội trưởng, không thì GIẾT ngươi”
Thanh niên đeo kính thoáng nhíu mày, rốt cuộc hít sâu một hơi rồi thu tay về. Những còn lại cũng đành lẳng lặng đợi Sở Hạo. Cứ như vậy thời gian từ từ trôi đi, mãi tới bảy tám giờ sau, đang lúc cả đám có chút buồn ngủ thì đột nhiên Trương Hằng vọt dậy, một tay kéo áo Sở Hạo, tay kia định đưa lên gỡ kính của tên kia xuống nhưng bị cản lại.
Trương Hằng gạt tay Sở Hạo ra: “Trạng thái Thượng Đế của ngươi có giới hạn về mặt thời gian! Đừng tiếp tục nữa, bằng không người lại mất đi một đoạn trí nhớ quan trọng! Tên ngốc này, chẳng nhẽ ngươi quên rồi ư?”
Sở Hạo bình tĩnh liếc Trương Hằng, song rất nhanh lại tập trung vào màn hình máy tính: “Chúng ta đang ở trong tình trạng cực độ nguy hiểm. Đây rất có thể là lần Luân Hồi cuối cùng của chúng ta. Nếu thất bại thì rất có thể khiến cả đoàn bị diệt. Còn như trí nhớ quan trọng… Các ngươi cũng là điều quan trọng nhất đối với ta, ta sẽ không từ bỏ các ngươi.”
Trương Hằng lại duỗi tay ra nhưng chỉ được một nửa thì đành khó nhọc thu về. Hắn cứ như vậy ngồi trên ghế im lặng không nói gì nữa. Bàn tay nắm chặt tới trắng nhợt…
Thời gian tiếp tục trối… Lại qua vài giờ, Sở Hạo đột nhiên đứng dậy nhẹ nhàng tháo kính, tay kia vớ lấy quả táo đặt bên cạnh đưa lên miệng cắn. Hắn nhìn đám người đang gà gật trên ghế salong bình thản nói: “Đứng lên đi, ta tìm ra cách phá cục rồi…”
“Ta biếc cách xử lý Lệ Quỷ rồi!”