Liên quân mười nước bị tổn thất nghiêm trọng, ngoại trừ bốn nước ở ngoài vùng chiến trường chính, các quốc gia còn lại đều gặp phải số lượng lớn quái thú cuồng bạo. Mặc dù chưa bị đánh cho tan tác nhưng vẫn có hai quốc gia phải rời khỏi liên quân, tổn thất này khiến cho giới cấp cao quân đội nhìn thấy mà giật mình.
Nhưng chuyện đã đến mức này, thật sự là không còn đường lui nữa. Sau khi tiến hành trao đổi ngắn gọn, tất cả các quốc gia liền tiến hành cơ cấu lại biên chế ngay tại chỗ. Các quốc gia bị tổn thất kết hợp số lượng binh sĩ còn lại với nhau, cuối cùng thành lập bốn quân đoàn lớn. Hạch tâm là quân đội cơ giới hóa vận chuyển bom Hy-đrô của Mỹ, đây là đội quân cuối cùng, và khoảng cách đến điểm kết nối vị diện ước chừng còn khoảng hơn tám tiếng đồng hồ.
“… Thời gian không đủ a!”
Tại trung tâm đội quân cơ giới bảo hộ đạn hạt nhân là nơi tham mưu các quốc gia và chỉ huy trên mặt đất tập trung. Bọn họ nhìn bản đồ, nghiên cứu hành trình kế tiếp và thời gian tác chiến còn lại. Thật đáng tiếc, bất kế là tính toán như thế nào, cho dù là hành quân cấp tốc, hiện tại khoảng cách đến mục tiêu cần ít nhất hai tới ba tiếng đồng hồ nữa. Tình huống như vậy đều khiến cho mọi người ở đây cảm thấy nôn nóng và bất an.
Sở Hạo cũng gắt gao nhìn bản đồ, bây giờ hắn đã tháo kính xuống, sau khi hắn gỡ kính ra thoạt nhìn thấy được một vài tâm tình và biểu cảm, không giống như bộ dạng lạnh băng lúc trước, tuy nhiên lại có vẻ mệt mỏi. Hắn giữ vẻ mệt mỏi này trò chuyện với các tham mưu và nhân viên chỉ huy.
“… Mười hai tiếng đồng hồ chỉ là thời gian an toàn, viện quân của đối phương không nhất định đợi hết thời gian an toàn này rồi mới đến. Hơn nữa cho dù viện quân đến, lúc đầu thực lực cũng không nhất định sẽ vô cùng mạnh mẽ, đối phương cũng cần trinh sát, xác nhận, sau đó tổ chức binh lực, cuối cùng là chiến tranh xâm lấn. Chúng ta còn đủ thời gian, nhưng thời gian thật sự đã không còn nhiều.” Sở Hạo vẫn cúi đầu nói.
Thời gian chắc chắn không còn nhiều, những tướng lĩnh ở đây cũng không phải kẻ ngốc, bọn họ cũng biết muốn tổ chức một cuộc chiến tranh, không phải có thể quyết định trong vài giờ được, nhưng thời gian an toàn sắp hết, sau đó tình huống thế nào đều dựa vào vận khí. Nhưng đây chính là việc liên quan đến tương lai của hàng tỷ người mà toàn bộ phải dựa vào vận khí, vậy tại sao quân nhân bọn họ còn phải chiến đấu và hy sinh để làm gì?
“Mạnh mẽ lên… Hành quân a!”
Một vị tướng quân lớn tuổi, nếu xét về tuổi tác, quân hàm cùng với lai lịch đều thuộc dạng cao nhất trong số chỉ huy ở nơi đây. Hắn nghe rất nhiều nhân viên tham mưu đề nghị, bản thân cũng nhìn nhiều lần các loại lộ trình, tốc độ tiến quân, cách bày quân, bố trí của quái vật, cùng với video về sức chiến đấu của loại quái thú cuồng bạo. Cuối cùng, hắn chỉ có thể khổ tâm ra mệnh lệnh này.
Hành quân cấp tốc trong thế giới sương mù, đương nhiên, đây chính là thế kỷ hai mươi mốt, cái gọi là hành quân cấp tốc, nghĩa là không có lính bộ binh, và buộc phải hành quân bằng các phương tiện cơ giới vận tải. Tuy rằng sẽ không tồn tại vấn đề thể lực, nhưng mà trong sương mù dày như vậy mà hành quân, thật sự sẽ làm tăng lên số lượng thương vong. Trước mắt việc tác chiến trong sương mù đã tương đối thành thục lại bị loại bỏ, trong thời gian hành quân cấp tốc tiếp theo, số lượng thương vong rất có thể sẽ tăng rất nhanh.
Đừng coi thường quân nhân của các quốc gia phát triển, như cái gọi “lão gia binh” và “thiếu gia binh” chẳng hạn, có lẽ ngày thường chỉ huấn luyện hoặc ở thời kỳ hòa bình, quân nhân của những quốc gia này có phúc lợi cao, không giống với đãi ngộ của các quốc gia đang phát triển. Cho nên vì không để lộ chân tướng cho người khác thấy, liền cho bọn họ là chỉ là những “lão gia binh” và “thiếu gia binh”, sức chiến đấu và ý chí chiến đấu khẳng định không chịu nổi một kích. Nếu như không có vũ khí công nghệ cao của các quốc gia phát triển, có lẽ bọn họ cũng không thể đánh bại được quân đội của các quốc gia nghèo khó yếu ớt nhất (*).
Đây là dạng nhận thức sai lầm ngay từ gốc rễ đấy, quân đội là cái gì? Bản chất quân đội là vũ khí giết chóc đã mất đi tính người, lúc bình thường có thể xưng nhau là anh em, có thể bỏ qua các loại quy tắc hay ranh giới. Nhưng khi đến thời điểm chiến tranh, thật sự là quân lệnh như núi, cho dù phía trước là bãi địa lôi, muốn ngươi lăn lộn qua để gỡ mìn, ngươi cũng nhất định phải làm. Nếu có nửa câu kháng lệnh, trực tiếp xử bắn là còn nhẹ đấy, đừng nói về các loại tòa án quân sự, kỷ luật quân sự, tất cả đều là giả dối, thực sự chỉ có một, chính là chiến tranh, là thắng lợi, đơn giản là như vậy. Nếu không tại sao sau chiến tranh thế giới thứ hai, quân đội Mỹ đối mặt với mấy đảo của Nhật Bản, tử thương thê thảm như vậy, vậy tại sao đội quân thiếu gia binh của Mỹ không tan tác? Bởi vì đó chính là quân đội!
Ở thời điểm này nếu áp dụng tình huống tương tự, có lẽ nhân viên chỉ huy sẽ cố gắng nghĩ ra biện pháp để giảm thiểu thương vong, nhưng nếu thật sự đến thời điểm phải liều mạng, bọn họ sẽ không quan tâm chuyện thương vong nữa. Trong mắt bọn họ, cái gọi là binh sĩ tử thương chỉ là chữ số thôi, cầm quân không cần nhân từ là thế nào? Chính là như vậy đấy!
Sau khi phát ra lệnh hành quân cấp tốc, tuy rằng chỉ huy cao nhất của các quốc gia có hơi chần chừ, nhưng mà bọn họ rèn luyện quân sự hàng ngày cũng tuyệt đối không ít, đương nhiên biết rõ việc hành quân cấp tốc ngay lúc này đại biểu cho ý nghĩa và hậu quả gì. Lần liên minh mười quốc gia này, tuy không nói rõ ra, nhưng căn cứ theo các nhân tố như địa điểm chiến sĩ tương lai trở về, quốc tịch của vị lãnh tụ, cùng địa điểm chiến trường chính, lần này nước Mỹ đúng là người đứng đầu liên minh quốc tế. Mệnh lệnh hành quân cấp tốc này lại do chỉ huy cao nhất của quân đội Mỹ đưa ra, hơn nữa đây đúng là mệnh lệnh hợp lý nhất, cho nên chỉ huy các quốc gia còn lại đều không có ý định ngăn cản. Sau đó rất nhanh, toàn bộ liên quân đã biết được lệnh hành quân cấp tốc.
Tình hình đám binh sĩ đã giao chiến với quái thú của thế giới sương mù, bọn họ đương nhiên hiểu được sự đáng sợ của hành quân cấp tốc. Bởi vì đây không còn là tiến về phía trước một cách chậm rãi cẩn thận nữa, mà là trực tiếp lái xe xông thẳng lên. Nhỡ gặp xui đụng phải một con quái vật lớn nào đó, như vậy người trên xe chắc chắn sẽ chết. Vì thế sau khi lệnh hành quân cấp tốc được thông báo, rất nhiều binh sĩ cảm thấy phát run trong lòng, thậm chí có một số ít binh sĩ toàn thân trực tiếp run rẩy trên xe.
Nhưng một khi quân lệnh được ban ra trên chiến trường, ngươi dám không chấp hành? Toàn bộ người tham gia liên quân lần này đều là quân nhân chính thống, là lực lượng tinh nhuệ nhất của mỗi quốc gia. Chưa bàn về sức chiến đấu của họ, việc tuyệt đối tuân thủ mệnh lệnh trên chiến trường là chắc chắn. Sau khi mệnh lệnh được ban ra, dù trong nội tâm mỗi binh sĩ đều có chút sợ hãi và oán hận, nhưng cả liên quân đã bắt đầu hành động, trong thời gian ngắn nhất đều leo lên xe của từng người, bắt đầu di chuyển về phía trước với tốc độ nhanh nhất.
Sau khi lệnh hành quân cấp tốc được phát ra, trong vòng sau một canh giờ, thương vong bắt đầu gia tăng nhanh chóng, nguyên nhân lớn nhất là vì môi trường sương mù này. Đặc biệt là khi xe chạy về phía trước với tốc độ cao, khả năng giây lát sau sẽ đâm trực tiếp vào quái vật trong sương mù. Nếu là quái vật nhỏ thì không sao, thậm chí trực tiếp đè chết cũng có thể, nhưng nếu gặp dạng quái vật dạng bọ ngựa khổng lồ, như vậy sẽ bị bọ ngựa chém đứt xe, mọi người trên xe tử vong là chắc chắn. Khoảng cách các xe không xa nhau, thường khi gặp phải loại quái vật lớn như vậy, tử thương khoảng hàng chục người. Cứ liên tục như thế, trong thời gian một giờ hành quân cấp tốc, nhân số tử vong đã vượt qua con số sáu nghìn, số lượng thương vong như thế thật sự làm chỉ huy từng quân đội biến sắc.
Nhưng mà sau khi bắt đầu hành quân cấp tốc, tốc độ tiến quân thật sự tăng lên rất nhiều. Theo thời gian dần trôi, khoảng cách liên quân đến điểm kết nối vị diện càng lúc càng gần. Trên thực tế, nếu không phải vì sương mù che chắn, hiện tại pháo tầm xa của liên quân hoàn toàn có thể bắn trực tiếp đến đó.
Nhưng điều khiến cho mọi người cảm thấy kỳ quái là, càng tiếp cận điểm kết nối vị diện, mặt đất càng lúc càng phát sinh chấn động. Thậm chí những chiếc xe chạy trước còn bị chấn động nảy lên không trong phút chốc, tựa như đang xảy ra động đất vậy.
Tình huống như vậy rất nhanh được truyền đến bộ chỉ huy từng quân đội, nhiều nhân viên đưa ra các giả thuyết nhưng không có cái nào đủ tin cậy được. Ngược lại một nhóm đông lại cho rằng vì điểm kết nối vị diện đang mở rộng nên gây ra động đất.
Kết luận đó rất nhanh bị phủ định, bởi vì quân đội của hai quốc gia tiên phong, bọn họ đã gặp phải chuyện kinh khủng nhất…
Hiện tại hai quốc gia này đang dẫn đầu trong cuộc hành quân cấp tốc, tiếp đó bọn họ như đụng phải một công trình kiến trúc hình tròn, lập tức mấy chiếc xe chuyên chở bọc thép liền bị hư hại, may mắn là không có thương vong. Khi nhân viên xuống xe để kiểm tra hư hại, bọn họ mới kinh hãi phát hiện, thứ họ đụng phải căn bản không phải là công trình kiến trúc gì, mà là một sinh vật có bốn chân vô cùng khổng lồ.
Đúng thế, khi những binh lính này ngẩng đầu lên nhìn sinh vật bốn chân này, bọn họ nhìn xuyên qua sương mù thấp thoáng một con cự thú. Cự thú chính thức, không phải loại Bọ ngựa cao hai ba mét, loại sinh vật này thân cao đến bảy tám chục mét. Loại sinh vật này quả thật rất lớn, nhân loại đứng ở phía dưới, cảm giác mình như con kiến, chỉ cần chạm một chút là đủ thịt nát xương tan rồi.
Trong lúc các binh lính nhân loại vẫn đang sững sờ, con cự thú gầm một tiếng cực lớn, dùng bốn chân dẫm một cái, hơn mười binh lính phía dưới chưa kịp kêu lên một tiếng, trực tiếp bị giẫm thành thịt nát. Không đơn giản chỉ thế, con cự thú này gầm về hướng quân đội rồi tiến thẳng đến, vừa di chuyển vừa làm toàn bộ mặt đất rung chuyển kịch liệt.
Rốt cuộc tất cả mọi người đều biết vì sao mặt đất rung chuyển, trong quân đội xuất hiên tiếng kêu gào và than khóc của nhiều nhân viên, cũng có âm thanh của lượng lớn đạn dược vang lên. Nhưng cho dù là vũ khí hạng nặng, đối với cự thú cũng chỉ tương tự như mưa bụi thôi, căn bản không cách nào ngăn cản được. Chưa đến mười giây sau, cự thú đã xông vào hàng ngũ bên trong của quân đội, bốn chân liên tục giẫm xuống, chỉ thấy ánh lửa của những chiếc xe liên tiếp nổ tung trên mặt đất. Toàn bộ quân đội lập tức đại loạn, nhưng sự việc chưa dừng lại ở đó… Tất cả mọi người càng thêm kinh hãi khi phát hiện, cùng lúc con cự thú này lao thẳng vào giữa vòng vây của quân đội, từ sâu trong sương mù xuất hiện hai bóng đen khổng lồ đang tiến đến rất nhanh, nhìn thấp thoáng qua sương mù đó là…
Đó là hai con cự thú khổng lồ cùng loại, chúng gầm thét, âm thanh như sấm sét, cứ thế xông thẳng vào trong quân đội, rồi cùng điên cuồng tấn công như con quái vật đầu tiên..
Liên quân nhân loại… Bắt đầu tan vỡ!
(*) Nguồn gốc các cụm từ lão gia binh, thiếu gia binh, khất cái binh...:
Lục quân (khất cái binh): trước kia trong thời kỳ chiến tranh mỗi ngày chỉ có thể ăn màn thầu, khẩu phần chẳng hơn gì tên ăn mày ven đường, di chuyển hành quân cũng chỉ có thể dựa vào hai bàn chân, thường xuyên lăn lê bò toài quần áo lấm lem...
Không quân (thiếu gia binh): binh chủng công nghệ cao, nhân số ít, ăn sung mặc sướng cho nên ấn tượng của mọi người đối với không quân là không khác thiếu gia công tử cho lắm...
Hải quân (lưu manh binh): tàu chiến quanh năm lênh đênh trên biển, chỉ cần còn ở trên tàu, phía trên bọn hắn chính là lão đại, nói gì cũng phải nghe, mà mỗi khi tàu cập bờ thường sẽ tụ tập tại quán bar uống rượu mua vui, uống nhiều rượu thì lại khó tránh khỏi cãi vã xung đột...
Lão gia binh: thường là chỉ những quân nhân thuộc dạng quan chức, quân hàm cao, đã lớn tuổi