Sở Hạo nhìn về phía 15 gã tân nhân nói: “Có lẽ các vị còn nhiều nghi vấn, nhưng tôi không có nghĩa vụ phải giải thích, mà cũng chẳng có thời gian. Hiện tại cho các vị một cơ hội, nếu ai nghĩ đây chỉ là một trò đùa, chương trình TV, bắt cóc tống tiền…vv các vị có thể gọi điện cho cảnh sát, rời đi hoặc là làm cái gì thì tùy!”
“Còn nếu ai tin những lời tôi nói là thật, vậy hãy theo chúng tôi. Nhưng nói trước là chỉ được lựa chọn một lần thôi, quyết định rồi thì không được đổi ý, nếu không tôi sẽ coi kẻ đó là địch và đối đãi giống như đã làm với gã bị thịt kia kìa.”
Vừa nghe xong những lời này, 15 gã tân nhân đều rơi vào trầm mặc, đa số trong đó lộ vẻ sợ hãi. Vài giây sau, một nam một nữ bước ra, phân biệt là một nam tử tráng niên da đen và một thiếu nữ da trắng. Hai người đều khá kinh ngạc khi có người hành động giống mình nhưng cũng chẳng dừng lại, cứ thế bước tới trước mặt nhóm Sở Hạo. Cô gái mở miệng nói trước: “Cách giải thích của các anh khiến tôi thấy hứng thú, hơi tin rồi, vậy tôi có thể đi cùng các anh được không?”
Sở Hạo liếc nhìn thiếu nữ, dung mạo của nàng thuộc hạng trung- thượng đẳng, tuy rằng không sánh bằng hai chị em Maria nhưng cũng có thể coi là mỹ nữ. Hơn nữa cặp mắt màu xanh da trời kia thoạt nhìn rất có thần, khiến người ta cảm thấy nhanh nhẹn mạnh mẽ.
Gã nam tử da đen cũng lên tiếng: “Tôi cũng vậy, hơi tin lời các vị nên muốn được đi cùng!”
Sở Hạo xoay đầu nhìn qua, gã nam tử này cao chừng 1m8, khá cường tráng, tuổi chừng ba mươi, râu ria cắt tỉa gọn gàng, da tay ngăm đen, quần áo không có gì nổi bật nhưng thần thái cùng vị trí đặt tay thế kia nếu không phải cảnh sát cũng là quân nhân, ít nhất cũng là quân nhân xuất ngũ.
Hai người ấy nói xong, Sở Hạo thoáng đánh giá thêm vài lần rồi lại nhìn về phía những người còn lại, song rất tiếc là không còn ai khác đi ra. Tuy rằng mọi người thường có tâm lý đám đông, thấy kẻ khác làm thì cũng thử noi theo, nhưng mà hiện tại phe chiếm đa số chính là 13 gã tân nhân, cho nên bọn họ chỉ đứng nguyên tại chỗ lạnh lùng nhìn nhóm Sở Hạo.
Quyết định thuộc về mỗi người, không ai có thể thay đổi được…
Sở Hạo thở dài xoay người nói với đám Ares: “Được rồi, chỉ có mấy người chúng ta thôi. Khi vòng phòng hộ biến mất, chúng ta phải chạy nhanh lên nóc tòa cao ốc, không được trì hoãn vì bất kỳ chuyện gì. Nếu gặp phải cửa bị khóa vậy sẽ do Trương Hằng phụ trách, u linh cản đường hoặc là vây công, Ares triệu hồi khô lâu, tôi bảo vệ Tom và hai người họ, đồng thời cung cấp ma pháp trợ giúp cho mọi người.”
Hai gã tân nhân không nói gì, Tom sớm đã phục sát đất mưu trí cùng năng lực của Sở Hạo mà Ares và Trương Hằng cũng quá quen thuộc rồi nên tất nhiên chẳng ai thắc mắc. Cả bọn rút tiểu liên ra cầm trên tay, chỉ đợi vòng phòng hộ khai mở là lập tức hành động.
Gã da đen thấy mấy khẩu súng tiểu liên thì khẽ nhíu mày nhưng cũng không nói gì thêm, thậm chí nắm tay khẽ rời xa chỗ thắt lưng một chút. Cô nàng da trắng thì chú ý tới cách Sở Hạo phân công tác chiến và sự chuẩn bị của ba người còn lại, hai mắt bừng sáng.
Đợi chừng mười giây, một cơn gió nhẹ đột nhiên thổi tới, Sở Hạo lập tức cảm thấy bị tinh thần tảo miêu quét qua, toàn thân chấn động vội rống lớn: “Bắt đầu chiến đấu! Đi!”
Trương Hằng xông ra đầu tiên, theo sát là Ares, Tom và Sở Hạo chạy cùng nhau, gã nam tử da đen và cô nàng thiếu nữ liếc nhau một cái rồi cũng vội đuổi theo.
Những tân nhân còn lại vẫn đứng nguyên tại chỗ, đợi đám người Sở Hạo biến mất khỏi tầm mắt mới lại huyên náo cả lên. Vài người trong đó còn bước về phía gã to con đang nằm sõng soài dưới đất, đồng thời rút điện thoại di động ra ý đồ gọi cảnh sát với cứu thương. Mà tên to con kia cũng lại gào thét ầm ỹ, thoạt nhìn trung khí mười phần, chẳng qua lượng máu chảy ra lại vì thế mà nhiều thêm một ít.
Bấm xong điện thoại, bọn họ ngạc nhiên khi phát hiện không có bất cứ tín hiệu nào, hơn nữa từ bên trong còn mơ hồ truyền ra những âm thanh kỳ lạ, nghe giống như… tiếng gầm gừ, có khi lại là tiếng rên rỉ thống khổ, rất khó miêu tả rõ ràng.
“Làm sao giờ?”
Mọi người quay sang nhìn nhau hoang mang hỏi. Một lão nhân trong đó đột nhiên lên tiếng: “Hay là trước tiên đi xuống đã, bên dưới hẳn là sẽ tìm được người giúp, nói không chừng chỗ này có gắn thiết bị gây nhiễu sóng để khiến chúng ta tưởng lời mấy người kia là thật đấy.”
Dưới sự chỉ huy của lão nhân này, mấy người tiến lên đỡ gã to con dậy rồi cùng nhau đi về phía thang máy. Song ngay khi bọn họ định bước ra khỏi đại sảnh, một phụ nữ trung niên trong nhóm đột nhiên kêu lên: “Này, đợi một chút, nhìn xem, bên kia có người thì phải?”
Mọi người liền theo phương hướng cô ta chỉ quay đầu nhìn lại, quả nhiên chỗ đó xuất hiện một bóng hình mơ hồ, chẳng biết kẻ đó đi bằng đường nào, bóng đèn chỉ lập lòe vài cái hắn đã tới gần mọi người. Mà cũng chẳng có ai phát hiện ra đúng lúc này, màn hình di động của bọn họ đang chớp nháy kịch liệt, hình nền vặn vẹo bất quy tắc, nhìn rất giống với tình trạng bị virus xâm nhập.
Tất cả mọi người đều dừng bước nghi hoặc nhìn theo bóng hình đang tới gần, song theo thời gian trôi qua, sắc mặt cả đám đều dần tái xanh, càng ngày càng khó coi.
Bởi toàn thân bóng hình đang tới kia lập lòe không ngừng, tựa như màn hình TV bắt phải tín hiệu kém. Vừa nhìn là biết trước mắt là thật hay giả, người kia tuyệt đối không phải nhân loại… Nhưng có thể di chuyển cùng cử động, chẳng nhẽ là ảnh tượng 3D?
Tay chân cả đám bắt đầu nhũn ra. Pulse tuy không nổi tiếng lắm nhưng số người từng xem cũng chẳng ít. Trong đám tân nhân có chừng bốn năm người như vậy, mấy tên này quan sát tình cảnh chung quanh cùng bóng u linh đang lướt tới gần lập tức sợ hãi kêu to, bỏ chạy về phía thang máy.
Thế nhưng khi mấy người đó vừa mở cửa phòng liền thấy trước mặt rậm rạp chằng chịt vài trăm u linh, toàn thân lập lòe y hệt những gì đã xem trong phim. Mấy con u linh đó đồng loạt nhìn về phía mọi người…
“A!!”
Đám người Sở Hạo chọn cầu thang bộ chứ không ai đưa ra ý kiến thang máy gì đó, lúc này mà còn ‘lười’ thì chỉ tổ mất mạng.
Trước mặt mọi người thỉnh thoảng lại xuất hiện vài bóng u linh, nhưng ở đằng sau thì dày đặc cả đám. Bọn chúng không sử dụng cách di chuyển bình thường của nhân loại mà là mỗi khi chớp tắt liền lướt được một đoạn, song tốc độ cũng chẳng nhanh lắm, chỉ tương đương với người bình thường đang chạy gấp mà thôi. Đặt trong mắt Trương Hằng và Sở Hạo thì bọn chúng chẳng khác gì một đám bia di động.
Sở Hạo, Ares, Trương Hằng, Tom đều giơ súng lên bắn. Đạn linh loại quả thực có hiệu quả với u linh, chỗ găm vào tựa như viên đá ném xuống mặt nước, toàn thân kẻ địch run rẩy kịch liệt, tên nào xui xẻo bị đục cho vài phát sẽ lập tức tan vỡ, có chết hay không thì chưa biết nhưng ít nhất sẽ không cản đường.
Hai tân nhân đi cùng không tỏ vẻ sợ hãi như trong tưởng tượng của mấy người Sở Hạo, ngược lại còn dùng ánh mắt nghi hoặc quan sát mọi người đồ sát u linh như cắt dưa thái rau. Người da đen chần chờ một chút, rốt cục nhịn không được móc khẩu súng ngắn ở bên hông ra xạ kích. Song viên đạn khi đi qua u linh lại không gây ra chút tổn thương nào.
“Là hư ảnh hay là một phương pháp đánh lừa thị giác?” Người da đen thu súng lại, tự lẩm bẩm vài câu.
Cô nàng thiếu nữ cười khúc khích: “Rất đơn giản mà, nếu đây thật sự là Pulse vậy anh chạm vào chúng thử xem, nếu bị ăn sạch linh hồn là biết ngay ấy mà.”
Gã nam tử lắc đầu không nói, chỉ nhìn theo cử động của mấy người Sở Hạo. Hiện tại cả bọn đã vượt qua ba tầng, từ đây tới nóc nhà còn chừng bốn năm cái nữa, rất nhanh thôi sẽ đến mục tiêu. Bỗng từ bên dưới truyền tới tiếng nổ mạnh, cả tòa cao ốc thoáng run lên nhè nhẹ.
Sắc mặt Sở Hạo khẽ động, hắn nhìn về con đường phía trước liền thấy số lượng u linh tụ tập càng ngày càng nhiều, ít ra cũng phải hơn trăm.
“Mau lên, bằng không thì…”
“Không kịp nữa!”
Dưới cao ốc, gã nam tử có cánh dơi được gọi là 9527 toàn thần bùng lên hỏa diễm hắc sắc, trong tay là một thanh đại kiếm đen kịt. Lúc nãy chính hắn thoáng chém nhẹ qua một nhát liền khiến cánh cửa tòa cao ốc nát bấy, nhìn từ đám tàn tích còn lại thì rất giống với việc bị vài quả lựu đạn oanh tạc. Không những thế, đám u linh bên trong vừa đụng phải lưỡi lửa liền lập tức kêu gào thảm thiết, chẳng được mấy giây liền hóa thành hư vô. Ngọn lửa màu đen này không ngờ có thể gây sát thương cho linh thể!
9527 cười lạnh bước vào trong tòa nhà…