Mục lục
Vô Hạn Thự Quang
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dịch giả: white_3n

Thần tính, còn có thể gọi là một bộ phận của ánh sáng tâm linh, và ánh sáng tâm linh chính là kỳ tích lớn nhất của đa nguyên vũ trụ. Bất kỳ sinh mệnh nào cũng có thể lĩnh ngộ được, đó không phải vật chất, năng lượng cũng không phải là tinh thần, mà là cấp độ sâu hơn nữa, tại nơi sâu nhất của tâm linh, linh hồn, bản chất sinh mệnh, tại nơi đen tối nhất phát ra ánh sáng và hỏa diễm, chính là sức mạnh độc nhất của mỗi sinh mệnh, sở hữu vĩnh viễn, tuyệt không thể bị sức mạnh bên ngoài mê hoặc mà chiếm đoạt được, là kỳ tích vĩ đại nhất của cả đa nguyên vũ trụ, là cội nguồn của sự bất diệt thuở sơ khai, đương nhiên, đây là đối với ánh sáng tâm linh nguyên vẹn, hoặc còn gọi là thần hỏa.

Và thần tính, hay thật ra là ánh sáng tâm linh hoặc có thể nói là một phần nhỏ của thần hỏa, hơn nữa lại không có nền tảng gốc rễ, không thể nào so sánh được với ánh sáng tâm linh hoặc thần hỏa, đều có nguồn phát sinh, hơn nữa là nguồn phát sinh không bao giờ cạn kiệt. Nói một cách đơn giản, cái thần tính này tương đương với tầng năng lượng cao nhất, dùng một phần giảm đi một phần, nếu như đã dùng hết, trừ phi bản thân có được ánh sáng tâm linh hoặc thần hỏa, nếu không đã sử dụng hết thì sẽ hoàn toàn tiêu tán, nhưng mà cái danh xưng kỳ tích lớn nhất của đa nguyên vũ trụ của thần tính này không phải chỉ là để chơi, mà thật sự có đủ các loại công hiệu kỳ diệu.

Ví dụ như Perseus hiện tại, có thần tính trong cơ thể hắn, tuy rằng đúng là càng dùng càng giảm dần, nhưng mà thần tính này cũng đã khiến cho thân thể hắn trở nên mạnh mẽ hơn, lúc mà hai mắt hắn trở nên mờ mịt, đó chính là cơ nhân tỏa mà Sở Hạo và Trương Hằng vô cùng quen thuộc, hơn nữa còn có vẻ như sắp mở ra cơ nhân tỏa tầng thứ hai, đây đã là vô cùng đáng sợ và tuyệt vời lắm rồi. Bởi vì hiện tại đoán chừng chỉ là trận chiến đầu tiên của hắn mà thôi, còn cả đấu khí đó nữa, những thứ hắn đang có còn hơn cả một con yêu nghiệt tu luyện trong hàng vạn năm mới có thể đạt được.

(Là vì cái thần tính này đã ở trong cơ thể hắn nhiều năm, đã trở nên vô cùng hòa hợp với hắn sao? Cho nên đã bắt đầu ảnh hưởng đến tố chất cơ thể của hắn a? Lúc thần tính bị tiêu hao, tự nhiên cơ thể hắn cũng sẽ được cường hóa dần, cho nên dù là thần tính toàn bộ bị tiêu hao hết, bản thân hắn cũng sẽ trở nên rất cường đại rồi…)

Như vậy cũng là điều hợp lý, bằng không mà nói một thanh niên từ nhỏ đến lớn chỉ biết đánh cá, là một người bình thường chưa bao giờ trải qua bất kỳ huấn luyện quân sự nào, dựa vào cái gì có thể cứu vớt thế giới? Đây đúng là số mệnh vô địch của nhân vật chính sao? Hơn nữa có thể thấy từ trong nội dung cốt truyện, một người bình thường như vậy lại có thể liên tục đánh bại đội trưởng tinh nhuệ, còn được thần linh trợ giúp để tiêu diệt Ares, thậm chí ngay cả nữ thần tóc rắn Medusa cũng bị giết chết, dù thế nào thì hắn cũng phải có điểm giới hạn chứ?

Nếu như có thần tính duy trì, hơn nữa bản thân cũng vì thần tính mà dần trở nên mạnh mẽ, đã có cơ nhân tỏa, lại có đấu khí, như vậy tất cả những chuyện này thật sự là có khả năng. Chỉ là không biết, cô gái bán thần Io cũng giống như thế không, hoặc là mỗi người sẽ có đặc tính khác biệt nhau, và lĩnh ngộ được những thứ khác nhau? Ví dụ như theo nội dung cốt truyện, Io rõ ràng không phải là cường hóa về phương diện chiến đấu, hoặc là … Chẳng lẽ nàng là tinh thần lực khống chế giả?

Hiện tại Bắc Băng Châu đội chỉ còn mỗi hắn và Trương Hằng, tuy rằng hai người đều có chiến lực, nhưng mà không có tinh thần lực khống chế giả, giống như hai người trở về tình trạng trước khi có giải phóng vậy. Sự tiện lợi của việc có tinh thần lực khống chế giả đã trờ thành thói quen, sự linh hoạt khi chiến đấu bây giờ lại đột ngột mất đi, thói quen đó thực sự không thể nào thay thế được. Nếu nàng thực sự là tinh thần lực khống chế giả, thế thì nhất định phải làm cho nàng gia nhập vào đội viễn chinh mới được.

Những suy nghĩ này cứ lẩn quẩn trong đầu Sở Hạo, người bên ngoài cũng không biết. Lúc này trong doanh địa lại bắt đầu náo nhiệt, tuy nói rằng mọi người không chào đón Perseus, nhưng mà thực lực của Perseus cường đại như vậy, quả thật cũng xứng đáng được tôn trọng. Hơn nữa mọi người cũng đang ở cùng trong cùng một đội, nếu như nói thẳng thắn thì đây đã là một nhiệm vụ gần như bất khả thi rồi, nên nếu đội ngũ càng mạnh, khả năng hoàn thành nhiệm vụ cũng sẽ lớn hơn, cho nên tự nhiên mọi người không thể giữ mãi cách cư xử với Perseus như trước. Khi hắn trở về nơi đóng quân, có không ít người chào hỏi hắn, thậm chí còn có người tán thưởng chiến lực mạnh mẽ của hắn, điều này làm cho Perseus thật sự ngạc nhiên, vẻ căng thẳng trên khuôn mặt hắn mất dần, theo thời gian dần trôi, hắn không còn bị đám quân lính bài trừ nữa.

Thật ra tâm tình của người thời đại này rất đơn giản, đó chính là những người mạnh mẽ sẽ có được địa vị và nhận được sự tôn kính, dù cho ngươi là từ đẳng cấp dưới quý tộc đi lên cũng sẽ như thế, thế nên Perseus chỉ cần thể hiện sự cường đại và giá trị của hắn, địa vị của hắn trong đội ngũ này cũng không cần phải lo lắng.

Rất nhanh, màn đêm buông xuống, đêm khuya tĩnh mịch, ngoài hai người lính gác ra thì những người còn lại đã yên lặng đi ngủ. Đến rạng sáng ngày hôm sau, Perseus vốn đang say giấc bỗng nhiên tỉnh lại, chính hắn cũng không biết vì sao, hắn cảm thấy tim đang đập rất nhanh trong lồng ngực, phảng phất như bản năng nào đó bên trong hắn đang trỗi dậy, khiến cho hắn đột nhiên tỉnh lại, sau đó tự nhiên hướng về phía mà trái tim đang đập nhanh đang thúc dục bước đến.

Rất khiến cho người ta cảm thấy kỳ quái chính là, tất cả những chuyện này cũng không khiến người khác cảm thấy kỳ quái, kể cả những binh sĩ canh gác cũng không ngăn Perseus rời đi. Chỉ có Sở Hạo và Trương Hằng có vẻ đã hiểu chuyện gì đó, bọn họ liếc mắt nhìn nhau, Trương Hằng định đi theo dõi nhưng Sở Hạo lại lắc đầu, tiếp đó hắn nhắm mắt lại, khiến cho cảm giác của mình một lần nữa lại tràn vào khắp các rừng cây lân cận.

Lúc này Perseus đang chậm rãi bước đi theo cảm giác, cuối cùng cách nơi đóng quân không xa trong một rừng cây nhỏ hắn đã tìm được một vật phẩm khiến cho hắn phải kinh ngạc, đó là một cái chuôi kiếm màu bạc. Không có thân kiếm, chỉ có chuôi kiếm, một vật phẩm kỳ quái, hắn không tự chủ được liền xoay người nhặt cái chuôi kiếm này lên, chỗ bàn tay hắn cảm giác được sự lạnh giá và cả nhiệt hỏa cùng tồn lại. Không đợi hắn lấy lại tinh thần, chỉ thấy ở chỗ chuôi kiếm có ánh sáng xuất hiện, rồi ánh sáng dần dần ngưng tụ, liền trở thành thân kiếm nối với chuôi kiếm, cuối cùng trở thành một thanh trường kiếm hoa lệ trong tay Perseus.

Perseus có chút rung động khi nhìn thanh trường kiếm trên tay mình, hắn có thể cảm nhận rõ ràng sức mạnh mà thanh kiếm này mang theo, hoặc có thể nói là, lần đầu tiên hắn cảm thấy bản thân vốn có sức mạnh, từ khi hắn còn nhỏ mỗi khi có sét đánh, hắn đều có cảm giác có một luồng sức mạnh mãnh liệt cuồn cuộn bên trong, nhưng hắn lại không thể sử dụng được, thậm chí nhiều lúc còn cảm thấy thống khổ. Chỉ có tại thời khắc này, lúc nắm thanh kiếm này trong tay, hắn mới cảm giác luồng sức mạnh này đang theo cánh tay của hắn truyền đến thanh kiếm, sau đó thực sự được phát huy ra ngoài.

“Đây là Chư thần ban ân, ngươi chỉ cần nhận lấy là tốt rồi, cái này có lẽ là phụ thân ngươi gửi cho ngươi, một người cha Thần linh a.”

Lúc này, một thanh âm vang lên, Perseus vội vàng quay đầu nhìn lại, liền thấy đội trưởng đang đứng không xa nói chuyện với hắn.

Perseus lập tức nổi giận trong lòng, hắn lạnh lùng nhìn cái chuôi kiếm trong tay, sau đó ném xuống mặt đất, đồng thời nói: “Cha của ta là một ngư dân, không phải Thần linh gì cả! Ta tuyệt đối không phải hậu duệ của bọn Thần linh hiếu sát kia!” Nói xong, hắn cũng không quay đầu lại mà trực tiếp rời đi, cũng không liếc nhìn lại cái chuôi kiếm đã bị vứt xuống.

Đội trưởng ngẩn người ra, một lúc sau hắn mới cười khổ một cái, nhặt chuôi kiếm này lên khỏi mặt đất, có điều trong tay hắn đây chỉ là một chuôi kiếm bình thường, không có bất kỳ ánh sáng nào phát ra, cũng không có tạo thành thánh kiếm, xem ra thanh kiếm này chỉ có Perseus mới có thể sử dụng… Có lẽ có thể hỏi lại hiền giả đại nhân, xem liệu hắn có thể sử dụng hay không?

Cùng lúc đó, phía bên kia Perseus đang phiền muộn trong lòng, cũng không trở về thẳng hướng doanh trại, mà lại hướng về con đường vòng bên cạnh. Khi hắn vừa đi được mấy chục thước thì đột nhiên nghe được một hồi tiếng Híiiiiii… Hắn tò mò hướng về nơi đang phát ra âm thanh, sau khi vượt qua mấy cây đại thụ, lọt vào trong tầm mắt hắn là những con ngựa đang ăn cỏ trên đồng hoang, à không phải ngựa thường mà là ngựa Pegasus.

Đúng vậy, tất cả những con ngựa này đều có cánh, là loài ngựa Pegasus bất kham trong truyền thuyết. Những con ngựa này thoạt nhìn thực sự ra dáng thần mã hơn nhiều so với ngựa thường, không đơn giản chỉ như thế, những Pegasus này có thể chở người phi hành theo, nhưng mà rất đáng tiếc, ngoài hiền giả trong truyền thuyết ra, không có bất kỳ ai có thể khiến chúng phục tùng. Cho dù sử dụng các loại cạm bẫy để bắt được chúng đi nữa, những Pegasus này sẽ chết rất nhanh chóng, không có bất kỳ ngoại lệ nào, cho nên hắn chỉ có thể nhìn bầy Pegasus một cách buồn tẻ, không có chút nào ý định đi về phía chúng.

“Ngươi có thể sờ chúng, chúng là những tinh linh tự do, chỉ là không để phàm nhân chạm vào thôi.”

Lúc này, một giọng nữ nhân khả ái vang lên, Perseus vội vàng quay người lại, liền nhìn thấy một mỹ nữ mặc trường bào đứng cách đó không xa ở rừng cây bên cạnh, hắn lập tức thoáng nở nụ cười rồi nói: “ Là ngươi a, làm thế nào ngươi đi theo được chúng ta đến tận nơi này?”

Mỹ nữ này chính là bán thần Io xuất hiện trong phim, nàng cũng hơi nở nụ cười nói: “Thực sự mà nói thì ta cũng muốn trả lại mối thù của mình cho đám chư thần đáng nguyền rủa, nếu như trong đội ngũ của ngươi có hiền giả tồn tại, ta không có lý do mà không đi cùng cả? Đây có lẽ là cơ hội tốt nhất của ta rồi.”

Hai người họ đã hiểu rõ nhau, Perseus liền trò chuyện với Io được vài câu thì đúng lúc này, hai người liền nhìn thấy một con thần mã vô cùng tuyệt đẹp, so với Pegasus bình thường thì còn lớn hơn. Nó bay một vòng rồi từ trên trời hạ xuống, con Pegasus màu đen rõ ràng lớn hơn so với Pegasus bình thường, lúc nó nhìn thấy hai người Perseus, rõ ràng trực tiếp tiến tới về phía hai người.

Hai người nhìn về phía con Pegasus màu đen này với vẻ mong đợi, nhưng con Pegasus này chưa kịp đến gần, từ nơi đóng quân cách đó không xa đột nhiên vang lên tiếng kinh hô, cùng với âm thanh đao kiếm va chạm. Lập tức tất cả Pegasus, kể cả Pegasus màu đen đều mãnh liệt bay lên trời, nhanh chóng bay về phía xa. Hai người Perseus và Io nhìn thoáng một cái rồi lập tức chạy về nơi đóng quân.

Hiện tại nơi đóng quân quả thật đang có chiến đấu bùng phát, mà đối thủ chỉ có một người mà thôi, thân thể hắn cao chừng hai mét năm, sáu, toàn thân cơ bắp xoắn xuýt, đan xen vào nhau không giống như nhân loại, nhưng lại tương tự như cơ bắp của nhân loại, hắn đang chiến đấu với binh sĩ ngay trong doanh địa.

Vốn là như thế thì cũng không có gì, Sở Hạo đoán chừng liền đem vài ma pháp ra giải quyết là xong, nguyên nhân chính thức khiến cho Sở Hạo và Trương Hằng không động thủ chính là… Kẻ địch trước mắt họ, hắn đang cầm hai thanh kiếm răng cưa kèm theo xiềng xích, ngoài ra cái cái dung mạo đầu trọc, trên mặt bôi lên mấy vết màu đỏ, hai thanh kiếm răng cưa xiềng xích, hình thể đáng sợ đó…

Con mẹ nó… Kratos sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK