Nhưng một tia mát lạnh không biết từ đâu xuất hiện liền làm ý thức Sở Hạo thanh tỉnh. Thời gian dần trôi, Sở Hạo cảm thấy tiếng cầu nguyền nhức nhối ấy đang dần rời xa, thay vào đó là vô số quang điểm lơ lửng xung quanh. Những quang điểm ấy phát ra thanh âm của mình, nữ có nam có, già có trẻ có, song không hỗn tạp như vừa rồi…
“…Thần, xin người hãy để mẹ con trở về, mẹ đi thần miếu rồi, mẹ nói sẽ vĩnh viễn ở cạnh thần. Cha nói con quái vật đáng sợ ở trong đó chính là hoá thân của thần tính… Thần ơi, vì sao mẹ lại không quay về? Vì sao mẹ lại bị thần sứ tinh lọc? Mẹ…”
“… Thần, xin phù hộ cho năm nay mưa thuận gió hoà, đã tám tháng rồi trời không mưa, nước sông sắp cạn kiệt rồi. Chúng con ca ngợi thần, kính dâng lên người tất cả thành kính, xin hãy cho mưa xuống một ít thần ơi…!”
“…Thần ơi, bang Xích Thành không thần kính với người! Bọn chúng không dâng tế phẩm đủ tiêu chuẩn, đây là không tôn trọng người! Thỉnh cầu thần ban cho chúng con chỉ dẫn, Vương quốc của con sẽ thảo phạt chúng, biếm chúng thành nô lệ, lấy đó làm lệ vật kính dâng lên Thần!”
“… Thần ơi, xin hãy nhận lấy linh hồn hèn mọn này, tử vong không phải kết thúc mà là tồn tại cùng thần…”
“… Thần ơi…”
Vô số thanh âm vang lên, nhưng lúc này chúng đã tách nhau ra chứ không ầm ĩ chát chúa nữa, ý thức nhân loại miễn cưỡng có thể tiếp nhận được. Còn Sở Hạo, hắn dựa vào những âm thanh này mà phán đoán ra niên đại thần tính sinh ra. Mấy ngàn mấy vạn năm trước, một bộ lạc nhân loại viễn cổ gặp Predator vừa hạ cánh xuống địa cầu. Dựa vào khoa học kỹ thuật của những người đó mang lại, bọn họ miễn cưỡng xây dựng lên một vương quốc. Những lời cầu nguyện từ vạn năm trước khiến Sở Hạo chỉ biết trầm mặc lắng nghe.
Thế giới này không có vô cớ yêu cũng chẳng có tự dưng hận. Tộc người viễn cổ kia sở dĩ thành tâm tín ngưỡng thần, hay nói đúng hơn là vị thần giả tưởng do Predator biên tạo ra, bởi vì những người đó đã đem đến ánh sáng văn minh, dạy họ cách làm nông nghiệp, văn tự, kiến trúc cùng nhiều thứ khác nữa.
Sự thành kính của bọn họ dưới sự trợ giúp của kim tự tháp đã ngưng tụ lại thành một tia thần tính, cũng gián tiếp tạo nên bức tường bảo vệ bằng linh hồn. Tất nhiên không lưu lại đầy đủ hồn phách mà chỉ là một tia chấp niệm. Đây cũng là điểm đáng sợ nhất của thần tính. Vì nó mà một khi phàm vật tiếp xúc nhất định sẽ bị ‘độc’ chết.
Sở Hạo còn sống đến giờ chẳng qua là vì may mắn gặp được cơ duyên trùng hợp, song cũng làm gánh nặng trên vai hắn trầm trọng hơn. Tất nhiên nói vậy không có nghĩa là thần tính vô dụng, trái lại, nó là thứ huyền bí nhất vũ trụ, liên quan tới con đường thành thần. Tuy rằng nhất thời không dùng được nhưng biết đâu sau này hắn muốn đạt được thần vị lại phải nhờ vào nó.
Trước mắt Sở Hạo, Thần tính phân liệt ra thành một quang điểm nhỏ hơn. Song hắn biết đây không phải là do thần tính hư hao mà là xuất hiện biến hoá kỳ diệu. Bởi Sở Hạo cảm nhận được, sự nguy hiểm của thần tính đang nhạt dần. Bản thân như hoá thân thành ngàn vạn, dung nhập vào từng quang cầu. Mỗi quang cầu lại có thể tự chủ suy nghĩ cùng tính toán khiến tốc độ xây dựng mô hình ma pháp của hắn đột tăng. Hiện tại dù là bất cứ ma pháp nào hắn biết đều có thể sử dụng thuấn phát, ngay cả bí mật ẩn chứa trong các mô hình ấy cũng được phân tích kỹ càng…
Nhưng đúng lúc này, một đạo quang mang bạo phát từ địa cầu phóng thẳng lên trời về nơi vô cực, cơ hồ xuyên suốt toàn vị diện.
Nhìn đến đây, Sở Hạo mới nhận ra ý nghĩ của mình lúc trước có sai sót. Cột sáng nhìn thấy ban đầu chính là văn minh chi lý của vị diện. Nó vốn vô hình vô chất, chỉ là một tư tưởng trừu tượng nhưng không biết người xâm nhập dùng thủ đoạn gì khiến nó ngưng tụ lại. Cột sáng đó chính là phiên bản vật chất hoá của văn minh nên mới thể hiện nhiều biểu tượng tôn giáo như thế.
Trong thoáng chốc hiểu được tất cả, cột sáng đó bị nhuộm thành màu đỏ, các biểu tượng tôn giáo đảo chiều sang mặt hắc ám. Chúng đại diện cho huy diệt, văn minh chi lý huỷ diệt.
Song hình ảnh ấy chẳng duy trì được lâu. Chân cột sáng bỗng hư không ngưng hiện ra vô số phù văn, đồ đằng khổng lồ, cơ hồ bạo trọn toàn trái đất. Tám ‘ký tự’ lớn xuất hiện ngưng tụ tất cả phù văn, cuối cùng hợp nhất thành bốn thánh thú theo thứ tự là Thanh Long, Huyền Vũ, Chu Tước, Bạch Hổ. Chúng đứng vây xung quanh một lốc xoáy ngũ sắc không ngừng xoay tròn.
Mọi sự diễn ra quá nhanh cũng quá rung động. Sở Hạo đứng ở góc độ ngoài không gian nên bao quát được hết thảy. Còn trên mặt đất, vô luận là thành viên tiểu đội luân hồi, người xâm nhập, hay dân nguyên gốc khi chứng kiến một trận đồ khổng lồ như thế bao bọc lên đầu đều cảm thấy bản thân nhỏ bé. Nỗi rung động ấy khó mà hình dung được.
Sở Hạo vừa nhìn liền biết đây là đại trận tứ tượng ngũ hành bát quái, một trong những thứ đắt đỏ nhất không gian chủ thần. Ngay cả thần tính cũng phong ấn được thì đủ biết uy lực nó thế nào.
Ngay sau đó, cột sáng đại diện cho văn minh chi lý thoạt đỏ thoạt trắng, khi thì dữ tợn khi thì bình thản. Tất cả mọi người đều nhìn thấy cảnh này. Ngay cả Roger tuy đã đến bên bờ tan vỡ nhưng vẫn hăng say chiến đấu cùng đám xâm nhập giả ngoài hắc động cũng chứng kiến được. Toàn quân xâm nhập giả thoáng cái sa vào bối rối hoảng loạn, đây là lần đầu tiên bọn họ gặp chuyện như vậy. Còn Roger tức thì cuồng tiếu, dường như khôi phục tinh lực, lại lần nữa lao vào đại quân xâm nhập giả tả xung hữu đột.
Trên mặt đất, bên cạnh quang trụ, toàn thân Sở Hạo được bao bọc bởi ánh sáng rực rỡ. Trên tay phải không ngừng tuôn ra từng dòng phù văn thần bí khiến toà ma pháp trận dưới mặt đất không ngừng tản đi. Cột sáng đại diện văn minh chi lý biến hoá như thế là do Sở Hạo động tay chân, đám xâm nhập giả xung quanh tất nhiên thấy hết. Bọn chúng điên cuồng tiến công, thậm chí thiếu nữ luôn nhắm mắt cũng đã nhếch hai hàng mi lên. Đôi mắt đó không hề có đồng tử mà chỉ là một mảnh quang mang trắng xoá. Phàm người nào nhìn vào đều sẽ bị mê thất tâm thần, rơi vào hôn mê. Ngay cả người khống chế tinh thần của Nam Mĩ và Đại Tây châu đội cũng không ngăn cản được. Kết quả, Đại Tây châu đội một người, Nam Mĩ hai người, Bắc Băng có Tom cùng hai người mới đều bất tỉnh nhân sự, những người còn lại thấy vậy thì không dám nhìn cô gái kia nữa. Song bọn họ vẫn nắm chặt vũ khí loạn quét một vòng, hoặc như A Tinh phóng ra cả đống skill ra xung quanh.
Có điều… Dù Đại Tây châu đội có mạnh hơn nữa cũng bị Nam Mĩ và Bắc Băng châu đội liên luỵ huống chi bọn họ còn đang phải cố thủ bảo vệ cho Sở Hạo khiến không thể đi đâu. Thời gian dần trôi, người xâm nhập tiếp cận bọn họ ngày càng gần. Ngoại trừ Sở Hạo, tất cả mọi người đều thân mang thương tích. Phe tiểu đội luân hồi sắp không kiên trì được nữa rồi… Tử vong đã cận kề!
Ở bên kia, Trương Hằng và Bailey dựa vào may mắn giam chân được một nhóm xâm nhập giả. Nhưng sau khi ma pháp trận khổng lồ kia xuất hiện khiến văn minh chi lý biến đổi, gã thanh niên cầm đầu vốn dính vết thương trí mạng bỗng mở bừng mắt, từ bên trong phóng ra một mảnh quang mang, hơn nữa vết thương trên người khép lại với tốc độ cực nhanh. Đồng thời hắn ra lệnh cho những người bên cạnh mặc kệ mũi tên của Trương Hằng, tất cả lập tức biến hình lao lên vây công hai người.
Thấy thế, Trương Hằng vội thả dây cung giết chết một gã đang biến hình dở, sau đó kéo theo Bailey dùng ‘viên đạn thời gian’ chạy trối chết. Song tốc độ của hai gã thanh niên cánh dơi quá nhanh, dù Trương Hằng đã vận dụng bội số gấp ba rồi nhưng vẫn bị bám chặt. Khoảng cách song phương càng ngày càng gần, Bailey lập tức khởi động Thánh quang thuẫn ngăn cản đường đi đối phương song chỉ kiên trì được mười mấy giây liền gần như tan nát. Hoả diễm đỏ rực trên người hai gã thanh niên cánh dơi quá kinh khủng, dù Trương Hằng chạy cách đối phương mấy chục thước mà vẫn thấy toàn thân khô giòn, quần áo như sắp bắt lửa đến nơi. Cứ thế thì một khi mất đi quang thuẫn, Bailey cầm chắc cái chết, mà hắn cũng chẳng khá hơn…
Tất cả mọi người, dù đang ở đâu cũng đều rơi vào lằn ranh sinh tử.
Sở Hạo thấy hết tất cả, tựa như trong tối tăm nói cho hắn biết giờ phút này mình phải làm gì…
Ý nghĩ ấy vừa lướt qua, tâm linh hắn đã phóng vọt lên tầng khí quyển. Ở đây hắn thấy được toàn cảnh ma pháp trận phong toả thành phố.
“…Các người không thuộc về thế giới này, mau rời đi!”
Sở Hạo không tự chủ được thốt ra câu đó, tựa như ý thức của vị diện mượn miệng hắn để nói ra. Tiếp đến, chỉ thấy ma pháp trận to lớn trên mặt đất bị kéo bật lên. Cùng lúc ấy, văn minh chi lý vốn đang lập loè hồng bạch liền khôi phục màu trắng tinh khiết ban đầu. Hào quang lan toả khắp đại địa khiến người ta có cảm giác thật ấm áp hạnh phúc.
Nhưng có lẽ chính Sở Hạo cũng không ý thức được rằng trong mắt nhân loại dưới mặt đất, trên bầu trời đột nhiên xuất hiện hình ảnh một người khổng lồ sánh ngang tinh cầu, nét mặt uy nghiêm giống hệt hắn. Thần thánh mà thiêng liêng, không khác gì một vị Thần.
“Sở Hạo! Cậu ấy thành công rồi!”
“Thành công không…”
“Cột sáng giảm đi rồi, anh ấy thành công….”
Các thành viên tiểu đội luân hồi đứng dưới cột sáng nhìn thấy Sở Hạo phiêu phù giữa không trung, quang trụ bên cạnh thì dần hoá thành một màu trắng tinh thuần khiết, ma pháp trận trồi lên khỏi mặt đất, người xâm nhập bị bầu trời hút lên… Tất cả… tất cả đều nói lên rằng Sở Hạo đã thật sự thành công!
Cùng lúc đó, Trương Hằng đang bị hai gã cánh dơi chặn đường, thanh niên nhắm mắt ngẩng đầu kinh ngạc nhìn bầu trời. Tuy rằng hắn cùng đồng bọn đang bị hút lên nhưng không hề bối rối, trái lại khi thấy rõ Sở Hạo, nét mặt hắn tràn đầy quái dị, hoài niệm xen lẫn cả căm hận.
“Sở Hạo… Không ngờ ngươi lại gia nhập tiểu đội luân hồi?”
Thanh niên nhắm mắt thì thạo tự nói với bản thân, nhưng khi đọc lên cái tên ấy, Sở Hạo trên bầu trời vụt quay đầu nhìn lại. Nét mặt hắn có kinh hỉ, cũng có cả không ngờ.
“… Trần Hạo Đào… Cậu…”
Ý thức Sở Hạo giờ phút này đã hợp chung cùng vị diện nên khi có người nhắc tên thì hắn sẽ lập tức cảm ứng được. Lúc quay đầu về phía ấy, hắn thấy được người thanh niên nhắm mắt… dung mạo đó, thần thái đó… không lẫn đi đâu được, Trần Hạo Đào, gã 06 thứ tư của tổ chức kẻ phản nghịch đã hi sinh trong tay tổ chức X…
Anh của hắn, Trần Hạo Đào!
Nhưng còn chưa kịp làm gì, Sở Hạo đã thoát ly khỏi trạng thái dung hợp với vị diện. Cơ hồ chỉ trong thoáng chốc, hắn lại quay về với thân thể của mình. Cùng lúc đó, mà pháp trận cùng tất cả người xâm nhập đều bị hút vào trong hư không, biến mất vô tung. Cách đó không xa, Roger cả người máu me rách nát đang rơi từ trên không xuống.
Nháy mắt sau, cột sáng hoàn toàn biến mất, nhóm Sở Hạo sa vào cảm giác nửa tỉnh nửa mê, đến khi khôi phục lại thì thân đã ở chủ thần không gian, đồng thơi trong đầu còn vang lên tiếng nhắc nhở.
“Hoàn thành nhiệm vụ, mỗi thành viên được thưởng 5k điểm cùng một chi tiết cấp B.”
“Cứu rỗi vị diện thành công, thu được quyền một quyền hạn cấp F, 15k điểm cùng một chi tiết cấp A.”