Lục Tử Tuyết chết. Hắn từng gửi gắm rất nhiều kỳ vọng vào nàng. Trong tương lai, nàng sẽ là nữ xạ thủ siêu cự ly của Bắc Băng châu đội. Cô nàng ấy cực kỳ ái mộ Trương Hằng… Đã chết!
Ali cũng ra đi. Gã cảnh sát quốc tế trầm mặc mà ổn trọng. Hắn trước tiên muốn đổi một khẩu súng tốt làm vũ khí rồi sau này mới tính đến chuyện cường hóa bản thân, nhưng giờ không thể thực hiện được nữa…
Ayles không còn, cô bé kia vốn muốn đổi mấy kỹ năng trinh thám để khi trở về hiện thực sẽ phá vài vụ án, từ đó tạo dựng tên tuổi nữ thám tử lừng danh, song hiện giờ…
Những người còn lại tuy sống sót nhưng chiến lực đều mất hết…
Sở Hạo bặm chặt môi, khóe miệng rỉ máu lúc nào cũng không hay. Thân thể hắn căng cứng khiến miệng vết thương nứt toác, nhuộm đỏ bộ quần áo đang mặc. Thấy vậy, John Connor khe khẽ thở dài, cạnh bàn tay đánh xuống cổ Sở Hạo giúp hắn chìm vào hôn mê.
Chỉ John mới hiểu những người trước mặt tinh nhuệ cỡ nào. Vô luận là chiến lực hay mưu trí đều khó có địch thủ, ít nhất trong những năm chiến đấu dai dẳng với Skynet, hắn chưa từng gặp bất kỳ ai được như họ. Nhưng những chiến sĩ mạnh mẽ như vậy lại rơi vào tình trạng người chết kẻ tàn phế. Đặc biệt là cô nàng cầm hắc kiếm kia, không biết vì sao lại rơi vào trạng thái sống thực vật. Thật khiến người ta đau lòng!
“Đưa anh ấy về phòng đi…”
Khi Sở Hạo mở mắt ra lần nữa, xuất hiện trước mặt vẫn là trần nhà gồ ghề không có gì bắt mắt. Phòng vẫn là căn phòng đó, nhưng hắn đã hoàn toàn bình tĩnh lại.
Chuyện lần này rất quái dị. Đáng nhẽ khi kết thúc Terminator 2, dù thành công hay thất bại thì bọn họ hoặc là trở về Chủ Thần không gian hoặc là trực tiếp bị delete chứ sao lại vẫn ở trong thế giới phim kinh dị, hơn nữa còn là phần tiếp theo, sự kiện diễn ra năm 2018…
Chủ Thần rốt cuộc muốn bọn họ làm gì? Chả nhẽ ‘nó’ đã từ bỏ mấy người họ nên tống cho Trung châu đội giết, vừa là tặng điểm vừa là làm nguyên liệu cho người ta luyện hồn, từ đó giúp cho cái đám tà ác ấy thêm mạnh mẽ. Nếu thật là vậy thì đúng là biết tận dụng phế liệu…
Sở Hạo muốn nhếp mép cười nhạt, song đau đớn trên người khiến hắn cười chả nổi. Nếu những gì hắn dự đoán là thật thì tình trạng hiện giờ đúng là tồi tệ hết sức. Bắc Băng châu đội đã phế mất một nửa, hơn nữa cũng bởi vì hắn mà đoàn đội rơi vào lục đục nội bộ. Thực ra Sở Hạo đang không biết phải đối mặt thế nào với bọn họ. Chỉ tại kế hoạch và tham vọng của hắn mà dẫn đến thương vong thảm trọng, đã thế còn không giải cứu được thế giới, ngày phán xét bộc phát sớm… Hắn đâu còn mặt mũi nào nữa mà xuất hiện trước mặt các thành viên Bắc Băng châu đội nữa!
Đã thế, bọn họ còn sắp phải đối mặt với Trung châu đội nữa, nghe nói đây chính là tiểu đội cường đại nhất trong thế giới luân hồi, bọn họ gia tăng sức mạnh bằng cách bóc lộ tân nhân và luyện hồn người khác. Bắc Băng châu đội từng mất một thành viên gạo cội trong tay bọn họ, Jenny. Sở Hạo tuy rất muốn đối đầu với những kẻ ấy, nhưng không phải là bây giờ, thậm chí trong vòng mười bộ phim kế tiếp cũng không dám. Thực lực hai bên quá cách biệt. Nếu là trước khi tham gia bộ phim The Pulse thì hắn còn có thể tự tin dựa vào bố cục, nhân số cùng đại thế để tiêu diệt Trung châu đội. Nhưng chứng kiến cảnh chiến đấu giữa gã đội trưởng Đại Tây châu đội và quân đoàn CX, hắn mới biết ý nghĩ của mình buồn cười thế nào. Khi sức mạnh đạt đến trình độ đó thì dù lợi dụng ưu thế nhân số hoặc giả ném cả thế giới vào cũng không ngăn cản được.
Vậy mà bây giờ Bắc Băng châu đội lại sắp phải đối mặt với Trung châu đội. Xác suốt dành thắng lợi của bọn họ bằng không, căn bản chả thể nào sống sót nổi. Bởi vậy trong đầu hắn mới sinh ra ý nghĩ Chủ Thần đã từ bỏ Bắc Băng châu đội.
Tạm gác cái việc đoán ý Chủ Thần đó qua một bên, vấn đề duy nhất bây giờ là làm sao mới sống sót được trước sự tập kích của Trung châu đội.
“Bên ngoài có ai không?” Sở Hạo bỗng mở miệng hỏi.
Một người lính trên cánh tay quấn băng đỏ bước vào, hắn cung kính nói với Sở Hạo: “Tôi là thủ vệ bên ngoài, ngài đã tỉnh rồi?”
Sở Hạo cảm thấy là lạ trước thái độ của đối phương song cũng không để ý nhiều, hắn hỏi: “Từ lúc các vị cứu chúng tôi đến giờ đã qua bao lâu rồi?”
Gã quân nhân thoáng sửng sốt đáp: “Khoảng ba mươi tiếng rồi! Rạng sáng hôm trước chúng tôi tìm thấy các vị đang hôn mê nên đưa về đây.”
“Hơn ba mươi giờ à… Vậy các đội viên của tôi đã tỉnh chưa?” Sở Hạo suy nghĩ một lát hỏi.
Gã quân nhân trả lời ngay: “Vâng, trong số các đội viên của ngài thì ba người đã tỉnh, ngài có muốn gặp họ một chút không?”
“Ừ, nhờ anh…”
Giống như lúc nãy, Sở Hạo ngồi trên một chiếc xe lăn và được đẩy tới phòng những thành viên Bắc Băng châu đội khác. Đến hiện tại, ba người đã tỉnh gồm Trương Hằng, Tom, Sterry. Khi vừa đến cửa, hắn nghe thấy bên trong vọng ra tiếng John Connor và ba người họ. Giọng Trương Hằng khá ngạc nhiên: “Ngươi… Ngươi là John Connor? Đây là… 2018?”
John Connor gật đầu ảm đạm đáp: “Đúng vậy, tôi là John Connor. Lúc nhỏ tôi gọi anh là bác Trương Hằng, mà giờ xem ra tôi còn ‘già’ hơn anh một chút. Chớp mắt cái đã hai mươi năm… Ha ha, tôi vẫn nhớ anh từng bảo tôi phải làm thế nào cho khốc thì mới đẹp trai..”
Trương Hằng ho khan một tiếng, vội chuyển chủ đề: “Sao chúng ta lại ở đây? Những người khác đâu? Sở Hạo đâu?”
Nội tâm Sở Hạo đầy chua xót, hắn lập tức lên tiếng: “Vấn đề còn lại để tôi nói nốt cho.” Vừa dứt lời, gã quân nhân cũng đã đưa hắn vào phòng.
John thấy vậy liền tiến lên tiếp lấy chiếc xe lắn, đồng thời ân cần hỏi: “Sao anh không nghỉ ngơi thêm chút nữa đã, miệng vết thương lại rách ra nữa thì sao….”
Sở Hạo cười khổ lắc đầu, hắn nhìn sâu vào mắt ba người Trương Hằng một lát rồi mới nói với John: “Xin lỗi, cậu để chúng tôi ở riêng một lát được không? Tôi có vài lời muốn nói với họ. Là một gã đội trưởng, dù chẳng hợp cách nhưng bất luận thế nào những lời này nên để tôi nói thì hơn.”
John thoáng chần chờ nhưng cũng chỉ đành gật nhẹ đầu, hắn cùng với gã binh sĩ lui ra ngoài. Theo cánh cửa nặng nề đóng lại, cả căn phòng chìm vào ánh sáng màu cam mờ ảo của chiếc đèn tường. Sở Hạo nhìn ba gã đội viên của mình một lúc lâu mới lên tiếng: “Chiến dịch tấn công Nhà Trắng thất bại. Số lượng người máy Skynet gửi về vượt xa tưởng tượng của chúng ta. Hơn nữa vì hành động ấy mà khiến ngày phán xét bộc phát sớm. Ý định vạch trần thân phận của tổng thống để tạo đại thế coi như tốn công vô ích. Theo lý mà nói thì chúng ta hoặc trực tiếp bị delete hoặc là truyền tống về Chủ Thần không gian. Thế nhưng kỳ lạ là chúng ta lại xuất hiện trong Terminator 4, hơn nữa John Connor vẫn còn nhớ chúng ta. Vậy tức là cùng một thế giới nhưng không cùng thời điểm…”
Trương Hằng đột nhiên xen vào: “Đừng nói chuyện này vội, vấn đề của ta là… những người khác đâu? Ares, Ali, cả Lục Tử Tuyết nữa... Bọn họ đâu rồi?”
Trong lòng Sở Hạo lại nhói lên sự đau xót, song biểu hiện bên ngoài vẫn bình tĩnh như trước: “Không chỉ thế, chúng ta còn phải đối mặt với đoàn chiến. Đối thủ là Trung châu đội, được xưng là tiểu đội mạnh nhất thế giới luân hồi, chuyên môn giết người luyện hồn… Với tình hình này, chúng ta…”
“Nói cho ta biết, bọn họ đâu rồi?” Trương Hằng rống lên, đồng thời giãy dụa muốn ngồi dậy.
“Chết rồi…” Sở Hạo cúi đầu, thanh âm không chút ba động: “Chết cả rồi, chỉ còn lại mấy người chúng ta thôi…”
Trương Hằng vốn đang giãy dụa liền cứng đờ, hai người còn lại cũng chìm vào im lăng. Cả căn phòng chỉ còn lại tiếng hít thở nặng nề… Mãi lâu sau, Tom đột nhiên hỏi: “Trung, Trung châu đội… Chúng ta đối phó thế nào với Trung châu đội được đây? Tất cả đều tàn phế cả rồi, chúng ta…”
Sterry ở bên cạnh thì thào với cái giọng quái gở: “Chúng ta chết chắc rồi, nhưng mà đội trưởng hẳn vẫn có thể sống sót. Tom, chẳng phải ngươi nói đội trưởng có một cái ‘quyền hạn’ gì gì đó sao, dùng nó thì có thể trực tiếp trở về Chủ Thần không gian, dù không hoàn thành nhiệm vụ hay là điểm số âm đi nữa thì vẫn không bị phạt… Các ngươi trừng mắt với ta làm gì? Chẳ lẽ ta nói không đúng? Chúng ta chết, nhưng hắn vẫn có thể sống sót.”
Trương Hằng lườm Sterry một lát rồi mới quay về phía Sở Hạo: “Ta muốn nghe ngươi nói mấy câu thật lòng Sở Hạo. Từ lúc đầu gặp mặt cho đến bây giờ, ta đã nghe ‘chính nghĩa’ của ngươi, cũng rất tin tưởng ngươi, hiện tại vẫn thế. Nên hãy thành thật với ta, kế hoạch cứu thế của ngươi đã hại chết rất nhiều đồng đội, ngươi bây giờ… Không, cái cần hỏi là nếu chuyện như vậy lại xảy ra lần nữa, ngươi có dẫn mọi người lao vào nguy hiểm nữa không? Trả lời ta đi!”
Sở Hạo vẫn cúi đầu như trước, ngữ khí vô cùng bình thản: “Vẫn, ta vẫn sẽ làm như vậy.”
“Dù sẽ chết rất nhiều người, những đồng đội từng kề vai sát cánh với ngươi, những người cùng ngươi cười đùa, cùng hì hụi bên đống đồ ăn quý hiếm ở Chủ Thần không gian… Đám chiến hữu đó chết đi, ngươi vẫn không hối hận ư?”
“Ừ… Ta không hối hận…”
Nghe vậy, Trương Hằng lặng yên nhắm mắt lại, khẽ lẩm bẩm: “… Thật vậy sao? Ta biết rồi, được rồi, được rồi…”
Giọng Sở Hạo vẫn đều đều: “Ta từ khi còn nhỏ đã phải liều sống liều chết ở chốn hắc ám khủng bố nhất. Bi kịch thấy nhiều, mà thảm cảnh cũng thấy nhiều. Những người từng giúp đỡ ta, những đồng đội chiến đấu cùng ta… bọn họ hoặc chết hoặc cho đến giờ ‘sống không bằng chết’. Tương lai ta nhìn thấy, hắc ám và khủng bố còn nhiều hơn trước, chúng lan tràn khắp nơi…”
“Ta muốn cứu mọi người, ta muốn tạo dựng một thế giới yên bình, cho dù mỗi ngày chỉ đi làm rồi tan tầm, hoặc là trải qua những khốn đốn vất vả của cuộc sống… Đó là giấc mộng của ta! Thế nhưng ta…:
Trên đầu gối hắn đã có vài giọt nước óng ánh, trầm mặc hồi lâu mới tiếp tục: “Ừ, tôi là người như vậy. Trên vai tôi gánh vác trách nhiệm nên buộc phải đưa ra lựa chọn. Mỗi một sinh mệnh đều là bình đẳng. Tôi biết, so với mọi người thì tôi càng không có tư cách sống sót, nhưng tôi chỉ muốn cứu được nhiều người hơn nữa… dù phải từ bỏ số ít.”
“So với cả thế giới, ta và những đồng đội chiến đấu bên cạnh ta đều là số ít. Cho nên dù chuyện đó có diễn ra lần nữa, ta vẫn sẽ lựa chọn tiến lên. Có hi sinh nhưng cũng sẽ cứu được nhiều người hơn, vậy là đủ rồi…”
“Nhưng lúc này đây, ta biết mình chính là ‘số ít’ ấy, cho nên ta sẽ không dùng lời nói qua loa để lảng tránh. Ta đã thất bại, ta đã lấy đi nhiều tính mạng hơn nữa… Tất cả bởi vì… ha ha, mọi người có thể nói đó là lòng tham, là dã tâm của ta. Thế nhưng, ta chỉ muốn…”
“Một thế giới hòa bình…”
Cả gian phòng là một mảnh tĩnh lăng, ba người còn lại đều không lên tiếng. Hồi lâu sau, Sở Hạo mới mở miệng: “Không có gì, tạm biệt… Tạm biệt mọi người! Có thể kề vai sát cánh chiến đấu cùng mọi người, ta thấy vô cùng vinh hạnh…”
“Bây giờ, lựa chọn của ta là hi sinh chính mình. Các ngươi nhất định có thể sống sót để trở về Chủ Thần không gian, sẽ mạnh mẽ hơn, và cũng sẽ không bao giờ phải gặp những ‘lựa chọn’ ta đưa ra nữa. Mọi người, tạm biệt…”
Dứt lời, Sở Hạo dùng cánh tay còn lại khó khăn di chuyển chiếc xe xoay lại rồi chầm chậm đi về phía cánh cửa. Sau lưng hắn, Trương Hằng và Tom đều nghẹn đỏ mặt, dường như bọn họ đều có rất nhiều điều muốn nói với Sở Hạo song gã ấy đã mở cánh cửa kia ra rồi. Cho đến khi gã rời phòng, bọn họ cũng không nói được gì cả.
John Connor đợi hồi lâu bên ngoài, thấy Sở Hạo đi ra thì vội tiến lên an ủi: “Kỳ thật các anh không cần chán nản như vậy. Tuy rằng thương thế rất nặng nhưng hiện tại khoa học phát triển, máy móc thiết bị có rất nhiều. Giờ lắp thêm mấy cái chân tay máy thì chắc không được linh mẫn như trước đây nhưng vẫn có thể cử động được, chiến đấu được. Các anh đều là những chiến sĩ tinh nhuệ mà, chỉ cần tập luyện hợp lỳ thì rất nhanh có thể…”
Sở Hạo bỗng ngẩng đầu lên với nụ cười tự tin trên môi: “Tôi có kế hoạch giúp chúng ta chỉ cần một lần là tiêu diệt được tổng bộ Skynet ở New York. Tuy không thể phá hủy hoàn toàn cái hệ thống ấy nhưng ít nhất quân đoàn người máy của chúng ở bờ biển phía Tây nước Mĩ sẽ bị hủy diệt. Tất nhiên muốn hoàn thành kế hoạch ấy thì cần các cậu giúp đỡ. Trước tiên là bản đồ chỉ dẫn tới đó. Thứ hai, gắn chi giả cho tôi. Thứ ba, quân kháng chiến phải ẩn giấu hành tung, ít nhất trong bốn năm ngày kế tiếp.”
Nói xong, Sở Hạo cũng không để ý tới phản ứng của John mà thầm nói trong đầu: “Chủ thần, sử dụng quyền hạn cấp F.”
“… Sử dụng quyền hạn cấp F như thế nào?”
Thanh âm lạnh lùng của Chủ Thần liền vang lên. Sở Hạo chẳng hề do dự nói luôn: “Chủ thần, sử dụng quyền hạn cấp F, thả Trung châu đội xuống căn cứ tổng bộ Skynet…”
“Ở New York, nước Mĩ!”