Mục lục
Vô Hạn Thự Quang
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhờ sự chỉ dẫn của thầy tế khổng lồ một mắt, mọi người đã băng qua được rừng rậm và khu vực của đủ loại sinh vật nguy hiểm. Bọn họ đến trước một thần điện đã sụp đổ, có thể nhìn ra được thần điện đổ nát này trước đây rất hùng vĩ, thế nhưng giờ đây chỉ còn sót lại sự tịch mịch không tên.

Thầy tế khổng lồ một mắt lặng lẽ khom người với Sở Hạo, Sở Hạo khe khẽ gật đầu rồi nói với đám quý tộc và binh sĩ đã kinh ngạc đến chết lặng cùng Trương Hằng đang vô cùng tò mò nhìn người khổng lồ một mắt: “Đi thôi, Hỏa Thần đang ở dưới phế tích thần điện này, tìm được hắn thì nhiệm vụ lần này xem như đã hoàn thành được một nửa rồi.”

Đám quý tộc và binh sĩ không hỏi xem nửa còn lại là gì. Thành thật mà nói thì cuộc gặp gỡ tối hôm qua đã khiến cho họ kinh ngạc đến mức chẳng muốn nói lời nào nữa rồi, cả bọn chỉ biết đi theo sau Sở Hạo một cách máy móc. Cứ thế, mọi người dọc theo một lối đi hướng thẳng xuống dưới, mà đang lúc cứ đi rồi đi như thế, Trương Hằng bỗng dưng gượng gạo cười một tiếng và nói: “Đi trong cái địa đạo này khiến tôi nhớ tới một vài ký ức không mấy tốt đẹp… ví dụ như mấy việc tiêm chích cho người khác gì đó ấy… được rồi, là mấy việc tiêm chích cho rồng khác gì đó ấy…”

“Hử? Nói vậy là sao?” Sở Hạo khó hiểu hỏi một câu.

“Không, chẳng có ý gì khác cả… chỉ là một thứ hồi ức không tốt đẹp…”

Lúc hai người nói chuyện, đột nhiên có một giọng nói truyền tới từ trong lối đi, đó là giọng nói hưng phấn của một ông lão.

“Ha ha ha, ta nhìn thấy các ngươi rồi, ta nghe thấy tiếng của các ngươi rồi. Zeus, Poseidon, ta biết ngay các ngươi không thể thiếu ta được mà. Đúng đấy, ta là Hỏa Thần, ta là người vĩ đại nhất đã chế tạo ra vũ khí cho tất cả các ngươi. Ta biết chắc các ngươi không nỡ bỏ rơi ta mà, chung quy các ngươi rồi cũng phải tới tìm ta thôi, đúng không nào?”

Khi người này nói chuyện, đồng thời có tiếng chạy vội truyền tới từ trong lối đi. Mà khi tiếng bước chân này vang lên, mọi người cũng lập tức nhìn thấy một ông lão nhếch nhác đang vội vã chạy từ dưới đất lên. Vừa chạy ông vừa lớn tiếng kêu lên: “Ta nhìn thấy các ngươi cả rồi, đừng trốn, đừng trốn, chính là các ngươi, anh em của ta, ta thật sự nhớ các ngươi chết đi được.”

Ông lão này chạy về phía mọi người vô cùng vội vã, bước chân của ông ta còn hơi loạng choạng, thế nhưng tâm trạng hưng phấn đó lại vẫn vô cùng rõ ràng. Thế nhưng dần dà, tiếng bước chân của ông càng lúc càng chậm lại. Lúc đến trước mặt mọi người, ông đã dừng hẳn lại, vẻ mặt chỉ còn sót lại sự bi ai và tuyệt vọng.

“Hóa ra… chỉ là giấc mộng của mình ta mà thôi… Mấy thằng nhóc, các ngươi là ai đấy? Ta đã ngửi được vết tích của thần trên người một trong số các ngươi, là con cháu của thần linh à? Hay là bán thần?” Ông lão sửa sang lại mớ quần áo lôi thôi không chịu được của mình, sau đó cố sắm vai một vị thần uy nghiêm hỏi.

Những người còn lại đều nhìn về phía Sở Hạo, mà Sở Hạo thì đã lập tức bước lên trước một bước, mỉm cười nói: “Chuyện này kể ra có hơi phức tạp một chút, tốt nhất là hãy ngồi xuống trò chuyện với nhau một lúc, bàn về các vị thần trên đỉnh Olympus, về thần vị của ngài và về… mọi thứ của thế giới này.”

Không thể không nói, tuy Hỏa Thần đã bị Zeus cách chức và giáng xuống làm người phàm nhưng dẫu sao thì hắn cũng đã từng là một trong các vị thần trên đỉnh Olympus của thế giới này, Zeus có khó chịu với hắn hơn nữa thì cũng sẽ không để hắn đến sống cùng với đám người phàm, bởi vì trong mắt thần linh thì người phàm và thần linh vốn chính là sinh vật thuộc hai thế giới khác nhau. Nếu thật sự để Hỏa Thần đến sinh sống cùng với đám người phàm thì chẳng khác nào đang sỉ nhục thân phận của thần linh. Thế nên sau khi Zeus cách chức Hỏa Thần và giáng xuống trần gian thì liền giam hắn lại trên hòn đảo này, nhưng đồng thời cũng cho tộc người khổng lồ một mắt được coi là phàm vật đến hầu hạ hắn, thế nên tuy hắn thoạt nhìn trông rất sa sút nhưng thật ra cuộc sống của hắn chắc chắn vẫn tốt hơn nhiều so với đa số con người của thời đại này, thậm chí là còn tốt hơn cả đám quý tộc nữa. Hắn sở dĩ nhếch nhác thế này chẳng qua là do tính cách và thói quen sinh hoạt mà ra cả thôi, chứ trên thực tế, hắn chẳng cần lo âu vấn đề ăn uống, hơn nữa lại còn có đám người khổng lồ một mắt giúp hắn tìm kiếm đủ loại khoáng sản và vật liệu. Nói trắng ra chính là ngoài việc không còn là thần linh nữa thì thật ra hắn sống vẫn khá là thoải mái.

Sau khi đám người Sở Hạo đi cùng Hỏa Thần xuống tới bên trong lòng đất thì mới phát hiện bên dưới đúng là có một động thiên, đủ loại công cụ và đồ vật kỳ lạ được đặt bừa bãi khắp nơi. Thay vì gọi nơi này là bên trong thần điện, chi bằng gọi nó là phòng thí nghiệm của nhà khoa học lập dị thì còn hợp hơn. Hơn nữa nơi này còn vô cùng lôi thôi, nhưng Hỏa Thần cũng chẳng hề bận tâm chút nào cả, hắn dọn đại một chỗ rồi ngồi bệt luôn xuống đất, nói: “… Ý của ngươi là… đỉnh núi Olympus đã sụp đổ rồi ư? Các vị thần đều đã lui về Minh Giới, hơn nữa bọn họ còn cắt đứt sợi dây liến kết giữa Minh Giới và thế giới này nữa ư? Ha ha ha, đừng kể chuyện cười nữa, câu chuyện này của ngươi chẳng buồn cười chút nào hết, thật là hoang đường.”

Sở Hạo không nói lời nào, cứ thế mà bình tĩnh nhìn Hỏa Thần. Mà những người khác thì lại càng không nói được lời nào, đương nhiên thôi, bởi vì đám quý tộc và binh sĩ nọ đều đã kinh hãi đến mức chẳng thốt nổi lời nào rồi mà.

Hỏa Thần dường như đã bị chọc giận, hắn lớn tiếng hét lên: “Ngươi có biết chuyện ngươi vừa nói hoang đường tới cỡ nào không hả? Đỉnh Olympus không chỉ là một ngọn núi đơn giản như thế mà thôi. Ngọn núi này hoàn toàn không giống với những gì đám người phàm các ngươi trông thấy hay hình dung đâu. Những thứ như thần vực ta sẽ không giải thích nhiều, có giải thích các ngươi cũng sẽ không hiểu, ta chỉ nói một điều mà thôi, đỉnh núi Olympus đó khác với những đỉnh núi khác. Nó là một trong những nền móng của thế giới này, là mạch chính của thế giới này. Muốn đánh đổ được núi Olympus, trừ khi ngươi sở hữu một sức mạnh có thể phá hủy thế giới này, hoặc ít nhất cũng phải đạt được hơn phân nửa số sức mạnh đó thì mới được. Thậm chí lúc trước ta đã tính ra một cái công thức về vấn đề này, số liệu về sức mạnh cần có đó lớn đến đáng sợ... không, phải nói là nó lớn đến mức không thể tồn tại được. Chỉ cần là một sinh linh của thế giới này, kể cả có là thần linh thì cũng không thể nào làm được. Trừ khi…”

Sở Hạo tiếp lời: “Trừ phi là người đã vượt ra khỏi thế giới này và đạt đến cấp bậc thượng thần không còn chịu sự ràng buộc của thế giới này nữa, chỉ có như thế mới có thể làm được thôi, phải không?”

Hỏa Thần nhất thời kinh hãi nhìn về phía Sở Hạo, hắn thì thào muốn nói cái gì đó hay muốn hỏi điều gì đó, thế nhưng bởi vì quá mức kinh ngạc nên chẳng thốt ra được lời nào cả, mà Sở Hạo cũng không nói thêm gì nữa, chỉ lẳng lặng nhìn hắn như thế hồi lâu.

Một lúc lâu sau Hỏa Thần mới nói: “Ngươi là nhà hiền triết phải không… rốt cuộc cũng có một nhà hiền triết có thể vượt qua được rồi sao? Ngươi đã nhìn thấy thế giới khác rồi phải không? Ngươi cũng đã nhìn thấy được sự thật của cả vũ trụ rồi phải không? Quả nhiên mấy lời lúc trước đều đã thành hiện thực cả rồi, bọn ta quả nhiên đã làm sai rồi…”

Sở Hạo vẫn không nói lời nào như cũ, mà Hỏa Thần thì lại vẫn tự nói tự đáp: “Thuở sơ khai, thần linh và thế giới cùng được sinh ra và cùng xuất hiện, thế nhưng lúc đó thế giới này vẫn còn trong trạng thái hỗn độn hư vô nguyên thủy nhất. Thế là trong hư vô hỗn độn, thần linh thuở ban sơ đã sáng tạo ra thế giới này, đồng thời giao cho thế giới này sinh mạng… Thôi bỏ đi, nói mấy cái lịch sử của thần linh này với các ngươi cũng chẳng có ý nghĩa gì. Tóm lại, thời đại của các vị thần vẫn liên tục được truyền lại và thay đổi. Đến thời đại của bọn ta, tuy thực lực đã thấp hơn những vị thần thuở ban sơ rất nhiều, thế nhưng bọn ta vẫn biết rõ sự thật của vũ trụ này. Đây là một cái vũ trụ vô biên đa nguyên hóa, mỗi một vũ trụ độc lập đều là một vị diện, giữa vị diện và vị diện có rất nhiều sự trùng lặp, vô số những vị diện như thế hình thành nên sự thật của cả vũ trụ. Đây chính là đa nguyên vũ trụ.”

Hỏa Thần nói đến đây, cũng không để ý tới thứ gì nữa, hắn nói hết tất cả những lời trong lòng mình ra: “Khác với những vị thần của thời kỳ ban sơ, những vị thần được sinh ra sau đó đều không thể kế thừa hết được khả năng bất diệt của những vị thần ban sơ đó. Cũng tức là không có sự tín ngưỡng mà chỉ cần dựa vào sự tồn tại của bản thân cũng đủ để trở nên bất diệt thì chỉ có những vị thần ban sơ làm được mà thôi, những vị thần sau này đều không thể làm được điều đó. Bọn ta nhất định phải dựa vào sự tín ngưỡng cả loài người thì mới có thể đạt được sự bất diệt. Thế nên bọn ta tuyệt đối không thể để cho loài người biết tình hình bên ngoài thế giới này được, không thể để loài người biết thế giới này rộng lớn đến nhường nào, nếu không…”

Sở Hạo và Trương Hằng còn chưa nói gì, đám quý tộc và binh sĩ nọ đã hỏi giọng đầy nghi hoặc và kinh ngạc: “Nếu không thì sao? Vì sao không thể để cho bọn tôi biết tới sự thật của thế giới?”

Lần này Hỏa Thần không trả lời, mà Sở Hạo lại đáp thay hắn: “Bởi vì không biết gì thì mới ngu muội, bởi vì ngu muội thì mới nghèo khổ yếu kém, bởi vì nghèo khổ yếu kém thì mới ngoan đạo chứ sao… Một đạo lý đơn giản thế này, tôi nghĩ chắc mình không cần phải giải thích thêm gì nữa đâu nhỉ? Chỉ có điều Hỏa Thần à, mục đích chúng tôi đến đây không phải là để nghe ông thảo luận mấy chuyện này. Lúc này tôi có thể xác minh với ông một chuyện đó là người đã đánh đổ núi Olympus chính là một cường giả siêu cấp đến từ một vị diện khác…”

Hỏa Thần ngồi tại chỗ hơi ngẩn người ra, sau đó mới nói: “Sau đó bọn Zeus liền chạy tới chỗ Minh Giới? Sau đó cắt đứt liên kết giữa Minh Giới và thế giới này? Thế nhưng ngươi có biết điều này với bọn họ mà nói có nghĩa là gì không? Nếu bọn họ chiến đấu đến chết trong thế giới này, nhưng chỉ cần thế giới này không bị vị cường giả siêu cấp kia hủy diệt thì bọn họ vẫn còn một xác suất rất rất nhỏ có thể trùng sinh, đây là ý chí của thế giới. Thế nhưng nếu bọn họ chạy tới Minh Giới, đồng thời cắt đứt liên kết với thế giới này, thế thì bọn họ sẽ nhanh chóng suy yếu, đến cuối cùng hình thái thần linh của bọn họ sẽ tiêu biến hoàn toàn, đến cả chút xíu hy vọng cũng không thể tìm ra được nữa đâu! Thay vì thế chẳng bằng cứ chịu chết ở thế giới này đi cho rồi, ít nhất thì cũng có công với thế giới này, thế thì…”

“Có công?” Sở Hạo bỗng nhiên lạnh lùng cười nói: “Nếu có công thật thì vì sao thế giới này lại sắp bị hủy diệt?”

Hỏa Thần lập tức lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, hắn hơi ngây ngốc nhìn Sở Hạo, thì thào nói: “Sao ngươi lại biết? Sao ngươi có thể biết thế giới này sắp bị hủy diệt? Ngươi… đúng rồi, thần tính, trước đó ta đã cảm nhận được thần tính trên người ngươi, thế nên ngươi mới có thể nhìn ra được, đúng không?”

Sở Hạo lại chỉ lạnh lùng cười và tiếp tục nói: “Tôi nhìn thấy sắc màu u ám nặng nề của thế giới này. Thế giới này đã bắt đầu chết dần chết mòn rồi, còn các người thì lại vì muốn tiếp tục được sống tạm bợ mà đưa nó đi hiến tế, sau khi đưa nó đi chết xong thì đều dồn về Minh Giới, một đám thần linh như vậy mà còn tự nhận là có công với thế giới này ư? Thế thì cái thế giới này cũng không khỏi quá ngu xuẩn rồi đấy nhỉ? Cái thế giới này sớm muộn gì cũng tiêu tùng, mà đám thần linh đầu sỏ gây nên tội các người sẽ tiêu tùng trước nhất, cái kẻ cường giả kia chẳng qua chỉ đẩy nhanh quá trình này mà thôi.”

“Còn về vấn đề vì sao mấy vị thần bên phía Zeus lại đến Minh Giới, đồng thời cắt đứt mối liên kết với thế giới này, nếu đã bị ép tới cảnh không còn cách nào để đối đầu với kẻ cường giả kia thì chỉ còn một khả năng duy nhất mà thôi… tôi nghĩ ông còn hiểu rõ hơn tôi mà nhỉ?”

Hỏa Thần suy sụp ngã ngồi trên mặt đất, một hồi lâu sau mới nói: “Bọn họ định… mở phong ấn của Tổ thần Titan, bọn họ định… thả Kronos ra sao? Chỉ có Kronos mới có thể bất diệt mà không cần tới tín ngưỡng, thế nhưng bọn họ không biết sao? Kronos chỉ muốn thôn phệ đám thần linh bọn ta, sau đó đạt đến cảnh giới thượng thần mà thôi, hắn sẽ không bao giờ giúp bọn họ, hơn nữa Kronos đồng thời còn sẽ thôn tính luôn cả cái thế giới này nữa. Lúc Kronos xuất hiện, chỉ e dù bọn họ đang ở Minh Giới và đã cắt đứt liên kết với thế giới này, nhưng thế giới này vẫn sẽ chìm vào bóng tối mà thôi!”

“Thế nên… lần này rất cần sự giúp đỡ của ông.”

Sở Hạo nhìn Hỏa Thần, nghiêm túc nói: “Tôi và bạn đồng hành của tôi phải đến Minh Giới, một là vì muốn ngăn các vị thần mở phong ấn, hai là vì muốn hồi sinh những đồng đội đã chết của tôi… Giúp bọn tôi đến Minh Giới, tôi cũng sẽ giúp ông…”

“Trở lại làm thần!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK