Mộ Dung Thư cau mày nhìn Thẩm trắc phi, tình cảm của nàng ta đối với Vũ Văn Mặc quả nhiên vô cùng sâu nặng, cam nguyện làm thiếp cũng muốn ở lại.
– Gia, Nhu nhi không thể rời khỏi người. Gia cho Nhu nhi ở lại được không? Sau này Nhu nhi nhất định an phận thủ thường, tuyệt đối sẽ không gây ra những việc không có lương tâm như thế nữa. Hoặc nếu gia cảm thấy khó xử, vậy thì cho Nhu nhi làm nô tì cũng được, chỉ cần có thể ở lại phủ Nam Dương Vương, ở bên cạnh gia chuộc tội, Nhu nhi cam tâm tình nguyện, không dám mong gì hơn.
Hai mắt Thẩm Nhu đẫm lệ nhìn gương mặt không chút thay đổi của Vũ Văn Mặc.
Ngay tại lúc đó, Mộ Dung Thư bắt gặp tròng mắt đen sâu thẳm của Vũ Văn Mặc lóe lên một cái, lập tức có vẻ như càng sâu thẳm.
Thẩm Nhu vô cùng sợ hãi. Kỳ thực giờ khắc này đúng là nàng đang đánh cược, đánh cược Vũ Văn Mặc còn có chút yêu thương nàng. Dù sao, hiện tại nàng hèn mọn như thế, hèn mọn đến mức chỉ cần đẩy một chút nàng sẽ rơi vào vực sâu vạn trượng.
– Vương gia, giấy mực đã chuẩn bị tốt.
Thanh Bình bưng bút mực, con dấu đến cho Vũ Văn Mặc.
Vũ Văn Mặc gật đầu, Thanh Bình bèn trải giấy trắng lên bàn, hai bên dùng nghiên mực chận lại, sau đó đưa bút lông đã chấm mực cho Vũ Văn Mặc.
Mộ Dung Thư nhìn bàn tay nắm bút lông của hắn, dường như có chút run rẩy, nhưng vẫn hạ bút.
– Gia! Đừng!
Thẩm Nhu không để ý hình tượng ôm chặt đùi Vũ Văn Mặc, khóc than cầu khẩn ngăn hắn lại:
– Gia, cho Nhu Nhi một cơ hội được không?
– Nhu Nhi, khi ngươi gây ra những chuyện như thế đáng lẽ nên nghĩ đến hậu quả sau này. Bổn vương không cách nào tha thứ cho ngươi.
Giọng nói Vũ Văn Mặc trầm thấp. Dứt lời, không chút do dự đặt bút.
Thẩm Nhu rụt tay lại, té xuống đất, vẻ mặt tuyệt vọng ngẩng đầu nhìn Vũ Văn Mặc. Có vẻ như lúc này đây nàng mới phát hiện, dường như nam nhân này chưa từng yêu nàng. Đột nhiên tỉnh ngộ, ân ái ba năm qua, có lẽ chỉ là ảo tưởng của nàng. Nàng chưa bao giờ chân chính có được trái tim nam nhân này. Cho nên vào lúc này đối với lời khẩn cầu của nàng mới có thể lạnh lẽo vô tình như thế.
– Gia, cho tới bây giờ người chưa từng yêu thiếp, đúng không?
Thanh mai trúc mã không phải yêu sâu sắc đến khắc cốt ghi tâm sao? Hoặc là từ lúc bắt đầu nàng đã lầm?
Tay Vũ Văn Mặc đang viết hơi dừng lại, vẫn chưa trả lời mà là viết xong hưu thư đưa cho Thẩm Nhu, sau đó dùng giọng đều đều không hề gợn sóng nói:
– Nhu nhi, ngươi không để ý thân phận gả cho bổn vương chỉ vì yêu sao?
Nghe vậy, sắc mặt vốn tái nhợt đến rợn người của Thẩm Nhu lúc này lại càng trắng hơn vài phần, môi nàng run run nhìn hắn, ngay từ đầu hắn đã biết? Cho nên mới có biểu hiện giả dối trong ba năm này?
Nhưng nàng thật tâm yêu hắn. Thời niên thiếu gặp nhau đã ái mộ, không để ý danh phận gả cho hắn. Đồng thời nàng là Nhị tiểu thư dòng đích nữ của Thẩm gia, thân mang trách nhiệm nặng nề, nàng là mật thám, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới việc thương tổn hắn. Hơn nữa nhờ nàng ở phủ Nam Dương Vương, Hoàng thượng mới có thể buông lỏng cảnh giác đối với hắn. Nếu hắn cũng đã biết, sao còn muốn hưu nàng? Chỉ vì nàng đã làm những chuyện kia ư?
Lặng lẽ quan sát thần sắc hai người, hàng mi Mộ Dung Thư khẽ run rẩy. Vũ Văn Mặc và Thẩm Nhu trong lúc đó không phải là thanh mai trúc mã đơn giản như vậy, chẳng lẽ lại là một tuồng kịch bằng mặt nhưng không bằng lòng? Cùng lắm cũng chỉ là một cái phủ Nam Dương Vương, sao lại có nhiều âm mưu như vậy? Bỗng nhiên, trong lòng Mộ Dung Thư như bừng tỉnh, chẳng lẽ hết thảy đều có quan hệ với hoàng đế?
– Ngươi có thể mang theo của hồi môn.
Vũ Văn Mặc lại trầm giọng nói.
Của hồi môn? Mộ Dung Thư nhìn về phía Vũ Văn Mặc. Có lẽ trong lòng Vũ Văn Mặc còn có Thẩm Nhu. Dù sao người phụ nữ phạm vào thất xuất chi điều bị hưu thì không thể mang đồ cưới đi. Không nói cũng biết, không có đồ cưới bên người, cuộc sống ngày sau của Thẩm Nhu sẽ cực kì bi thảm. Vũ Văn Mặc làm như vậy cũng coi như hết lòng quan tâm giúp đỡ, chưa đến mức lãnh huyết vô tình. Bất kể giữa bọn họ có âm mưu gì và Thẩm Nhu từng thương tổn bao nhiêu người thì nàng cũng làm bạn bên cạnh hắn gần ba năm.
Có lẽ chuyện khó xử này vốn không nên để Vũ Văn Mặc nhúng tay vào. Mộ Dung Thư không hề khó chịu khi nhìn Vũ Văn Mặc không đành lòng, nàng tự hỏi, có phải mình đã quá vô tình?
– Ha ha ha …
Thẩm Nhu nở nụ cười. Nàng chậm rãi gắng gượng đứng lên, cầm hưu thư trong tay đưa tới trước mặt, nhìn nét chữ rồng bay phượng múa trên đó, ánh mắt tuyệt vọng vô cùng, tự giễu cười khẽ:
– Tạ ơn vương gia.
Nàng thật sự hối hận rồi, nhưng đã không còn đường quay đầu lại. Nàng không tiếp tục cầu xin mà xoay người, từng bước một thong dong ra khỏi nhà kề.
Lúc đi ngang qua Mộ Dung Thư, đôi mắt lại vô cùng bình tĩnh, không nói một lời, rời bỏ cuộc sống đã gần ba năm ở phủ Nam Dương Vương. Giờ khắc này, Thẩm Nhu thật không ngờ, khi nàng rời khỏi nơi đây, chờ đón nàng phía trước chính là nhân tình nóng lạnh trên thế gian, vì vậy nên nàng hối hận, đồng thời cũng không cách nào thừa nhận!
Tú Ngọc đang quỳ dưới đất nhìn Thẩm Nhu cô đơn rời đi, nhất thời cắn răng không tiếng động đau đớn. Bất kể thế nào, Thẩm Nhu vẫn là chủ tử của nàng. Nhưng hôm nay, nàng vì muội muội ruột mà bán đứng Thẩm Nhu!
Tình cảnh này không khỏi làm cho người ta xốn xang thổn thức, e rằng không ai nghĩ tới kết quả như thế. Dù sao, lúc trước khi Thẩm Nhu gả đến phủ Nam Dương Vương vinh quang chói lọi cỡ nào, hiện giờ cũng mới qua ba năm mà thôi.
– Chuyện còn lại ngươi giải quyết đi.
Vũ Văn Mặc đứng dậy muốn rời khỏi. Giọng hắn trầm thấp, hình như có vẻ uể oải.
Nghe vậy, Mộ Dung Thư kinh ngạc nhìn Vũ Văn Mặc, đúng lúc cùng đôi mắt hơi có vẻ mệt mỏi của hắn chạm vào nhau. Nơi này mỗi người đều có mục đích của chính mình, nàng cũng vậy. Nàng muốn tự bảo vệ mình, muốn sống sót, cho nên buộc phải cùng Thẩm Nhu, Thẩm quý phi là địch, nắm chặt nhược điểm của họ quyết không buông tha, sau đó phản kích, khiến hai người đó không cách nào chống đỡ hay uy hiếp tính mạng của nàng. Nhưng, trong trò chơi sinh tử này, có phải nàng đã không hề bận tâm, thậm chí chưa từng nghĩ tới việc Vũ Văn Mặc cũng sẽ bị thương, cũng sẽ mỏi mệt?
Nam nhân này là một Nam Dương vương gia có trách nhiệm! Thẩm Nhu cũng chính là trách nhiệm của hắn.
Trong lòng run lên một cái, nàng thu hồi ánh mắt, thầm nghĩ hắn nói yêu nàng, nhưng giữa nàng và hắn không có điểm chung, bởi hắn không thể một đời một kiếp với nàng, mà nàng lại chấp niệm như thế…
Thật lâu sau, Mộ Dung Thư trả lời:
– Được.
Vũ Văn Mặc đi đến trước mặt nàng, dùng giọng chỉ hai người có thể nghe được nói:
– Buổi tối bổn vương lại đến.
– Vâng.
Mộ Dung Thư nhìn bóng lưng hắn rời đi thoáng có chút thất thần, lòng chợt có một tia khác thường.
Chờ hắn đi xa rồi nàng mới thu hồi ánh mắt, một lần nữa nhìn về phía hai người quỳ trên mặt đất, Thu Cúc và Tú Ngọc.
Mặt không chút thay đổi lướt qua trước mặt hai người trở về ghế chủ vị phía trên.
– Các ngươi còn có gì muốn nói thì nói đi.
Đôi mắt sắc bén của Mộ Dung Thư quét qua hai người, lạnh giọng hỏi. Khi nhìn tới Thu Cúc, ánh sáng lạnh trong mắt càng sâu. Từ trước tới nay nàng luôn tuân theo tôn chỉ, người khác kính nàng một thước, nàng kính lại một trượng, nếu như dám khi dễ nàng, nàng nhất định trả lại gấp bội.
Nghe vậy, Tú Ngọc lập tức dập đầu lạy ba cái, khóc cầu:
– Nô tì làm sai. Biết không nên làm những việc trời đất không dung tha, nhưng nô tì cuối cùng vẫn là phận tôi tớ, mệnh lệnh chủ tử nô tì không thể cãi lời. Chuyện cho tới bây giờ, chủ tử bị phạt, nô tì cũng không thể may mắn thoát khỏi. Chỉ hy vọng vương phi không cần liên lụy người vô tội, tha cho muội muội nô tì. Kiếp sau nô tì nhất định báo đáp đại ân đại đức của vương phi.
Mộ Dung Thư vốn cũng không muốn liên lụy đến người vô tội, sai Vân Mai đưa muội muội của Tú Ngọc đến cũng chỉ là phòng ngừa vạn nhất. Tú Ngọc thông minh, biết cầu xin nhiều cũng vô dụng.
– Ngươi yên tâm. Người phạm sai lầm là ngươi, sẽ không liên lụy đến muội muội của ngươi.
– Tạ ơn vương phi!
Tú Ngọc gục đầu trên đất trả lời.
– Người tới, giao Tú Ngọc cho người môi giới bán đi.
Mộ Dung Thư nhìn về phía mấy bà tử đứng trước cửa ra lệnh.
Tuy rằng hết thảy đều do Thẩm Nhu chủ mưu còn Tú Ngọc cũng chỉ là theo lệnh làm việc, nhưng nha đầu Tú Ngọc này quá mức thông minh, lại rất trung thành với Thẩm Nhu, khó đảm bảo tương lai sẽ không trả thù, đã không thích hợp giữ lại trong phủ.
Sau khi hai bà tử mang Tú Ngọc ra ngoài, ánh mắt lạnh lùng của Mộ Dung Thư chuyển qua nhìn về phía Thu Cúc. Thẩm trắc phi, Thẩm quý phi, thậm chí là những người trong phủ tướng quân nhằm vào nàng, nàng đều không đau lòng. Nhưng người hầu hạ bên mình, nàng luôn chân thành đối đãi, vậy mà lại bán đứng nàng, thậm chí còn tiếp tay cho Thẩm quý phi hạ độc hại nàng, khiến trái tim nàng vô cùng lạnh lẽo!
– Một ngàn lượng bạc có thể mua được ngươi?
Mộ Dung Thư trầm giọng hỏi.
Cúi đầu không nói, Thu Cúc cắn răng thấp giọng trả lời:
– Có một ngàn lượng bạc này, nô tì sẽ có thể chuộc thân.
Rất nhiều người nỗ lực cả đời, làm nô tài cả đời vẫn không cách nào thoát khỏi số kiếp tôi tớ. Nàng muốn gả cho một người có chút địa vị, nhưng thân phận của nàng là một chướng ngại.
– Vương phi đối xử với ngươi không tệ. Ngay cả ngươi muốn chuộc thân cũng có thể nói với vương phi, bạc cũng có thể tiết kiệm dần dần. Huống hồ trong ngày thường vương phi ban thưởng rất nhiều đâu? Sao ngươi có thể … sao có thể bán đứng vương phi? Thậm chí tiếp tay cho kẻ khác hạ độc hại vương phi? Lương tâm của ngươi bị chó ăn hết rồi à?
Thanh Bình lớn tiếng chỉ trích.
Hồng Lăng là người có lòng bảo vệ chủ rất mạnh, bước lên ba bước, hai tay vung lên.
– Hai cái tát này là ta thay vương phi đánh ngươi! Ngươi không xứng làm tỷ muội với chúng ta!
– Thu Cúc, lương tâm của ngươi đâu chỉ bị chó ăn hết, ngươi quả thực là lòng lang dạ sói. Đừng nói vương phi có ân với chúng ta, từ lúc ngươi được cất nhắc lên đại nha hoàn, vương phi có bao giờ bạc đãi ngươi? Nếu không hề bạc đãi ngươi, sao ngươi lại có thể đi hại vương phi?
Ngoài cửa, một bóng người xông vào, vừa đến cũng là lúc cho Thu Cúc hai bạt tai.
Chạy vào mắng to chính là Vân Mai, người vừa đưa muội muội Tú Ngọc ra phủ. Vừa đi đến trước cửa nàng đã nghe được lời mắng của Thanh Bình và Hồng Lăng liền lập tức không nhịn được tức giận.
Thu Cúc bị đánh bốn bạt tai khiến khóe miệng chảy máu, đầu óc choáng váng. Đối mặt chất vấn của ba người, người luôn luôn trầm ổn như nàng bỗng nhiên cất tiếng khóc lớn.
– Các ngươi có nghĩ cho ta không? Ta cũng chỉ là muốn thoát khỏi thân phận tôi tớ, không muốn hầu hạ người khác, ta sai chỗ nào chứ?
Nghe vậy, Mộ Dung Thư cười lạnh. Suy nghĩ của Thu Cúc là đúng, nhưng cũng có chỗ sai. Sai chính là nàng không nên vì thế đánh mất lương tâm! Huyệt Thái Dương có chút đau đớn, nàng đưa tay xoa xoa, một câu cũng không muốn nói.
Mộ Dung Thư phất phất tay.
– Nếu đã không muốn ở lại phủ Nam Dương Vương thì bán nàng cho người môi giới đi, dặn họ tìm cho nàng một nơi nương thân.
Mấy người Hồng Lăng nghe Mộ Dung Thư nói xong đều rất sửng sốt. Vốn nghĩ căn cứ vào sai lầm mà Thu Cúc phạm phải sẽ bị loạn côn đánh chết, nhưng thật không ngờ vương phi lại bỏ qua cho Thu Cúc. Có điều ba người đồng loạt đảo qua gương mặt xinh đẹp của Thu Cúc, bán cho người môi giới, có thể nghĩ, họ sẽ bán nàng ta đến chỗ nào! Dù sao người từ nô tịch rơi xuống tiện tịch có vô số, huống chi còn là một nữ tử nhan sắc hơn người.
Nghe thế, Thu Cúc ngây người giây lát rồi ngồi sững trên đất, e rằng nàng nghĩ nát óc cũng không nghĩ tới mình sẽ rơi vào hoàn cảnh hôm nay.
Mộ Dung Thư cũng lười nhìn Thu Cúc đang thất hồn lạc phách.
– Hồng Lăng, Thanh Bình, hai người các ngươi xử lý đi. Bổn vương phi hơi mệt.
Dứt lời, nàng đứng dậy đi về phía cửa, Vân Mai lập tức tiến lên đỡ.
Sau khi Mộ Dung Thư rời khỏi nhà kề, trong mơ hồ dường như nghe được tiếng khóc đứt ruột đứt gan từ phía sau truyền đến.
Ở nơi này, thời đại mà người không vì mình, trời tru đất diệt, đối mặt người từng ra tay độc ác với bản thân, ngay cả nàng là người mềm lòng cỡ nào, nhưng không được phép dư thừa lòng thương hại.
Cái này gọi là tự làm ác không thể sống đi!
Hai canh giờ sau có tin từ trong cung truyền đến. Sau khi hồi cung, Thẩm quý phi đã bị hoàng đế hạ chỉ, giáng làm quý nhân, đồng thời giam cầm ở cung Cảnh Đức. Nghe nói, cung Cảnh Đức không khác lãnh cung là mấy, cách cung điện hoàng đế ở xa nhất, đồng thời cũng hoang vu nhất. Thẩm quý phi sợ là thế nào cũng không nghĩ tới sẽ rơi vào tình cảnh thê thảm như hôm nay. Thế nhưng, theo như tâm tư không an phận kia của Thẩm quý phi, chỉ sợ cũng sẽ không thành thật ở cung Cảnh Đức chờ bị quên lãng, huống hồ trong bụng nàng ta còn có con nối dõi của hoàng đế nữa.
– Đây đều là Thẩm quý nhân đáng nhận được. Nếu mười tháng sau sinh hoàng tử, đời này của nàng ta coi như không cần lo cơm áo. Còn nếu là công chúa, e rằng khó mà sống sót trong hậu cung.
Hồng Lăng vừa nghiêng người rót trà vừa nói.
Bước vào cửa cung sâu như biển, hậu cung là chiến trường không khói thuốc súng. Người tận hưởng phú quý, kẻ bị ghẻ lạnh cô độc, cũng có khi sẽ rơi vào cảnh bị giam cầm nơi lãnh cung tiêu điều cả đời.
Mộ Dung Thư nâng chung trà lên, nghiêng nắp hớt nhẹ vụn trà trên mặt, cười nhạt nói:
– Không được nhắc lại việc này.
Hoàng đế trừng phạt Thẩm quý phi nói nặng không nặng mà nhẹ cũng không nhẹ, e đã là nhượng bộ lớn nhất. Thế nhưng, cho Thẩm quý phi một bài học như thế cũng xem như quá tốt rồi.
Chính là, không biết Thẩm Nhu, người rời khỏi phủ Nam Dương Vương quay lại phủ tể tướng, lúc này ra sao?
– Người môi giới lúc trước mua Thu Cúc vừa rồi có quay lại nói là đã bán Thu Cúc cho kỹ viện Lâm gia, vừa bán vào đã bị người ta mua đêm đầu.
Sau khi bước vào nhà, tinh thần Vân Mai có vẻ không tốt, nói với Mộ Dung Thư bằng giọng trầm thấp.
Tay cầm chung trà của Mộ Dung Thư run lên.
Hồng Lăng và Thanh Bình hai mặt nhìn nhau.
Thật ra, nếu Thu Cúc không hạ độc hại vương phi thì giờ các nàng vẫn là chị em tốt. Tuy rằng Thu Cúc rơi vào kết cục hôm nay là trừng phạt đúng tội, nhưng trong lòng mọi người vẫn tránh không được dậy lên nỗi thương cảm.
Hơn nữa, tin rằng vương phi cũng không đành lòng.
– Ừ. Dựa vào trí tuệ của Thu Cúc, ở bất kỳ nơi nào cũng sẽ không bị thiệt thòi.
Trong lúc đó Mộ Dung Thư mang vẻ mặt thản nhiên nói.
Hồng Lăng và Thanh Bình đều cúi đầu, nàng ấy là từng bước, từng bước đi sai đường.
– Nô tì còn nghe nói là Thẩm trắc phi điên rồi.
Vân Mai đè lại nặng nề trong lòng, chậm rãi lên tiếng. Nàng nghe được từ mấy gã thị vệ trước viện. Trong vòng một canh giờ tin này đã truyền khắp kinh thành.
– Cái gì? Không phải khi trở về phủ tể tướng còn mạnh khỏe nguyên vẹn ư? Sao lại vô duyên vô cớ bị điên?
Mộ Dung Thư cau mày trầm giọng hỏi. Rốt cuộc nội trong một, hai canh giờ ngắn ngủi này đã xảy ra chuyện gì?
Vân Mai thở dài một tiếng, trả lời:
– Sau khi Thẩm trắc phi trở lại phủ tể tướng, bị mấy vị di nương và bọn hạ nhân trong phủ châm chọc khiêu khích đến mức chịu không nổi mới đáp lại vài câu mỉa mai. Ai dè sau đó Thẩm tể tướng hồi phủ nghe nói Thẩm trắc phi bị hưu thì mắng to rằng không biết xấu hổ. Nhất thời, mọi người ùa vào chỉ trích Thẩm trắc phi, không lâu sau, Thẩm trắc phi cất tiếng cười ngây dại, cuối cùng là phát điên.
Nghe vậy, Mộ Dung Thư nói không nên lời trong lòng là cảm giác gì, rất trầm buồn.
– Chắc Vương gia đã biết phải không?
– Vâng, việc này đều đã truyền khắp nơi.
Vân Mai gật đầu đáp.
Mộ Dung Thư lập tức buông tách trà, đứng lên nói:
– Đến thư phòng.
Khi nàng bước ra khỏi Mai viên rồi mới phát hiện, mình vậy mà lại lo lắng cho Vũ Văn Mặc, sợ hắn đau lòng khi nghe tin Thẩm trắc phi bị điên. Có lẽ, hắn vì nàng làm nhiều như vậy, nàng cũng nên vì hắn làm chút gì đó.
Khi vừa đến thư phòng đúng lúc gặp một thị vệ đang bê một cái thùng lớn.
– Nô tài thỉnh an vương phi.
Thị vệ kia thấy người mình va phải là Mộ Dung Thư thì lập tức có chút phát hoảng.
– Trong thùng có gì thế?
Mộ Dung Thư cũng không để ý người vừa va vào mình, mà là hơi tò mò đối với cái thùng kia.
Thị vệ kia vội trả lời:
– Là Hoàng Thượng ban cho. Nghe nói là một loài cá biển bắt được ngoài khơi xa, là một loài cá ít gặp. Hoàng Thượng để lại trong cung hai con rồi lập tức sai người tặng hai con khác cho Nam Dương Vương.
Nghe vậy, Mộ Dung Thư khẽ cau mày. Quan hệ của Vũ Văn Mặc và hoàng đế khi nào trở nên tốt như vậy? Nghĩ thế, nàng liền cúi đầu nhìn lại.
– Vương phi phải cẩn thận. Con cá này cũng rất kì lạ, chỉ cần dùng thứ gì đó chạm vào nó, lập tức nó sẽ phồng hai má lên, y như đã chết. Nhưng chỉ một lát sau, đừng động chạm vào lại phát hiện căn bản nó không chết.
Thị vệ kia thấy Mộ Dung Thư cúi đầu nhìn thì lập tức nói.
Mộ Dung Thư nheo mắt, vội cúi đầu nhìn kĩ hơn. Chỉ thấy trong nước có hai con cá hình thoi ước chừng hai mươi lăm xăng-ti-mét, mắt lồi, có cái mỏ há ra tựa như răng và nướu của con người. Mang nhỏ không rõ ràng, bụng màu vàng trắng, phần lưng có vân nhỏ màu trắng, thân mình bóng loáng không vảy, hơi lộ ra màu màu vàng ánh đen.
Đây là cá nóc!
Kiếp trước nàng đã gặp qua vài loại cá nóc, biết những đặc tính vừa rồi thị vệ vừa miêu tả là của cá nóc nên trong lòng mới nổi lên nghi ngờ!
Hoàng đế quả nhiên không có ý tốt!
Tuy rằng người xưa không biết cá nóc có độc, người ăn qua sẽ nói thịt cá nóc rất ngon, trắng mềm, nhưng có rất nhiều người vì không hiểu cách xử lý nên bị trúng kịch độc mà chết! Cũng có nghĩa là hoàng đế đã ăn qua rồi mới đưa tới cho Vũ Văn Mặc? Không … Lúc hoàng đế dùng bữa luôn có cung nhân thử đồ ăn trước!
– Nô tài xin được cáo lui trước. Cái này vốn phải mang gấp tới phòng bếp. Nghe nói đêm nay Hoàng Thượng sẽ đến.
Thị vệ kia mang theo thùng gỗ dợm bước đi.
Mộ Dung Thư vội ngăn lại:
– Đừng mang đi, cứ giao cho nha đầu phía sau bổn vương phi là được. Hai con cá này lát nữa bổn vương phi sẽ sai người đưa đến phòng bếp nhỏ ở Mai viên, ta sẽ tự mình xuống bếp.
– Vâng.
Thị vệ lập tức đồng ý. Hồng Lăng bèn nhận lấy thùng gỗ trong tay thị vệ.
Mộ Dung Thư quay đầu nhẹ giọng dặn dò:
– Ngươi đứng chờ một lát. Con cá này để bổn vương phi xử lý.
Dứt lời, nàng tiến về phía thư phòng.
Lúc này Vũ Văn Mặc đang nhắm mắt dựa vào ghế mây nghỉ ngơi, nghe có người đến gần thì lập tức tỉnh dậy. Trong mắt hắn có một tia kinh ngạc, không ngờ Mộ Dung Thư sẽ đến.
– Nàng có biết Nhu nhi điên rồi không?
Hắn hỏi bằng giọng khàn khàn.
Mộ Dung Thư dường như không nghe được những lời này của hắn mà trực tiếp hỏi:
– Hoàng Thượng ban hai con cá này cho người? Hơn nữa buổi tối sẽ đến vương phủ dùng bữa ư?