– Dung nhi, ta thấy được chuyện không nên thấy, bị Nhị thiếu gia phát hiện. Giờ phải làm sao đây?
– Không được hoảng, ngồi xuống bình tĩnh nói cho ta nghe là chuyện gì.
Mộ Dung Thư vỗ vỗ lưng Thu Diệp, trấn an để nàng ngồi xuống, rồi rót chén trà đưa cho nàng, sau đó đi đóng cửa lại.
Thu Diệp sợ tới mức cả người run run, sắc mặt trắng bệch, hiển nhiên bị dọa không nhẹ, thấy Mộ Dung Thư thật giống như bắt được cái phao cứu mạng. Run rẩy uống xong vài ngụm trà, nàng càng đứng ngồi không yên.
– Nói đi, kết quả là chuyện gì xảy ra?
Sắc mặt Mộ Dung Thư bình tĩnh, nhìn qua khiến người khác có cảm giác yên tâm.
– Ngày hôm nay ta vốn muốn về sớm, nhưng hai ngày trước nghe ngươi nói dùng cánh hoa hồng để tắm rửa có thể làm cho da thịt trắng hồng nên muốn đến hoa viên nhỏ phía đông, gần Tử Lan Uyển của Tam tiểu thư để hái hoa. Cả phủ chỉ mỗi nơi này là có hoa hồng mà thôi. Ta cũng không nghĩ nhiều, vừa mới hái một ít đã nghe thấy tiếng động cách đó không xa bèn nhẹ nhàng đến gần. Ta thấy rất rõ ràng, Tam tiểu thư và Nhị thiếu gia trên người không một mảnh vải, đang làm chuyện đáng xấu hổ! Vì quá hoảng sợ, ta quăng lại rổ đựng cánh hoa mà chạy. Nhị thiếu gia bèn đuổi theo. May mà ta chạy nhanh, nhưng mà ta không biết Nhị thiếu gia có phát hiện đó là ta không.
Thu Diệp cả người phát run nhỏ giọng nói, càng nói sắc mặt càng trắng bệt.
– Dung nhi, ta nên làm gì bây giờ? Ngươi nói Nhị thiếu gia có thể phát hiện ta hay không? Loại chuyện này bị người khác phát hiện, sao Nhị thiếu gia có thể dễ dàng bỏ qua. Dung nhi, ta thật sự rất sợ.
Thu Diệp dùng sức ôm chặt Mộ Dung Thư, muốn tìm kiếm một tia hi vọng.
Sắc mặt Mộ Dung Thư đột nhiên trầm xuống. Người ta thường nói, gia tộc càng hiển quý càng khó có thể chấp nhận loại chuyện ảnh hưởng xấu tới danh dự này. Nhìn Triệu phủ có vẻ ngoài huy hoàng, bên trong lại thối nát như thế. Tam tiểu thư là do Khương di nương sinh ra còn Nhị thiếu gia là Vương di nương sinh, hai người cùng cha khác mẹ, nhưng vẫn là anh em ruột, thế mà lại loạn luân! Đây không phải là một chuyện nhỏ!
Nếu nghĩ theo tình huống tệ nhất thì đó là Nhị thiếu gia đã phát hiện Thu Diệp. Thu Diệp nói đúng, Nhị thiếu gia có thể nhẹ nhàng đối phó hoặc hoặc trực tiếp muốn tánh mạng của nàng ta. Nhưng, nếu Nhị thiếu gia vì phải mặc quần áo chỉnh tề nên không đuổi theo Thu Diệp kịp thời, như vậy, Thu Diệp sẽ không có vấn đề gì.
– Trên đường về ngươi có gặp ai không?
Mộ Dung Thư trầm giọng hỏi.
Thu Diệp lắc lắc đầu, nhưng có vẻ không dám chắc chắn, lại gật đầu, dáng vẻ vô cùng hoảng loạn.
Thấy thế, Mộ Dung Thư nhíu nhíu mày, trầm giọng hỏi lại lần nữa:
– Chuyện liên quan đến sống chết của ngươi, suy nghĩ kĩ xem có gặp ai trên đường không. Tỉnh táo lại, hoảng loạn cũng không thể giải quyết chuyện gì.
Thu Diệp nhìn qua đã thấy yếu đuối nhu nhược. Giờ gặp chuyện dáng vẻ lại càng trở nên mỏng manh đến đáng thương.
Nghe vậy, Thu Diệp buông Mộ Dung Thư ra, hai tay ôm lấy ngực, sau khi hít thở thật sâu vài lần thì trên người cũng không còn run rẩy như vừa rồi. Nàng nghĩ ngợi một lát rồi trả lời:
– Ta có gặp một người, là đại nha hoàn bên cạnh Nhị cô nương tên là Liên Kiều.
– Nếu là như thế, Nhị thiếu gia đuổi theo phía sau ngươi có lẽ đã gặp Liên Kiều.
Sắc mặt Mộ Dung Thư càng thêm nặng nề, lạnh giọng nói. Chuyện này không phải khó giải quyết bình thường. Nếu xử lý không khéo, Thu Diệp cũng chỉ có thể mặc cho người khác mổ xẻ.
Dù sao, ở trong đại gia tộc, những chuyện gièm pha thế này đương nhiên không thể truyền ra ngoài.
– Nên làm gì bây giờ? Chắc chắn Liên Kiều sẽ nói với Nhị thiếu gia. Dung nhi, trong nhà ta còn có cha mẹ cần ta chăm sóc, tiền tiêu vặt hàng tháng của ta đều gửi về cho họ trang trải qua ngày. Nếu ta xảy ra chuyện, cha mẹ ta phải làm sao? Dung nhi, ngươi thông minh như thế, sổ sách cũng có thể tính toán, ngươi nhất định có cách đúng không?
Thu Diệp vừa mới ổn định cảm xúc, kết quả vừa nhắc tới cha mẹ trong nhà lại trở nên mất bình tĩnh. Hiện thời cái phao cứu mạng của nàng chỉ có Dung nhi. Nàng cũng không biết tại sao lại tin tưởng Dung nhi như thế. Nàng chỉ biết, người khác sẽ không giúp nàng, nhưng Dung nhi sẽ, tuy rằng hai người mới biết nhau không đến bảy ngày.
Mộ Dung Thư khép hờ mắt, chợt mím môi. Nàng vỗ vỗ bàn tay run rẩy của Thu Diệp, an ủi:
– Ngươi ngủ đi. Sợ hãi cũng chẳng có tác dụng gì, tỉnh táo lại, nhất định phải trấn định. Uống chút trà rồi nằm xuống. Ta sẽ nghĩ cách.
Tiếp đó nàng rót cho Thu Diệp một chén trà nóng, cho nàng ấy uống rồi bình tĩnh đi nghỉ.
Thu Diệp nhìn vẻ trấn định của Mộ Dung Thư thì rất an tâm. Quả thật, bây giờ nàng có gấp gáp sợ hãi cũng vô dụng. Nói thì đơn giản như vậy nhưng khi nằm trên giường nàng vẫn không thể đi vào giấc ngủ, trằn trọc trở mình mấy bận, trong đầu luôn hiện lên hình ảnh điên loan đảo phượng của Nhị thiếu gia và Tam tiểu thư, còn có tiếng rên rỉ làm cho người ta đỏ mặt kia.
Mộ Dung Thư thổi tắt nến, đôi mắt hữu thần mở to sáng như sao nhìn bên ngoài cửa sổ, trong bóng đêm khẽ đưa tách trà lên nhấp một ngụm. Một lát sau, trong mắt bỗng lóe lên tia sáng.
Hôm sau trời bỗng đổ mưa, từng giọt tí tách làm cho tâm tình mọi người có chút phiền chán. Trong phòng yên tĩnh.
Lúc sáng sớm, Mộ Dung Thư bảo Thu Diệp cứ vờ như không có việc gì đi làm việc bình thường, tốt nhất hãy quên chuyện tối qua đi. Mà nàng không bận gì bèn ở trong phòng phác hoạ dụng cụ và dược liệu dùng để điều trị chân choTriệu Thần.
Thời gian trôi qua rất nhanh. Buổi trưa, Thu Diệp đã trở lại. Nàng vô cùng vui vẻ ôm lấy Mộ Dung Thư nói:
– Dung nhi, đúng như ngươi đã đoán. Có lẽ Nhị thiếu gia không gặp được Liên Kiều, cũng không phát hiện ra ta. Nếu như Nhị thiếu gia phát hiện thì hôm nay đã sớm tới tìm ta rồi.
Mộ Dung Thư gật đầu, nhưng sắc mặt vẫn nặng nề như cũ, nàng cười nhạt nói:
– Ngươi vẫn phải cẩn thận. Nếu Nhị thiếu gia tới tìm ngươi, ngươi phải đi cầu xin Ngũ thiếu gia, xin Ngũ thiếu gia trả giấy bán thân cho ngươi.
– Ngũ thiếu gia sẽ trả giấy bán thân cho ta ư?
Thu Diệp trợn tròn hai mắt, vẻ mặt khó tin. Hạ nhân trong phủ ai không muốn lấy lại giấy bán thân? Nhưng nếu không có đủ ngân lượng, cũng đừng mong lấy lại được. Huống hồ khế ước bán thân của nàng lại là khế ước bán đứt cả đời!
– Không thử một chút làm sao mà biết?
Mộ Dung Thư trả lời. Ánh mắt nhìn về phía thư phòng, xem ra nàng phải nói trước với Triệu Sơ một tiếng.
Thu Diệp cắn răng gật đầu.
– Ta hi vọng Nhị thiếu gia đừng tới tìm ta. Chuyện này ta coi như chưa từng xảy ra. Như vậy ta cũng có thể an tâm.
– Thu Diệp, nhớ kỹ lời ta nói, bất kể Nhị thiếu gia tìm ngươi nói chuyện gì, ngươi đều không nên đồng ý. Hơn nữa phải lập tức tìm cớ đi gặp Ngũ thiếu gia.
Mộ Dung Thư nghiêm túc dặn dò.
– Ừ, bây giờ người ta có thể tin tưởng chỉ có Dung nhi ngươi thôi. Ta nhất định nghe lời ngươi.
Thu Diệp gật đầu, nhẹ nhàng trả lời.
Mộ Dung Thư mỉm cười, yên tâm rồi tiếp tục ăn cơm.
– Dung nhi, ngươi thật tốt. Ngũ thiếu gia nhất định sẽ thích ngươi. Không vì cái gì khác, dáng vẻ của Tiền cô nương kia không bằng ngươi, thậm chí ngay cả tính tình cũng không bằng. Ta cảm giác Tiền cô nương không xứng với Ngũ thiếu gia.
Thu Diệp nắm cánh tay Mộ Dung Thư, cười cười một cách mờ ám.
Mộ Dung Thư không nói gì. Những cô nương này thật là!
Sau khi ăn cơm trưa xong, Mộ Dung Thư đến thư phòng. Triệu Sơ đang xem sách. Khi nàng bước vào, dù không gây ra tiếng động nhưng vẫn khiến Triệu Sơ biết được, hắn ngẩng đầu nhìn về phía Mộ Dung Thư.
– Ở kinh thành lại xảy ra chuyện.
Triệu Sơ trầm giọng nói.
Nghe vậy, Mộ Dung Thư nhìn hắn chằm chằm. Từ lời nói nặng nề của hắn nàng nghe ra là có chuyện không ổn.
– Hoàng đế và Thẩm tể tướng bắt tay. Mặc dù vương gia có Tạ Nguyên giúp đỡ nhưng sợ là hành động cũng không dễ dàng. E là vương gia sẽ bị nguy hiểm đến tính mạng.
Trong mắt Triệu Sơ, một tia sáng lạnh lưu chuyển, giọng nói lạnh lẽo dị thường.
Nghe lời nói như băng tuyết của hắn, Mộ Dung Thư cảm thấy nặng nề thêm vài phần, không khỏi lên tiếng hỏi:
– Đã có cách giải quyết chưa?
Tuy nàng không biết tại sao Triệu Sơ lại có liên hệ với Vũ Văn Mặc nhưng nàng biết đã cách xa triều chính, Triệu gia và Triệu Sơ, đều không phải đơn giản như bề ngoài. Bởi vì, chỉ bằng việc Triệu Sơ có thể nhận được rất nhiều tin tức từ kinh thành truyền tới là có thể hiểu.
– Ừ, vương gia đã dự đoán được. Có điều vẫn vô cùng nguy hiểm nên vương gia để cho ta nhắn lại với ngươi, nếu hắn chết, ngươi cứ làm những gì ngươi muốn làm đi. (tội anh Mặc ghê á, hu hu)
Triệu Sơ trầm giọng nói, hai mắt nhìn chằm chằm phản ứng của nàng.
Vẻ mặt Mộ Dung Thư vẫn như thường, nhưng dưới ống tay áo, hai bàn tay rất nhanh đã nắm chặt thành quyền, giọng nàng vững vàng trả lời:
– Vậy là tốt rồi.
Nàng tin tưởng dựa vào sự thông minh và mưu lược của Vũ Văn Mặc, hơn nữa qua nhiều năm giằng co ngấm ngầm cùng hoàng đế mà hắn vẫn có thể bình yên vô sự thì có thể đủ thấy được, hắn nhất định có thể chuyển nguy thành an.
– Hôm nay trời mưa, lát nữa ta cũng không đọc sách ở thư phòng, ngươi cứ về phòng nghỉ ngơi đi.
Triệu Sơ thấy vẻ mặt nàng không có gì khác thường thì thu hồi ánh mắt, trầm giọng nói.
– Ta muốn nhờ Ngũ thiếu gia một việc.
Mộ Dung Thư đang định xoay người rời đi thì nghĩ tới chuyện của Thu Diệp bèn quay lại nói. Cho dù vừa rồi Triệu Sơ là vì Vũ Văn Mặc mà thử nàng, khiến nàng cảm thấy khó chịu, nhưng chuyện nào ra chuyện nấy. Hiện thời tính mạng Thu Diệp là quan trọng nhất.
Nghe nói, Triệu Sơ không chút do dự, lập tức đáp:
– Được.
Không hỏi là chuyện gì đã đồng ý? Nếu không phải Mộ Dung Thư tự cho rằng mình cũng coi như là người tốt, chắc chắn nhân cơ hội mà lợi dụng.
– Nếu Thu Diệp đến cầu xin ngươi trả lại giấy bán thân để nàng rời khỏi Triệu phủ, xin ngươi đồng ý với nàng. Tổn thất ngân lượng cứ trừ vào hai mươi vạn hôm qua Ngũ thiếu gia đã nói.
Triệu Sơ vô cùng kinh ngạc, mở to mắt nhìn về phía Mộ Dung Thư. Theo sự hiểu biết của hắn, Mộ Dung Thư không phải một người dễ dàng mở miệng nhờ vả người khác, nhưng hôm nay nàng lại vì một nha hoàn mà đi cầu hắn. Thu Diệp … không phải là đại nha hoàn bên cạnh hắn sao?
Nhìn sự do dự của hắn, Mộ Dung Thư nhíu nhíu mày, nói thêm:
– Ngũ thiếu gia đang tiếc một nha hoàn sao?
– Được. Nhưng cũng không cần khấu trừ trong hai mươi vạn ta đã hứa. Cứ xem như bồi thường cho thái độ của Đại thái thái và Duyệt nhi với ngươi đi. Yên tâm, sau này sẽ không xảy ra những chuyện phiền toái như thế nữa.
Triệu Sơ hoàn hồn, nói khẽ.
Mộ Dung Thư không từ chối, nghĩ đến Triệu gia cũng không thiếu chút bạc này, lại càng không thiếu một nha hoàn như Thu Diệp.
– Cảm ơn.
Mưa dầm dề suốt ba ngày, Mộ Dung Thư cũng rảnh rỗi ba ngày. Trong mấy ngày đó, nàng luôn luôn chuyên tâm với bức vẽ, dù sao đây là cổ đại, chế tạo mấy vật dụng này theo bản vẽ cũng không dễ dàng gì nên nàng nhất định phải biến những chỗ phức tạp ấy trở nên đơn giản, cũng phải tính đến việc cổ đại có và không có nguyên vật liệu gì. Được cái các vị thuốc là không thành vấn đề.
Ba ngày trôi qua khá bình yên. Nhị thiếu gia vẫn chưa tới tìm Thu Diệp, trong phủ cũng không đồn đãi gì chuyện của Nhị thiếu gia và Tam tiểu thư.
Có điều trong cung lại xảy ra chuyện lớn, Thẩm tể tướng đã chết! Toàn bộ gia tộc Thẩm thị suy sụp. Mà trong triều phong vân thay đổi khó dò, con trai của Đại công chúa trước giờ không tham dự triều chính cũng bắt đầu ra làm quan. Hoàng đế gặp phải nguy cơ trước nay chưa từng có.
Thật đúng như nàng dự liệu, Vũ Văn Mặc nhất định có thể hoá nguy thành an. Nàng từng gặp qua hoàng đế, tuy rằng trong phút chốc không thể nhìn thấu tính cách ông ta, nhưng từ việc hắn sủng ái Thẩm quý phi, vắng vẻ hoàng hậu, rồi đến cuối cùng thấy Thẩm quý phi không còn giá trị lợi dụng lại ngoan độc ra tay không quan tâm đến cả đứa con trong bụng nàng ta thì có thể nhìn ra người này tàn nhẫn dị thường, dần mất lòng dân chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
Xem ra, không lâu nữa giang sơn Đại Hoa sẽ đổi chủ.
Còn thêm một chuyện xôn xao nữa là về Hạ Hoa. Nha đầu này vốn luôn muốn trèo lên giường chủ tử, nhưng khuynh hướng tình dục (bạn thề đây là nguyên văn, ak ak) của Triệu Sơ lại không rõ, chẳng hề có hứng thú với nàng ta. Không đất dụng võ, nàng ta vậy mà lại bò lên giường Tam thiếu gia. Nhưng Tam thiếu phu nhân lại là một nhân vật lợi hại, trèo lên giường thì dễ nhưng muốn bước vào viện của Tam thiếu gia lại khó càng thêm khó.
Xuân Mai nói, hiện thời Hạ Hoa đã không còn là hoàng hoa khuê nữ, cứ nhìn cách Tam thiếu phu nhân quản lý đâu ra đó như thế, Hạ Hoa cùng lắm chỉ là một hạ nhân, e rằng rất khó bước vào viện của Tam thiếu gia.
Mộ Dung Thư nghe vậy cũng chỉ cười khẽ. Mấy tin tức giật gân này nghe để giải trí một chút chứ cũng không mấy hứng thú. Dù sao tính tình Hạ Hoa kia chẳng lẽ cứ cam chịu chấp nhận số phận như thế? Có thể nghĩ ra cách trèo lên giường Tam thiếu gia thì tất nhiên cũng có thể bước vào viện của Tam thiếu gia thôi!
Quả nhiên, sau hôm tin tức truyền ra, vào ban đêm, Tam thiếu gia đích thân đón Hạ Hoa vào viện, đưa lên làm di nương. Xem ra Hạ Hoa đã dùng không ít tâm tư trong chốn phòng the, còn hơn cả dự đoán của Mộ Dung Thư. Thế nhưng, thiếp cuối cùng vẫn không so được với thê, nghĩ đến những ngày sau Hạ Hoa sẽ không quá an ổn. Tam thiếu phu nhân cũng coi như người trầm ổn có tâm kế, trong viện vốn có ba người thiếp, được nàng ta dạy dỗ vô cùng yên phận.
– Ha ha.
Thu Diệp ngồi ở đầu giường ngây ngô cười hai tiếng, quên mất trong phòng còn có hai người Mộ Dung Thư và Xuân Mai.
Nghe tiếng cười, Mộ Dung Thư và Xuân Mai hai mặt nhìn nhau. Xuân Mai nhịn không được đứng dậy dí dí vào trán Thu Diệp.
– Tiểu nha đầu này, đang cười cái gì? Hôm nay ngươi đã cười ngây ngô ba bốn lần. Chẳng lẽ có người trong lòng?
Thu Diệp giật thót, quay đầu đi chỗ khác, quả nhiên khuôn mặt đỏ bừng. Khi xoay người, nàng len lén liếc nhìn Mộ Dung Thư một cái.
Có điều Mộ Dung Thư đang chuyên tâm thêu nên cũng không nhìn thấy cái nhìn mang theo ngượng ngùng lẫn chột dạ này của nàng.
– A, xem ra là thật sự có người trong lòng rồi. Nói, nói, là ai?
Xuân Mai che miệng cười trộm, kéo Thu Diệp lại gần, nháy nháy mắt hỏi.
Mộ Dung Thư nghe nói thì buông kim thêu, tò mò nhìn Thu Diệp, bị tính cách hoạt bát của Xuân Mai lây nhiễm, cũng trêu đùa:
– Nói một chút xem là chàng trai nhà nào? Có thể khiến cho Thu Diệp cô nương chúng ta cơm nước không vô, ngây ngô cười như mê?
Sắc mặt Thu Diệp đỏ bừng, vội cúi đầu xuống, lắc lắc đầu:
– Sau này các ngươi sẽ biết.
– Nha đầu này, còn học được cách giấu giấu diếm diếm nữa kia à.
Xuân Mai híp mắt khẽ cười nói, đưa tay phải vờ cù vào náchThu Diệp:
– Cho ngươi thừa nước đục thả câu, cho ngươi thừa nước đục thả câu! Ngươi không xem ta và Dung nhi là tỷ muội nè!
– Không phải là không nói, là thời điểm chưa tới. Dung nhi, ngươi mau tới giúp ta một chút đi. A … Nhột quá … Xuân Mai, xin ngươi đó, ta không chịu nổi nữa.
Thân hình Thu Diệp vốn ốm yếu, không so được với Xuân Mai.
Mộ Dung Thư che miệng cười trộm.
– Đây là cho ngươi một trừng phạt nhỏ. Xuân Mai mà ra tay, ngươi phải dè chừng, nếu không với của tính tình này Xuân Mai, trong lòng lại nghẹn tò mò, nhất định là vài ngày cũng không thể ngủ ngon.
– Trời ơi, Dung nhi, ngươi hiểu ta rất rõ. Cảm động đến cực điểm. Vì lời này của ngươi, ta thật đúng là không thể giơ cao đánh khẽ! Thu Diệp tiểu nương tử, đừng trốn, gia đến thương tiếc ngươi.
Xuân Mai càng nói càng lớn tiếng, đùa giỡn đến mức Mộ Dung Thư không nhịn được cười.
Tính tình của Xuân Mai này quả nhiên là sáng sủa. Trong mắt Mộ Dung Thư nồng đậm ý cười, có lẽ những ngày ở Triệu gia trôi qua cũng không quá khó khăn, có được người bằng hữu như Xuân Mai chọc cười thật không tệ.
Chiều hôm sau, Mộ Dung Thư đến thư phòng, giao bản vẽ và các phương thuốc đã được xem xét, cân nhắc kĩ mấy ngày qua cho Triệu Sơ.
– Chân Đại thiếu gia vì không hoạt động đã mấy năm nên tuy rằng trúng độc nhẹ nhưng lại làm cho cơ bắp bị teo lại, khiến việc đi lại của huynh ấy khá khó khăn. Hơn một năm qua Ngũ thiếu gia luôn châm cứu cho Đại thiếu gia, quả thật có tác dụng lưu thông khí huyết. Nhưng theo tình huống hiện tại thì cho dù châm cứu cả trăm lần cũng đừng mong có thể chữa khỏi.
Lời nói Mộ Dung Thư mang tính khẳng định. Ở thời đại này, khoa chỉnh hình vẫn chưa được biết đến, càng đừng nói đến được chú trọng và nghiên cứu bài bản. Bên trong bản vẽ của nàng có một phần là khôi phục hoạt động đi lại, rèn sức chịu đựng và sự khả năng hoạt động ổn định của cơ bắp, …
Sắc mặt Triệu Sơ nghiêm túc. Hắn biết lời nàng không sai, cúi đầu nhìn mấy bức phác hoạ trong bản vẽ, có đôi chỗ không hiểu bèn hỏi:
– Đây là cái gì?
– Đều là một vài dụng cụ hỗ trợ việc chữa trị cho Đại thiếu gia, làm cho chân trái bị thương dần dần lấy lại cảm giác, bước đầu có thể đi lại, chỉ cần kiên trì, hẳn là năm ba tháng sẽ có hiệu quả. Về phần những phương thuốc kia, vì ta không biết khẩu vị của Đại thiếu gia nên ngươi xem rồi bảo đầu bếp làm thử vài món trước.
Nói chung mấy phương thuốc đó đều là bổ sung canxi và magiê, là hai chất quan trọng giúp cho phản ứng sinh hoá tạo xương mới, có điều không ít các nhà giàu xem thường việc dùng các loại canh xương này.
Tiếp đó nàng mở bản vẽ ra, trình bày cặn kẽ tỉ mỉ cách chế tạo các thiết bị này cho Triệu Sơ, tác dụng của mỗi dụng cụ và hiệu quả, cách sử dụng.
Triệu Sơ nghe cẩn thận, Mộ Dung Thư giải thích rất dễ hiểu, đôi lúc hắn cũng hỏi lại những chỗ chưa nắm rõ. Hơn một canh giờ thì nàng đã trình bày xong toàn bộ.
Mấy thứ này được Triệu Sơ xem như trân bảo, tuy rằng còn chưa thấy thành phẩm, nhưng hắn tin chắc nếu đại ca kiên trì, nhất định có thể khôi phục hoàn toàn, sau này có thể không cần dùng quải trượng, cũng không cần người khác đỡ!
– Thật tốt quá, thật sự là quá tốt.
Dung nhan tuyệt sắc của Triệu Sơ tràn ngập tươi cười xán lạn. Tươi cười càng khiến khuôn mặt hoa lệ của hắn đẹp mắt hơn. Quá kích động, hắn giơ tay lên muốn ôm chặt lấy nàng. Nhưng khi vươn tay ra, đột nhiên dừng lại, trong mắt hiện lên một chút bối rối do dự. Hắn vội thả tay xuống cầm một trang giấy khác nhìn cách chế biến các món ăn, để che giấu cảm xúc nhất thời không rõ của mình.
Mộ Dung Thư cười khẽ. Đối với nàng mà nói, việc này cũng không khó, mặc dù hơi hao tổn trí nhớ. Có điều, bán chất xám kiểu này cũng được trả thù lao vô cùng hậu hĩnh. Hai mươi vạn cho một đôi chân, đủ để một nhà với mười miệng ăn cả đời cơm no áo ấm.
– Đầu tiên, lấy một cân xương ống heo, rửa sạch, hai lượng bốn tiền táo đỏ, tám tiền hạt sen tươi, giáng hương và cam thảo mỗi thứ hai tiền, đổ nước hầm nhỏ lửa, thêm gừng muối gia vị cho vừa dùng. Loại thứ hai, hai con cua lớn luộc sơ qua, chờ cháo nấu sắp được, gỡ thịt cua bỏ vào, lại cho thêm một ít gừng, dấm chua vừa đủ, dùng với nước tương. Loại thứ ba, khoảng một, hai tiền hoàng kì, sắc lấy nước, thêm chừng hai lượng gạo tẻ, nấu cháo, ăn vào buổi sáng và tối. Mấy thứ này không hoàn toàn là thuốc Đông y. Loại thứ tư, bốn tiền đương quy, hai lượng hoàng kì, một con gà mái tơ, đổ nước vào hầm chung, nấu canh để dùng. Loại thứ năm …
Tổng cộng hơn mười loại, Triệu Sơ nhìn xong, phát hiện phần lớn chủ yếu đều là đồ ăn, không phải toàn bộ đều dùng các vị thuốc.
Dù sao thời đại này cũng không phổ biến việc dùng dược thiện (các món ăn bổ dưỡng, có chứa vị thuốc) để hỗ trợ điều trị, vì vậy đối với nghi hoặc của Triệu Sơ, Mộ Dung Thư cười nói:
– Phần lớn thuốc men đều có tác dụng phụ. Mà có vài món ăn chứa nhiều dinh dưỡng và tác dụng tuyệt không thua các dược liệu trân quý. Ví dụ như, dinh dưỡng trong một cái trứng gà ta cũng bằng với tổ yến quý hiếm.
Nghe nàng lời nói, Triệu Sơ mặc dù không hoàn toàn hiểu hết, nhưng sau khi nghĩ kĩ đúng là hiểu được phần nào. Hắn bỗng nhiên ngẩng đầu, hai mắt sáng quắc nhìn nàng chằm chằm. Một nữ tử suốt ngày ở chốn khuê phòng như nàng sao lại có được hiểu biết như vậy?
Nàng thật khiến người khác kinh ngạc!
Chỉ trong năm ngày đã có thể giải quyết được vấn đề khó khăn làm hắn phiền não nhiều năm nay! Triệu Sơ xếp lại mấy trang giấy bỏ vào bên hông, dời mắt khỏi nàng, cúi thấp đầu, dùng giọng khẳng định nói.
– Ngươi cũng không sai. Có điều phần lớn mọi người đều chọn tổ yến quý giá để bồi bổ mà không phải trứng gà, thật ra cũng là tượng trưng cho thân phận, khoe khoang sự giàu có của mình mà thôi. Dù sao tổ yến so với trứng gà vẫn quý giá hơn. Đây cũng là lí do rất nhiều dân chúng bình dân có cơ thể cường tráng khoẻ mạnh trong khi những kẻ hưởng thụ vinh hoa phú ngày ngày bồi bổ vẫn yếu ớt lắm bệnh tật.
Mộ Dung Thư gật đầu.
– Đúng vậy.
– Đây là 50 vạn lượng ngân phiếu, có thể đổi ở tất cả các ngân hàng tư nhân lớn nhỏ. 50 vạn lượng mua một cái chân trái của đại ca, đáng giá.
Triệu Sơ lấy 50 vạn lượng ngân phiếu từ ngăn kéo ra đưa cho Mộ Dung Thư.
– 50 vạn lượng?
Mộ Dung Thư cầm ngân phiếu, hơi lộ vẻ kinh ngạc.
Triệu Sơ nở một cười tuyệt đẹp.
– Giá trị của thứ ngươi đưa cho ta vượt xa hai mươi vạn. Nếu biết cách khai thác chính là một giao dịch có lời.
Nghe vậy, Mộ Dung Thư nhướng mày, tầm mắt đảo một vòng, trên mặt lộ ra nụ cười giảo hoạt của một thương nhân.
– Ngũ thiếu gia đây là quá xem thường các thiết bị trên bản vẽ và các phương thuốc này của ta rồi. Nếu đưa ra kinh doanh, e là tiền lời lấy được còn gấp mấy chục, thậm chí mấy trăm lần năm mươi lượng này. Nếu Ngũ thiếu gia tin ta, loại phương thuốc này ta còn có thể viết ra khá nhiều, bổ tim bổ phổi đều có. Có điều …
– Ngươi có ý kiến gì cứ nói thẳng.
Trong mắt Triệu Sơ hàm chứa ý cười, nhìn vẻ mặt thương nhân của nàng, không có phiền chán hay ghét bỏ, không tự nhiên mà lời nói lộ ra sủng nịch.
– Ta cung cấp phương thuốc, các ngươi phụ trách kinh doanh. Ta nhận hai phần là được.
Mộ Dung Thư vươn hai ngón tay, tự tin tràn đầy nói với Triệu Sơ. Nàng biết dựa vào sự thông minh nhạy bén của Triệu Sơ, tuyệt đối sẽ không keo kiệt với hai phần lợi nhuận này.
Quả nhiên, Triệu Sơ không hề chần chừ, lập tức gật đầu:
– Được. Có điều phải chờ thương thế ở chân của đại ca tốt lên rồi mới có thể nhân rộng phương pháp này.
Mộ Dung Thư gật đầu, nếu Triệu Thần khôi phục tốt thì chính là một bằng chứng sống tốt nhất, đến lúc đó chỉ cần biết cách khai thác, chắc chắn việc buôn bán sẽ vô cùng thuận lợi.
…
Mộ Dung Thư ôm trong lòng 50 vạn lượng, vô cùng hứng khởi, có ngân lượng ở trên người, sau này làm việc gì cũng dễ dàng hơn. Đi một chuyến tới Triệu gia, mở ra bước đầu tiên của nàng. Có Triệu gia làm hậu thuẫn, mọi chuyện cũng dễ dàng hơn rất nhiều, dù sao ở cổ đại, một nữ nhân muốn tung hoành trên thương trường chỉ sợ là chuyện khó. Có điều ở sau màn làm quân sư cũng là một lựa chọn không tồi. Tương lai rời khỏi Triệu gia, cũng có thể chọn một vài người tin được, những chuyện buôn bán cũng xuôi chèo mát mái hơn.
Trên đường về phòng gặp được Xuân Mai.
Xuân Mai vừa thấy Mộ Dung Thư, liền chạy tới, ôm cánh tay nàng nhỏ giọng nói:
– Xảy ra chuyện lớn.
– Chuyện gì?
Mộ Dung Thư nhướng mày, nhẹ giọng hỏi.
– Không phải Hạ Hoa mới vừa vào viện của Tam thiếu gia sao? Nửa canh giờ trước, nghe nói nàng cư xử bất kính với Tam thiếu phu nhân, nói năng vô lễ, lúc dâng trà còn hất lên quần áo Tam thiếu phu nhân. Kết quả Tam thiếu phu nhân nổi giận, sai người đánh Hạ Hoa mười bản tử. Thật ra nếu chỉ đánh mười gậy thì chỉ cần nghỉ ngơi mấy ngày là khoẻ. Nhưng ai ngờ Hạ Hoa thậm chí đã có thai, vậy nên Tam thiếu gia mới có thể không để ý sự ngăn cản của Tam thiếu phu nhân mà đón nàng ta vào viện.
Xuân Mai nhíu mi. Tuy rằng ngày thường Hạ Hoa nói chuyện hơi chanh chua, nhưng dù sao cũng cùng hầu hạ Ngũ thiếu gia ở Nhã Đức Uyển hơn ba năm. Hiện thời rơi vào kết cục như vậy khó tránh khiến người khác thương xót.
Tầm mắt Mộ Dung Thư lưu chuyển, thủ đoạn của vị Tam thiếu phu nhân này quả không tồi! Khi tin tức Hạ Hoa mang thai chưa chưa kịp công khai đã âm thầm xuống tay, khiến Hạ Hoa hoàn toàn không thể phản kháng, cuối cùng sảy thai, trải qua chuyện này, hẳn sẽ bị thất sủng.
Mộ Dung Thư nghiêng đầu nhìn Xuân Mai, vỗ vỗ tay của nàng, nói:
– Chuyện này vốn không liên quan gì đến ngươi, không nên nói ra nói vào kẻo gặp phiền phức.
– Ừ, ta biết. Chỉ là cảm thấy Hạ Hoa cũng rất đáng thương. Thật ra trước khi bị Triệu phủ mua về, mẹ nàng vốn định bán nàng vào kĩ viện. Là nhờ nàng khóc lóc chết đi sống lại mới có thể vào đây.
Xuân Mai thở hắt ra.
Mộ Dung Thư chớp mắt. Trên thế gian này người đáng thương có rất nhiều, nhưng tương lai là do chính mình quyết định, bản thân gieo quả thì đừng mong người khác thương hại. Con đường này do chính Hạ Hoa chọn lựa, không thể trách ai.
– Các ngươi nghe gì chưa? Nhị thiếu gia nói với Ngũ thiếu gia là muốn Thu Diệp, để Thu Diệp làm di nương đấy.
Một nha đầu làm việc nặng ở Nhã Đức Uyển gặp Mộ Dung Thư và Xuân Mai thì hào hứng chặn lại tám chuyện.
Nhị thiếu gia, Thu Diệp? Nháy mắt Mộ Dung Thư bỗng cau mày lại.
– Ta còn chưa nghe gì. Chuyện này là sao?
Xuân Mai hoang mang nhìn Mộ Dung Thư.
– Các ngươi không biết cũng là bình thường. Ta vừa gặp Thu Diệp, nàng đang ở gần đây, là nàng nói với ta. Thật khiến người khác hâm mộ, sau này nàng đã là di nương, có thể hưởng phúc.
Nha đầu kia quay đầu chỉ chỉ ra sau, trả lời.
Mộ Dung Thư nhìn lại, quả nhiên thấy Thu Diệp mang theo khuôn mặt tươi cười phơi phới, tràn ngập gió xuân đi về phía họ.
Trong lòng Mộ Dung Thư lộp bộp một chút, đôi mày càng cau chặt hơn.