Sao lại là Tam phu nhân?
Hồng Lăng không thể tin được nhìn người trước mắt, nữ tử hình dung khô bại, thân hình gầy guộc chỉ còn lại có da bọc xương, xanh xao vàng vọt.
Trong trí nhớ, Tam phu nhân Phương Dung Mai, mặc dù không xinh đẹp bằng Nhị phu nhân, Tứ phu nhân, nhưng cũng là một cô gái nhỏ, nhìn qua thuần khiết thanh tú. Giờ đây nữ tử trước mắt này, nếu không phải nàng ta chủ động gọi thì Hồng Lăng cũng sẽ không quan sát tỉ mỉ, lúc này mới nhận ra khuôn mặt và ngũ quan hết sức quen thuộc, vậy thì chắc chắn nàng sẽ không nhận ra Tam phu nhân.
Riêng Tam phu nhân lại là vẻ mặt kinh hoàng, gã đàn ông vốn đang đứng bên người nàng cũng ngẩng phắt lên nhìn về phía Hồng Lăng. Mặt hắn lộ vẻ vẻ dữ tợn, nhưng khi ánh mắt quét đến Trương Tuyền bên cạnh Hồng Lăng thì lập tức cúi đầu.
Đó chỉ là sự biến hóa nhỏ nhoi trong thoáng chốc nhưng Hồng Lăng vẫn kịp nhận thấy được. Nàng lập tức dời mắt khỏi Tam phu nhân, liếc nhìn gã kia. Không nhìn thì thôi, vừa nhìn Hồng Lăng đã lập tức nhăn mày lại. Người này nhìn qua gầy yếu, xanh xao vàng vọt, nhưng giấu dưới hàng mi kia có vẻ như là ánh mắt không phải là người bình thường nên có, ngược lại hàm chứa sự dữ tợn khiến người khác sợ hãi.
– Hồng Lăng, ngươi biết nữ tử này?
Trương Tuyền nghi hoặc hỏi.
Mà ngồi trong sân trong đình, Mộ Dung Thư nghe được tiếng hô của Hồng Lăng, lập tức hai mi cau chặt. Vì sao Phương Dung Mai lại xuất hiện ở trấn Thượng Chí này?
Hồng Lăng gật gật đầu:
– Đúng, ta có biết nàng.
Nàng vừa nói xong, thân hình gầy yếu của Phương Dung Mai run rẩy kịch liệt.
– Nếu đã quen biết thì mời nàng vào ngồi một chút. Đúng lúc hỏi xem sao nàng lại lạc mất người nhà. Nếu chúng ta có thể thì đương nhiên phải giúp một tay.
Trương Tuyền nghe Hồng Lăng bảo có quen biết Phương Dung Mai bèn có lòng tốt lên tiếng.
Hồng Lăng đang nghi ngờ vì sao Phương Dung Mai lại xuất hiện ở trấn Thượng Chí, đồng thời nàng còn không rõ lắm vốn hẳn là một Phương Dung Mai vì chuyện cấm họa mà bị xử trí đưa đến sơn trang, hôm nay sao có thể xuất hiện cùng một gã nam tử xa lạ ở đây chứ? Theo nàng được biết, nhà mẹ đẻ của Phương Dung Mai khá giàu có, tuy rằng gia thế không bằng nhà Đỗ Khả, nhưng cũng là có phủ đệ riêng, sao có thể khiến cho cửa nát nhà tan? Xem tình huống như vậy, có lẽ là Phương Dung Mai đang nói dối. Nàng tại sao phải nói dối?
Hồng Lăng lại bắt đầu đánh giá Phương Dung Mai. Trên người nàng ta mặc quần áo rách rưới, dơ bẩn đã nhìn không ra màu sắc thực sự, mà khuôn mặt vốn trắng nõn nà lại xuất hiện mấy vết thương, đây là đã xảy ra chuyện gì?
Ngay tại lúc nàng nghi hoặc, gã nam tử gầy yếu vẫn luôn trầm mặc kia lại kéo Phương Dung Mai chạy đi!
Tình huống này xảy ra quá nhanh khiến Hồng Lăng và Trương Tuyền trở tay không kịp.
– Sao bọn họ lại bỏ đi? Gặp người quen không phải nên vui mừng hỏi thăm sao? Giờ ngược lại còn như là có tật giật mình?
Trương Tuyền nhìn bóng lưng chạy trốn của hai người Phương Dung Mai, vô cùng buồn bực nói.
Riêng Hồng Lăng lại yên lặng cau mày, xoay người đi về phía đình nghỉ mát.
Trương Tuyền chớp chớp mắt, không hiểu Hồng Lăng đây là có chuyện gì.
Mộ Dung Thư nhìn Hồng Lăng đã trở lại, trầm giọng hỏi:
– Là Tam phu nhân sao?
Nếu thật là Tam phu nhân, phát hiện Hồng Lăng ở chỗ này, phản ứng nên có tuyệt đối không phải là nhanh chóng bỏ chạy như thế! Dù sao Hồng Lăng vốn hẳn phải ở phủ Nam Dương Vương chăm sóc Nam Dương vương phi đang lâm bệnh nặng, nàng ta chắc chắn sẽ nghi ngờ vì sao Hồng Lăng lại xuất hiện tại trong ngõ hẻm này, tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ dễ dàng như thế. Nhưng hôm nay nàng ta lại chạy trốn, điều này dường như không bình thường.
– Nô tì xác định, là Tam phu nhân. Chẳng qua nếu không phải cẩn thận nhìn, thật sự là khó có thể liên hệ nàng với Tam phu nhân trước kia. Hiện thời sắc mặt nàng khô vàng, thân hình gầy guộc, quần áo rách rưới, nơm nớp lo sợ như hành khất ăn xin.
Hồng Lăng nhanh cau mày, trầm giọng trả lời.
Mộ Dung Thư gật gật đầu, sau đó cầm lấy chén trà uống vài ngụm, vẫn chưa hỏi tiếp.
Một bên Trương Anh nhìn nhìn thái độ hai người, tuy rằng nàng không đủ thông minh, nhưng cũng có thể ít nhiều thấy được, có vẻ như quan hệ của vị Tam phu nhân kia cùng hai người Mộ Dung Thư cũng không gần gũi thân thiết gì, hoặc là còn lại chút tự trọng, bằng không người gọi Tam phu nhân bụng đói kêu vang kia sẽ không bỏ đi, mà Hồng Lăng cũng không hề gọi lại, cho nên nàng lập tức trầm mặc không lên tiếng hỏi.
– Mẫu thân, người không cần sợ hãi, mấy hôm nay Hiên nhi đã học được một chút võ công, sau này sẽ không ai dám khi dễ mẫu thân. Hiên nhi bây giờ là nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất, có thể bảo vệ mẫu thân!
Hiên nhi thấy Mộ Dung Thư thất thần, lập tức dùng tay nhỏ bé vỗ vỗ đùi Mộ Dung Thư, trên khuôn mặt nhỏ nhắn toàn là vẻ nghiêm túc.
Nghe vậy, trong lòng Mộ Dung Thư vô cùng cảm động, vỗ vỗ đầu của bé, cười nói:
– Đúng vậy, Hiên nhi đã là tiểu nam tử hán!
– Mẫu thân, không phải tiểu!
Tiểu Hiên nhi như người lớn sửa lại.
Mộ Dung Thư không khỏi buồn cười nói:
– Được, được, là nam tử hán, không phải tiểu nam tử hán.
Chờ khi trở về phòng về, Mộ Dung Thư lập tức dặn Hồng Lăng:
– Mấy ngày này ngươi hãy cẩn thận để ý, ta e là Phương Dung Mai sẽ còn tìm ngươi.
– Phương Dung Mai chỉ gặp ta mà vẫn chưa nhìn thấy phu nhân, sẽ không có chuyện gì. Nếu nàng tới tìm ta lần nữa, ta chắc chắn nghĩ cách lừa nàng. Chút chuyện này cũng không khó. Chỉ là ta không nghĩ ra, Phương Dung Mai vì chuyện cấm họa mà bị đuổi khỏi vương phủ đưa đến sơn trang, nàng vốn nên ở đó, sao bỗng nhiên hôm nay lại xuất hiện ở trấn Thượng Chí? Còn có gã nam tử bên người nàng kia nhìn qua hành tung rất khả nghi, trước kia ta chưa từng gặp qua, chẳng lẽ cũng là nam nhân ở sơn trang? Nhưng nếu sơn trang có chuyện, phủ Nam Dương Vương sẽ không thể không có tin tức. Còn nữa, nếu Phương Dung Mai bỏ sơn trang về nhà mẹ đẻ, như vậy, nhà mẹ đẻ nàng cũng coi như là giàu có, sao lại đến nông nỗi như hôm nay?
Hồng Lăng cau mày trầm giọng nói.
Phương diện này quả thật có nhiều điểm rất đáng ngờ. Mộ Dung Thư khép hờ đôi mắt gật gật đầu:
– Đúng vậy. Xem ra quả thật có khá nhiều điểm đáng ngờ, trước mắt cũng không có cách nào tìm hiểu nhiều hơn, ngươi vẫn nên cẩn thận một chút đi.
– Vâng ạ.
Trong mấy ngày kế tiếp đều không có tin tức gì của Phương Dung Mai, người này bất chợt xuất hiện rồi lại như bỗng nhiên tan biến vào hư không. Hồng Lăng tạm thời yên tâm.
Riêng Lưu gia, tuy tiêu tốn hết hai triệu bốn trăm ngàn lượng bạc mua lại số tơ tằm đó của Mộ Dung Thư, nhưng những khách hàng quen kia đã đến thời gian hẹn lại vẫn chậm chạp không hề xuất hiện. Người của Lưu gia sốt ruột, rốt cuộc thương nhân kia phái người truyền tin đến, nói là năm nay không có ý định mua tơ tằm. Sau khi nhận được tin này, người của Lưu gia nhất thời không biết nên làm gì. Lúc trước bọn họ vốn không hề nghĩ những khách hàng lớn này sẽ không mua tơ tằm nữa, dù sao những người đó cũng có vài chục cửa hàng tơ lụa, vì vậy trong khế ước cũng không đề cập đến điều khoản nếu như thương nhân kia không mua tơ tằm sẽ phải bồi thường ra sao, tuy rằng mấy người đó có mang đến vài ba trăm lượng bạc đến bồi thường, nhưng số lượng lớn tơ tằm hiện đang trong tay họ phải làm thế nào? Huống hồ số tơ tằm này còn phải dùng cái giá cắt cổ để mua lại.
Lưu lão gia đã nhiều ngày bạc mất nửa tóc, mỗi ngày ở ngoài chạy vạy ngược xuôi, muốn tìm người mua tơ tằm, nhưng không biết những kẻ buôn bán tơ tằm đây là bị làm sao, lại chẳng ai ngó ngàng đến, khiến cho hiện tại toàn bộ số tơ tằm của trấn Thượng Chí đều nằm trong tay bọn họ, kết quả lại chẳng ai chịu mua! Nhất thời, Lưu lão gia lo lắng đổ bệnh nằm liệt giường!
Đây chẳng qua chỉ là một đoạn nhạc đệm nho nhỏ trong sự kiện người què đang phát sinh.
Mặt khác, sau khi Triệu Sơ ở trấn Thượng Chí biết Vũ Văn Mặc cũng đến đây bèn tìm đến huyện nha gặp hắn. Cùng lúc đó, các cô nương của trấn Thượng Chí biết tin ở đây liên tục xuất hiện hai vị mỹ nam tử như vậy, hơn nữa còn có thân phận hiển quý, tất nhiên là làm cho những cô nương này rạo rực, đồng loạt tụ tập trước cửa nha môn, nhưng từ đầu tới cuối những cô gái nghe tiếng gió mà tới này đều không một lần được gặp hai kẻ “hoạ nam” kia, càng miễn bàn nhìn thấy khuôn mặt họ.
Tuy rằng trong trấn xảy ra chuyện người què khiến lòng người bàng hoàng, nhưng dân chúng cho rằng Nam Dương Vương và Ngũ công tử Triệu gia đều ở đây, người què kia sẽ không dám hành động. Quả nhiên, đã nhiều ngày vô cùng bình yên, có vẻ như người què đã biến mất khỏi trấn Thượng Chí.
– Phu nhân, hai ngày này có rất nhiều thương nhân lui tới đều định mua tơ tằm của chúng ta vào năm sau. Đặc biệt, dựa theo lúc trước ngài đã căn dặn, Thiên Tàm Ti tăng giá gấp ba, các loại còn lại tăng gấp hai, mà sau khi nghe xong, những thương nhân kia đều không có ý kiến gì, xem ra giá này bọn họ có thể chấp nhận được.
Trương Anh đem mấy đơn đặt hàng giao cho Mộ Dung Thư để nàng xem qua.
Mộ Dung Thư gật gật đầu. Những thương nhân này phần lớn là khách hàng lui tới buôn bán cùng Lưu gia và Trương gia trước đây, e là Triệu Sơ đang âm thầm động tay chân khiến những người này không dám hợp tác với Lưu gia, kết quả đều đến chỗ này của họ.
Thiên Tàm Ti vốn sản lượng cực ít, mà trấn Thượng Chí mặc dù là khu vực nuôi tằm, nhưng những người nuôi tằm bán tơ này lại không kiếm được bao nhiêu, quanh năm suốt tháng vất vả để rồi tiền chui vào túi kẻ khác. Mà những kẻ trung gian buôn bán hoặc các thương nhân mở cửa hàng tơ lụa mới là người kiếm lợi nhiều nhất. Vì vậy cái giá đắt gấp đôi gấp ba này đối với bọn họ mà nói không coi vào đâu.
Cuộc sống của đa số người dân nuôi tằm ở trấn Thượng Chí đều không mấy dư dả, nàng vừa là khởi đầu sự nghiệp đồng thời cũng tiện thể quan tâm đến dân chúng nơi này, không còn gì bằng. Nàng nâng giá bán thì họ cũng sẽ được hưởng lợi theo, tin rằng những người dân này sẽ chăm chút, đầu tư hơn cho việc nuôi tằm.
Nàng muốn tập hợp tất cả các hộ nuôi tằm ở trấn Thượng Chí lại ở một nơi, rồi sau đó hình thành một khu vực chuyên biệt, đợi sau này nàng có thể mở cửa hàng tơ lựa, lúc đó nàng sẽ có thể lũng đoạn toàn bộ thị trường tơ lụa của Đại Hoa quốc.
Dù sao, từ trước tới nay tơ lụa đều dành cho người phú quý sử dụng, như vậy, nàng đón đầu nhu cầu thị trường, đưa ngành công nghiệp tơ lụa lên một tầm cao mới.
– Lát nữa Trương Tuyền trở lại, e là phải làm phiền phu nhân cùng đi với ta đến nhà Trương Đức một chuyến, Thiên Tàm Ti của nhà hắn là nhiều nhất. Nhưng sau khi hắn nghe nói chúng ta tăng giá gấp ba cũng đồng thời tăng giá Thiên Tàm Ti lên như thế để bán cho chúng ta. Nếu như đồng ý với nhà họ, như vậy toàn bộ thị trấn hơn hai trăm hộ gia đình sợ là đều phải lấy giá gấp ba này mà mua. Ta đã khuyên bảo một phen nhưng hắn không nghe lọt tai, vẫn kiên trì. Trước mắt ta thực không có cách nào, kính xin phu nhân đi xem.
Trương Anh mặt lộ vẻ khó xử nói.
Nghe vậy, Mộ Dung Thư gật gật đầu trả lời:
– Được, lát nữa chúng ta đi xem sao. Mấy hộ nuôi nhiều cũng chỉ muốn kiếm thêm một chút ngân lượng mà thôi. Chỉ cần cho lợi ích khiến hắn vui mừng, hắn nhất định sẽ không có gì lôi thôi nữa.
Nếu là nhà có nhiều Thiên Tàm Ti, nhất định phải nghĩ vài biện pháp thuyết phục, xem ra nàng cần hao tổn tâm tư một chút.
Tuy rằng đã nhiều ngày không thấy người què xuất hiện, nhưng Trương Tuyền vẫn đi theo bảo vệ bên cạnh mấy người Mộ Dung Thư, mà Hiên nhi cũng đã vài ngay không được ra khỏi cửa khiến cu cậu hết chịu nổi nên cũng cho đi theo, cũng là do nếu chỉ để Hiên nhi và Hồng Lăng ở nhà thì bọn họ sẽ lo lắng.
Hiên nhi nghe có thể đi ra ngoài, lập tức sôi nổi dẫn đầu.
Cổng lớn vừa mở ra, Hiên nhi nhất thời dừng bước.
Trong lúc mấy người Mộ Dung Thư đang bất ngờ, Hiên nhi reo lên một tiếng khoái trá:
– Phụ thân!
Ngay sau đó, thân hình nho nhỏ tròn vo như đậu đỏ vọt tới trước.
Nghe thế, bước chân Mộ Dung Thư hơi khựng lại, đập vào mắt chính là hình bóng quen thuộc ấy.
Hơi thở của hắn vẫn như trước, nhưng khuôn mặt tái nhợt, gò má gầy guộc lạnh như băng nhô lên, trên người là y phục đen tuyền khiến thân hình tiêu điều gầy gò của hắn càng thêm nổi bật.