Mục lục
Chính Phi Không Bằng Tiểu Thiếp
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ca nghe vậy, hai mắt tỏa sáng, lập tức vô cùng hứng thú nhìn Phương Dung Mai, nói:

– Ngươi nói xem.

Phương Dung Mai hai mắt khép hờ nhìn về phía viện của Mộ Dung Thư, giọng nói có vài phần ấp úng:

– Nữ tử ở trong viện tử kia đã từng là kẻ thù của ta. Nàng dung mạo khuynh quốc khuynh thành tuyệt sắc, thế gian hiếm có. Nếu có thể bắt được nàng bán cho kỹ viện, tuyệt đối sẽ được giá tốt!

Nàng rơi vào kết cục hôm nay, có phần do Thẩm trắc phi, cũng có phần do Mộ Dung Thư. Thẩm trắc phi đã chết, như vậy, Mộ Dung Thư không nên sống tiêu dao như thế, hưởng thụ đầy đủ sủng ái của Vũ Văn Mặc, hiện thời còn trải qua cuộc sống không lo cơm áo, dựa vào cái gì chứ!

– Ta phải cẩn suy nghĩ thận đã. Cái nhà này bốn phía có ít nhất một đến hai gã cao thủ bảo vệ, tuyệt đối không thể động thủ tại đây.

Ca nheo lại hai mắt xanh biếc âm u, trầm giọng nói…

Trương Anh và Trương Tuyền trở về mang theo tin tức. Mọi chuyện tiến triển hết sức thuận lợi, vượt qua cả tưởng tượng của bọn họ. Vị Huyện lệnh đại nhân kia vừa nhìn thấy mẫu đơn kiện của bọn họ và hung khí gây án thì lập tức thẩm vấn Lưu Kiện.

Tuy rằng Lưu Kiện không thừa nhận những hành vi đó của mình, nhưng hôm nay chứng cớ ngay trước mắt, còn có những người dân trong trấn đúng ra làm chứng, Lưu Kiện không thể chối cãi được. Vị Huyện lệnh đại nhân kia thế nhưng lại phán quyết Lưu Kiện hai mươi năm tù giam!

Đây chính là hình phạt rất nặng! Những chỗ như nhà giam đó, ai biết hai mươi năm sau Lưu Kiện có thể nhìn thấy mặt trời hay không. Nghe tới đó, Lưu Kiện lập tức té xỉu tại chỗ.

Trong lòng Trương Anh nói không nên lời là mùi vị gì, xảy ra kết quả này phảng phất cũng còn có chút bi thương.

Mộ Dung Thư biết được kết cục của Lưu Kiện cũng không nghĩ nhiều. Người Lưu Kiện đâm bị thương chính là Vũ Văn Mặc, Nam Dương Vương đương triều. Nghĩ đến Vũ Văn Mặc, Mộ Dung Thư chợt nhớ tới vết máu trên con dao kia, không tự chủ nhíu nhíu mày.

Hắn hẳn là bị thương không nặng, dù sao trên con dao kia và trên đất bất quá chỉ dính vài giọt máu.

Buổi tối nay, Hiên nhi bị hoảng sợ nên bất kể thế nào cũng không chịu quay về phòng mình, bám chặt lấy Mộ Dung Thư muốn ngủ cùng nàng. Mộ Dung Thư không còn cách nào đành ôm Hiên nhi đi ngủ. Cả buổi tối, Hiên nhi đều ôm Mộ Dung Thư thật chặt, chỉ sợ nàng biến mất. Nàng thấy thế, nhịn không được cười cười tự giễu, có vẻ người làm mẹ như nàng quá thất bại, khiến cho Hiên nhi bất an như vậy. Nàng thật sự đã làm thất vọng sự phó thác chân thành của Ngọc Nhi, nữ tử đáng thương.

Mộ Dung Thư nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc Hiên nhi, ôn nhu nói:

– Hiên nhi, đừng sợ. Mẫu thân không sẽ bỏ Hiên nhi đi đâu.

Ngày hôm sau.

Sau khi ăn xong điểm tâm, mấy người Mộ Dung Thư vốn định đến nhà Trương Đức thì ngoài ý muốn Triệu Sơ lại đến đây.

Mấy ngày không thấy, người vốn trời sinh tuấn mỹ, sáng chói bức người, lúc này khi nhìn nàng, đôi mắt đen ôn nhuận của hắn lại mênh mông sâu thẳm như bầu trời đêm tràn ngập trăng sao, thâm thúy mà an bình. Ngoài ra dường như còn có một tia gợn sóng ẩn hiện. Nét đẹp nhẹ nhàng ôn nhuận như vậy, nàng chưa từng thấy qua.

Có điều khi thấy hắn cho gã sai vặt bên cạnh lui ra, nàng biết hắn có chuyện muốn nói bèn quay đầu nói với mấy người Hồng Lăng:

– Ta và Ngũ công tử có chuyện cần bàn bạc, các ngươi trở về trước đi, lát nữa chúng ta sẽ đến nhà Trương Đức.

Sau khi mấy người Hồng Lăng quay vào viện, Mộ Dung Thư và Triệu Sơ tức thì ngồi đối diện nhau trong đình.

Vẻ mặt Mộ Dung Thư trầm tĩnh nhìn Triệu Sơ, trong lòng bắt đầu đoán mục đích hôm nay hắn tới đây. Về phương diện hợp tác mua bán tơ tằm bọn họ đã bàn bạc xong xuôi, chỉ còn chờ đợt tiếp theo, đến lúc đó sẽ từng bước một hoàn thành kế hoạch. Vì vậy chắc chắn không phải nói về việc đó. Như vậy, ngoại trừ chuyện tơ tằm thì chỉ có chuyện về Vũ Văn Mặc…

Nàng cúi đầu nhìn tách trà trong tay. Tách trà này mua được trong chợ, xanh biếc như ngọc, đáng tiếc không phải ngọc, cũng không biết là làm bằng vật liệu gì, chỉ cần rót nước trà vào, màu xanh của tách trà càng thêm óng ánh trong suốt, nhìn vô cùng đẹp mắt. Mà phía ngoài tách trà có khắc hai đóa hoa mẫu đơn, nàng vươn ngón tay tinh tế trắng nõn như có như không nhẹ vuốt ve, chờ Triệu Sơ lên tiếng.

Triệu Sơ nhìn Mộ Dung Thư, ánh mắt sâu thẳm giấu sau đôi đồng tử tối đen ôn nhuận đột nhiên phức tạp, hắn trầm mặc một hồi mới mở miệng nói:

– Hắn bị thương.

– Ừm, có ngươi ở đây, hắn không có việc gì.

Ánh mắt Mộ Dung Thư chợt lóe, trầm giọng trả lời.

Triệu Sơ khẽ nhăn mày lại:

– Cổ tay hắn bị dao sắc chém phải, nếu không nhờ có võ công trong người, một nhát dao này đã phế đi tay phải của hắn.

Nghe vậy, bàn tay đang vuốt ve hoa văn trên tách trà của Mộ Dung Thư hơi dừng lại.

Thấy nàng như thế, đôi mắt Triệu Sơ tối sầm lại, trầm giọng nói:

– Ngươi không định quay về, phải không?

Mộ Dung Thư hơi rúng động, nhìn hắn, lại nửa ngày không nói tiếng nào. Nhưng đủ mọi chuyện trong dĩ vãng chợt hiện về, nàng cúi đầu, trầm giọng trả lời:

– Đúng, ta đã quyết định. Nơi đó, ta không muốn trở về.

Đúng vậy, không muốn. Từ lúc rời đi nàng đã có quyết định. Là Vũ Văn Mặc xuất hiện, khiến nàng hơi do dự. Nhưng hôm qua khi sắp phải đối mặt với tử vong, trong nháy mắt đó nàng thật vô cùng căm hận thời đại này, cũng cảm thấy vô cùng bất lực.

Nàng biết, hiện tại, nàng không muốn trở về.

Triệu Sơ nghe Mộ Dung Thư nói vậy, thế nhưng bỗng nhiên thở dài nhẹ nhõm một hơi. Kỳ thực hắn cũng không phải người quang minh lỗi lạc như vậy, cũng có tâm tư của riêng mình, cũng có thể nói, hắn chờ đợi chính là giờ khắc này.

Hắn vốn là người quang minh lỗi lạc cỡ nào. Khi còn ở Triệu gia, hắn trải qua cuộc sống đủ loại tranh đấu, còn góp một tay trong cuộc chiến tranh giành quyền lực chốn hoàng cung, cũng đã định sẵn hắn chỉ có thể còn sót lại khuôn mặt chính trực ôn nhuận lừa gạt người đời này.

– Nếu ngươi đã buông tay đối với Vũ Văn Mặc, vậy đã từng nghĩ sẽ có lựa chọn nào khác? Một đời một kiếp chỉ hai ta, đây cũng không phải là điều quá khó khăn.

Giây lát, Triệu Sơ bỗng nhiên nhịn không được, mang theo thăm dò nhìn về phía Mộ Dung Thư, chăm chú chờ phản ứng của nàng.

Mộ Dung Thư buông chén trà, đôi mắt sáng ngời bỗng nhiên ngẩng lên nhìn Triệu Sơ. Nàng chậm rãi đứng lên, giọng nói trong trẻo lạnh lùng nhưng vô cùng khẳng định:

– Triệu Sơ, chúng ta là bằng hữu, cũng là thương nhân. Có một số việc tốt nhất không cần nói quá rõ.

Có đôi khi chỉ là một tờ giấy mỏng, vẫn nên giữ nguyên hiện trạng, nếu không một khi đã chọc thủng tầng giấy mỏng manh đó, rất nhiều mối quan hệ sẽ không thể quay trở lại như lúc ban đầu.

May mà, bọn họ đều là người thông minh.

Quả nhiên, Triệu Sơ cũng chậm rãi đứng dậy, rất tự nhiên dời đề tài:

– Đã nhiều ngày ngươi nên cẩn thận đừng ra ngoài. Ta nghi ngờ gã bắt cóc kia vẫn chưa rời khỏi trấn Thượng Chí, dù sao hắn cũng đã bắt đi mười mấy nữ tử, nếu muốn đưa hết bọn họ theo mà không gây ra động tĩnh gì e cũng không phải là chuyện dễ dàng như thế. Hiện thời nếu hắn còn ở trong trấn Thượng Chí thì phụ nữ của trấn này vẫn còn có khả năng gặp nguy hiểm. Có điều, hiện thời Nam Dương Vương đang có mặt trong trấn, còn có khá nhiều quan binh qua lại tuần tra, sẽ không có chuyện gì.

Có rất nhiều chuyện muốn gấp cũng không được, nếu nàng đã không có ý định quay về vương phủ, như vậy, hắn có đủ nhẫn nại để chờ đợi.

Mộ Dung Thư gật gật đầu:

– Ta sẽ cẩn thận. Trương Tuyền cũng biết võ công, có thể bảo vệ chúng ta chu toàn.

Nàng vô cùng mẫn cảm với hơi thở xa lạ, từ khi xảy ra chuyện của gã bắt cóc, nàng biết xung quanh tiểu viện này đã có người đang âm thầm bảo vệ mình. Về phần là người do ai phái tới trong lòng nàng rất rõ ràng.

– Trương Tuyền? Hắn cũng xem như một người chính trực. Ta nghĩ bên cạnh ngươi không lâu nữa sẽ có thêm một người phụ tá đắc lực.

Triệu Sơ bỗng nhiên chuyển đề tài, dường như có chút ám chỉ.

Mộ Dung Thư nhíu mày, có vẻ như nàng đã không quan sát tỉ mỉ cẩn thận, cũng không quá mẫn cảm với những chuyện nam nữ cho lắm. Nàng bỗng nhiên nghĩ đến Hồng Lăng rồi mở to hai mắt. Trương Tuyền là một người chính trực, là nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất, nếu hắn có thể nên duyên cùng Hồng Lăng, đó là chuyện không thể tốt hơn. Xem ra, nàng vẫn không đủ quan tâm đến Hồng Lăng. Thế nhưng, dường như Hồng Lăng cũng không quá để ý đến Trương Tuyền.

– Nếu được như vậy thì còn gì bằng.

Mộ Dung Thư gợi lên khóe môi, nhẹ nhàng cười nói.

Nàng hi vọng Hồng Lăng có thể có được hạnh phúc. Hiện thời trọng tâm cuộc sống của Hồng Lăng chỉ vây quanh nàng, tiếp tục như vậy, không khỏi quá bất công với Hồng Lăng, dù sao mỗi người đều có quyền sống cho bản thân.

Bỗng nhiên, Mộ Dung Thư nghĩ tới một người, lập tức nhìn về phía Triệu Sơ, hỏi:

– Ngươi cũng biết trước đây phủ Nam Dương Vương có một vị Tam phu nhân, gọi là Phương Dung Mai. Phương gia cũng là thương nhân, có phải hiện tại đã lụi bại không?

– Phương gia à? Vẫn chưa, hiện thời đang ở kinh thành lăn lộn như cũ.

Triệu Sơ nghĩ một lát rồi trả lời.

Vẫn chưa lụi bại? Mộ Dung Thư nhíu nhíu mày. Như vậy, Tam phu nhân sao lại xuất hiện ở đây? Bởi lẽ nếu ở yên trong sơn trang thì có thể đảm bảo không phải lo cơm áo, tuy rằng không thể hưởng thụ phú quý, nhưng dẫu sao vẫn tốt hơn hiện tại. Còn không muốn ở lại sơn trang thì nàng ta cũng có thể về nhà mẹ đẻ. Như vậy, sự xuất hiện của Phương Dung Mai tại trấn Thượng Chí là ngẫu nhiên sao?

– Sao vậy?

Triệu Sơ thấy nàng trầm mặc bèn lên tiếng hỏi.

Trong lòng Mộ Dung Thư vẫn chưa nghĩ nhiều, cũng nghĩ không ra Phương Dung Mai có chỗ nào không thích hợp, cho nên chỉ cười, lắc đầu nói với Triệu Sơ:

– Không có gì.

– Nếu như không có chuyện gì vậy ta cũng không quấy rầy nữa. Giờ ta phải về khách điếm xử lí vài chuyện.

Triệu Sơ gật đầu thi lễ với Mộ Dung Thư rồi đứng dậy ra về.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK