Nghe vậy, Mộ Dung Thư nhìn về phía Mộ Dung Lan, nàng có cảm giác Mộ Dung Lan rất nóng lòng, tuy rằng không biết vì sao, nhưng nàng vẫn ôn hòa trả lời:
– Đúng vậy, vì trong kinh có việc, ta đành ở Triệu gia đợi hơn một tháng. Về phần Bình Thành, đất đai mênh mông, có núi có sông, có thể nói là tiên cảnh nhân gian, nhưng không phồn hoa như kinh thành. Riêng Triệu gia, cũng không khác phủ tướng quân là mấy. Thật ra ta thấy kiến trúc của rất nhiều trạch viện đều khá giống nhau.
Mộ Dung Lan nhìn Mộ Dung Thư không chớp mắt, không bỏ sót chữ nào của nàng. Tuy Mộ Dung Thư cũng không nói tới chuyện mà nàng muốn nghe đó, nhưng nàng vẫn không tự chủ được muốn biết càng nhiều.
Mà Mộ Dung Nguyệt từng gặp qua Triệu Sơ trong nhà giam, lúc ấy nàng còn chưa trải đời nên vừa nhìn thấy Triệu Sơ đã động lòng. Nhưng sau khi trải qua nhiều biến cố như vậy, phần mê luyến không thực tế trước kia của nàng cũng theo đó mà phai nhạt. Vì vậy, khi nghe nhắc đến Triệu gia nàng cũng không có nhiều cảm xúc.
– Thì ra là thế, vương phi chịu khổ rồi. Nhưng hiện tại vương gia đối xử với tỷ tỷ bằng cả tấm chân tình, người trong kinh thành ai cũng biết. Sau này chắc chắn vương phi sẽ thật hạnh phúc. Như thế mẫu thân ở dưới cửu tuyền cũng được an ủi.
Mộ Dung Lan thu hồi cô đơn trong lòng, ngẩng đầu nhìn về phía Mộ Dung Thư, thản nhiên nói.
– Thế sự vô thường, một năm trước ai có thể ngờ phủ tướng quân sẽ phát sinh biến cố như thế, hiện tại đã là vật còn người mất. Ta hâm mộ nhất là vương phi, đời này nếu ta có thể hạnh phúc bằng một nửa vương phi, như vậy cũng đã thỏa mãn.
Vẻ mặt Mộ Dung Nguyệt chân thành, nàng thật sự hâm mộ Mộ Dung Thư.
Mộ Dung Thư nhìn hai người đã có sự khác biệt rất lớn so với trước kia, con ngươi đen loé loé, bỗng nhiên có chút không biết nên nói cái gì. Nếu là khuyên bảo, có lẽ ở trong mắt các nàng là trào phúng, họ không cần sự đồng tình đó. Nếu là không cố kỵ gì thoải mái tán gẫu, có vẻ như đã trải qua nhiều chuyện như vậy, nàng nghĩ các nàng không có chuyện gì có thể nói. Nàng quay đầu nhìn về phía Hồng Lăng:
– Hồng Lăng, nước trà lạnh, đổi bình khác đi.
Mộ Dung Lan che giấu phần buồn bã mất mát trong lòng ngày càng rõ ràng kia, trong lòng cười khổ. Bỗng nhiên lại ngẩng đầu, nhìn thấy trên trán Mộ Dung Thư vẻ như có chút u sầu, liền nghĩ tới tin đồn đang truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ hôm nay ở kinh thành.
– Ngày hôm nay trong kinh có đồn đãi, nói là Nam Cương công chúa ở ngoài cửa vương phủ gây chuyện, muốn vương phi tự thỉnh hạ đường, rồi nàng ta sẽ thỉnh cầu hoàng đế để nàng cùng Nam Dương Vương hoà thân. Lúc nghe nói, trong lòng ta cùng Ngũ muội thật sự kinh nghi. Nam Cương công chúa kia tuy rằng thân phận là công chúa, nhưng ở Đại Hoa quốc chúng ta sao nàng có thể kiêu ngạo như thế? Cho dù là hòa thân, cũng nên thương nghị cùng Hoàng Thượng, sao lại đến quấy rầy vương phi?
– Trước đây thường nghe nói cuộc sống dân Nam Cương không có luân thường đạo lý. Cha mẹ và con cái, anh chị em, vua tôi đều nổi tiếng dâm loàn. Dưới váy Nam Cương công chúa nhất định có không ít đám đàn ông tâng bốc, còn lấy số đó mà kiêu ngạo. Người từng gặp qua Nam Cương công chúa không phải đều nói nàng ta cực kì xinh đẹp sao?
Mộ Dung Nguyệt trong giọng nói lộ hết trào phúng, bỗng nhiên lại nghĩ tới những chuyện bản thân đã trải qua trong mấy tháng này, hiện thời nàng cùng Nam Cương công chúa kia có gì khác nhau đâu? Không khỏi lại hạ mí mắt, giấu đi đau đớn trong lòng.
Mộ Dung Thư như không phát hiện sự thay đổi của Mộ Dung Lan và Mộ Dung Nguyệt, vẫn bình thản tự nhiên nhìn các nàng, cười nói:
– Phong tục ở mỗi quốc gia đều không giống nhau. Nàng ta muốn gả cho vương gia, đương nhiên phải sử dụng chút thủ đoạn.
Thế nhưng, nàng vẫn luôn nghĩ, có lẽ sau lưng Nam Cương công chúa có quân sư bày mưu tính kế, người này là ai? Hoặc có lẽ, chính là nàng đã nghĩ nhiều.
– Vương phi nói đúng lắm, chỉ e nàng ta muốn tất cả mọi người đều biết, khiến dân chúng toàn kinh thành biết người nàng ngưỡng mộ trong lòng chính là Nam Dương Vương. Thế nhưng, Nam Dương Vương lại khinh thường không hề chú ý đến nàng ta. Ta nghĩ, mong muốn của nàng ta đã rơi vào vô vọng.
Mộ Dung Lan luôn luôn tương đối có tâm cơ, chẳng được bao lâu đã nhìn thấu ý đồ của Nam Cương công chúa. Đây cũng là điểm mấu chốt khiến nàng trở thành hoa khôi danh chấn một phương trong khoảng thời gian lưu lạc phong trần ngắn ngủi trước đây.
Mộ Dung Thư cười nhẹ. Mộ Dung Lan quả thật huệ chất lan tâm, nhưng vận mệnh trêu ngươi, một khi nắm bắt không được sẽ bị lạc phương hướng.
– Việc này chúng ta không cần lo lắng, cứ để mấy nam nhân đi xử lý đi. Sau này có thời gian Tứ muội Ngũ muội có thể đến trò chuyện với ta. Thường ngày ta cũng khá nhàm chán, người có thể nói chuyện cũng chỉ có nha đầu Hồng Lăng kia.
– Được! Sau này có thời gian bọn muội sẽ tới.
Mộ Dung Nguyệt lập tức đáp.
Mộ Dung Lan thần sắc nhàn nhạt, đây bất quá là lời khách sáo mà thôi.
– Nhị đệ, Tam đệ khỏe cả chứ?
Mộ Dung Thư bỗng nhiên lại nghĩ đến Mộ Dung Nhiên và Mộ Dung Ngạn, thời gian hai người họ lưu lạc tới Nam Cương chắc là ăn không ít đau khổ.
– Hiện nay Nhị ca là thiếu tướng quân thường xuyên ra vào triều đình, mỗi ngày vội vã không thấy được bóng người. Tam ca là quan văn, mỗi ngày cũng không quá bận bịu. Có điều từ khi trở về từ Nam Cương, Nhị ca, Tam ca ngày càng trầm mặc. Nhưng đối với ta và Tứ tỷ đều vô cùng tốt. Nhị ca nói chờ xong việc sẽ cùng Tam ca tới thỉnh an vương phi. Đúng rồi, Nhị ca sắp lấy vợ, là thứ nữ dòng chính của Hà đại nhân-học sĩ Hàn Lâm viện, nghe nói rất xinh đẹp, Nhị ca rất vừa lòng, tháng sau sẽ thành thân.
Trong lời nói của Mộ Dung Nguyệt lộ ra sự vui vẻ.
Mộ Dung Thư nghe nói cũng vui lây.
– Ồ? Ta đúng là giờ mới nghe. Không ngờ Nhị đệ cũng đã đến tuổi cưới vợ. Con gái của học sĩ Hàn Lâm viện, nhất định là nữ tử có tri thức hiểu lễ nghĩa, ôn nhu hiền thục. Nhị đệ thật có phúc.
– Đến hôn lễ của thiếu tướng quân, Thư Nhi cũng có thể quay về phủ tướng quân giúp đỡ.
Mấy người Mộ Dung Thư nghiêng đầu nhìn sang, chỉ thấy Vũ Văn Mặc khoác y bào phục xanh đen, khuôn mặt tuấn tú uy nghiêm, trong con ngươi sâu thẳm tràn đầy bóng dáng Mộ Dung Thư, không coi ai ra gì, thâm tình dịu dàng như nước.
Mộ Dung Lan và Mộ Dung Nguyệt nhìn về phía Vũ Văn Mặc, cũng hơi hơi kinh ngạc. Không ngờ chỉ sau mấy tháng không gặp, nguyên bản vô tình đối với Mộ Dung Thư như Vũ Văn Mặc lại cũng sẽ có một mặt ôn nhu như thế.
– Gia đã trở lại, sao không trở về phòng nghỉ ngơi một chút?
Vì có Mộ Dung Lan và Mộ Dung Nguyệt ở đây, Mộ Dung Thư sửa lại xưng hô, cũng đứng dậy hành lễ với Vũ Văn Mặc. Vũ Văn Mặc lập tức đỡ nàng.
– Chuyện trong cung đã giải quyết xong, vừa hồi phủ bổn vương đã nghe nói công chúa Hàm Hương đến Vương phủ náo loạn gây phiền phức cho nàng.
Sau khi cùng Mộ Dung Thư ngồi xuống, Vũ Văn Mặc mới cười nhạt giải thích.
Mộ Dung Thư mỉm cười nói:
– Thần thiếp cũng chỉ coi như đang xem tuồng vui mà thôi.
Chẳng qua nhân vật chính của vở tuồng hôm nay có thân phận khá đặc thù mà thôi.
Thấy nàng như thế, Vũ Văn Mặc biết nàng vẫn chưa vì vậy mà phiền lòng bèn yên tâm.
– Vậy là tốt rồi.
Sự thân mật của hai người trong lúc đó làm cho Mộ Dung Lan và Mộ Dung Nguyệt nhìn mà choáng váng. Tai nghe không bằng mắt thấy, Vũ Văn Mặc thật là đối Mộ Dung Thư có tâm. Mặc dù chỉ là đối thoại vô cùng đơn giản, nhưng trong đó sự quan tâm của Vũ Văn Mặc dành cho Mộ Dung Thư khá rõ ràng. Hai người thấy thế đồng thời rũ mắt. Đối với hai người, loại hạnh phúc này e là đã xa vời.
Mộ Dung Lan và Mộ Dung Nguyệt thấy Vũ Văn Mặc đã trở lại bèn không ở lại làm bóng đèn, đứng dậy cáo từ. Mộ Dung Thư cũng không cố giữ, bảo Hồng Lăng tiễn.
Chờ hai người đi rồi, nàng cùng Vũ Văn Mặc trở về gian trong.
Lúc Mộ Dung Thư giúp Vũ Văn Mặc thay quần áo, hắn mở miệng nói:
– Chuyện công chúa Hàm Hương hôm nay không biết chừng mực đến vương phủ náo loạn đã bị Hoàng Thượng biết được, may mắn Thư Nhi không có tiếp kiến nàng, bằng không ngày sau muốn phủi sạch quan hệ e là phải tốn không ít công sức.
Mộ Dung Thư trả lời:
– Nàng làm ầm ĩ như vậy không phải chính là muốn mọi người đều biết sao? Nếu thật sự cho nàng vào vương phủ, bên ngoài sẽ bàn tán xôn xao. Huống hồ, cùng lắm nàng chỉ là một cô công chúa của Nam Cương, còn chưa có đủ khả năng làm cho chính phi của Nam Dương Vương Đại Hoa quốc hạ đường! Cho dù muốn đến cỡ nào, nàng cũng phải có bản lĩnh đó mới được!
Không tự chủ nàng nhướng đuôi mày, mang thêm vài phần tức giận đáng yêu, nhìn qua vô cùng khác biệt so với dáng vẻ bình tĩnh đạm mạc bình thường.
Thấy nàng như thế, Vũ Văn Mặc nhịn không được tâm động, lúc nàng tức giận, dáng vẻ nhỏ nhen thật là đáng yêu, không khỏi vươn tay sủng nịch nhéo nhéo gò má trơn bóng non mềm của nàng, giọng nói dịu dàng như nước:
– Ta cũng thấy thế, nàng ta còn không có bản lãnh kia! Nữ nhân của bổn vương cũng dám khi dễ!
Nghe vậy, nàng xì cười ra tiếng:
– Ta nhìn nàng rất không vừa mắt.
– Bổn vương dường như nghe mùi dấm chua đâu đây.
Hắn cũng nhướng nhướng mày nói.
Khóe miệng nàng khẽ cong lên, gò má nhuộm hai đóa mây đỏ. Mặc dù nàng biết hắn không có ý gì với vị công chúa Nam Cương kia, thậm chí có chút chán ghét. Nhưng thái độ của nàng ta vẫn khiến trong lòng nàng có chút không thoải mái. Không ngờ nàng cũng có lúc ghen.
– Về sau cứ thế này. Ta rất vui khi nàng để ý ta như vậy.
Vũ Văn Mặc giữ chặt tay nàng, xoay người ngồi lên giường, trực tiếp đè nàng ở dưới thân.
Mộ Dung Thư kinh hô một tiếng:
– Giờ đang là ban ngày!
Lúc này thân mật sẽ bị người nghe được, huống hồ tối hôm qua lăn lộn trên người nàng còn đau nhức đây.
– Vận động trong chốc lát, sau đó ngủ trưa.
– Này…
Lời còn chưa dứt, quần áo của nàng rơi xuống đất, mà quần áo hắn vừa thay xong cũng cùng chung số phận. Lúc nhắm mắt hưởng thụ cá nước thân mật, nàng không khỏi cảm thán, uổng công nàng vật lộn với đống y phục rắc rối nãy giờ, sớm biết vậy lúc nãy không thay quần áo cho hắn thì tốt rồi…
Chờ khi hai người tỉnh lại, sắc trời đã tối sầm. Ngoài cửa nha hoàn trông chừng cực có mắt nhìn, không đánh thức bọn họ.
Lúc ăn cơm chiều, tiểu Hiên nhi toàn là chọn các món rau, ăn thật nhiều. Sau đó như lấy lòng nhìn về phía Mộ Dung Thư:
– Mẫu thân, Hiên nhi ăn thật nhiều rau.
– Ừ, Hiên nhi ngoan. Có điều cũng phải ăn chút thịt.
Mộ Dung Thư sắc mặt hồng nhuận, lúc mở miệng nói chuyện, vô cùng ôn nhu.
Hiên nhi gật đầu lia lịa:
– Vâng ạ!
Vũ Văn Mặc cũng là người thích ăn thịt, đối với rau củ từ trước tới nay cũng không cách nào thích nổi. Trước kia thấy Hiên nhi cũng không thích ăn rau xanh, thế nào ngày hôm nay lại tích cực như vậy? Hắn bèn hỏi:
– Sao Hiên nhi lại thích ăn rau như vậy?
– Hiên nhi không muốn sau khi lớn lên khuôn mặt bị rỗ, không lấy được vợ đâu. Mẫu thân cũng không thích Hiên nhi. Phụ thân cũng phải ăn nhiều rau đó, nếu không sẽ giống như Vương Nhị mặt rỗ đó.
Hiên nhi ngẩng đầu nhìn về phía Vũ Văn Mặc, vẻ mặt nhỏ nhắn biểu hiện vô cùng nghiêm túc.
Vũ Văn Mặc nghẹn lời nhìn lướt qua Mộ Dung Thư, những năm gần đây mỗi bữa cơm hắn không ăn được mấy miếng rau, cũng làm gì biến thành Vương Nhị mặt rỗ, lời nàng quả là chỉ để dụ dỗ con nít ba tuổi.
Mộ Dung Thư nhận được ánh mắt của hắn, nàng cực kì thản nhiên, cười nhạt đáp lại Hiên nhi:
– Hiên nhi thực ngoan.
Hiên nhi nghe nói, trên mặt nở rộ nụ cười tươi xán lạn vô cùng đáng yêu.
Ngày hôm sau.
Vũ Văn Mặc vẫn vào cung từ sớm. Hắn chân trước vừa vào cung, chân sau Nam Cương công chúa đã lại đây náo loạn. Mộ Dung Thư như thường đọc sách để hạ nhân xử lý. Có thể là Vũ Văn Mặc đã ra lệnh, phái thêm hộ viện chắn trước cửa phủ, ngăn cản Nam Cương công chúa xông vào, dân chúng xem rất đông, ai ai cũng xì xào lên án hành vi của Nam Cương công chúa.
May mà hôm nay nàng không náo loạn bao lâu, sứ thần Nam Cương xuất hiện thì thầm trao đổi cùng nàng hai câu, sắc mặt nàng khẽ biến rời đi.
Sau khi nghe báo lại phản ứng của Nam Cương công chúa, Mộ Dung Thư lâm vào trầm mặc. Đến tột cùng là xảy ra chuyện gì? Có phải là Nam Cương đã xảy ra chuyện?
Đang lúc nàng thất thần, Hồng Lăng vào phòng.
– Vương phi, mấy nữ tử bị buộc xuất phủ đang gây chuyện, ở Bắc viên khóc lóc kêu la, nói gì cũng không chịu rời đi, mấy người bà tử kéo cũng không được. Họ quậy khiến những người khác cũng không thể làm việc. Nếu không phải nam nữ hữu biệt, nô tì đã cho hộ viện kéo ra ngoài.
Trên mặt Hồng Lăng có vài phần không kiên nhẫn, giọng nói tràn ngập chán ghét.
Mộ Dung Thư thu hồi suy nghĩ trong lòng, nhìn về phía Hồng Lăng, trầm giọng nói:
– Nếu cứ để các nàng tiếp tục làm ầm ĩ cũng không hay.
– Đúng thế ạ. Trong phủ ai chẳng biết suy nghĩ của các nàng, không phải muốn ở lại tìm cơ hội làm di nương sao? Kỳ thực vương phi cũng quá hậu đãi họ rồi, không bán bọn họ đi, chỉ trả lại giấy bán thân để các nàng rời đi mà thôi. Nhưng các nàng lại gây chuyện ầm ĩ, muốn cho vương gia gặp bọn họ một chút, nếu không sẽ không rời đi. Nô tì cũng thật không ngờ, nhìn qua dáng người đều cực kì yếu ớt, gây chuyện thì thật quá mạnh mẽ. Mấy người bà tử đều không làm gì được.
Hồng Lăng sắc mặt nặng nề nói.
– Đi thôi, chúng ta đi xem kết quả các nàng là muốn làm ầm ĩ thế nào?
Mộ Dung Thư đứng dậy chuẩn bị đi Bắc viên nhìn xem.
Bắc Viên
Còn chưa đến đã nghe từ bên trong truyền ra tiếng khóc la, quả nhiên là vô cùng ầm ĩ. Mộ Dung Thư nhíu nhíu mày. Có đôi khi nàng quá mức xem thường công phu khóc lóc om sòm của nữ nhân cổ đại. Vốn tưởng rằng nữ tử cổ đại phần lớn đều là ôn nhu lương thiện, không dám làm ra việc tổn hại danh dự, nhưng không thể tưởng tượng được những người này vì mục đích của chính mình có thể như thế.
– Buông ta ra, chúng ta là nữ nhân của vương gia! Các ngươi không thể đuổi chúng ta khỏi phủ!
– Để vương gia tới gặp chúng ta, chỉ cần vương gia gặp chúng ta, đừng nói là các ngươi, chính là vương phi cũng không có quyền đuổi chúng ta khỏi phủ!
– Có nghe thấy không, nhanh buông ra! Cẩn thận vương gia trách tội các ngươi, cẩn thận cái đầu của các ngươi!
Một tiếng lại một tiếng gào thét, ngày càng cao hơn, Mộ Dung Thư trên trán lộ hết lãnh ý.