Mục lục
Chính Phi Không Bằng Tiểu Thiếp
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thật vất vả chờ cảm xúc của Thu Diệp ổn định, không gặp ác mộng nữa, Mộ Dung Thư mới cảm thấy yên tâm. Nàng ngồi một bên, cặp mắt sáng như sao, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, không phát ra bất kì âm thanh nào.

Không biết qua bao lâu, nàng cảm thấy khá mệt mỏi. Dù sao hôm nay cũng xảy ra nhiều việc, lúc Triệu Thần bắt đầu quá trình trị liệu nàng hồi hộp đứng cạnh quan sát, nhất định phải dặn dò cẩn thận mấy nha đầu của Triệu Thần. Nếu nàng không nói rõ những điểm cần lưu ý, e rằng kết quả hồi phục của Triệu Thần sau này sẽ có gì đó ngoài ý muốn. Mà buổi tối sau khi quay về, nàng còn chưa ăn cơm chiều thì nửa đường đã đụng phải Thu Diệp, lại nhùng nhằng một chặp, đến giờ thật là vừa mệt vừa đói.

Nàng rót chén trà rồi lấy ra mấy miếng điểm tâm lấy ở chỗ Triệu Thần lúc xế chiều, định để dành ăn lót dạ.

Trước giờ điểm tâm vốn rất dễ đầy bụng, ăn được vài miếng đã không còn cảm giác đói bụng. Nàng liếc nhìn Thu Diệp ngủ say trên giường. Cái giường không quá lớn, nàng khỏi nghĩ đến chuyện chen người lên. Nhìn xéo qua góc trái của cánh cửa có một giường nhỏ, chắc là để cho nha hoàn gác đêm ngủ. Đêm nay cứ tạm nằm trên đó vậy.

Đúng như nàng nghĩ, quả thật là ngủ không được, trong đầu tràn ngập không chỉ chuyện của Thu Diệp và Triệu Khiêm mà còn có tất cả những chuyện xảy ra. Từ khi xuyên qua, chuyện nàng đã trải qua e là có thể dựng thành một bộ phim truyền hình. Nàng đã thấy được rất nhiều mặt trái của cuộc sống, quan hệ nhân quả trong đời người, nhận ra hiện thực quả thật vô cùng tàn nhẫn

Ngay lúc nàng đang suy nghĩ vẩn vơ chợt thấy trước cửa sổ thấp thoáng một bóng người, sau đó có luồng khói nhè nhẹ thổi vào. Mộ Dung Thư đã từng bị mê hương khống chế một lần, tất nhiên không lạ gì mùi vị này. Nàng vội vã bịt kín mũi miệng, lấy túi hương bên hông đưa lên chóp mũi ngửi một chút. Ngay sau đó chợt nghe tiếng cười đắc ý bị đè thấp. Nàng cảnh giác ngồi dậy, tay nắm chặt cây kéo vừa rồi đặt bên người để phòng thân, đôi mắt sắc bén như ưng nhìn chằm chằm về phía cửa sổ.

Thình lình nàng lại nghe thấy tiếng kêu rên, bóng người nằm sấp trước cửa sổ ngã xuống. Nàng lập tức đứng dậy, đi nhanh tới, không chút do dự đẩy cửa ra, nghiêng đầu nhìn, phát hiện một nam tử mặc y phục đen vừa đánh ngất xỉu Triệu Khiêm đang muốn rời đi.

Nàng bình tĩnh nhìn người kia, trầm giọng hỏi:

– Ngươi là người của ai? Nam Dương Vương hay Triệu ngũ công tử?

Hắc y nhân kia hiển nhiên không ngờ Mộ Dung Thư sẽ đi ra, còn bình tĩnh chất vấn hắn như thế. Đôi mắt lộ ra bên ngoài của hắn loé lên một cái, đẩy mạnh Triệu Khiêm ra, cung kính quỳ xuống đất hành lễ với Mộ Dung Thư:

– Nô tài thỉnh an vương phi.

Giọng nói quen thuộc như thế, chẳng lẽ là… Nàng kinh ngạc kêu lên:

– Mã hộ vệ?

– Là nô tài. Sau khi vương phi rời khỏi kinh thành, vương gia lo lắng an nguy của vương phi, ra lệnh cho nô tài âm thầm bảo vệ vương phi. Ngũ thiếu gia cũng biết nô tài ở bên vương phi bảo vệ ngài.

Mã hộ vệ tháo khăn che màu đen trên mặt xuống, sau đó cúi đầu cung kính trả lời.

Lại là Mã hộ vệ! Nàng biết Mã hộ vệ là người Vũ Văn Mặc cực kì tin tưởng. Hắn lại để người tín nhiệm nhất đến bảo vệ nàng! Nàng nhanh mím môi, trong lòng thoáng qua một cảm giác khác thường, tầm mắt rơi trên người Triệu Khiêm đã bị đánh ngất xỉu.

Người này quả nhiên là tiểu nhân đến mức khiến người khác khinh thường! Thật là vô cùng đáng giận! Lén lút lại gần cửa sổ, chẳng cần nhọc công đoán, chỉ dựa vào lần đầu tiên thấy nàng và ánh mắt kinh tởm của hắn lúc đó cũng đã biết hắn có mục đích gì!

Sóng  mắt lưu chuyển, nếu hắn tự mình đưa tới cửa, sao nàng có thể không sử dụng lễ vật này một cách thích đáng chứ?! Đúng lúc khỏi nhọc công nàng phải suy nghĩ xem ngày mai ra tay thế nào mới có thể không chừa một sơ hở!

Khóe miệng gợi lên nét cười lạnh, nàng tiến lên hai bước, thấp giọng nói với Mã hộ vệ:

– Mã hộ vệ, ngươi biết chỗ ở của Tam tiểu thư chứ?

Mã hộ vệ ngẩng đầu khó hiểu nhìn Mộ Dung Thư, gật đầu:

– Mặc dù nô tài mới đến Triệu phủ nhưng đã nắm được nơi này rất rõ, tất nhiên biết chỗ ở của Tam tiểu thư, vương phi có gì sai bảo?

Trên môi Mộ Dung Thư lộ ra tươi cười đẹp như hoa nở.

– Mã hộ vệ, ngươi đã lập được công lớn.

Trên mặt Mã hộ vệ càng lộ vẻ khó hiểu, công lớn cùng với việc biết chỗ ở của Tam tiểu thư có liên quan gì đến nhau?

– Ngươi cũng đã biết quan hệ tình chàng ý thiếp nồng thắm giữa Tam tiểu thư và Nhị thiếu gia đúng không?

Mộ Dung Thư thấp giọng hỏi. Nếu Mã hộ vệ đã ẩn nấp nhiều ngày ở Triệu phủ, lại quen thuộc địa hình Triệu phủ như thế, nhất định là do buổi tối đi thám thính, như vậy có khả năng biết được chuyện dơ bẩn này trong Triệu phủ.

Mã hộ vệ lập tức cúi đầu, thấp giọng trả lời:

– Thu Diệp thấy, nô tài cũng thấy.

– Mã hộ vệ cũng biết bổn vương phi là một người tốt bụng. Cái loại bi kịch người hữu tình không thành thân thuộc này là khó gặp nhất, một khi tình cảm của Nhị thiếu gia và Tam tiểu thư đã sâu đậm như vậy, sao lại nhẫn tâm để họ rơi vào cảnh phải lén lút cá nước thân mật vào ban đêm chứ? Vì vậy, Mã hộ vệ chỉ cần đưa Nhị thiếu gia vào giường Tam tiểu thư là đã lập công lớn, cũng coi như làm được một việc thiện. Nhớ kỹ, phải cởi sạch quần áo của Nhị thiếu gia.

Mộ Dung Thư nhẹ nhàng cười nói. Trước kia không phát hiện, thật ra vị Mã hộ vệ nhìn có vẻ ít nói này kỳ thực cũng không phải quá khô khan. Có đôi khi ngu trung cũng thật đáng yêu. Tối thiểu, nàng không cần hoài nghi hắn sẽ tiết lộ việc đêm nay ra ngoài.

Nghe thế, mí mắt Mã hộ vệ giần giật. Trước kia đã biết vương phi không phải người dễ chọc, lá gan của gã Triệu Khiêm này cũng thật lớn, còn dám nhòm ngó đến cả vương phi.

Mộ Dung Thư nhặt ống trúc Triệu Khiêm vất trên mặt đất đưa cho Mã hộ vệ, dặn:

– Nhớ dùng thứ này.

Trong bóng đêm, tay Mã hộ vệ hơi run rẩy, khi khiêng Triệu Khiêm mê man như một con heo chết lặng lẽ di chuyển trong đêm đen, trong đầu chợt nghĩ: thật ra vương gia đã lo lắng thừa, bất kể ở đâu vương phi cũng sẽ không bị thiệt thòi, bởi đừng nói người muốn khi dễ vương phi không chiếm được chút ưu thế nào, cuối cùng còn rơi vào kết cục thảm thương hơn nhiều so với khi muốn hãm hại vương phi!

Sau khi bóng Mã hộ vệ khuất dần ở phía trước, Mộ Dung Thư mới nhẹ nhàng thở ra, trở về phòng, an tâm đi vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau, trời vừa tờ mờ sáng, mọi người vừa thức dậy chuẩn bị làm việc thì chưa đầy một khắc sau, toàn bộ Triệu phủ sôi trào!

Tại sao vậy chứ?

Khi Mộ Dung Thư tỉnh lại, Văn Thanh Uyển đã vô cùng ầm ĩ, mà nàng rất bình tĩnh đứng dậy rửa mặt, sửa sang lại quần áo, trang điểm xong rồi mới nhìn vẻ mặt tràn đầy thắc mắc của Thu Diệp:

– Bên ngoài ồn quá, không thể ngủ nữa, chúng ta ra xem thử có chuyện gì.

Trong lòng Thu Diệp đầy nghi vấn nhưng lại không thể nói ra, thật sự có chút nóng vội.

Thấy nàng vội vàng như thế, Mộ Dung Thư nhún vai cười nói:

– Ta cũng không biết xảy ra chuyện gì, ta giúp ngươi cùng đi ra xem một chút đi.

Thu Diệp gật đầu.

Mới ra cửa đã thấy nhóm nha đầu bà tử khắp sân đều ngừng công việc trong tay, xúm vào một chỗ xì xào bàn tán.

– Các ngươi biết không, tối hôm qua Nhị thiếu gia lại ngủ ở trong viện của Tam tiểu thư đó. Sáng nay bị bọn nha đầu trong viện Tam tiểu thư thấy được, giờ đã đến tai Lão phu nhân, Đại lão gia, Đại phu nhân rồi!

– Chuyện này là thế nào? Sao Nhị thiếu gia có thể hồ đồ như vậy? Tam tiểu thư còn chưa gả đó.

– Không biết, chuyện này toàn bộ người trong phủ đều biết. Nhị thiếu phu nhân cũng đến viện của Tam tiểu thư rồi. Các ngươi đều không nhìn thấy sắc mặt Nhị thiếu phu nhân đâu. E là chuyện này không thể nói rõ được. Người trong viện của Tam tiểu thư cũng không dám nói năng bậy bạ. Ta đoán, có lẽ là Nhị thiếu gia và Tam tiểu thư đã lén lút làm chuyện gì đó không thể cho người khác biết.

Mấy nha đầu bà tử bàn luận sôi nổi. Có lẽ do không có chủ tử ở đây, một đám người đều biếng nhác, xúm lại buôn chuyện.

Khi nhìn thấy Mộ Dung Thư và Thu Diệp, bọn họ đồng loạt sửng sốt. Có điều cũng không ai thèm để ý. Dù sao một là nha đầu, một là di nương bị câm, ở trong mắt họ cũng không được xem là chủ tử, bèn không thèm để ý, vẫn vô tư bàn tán.

Thu Diệp run run nắm chặt tay Mộ Dung Thư, trong mắt phiếm hơi nước nhìn nàng.

Mộ Dung Thư đỡ Thu Diệp trở về phòng, đóng cửa lại. Nước mắt đong đầy trong khoé mắt Thu Diệp bỗng trào ra.

Đây là báo ứng sao? Nhị thiếu gia và Tam tiểu thư đều bị báo ứng!

Mộ Dung Thư nhìn dáng vẻ Thu Diệp vui mừng đến phát khóc, mím môi cười khẽ. Chuyện này là bí mật, chỉ có nàng và Mã hộ vệ biết, mà Thu Diệp không cần thiết phải biết.

– Về sau không ai có thể thương tổn ngươi nữa, Thu Diệp.

Mộ Dung Thư dịu giọng nói. Tuy rằng chuyện mờ ám của Triệu Khiêm và Triệu Phỉ chỉ trong một buổi sáng đã truyền khắp toàn bộ Triệu phủ, nhưng nàng tuyệt đối nắm chắc, Triệu phủ có thể đứng vững ở Bình Thành không ngã, là gia tộc bậc nhất Đại Hoa quốc, cũng đủ để nói rõ những người đứng đầu gia tộc này có thủ đoạn lợi hại gì! Chuyện này chắc chắn có thể được giải quyết theo cách ổn thoả nhất.

Thu Diệp nhào vào lòng nàng, thất thanh khóc rống.

Mộ Dung Thư dịu dàng vỗ vỗ lưng Thu Diệp. Trong mấy ngày ngắn ngủi, Thu Diệp đã nếm trải được mặt xấu xa nhất của con người trong cuộc sống, thể xác và tinh thần đều bị thương tổn nặng nề. Từ nay về sau, nàng sẽ coi đây là một kinh nghiệm, sẽ không ngây thơ như thế, càng sẽ không dễ dàng bị nam nhân lừa gạt.

– Chuyện của Nhị thiếu gia và Tam tiểu thư ngươi phải chôn chặt trong lòng, coi như chưa từng thấy qua, thậm chí ngay cả khi tất cả mọi người đều biết chuyện đó cũng vậy.

Mộ Dung Thư thận trọng dặn dò.

Thu Diệp gật đầu lia lịa. Trải qua nhiều sóng gió, nàng hiểu ra rất nhiều, cũng biết, dù trong phủ không còn ai để tin thì nàng cũng có thể tin tưởng Dung nhi.

Một lát sau, Thu Diệp dần ổn định cảm xúc, Mộ Dung Thư đánh chút son cho nàng, sắc mặt bình thường, nhìn không ra dấu vết vừa khóc. Mà trạng thái của nàng cũng khiến Mộ Dung Thư yên tâm.

Ăn xong điểm tâm, Mộ Dung Thư ngồi chờ tin tức cùng Thu Diệp. Cả ngày hôm nay trên dưới Triệu phủ e rằng không thể an ổn, ngay cả nàng muốn thương lượng với Triệu Sơ về tình huống của Thu Diệp, sợ là cũng không có cơ hội.

– Thu di nương và Dung nhi đều ở trong phòng sao?

Ngoài cửa có người cất giọng nói.

Mộ Dung Thư trả lời:

– Đến ngay đây.

Nàng vội đi mở cửa.

Người đến là người Mộ Dung Thư đã gặp trước đó không lâu, đại nha hoàn Ánh Hồng hầu hạ Đại phu nhân.

– Lão phu nhân và Đại phu nhân có vài lời muốn hỏi Thu di nương và Dung nhi. Các ngươi đi theo ta một lát.

Ánh Hồng vừa nhìn thấy Mộ Dung Thư, thần sắc vô cùng nghiêm túc nói.

Nghe vậy, Mộ Dung Thư không có chút nào ngoài ý muốn, cười đáp:

– Xin Ánh Hồng cô nương chờ một chút.

Trời vừa hửng sáng.

Mộ Dung Thư quay lại phòng, Thu Diệp đón nàng, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi. Lão phu nhân và Đại phu nhân gặp nàng và Dung nhi để hỏi cái gì? Có phải về Nhị thiếu gia không?

– Hết thảy giao cho ta trả lời, yên tâm, không có chuyện gì.

Mộ Dung Thư đi qua, khoác tay Thu Diệp dịu dàng nói.

Khi đi ra, họ gặp gặp được ba di nương khác của Triệu Khiêm. Thì ra là gọi đến hỏi chuyện cũng không phải chỉ hai người họ. Khi cúi đầu, ánh mắt mênh mông của Mộ Dung Thư chớp động.

Thu Diệp hoàn toàn yên tâm, trong lòng hiểu Nhị thiếu gia vẫn chưa nói ra việc nàng biết chuyện của bọn họ. Lão phu nhân và Đại phu nhân không hề biết gì cả.

Ba vị di nương nhìn thấy Thu Diệp thì trong mắt không thèmche giấu chút nào sự khinh thường. Đối với các nàng mà nói, một nữ nhân bị câm không có chút uy hiếp nào, dáng vẻ cao ngạo cứ như mình là Khổng Tước, hoàn toàn quên lúc này nam nhân của mình gặp phải khốn cảnh gì. Mà sau khi nhìn thấy Mộ Dung Thư, bọn họ đồng loạt sửng sốt, lời đồn không sai chút nào, dung mạo của nàng ta so với Tam tiểu thư còn đẹp hơn vài phần. Các nàng càng không phải nói, lập tức trừng mắt với Mộ Dung Thư.

Có vẻ như nhìn ra suy nghĩ trong lòng họ, Mộ Dung Thư nhíu mày, cũng không thèm để thái độ vừa rồi của họ vào mắt.

Nơi đến quả nhiên là viện của Tam tiểu thư.

Lúc này, trong trong ngoài ngoài viện của Tam tiểu thư đều đông nghịt người, mỗi người đều như nín thở, vẻ mặt nặng nề. Chuyện loạn luân của Triệu Khiêm và Triệu Phỉ không phải là nhỏ! Dù sao Triệu phủ là đại gia tộc có hơn hai, ba trăm năm căn cơ, chú trọng nhất đó là thanh danh.

Mộ Dung Thư chuyển mắt nhìn quanh, suy nghĩ cấp tốc, nàng tin Triệu phủ có biện pháp giải quyết ổn thoả việc này. Triệu Sơ là kẻ mưu trí như vậy, chuyện này nếu để hắn xử lí, tuyệt đối vô cùng dễ dàng. Có điều, nàng cần làm vài chuyện.

Thu Diệp hồi hộp, may mà trên mặt thoa chút son, nếu không có thể nhìn ra sắc mặt tái nhợt của nàng. Nàng cố hết sức đè xuống nỗi sợ hãi, nhưng tay và môi vẫn không ngừng run rẩy.

Mộ Dung Thư lại khá thản nhiên, trên mặt không lộ ra chút gì cho người khác có thể ra nhìn ra suy nghĩ của nàng, ngay cả trong mắt cũng phẳng lặng không chút gợn sóng, vô cùng bình tĩnh.

Sau khi họ bước vào phòng, đều cúi đầu cung kính hành lễ theo Ánh Hồng.

– Nô tì bái kiến Lão phu nhân, Đại lão gia, Đại phu nhân, Đại thiếu gia, Tam thiếu gia, Tứ thiếu gia, Ngũ thiếu gia, Nhị tiểu thư.

– Tất cả đứng lên đi.

Giọng Lão phu nhân sang sảng, một đôi mắt bình tĩnh nhìn lướt qua bọn họ, nói.

Ánh Hồng thưa:

– Hồi bẩm Lão phu nhân, mấy vị di nương và Dung nhi đều đã đến.

– Ừ.

Lão phu nhân gật đầu.

Mộ Dung Thư nhíu nhíu mày, cảm giác được ánh mắt lợi hại của Lão phu nhân. Nếu không phải nàng rất tin tưởng năng lực làm việc của Mã hộ vệ, đồng thời hiểu rằng trong mắt những người này mình cùng lắm chỉ là một nha hoàn, nhất định sẽ cho rằng cái nhìn này của Lão thái quân còn có ý tứ đặc biệt khác.

Trong lòng nàng rất rõ ràng, cả đời Lão phu nhân này đã trải qua biết bao sóng to gió lớn, tự nhiên ánh mắt có sự uy nghiêm lắng đọng lại theo năm tháng.

– Đều ngẩng đầu trả lời đi.

Lão phu nhân ra lệnh một tiếng, mấy người các nàng đều ngẩng đầu lên.

Quả nhiên Ánh Hồng hành lễ là những người nên có mặt đều không thiếu ai, có cả vài vị di nương tuổi tác đã cao. Xa xa trước mặt họ, Triệu Khiêm và Triệu Phỉ đang quỳ dưới đất.

Mộ Dung Thư lẳng lặng nhìn lướt qua những người trong phòng. Đầu tiên là Lão phu nhân, dù sao cũng đã lớn tuổi, nhan sắc đã có dấu vết của thời gian, nhưng bà có một đôi mắt sắc bén như có thể nhìn thấu lòng người, trong mơ hồ có thể nhìn ra lúc tuổi còn trẻ, nhất định bà là một mỹ nhân. Lại nhìn Đại lão gia. Dáng người Đại lão gia hơi mập, khuôn mặt khá tròn, hẳn là người dễ chịu, nhưng mà sắc mặt của ông rất nặng nề. Đại phu nhân lại bình tĩnh nhìn không ra thái độ. Những người khác Mộ Dung Thư chỉ quan sát sơ lược. Khi nhìn thoáng qua Triệu Sơ, con ngươi trầm tĩnh như nước kia của Triệu Sơ bỗng nhiên nhìn nàng chăm chú.

Mộ Dung Thư giật mình, ánh mắt kia của hắn dường như đã biết cái gì! Nàng vội ổn định tâm thần, hẳn là Triệu Sơ sẽ không biết.

– Ai là Thu di nương?

Lão phu nhân lạnh giọng hỏi, có một sự uy nghiêm trấn áp khiến kẻ khác không dám ngẩng đầu nhìn thẳng vào bà. Bà vừa nói xong, Thu Diệp vốn sợ hãi sẵn càng run rẩy, nàng tiến lên một bước, phịch một tiếng quỳ trên mặt đất, vì bị mất tiếng đành im lặng cúi đầu.

Hiển nhiên mấy người Lão phu nhân cũng biết chuyện Thu Diệp bị câm, thấy nàng không lên tiếng cũng không kinh ngạc.

Lão phu nhân gật đầu:

– Được rồi, cổ họng ngươi không tốt, đứng qua một bên đi, không cần nói chuyện.

Thu Diệp nhẹ nhàng thở ra, Lão phu nhân không làm khó dễ khiến nàng yên tâm.

Mộ Dung Thư lại cau chặt mi. Quả nhiên như nàng đã đoán, Lão phu nhân không hỏi Thu Diệp, lại hỏi nàng:

– Ngươi chính là Dung nhi?

– Thưa Lão phu nhân, nô tì là Dung nhi.

Mộ Dung Thư tiến lên một bước, thái độ cung kính trả lời.

Đối với thái độ bình tĩnh không mảy may hoảng hốt của Mộ Dung Thư, Lão phu nhân hết sức vừa lòng. Bà quan sát đánh giá nàng một lượt rồi hỏi:

– Tối qua ngươi ở cùng Thu di nương tại Văn Thanh Uyển phải không?

Mộ Dung Thư đáp:

– Vâng, hôm qua Thu di nương bỗng nhiên không nói được, trong khoảng thời gian ngắn không chịu đựng được. Từ khi vào phủ, Thu di nương đều quan tâm giúp đỡ nô tì rất nhiều. Vì vậy nô tì lo lắng Thu di nương đang bệnh lại chỉ có môt mình nên đến ở cùng Thu di nương một đêm.

– Tối hôm qua ngươi có nghe được tiếng động lạ nào không?

Lão phu nhân hỏi tiếp.

Mộ Dung Thư lắc đầu trả lời:

– Tối hôm qua nô tì ngủ rất say. Chẳng biết tại sao, sáng nay khi thức dậy, đầu vô cùng đau nhức.

Nàng nói như vậy là đề phòng Nhị thiếu gia vì thoát thân đã nói ra việc hôm qua, vậy thì có thể chừa cho mình đường lui.

Lão phu nhân không nói, ánh mắt nhìn nàng vô cùng sắc bén không thôi. Mọi người trong phòng càng không dám ho he. Bị nhìn chằm chằm như vậy, da đầu Mộ Dung Thư khẽ run lên, Lão phu nhân này không hổ là đã sống hơn nửa đời người!

Cả phòng đồng loạt nhìn Mộ Dung Thư, sau khi không thấy nàng có gì khác thường thì dời mắt. Mà đôi mắt của Lão phu nhân vốn bởi chuyện của Triệu Khiêm và Triệu Phỉ mà u ám nhất thời sáng ngời, dường như đã nghĩ tới cách giải quyết việc này.

Lão phu nhân dời mắt nhìn về phía Thu Diệp, lạnh giọng mở miệng:

– Nàng nói thật không?

Thu Diệp không dám nhìn lại Lão phu nhân, chỉ liên tục gật đầu. Buổi sáng khi thức dậy quả thật nàng thấy hơi nhức đầu, hơn nữa tối hôm qua ngủ rất sâu.

Nhận được câu trả lời của Thu Diệp, Lão phu nhân lại hỏi vài vị di nương bên cạnh Mộ Dung Thư mấy câu, có thể nói là kỹ xảo đặt câu hỏi cực kì cao siêu, vẫn chưa trực tiếp đề cập chuyện loạn luân giữa Triệu Khiêm và Triệu Phỉ. Ngẫu nhiên, Đại lão gia và Đại phu nhân bên cạnh cũng sẽ hỏi đôi ba câu. Theo câu hỏi, thần sắc khẩn trương của bọn họ cũng tiêu tán đi không ít.

Ngoại trừ đại nha hoàn Minh Nguyệt trong viện Tam tiểu thư chính mắt thấy Triệu Khiêm và Triệu Phỉ cùng nằm trên một cái giường, những người khác cũng chỉ là nghe đồn. Vì vậy, chuyện này nếu được xử lý thỏa đáng thì nửa điểm cũng sẽ không làm bẩn thanh danh Triệu gia.

Mà Triệu Khiêm và Triệu Phỉ ngoan ngoãn quỳ dưới đất, không dám lên tiếng. Dù cho giờ phút này trong lòng bọn họ có bao nhiêu nghi ngờ, nhưng chuyện của hai người đã là sự thật rành rành không thể chối cãi. Có điều hai người cũng biết đây là chuyện sẽ làm nhục thanh danh của Triệu gia, vì vậy Triệu gia chắc chắn không để việc này truyền đi, bọn họ cũng sẽ không thể rơi vào kết cục quá thảm.

Khi mấy vị di nương trả lời, Mộ Dung Thư bèn lui về phía sau một bước. Lúc này, nàng rõ ràng cảm nhận được mấy ánh mắt không có ý tốt nhìn mình chăm chú. Khẽ liếc, nàng nhìn thấy Triệu Thần, Triệu Sơ, Triệu Bình, Tam thiếu phu nhân. Mấy người này luôn luôn âm thầm nhìn nàng nhiều lần, đến mức khiến nàng cảm thấy bực bội trong lòng. Nhìn cái gì chứ, có gì hay đâu!

Cuối cùng, Lão phu nhân cho tất cả lui ra, sau đó cũng giải tán những người còn lại trong phòng, chỉ còn lại Đại lão gia, Lão phu nhân, Triệu Thần và Triệu Sơ.

Ra khỏi phòng, Mộ Dung Thư liền đỡ lấy cơ thể không còn chút sức lực nào do sợ hãi của Thu Diệp ngồi nghỉ ngơi lại, dù sao Nhị thiếu phu nhân của Văn Thanh Uyển và vài vị di nương đều đang ở trong sân chờ tin tức. Việc Nhị thiếu gia sẽ bị trừng phạt thế nào sẽ ảnh hưởng rất lớn đến vận mệnh sau này của họ kia mà.

Thu Diệp nắm thật chặt tay Mộ Dung Thư, vô cùng sợ hãi. Nếu Lão phu nhân cho rằng chuyện của hai người Triệu Khiêm và Triệu Phỉ không hề xảy ra, như vậy mỗi ngày sau này nàng đều phải sống trong sợ hãi. Vì vậy, hiện tại nàng ác độc nghĩ, tốt nhất là Triệu Khiêm và Triệu Phỉ chết đi.

Mộ Dung Thư dường như đã nhận ra sự sợ hãi của nàng, vừa muốn lên tiếng khuyên bảo đã nghe giọng the thé của một vị di nương dáng dấp có vài phần quyến rũ xinh đẹp bên cạnh nói:

– Thu di nương quả đúng là nha đầu chưa từng trải việc đời, tới bây giờ vẫn còn run rẩy sợ hãi, sắc mặt trắng bệch chẳng khác gì giấy Tuyên Thành cả.

Nhị thiếu phu nhân và hai vị di nương khác nghe vậy đều khinh thường cười lạnh một tiếng. Hiển nhiên, kể từ khi Thu Diệp vào Văn Thanh Uyển, bọn họ đã không để nàng vào mắt.

Nghe họ nói, Thu Diệp cắn răng cúi đầu. Nàng muốn phản bác cũng không được vì không cách nào nói ra tiếng.

Mộ Dung Thư chỉ vỗ vỗ tay Thu Diệp, cũng không phản bác nửa câu. Vì những ngày tháng sau này của Thu Diệp, háo thắng nhất thời chỉ giúp hai người hả hê trong chốc lát, lại không đổi được cả đời an ổn.

Thấy hai người vẫn chưa phản kích, những người kia cũng không nói chuyện nữa, đồng loạt dời mắt nhìn về phía hướng chính phòng, chờ kết quả được đưa ra.

Khoảng chừng nửa canh giờ, rốt cục cửa chính phòng cũng mở.

Người đầu tiên bước ra là Lão phu nhân, tiếp đó mấy người khác cũng theo sau. Hai người Triệu Khiêm và Triệu Phỉ ủ rũ đi cuối cùng.

Không có việc gì? Không phải Triệu gia sẽ xem như việc này chưa từng xảy ra chứ? Mộ Dung Thư khẽ nhíu mày, tuyệt đối không thể như thế. Những người đứng đầu Triệu gia tuyệt đối sẽ không giữ lại một quả bom hẹn giờ bên người. Vì vậy, Triệu Khiêm và Triệu Phỉ chắc chắn sẽ phải trả giá thật lớn vì những gì họ đã làm.

Quả nhiên, Triệu gia tìm được biện pháp giải quyết tốt nhất, mà Triệu Khiêm và Triệu Phỉ đều bị trừng phạt.

Có điều lý do lại là hôm qua Triệu Phỉ nghỉ ngơi ở viện Lão phu nhân, mà khi Nhị thiếu gia đi thăm muội muội, bị đại nha hoàn bên cạnh Triệu Phỉ câu dẫn cho nên mới ngủ trong phòng Triệu Phỉ.

Lại nói đến đại nha hoàn trong viện Tam tiểu thư này là người có tiếng hay bắt nạt kẻ yếu, thô sử nha hoàn bị nàng làm hại đến mức không ngẩng đầu lên được cũng không ít nhưng vì biết nịnh nọt bợ đỡ nên khá được Triệu Phỉ trọng dụng. Vì vậy nhóm tiểu nha đầu trong viện là giận mà không dám nói, việc ác của nàng ta thật nhiều, khi nghe nói nàng câu dẫn Triệu Khiêm, những nha hoàn trong sân kia cũng chẳng thèm lên tiếng, thậm chí còn có chút vui sướng khi người gặp họa.

Mà lúc này nàng ta đang bị bịt miệng, cho dù muốn há miệng cãi lại cũng không có cách nào. Cái tội danh bẩn thỉu này, từ lúc nàng nhìn thấy Triệu Phỉ và Triệu Khiêm ở trên cùng một cái giường đã chắn chắn phải gánh! Cuối cùng bị trượng trách, đánh đến mức phát điên, càng không thể nói ra sự thật. Kết quả này cũng coi như là báo ứng, dù sao ác giả ác báo. Kể từ đó, kẻ bị người đời chửi rủa chính là nha đầu phản bội chủ tử kia mà không ai trách cứ Triệu Khiêm hay là Triệu gia.

Thế nhưng, sao Lão phu nhân có thể dễ dàng buông tha Triệu Khiêm và Triệu Phỉ? Triệu Khiêm bị phái đi quản lý thôn trang, sau này nếu không có chuyện quan trọng không được hồi phủ, về phần vợ con và đám tiểu thiếp của hắn vẫn nuôi ở phủ. Về phần Triệu Phỉ thì sau giờ cơm trưa, bị đưa lên kiệu gả cho con trưởng của Trịnh phủ làm thiếp.

Chuyện này cứ giải quyết như vậy, bất luận là ai cũng thể tìm ra sơ hở. Vài nha hoàn biết tình hình thực tế cũng bị bịt miệng, không dám nói năng lung tung. Nhưng điều khiến Mộ Dung Thư ngoài ý muốn nhất là, buổi sáng khắp phủ vẫn còn ầm ĩ đoán già đoán non, sau giờ cơm trưa thì hoàn toàn yên ắng, mọi người trong phủ tựa như chưa từng xảy ra chuyện này, không một ai bàn tán.

Triệu gia không hổ là gia tộc đệ nhất Đại Hoa quốc, sau khi xảy ra chuyện gièm pha, nội trong thời gian ngắn nhất đã giải quyết không một sơ hở, tuyệt đối không ảnh hưởng đến thanh danh Triệu gia.

Kết quả này chắc chắn là tốt nhất, Mộ Dung Thư xem như thở dài nhẹ nhõm một hơi. Tuy rằng Văn Thanh Uyển không có nam nhân làm chủ, nhưng Triệu gia lớn như thế, tất nhiên sẽ không bạc đãi mấy di nương này. Tiền tiêu vặt hàng tháng cũng đủ cho cuộc sống của Thu Diệp.

Thu Diệp cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, trở lại Văn Thanh Uyển thì an tâm ngủ một giấc.

Mà Mộ Dung Thư cũng về tới Nhã Đức Uyển, định gặp Triệu Sơ bàn bạc chuyện tìm cách giải độc cho Thu Diệp.

Thế nhưng, khi nàng đến thư phòng, đột nhiên tim đập liên hồi, sực nhớ tới ánh mắt buổi sáng hắn nhìn nàng, trầm tĩnh như nhìn thấu hết thảy. Kỳ thực nàng cũng không phải người có tâm lý sắt thép, nghĩ đến bị người nhìn thấu, loại cảm giác này tựa như bị lột sạch quần áo, trần truồng trước mặt người khác.

Nhưng cái gì phải đối mặt cuối cùng cũng không thể tránh, may mắn sau khi vào thư phòng, Triệu Sơ không hề ép hỏi. Nếu không Mộ Dung Thư thật không nghĩ ra cách ứng đối nào tốt.

– Ngươi đến vì Thu Diệp?

Triệu Sơ nói ngay vào điểm chính, hắn nặng nề buông quyển sách xuống, ngẩng đầu nhìn nàng.

Mộ Dung Thư gợi lên khóe môi, không chút gợn sóng cười nói:

– Đúng vậy. Hôm qua ta đã bắt mạch cho Thu Diệp, mạch tượng rất loạn, cũng không lạc quan, sợ là ngoài thuốc làm câm còn có loại độc khác. Nếu không kịp thời giải độc, e rằng sẽ nguy hiểm đến tính mạng.

Con ngươi trầm tĩnh như nước của Triệu Sơ liếc nàng một cái, bỗng nhiên hiện lên một tia nhìn u ám, nhưng hắn che giấu rất tốt, không để nàng phát hiện. Hắn cúi người mở ngăn kéo, lấy ra một bình sứ đưa cho nàng:

– Đây là giải dược, tối hôm qua ta vừa chế biến.

Mộ Dung Thư nhận lấy, trong lòng cảm giác không thoải mái. Tối hôm qua hắn thức đêm giúp nàng phối dược, mà đúng lúc đó nàng lại mang tư tưởng xấu, nghĩ cách tính kế huynh đệ của hắn, hơn nữa cũng đã thực hiện thành công.

– Cảm ơn.

Đây là lời cảm ơn tự đáy lòng nàng. Thật ra, nàng biết thừa hắn đã đoán được nàng ở sau lưng tính kế Triệu Khiêm và Triệu Phỉ, nhưng hắn vẫn chưa nói ra, xem như giữ thể diện cho nhau.

– Không cần nói cảm ơn. Có một chuyện ta đã quên nói cho ngươi biết, vương gia đã sắp xếp xong xuôi chuyện trong kinh, hai ngày trước đã lên đường đến Bình Thành.

Ánh mắt sâu thẳm của Triệu Sơ nhìn chằm chằm phản ứng của nàng.

Nghe vậy, mí mắt Mộ Dung Thư chớp chớp, lập tức nhàn nhạt đáp:

– Ừ, ta biết rồi.

Triệu Sơ thấy nàng như thế cũng không tiếp tục mở miệng. Chính là, khi lần nữa giở sách ra, bàn tay hắn khẽ run lên.

Lúc Mộ Dung Thư ra khỏi thư phòng, ánh mắt hiện ra chút ánh sáng phức tạp. Vũ Văn Mặc sắp tới, nàng thật không ngờ trong một tháng, sau khi ở kinh thành xảy ra quá nhiều việc, hắn lại đến đây nhanh như vậy. Vậy sau này thì sao? Nàng phải khôi phục thân phận Mộ Dung Thư, Nam Dương vương phi theo hắn quay về sao?

Lúc Mộ Dung Thư ra khỏi thư phòng, ánh mắt hiện ra chút ánh sáng phức tạp. Vũ Văn Mặc sắp tới, nàng thật không ngờ trong một tháng, sau khi ở kinh thành xảy ra quá nhiều việc, hắn lại đến đây nhanh như vậy. Vậy sau này thì sao? Nàng phải khôi phục thân phận Mộ Dung Thư, Nam Dương vương phi theo hắn quay về sao?



Buổi sáng ở Nhã Đức Uyển, Xuân Mai vô cùng vội vàng, mặc dù biết Thu Diệp gặp chuyện không may, nhưng mãi chưa dành được thời gian đi thăm, buổi chiều thật vất vả mới rảnh rỗi một chút bèn cùng Mộ Dung Thư đến. Kết quả vừa thấy, chỉ mới mấy ngày, Thu Diệp đã gầy đi rất nhiều, một chữ cũng không thể nói ra. Nhìn nàng mà trong lòng Xuân Mai thương yêu không dứt.

– Thu di nương thật là đáng thương, trước kia giọng nói vô cùng mềm mại dễ nghe. Sớm biết nàng sẽ biến thành như vậy, ngày đó cho dù bị Nhị thiếu gia trách phạt ta cũng phải ngăn lại. Đều tại ta, dễ dàng bỏ qua như vậy. Làm hại Thu Diệp trở nên thế này, cũng không biết đại phu có thể chữa được không, sau này có thể khôi phục giọng nói êm tai trước kia hay không.

Sau khi đã trải qua nhiều chuyện như vậy, Thu Diệp biết Xuân Mai thật sự quan tâm mình, trước kia đều do nàng nghĩ quá. Bây giờ nghĩ lại bản thân mình thật đúng là có vài phần buồn cười, mang theo tâm tình xin lỗi đầy cõi lòng, miệng mở rộng không tiếng động nói:

– Xuân Mai, thật xin lỗi.

Xuân Mai nhìn thấy, hốc mắt hồng hồng, nước mắt ứa ra, nàng đẩy một chút Thu Diệp, chu môi nói:

– Ngươi cảm ơn ta làm gì chứ? Nhìn ngươi đi, làm cho ta rơi nước mắt rồi nè, lại để cho Dung nhi chê cười ta.

Thu Diệp mím môi cười.

Mộ Dung Thư nhíu mày:

– Ngươi nói khóc là khóc, bản lĩnh này thật khiến ta rất kinh ngạc.

– Dung nhi.

Xuân Mai hắng giọng vờ làm nũng.

Mộ Dung Thư nhịn không được cười hì hì:

– Một tiếng kêu yêu kiều này làm cho cả người ta như mềm nhũn ra đó.

Nói xong, Mộ Dung Thư mở nắp bình sứ lấy ra một viên thuốc bảo Thu Diệp uống.

– Ồ? Ngươi cho Thu Diệp uống cái gì thế?

Xuân Mai thắc mắc hỏi.

– Là thuốc đại phu kê để trị cổ họng, Xuân Mai bỗng không nói được là bị bệnh. Chỉ cần mỗi ngày nghỉ ngơi cẩn thận, uống thuốc đầy đủ là có thể khoẻ lại.

Mộ Dung Thư đưa bình sứ cho Thu Diệp, dặn nàng nhớ kỹ những thứ cần kiêng khi uống thuốc, đồng thời mỗi ngày phải uống nước nhiều hơn. Sau khi dặn dò xong mới giải thích cho Xuân Mai.

Xuân Mai gật đầu, vui vẻ cười nói:

– Thật tốt quá, chỉ cần có thể trị được là tốt rồi.

Thu Diệp tùy tâm mà cười. Hiện thời sau cơn mưa trời lại sáng, so với bất kì ai khác, nàng rất hiểu phải quý trọng trước mắt. Lúc này có Dung nhi và Xuân Mai quan tâm đến mình, nàng so với đại nha hoàn bên cạnh Tam tiểu thư bị đánh đến phát điên kia đã may mắn hơn gấp trăm lần.

– Lúc này trời đã sắp tối, ta và Xuân Mai phải về rồi. Nếu có chuyện gì, ngươi cứ cho nha hoàn đi tìm chúng ta.

Mộ Dung Thư đưa mắt nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, mặt trời đã ngả về phía tây, hoàng hôn buông xuống. Cũng đã đến lúc, nàng và Xuân Mai phải quay về.

Thu Diệp lưu luyến gật đầu.

Mộ Dung Thư thấy Thu Diệp đã buông xuống được gánh nặng, nhờ sự an ủi của nàng và Xuân Mai mà tâm tình sáng sủa lên không ít mới yên lòng rời đi.

Một đêm này, Mộ Dung Thư ngủ rất sâu, hai ngày vừa qua xảy ra nhiều chuyện như vậy, thật vất vả tâm tình mới được thả lỏng, vừa ngủ dậy đã là giữa trưa hôm sau.

Lúc ăn cơm trưa nàng mới biết Triệu Sơ đã đến chỗ Triệu Thần để châm cứu. Mà nàng không có chuyện gì nên ở trong phòng, suy nghĩ về các món ăn bổ dưỡng, hỗ trợ cho việc điều trị bệnh như lúc trước đã bàn bạc cùng Triệu Sơ. Việc này cũng giúp nàng có được việc làm ăn của chính mình, sự hợp tác này sẽ giúp nàng và Triệu Sơ lấy được lợi nhuận còn hơn trong tưởng tượng của nàng, vì vậy phải có càng nhiều phương thuốc càng tốt.

Trong khoảng thời gian ngắn cũng không có thể nhớ lại toàn bộ các loại dược thiện mà nàng biết để viết ra, vì vậy nàng định mỗi ngày viết khoảng mười món.

Xong xuôi mấy việc đó, đột nhiên lại chẳng có việc gì để làm, Mộ Dung Thư lại nghĩ tới Vũ Văn Mặc.

Hắn thật sự sắp đến …

Nàng nhìn ngoài cửa sổ, vì là phòng hạ nhân nên ngoài cửa sổ không có cảnh sắc gì nhưng vẫn khiến nàng thất thần.

– Dung nhi? Ngũ thiếu gia bảo ngươi đến Hạm Đạm viện một lát.

Người bên ngoài gọi năm sáu lần Mộ Dung Thư mới hồi phục tinh thần lại, vội đáp:

– Được.

Đến Hạm Đạm viện, chỉ thấy mọi người trong viện đang cúi thấp đầu. Sắc mặt Triệu Sơ nặng nề đứng ở một bên còn Triệu Thần lọt thỏm trong một đống thiết bị, sắc mặt âm trầm khiến người khác sợ hãi.

Thấy tình hình này, Mộ Dung Thư không hiểu đi lên phía trước.

Triệu Thần và Triệu Sơ đồng thời nhìn về phía nàng, trên khuôn mặt tuấn tú của Triệu Thần càng thêm tối tăm ba phần. Mà sắc mặt Triệu Sơ cũng rất nặng nề.

Kết quả là chuyện gì xảy ra? Mộ Dung Thư dùng ánh mắt chất vấn Triệu Sơ.

– Hôm qua Đại ca luyện đúng một canh giờ, trên đùi hơi có chút sức lực. Nhưng hôm nay chỉ luyện phân nửa thì chân trái đã không còn chút cảm giác.

Triệu Sơ giải thích đơn giản.

Nhưng Mộ Dung Thư đã hiểu rõ. Thì ra là như vậy! Triệu Thần cho rằng hôm nay luyện một ít thời gian đã khiến chân không còn chút cảm giác, sợ chân không thể phục hồi như cũ nên tâm tình mới tệ như thế, nghĩ sai!

Mộ Dung Thư đi về phía Triệu Thần, ý bảo nha hoàn bên cạnh giúp Triệu Thần đứng lên, nàng khẽ cười nói:

– Đại thiếu gia đừng sốt ruột, vì hôm qua là ngày đầu tiên ngươi đã luyện tập liên tục trong một canh giờ, hôm nay cảm thấy không còn chút sức nào là bình thường. Huống hồ chuyện khôi phục này không thể quá nóng vội, nghỉ ngơi một chút, chờ sức lực khôi phục một ít rồi hẵng tập tiếp. Huống chi, trong số những người tiến hành khôi phục lại hoạt động của chân mà ta từng gặp, tình huống của đại thiếu gia là tốt nhất. Bình thường rất nhiều người đều không thể kiên trì rèn luyện mỗi ngày, hơn nữa còn rèn luyện thời gian lâu như vậy.

Nghe vậy, sắc mặt Triệu Thần vốn tối tăm lộ nét vui mừng và chờ mong, hắn như một đứa trẻ ngập ngừng hỏi:

– Thật sao?

– Vâng. Chân của Đại thiếu gia hôm nay có phải hơi đau nhức không? Cho nên vừa luyện một chút đã không còn sức?

Mộ Dung Thư nhẹ giọng hỏi. Xem ra bất kể là người lớn đến đâu, khi sinh bệnh đều giống như con nít.

Đôi đồng tử của Triệu Thần xoay chuyển, trong mắt như có ánh sáng, gật đầu:

– Đúng vậy, sáng sớm thức dậy hơi đau nhức.

– Vậy cũng khó trách. Cho dù chân không bị thương nhưng nếu hoạt động mạnh nhiều cũng sẽ đau đớn, huống chi chân trái đại thiếu gia còn bị thương.

Mộ Dung Thư nhẫn nại giải thích, Triệu Thần vốn cũng không phải người thô bạo, ngược lại tính cách cũng rất sáng sủa nhiệt tình, nhưng những năm gần đây vì chuyện chân trái bị thương khiến cho hắn trở nên khá nhạy cảm, khi đối mặt với việc mất đi hi vọng, tất nhiên sẽ buồn bực, hiện thời không còn hoang mang, hi vọng tràn đầy, nét u ám trên mặt hắn tiêu tan, tiếp đó được nha hoàn giúp đỡ lại đứng lên.

Mộ Dung Thư thấy thế mới dặn nha hoàn bên cạnh:

– Sau này lúc đại thiếu gia luyện tập, đừng nên làm liên tiếp các động tác, phải canh chừng thời gian nghỉ ngơi hợp lí.

Đây cũng là thiếu sót của nàng, dặn họ tất cả những điều cần chú ý về thiết bị và việc luyện tập, chỉ quên dặn dò đừng nên vận động quá độ.

Chờ Triệu Thần lần nữa quay lại tập luyện, Mộ Dung Thư mới xoay người nhìn về phía Triệu Sơ, lại phát hiện hắn đang nhìn nàng chằm chằm. Đôi đồng tử chói mắt sâu thẳm.

Nàng vẫn chưa nghĩ nhiều, mà tự nhiên đi qua, cười nói:

– Là ta sơ sót. Sau này đại thiếu gia đã quen với việc tập luyện sẽ không gặp tình huống như thế nữa. Dù sao đã nhiều năm đại thiếu gia cũng không hoạt động nhiều, chuyện này khó mà tránh khỏi.

Nghe vậy, Triệu Sơ thu hồi ánh mắt:

– Hôm nay khi ta châm cứu cho Đại ca, Đại ca đã có cảm giác hơn rất nhiều so với trước. Ta biết ngay những thiết bị này rất có ích với Đại ca. Tin rằng sử dụng không bao lâu, Đại ca sẽ có thể lần nữa đứng lên.

Có điều lúc Triệu Thần còn chưa chân chính đứng lên được, Vũ Văn Mặc đã tới. Mấy ngày ở chung này, hắn mơ hồ hiểu được, hắn đối với nàng, có vẻ như không đơn giản chỉ bởi đã nhận lời với Vũ Văn Mặc mà phải bảo vệ nàng.

– Ừ, cũng không lâu lắm đâu.

Mộ Dung Thư quay đầu nhìn về phía Triệu Thần, anh ta cố gắng như vậy, chắc chắn sẽ có kết quả tốt.

– Ngũ ca cũng ở đây à? Thiến Nhi tự tay thêu hai tấm áo choàng, đang định đưa tới chỗ Đại ca trước rồi lát nữa sẽ sang bên Ngũ ca đây.

Lúc này, có hai nữ tử từ cửa viện đi tới, người vừa lên tiếng là Nhị cô nương Triệu Thiến, lớn lên xinh đẹp tuyệt trần lại đoan trang, nhìn qua chính là tiểu thư khuê các, có điều nếu đến gần sẽ thấy trên má có rất nhiều mụn mọc chi chít, có cả mụn bọc và mụn mủ, có thể là do khó chịu nên dùng tay nặn thành thử để lại khá nhiều vết thâm. Trách không được năm nay đã mười tám vẫn chưa gả đi.

Bên cạnh nàng là người đã im hơi lặng tiếng một thời gian, Tiền Duyệt. Tiền Duyệt vừa thấy Mộ Dung Thư, trong lòng đã có chút khó chịu, nếu không vì nữ nhân này, giấc mộng nhiều năm qua của nàng đâu có tan tành theo mây khói như thế? Hiện giờ Đại phu nhân biểu lộ sẽ không để cho nàng gả cho Ngũ biểu ca. Không ngờ càng không muốn lại càng dễ gặp.

Mộ Dung Thư dời mắt khỏi hai người.

– Tay nghề thêu thùa của Thiến thì tú nương trong phủ cũng không bằng. Áo choàng này của Thiến Nhi tự tay thêu thì ta nhưng phải mặc thử một chút mới được.

Triệu Thần luyện trong chốc lát, đầu đầy mồ hôi, đúng lúc đã thấm mệt, nhìn thấy Triệu Thiến đến đây mới nhờ nha hoàn đỡ đi đến.

Triệu Sơ cũng cười nói:

– Đúng vậy. Hai năm trước muội ấy cũng thêu áo choàng, tay nghề quả thật vô cùng xuất sắc.

Triệu Thiến là cô nương dễ thẹn thùng, được Triệu Thần và Triệu Sơ khen thì khuôn mặt đỏ bừng, cúi thấp đầu sai nha hoàn đưa hai tấm áo choàng cho Triệu Thần và Triệu Sơ. Nếu như trên mặt nàng không có những đốm mụn chi chít kia thì thật sự là một tiểu mỹ nhân, cửa Triệu phủ nhất định bị mấy bà mối đạp nát. Đáng tiếc là cổ đại không có các loại mỹ phẩm điều trị ngoài da, trung y đều chỉ chú ý điều dưỡng bên trong cơ thể.

Triệu Sơ và Triệu Thần cùng mặc áo choàng vào. Áo của Triệu Thần lấy màu lam làm chủ đạo, bên trên thêu một ít đường viền hoa và mấy đóa hoa bách hợp, nhìn qua rất bắt mắt.Mà áo choàng trên người Triệu Sơ lại là màu tím, một đóa hoa mẫu đơn bao trùm toàn bộ áo choàng, nhìn qua phô trương, nếu không phải người mặc là Triệu Sơ, mà là kẻ khác, e rằng sẽ mang lại cảm giác như mấy gã kép hát tuồng giả gái ẻo lả. Mà Triệu Sơ sau khi khoác áo vào, càng thêm hoa lệ chói mắt, anh tuấn ngời ngời.

Cũng may Mộ Dung Thư đủ định lực, bằng không thật đúng là sẽ bị sắc đẹp của Triệu Sơ mê hoặc đến hoảng thần.

Bản thân Tiền Duyệt vốn trong lòng ngưỡng mộ Triệu Sơ, giờ phút này càng là nhìn đến ngây ngốc.

– Đại ca, Ngũ ca cảm thấy được chứ? Có chỗ nào cần sửa không?

Triệu Thiến thấy hai người đều mặc lên mới lên tiếng hỏi dò.

– Rất vừa.

Triệu Sơ và Triệu Thần đồng thời đáp.

Hai tấm áo choàng được may rất khéo, tay nghề thêu thùa tất nhiên không cần nhiều lời. So sánh xong, Mộ Dung Thư tự thấy hổ thẹn, đều là phụ nữ, tay nghề của người ta thật quá đỉnh, mà nàng, miễn cưỡng xem như có học qua, thật sự không có gì để nói, không khỏi nhìn kĩ một chút.

Triệu Thiến nghe hai người đều khen đẹp, nụ cười trên mặt càng rạng rỡ, quay đầu về phía Tiền Duyệt nháy mắt hai cái. Tiền Duyệt vừa mới thất hồn lạc phách, giờ thật vất vả tỉnh táo lại, lập tức đỏ bừng mặt cúi đầu, hạ giọng nói với Triệu Sơ và Triệu Thần:

– Đại biểu ca, Ngũ biểu ca, mấy ngày nay Duyệt Nhi cũng làm hai bộ quần áo, nếu Đại biểu ca và Ngũ biểu ca không chê, xin thử xem, nếu có chỗ chưa vừa ý, muội sẽ sửa lại.

Sau lưng nàng cũng có một nha hoàn cầm hai bộ quần áo.

Tâm tư Tiền Duyệt Triệu Thần và Triệu Sơ đều rất rõ ràng, vì vậy Triệu Thần nháy mắt đầy ẩn ý với Triệu Sơ, cười cười vẻ mờ ám:

– Xem ra ta là nhờ phúc của Ngũ đệ.

Triệu Sơ thần sắc hơi trầm, cũng không tỏ ra vui mừng, khoé mắt như có như không nhìn lướt qua Mộ Dung Thư đang tò mò thưởng thức hoa văn trên áo choàng của hắn và Triệu Thần, giọng điệu vô cùng hờ hững:

– Loại việc nặng nhọc như thế sau này biểu muội vẫn nên để hạ nhân làm đi. Quần áo không cần thử, nhìn cũng rất vừa người.

Nghe vậy, vẻ mặt Tiền Duyệt nhất thời biến thành mướp đắng. Bộ quần áo này nàng phải làm ròng rã mấy ngày mấy đêm, nghĩ Triệu Sơ thấy được tâm ý của mình sẽ đối xử với nàng tốt hơn một chút, nhưng hiện tại xem ra, dường như là nàng đang nằm mơ.

Mắt chuyển đến Mộ Dung Thư đang đứng cạnh Triệu Sơ, nhất định là con hồ ly tinh này âm thầm nói xấu sau lưng nàng, cho nên mới khiến Triệu Sơ càng ngày càng lạnh nhạt với nàng như thế.

Tình cảnh lãnh đạm nhạt nhẽo này, trong lòng Mộ Dung Thư thầm nghĩ, e là Tiền Duyệt không dám tới tặng lễ một mình nên mới đi cùng Triệu Thiến. Mặc dù nàng ở trong phủ không lâu, nhưng cũng nghe qua tình huống của Triệu Thiến trong phủ. Vì là con thứ nên không được quan tâm, mấy năm gần đây trên mặt lại xuất hiện nhiều mụn bọc, mụn mủ, có người cho đây là bệnh có thể lây truyền nên rất ít nữ tử trong phủ tình nguyện qua lại với Triệu Thiến. Mà Tiền Duyệt tự nhận là xinh đẹp, trong ngày thường khinh thường nhất là chung đụng với Triệu Thiến, nhưng vì để có cớ tiếp cận Triệu Sơ, nên mới đành miễn cưỡng lui tới với Triệu Thiến.

Hiện thời thái độ của Triệu Sơ với Tiền Duyệt càng lãnh đạm, Tiền Duyệt không cách nào chấp nhận được, tâm tư non nớt gần như ngu ngốc, trút hết sai lầm lên người nàng! Trong lòng Mộ Dung Thư cười lạnh, có phải trong gia tộc càng lớn thì càng thừa thãi cực phẩm? Lãng phí sự chú ý trên mấy loại người này cũng tựa như lãng phí sinh mệnh. Mộ Dung Thư lạnh lùng liếc nàng một cái rồi thu hồi tầm mắt. Có điều nàng chợt nghĩ đến, dường như nữ tử thời đại này có rất nhiều vấn đề về làn da, nhưng nếu chỉ uống thuốc bắc để điều hoà nội tiết tố thì hiệu quả cũng không quá rõ ràng. Có vẻ như chỉ cần lợi dụng điểm này sẽ lại là một cơ hội phát tài khác.

Tiền Duyệt thấy dáng vẻ không để nàng vào mắt của Mộ Dung Thư, vô cùng giận dữ, nhưng đã có kinh nghiệm lần trước, lúc này đây nàng không dám phát tác, có điều nhân lúc Triệu Sơ nhìn không thấy mới hung hăng trừng Mộ Dung Thư mấy cái.

– Tay nghề của Tiền biểu muội quả không tệ, đường kim mũi chỉ trên y phục này tinh tế không kém gì tay nghề của tú nương hạng nhất.

Triệu Thần cầm quần áo đưa cho nha hoàn đứng cạnh rồi lên tiếng khen ngợi Tiền Duyệt mấy câu.

– Biểu ca quá lời rồi. Tay nghề thêu thùa của Duyệt Nhi sao có thể so được với tú nương chứ? Nếu Đại biểu ca và Ngũ biểu ca không chê, sau này chỉ cần Duyệt Nhi rảnh thì sẽ làm mấy bộ quần áo tặng Đại biểu ca và Ngũ biểu ca.

Tiền Duyệt được khen trên mặt cười như hoa nở, vội thẹn thùng e lệ phúc thân trả lời.

– Ta đã nói rồi, Duyệt Nhi ngươi làm quần áo Đại ca và Ngũ ca đều sẽ thích.

Triệu Thiến đi qua ôm cánh tay Tiền Duyệt, cười nói.

Lúc Triệu Thiến vừa đụng vào cánh tay, tươi cười trên mặt Tiền Duyệt sựng lại, lập tức lẳng lặng đẩy nàng ra.

– Là Đại biểu ca quá khen.

Mắt lạnh nhìn cảnh này, Mộ Dung Thư càng không có ấn tượng tốt với Tiền Duyệt. Cho dù người này có dung mạo khuynh thành, e là cũng không cách nào hợp với người siêu phàm thoát tục như Triệu Sơ.

Thế nhưng, Triệu Thiến thật sự rất đơn thuần, Tiền Duyệt lấy lòng vài lần nàng đã vội xem như người ta chân thành.

Hiển nhiên Triệu Thần cũng không yêu thích gì Tiền Duyệt, nói hai câu tán thưởng rồi thì không muốn giữ lại, có vẻ như lại nhìn thấu suy nghĩ của Mộ Dung Thư, bèn nói với nàng:

– Xin Dung nhi cô nương theo ta về phòng. Đối với phương pháp tập luyện và các thiết bị, ta còn vài chỗ chưa hiểu rõ lắm. Còn mấy loại canh bồi bổ này, người ở phòng bếp nhỏ nấu ra có hương vị khá lạ, phiền ngươi xem qua một lát, phải chăng đã cho thừa hay thiếu cái gì.

Nghe vậy, Mộ Dung Thư lập tức đáp:

– Vâng.

Nàng đi theo Triệu Thần vào phòng.

Tiền Duyệt thấy thế, nho nhỏ nói thầm nói:

– Hồ ly tinh, câu dẫn Ngũ biểu ca, lúc này lại câu dẫn Đại biểu ca, còn muốn trèo lên giường chủ tử.

Nàng vừa dứt lời, Triệu Sơ đã lạnh lùng liếc nàng một cái, nhất thời thân hình Tiền Duyệt run lên, vội vàng cúi đầu, không dám nói thêm nửa câu.

Mà Triệu Sơ lại nhìn về phía cửa phòng đóng lại kia, chậm rãi nhăn mày lại.

Luôn luôn không mấy để ý chuyện trong phủ, Triệu Thiến cười nói:

– Nha hoàn tên Dung nhi này lớn lên thật đẹp, vẻ như Đại ca thật thích nàng đó.

Lời này quanh quẩn bên tai Triệu Sơ, ánh mắt nhìn về phía hai người bước vào phòng u ám ba phần, đôi mày cũng nhăn lại.

Đại ca sẽ không thích Mộ Dung Thư chứ?

Đây nhất định là con đường không lối về, hắn phải lựa thời cơ nói rõ thân phận Mộ Dung Thư với Đại ca, tránh để Đại ca hãm quá sâu.

Sau khi theo Triệu Thần vào phòng, Mộ Dung Thư nếm thử canh bổ dưỡng mà Triệu Thần dùng một chút, đúng là hương vị có chút lạ bèn dặn dò bà tử lúc hầm phải chú ý tới thời gian và độ lửa.

Triệu Thần ở một bên nghe, trên mặt lộ ra tươi cười:

– Xem ra nha đầu bà tử trong viện của ta so ra kém Dung nhi ngươi. Là một món canh đơn giản như vậy cũng nấu không xong.

– Họ chưa từng làm nên tất nhiên sẽ có chút thiếu sót, làm quen rồi thì sẽ nấu ngon thôi.

Mộ Dung Thư cười nói, ánh mắt Triệu Thần nóng rực, khiến nàng rất không thoải mái nên lặng lẽ cúi đầu xuống tránh né.

Thấy thế, Triệu Thần xem như nàng đang thẹn thùng, cầm chén trà uống vài ngụm trà, con ngươi đen lóe lên hỏi:

– Dung nhi có thích Ngũ đệ không?

– Ngũ thiếu gia ư?

Mộ Dung Thư kinh ngạc.

Nhìn dáng vẻ nàng như vậy, trong mắt Triệu Thần có ý cười:

– Dung nhi cô nương không thích Ngũ đệ phải không?

– Nô tì và Ngũ thiếu gia là không thể.

Mộ Dung Thư nhíu mày, giọng nói có vẻ kinh ngạc. Triệu Thần và Triệu Sơ là huynh đệ tình thâm, nên biết lời đồn đãi trong phủ cũng không phải sự thật, nhưng sao hắn còn hỏi như thế?

Chẳng lẽ…

Mí mắt nàng giật giật, chẳng lẽ sau khi rời khỏi Vương phủ, nàng lại có số đào hoa ư? Nghĩ đến đây, Mộ Dung Thư lập tức đứng lên nói:

– Nô tì còn nhiều việc chưa làm xong, xin phép cáo lui trước. Về phần những điều quan trọng cần chú ý của các thiết bị tập luyện và các phương thuốc bổ, vừa rồi nô tì đã nói rõ. Nếu còn có chỗ không hiểu, Đại thiếu gia cứ phái người đến Nhã Đức Uyển hỏi nô tì. Nô tì cáo lui.

Không đợi Triệu Thần đáp lại, Mộ Dung Thư lập tức rời đi, nơi đây không nên ở lâu! Lúc này, nàng thật hi vọng Vũ Văn Mặc đến sớm một chút!

Trước kia lúc không ai để ý, nàng cũng khát vọng có ai đó đến bắt chuyện, hiện thời hoa đào tràn đầy, nàng lại hy vọng có thể thanh tĩnh.

Thế nhưng, Mộ Dung Thư không biết là, mấy gã sai vặt, hộ vệ trong phủ đều coi nàng như tình nhân trong mộng. Năm nay quả nhiên nàng có số đào hoa!

Triệu Thần nhìn bóng lưng nàng rời khỏi, môi khẽ cong lên, nàng thật là cô gái thông minh! Đã từng biết không ít nữ nhân, có điều một nữ tửđặc biệtnhư nàng, hắn chưa từng thấy qua.

Nếu Ngũ đệ không thích nàng, vậy thì hắn cũng không ngại lấy nàng về.

Trên đường quay về Nhã Đức Uyển, bước chân Mộ Dung Thư vội vàng, âm thầm hạ quyết tâm, bắt đầu từ ngày hôm nay nênở yên tại Nhã Đức Uyển, nếu có thể thì tuyệt đối không ra ngoài.

– A, nhìn xem là ai đây? Không phải hồ ly tinh ở Nhã Đức Uyển kia sao? Vừa hầu hạ xongĐại biểu ca, giờ lại muốn trèo lêngiường của vị chủ tử nào nữa đây? Chậc chậc, không phải chỉ là lớn lên có khuônmặt lẳng lơ của hồ ly thôi sao? Cứ không biết liêm sỉ trèo lêngiường chủ tử như vậy, thứ hành vi này có khác gì kỹ nữ thanh lâu chứ? Ta thấy ngươi đã đi sai chỗ rồi, nếu ngươi vào câu lan kỹ viện, vậy thì đâu cần phí tâm tư tìm cách leo lêngiườngnam nhân?

Vừa qua một ngã rẽ thì có hai người từ lối khác đi đến, chính là Tiền Duyệt và nha hoàn của nàng.

Nghe vậy, bước chân Mộ Dung Thư hơi dừng lại, hàn quang trong mắt thoáng hiện. Đang lúc nàng muốn quay lại dạy dỗ cô ta vài câu đã nghe có một người khác lên tiếng:

– Tiền cô nương là một hoàng hoa khuê nữ, sao nói đi nói lại vẫn quanh quẩn với mấy chuyện trăng hoa lả lơi này thế? Hơn nữa giống như rất quen thuộc à nha. Nếu không phải ta biết Tiền cô nương, chỉ sợ cũng sẽ nghĩ lầm Tiền cô nương chính là từ mấy nơi đó đi ra.

Mộ Dung Thư nghiêng đầu nhìn sang, chính là người đã mấy ngày không gặp-Hạ Hoa. Tại sao là nàng?

Tiền Duyệtvốn tưởng rằng đã có cơ hội “dạy dỗ” con hồ ly tinhkia, kết quả nửa đường lại nhảy ra một tên Trình Giảo Kim, hơn nữa cô ta còn nói chuyện vô cùng khó nghe. Quay đầu nhìn sang, là Hạ di nương mà Tam biểu ca vừa nạp, tức thì cau mày, giọng nói lạnh lùng:

– Hạ di nương có ý gì? Ta dạy dỗ hạ nhân, khi nào còn phải hỏi qua ý kiến ngươi?

Hạ di nương cầm khăn lụa che miệng, quyến rũ cười lên:

– Ai da, sao ta lại nhớ rằng Tiền cô nương không phải là tiểu thư Triệu gia chứ? Mấy hạ nhân Triệu gia khi nào đến phiên Tiền cô nương ra tay dạy dỗ đây? Muốn răn đe cũng là do người Triệu gia ta chứ nhỉ.

Nàng vừa nói xong, Tiền Duyệtnghẹn lời, sắc mặt cực kỳ khó coi, vươn ngón tay mềm mại chỉ vào Hạ di nương:

– Ngươi đừng khinh người quá đáng!

– Ta khinh người quá đáng khi nào? Cùng lắm ta chỉ nói mấy câu công bằng mà thôi. Ai trong phủ không biết tâm tư Tiền cô nương? Lại còn không biết xấu hổ đi nói Dung nhi. Tiền cô nương làm thế có khác gì người đàn bà chanh chua chứ? Huống hồ nếu như có người vu khống bôi bẩnthanh danh Tiền cô nương, Tiền cô nương có thể thừa nhận không?

Hạ di nương lại nói tiếp.

Mộ Dung Thư đứng cách đóchừng mười bước, mắt lạnh nhìn hai người đối chọi gay gắt, sau đó đối với sự xuất hiện đột ngột của Hạ Hoa và việc lên tiếng bênh vực của nàng ta mà lòng vẫn nghi hoặc. Hạ Hoa tuyệt đối không phải kẻ có thể ra tay giúp đỡ người không có giá trị lợi dụng với mình. Huống hồ, hai ngày trước nàng và Xuân Mai còn từ chối nàng ta thân cận. Dựa vào sự hiểu biết của nàng với Hạ Hoa, chắc chắn cô ta ghi hận trong lòng. Mà hôm nay lại mạo hiểm đối đầu với Tiền Duyệt ra mặt vì nàng, e là chồn chúc tết gà không có ý tốt!

Tiền Duyệtdù sao cũng là cô nươngchưa lấy chồng, mấy từ ngữ thô tục tất nhiên không thể bằng Hạ Hoa. Hạ Hoa lại nói nói mấy câu, cho đến lúc Tiền Duyệtkhông còn gì để nói lại, chỉ có thể thở phì phì để lại mấy câu đe doạ rồi bỏ đi.

Hạ Hoa nhìn Tiền Duyệt đã đi xa, chậm rãi bước đến trước mặtMộ Dung Thư, thân thiết nắm tay nàng:

– Tiền cô nương kia ta đã sớm chướng mắt. Rõ ràng không phải người Triệu gia, còn mặt dày coi mình như người Triệu gia, làm cho người khác nhìn mà khinh thường. Nàng không chỉ mắng ngươi, trước kia còn từng chửi bới ta. Hôm nay trả lại hết cho nàng thật là sung sướng!

Mộ Dung Thư mắt lạnh nhìn tay Hạ Hoa đang ôm cánh tay nàng, trực tiếp rút ra, thần sắc nhàn nhạt trả lời:

– Vậy chúc mừng Hạ di nương, cuối cùng báo được thù. Ngày sau Tiền cô nương cũng không dám nhục mạ Hạ di nương nữa.

Dứt lời, nàng liền bỏ đi.

Tròng mắtHạ Hoa xoay chuyển. Hiện thời thật vất vả mới gặp được Mộ Dung Thư, sao nàng có thể buông tha cơ hội này, vội vàng bắt lấycánh tay Mộ Dung Thư, cười nói:

– Hai tỷ muội tađã lâu rồi không gặp mặt, nhiều ngày nay ta luôn nhớ tới thời gian chúng ta còn ở Nhã Đức Uyển. Hôm nay nếu Dung nhi ngươi không chê thì đi Mẫu Đơn Uyển với ta đi, đúng lúcvừa rồi ta cũng muốn đến Nhã Đức Uyển tìm ngươi. Thật đúng dịp gặp ngươi ở đây. Đi thôi, ta bảo nha hoàn pha một bình trà ngon đến.

Tay nàng dùng sức, thật sự lôi được Mộ Dung Thư đi hai bước.

Hạ Hoa vội vã như thế, chắc chắn là ở Mẫu Đơn Uyển chẳng có chuyện tốt nào chờ đợi nàng! Mộ Dung Thư cười lạnh một tiếng, dùng sức rút tay ra, giọng nói lãnh đạm:

– Tuy rằng ta cũng rất muốn đến chỗ Hạ di nương, nhưng lát nữa ta còn phải đến thư phòng hầu hạ Ngũ thiếu gia. Nếu Hạ di nương muốn ôn chuyện, như vậy cứ đến Nhã Đức Uyển cũng giống nhau thôi.

Dứt lời, Mộ Dung Thư quay đầu rời đi.

– Không được! Nói gì đi nữa hiện giờ ta cũng là nửa chủ tử, mà ngươi chỉ là một hạ nhân. Ta mời ngươi đi Mẫu Đơn Uyển dùng trà là cho ngươi ba phần mặt mũi, mà ngươi lại nhiều lần từ chối, nghiễm nhiên không để ta trong mắt!

Hạ Hoa một bên thở phì phò nói, một bên ý bảo hai nha đầu phía sau tiến lên giữ chặt Mộ Dung Thư.

Dù sao Mộ Dung Thư cũng không biết võ công nên bị hai nha hoàn giữ lại.

Hạ Hoa cười lạnh một tiếng, tiến lên vài bước, ghé sát vào Mộ Dung Thư, nhỏ giọng bên tai nàng:

– Cho ngươi vài phần mặt mũi đãmuốn mở phường nhuộm. Yên tâm, ta đưa ngươi đi Mẫu Đơn Uyển là cho ngươi có ngày lành, nếu như ngươi có vài phần năng lực sau này còn có thể làm di nương, sẽ có cuộc sống no ấm. Không được thì làm một nha đầu thông phòng, tương lai có được mụn con cũng có thể thành di nương. Ta đây là vì tốt cho ngươi, đừng cho rằng ai cũng có cơ hội tốt như ngươi!

Đã nhiều ngày Tam thiếu gia luôn ở trước mặt nàng nhắc tới Dung nhi, khiến nàng không muốn cũng phải ra tay. Thật ra trước kia do mang thai nàng mới có thể được làm di nương. Đáng tiếc bị Tam thiếu phu nhân dùng kế khiến nàng sảy thai. Lâu nay Tam thiếu gia ngày càng lạnh nhạt với nàng, đúng lúc hắn có hứng thú với Dung nhi, nếu nàng có thể giúp hắn có được Dung nhi, như vậy sau này chắc chắn hắn sẽ đối xử tử tế với nàng.

Nghe nàng ta nói, sắc mặt Mộ Dung Thư khẽ biến, thì ra là như vậy! Nàng ta lại muốn hại trong sạch của nàng! Hạ Hoa muốn đưa nàng cho Tam thiếu gia Triệu Bình làm nhục! Nhớ tới cái vẻ ngụy quân tử kia của Tam thiếu gia, so với Triệu Khiêm còn ghê tởm hơn ba phần.

Hạ Hoa, thật to gan, dám tính kế trên đầu nàng, muốn huỷ hoại cả đời nàng!

– Bịt miệng nàng ta lại, trời đã sắp tối rồi. Từ nơi này về Mẫu Đơn Uyển hẳn không có mấy người. Nhanh chút.

Hạ Hoa kêu lên, dè dặt nhìn bốn phía nhẹ giọng ra lệnhcho hai nha hoàn.

Lúc này Mộ Dung Thư lại không sợ hãi, cũng chưa lên tiếng kêu cứu. Bên cạnh nàng có Mã hộ vệ, tất nhiên sự an toàn không thành vấn đề.

Đúng như nàng nghĩ, ngay khi hai nha hoàn muốn chặn miệng nàng lại, thình lình có mấy cục đá từ đâu bay tới đập vào trên cổ tay họ.

– A!

Hai nha hoàn đồng thời hét lên một tiếng.

– Chuyện gì xảy ra? Nhanh lên một chút! Nàng ta cũng không kêu, hai người các ngươi hét cái gì?

Hạ di nương nhíu mày lạnh giọng quát. Nàng nhìn quanh khắp nơi, chỉ sợ có chuyện. Địa điểm này là do nàng lựa chọncẩn thận, lúc này mấy nha đầu bà tử đều đang bận rộn, gần như không ai đi qua. Cho nên nàng dự định, chỉ cần Mộ Dung Thư điqua nơi này, nàng sẽ ra tay.

Hai nha hoàn không dám nhiều lời, đành đi che miệng Mộ Dung Thư lại, kết quả lần này bay tới không phải cục đá mà là một cây chủy thủ, trực tiếp quét qua khiến tay hainha hoàn bị thương.

Hạ Hoa dừng việc quan sát bốn phía lại, quay đầu nhìn hai nha hoàn còn chưa động thủ, thấp giọng mắng:

– Hai người các ngươi làm gì đó? Không muốn sống sao?

Lúc này hai nha hoàn mới kịp nhận ra trên tay mình có một vết cắt, đồng thời hét to:

– Hạ di nương, ở đây có quỷ! Tay chúng nô tỳ bị dao nhỏ cắt qua rồi!

Nghe vậy, Hạ di nương nhìn thoáng qua mu bàn tay của hai nha hoàn, quả thật có một đường cắt. Nàng hung hăng trợn mắt liếc Mộ Dung Thư một cái:

– Có phải ngươi giở trò mờ ám không? Đừng tưởng rằng như vậy ta có thể buông tha ngươi.

Dứt lời, nàng đẩy hai nha hoàn ra, muốn tự tay đi trói Mộ Dung Thư, sau đó bịt miệng nàng ta lại.

Đúng lúc Mộ Dung Thư được buông lỏng bèn dùng sức đá một cái vào bụngHạ Hoa:

– Ngươi muốn chết!

Người nào tốt với nàng, nàng đương nhiên tốt lạigấp nhiều lần, còn ai muốn hại mình, cũng đừng mong có được ngày lành!

Hạ Hoa bị đá trúng, giãy giụa muốn đứng dậy, nàng quay đầu giận dữ hét hai nha hoàn đang cònngơ ngác:

– Các ngươi còn đứng đó làm gì? Bắt nàng cho ta, ngươi cũng dám đá ta!

Hai nha hoàn nghe vậy cuối cùng phục hồi tinh thần lại, nhưng mới rồi trải qua hai lần bị đánh lén đã khiến trong lòng họ còn sợ hãi, khi lần nữara tay với Mộ Dung,tay chân tự dưng run rẩy.

Lúc này, đang khi hai người này nhắm mắt buộc mình phải bắt được Mộ Dung Thư, phía sau có người đi tới!

Lần này Hạ Hoa bị Mộ Dung Thư đá không nhẹ, trên mặt đất giãy giụa hai ba cái mới đứng lên được.

Mộ Dung Thư trừng Hạ Hoa, khoé mắtliếc về phía người đang đến, nhìn bóng dáng đã biết là Triệu Sơ. Nàng lui ra phía sau mấy bước, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn về phía Triệu Sơ.

Triệu Sơ đầu tiên là nhìn Mộ Dung Thư, tiếp đó nhìn về phía Hạ Hoa quần áo tóc tai có vẻnhếch nhác, rồi lại nhìn lướt qua hai nha hoàn đang sợrun cả người.

– Ngũ thiếu gia, mời người làm chủ cho ta. Nha đầu chết tiệt này lại dám đánh ta. Ta cùng lắm mới dạy dỗ nàng hai câu, nàng đã đánh ta. Nói gì đi nữa ta cũng là một di nương, sao có thể đểmột hạ nhân như nàng đánh chứ? Ngũ thiếu gia phải làm chủ cho ta!

Hạ Hoa vừa khóc nóivừalập tức liền quỳ trên mặt đất, dập đầu với Triệu Sơ.

Phản ứng rất nhanh! Mộ Dung Thư cười lạnh.

Triệu Sơ không nói gì mà nhìn về phía Mộ Dung Thư, trực tiếp hỏi:

– Ngươi muốn xử lý như thế nào?

Hạ Hoa sửng sốt, nhất thời không phản ứng kịp.

Mộ Dung Thư hờ hững liếc qua Hạ Hoa, ánh mắt lạnh như băng, giọng nói rét lạnh:

– Nàng ta là người Triệu phủ, vậy Ngũ thiếu gia cứ xử lí đi. Có điều, sau này đừng để ta gặp lại nàng

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK