Mục lục
Chính Phi Không Bằng Tiểu Thiếp
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Làm một hoàng đế mỗi ngày trăm công nghìn việc, thế mà hắn còn nhàn rỗi đến mức quan tâm đến thú vui tiêu khiển của thần tử! Còn tưởng là hắn hạ chỉ vì chuyện gì, thì ra là đưa tới mười vị mỹ nhân!

– Vâng, mấy mĩ nhân này đều là Hoàng Thượng ban cho vương gia. Hoàng Thượng quan tâm đến việc vương gia vất vả nên tìm mười tiểu mĩ nhân ôn nhu săn sóc đưa tới cho ngài ấy. Hoàng Thượng nói, từ trước tới nay vương phi vốn rộng lượng, sẽ thu xếp chu đáo cho các nàng.

Thái giám đến tuyên chỉ nghe Mộ Dung Thư hỏi thì the thé trả lời.

Mộ Dung Thư gật đầu cười nói:

– Vậy thì xin công công thay mặt bổn vương phi gửi lời cảm tạ đến Hoàng thượng. Mười tiểu mĩ nhân như hoa như ngọc này cũng thật là khó tìm.

Rộng lượng? Rõ ràng là tới làm ấm giường cho Vũ Văn Mặc, hoàng đế còn sợ nàng từ chối sao? Thế nhưng, nếu trên thánh chỉ đã không nói rõ mười mỹ nhân đến tột cùng là đưa cho Vũ Văn Mặc làm gì, vậy thì cứ chờ Vũ Văn Mặc tự mình quyết định đi.

Thái giám thấy thái độ của Mộ Dung Thư thì sửng sốt, vội xấu hổ cười gật đầu:

– Vâng, lát nữa nô tài sẽ chuyển lời đến Hoàng Thượng. Nếu vương phi không có dặn dò khác, nô tài xin cáo lui.

– Ừ.

Chờ thái giám đi rồi, Mộ Dung Thư mới đưa mắt nhìn sang mười mỹ nhân. Có lẽ là ánh mắt đánh giá của nàng có chút lạnh lẽo, các nàng đều cúi thấp đầu không dám thở mạnh.

– Thật đúng là tiểu mĩ nhân như hoa như ngọc, mười người đứng chung một chỗ quả khiến bổn vương phi nhìn hoa cả mắt. Nếu đã vào phủ Nam Dương Vương thì bắt đâu từ ngày hôm nay, các ngươi chính là người của vương phủ. Chỉ cần an phận thủ thường, đừng gây chuyện là được.

Mộ Dung Thư thu hồi ánh mắt đánh giá bức người, nhẹ giọng nói.

Nói thật hay, các nàng không phải nữ nhân trong phủ Nam Dương Vương, mà là người của phủ Nam Dương Vương. Trong số mười người đó, một nữ tử mặt mày phong tình vô hạn, đôi mắt phượng hẹp dài nhìn về phía Mộ Dung Thư, ánh mắt mang vẻ phức tạp.

Lúc mười người mới vào cung đã từng nghe mấy vị lão nhân (người làm lâu năm) nói, Nam Dương vương phi cũng không phải là người dễ sống chung, nguyên Thẩm quý phi trước đây, còn có Thẩm trắc phi của phủ Nam Dương Vương đều thua trên tay nàng ta. Nhưng hôm nay, xem ra Nam Dương vương phi là một người dịu dàng, chẳng lẽ những chuyện đó đều là đồn đãi? Hoặc là những lời vừa rồi của nàng ta cũng không phải là ý đó?

– Nô tì hiểu.

Mười người đồng thanh trả lời.

– Các ngươi đều là người Hoàng Thượng ban cho phủ Nam Dương Vương, tất nhiên không thể chậm trễ. Phủ Nam Dương Vương này to như vậy nhưng e là chỉ có Bắc viên là thích hợp cho các ngươi ở. Lát nữa ta sẽ sai bọn nha hoàn Mai viên dẫn các ngươi đi xem hoàn cảnh Bắc viên. Nếu có gì không hài lòng cứ tới tìm bổn vương phi.

Mộ Dung Thư cười nhạt nói, phất phất tay bảo Hồng Lăng mang các nàng đi Bắc viên.

Mấy tiểu mỹ nhân này thật đúng là có chút khó giải quyết, hoàng đế rõ ràng là muốn dùng họ đi quyến rũ Vũ Văn Mặc. Hoặc là nhân cơ hội xếp vào cơ sở ngầm ở phủ Nam Dương Vương. Nhưng người ta dùng danh nghĩa là suy nghĩ vì Vũ Văn Mặc, làm cho không người nào có thể từ chối.

Nâng chung uống vài ngụm trà xong, nàng cau mày nói với Vân Mai bên cạnh:

– Thật nhớ Hiên nhi.

Nàng đang do dự có nên đưa Hiên nhi về hay không. Dù sao Hiên nhi đã ở bên ngoài một thời gian dài, sợ sẽ khiến người khác hoài nghi. Mà tình huống trước mắt, có vẻ như nàng tạm thời không thể rời đi. Mỗi ngày đều phải đối mặt với những kẻ mang mặt nạ dối trá, nàng vô cùng nhớ khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào đáng yêu của Hiên nhi, cả giọng nói ngọt ngào ngây thơ gọi mẫu thân của bé.

– Vương phi cứ yên tâm, tiểu thiếu gia ở sơn trang rất vui vẻ, cha mẹ nô tì đều hết lòng chăm sóc tiểu thiếu gia. Nếu vương phi không yên tâm, nô tì sẽ cho người đưa tiểu thiếu gia về được không? Dù sao hiện thời vương gia đối với vương phi rất tốt. Nếu vương phi cứ rời đi như vậy, sau này không chừng sẽ hối hận đó.

Vân Mai tận tình khuyên nhủ. Gần đây vương gia đối với vương phi phải nói là thật sự chân thành, chỉ là vương phi có vẻ như vẫn chưa cảm giác được.

Nghe vậy, trong lòng Mộ Dung Thư chấn động. Đối với Vũ Văn Mặc, nàng cũng không biết là loại cảm giác phức tạp gì. Nếu nàng là người cổ đại, nhận được sự giáo dục giống hắn thì chắc chắn sẽ cho rằng hắn là người đàn ông tốt thế gian khó được. Nhưng đáng tiếc, linh hồn của nàng đến từ hiện đại. Biết rõ những ngày rời khỏi Vương phủ sẽ rất gian nan, không có che chở của hắn, mỗi bước nàng đi đều vô cùng khó khăn. Nhưng …

Nàng không thể thay đổi tư tưởng và suy nghĩ của bản thân, vì một người đàn ông mà mất đi nguyên tắc và lòng tự trọng của bản thân.

Tuy rằng, nàng biết Vũ Văn Mặc thật sự yêu mình.

Nén xuống rung động trong lòng, Mộ Dung Thư cười nói:

– Tạm thời không cần, cứ như hiện tại đi.

– Vâng, vương phi.

Vân Mai lập tức đáp. Có vẻ như nghĩ tới mười mỹ nhân thiên kiều bá mị vừa rồi kia, quyệt miệng nói:

– Nô tì thấy mười người này đều không phải là kẻ dễ bắt nạt, lẳng lơ nóng bỏng, so với đám nữ tử thanh lâu kĩ viện không kém là bao. Sao Hoàng Thượng có thể ban những nữ nhân này cho vương gia chứ?

Đây không phải là rõ ràng dùng để quyến rũ vương gia sao?

Mộ Dung Thư xì cười ra tiếng.

– Vân Mai là đang bất bình thay cho bổn vương phi sao? Nhưng thật ra bổn vương phi lại cảm thấy mấy người này đều là giai nhân cả. Cũng không chừng vương gia sẽ thích đó.

Chỉ cần không phải Liễu Hạ Huệ thì tuyệt đối không có chuyện giai nhân yêu thương nhung nhớ ngồi trong lòng mà vẫn không loạn.

– Vương phi, Nhị phu nhân xin gặp.

Ngoài cửa truyền đến tiếng nha hoàn bẩm báo.

Mộ Dung Thư lấy lại thần sắc nghiêm nghị rồi mới lên tiếng:

– Để cho nàng vào đi.

Mấy ngày nay Nhị phu nhân yên ắng không ít, ngay cả khi xảy ra chuyện Thẩm trắc phi, nàng ta cũng chỉ lặng im không tiếng động. Sao hôm nay nghĩ gì mà lại muốn đến đây?

Xem ra, những ngày bình yên đúng là không được mấy.

Không đầy một lát, một nữ tử mặc quần áo hồng nhạt váy dài đi đến.

Từ góc nhìn của Mộ Dung Thư, quả nhiên là tú sắc khả xan (nguyên văn – sắc đẹp thay cơm), rất cân xứng với mười mỹ nhân vừa rồi kia. Thế nhưng, thần sắc vẻ như mang theo chút tiều tụy, ai oán.

– Nô tì thỉnh an vương phi.

Nhị phu nhân thướt tha cúi người hành lễ.

Mộ Dung Thư mỉm cười đáp lại:

– Nhị phu nhân không cần đa lễ, mau đứng lên.

Nhị phu nhân đáp dạ rồi mới ngồi xuống. Nàng ngẩng đầu nhìn Mộ Dung Thư, khẽ cắn môi.

– Nhị phu nhân tới gặp bổn vương phi có chuyện gì?

Mộ Dung Thư cười nhẹ hỏi. Nhìn thần sắc của nàng liền biết, vô sự không lên tam bảo điện (không có chuyện không tới). Chắc chắn là có chuyện mới đến gặp nàng, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, e là vì mấy tiểu mĩ nhân vừa mới đưa đi Bắc viên.

Nghe vậy, trên mặt Nhị phu nhân hiện lên một vẻ bối rối. Kể cả có khó mở miệng cũng phải nói, sau khi suy nghĩ trước sau nàng mới lên tiếng:

– Nô tì biết vương phi sắp xếp mười cô gái Hoàng Thượng ban cho vương gia ở Bắc viên. Nhưng có câu này nô tì không biết nên nói hay không. Bắc viên được vương gia đích thân ban tên cho là muốn để bốn vị thiếp thất ở lại. Ngày hôm nay lại đưa mười nữ tử thân phận không rõ vào ở. Nô tì thật sự không hiểu.

Mộ Dung Thư nhịn không được khẽ cười nói:

– Ồ? Có cái gì không hiểu?

– Nếu họ là Hoàng Thượng ban cho vương gia làm nha đầu thông phòng, như vậy thì không nên vào ở Bắc viên mà nên xếp vào phòng hạ nhân. Còn nếu là làm thiếp của vương gia thì mười người không phải quá nhiều ư, không hợp quy củ. Nô tì thật sự không biết vương phi thu xếp cho họ ở Bắc viên là có ý gì.

Nhị phu nhân cảm thấy nghi hoặc nói.

– Dù sao Hoàng Thượng ban thưởng là không thể qua loa. Hoàn cảnh Bắc viên tốt, thích hợp chiêu đãi khách quý. Sao Nhị phu nhân lại tính toán chi li như thế làm gì, chờ vương gia trở về rồi nói sau đi.

Mộ Dung Thư chợt nghiêm mặt, mấy lời này của Nhị phu nhân quả là khí thế bức người, khiến người khác khó chịu. Hẳn là đã quen làm mưa làm gió, cưỡi trên đầu trên cổ Mộ Dung Thư trước kia nên mới không kiêng nể gì, mới nói vài câu đã lộ nguyên hình.

Nhị phu nhân chạm phải ánh mắt đột nhiên nghiêm nghị của Mộ Dung Thư thì cắn chặt răng, cúi đầu, khí thế cũng thấp đi phân nửa, lầm bầm:

– Nói gì đi nữa nô tì cũng là một vị phu nhân, tại sao có thể ở cùng một sân với những kẻ thân phận không rõ, hơn nữa là đến mười người.

Mộ Dung Thư nhíu nhíu mày, không muốn tiếp tục đề tài này. Dù sao mười người này cũng khá đặc biệt, đều do Hoàng Thượng ban thưởng, nếu không xử lý khéo léo, chắc chắn rước lấy phiền toái, thu xếp cho họ ở Bắc viên là hợp lý nhất. Nếu Vũ Văn Mặc muốn chọn trong số đó ra ba người để làm thiếp thì số còn lại sẽ đưa đi làm nha hoàn vậy. Chỉ là không ngờ Nhị phu nhân lại thiếu kiên nhẫn như thế, thấy một đám mĩ nhân như hoa nên sợ ảnh hưởng đến địa vị của mình sao?

Nhị phu nhân nghe vậy, cũng hiểu không nên lại quấn mãi không buông. Phủ Nam Dương Vương đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, hiện thời vị trí vương phi của Mộ Dung Thư vẫn vững chắc như cũ, tất nhiên nàng ta có thủ đoạn lợi hại, là người không nên chọc đến. Có điều nàng vẫn không nhịn được muốn đến hỏi một chút.

– Vâng, nô tì đã biết.

Mộ Dung Thư gật gật đầu. Một lát sau thấy nàng ta không lên tiếng nhưng cũng không rời đi, là muốn làm gì đây? Trong lòng thắc mắc nghĩ ngợi một lát, Mộ Dung Thư bật cười, e rằng nàng ta đang chờ Vũ Văn Mặc đến đây ư?

Có vẻ như nhận thấy được ánh mắt Mộ Dung Thư, Nhị phu nhân xấu hổ ho nhẹ một tiếng, nói:

– Lúc này nô tì về Bắc viên cũng không làm gì, nếu vương phi không thấy phiền vậy nô tì nhờ phúc vương phi ở đây thưởng thức một ít điểm tâm vậy.

– Được.

Mộ Dung Thư cười đáp.

Nhị phu nhân nhẹ nhàng thở ra. Vậy mà nàng ta đúng là ngồi được, còn vừa ăn vừa quan sát bên ngoài. Nhìn dáng vẻ của nàng ta, Mộ Dung Thư vờ như không thấy, nhưng Vân Mai lại khó chịu. Nhị phu nhân đang làm gì chứ? Đây chính là Mai viên, vương phi còn ở đây mà cũng dám bày ra dáng vẻ lẳng lơ đó, nếu lát nữa vương gia tới, còn không biết nàng ta sẽ thế nào nữa!

Nhị phu nhân cũng biết hành động của mình hơi quá, nhưng đã rất lâu nàng không gặp được vương gia, thật sự rất nhớ nhung.

Ước chừng hơn nửa canh giờ, Mộ Dung Thư đọc sách có chút mỏi cổ nên nhẹ lắc lắc mấy cái. Đang định vào trong chợp mắt một lát đã thấy một bóng dáng từ cửa bước đến gần như một cơn gió.

– Vương gia!

Nhị phu nhân kích động đứng dậy gọi người kia. Nàng lại sợ ngồi nửa canh giờ dung nhan không chỉnh tề, vội vàng hoảng loạn sửa sang lại quần áo, ánh mắt sợ hãi nhìn về phía Vũ Văn Mặc.

Mà khi nàng ngẩng đầu, lại phát hiện từ lúc vào nhà Vũ Văn Mặc vẫn không liếc nhìn nàng dù là một cái mà chỉ nhìn chằm chằm Mộ Dung Thư, lập tức sắc mặt trắng bệch, cắn cắn môi.

Mộ Dung Thư kinh ngạc nhìn Vũ Văn Mặc. Nàng hình như chưa từng thấy hắn hùng hùng hổ hổ như vậy! Sao thế?

– Nàng đưa hết mấy nữ tử Hoàng Thượng ban cho bổn vương vào ở Bắc viên phải không?

Sắc mặt Vũ Văn Mặc âm u chất vấn. Sau khi từ bên ngoài trở về, hắn đã nghe nói hoàng đế ban cho mười vị mỹ nữ, và Mộ Dung Thư cũng đã nhận! Lập tức không kịp nghĩ nhiều, tức giận đến Mai viên muốn đối mặt hỏi nàng, kết quả trong lòng nàng có hắn hay không!

Nàng gật đầu, nhìn dáng vẻ tức giận ngập trời của hắn, ý muốn đùa giỡn nổi lên liền vô cùng nghiêm chỉnh trả lời.

– Đúng vậy. Không phải đều đưa tới làm tiểu thiếp cho vương gia sau? Hoàn cảnh Bắc viên tốt, thích hợp vương gia thường xuyên nghỉ lại.

– Mộ Dung Thư!

Vũ Văn mặc tức giận trợn mắt, đôi đồng tử sâu thẳm giá băng thường ngày giờ đây hừng hực như có ngọn lửa đang thiêu đốt. Nàng có biết mình đang nói gì không?

– Bổn vương phi cực kì rộng lượng.

Đừng nói mười nữ nhân, một ngàn, một vạn người nàng cũng nhận hết. Rất nhiều người luôn nói nàng không đủ bao dung, thậm chí ngay cả hoàng đế cũng muốn dùng những lời này khiến nàng cứng họng. Mà không phải hắn cũng đã từng nói nàng không đủ rộng lượng, không chấp nhận được người khác sao?

Vũ Văn Mặc chưa bao giờ buồn bực như thế, nếu nam nhân khác gặp được chuyện này chắc chắn hưng phấn vài đêm. Nhưng hắn lại lực bất tòng tâm, mấy ngày nay tràn ngập trong lòng, trong đầu hắn là nàng. Nàng làm sao có thể vô tâm như thế! Người khác đưa nữ nhân tới, nàng cứ vậy mà vui vẻ thay hắn nhận lấy.

Nhị phu nhân đứng ngu ngơ tại chỗ, nàng chưa từng thấy một Vũ Văn Mặc thẹn quá thành giận như thế. Trước đây, Vũ Văn Mặc xử lí mọi việc đều lạnh như băng, ngay cả có chuyện khiến hắn tức giận, hắn cũng tuyệt đối sẽ không phẫn nộ như thế. Nhìn lại Mộ Dung Thư, trên mặt nàng ta không có một chút lo sợ nào, ngược lại vẫn bình tĩnh, thản nhiên cười nhạt.

Thế nhưng, có lẽ hôm nay nàng đến đây là đúng. E rằng vương gia không hài lòng với cách xử lý của Mộ Dung Thư! Nàng cứ việc ở một bên xem kịch.

Vũ Văn Mặc nhìn Mộ Dung Thư làm ra vẻ đang suy nghĩ cho mình, còn rất hiểu lòng người mà nhận nữ nhân thay hắn thì không cách nào khống chế được tức giận trong lòng.

– Người đâu, đưa mấy nữ nhân Hoàng Thượng ban cho bổn vương thu xếp hết vào phòng hạ nhân!

Vũ Văn Mặc ra lệnh một tiếng, bọn nha hoàn chờ đợi ngoài cửa lập tức nơm nớp lo sợ đi thi hành mệnh lệnh.

Mộ Dung Thư trừng mắt nhìn, tươi cười bên môi dường như càng sâu thêm. Trong lòng thầm nghĩ: có lẽ Vũ Văn Mặc cũng không phải tẻ nhạt và tự cao tự đại như vậy.

Vũ Văn Mặc hạ lệnh xong bỗng nhiên giật mình thảng thốt. Sao hắn lại có thể tức giận đến mức này? Không phải hắn hi vọng Mộ Dung Thư có thể bao dung rộng lượng như thế ư? Sao hiện tại lại không thể chấp nhận được, thậm chí còn hi vọng nàng ghen? Thậm chí, trong nháy mắt vừa rồi đó, hắn còn lóe lên suy nghĩ, mong rằng nữ nhân bên cạnh hắn chỉ có duy nhất một mình nàng?

Vũ Văn Mặc lắc đầu thật mạnh, sao hắn có thể có ý tưởng điên rồ như thế? Đây vốn là chuyện không thể nào! Với địa vị và tư tưởng đã ăn sâu bén rễ của triều đại này thì chuyện đó tuyệt đối không thể xảy ra. Huống chi, hắn cũng không thể làm vậy, dù sao, đôi khi hắn cũng sẽ thân bất do kỷ (không tự làm chủ được).

Mộ Dung Thư phát hiện những biến hóa và đấu tranh do dự của Vũ Văn Mặc thì chợt cau mày.

– Sao gia phải tức giận như thế? Thần thiếp nhìn mấy nữ tử kia ai cũng là tiểu mĩ nhân đó. So ra cũng không kém Nhị phu nhân là bao.

Mộ Dung dứt ra khỏi cảm giác khác thường trong lòng, nhìn về phía hắn nhẹ giọng cười nói.

Nghe vậy, lúc này Vũ Văn Mặc mới phát hiện trong phòng còn có người, nghiêng đầu lạnh lùng nhìn lướt qua Nhị phu nhân.

– Nô tì thỉnh an vương gia.

Nhị phu nhân vừa thấy Vũ Văn Mặc nhìn qua, lập tức cúi người thướt tha hành lễ.

Đáng tiếc, Vũ Văn Mặc chỉ lạnh lùng liếc nàng một cái rồi dời tầm mắt, Nhị phu nhân thất vọng ghen tị nhìn về phía Mộ Dung Thư, nàng mới phát hiện, vương gia càng ngày càng coi trọng Mộ Dung Thư! Cũng khó trách vương gia sẽ vì Mộ Dung Thư mà bỏ Thẩm trắc phi!

– Vương phi có thai cần nghỉ ngơi, nếu không có việc gì ngươi lui ra đi.

Sau khi nhìn lướt qua Nhị phu nhân, Vũ Văn Mặc lạnh giọng nói.

Thân hình Nhị phu nhân run lên, không cam lòng cắn răng cúi đầu.

– Vâng.

Nếu vương gia đã ra lệnh, tất nhiên nàng không thể ở lại, đành phải không cam lòng rời đi, bước được ba bước quay đầu lại lưu luyến nhìn Vũ Văn Mặc, chờ mong hắn có thể liếc nhìn nàng một cái.

Mộ Dung Thư nhìn ánh mắt và vẻ mặt đau khổ của Nhị phu nhân mà nổi cả da gà. Đang lúc nàng muốn đứng lên đi nghỉ thì bên tai truyền đến giọng nói lành lạnh của Vũ Văn Mặc.

– Mộ Dung Thư, bổn vương làm nhiều như vậy, trong mắt nàng vẫn không có bổn vương ư?

Mộ Dung Thư sững người, tim đập loạn trong lồng ngực. Ngay lúc nàng còn chưa kịp phản ứng, Vũ Văn Mặc đã làm một việc không có khả năng nhất, đó là đánh mất lý trí mà hắn vẫn lấy làm kiêu ngạo.

Suy nghĩ của Mộ Dung Thư như ngừng lại, mở to mắt nhìn hắn.

Hắn vậy mà lại nhân lúc nàng không để ý đánh lén nàng! Ôm chặt nàng vào ngực, đôi môi mỏng lạnh lẽo của hắn áp lên cái miệng nhỏ nhắn của nàng! Đồng thời thừa dịp nàng sững sờ, mở ra hàm răng đều như hạt bắp của nàng, dây dưa cùng chiếc lưỡi mềm mại! Không thể nghi ngờ, hắn chắc chắn không có kinh nghiệm, chỉ mạnh mẽ công thành đoạt đất chứ hoàn toàn không có kĩ xảo gì đáng nói.

Bị hắn hôn đến cả người mềm nhũn, thân hình đứng không vững. Tới lúc phản ứng lại, muốn đẩy hắn ra nhưng lại phát hiện mình chẳng còn chút sức lực nào!

Đợi đến khi người trong lòng thiếu chút nữa không thở nổi, hắn mới buông nàng ra, lưu luyến rời môi nàng.

Mộ Dung Thư lập tức thoát khỏi vòng tay của hắn, dựa vào cột lớn phía sau thở hổn hển.

Vũ Văn Mặc nhìn nàng vì thở dốc mà đôi má và bên tai đỏ bừng, bỗng nhiên cảm giác trong lòng vô cùng thỏa mãn, mới vừa rồi còn lửa giận ngập trời, hiện tại tâm tình đúng là vô cùng tốt, nhếch môi cười khẽ. Lúc này lòng hắn tràn đầy vui sướng, cũng quên mất hắn chưa từng … chạm môi nữ tử!

Mộ Dung Thư nhìn thấy vẻ mặt hắn như thế thì có chút không biết nói gì, mơ hồ còn nghe thấy tiếng cười. Cách đó chừng năm bước chân, Vân Mai đang cúi đầu che miệng cười trộm. Còn có cả mấy nha hoàn đứng ngoài cửa cũng cúi đầu cố nén. Mộ Dung Thư xấu hổ đến muốn vùi đầu vào trước ngực. Nàng chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày mình sẽ trình diễn một màn thân thiết xấu hổ kia ở trước mặt người khác! Không ngờ có ngày nàng lại biến thành vai nữ chính để cười khác cười trộm!

– Bổn vương không ăn cơm chiều trong phủ, một mình nàng cũng phải ăn nhiều một chút.

Vũ Văn Mặc cười nói. Dứt lời, không chờ Mộ Dung Thư có ý kiến đã như một cơn gió rời đi.

Nhìn bóng lưng hệt như một trận gió cuốn qua, khóe miệng Mộ Dung Thư rụt rụt. Nàng lấy khăn gấm trong tay áo ra sức lau hết những gì hắn lưu lại ( nước miếng í ).

Hôm nay hắn mắc bệnh à?

– Vương phi, xem ra vương gia thật sự yêu thích người. Lát nữa nô tì sẽ dặn nhóm bà tử làm nhiều món cho bữa chiều một chút, vương gia cũng đã dặn vương phi phải ăn nhiều một chút đó.

Vân Mai cười trộm nói.

Nghe vậy, khóe miệng Mộ Dung Thư lại giật giật. Quay đầu trừng Vân Mai một cái, dù sao cũng là bị sàm sỡ, có chút tức giận:

– Tiểu nha đầu ngươi được lắm, cũng dám cười nhạo bổn vương phi!

– Nô tì không dám, đây là sự thật thôi. Chúng nô tỳ đều thấy được mà.

Sau khi lùi về sau hai bước, Vân Mai mới cười nói.

Lời này vừa nói ra, bọn nha hoàn đứng ở trước cửa vốn nhịn nãy giờ được thể cười lớn ra tiếng.

Mộ Dung Thư cau mày tức giận, nhưng không cách nào giấu được gò má đỏ ửng. Nhưng lý trí nhắc nhở Mộ Dung Thư, nàng và Vũ Văn Mặc có rất nhiều điều khác biệt.

Ngày thứ hai, vừa mới ăn xong điểm tâm, lúc nàng đang an tĩnh đọc sách thì nghe nói phòng hạ nhân xảy ra tranh cãi ầm ĩ.

Nhị phu nhân đánh nhau với một trong số mười nữ tử Hoàng Thượng ban cho, gây ra chuyện ầm ĩ rất lớn. Không thể không đến phiền Mộ Dung Thư.

Mộ Dung Thư xoa huyệt Thái Dương, có chút đau đầu. Nơi nào có nhiều đàn bà là nơi đó lắm thị phi. Hôm qua những nữ nhân này mới đến, hôm nay đã gây chuyện, thật đúng là không yên! Quả thực người người đều không thể coi thường!

– Vương phi, làm sao bây giờ?

Hồng Lăng hỏi.

Mộ Dung Thư thở dài một cái, nhìn qua ba người Hồng Lăng, Vân Mai, Thanh Bình, cười nói:

– Đi xem đi. Chuyện này ầm ĩ quá cũng không tốt.

Nàng đến phòng hạ nhân đúng lúc náo nhiệt nhất.

Chỉ thấy trong vòng vây mọi người truyền đến tiếng khóc la, chửi rủa.

– Còn ra thể thống gì? Người của phủ Nam Dương Vương chúng ta khi nào lại trở thành những kẻ không biết lễ nghi phép tắc như thế? Nếu không muốn yên ổn sống trong vương phủ thì cứ nói một tiếng, bổn vương phi không ngại tìm người đưa các ngươi ra ngoài đâu!

Mộ Dung Thư đứng ở bên ngoài vòng, thoáng cao giọng, lạnh lùng nói.

Nghe được tiếng vương phi, vòng người đang xem lập tức tản ra, nhường đường cho nàng. Còn hai kẻ đang đánh nhau cũng dừng động tác.

Mộ Dung Thư đi qua, dừng lại trước mặt hai người, dáng vẻ của họ đập vào mắt. Nhị phu nhân tóc tai lộn xộn, mặt mũi lem luốc, quần áo càng nhếch nhác không chịu nổi. Lại nhìn qua người kia, khuôn mặt đẹp đẽ xuất hiện hai vệt đỏ hồng, tóc tai quần áo cũng không khá hơn là mấy. Hai người nhìn đến khuôn mặt lạnh lùng của nàng, trên mặt tràn đầy vẻ sợ hãi.

Mộ Dung Thư dời mắt, lạnh giọng hỏi:

– Các ngươi ai cho ta biết, kết quả là chuyện gì xảy ra?

Nhị phu nhân lập tức than thở khóc lóc chỉ trích cô gái kia, nói:

– Xin vương phi làm chủ cho nô tì! Cùng lắm nàng ta chỉ là một hạ nhân mà cũng dám bất kính với nô tì, không để nô tì vào mắt. Nô tì cũng chỉ răn dạy nàng vài câu, nàng còn dám mở miệng cãi lại.

– Thưa vương phi, nô tì là người Hoàng Thượng ban cho vương gia. Thân phận sao có thể so với đám hạ nhân chứ? Nhị phu nhân răn dạy nô tì, nô tì không phục.

Nữ nhân kia cũng không cam chịu yếu thế, nàng ngửa đầu, thái độ không kiêu ngạo không siểm nịnh nói với Mộ Dung Thư.

Ăn nói cũng quá lớn đi, thật là phách lối! Mọi người hồi hộp. Hồng Lăng, Thanh Bình, Vân Mai hậm hực, nàng ta dám không để vương phi vào mắt.

Mộ Dung Thư không có mảy may nét giận dữ nào mà chỉ nhìn quanh bốn phía, trong số những người đứng xem cũng có cả mấy nữ nhân hôm qua hoàng đế ban cho, liền cười nhạt nói:

– Những người vào phủ cùng nàng hôm qua bước ra.

Nghe vậy, chín người còn lại lập tức bước ra, đồng loạt cúi đầu không dám nhìn thẳng Mộ Dung Thư.

– Các ngươi nói xem, trước khi Hoàng Thượng đưa các ngươi đến Vương phủ, có phải đã nhắc nhở các ngươi cẩn thận hầu hạ vương gia hay không?

Chín người gật đầu.

– Như vậy, hôm qua vương gia hạ lệnh thu xếp cho các ngươi ở phòng hạ nhân, nói xem đây là ý gì?

Mộ Dung Thư tiếp tục hỏi.

Chín người lắc đầu.

Nhị phu nhân và cô gái kia cũng không hiểu nhìn về phía Mộ Dung Thư.

Mộ Dung Thư thong dong nói:

– Ở trong phòng hạ nhân tất nhiên cũng là hạ nhân.

Lời này vừa nói ra, mười cô gái kia đều kinh ngạc nhìn về phía Mộ Dung Thư. Thật ra hôm qua sau khi vương gia hạ lệnh đưa bọn họ vào ở phòng hạ nhân, các nàng đã biết, e rằng mình không thể quạ đen biến thành Phượng Hoàng! Chẳng qua bị Mộ Dung Thư nói trắng ra như thế, các nàng vẫn khó chấp nhận!

Sắc mặt nữ tử kia cực kỳ khó coi. Tuy rằng Mộ Dung Thư cũng chỉ nói về thân phận hiện tại của bọn họ, dù sao chuyện này cũng rất khó nói. Nhưng cho dù như thế nào chăng nữa, các nàng cũng là Hoàng Thượng ban cho vương phủ, sao có thể đánh đồng với những hạ nhân kia?

Nhị phu nhân nhất thời vui vẻ ra mặt, nhìn nữ tử quỳ bên cạnh, chỉ bằng một hạ nhân như ả cũng dám đấu cùng nàng sao?

Nữ tử kia không phục, không nhịn được nói một cách lạnh lùng:

– Chúng nô tỳ đều là Hoàng Thượng ban cho vương gia, cũng chỉ có vương gia mới có thể răn dạy chúng nô tì.

Hàm ý chính là ngay cả vương phi cũng không thể đụng tới bọn họ!

Mộ Dung Thư trầm mặt, tươi cười trên môi càng sâu thêm vài phần.

– Ngươi tên gì?

– Nô tì tên Kỵ Anh.

Nàng ta nâng cằm như muốn khoe khuôn mặt hoàn mĩ của mình với Mộ Dung Thư.

– Ồ? Ý của Kỵ Anh cô nương chính là thân phận ngươi còn cao quý hơn so với bổn vương phi ư? Cũng tốt, chờ vương gia về, bổn vương phi hỏi lại xem sao.

Mộ Dung Thư thản nhiên nói.

Nàng vừa nói xong, đừng nói nữ tử tên Kỵ Anh kia mà ngay cả Nhị phu nhân cũng sững sờ, vẻ mặt chín cô gái còn lại đều hoảng hốt sợ hãi.

Câu này nói nặng thì nặng mà nói nhẹ cũng không sai, đều phải xem Mộ Dung Thư nghĩ thế nào! Nhưng cũng phải thừa nhận rằng, Kỵ Anh ỷ  mình là trong cung tới, hoàn toàn không để vương phi vào mắt nên cũng khó trách Mộ Dung Thư sẽ nhẹ nhàng nói ra một câu như thế.

Hạ nhân trong vương phủ đều biết cách làm việc của Mộ Dung Thư, vì vậy không ai dám thở mạnh.

– Nô tì tuyệt không có ý này.

Kỵ Anh dù sao cũng xuất thân từ trong cung, hiểu biết không phải ít. Nàng ta hiểu trước mắt là lúc cần nhún nhường chịu thua, không tình nguyện lên tiếng.

Mộ Dung Thư nhoẻn miệng cười, không những vậy còn bước lên đỡ Kỵ Anh dậy, cười nói:

– Vừa rồi bổn vương phi cũng chỉ là nói giỡn nói, một nữ tử trong sáng như vậy, bổn vương phi sao lại nỡ lòng trách cứ đây.

– Vương phi …

Kỵ Anh kinh ngạc, vương phi đây là ý gì? Mới vừa rồi còn mang một dáng vẻ muốn trách cứ, sao lại đột nhiên biến thành dịu dàng hoà ái, còn tự mình đỡ nàng dậy.

Mộ Dung Thư nhẹ nhàng sửa sang lại quần áo và tóc tai có chút lôi thôi nhếch nhác của Kỵ Anh.

Mới đầu mọi người còn chưa kịp phản ứng, nhưng nhóm ba người Hồng Lăng đi theo bên người Mộ Dung Thư đã lâu đều đã hiểu ý. Kỵ Anh này lá gan cũng thật lớn, dám để vương phi chỉnh trang lại cho một hạ nhân như nàng ta! Nàng ta có phẩm hạnh và tài cán gì chứ!

Nhưng nữ tử Kỵ Anh này vốn không nghĩ nhiều, chỉ sững sờ nhìn Mộ Dung Thư.

Nhị phu nhân là người thông minh, nhìn thấy cử động này lập tức từ trong kinh ngạc kịp thời phản ứng, vội quát lên với Kỵ Anh:

– Ngươi thật đúng là nha đầu to gan! Ngươi là thân phận gì? Lại dám khiến vương phi sửa sang lại cho ngươi? Ngươi bất kính với ta cũng không nói đi, thế nhưng lại dám bất kính với cả vương phi như thế!

– Chưa từng thấy qua nha đầu lớn mật như thế đâu.

– Trong cung nha đầu đều là như thế sao?

– Có lẽ nha đầu trong cung được mấy vị nương nương hầu hạ không chừng! Quả thật là trời đất bao la chuyện lạ gì cũng có.

Mọi người bắt đầu bán tán xôn xao lên.

Nghe vậy, ngay cả lá gan Kỵ Anh có lớn đi nữa cũng tránh không được vô cùng sợ hãi, lại nhìn biểu tình như cười như không của Mộ Dung Thư, nàng ta hoảng hốt, thân thể không tự chủ được quỳ sụp xuống, dập đầu liên tục:

– Là nô tì to gan, nô tì đáng chết, nô tì đáng chết!

Chín người đi theo Kỵ Anh thấy tình hình này thì biết tâm tư của họ căn bản không so được với vương phi, một chút suy nghĩ nhỏ nhen ấy chỉ sợ sớm đã bị vương phi nhìn thấu! Hơn nữa, vương phi nói mấy câu vô cùng đơn giản đã có thể lấy mạng nhỏ của họ! Không một động tĩnh, nhẹ nhàng tính kế người khác, quá mức đáng sợ! Phần tâm cơ này thật vô cùng sâu sắc! Ai có thể ngờ vương phi cùng lắm cũng chỉ là một nữ tử chưa đến mười chín tuổi chứ!

Mộ Dung Thư dường như không nhìn thấy vẻ mặt đột ngột thay đổi của họ, lúc Kỵ Anh quỳ xuống thì nàng cũng chỉ là lui người về sau một chút chứ không có phản ứng gì.

Nhị phu nhân thấy thế, lập tức lên tiếng, còn không quên thêm thắt:

– Vương phi, nha đầu kia quá to gan, không coi nô tì cũng không nói, giờ nàng ta lại dám xem thường vương phi, thật sự là quá càn rỡ, không có quy củ. Tội này hẳn là phải loạn côn đánh chết!

Mộ Dung Thư nghiêng đầu nhìn lướt qua Nhị phu nhân, nhẹ nhàng nhíu nhíu mày.

– Nhị phu nhân cũng coi như là người lâu năm trong vương phủ, sao lại trở nên luống cuống như thế, không ở Bắc viên vui vẻ lại đi đến phòng của hạ nhân?

Ánh mắt sắc bén của nàng dường như có thể nhìn thấu tâm tư Nhị phu nhân. Nhị phu nhân cắn chặt răng lui về phía sau vài bước, không tình nguyện nói:

– Nô tì rảnh rỗi cũng không làm gì, đúng lúc muốn đi dạo một chút, vô tình mới đến phòng hạ nhân, lại thấy Kỵ Anh cô nương ăn hiếp nha đầu trong phủ mới bước qua răn đe vài câu.

– Chỉ như thế thôi sao?

Mộ Dung Thư cúi đầu nhìn về phía Kỵ Anh, giọng nói đột nhiên trầm xuống.

– Là nha đầu kia đụng phải nô tì, nô tì giận quá mới đánh cô ta một cái. Nô tì biết sai rồi.

Kỵ Anh đầu đầy mồ hôi, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp trắng bệch.

Mộ Dung Thư nhướng nhướng mày, nhìn về phía mọi người đang vây xem hỏi.

– Người vừa rồi Kỵ Anh cô nương đụng là ai?

Từ trong đám người, một một nữ tử nhỏ nhắn thanh tú bước ra, trên người mặc quần áo hạ nhân.

– Bẩm vương phi, là nô tì.

– Lời của Kỵ Anh cô nương là thật sao?

Mộ Dung Thư trầm giọng hỏi.

Nha hoàn kia gật đầu, nơm nớp lo sợ trả lời.

– Bẩm vương phi, đúng vậy. Đúng lúc Nhị phu nhân nhìn thấy liền tới nói Kỵ Anh cô nương vài câu.

Kỵ Anh càng cúi đầu thấp hơn, mồ hôi trên đầu chảy ròng ròng.

Mộ Dung Thư cúi đầu nhìn Kỵ Anh, có chút bất đắc dĩ lắc đầu, khẽ nói:

– Kỵ Anh cô nương là Hoàng Thượng ban cho vương phủ, tất nhiên đã biết quy củ.

– Vương phi! Nô tì biết sai rồi! Vương phi đại nhân đại lượng, cầu xin vương phi tha cho nô tì lần này đi!

Kỵ Anh run cả người, sợ tới mức nước mắt nưỡ mũi tèm lem vội vã cầu xin.

Mộ Dung Thư mỉm cười.

– Kỵ Anh cô nương làm sai chỗ nào?

– Nô tì không nên không biết thân phận, xúc phạm Nhị phu nhân, không nên ăn hiếp người khác.

Kỵ Anh cố gắng trả lời.

– Nếu đã biết sai rồi, như vậy bổn vương phi cũng không nên trách phạt quá nặng. Vốn phải trượng trách ba mươi, hiện tại giảm còn hai mươi đi. Ta cũng không muốn phạt gì ngươi, nhưng có vài điều dạy dỗ cần phải mạnh tay mới nhớ lâu, ghi khắc trong lòng được.

Mộ Dung Thư thần sắc lạnh dần, trầm giọng nói. Ánh mắt quét về phía chín cô gái kia, cuối cùng dừng lại trên kẻ đang vui sướng khi người gặp họa, Nhị phu nhân.

– Vâng, nô tì đã biết.

Kỵ Anh lại nấc lên. Hai mươi đại bản đủ khiến nàng nằm trên giường nửa tháng. Lần răn đe này đúng là khắc sâu vào tận xương tuỷ. Xem ra Nam Dương vương phi là người thủ đoạn (nguyên văn là nham hiểm, ta không thích), trong lúc người khác chưa kịp đề phòng, không tức không giận có thể nuốt sống người ta.

Không chỉ Kỵ Anh có suy nghĩ này mà chín người khác, vốn ỷ mình từ trong cung tới, là do hoàng thượng hạ chỉ ban thưởng, cũng có chút tâm cao khí ngạo, không để ai vào mắt, cũng cảm thấy vương phi không thể đụng tới bọn họ. Lúc đầu còn tưởng rằng dựa nhan sắc xinh đẹp của mình chắc chắn có thể khiến Nam Dương Vương vui vẻ, nhưng thông qua chuyện này, các nàng đã phát hiện, ý tưởng này buồn cười biết mức nào! Sao các nàng còn dám giở thủ đoạn trước mặt Nam Dương vương phi đây?

– Về phần Nhị phu nhân, thân là chủ tử Bắc viên, vốn nên lấy đức thu phục người, lại không để ý hình tượng gây sự đánh nhau cùng bọn nha đầu, quả thật đã làm mắt mặt Phủ Nam Dương Vương! Nếu Kỵ Anh cô nương đã bị phạt, Nhị phu nhân cũng không thể miễn tội. Đi nhận năm đại bản đi.

Mộ Dung Thư lạnh lùng nói.

Nhị phu nhân nhẹ nhàng thở ra, cũng may chỉ là năm đại bản, nếu là hai mươi đại bản chắc nàng không chịu nổi! Nàng nhìn thoáng qua Kỵ Anh bên cạnh, thầm hận không thôi. Một tiện nha đầu lại dám coi thường mình!

Mọi người im lặng không dám lên tiếng.

Xử lý xong việc này, Mộ Dung Thư không muốn tiếp tục ở lại bèn quay đầu nói với ba người Hồng Lăng:

– Quay về Mai viên.

Ngày hôm nay trừng phạt có hơi nặng, nhưng nàng muốn bọn họ hiểu rằng,  tốt nhất sau này đừng để xảy ra những chuyện tương tự, nàng ở Mai viên cũng không thừa thời gian và hơi sức để đi xử lý những chuyện nhỏ nhặt như vậy.

Nhưng lúc Mộ Dung Thư rời đi bỗng nhiên cảm giác được một ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm lưng mình như muốn xuyên thấu vào tận xương tuỷ. Nàng quay phắt lại, phát hiện ánh mắt đó là của một nữ tử thanh lệ thoát tục mặc quần áo vàng nhạt đứng lẫn trong số chín cô gái kia. Chỉ thấy nàng ta vô cùng nổi bật, đúng là hoa mai trên tuyết (chắc ám chỉ vẻ đẹp rạng rỡ, nổi bật), nhan sắc quyến rũ nói không nên lời.

Hôm qua không đánh giá cẩn thận, không ngờ trong mười người lại có nữ tử không tục như thế. Nếu ánh mắt lạnh lùng vừa rồi là của nàng ta, như vậy, nữ tử này tuyệt đối không phải kẻ tầm thường.

Mộ Dung Thư hờ hững dời tầm mắt, lập tức ra khỏi phòng hạ nhân.

Về tới Mai viên, một bụng tức giận nhẫn nhịn nãy giờ của Thanh Bình thật vất vả mới có cơ hội nói ra.

– Vừa rồi nha đầu Kỵ Anh kia thật là to gan! Nàng ta nghĩ mình là tiểu thư thân phận tôn quý hay là nương nương từ trong cung đến đây? Nói chuyện kiêu ngạo như thế, bị đánh hai mươi đại bản thật sự là quá ít!

– Cũng chỉ là ăn nói hơi bừa bãi mà thôi. Chắc là ỷ mình xuất thân từ trong cung nên ánh mắt có chút cao, tự nhiên cũng thấy thân phận mình không thấp.

Hồng Lăng trả lời.

Vân Mai gật đầu.

– Lần này vương phi dạy dỗ nàng, lần tới chắc chắn không dám bất kính với vương phi nữa! Có điều Nhị phu nhân cũng thật là mất thân phận, tại sao có thể gây gổ đánh nhau cùng một nha đầu?

– Không được nói nữa. Việc này dừng ở đây đi.

Mộ Dung Thư cười nhạt ngăn bọn họ nói tiếp. Họa từ miệng mà ra, dù sao mấy người này cũng là Hoàng Thượng ban cho, mỗi người đều mang một mục đích khác nhau, tốt nhất đều phải cẩn thận.

Đến giờ ăn, vốn Vũ Văn Mặc sai người đến báo là buổi tối tới dùng cơm, nhưng đến lúc dọn bữa, hắn lại phái người nói lại rằng đêm nay có việc nên không thể tới.

Mộ Dung Thư bèn ăn tối một mình, cũng không nghĩ nhiều. Một vị vương gia hưởng biết bao bổng lộc của triều đình, đương nhiên bận rộn.

Ngày kế, sau khi Vũ Văn Mặc hạ triều trở về đã lệnh cho Mã hộ vệ đưa toàn bộ mười nữ tử mà Hoàng Thượng ban thưởng lên một chiếc xe ngựa, nói là đưa cho vị đại tướng quân nào đó vừa lập được công lớn.

Mộ Dung Thư nhận được tin thì khóe miệng không nhịn được khẽ cong lên. Sợ là Vũ Văn Mặc hưởng thụ không nổi mấy người đẹp này đi? Có điều tiện đà nương theo hoàng đế đưa đi thưởng công, không thể không nói thủ đoạn này của Vũ Văn Mặc khá tốt.

Sau đó lại nghe nói Vũ Văn Mặc đến phủ đại tướng quân. Mãi cho đến giờ cơm chiều cũng chưa quay về.

– Vương phi, mấy vị phu nhân của các phủ đều đưa bái thiếp tới, muốn bái kiến vương phi. Vương phi muốn làm gì với số bái thiếp đó?

Hồng Lăng hỏi.

Mộ Dung Thư rời mắt khỏi trang sách ngước lên, nhìn Hồng Lăng nói:

– Chúng ta cũng đưa thiếp đến trả lễ, nói bổn vương phi không được khoẻ, không thể gặp khách, mong mọi người rộng rãi bỏ qua. Chờ ngày sau khoẻ hơn sẽ đến thăm.

Hiện thời thân phận của nàng cũng có chút khó xử, dù sao Mộ Dung Thu rơi đài, nàng không có nhà mẹ đẻ mà chỉ dựa vào Vũ Văn Mặc nên vẫn là Nam Dương vương phi. Nhưng trong mắt đám phu nhân đó, thân phận của nàng chỉ sợ đã xuống dốc không phanh, nàng cũng không có niềm yêu thích muốn nghe bọn họ châm chọc khiêu khích, hoặc là bị cưỡng ép nhận lấy một mớ thiếu nữ đám phu nhân muốn đưa tới.

– Vâng ạ.

– Vân Mai cùng Thanh Bình đang gì?

Mộ Dung Thư nhẹ giọng hỏi.

Hồng Lăng cười nói:

– Thanh Bình ở phòng bếp nhỏ lo điểm tâm cho vương phi. Vân Mai chắc là đi nhắc nhở người ta chuẩn bị nước ấm cho vương phi tắm rửa.

– Ừ.

Mộ Dung Thư gật đầu xong lại cúi đầu đọc sách. Mấy ngày nay tuy rằng khi xem sách thuốc, những gì nàng hiểu được cũng có hạn, nhưng để xem mấy bệnh lặt vặt cho mình thì thừa sức.

Đọc sách hơn một canh giờ cũng hơi nhức mắt nên nàng khép sách lại, nói với Hồng Lăng:

– Chuẩn bị nước cho ta đi.

– Nô tì đi gọi Vân Mai ngay ạ.

Trời trong sao sáng, tầng tầng lớp lớp những đám mây bỗng bồng bềnh trôi lững lờ, có chút mờ ảo.

Nàng ngồi trước cửa sổ ngắm bầu trời đêm. Hình như đã vài ngày không được ngắm bầu trời đầy sao như thế, ở hiện đại chắc chắn không thể thấy được cảnh đêm đẹp nhường này vì ô nhiễm quá nặng. Nàng hít sâu một hơi, cảm thấy ngay cả không khí cũng tươi mát hơn.

Tâm tình bỗng tốt hơn nhiều, nàng đóng cửa sổ lại, giờ cũng không còn sớm, nên đi ngủ thôi.



Khi đang chìm trong giấc ngủ mông lung, Mộ Dung Thư chợt ngửi thấy mùi khói gay mũi, bên tai dường như nghe thấy tiếng lửa cháy.

Cảm giác không thoải mái khiến nàng tỉnh lại rất nhanh. Ngay khi vừa mở mắt ra đã phát hiện ngoài cửa sổ một màu đỏ rực.

Mà ngọn lửa chính là đang lan đến hướng phòng nàng.

Nàng lập tức khoác thêm áo ngoài định chạy ra, đến gian ngoài đánh thức Thanh Bình đang trực đêm, nhưng khi nàng vừa bước được hai bước đã thấy phía trước cửa sổ một bóng đen thoáng qua.

Lúc này Mộ Dung Thư mới phản ứng được, vừa rồi khi mở mắt dường như ở bên trong đám cháy có một mùi hương rất lạ. Lúc vừa nghĩ ra, bỗng nhiên cảm giác được thân thể đột nhiên choáng váng, không còn một chút sức lực.

Kết quả là chuyện gì xảy ra?

Tại sao không có ai kêu cứu?

Chẳng lẽ tất cả mọi người đều trúng mê hương?

Ngọn lửa càng cháy càng lớn đang lan đến đây!

Nàng cảm giác được từng luồng hơi nóng xông đến, hơi khói khiến người khác không thở được. Nàng không thể chết một cách không rõ ràng như vậy!

Mộ Dung Thư cố gắng đứng lên, nhưng mới đi được hai bước đã choáng váng ngã xuống, cảm giác bị rút hết sức lực càng ngày càng nặng! Nàng vốn chưa kịp đề phòng, nếu sớm đề phòng, nàng sẽ điều chế giải dược, nhưng hiện tại nói gì cũng đều vô ích!

Trong khói bụi mờ mịt, nàng cố gắng mở to đôi mắt đẫm lệ nhìn quanh bốn phía, nếu muốn thoát buộc phải leo ra.

Đúng lúc nàng cảm thấy một luồng hơi nóng rực, một thanh gỗ sắp rơi xuống người thì chợt một bóng trắng xông tới.

Ngay sau đó bên tai truyền đến những tiếng kêu rên không ngớt.

– A!

– Vương phi, nô tì đến đây.

Là Vân Mai!

Những giọt lệ nóng hổi rơi xuống, Mộ Dung Thư vội lên tiếng.

– Ta ở đây.

Vân Mai đỡ Mộ Dung Thư dậy, trả lời:

– Vương phi, nô tì dìu ngươi.

Dứt lời, nàng lập tức ngồi xổm xuống cõng Mộ Dung Thư lên.

– Làm sao ngươi vào được?

Mộ Dung Thư không còn chút sức dựa vào trên người Vân Mai, tranh thủ hỏi một câu.

– Nô tì đi tiểu bị người khác đánh ngất xỉu, khi tỉnh lại đã phát hiện chung quanh vương phủ đều bốc cháy thì lập tức quay lại cứu vương phi.

Vân Mai trả lời nhanh. Nàng xông qua ngọn lửa và khói bụi mờ mịt.

Trong lúc bối rối, Mộ Dung Thư không phát hiện, tấm lưng nhỏ nhắn của Vân Mai vì đỡ cây gỗ đang cháy rơi xuống cho nàng mà cánh tay bị thương.

Vân Mai kiên định nhìn về phía trước. Lúc này trong lòng nàng chỉ có một suy nghĩ, nàng không thể để vương phi có chuyện gì! Tuyệt đối không thể!

Khi ra đến gian ngoài mới phát hiện phía trước đã bị một mớ gỗ ngổn ngang đang cháy chặn lại!

Thấy thế, Mộ Dung Thư không nhịn được ho khan từng đợt, kề bên tai Vân Mai yếu ớt nói:

– Buông ta xuống, ngươi chạy đi!

– Không được, có chết nô tì cũng tuyệt đối không thể bỏ vương phi lại!

Vân Mai lắc đầu, la lớn.

– Nghe lệnh bổn vương phi! Buông ta xuống, ngươi đi ra ngoài!

Mộ Dung Thư dùng hết sức lực cả người quát lên.

“Rầm” một tiếng, ván cửa chặn ngoài bị đá văng.

Bên trong ngọn lửa hừng hực, giữa lúc hoảng hốt lại có thể thấy bóng người.

– Là vương gia!

Vân Mai kinh sợ kêu lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK