– Ánh mắt Ngũ đệ thật tốt.
May mà ánh mắt Triệu Thần cũng chưa đến mức khiến người khác chán ghét, có chăng chỉ là thưởng thức và tán thưởng. Mộ Dung Thư nghe lời này cũng không đến nỗi khó chịu.
– Đại ca vẫn là đừng để ý nàng, đệ còn chưa có tâm tư cưới vợ nạp thiếp.
Triệu Sơ nhíu mày rồi ngẩng đầu giải thích với Triệu Thần.
Mộ Dung Thư thầm nghĩ: từ khi Triệu Sơ từ bên ngoài trở về, hình như hắn đang khó xử chuyện gì đó, thậm chí nàng có thể cảm giác được hắn cũng không vui. Đồng thời, khi hắn biết được nàng là Nam Dương vương phi, càng câu nệ hữu lễ, không còn tiêu sái tự nhiên giống như lần gặp mặt đầu tiên. Hắn không phải là Triệu ngũ công tử nổi tiếng thiên hạ sao? Xem ra, mỗi nhà đều có nỗi khổ riêng.
Triệu Thần là trưởng tử Triệu phủ, từ nhỏ đã chịu sự quản giáo của gia tộc, hắn nhìn người cực chuẩn. Hắn thấy Mộ Dung Thư thần thái lạnh nhạt thong dong thì biết nàng không hề đơn giản, hơn nữa thái độ Triệu Sơ lại khiến người ta phải suy nghĩ lại, nhưng mà có một số việc gấp gáp sẽ không có kết quả tốt. Triệu Thần thu hồi ánh mắt đánh giá, bắt đầu nói chuyện nhà với Triệu Sơ.
– Đại ca cũng hiểu đệ có suy nghĩ của riêng mình, nhưng đệ cũng biết sức khoẻ ta rồi đó, tuy rằng bây giờ phần lớn việc buôn bán là do đại ca xử lý, nhưng lâu ngày, e rằng ta không làm nổi. Từ nhỏ đệ đã thông minh tuyệt luân, phóng tầm mắt khắp thiên hạ, e rằng không có ai có thể so với đệ. Cha mẹ đều đang đợi đệ về chưởng quản đó.
– Việc này có đại ca thì được rồi.
Triệu Sơ cong khóe môi tuyệt mỹ khẽ cười nói. Đôi mắt hữu thần sáng như sao trông càng thêm đẹp mắt.
– Haiz, đại ca cũng không biết nói gì với đệ nữa. Hai ngày tới đệ cẩn thận một chút đi, đừng làm cho cha mẹ buồn lòng.
Triệu Thần thật sâu thở dài một tiếng, cảm thấy bất đắc dĩ nói.
Triệu Sơ không nói gì, động tác tao nhã cầm chén trà, dùng nắp gạt đi vụn trà.
Thấy thế, Triệu Thần nhẹ cau mày.
– Sức khoẻ đại ca gần đây có chuyển biến tốt không?
Ánh mắt Triệu Sơ nhìn lướt qua chân trái Triệu Thần. Chân này bởi rất ít dùng sức, hiện tại đã bị teo lại, cho dù hàng năm đều châm cứu cũng không khá lên được.
Triệu Thần như không thèm để ý cười nói:
– Cũng vẫn vậy, ta đã quen rồi. May mà chân phải không sao, Ngũ đệ đừng quá để tâm. Huống hồ từ khi đệ học y rồi châm cứu cho ta, chỉ cần không dùng sức thì cũng không đau đớn.
– Sẽ có biện pháp.
Triệu Sơ nhíu mày nói, vẻ mặt vô cùng kiên định.
Mộ Dung Thư mẫn cảm phát giác được tình cảm bất thường trong cuộc nói chuyện của hai người. Thái độ Triệu Sơ như vậy, chẳng lẽ tổn thương ở chân của Triệu Thần là do hắn? Nàng nhìn chân trái Triệu Thần, tuy được quần áo che đi nhưng cũng có thể nhìn ra, vì cơ bắp không được vận động nên chân trái hắn mới teo lại. Nếu tiếp tục như thế, muốn chữa khỏi càng khó khăn hơn gấp nhiều lần. Y thuật Triệu Sơ tinh diệu, không ngờ ngay cả hắn cũng bó tay.
Trong lúc Mộ Dung Thư âm thầm suy nghĩ, Triệu Thần đã đứng dậy, lần nữa quan sát nàng thật kỹ từ phía sau, nhìn đến khi Mộ Dung Thư tỏ vẻ khó chịu mới dời tầm mắt, sau đó để nha hoàn giúp đỡ khập khiễng rời đi.
Triệu Sơ tự mình tiễn Triệu Thần ra tận cửa. Sau khi thấy Triệu Thần rời đi, hắn mới xoay người trở vào. Hắn nhìn về phía Mộ Dung Thư đang đăm chiêu, hắn cũng không mở miệng giải thích cái gì. Nàng là nữ tử thông minh, hẳn có thể từ cuộc trò chuyện vừa rồi của hắn và đại ca mà phát giác một vài chuyện, mà đại ca đánh giá nàng, tin rằng nàng cũng có thể đoán ra ít nhiều. Khó trách nàng lại khiến Vũ Văn Mặc cố hết sức để bảo vệ, chỉ bằng sự thông minh của nàng, có thể làm cho bản thân mình lần lượt rời xa nguy hiểm. Tựa như lần đầu tiên gặp mặt, nàng đưa đến cho hắn sự rung động.
Thần sắc hắn như thường trở lại thư án, tiếp tục luyện chữ.
Sau khi hoàn hồn, Mộ Dung Thư nhìn thoáng qua Triệu Sơ đang chuyên tâm luyện chữ rồi lặng lẽ lui ra.
Ra khỏi thư phòng, đúng lúc nàng nhẹ chân nhẹ tay đóng cửa lại, Triệu Sơ ngẩng đầu nhìn lên, con ngươi hắn u ám thâm trầm không thôi, sắc mặt càng thêm nặng nề.
Hai ba ngày tiếp theo trôi qua bình thường. Rốt cuộc Tiền tiểu thư trong lời Xuân Mai cũng không đến tìm nàng. Cuộc sống của Mộ Dung Thư trôi qua khá bình thản. Có điều xế chiều hôm sau, sau khi đến thư phòng, Mộ Dung Thư phát hiện thư phòng vô cùng sạch sẽ, căn bản không cần quét tước, thậm chí ngay cả sàn nhà cũng giống như được nước rửa sạch. Mộ Dung Thư lập tức đoán được là Triệu Sơ âm thầm sai người quét dọn trước. Nàng cũng không cần vạch trần, đi tìm phiền phức cho bản thân.
Hôm nay nàng vừa mới đến thư phòng, Triệu Sơ đã đưa cho nàng một phong thư.
Vừa mở ra nàng đã biết đây là do Vũ Văn Mặc viết. Nội dung đại khái là bảo nàng an tâm chờ ở Triệu phủ, không quá vài ngày nữa hắn sẽ đón nàng trở lại phủ Nam Dương Vương, đồng thời còn nói mọi chuyện đều có thể tìm Triệu Sơ giúp, đừng để mình chịu thiệt thòi. Cuối cùng hắn vô cùng đơn giản nói một câu, kẻ phóng hỏa thiêu chết nàng chính là Thẩm quý nhân, còn người hạ mê hương là Thẩm tể tướng. Chỉ là hắn không nghĩ đến Thẩm tể tướng lại có năng lực lớn đến thế, có một nhóm cao thủ âm thầm làm việc cho ông ta, cuối cùng là hai chữ “nhớ nàng” đơn giản.
Sau khi xem xong, xác định trong thư không còn chuyện khác, Mộ Dung Thư đặt trang giấy mỏng manh lên ngọn nến, đốt thành tro.
– Trong triều đình có vài biến động nhỏ, hoàng đế này bước lên ngai vàng có phần danh không chánh, ngôn không thuận. Tin rằng rất nhanh mọi chuyện sẽ trở về quỹ đạo.
Đây là lần đầu Triệu Sơ nói chuyện triều đình với nàng.
Nghe giọng điệu của hắn, nàng biết e là sau khi nàng rời đi nửa tháng, trong triều có thay đổi lớn, hẳn là Vũ Văn Mặc đã có động tác. Có điều nàng không hiểu, theo như lời Triệu Sơ nói, ngai vàng của hoàng đế là bất chính? Chẳng lẽ vì chuyện này mà ông ta mới luôn đề phòng Vũ Văn Mặc? Đột nhiên, Mộ Dung Thư to gan đoán, chẳng lẽ hoàng đế không phải huyết thống hoàng tộc?
– Ừ.
Mộ Dung Thư gật đầu với Triệu Sơ, cũng không hỏi gì thêm.
Triệu Sơ vốn cho là Mộ Dung Thư sẽ muốn biết nhiều hơn, kết quả nàng cũng không tiếp tục hỏi, điểm ấy làm hắn hơi nghi hoặc. Hắn không biết khi ở phủ Nam Dương Vương Mộ Dung Thư đã được chứng kiến khúc mắc giữa hoàng đế và Vũ Văn Mặc. Nàng cũng đã suy đoán nhiều lần, hiện tại những lời này của Triệu Sơ đã nhắc nhở nàng. Chỉ một nhắc nhở nhưng đối với Mộ Dung Thư cũng đã đủ.
Từ thư phòng đi ra, Mộ Dung Thư trở về phòng. Tiềm lực con người quả thật vô cùng to lớn, khi mới đến Triệu phủ, đúng là nàng thấy không quen, hiện tại lại cảm thấy căn phòng này tuy không thể nói là lớn, là đẹp, nhưng lại có cảm giác ấm áp, có thể là mấy ngày qua nàng sống ở đây khá thoải mái đi, cũng không cần suy nghĩ quá nhiều.
Hai ngày này, ngẫu nhiên nàng cũng sẽ theo Thu Diệp học thêu thùa. Có đôi khi Mộ Dung Thư không khỏi suy nghĩ, nếu Hồng Lăng nhìn thấy nàng hiện tại cũng có thể thêu có hình có dạng, có phải nha đầu đó sẽ khen nàng rất nhiều không? Mỗi khi nghĩ như vậy, Mộ Dung Thư lại cười tự giễu. Sau đó nàng lại chăm chú thêu, hiện tại xem ra, dáng vẻ nàng đúng là có vài phần giống hiền thê lương mẫu rồi.
– Dung nhi, lúc nãy Xuân Mai nói, cái túi tiền này ngươi thêu rất đẹp, nàng ấy muốn.
Thu Diệp ngẩng đầu nói với Mộ Dung Thư.
Nghe vậy, Mộ Dung Thư xì cười ra tiếng:
– Xuân Mai không biết thêu hay sao mà lại muốn lấy cái này của ta.
– Mẹ của Xuân Mai đâu chỉ cằn nhằn một hai lần, nhưng nàng ấy vẫn không có hứng thú với thêu thùa. Hôm qua túi tiền của nàng bị hư, nàng đang lo lắm. Buổi chiều lúc Xuân Mai tới nhìn thấy ngươi thêu hầu bao, nàng nói là mẫu thêu khá lạ mắt chưa thấy bao giờ, rất đáng yêu, cho nên nàng muốn lấy.
Thu Diệp cũng không nhịn được, nhẹ nhàng nói. Thanh âm của nàng dịu dàng mỏng manh, giọng nói nhỏ nhẹ, hết sức dễ nghe.
Hình thêu trên hà bao là Mộ Dung Thư ngẫu nhiên nghĩ ra, một con gấu nho nhỏ mang trên tai một cái nơ hình con bướm. Nàng dùng chỉ màu hồng nhạt, nhìn qua đúng là rất đáng yêu. Vốn nàng định thêu xong sẽ đưa cho Hiên nhi, nhưng nếu Xuân Mai đã thích vậy thì cho nàng ấy đi, trước mắt chỉ khoảng nửa canh giờ là xong rồi.
– Hôm qua mẹ của Xuân Mai xin Đại thái thái chỉ hôn cho nàng ấy rồi. Hiện tại tuổi Xuân Mai cũng không còn nhỏ. Vốn năm trước mẹ của nàng đã chuẩn bị xong, nhưng Xuân Mai có vẻ như còn hi vọng, một ngày kia sẽ được Ngũ thiếu gia thu làm thiếp. Hiện tại Ngũ thiếu gia cũng không có tâm tư kia, mẹ của Xuân Mai không đợi được nữa mới đến xin Đại thái thái, nói là muốn gả Xuân Mai cho con trai trưởng của Kim tổng quản đó.
Thu Diệp vừa thêu vừa nói.
Mộ Dung Thư tùy ý hỏi:
– Con trai lớn của Kim tổng quản là người thế nào?
Xuân Mai tuy hùng hùng hổ hổ nhưng tính cách đơn thuần, nếu gặp nhà chồng không tốt, đối với nàng không khỏi có chút không công bằng.
Giọng điệu Thu Diệp mang theo vẻ hâm mộ nói:
– Là một nam tử khá giỏi giang. Hiện tại hắn ở bên ngoài làm chưởng quầy trong cửa hàng bán ngọc khí đó. Tuy rằng trong nhà hắn đã có một thiếp, nhưng dựa vào sự xinh đẹp của Xuân Mai, thì so ra nữ tử thôn dã tất nhiên là kém nàng. Sau này Xuân Mai là được hưởng phúc rồi. Mẹ của nàng đã sớm chọn trúng mối này rồi, may mà Đại thái thái làm chủ. Bằng không mối hôn sự tốt này sợ là không tới lượt Xuân Mai đâu.
Nghe vậy, tay Mộ Dung Thư dừng lại một chút. Đây đúng là suy nghĩ của những cô nương mới lớn ở thời đại này, cũng bình thường như tư tưởng một vợ một chồng thời hiện đại. Cho nên các nàng mới nói, thiếp có thân phận đê hèn, so với chính thê không thể sánh bằng. Đồng thời các nàng còn cho rằng bên người đàn ông có bao nhiêu phụ nữ cũng là chuyện bình thường.
Thấy Mộ Dung Thư không nói, Thu Diệp hỏi vội:
– Sao ngươi không nói chuyện? Có phải ngươi nghĩ đến bản thân mình không? Ngươi lớn lên xinh đẹp như vậy, nhất định sẽ gặp nhà chống tốt mà. Hơn nữa mấy nha đầu bà tử trong Nhã Đức Uyển đều nói, Dung nhi ngươi xinh đẹp, dáng người tốt, khí chất cũng tốt, so với các cô nương khác trong phủ chúng ta thì có khí chất hơn nhiều. Không chừng ngươi sẽ được Ngũ thiếu gia thu làm di nương đó.
– Ta chưa bao giờ nghĩ tới những chuyện này. Đừng nói đến ta nữa, nói về ngươi đi, ngươi chắc là đã có lang quân như ý rồi đúng không
Mộ Dung Thư mở to mắt nhìn Thu Diệp, rất tự nhiên bất động thanh sắc chuyển đề tài.
Thu Diệp vốn là người không có nhiều tâm tư, nghe Mộ Dung Thư nói vậy, gò má bỗng chốc đỏ ửng như quả hồng, cũng không chú ý kim thêu đâm vào tay, nàng vội đặt tay vào trong miệng mút một chút.
Thấy thế, ánh mắt Mộ Dung Thư càng thêm đùa dai.
– Úi chao, nữ tử sao có thể nói những lời này nha? Ngươi đừng để người ta nghe được sẽ chê cười đó.
Thu Diệp xoay người, đưa lưng về phía Mộ Dung Thư thấp giọng nói.
Nghe vậy, Mộ Dung Thư cũng không ép nàng. Các cô nương ở tuổi này đều rất mơ mộng.
– Thân phận chúng ta thấp kém, sau này có thể gả cho ai thì cũng do chủ tử làm chủ. Không phải ai cũng có phúc khí như Xuân Mai. Nếu may mắn gả cho người đàn ông tốt thì đời này xem như cũng không khổ sở. Nếu như gả phải kẻ lưu manh, sợ là đời này cũng không được an thân. Chúng ta cần giữ bổn phận làm việc cho tốt, đừng để chủ tử bắt được sai lầm. Như vậy sau này chúng ta sẽ sống tốt hơn một chút.
Thu Diệp bỗng nhiên thở dài một tiếng, quay đầu nói vài câu thấm thía với Mộ Dung Thư.
Mộ Dung Thư gật đầu lặng im không nói. So với họ, có phải nàng đã yêu cầu quá nhiều? Nếu như nàng sinh ra trong thời đại này, chắc chắn nàng cũng giống như bọn họ vui mừng đón nhận tình cảm của Vũ Văn Mặc. Nhưng dù sao nàng cũng đã sống hai mươi sáu năm ở hiện đại, tiếp nhận một nền giáo dục khác một trời một vực so với người đương thời.
Vào buổi chiều, nghe nói Triệu Sơ bị Đại thái thái gọi đi nên Xuân Mai mới đến đây. Đúng lúc Mộ Dung Thư đã thêu xong hà bao nên đưa cho nàng. Xuân Mai cầm hà bao vui vẻ nhảy lên, thiếu điều muốn ôm Mộ Dung Thư cắn mạnh.
Ngoại trừ Xuân Mai không bận bịu gì, Hạ Hoa cũng khá rảnh rỗi, ở ngoài cửa nhìn thấy các nàng vui vẻ ngươi nói ta cười, nàng ở ngoài cửa ho khan liên tục, tràn đầy khinh thường, sau khi liếc mắt nhìn các nàng một cái về sau, âm dương quái khí cười lạnh vài tiếng:
– Chỉ là miếng vải rách thêu vài thứ linh tinh mà lại xem như bảo vật, thật không có tiền đồ.
Nói xong liền nghênh mặt lên trời bỏ đi.
Nàng ta như thế, ba người họ hoàn toàn không thèm để ý. Sống tại Triệu phủ, Mộ Dung Thư xem như đang đi nghỉ phép, cho nên nàng cũng không muốn dính vào. Hạ Hoa là người nông cạn, trong chốn nhà cao cửa rộng này, loại người tâm cao khí ngạo như vậy không thể an ổn cả đời, tất nhiên là nàng không muốn liên quan gì với nàng ta, lãng phí thời gian.
– Nàng thật đúng là, tưởng mình là ai chứ, là tiểu thư trong phủ chắc.
Xuân Mai cười lạnh, có chút khinh thường nói.
Thu Diệp giữ chặt tay Xuân Mai, cười nói:
– Ngươi cũng không phải không biết tính của nàng, may mà chủ tử viện này là Ngũ thiếu gia, nếu đổi lại là viện khác nàng đã sớm không biết ăn bao nhiêu gậy rồi nữa. Nàng ta không đáng để tức giận đâu.
– Đúng vậy, dù sao chúng ta mới là người ở chung, còn nói nói cười cười, nhất định là nàng ta ghen tỵ.
Xuân Mai chớp mắt, cười ra tiếng. Tiếp theo lại ôm lấy Mộ Dung Thư:
– Vẫn là Dung nhi tốt, túi tiền này ta nhất định sẽ giữ gìn cẩn thận. Ta thật luyến tiếc không nỡ dùng nha.
Mộ Dung Thư nhịn không được cười nói:
– Cứ dùng đi, nếu không lại bị chuột gặm một lỗ, lúc đó có hối hận cũng đã muộn, bản thân còn chưa kịp dùng.
– Hiện tại ngươi sắp thành thân rồi, cũng nên học một ít thêu thùa đi. Bằng không sau này trở thành vợ người ta, y phục của nam nhân chính ngươi phải khâu đấy. Đến lúc đó muốn cầu người cũng không có ai giúp được đâu.
Thu Diệp che miệng cười nói.
Xuân Mai nhăn nhúm mặt mày, dáng vẻ bệ vệ nhất thời tiêu tan, bĩu môi lầm bầm:
– Ta còn chưa muốn lấy chồng đâu.
Nói là nói như vậy, nhưng mặt nàng vẫn đỏ lên.
Mộ Dung Thư và Thu Diệp liếc nhìn nhau, đều nhịn cười không được. Xuân Mai đúng là khẩu thị tâm phi!
Trên mặt Thu Diệp che giấu không được hâm mộ, thừa dịp Mộ Dung Thư và Xuân Mai không phát hiện, ánh mắt của nàng dần dần ảm đạm rồi trầm xuống. Tầm mắt nhìn qua cửa sổ rơi vào phòng Triệu Sơ, thần sắc nàng càng ảm đạm.
Trong lúc nói chuyện với Xuân Mai, ánh mắt Mộ Dung Thư như có như không nhìn lướt qua Thu Diệp mà nàng ấy không hề phát hiện.
Tuy Mộ Dung Thư đến Triệu phủ đã nhiều ngày nhưng vì nàng không muốn tiếp xúc nhiều người sẽ sinh phiền phức nên cũng chưa bước ra khỏi Nhã Đức Uyển một bước. Thế nhưng, nàng vẫn nghe được một chút tin tức trong phủ. Người được nói đến chính là nàng và Triệu Sơ. Phần lớn là suy đoán thân phận của nàng, còn có suy nghĩ của Triệu Sơ.
E là không chỉ một người cho rằng nàng sẽ trở thành thiếp của Triệu Sơ. Thật đúng là ý tưởng thú vị. Nếu những người này biết nàng ngay cả vị trí Nam Dương vương phi cũng không thèm, thì một tiểu thiếp, nàng càng không lạ gì, không biết lúc đó bọn họ sẽ nghĩ sao. Có điều đây cũng không phải là một dấu hiệu tốt.
Quả thật, lời đồn đãi lan nhanh khiến Đại thái thái không thể dửng dưng. Ngày hôm sau, vừa dùng điểm tâm xong, Đại thái thái và Tiền tiểu thư cùng đến Nhã Đức Uyển.
Đầu tiên là nói vài chuyện với Triệu Sơ, sau đó cho người đi mời Mộ Dung Thư tới.
Lúc này Mộ Dung Thư vừa ăn xong điểm tâm, đang ở trong phòng dùng trà, Xuân Mai thở dốc chạy vào, vẻ hoảng hốt. Thấy Mộ Dung Thư mở cửa, liền hô to:
– Trời ơi, bà cô của tôi ơi! Xảy ra chuyện lớn rồi, ngươi còn có tâm tư ở trong phòng uống trà nữa!
Nhìn vẻ mặt Xuân Mai không giống giả vờ, Mộ Dung Thư buông chén trà, hỏi:
– Có chuyện gì?
Kỳ thực Xuân Mai đúng là người tính tình hùng hùng hổ hổ, Mộ Dung Thư vừa mở miệng hỏi, nàng đã mở miệng oang oang:
– Đại thái thái và Tiền tiểu thư đến đây. Giờ đang ở chính sảnh nói chuyện với Ngũ thiếu gia, không biết thế nào mà đầu tiên là Tiền tiểu thư nhắc đến ngươi, sau đó Đại thái thái liền muốn gặp ngươi một chút. Ngươi phải cẩn thận suy nghĩ làm sao trả lời Đại thái thái đó.
Quả nhiên chuyện nên tới đã tới! Mộ Dung Thư khép hờ hai mắt, vẻ mặt vẫn không có gì thay đổi.
Thấy thế, Xuân Mai nóng nảy:
– Bà cô của tôi ơi! Tuy rằng Đại thái thái là người có tấm lòng Bồ Tát, nhưng trong mắt người cũng không chấp nhận được nửa hạt cát, chắc chắn người sẽ hỏi rõ tâm tư của ngươi. Còn có Tiền tiểu thư kia nữa, sợ là lần này Đại thái thái đến chính là do nàng xúi giục. Lát nữa nhất định nàng ta sẽ tìm cơ hội để đối phó ngươi. Nhìn dáng vẻ lạnh nhạt không tranh với đời kia của ngươi mà xem, ngây thơ như tờ giấy trắng. Phải nói sao ngươi mới hiểu được đây? Đã vậy ngươi lại còn có dung mạo tuyệt sắc nữa chứ, lần này nếu xử lý không tốt, chắc chắn sẽ để lại tai hoạ ngầm. Tiền tiểu thư cũng không phải là một chủ tử dễ đối phó đâu.
Thấy dáng vẻ Xuân Mai lo lắng như vậy, Mộ Dung Thư nhịn không được cười.
– Xuân Mai tỷ tỷ là đang nói ta ngây thơ như tờ giấy trắng sao?
Chưa từng nghĩ tới, kiếp trước và kiếp này còn có người nói nàng như vậy, đúng là có vài phần lạc thú.
– Sao ngươi chẳng lo lắng một chút nào vậy? Đừng cho là ta hù dọa ngươi. Ta chỉ muốn tốt cho ngươi, lát nữa nếu Tiền tiểu thư có làm khó dễ ngươi, ngươi cứ bày dáng vẻ đáng thương ra, rớt hai giọt nước mắt, Đại thái thái có tấm lòng Bồ Tát nhất định sẽ giúp ngươi. Nếu như nhân cơ hội này có thể làm thiếp hoặc là thông phòng cho Ngũ thiếu gia cũng tốt rồi. Thế nhưng cũng có thể là ta nghĩ nhiều, Đại thái thái và Tiền tiểu thư cũng không có ý gì khác, chỉ là muốn gặp ngươi một chút.
Sắc mặt Xuân Mai nặng nề, trịnh trọng nhắc nhở Mộ Dung Thư.
– Ừ, tất cả nghe theo ngươi.
Mộ Dung Thư mỉm cười nói tiếp:
– Đi thôi, nếu để Đại thái thái chờ lâu, vậy cũng là một sai lầm lớn đó.
Xuân Mai ngây ngốc nhìn nụ cười trên mặt Mộ Dung Thư, ngơ ngác nói:
– Dung nhi, ngươi thật xinh đẹp. Nhìn thế nào ngươi cũng không giống người có xuất thân thấp kém.
Mộ Dung Thư cũng không đáp lại những lời này của Xuân Mai, nàng biết rõ dung mạo của mình vô cùng xinh đẹp, cùng với tỷ muội Thẩm trắc phi khá cân sức ngang tài. Thế gian hiếm có nữ tử có thể có dung mạo như vậy. Thế nhưng, xinh đẹp có đôi khi cũng là một loại phiền phức. Nếu gia cảnh phú quý, đó chính là vũ khí. Nhưng nếu có thân phận thấp hèn thì lại trở thành một nỗi lo.
Đến chính sảnh, nàng cúi đầu đi theo Xuân Mai.
Vừa mới vào nhà, căn phòng vốn tràn ngập tiếng cười lập tức im bặt.
Mấy tầm mắt đều nhìn về phía Mộ Dung Thư.
– Ngươi chính là nha hoàn Lưu Dung mà Ngũ Ca mang về sao?
Mở miệng trước là một nữ tử trẻ tuổi.
Nữ tử vừa lên tiếng không thể nghi ngờ chính là Tiền Duyệt.