Triệu Sơ nhíu nhíu mày nhìn Liễu Dục, cũng còn may là Liễu Dục không phải kẻ cố chấp. Hắn lại quay người nhìn về phía xe ngựa, sau này khi gặp lại Mộ Dung Thư, hắn chỉ có thể xưng hô nàng bằng mấy từ Nam Dương vương phi xa lạ kia, cũng là cách xưng hô chặn lại tất cả những ý định tiến về phía trước với mong muốn gần gũi nhau hơn.
– Giá!
Mã hộ vệ vung roi dài quất vào lưng ngựa, con ngựa cao lớn hí lên một tiếng, lập tức chạy băng băng.
Một trận gió thổi qua khiến rèm vải che cửa sổ nhỏ hai bên xe ngựa bay lên, Triệu Sơ và Liễu Dục đồng thời thấy được khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần đang quay đi kia, thấy cả độ cong hoàn mỹ của chiếc cằm thuộc về ai đó.
Liễu trấn cách kinh thành hơn nửa tháng đi đường, dẫu sao cũng đã gần hơn so với trấn Thượng Chí.
Con ngựa này vừa nhìn thì biết ngay là thất tinh tráng mã, tốc độ cực kì nhanh.
Sau khi rời khỏi Liễu trấn, không biết vì sao Mộ Dung Thư bỗng nhiên có chút cảm giác khác thường. Tuy rằng hơn một tháng qua, ở Liễu phủ nàng luôn bị giám thị, hạn chế tự do, nhưng không thể phủ nhận rằng đây chính là khoảng thời gian tương đối bình yên. Với Liễu Dục nàng cũng thấy hơi có lỗi, nếu không có hắn ra tay giúp đỡ, nàng sẽ không có hôm nay, hiện tại buộc phải lừa gạt hắn cũng là bất đắc dĩ.
Đến trấn tiếp theo, Mã hộ vệ vốn muốn dùng ngân lượng mua một nha hoàn nhưng bị Mộ Dung Thư từ chối. Lúc này bọn họ đang trên đường hồi kinh, nếu tuỳ tiện mua người không rõ lai lịch, một khi quay về bị người khác nắm được nhược điểm thì sẽ rất phiền phức. Huống hồ hiện thời sức khoẻ nàng đã khá hơn, tuy rằng chưa thể đi nhanh và chân trái vẫn không dám dùng sức nhiều nhưng đã có thể tự lo liệu cho bản thân. Tuy Mã hộ vệ quan tâm đến Mộ Dung Thư, nhưng cũng biết hiện thời là tình huống đặc thù nên đành đồng ý.
Mã hộ vệ đi trên đường không một bóng người, lúc dừng lại nghỉ ngơi, nói với nàng:
– Nô tài có vài lời đã giấu trong lòng rất lâu, từ lần trước gặp vương phi đã muốn nói ra, có điều vẫn chưa có cơ hội. Hiện tại thật sự nô tài đã không thể tiếp tục nén nữa. Nếu có chỗ nào đắc tội, xin vương phi đừng trách.
– Ồ? Chuyện gì, Mã hộ vệ cứ nói xem.
Mộ Dung Thư nhíu mày, thấy sắc mặt Mã hộ vệ có vẻ nặng nề bèn đáp.
Mã hộ vệ cúi đầu, vẻ mặt có chút đau xót, mà chút đau xót này chính là vì Vương gia.
– Lần đó Vương phi bỏ đi, sau khi vương gia biết được lập tức ói ra máu ngay tại chỗ. Lúc ấy đại phu đã nói việc đó ảnh hưởng rất xấu đến tim và phổi, vương gia phải tĩnh dưỡng vẻn vẹn hơn nửa tháng thì sức khoẻ mới dần dần có chuyển biến tốt, nhưng cũng chưa hoàn toàn khỏi hẳn. Chỉ nửa tháng đó thôi mà Vương gia đã gầy đi trông thấy. Thật ra mỗi ngày vương gia đều uống thuốc đúng giờ, nhưng ba bữa cơm đều ăn rất ít, còn không bằng nô tài ăn ráng. Sau đó khi biết được tin tức của vương phi, vương gia thật sự vô cùng mừng rỡ cho nên ăn rất nhiều, nhưng ăn xong lại ói ra không còn chút gì. Đại phu khám qua có nói, là do vương gia đã lâu không ăn nhiều như vậy nên cơ thể chịu không nổi. Có điều vương gia cũng vô cùng vui vẻ, chỉ vì biết tin tức vương phi. Nhưng sau khi đến Bình Thành, vương gia lại trở về thời gian trước, cơm nuốt không trôi. Ngày ấy ở trước cửa tiểu viện của vương phi, nhìn thấy vương phi, vương gia lại không dám bước vào. Nô tài chưa bao giờ thấy vương gia do dự như vậy.
Cả người Mộ Dung Thư khẽ run lên. Nàng biết hắn bị ói ra máu để lại di chứng nặng nề, sau đó tĩnh dưỡng mới tốt hơn nhưng lại không biết hắn bị như thế là do bị tra tấn tinh thần.
– Nô tài đã nói lời không nên nói, vương phi cũng thật tàn nhẫn, tuyệt tình. Vương gia làm chuyện gì cũng nghĩ đến vương phi, nhưng vương phi lại không quan tâm đến vương gia như vậy. Tuy rằng lần đó khi Lưu Kiện muốn đả thương vương phi, nô tài không ra tay là muốn tạo cơ hội cho vương gia, nhưng vương gia lại sợ vương phi gặp nguy hiểm nên ngay cả mạng mình cũng không thèm để ý. Vì không muốn vương phi lo lắng, âm thầm che giấu vết thương. Kỳ thực tay phải của vương gia bị thương rất nặng. Không được mấy ngày, vương phi lại bị gã kia bắt đi, lúc ấy vương gia bất chấp tất cả, trắng đêm không ngủ chờ tin tức, mà trong hai ngày vương phi mất tích này, vương gia quả thật một giọt nước cũng không uống! Khi biết được vương phi sống chết không rõ, có khả năng rơi xuống vách núi đen bỏ mình, vương gia thế mà lại ngất đi! Tuy rằng nô tài không rõ lắm tình huống hiện thời trong kinh thành của vương gia, nhưng hôm nay lời đồn đãi đã lan truyền khắp nơi như thế mà vương gia vẫn giữ thái độ bị động, Tam gia, Tứ gia, Ngũ gia lại rất để ý đến vị trí Nam Dương Vương kia, vương gia vẫn không có bất kì hành động gì. Nô tài đã ở bên cạnh vương gia nhiều năm, biết rõ đây tuyệt đối không phải phong cách hành sự của vương gia.
Mã hộ vệ nói xong mấy câu cuối cùng, trong giọng nói đã mang theo nghẹn ngào.
Mã hộ vệ từ nhỏ đã đi theo bên người Vũ Văn Mặc, xem việc bảo vệ Vũ Văn Mặc là nhiệm vụ cả đời của mình, không chấp nhận Vũ Văn Mặc xảy ra bất cứ chuyện gì. Hiện thời khi nói mấy lời này, trong giọng nói đã có ý trách cứ Mộ Dung Thư.
Thân mình Mộ Dung Thư lảo đảo một cái, sắc mặt trắng bệch. Nàng chưa từng nghĩ tới, khi nàng bỏ đi, hắn lại đau khổ đến như thế! Khi nàng chịu đựng đau đớn do bị rắn độc cắn, hắn so với nàng còn đau hơn, so với nàng còn phải chịu đựng nhiều hơn! Chỉ vì trong mắt hắn, và cả trong mắt nhiều người khác, nàng đã chết, đã chết.
Trách không được lần đó gặp mặt, hắn lại gầy như vậy.
Trách không được lần đó gặp mặt, trong mắt hắn như có thật nhiều lời muốn nói.
Lần này, hắn lựa chọn không phản kích, là vì nàng? Hắn không cách nào bỏ xuống trách nhiệm của bản thân, nhưng nếu có người thay hắn gánh chịu những trách nhiệm này, hắn sẽ thế nào?
Không phản kích thể hiện điều gì?
Mộ Dung Thư bỗng nhiên cảm giác ngực như bị búa tạ đập trúng một nhát thật mạnh, cổ họng thít chặt như bị siết lại, nàng suýt nữa không thể hô hấp!
Trong mắt vô cùng chua xót, nhưng khi nàng vươn tay ra muốn lau khóe mắt, lại không có một chút ướt át! Nàng chưa bao giờ nghĩ tới, kỳ thực, từ đầu đến cuối nàng đều đặt bản thân mình lên trên tất cả, nhìn biểu hiện của hắn, quan sát đánh giá mọi hành động của hắn, lại không hề cảm thấy mình cũng cần bỏ công sức, cố gắng vì tình cảm của hai người. Đây là ích kỷ, cho nên nàng mới không nếm trải nỗi đau xé ruột xé gan đến tuyệt vọng, muốn buông tay tất cả như hắn?
– Người trong thiên hạ đều chê cười vương gia không thể có con, nhìn người bằng ánh mắt khác thường, cũng xin vương phi suy nghĩ cho Vương gia được không ạ? Mười mấy năm qua, nô tài chưa từng thấy vương gia lại không để ý đến thanh danh như thế, lại chỉ vì vương phi! Là nô tài nhiều lời, thỉnh vương phi đừng trách.
Mã hộ vệ cúi đầu, giọng nói như mang theo nức nở.(không tưởng tượng ra nổi cảnh mãnh nam nức nở aaa!!!)
Mộ Dung Thư nhắm chặt mắt, ngực bị từng nhát búa nện vào đau đớn không thôi.
Không biết qua bao lâu, nàng đưa mắt nhìn về phía Mã hộ vệ, tiếng khàn khàn, trầm giọng nói:
– Cảm ơn Mã hộ vệ đã nói thẳng. Đoạn đường này cũng không cần nghỉ ngơi nhiều, nhanh chóng lên đường hồi kinh đi!
Trong nháy mắt vừa rồi, nàng bỗng nhiên nghĩ, nếu như vì về chậm một canh giờ mà không còn thấy được hắn, vậy lúc đó nàng phải làm sao?!
Mã hộ vệ nghe vậy, lập tức ngẩng đầu, mừng rỡ nhìn Mộ Dung Thư, khuỵu một chân xuống, tiếng nói có vài phần kích động:
– Vâng, nô tài tuân mệnh!
May mà, trên đường hồi kinh không xảy ra chuyện gì, cùng lắm cũng chỉ là tiếng lóc cóc của xe ngựa. Trước đây Mộ Dung Thư luôn cảm thấy âm thanh này thật đáng sợ, xe ngựa lại lắc lư xóc nảy khiến nàng không chịu nổi, nhưng lúc này, nàng lại không hề chú ý đến.
Có đôi khi mệt mỏi nàng sẽ nằm trong xe ngựa thiếp đi một lát. Những đêm tối trời không có ánh trăng, hai người mới tìm thôn trấn nghỉ lại một đêm. Dù sao Mã hộ vệ không phải người sắt, cũng cần nghỉ ngơi.
Khi đi trên đường, ngẫu nhiên sẽ nghe thấy có người nói về chuyện trong kinh thành, tất nhiên được nhắc đến nhiều nhất chính là Vũ Văn Mặc, còn có chuyện của Hoa phi và Hoàng đế cũng khiến người khác bàn tán say sưa. Dân gian đã thần thánh hoá vị Hoa phi kia, còn đồn rằng so với Trầm quý phi tiền triều thì Hoa phi còn xinh đẹp hơn, không những vậy mà còn rất am hiểu thú vui nơi khuê phòng, có vậy mới khiến cho Hoàng Thượng đã gần năm mươi tuổi si mê như thế.
Khi nghe được những lời này, trong lòng Mộ Dung Thư lại càng nặng nề thêm mấy phần. Trên đường, nàng cố ý hỏi Mã hộ vệ về mấy đệ đệ của Vũ Văn Mặc. Tuy rằng nàng có trí nhớ của Mộ Dung Thư chân chính, nhưng khi nàng ta được gả vào phủ Nam Dương Vương thì mấy người này đã ra riêng. Mặc dù đã gặp Vũ Văn Khải, nhưng những người khác cũng cần tìm hiểu kỹ càng.
Mã hộ vệ nói qua với nàng về tình huống của mấy kẻ đó.
Vũ Văn Mặc có bốn người em trai. Nhị đệ Vũ Văn Khải là kẻ không ra gì nhất. Tam đệ Vũ Văn Hâm, rất có khả năng kinh doanh, việc làm ăn của phủ Nam Dương Vương gần như đều do hắn quản lý. Tứ đệ Vũ Văn Khánh, vô cùng thông minh, từng thi đỗ và có công danh, còn nhậm chức tri châu ở trấn Thương Châu, về sau từ quan về nhà, hiện tại đang ở Thương Châu kinh doanh mấy cửa hàng ngọc khí. Ngũ đệ Vũ Văn Nghị và Vũ Văn Khánh cùng một mẹ sinh ra, sau khi ra riêng thì hai người này ở chung một phủ. Mấy người này cứ khoảng hai ba năm lại quay về vương phủ một lần.
Sau khi tìm hiểu tin tức cặn kẽ, Mộ Dung Thư lại suy nghĩ về tính cách của bọn họ. Hiện thời ai nấy đều nhăm nhe nhòm ngó vị trí Nam Dương Vương, đồng loạt quay về vương phủ, mà Vũ Văn Mặc lại đang bị Hoàng Thượng chèn ép, e rằng bọn họ lại càng không kiêng nể gì. Nếu như đồn đãi chỉ là đồn đãi, nàng vẫn hi vọng, mấy người em trai này của Vũ Văn Mặc sẽ kề vai sát cánh với hắn trong mọi tình huống.
Nghĩ đến đây, Mộ Dung Thư lập tức cau mày. Thông thường, người xưa vì quyền lực cái gì cũng đều có thể làm được, suy nghĩ vừa rồi của nàng e rằng chỉ là đơn phương tình nguyện.
Lộ trình vốn chừng nửa tháng nhưng do đi liên tục không ngừng nghỉ, kết quả chỉ trong mười ngày đã đến kinh thành!
Trở lại nơi kinh thành vô cùng quen thuộc nhưng giờ đây đã có chút xa lạ, trong lòng Mộ Dung Thư dâng lên bao cảm xúc. Ngồi trong xe ngựa nhìn ra bên ngoài, cảnh vật vẫn như cũ nhưng tâm tình nàng lại hoàn toàn khác.
Bởi tình huống khá đặc thù, trong mắt mọi người Mộ Dung Thư đang tĩnh dưỡng trong phủ Nam Dương Vương, nên nàng chỉ có thể bí mật quay về vương phủ.
Trên quãng đường từ cổng thành vào đến phủ Nam Dương Vương, suy nghĩ trong lòng Mộ Dung Thư trăm ngàn xoay chuyển. Rõ ràng xe ngựa chạy thật nhanh, nhưng nàng vẫn cảm thấy chậm, rất chậm.
Như những phủ đệ khác, phủ Nam Dương Vương cũng có cổng chính và cổng sau. Mà Mã hộ vệ vốn không nghĩ nhiều, cho xe ngựa ngừng ngay cổng chính.
Kết quả vừa đến cổng chính lại phát hiện nơi này có khá nhiều quan binh, nhìn cách ăn mặc có vẻ là thị vệ trong cung.
Mã hộ vệ vừa định xuống xe ngựa, Mộ Dung Thư đã lập tức gọi hắn lại:
– Mã hộ vệ đến hỏi thủ vệ ở cổng xem tại sao lại có nhiều thị vệ đại nội như thế?
Lúc trước, tin tức nàng rời khỏi phủ Nam Dương Vương e là đã có người biết được, mà Vũ Văn Mặc tuyên bố với bên ngoài nàng ở trong phủ tĩnh dưỡng, nhất định là để chặn miệng những kẻ đó. Nhưng sự có mặt của những tên thị vệ này khá khó hiểu, nàng có loại trực giác, dường như họ là vì nàng mà đến.
Tuy Mã hộ vệ không đặc biệt nhạy bén nhưng cũng là người cẩn thận, cũng phát hiện có gì đó không thích hợp, bèn gật đầu bước lại.
Mộ Dung Thư hơi xốc mành cửa sổ lên một góc, cẩn thận quan sát tình huống trước cổng.
Mặc dù khoảng cách tương đối xa, nhưng vẫn có thể nhận thấy thái độ của những thị vệ kia khá kiêu căng, giống như không để người của vương phủ vào mắt. Nàng nhíu nhíu mày,đám thị vệ này là hộ tống ai tới phủ Nam Dương Vương?
Lát sau, Mã hộ vệ đã biết được tình huống từ thủ vệ canh cổng, sau khi trở về thì nhảy lên xe ngựa, cho xe ngựa chạy đến một ngã rẽ rồi dừng lại.
Mộ Dung Thư trầm giọng hỏi:
– Là chuyện gì xảy ra?
– Là hoàng hậu và Hoa phi trong cung đến đây. Thủ vệ canh cổng nói, hoàng hậu và Hoa phi muốn thăm vương phi ngài, lúc này đang ở chính phòng tiền viện. Trước đó cả hoàng hậu lẫn Hoa phi cùng phái người đến hỏi thăm nhưng đều bị vương gia từ chối. Hiện tại hai người này lại tự mình đến đây. Lần này e là vương gia không cách nào khước từ.
Mã hộ vệ trầm giọng nói. Hoàng hậu và Hoa phi đồng thời đến phủ, có phải là do đã phát hiện ra điều gì? May mắn, hiện tại vương phi đã quay về.
Nghe vậy, sắc mặt Mộ Dung Thư trầm xuống, lạnh giọng ra lệnh:
– Nhanh chóng vào phủ bằng cửa sau!
– Vâng!
Nàng cúi đầu nhìn quần áo trên người. Đây không phải y phục dành cho vương phi, xem ra phải nhanh một chút quay lại Mai viên thay bộ khác, đồng thời chải lại kiểu tóc mới.
Về phần nàng đang nhiễm bệnh nặng cần tĩnh dưỡng, này…
May mà do mấy ngày lên đường gấp gáp, nàng không được nghỉ ngơi tử tế nên sắc mặt cũng không được tốt. Lại động tay động chân thêm một chút ở môi nữa hẳn là có thể qua mắt mọi người.
Thời gian cấp bách, Mã hộ vệ là hộ vệ đứng đầu vương phủ, vì vậy khi hắn đi vào cửa sau, không ai cản trở. Dưới sự che giấu của Mã hộ vệ, Mộ Dung Thư thuận lợi trở về Mai viên.
…
Trong chính phòng ở Tiền viện.
– Nam Dương Vương không cần nghĩ nhiều, bản cung và Hoa phi đều rất lo lắng cho sức khoẻ của vương phi, đương nhiên sẽ không để ý chuyện có lây bệnh hay không. Huống hồ từ trước tới nay thân mình bản cung rất khoẻ mạnh, còn Hoa phi hiện thời lại có hoàng tự, tự nhiên hồng phúc tràn đầy, vừa vặn không khí vui mừng này xua đi bệnh khí của Nam Dương vương phi.
Hiện thời Hoàng hậu đã hơn bốn mươi lăm tuổi, vì được bảo dưỡng nên nhìn qua chỉ hơn ba mươi, toát ra thần thái cử chỉ quý khí một cách rất tự nhiên. Nàng nhìn về phía người ngồi đối diện luôn luôn trầm mặc, Vũ Văn Mặc, cười nói.
Hoàng hậu tươi cười rạng rỡ, nhìn không ra một tia giả ý. Trong mắt người khác quả thật là rất quan tâm Nam Dương vương phi.
Ngồi bên cạnh hoàng hậu ung dung cao quý chính là người đang mang hoàng tự, Hoa phi, trên khuôn mặt không được xem là quá xinh đẹp hàm chứa nụ cười đầy ẩn ý. Nàng gật gật đầu, phụ hoạ theo hoàng hậu:
– Hoàng hậu nói rất đúng. Nam Dương Vương không cần để ý. Bản cung và hoàng hậu chỉ muốn biết hiện thời vương phi tĩnh dưỡng thế nào. Khi bản cung còn ở Bắc Cương đã từng nghe người ta nói, nếu người bệnh tiếp xúc với không khí vui mừng thì bệnh bệnh tình cũng tốt hơn phân nửa.
– Ồ? Hiện thời vương phi bệnh khá nặng, tuy rằng dân gian thường hay nói cần có không khí vui mừng xua bớt bệnh tật, nhưng hoàng hậu và Hoa phi đều là thân thể ngàn vàng, nếu lỡ không may bị lây bệnh của vương phi, vậy bổn vương và vương phi rất khó thoát tội.
Thái độ Vũ Văn Mặc lãnh đạm, xa cách, lời nói luôn lạnh lẽo băng hàn, phảng phất khiến người khác như đang ngâm mình trong băng tuyết giữa trời đông giá rét.
Vẻ mặt hoàng hậu và Hoa phi thoáng chốc thay đổi.
– Nam Dương Vương đừng nên ngăn cản nữa. Chúng ta phải đi thăm vương phi ngay lập tức.
Sau một hồi trầm mặc, hoàng hậu cũng không có ý định tiếp tục giằng co thêm nữa, trực tiếp đứng lên.
Hoa phi cũng được cung nữ bên cạnh đỡ dậy.
– Hoàng hậu nói phải, nói nhiều hơn nữa cũng vô dụng. Ngày hôm nay nhất định phải gặp được vương phi, xác định sức khoẻ vương phi đã tốt hơn phần nào thì bản cung và hoàng hậu mới có thể yên tâm.
Sắc mặt Vũ Văn Mặc lập tức u ám lạnh lẽo vô cùng, thậm chí quanh thân còn thoáng hiện sát khí. Nếu để kẻ khác biết Thư nhi không ở trong phủ, như vậy thanh danh của Thư nhi sẽ bị tổn hại, hắn tuyệt đối không cho phép! Hắn vừa muốn mở miệng đã nghe thấy ngoài cửa truyền đến từng trận ho khan dồn dập.
Ngay sau đó, nha hoàn ngoài cửa thấp giọng bẩm báo:
– Vương gia, vương phi đến ạ.
Nghe vậy, Vũ Văn Mặc nhíu mày nhìn ra cửa, tim như chợt ngừng đập.
Nhưng, chỉ trong nháy mắt, hắn đã tự giễu cười lạnh, nàng đã không còn ở trong phủ Nam Dương Vương, e rằng lúc này đây chỉ là trò bịp bợm mà Vũ Văn Hạo và Tạ Nguyên bày ra.
Hoàng hậu và Hoa phi nhìn nhau, rồi đồng loạt nhìn ra cửa.
Cửa mở ra, một nữ tử thân hình mảnh mai được một nha hoàn cẩn thận dìu vào.
Mộ Dung Thư cố hết sức ho khan vài tiếng, vì chân trái không còn bao nhiêu sức lực nên khập khiễng, nhìn qua quả nhiên là vô cùng yếu ớt. Khoé mắt lặng lẽ đánh giá tình hình trong phòng. Nhìn cách ăn mặc của hai người trước mặt, nàng lập tức xác định được ai là hoàng hậu, ai là Hoa phi.
Cuối cùng, ánh mắt Mộ Dung Thư nhìn về phía Vũ Văn Mặc, ngực nàng bỗng nhiên đau đớn.
Hắn càng gầy hơn!
Ánh mắt nàng loé lên, cố hết sức nén không cho nước mắt chảy xuống, bắt buộc bản thân dời tầm mắt nhìn về phía hoàng hậu và Hoa phi, mang theo mấy phần diễn trò, dùng khăn gấm che miệng, ho khan nói:
– Thần phụ tham kiến Hoàng hậu nương nương, Hoa phi nương nương.
Nàng vừa dứt lời, thân hình Vũ Văn Mặc bỗng run lên mạnh mẽ. Hắn không thể tin nổi giật mình nhìn nàng. Vẻ mặt tái nhợt bởi kích động lẫn khiếp sợ mà hơi hơi đỏ lên.
Nàng là Thư nhi!
Hoàng hậu và Hoa phi nhìn nhau, trong lòng hoang mang tột độ. Vị Nam Dương vương phi này không phải đang đứng sờ sờ trước mặt sao?