Mục lục
Chính Phi Không Bằng Tiểu Thiếp
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không ngờ Vũ Văn Mặc nghe vậy, sát khí trong mắt vốn đã biến mất một lần nữa hiện lên, nhưng vì bị thương khá nặng, chỉ có thể lắc đầu, nhẹ giọng trả lời: “Không được.”

Mộ Dung Thư còn chưa hỏi là vì sao thì Vũ Văn Mặc đã nhắm mắt bất tỉnh.

Nàng cúi đầu, miệng vết thương còn đang chảy máu, mùi máu rất nặng. Phải xử lý vết thương này thế nào để không bị phát hiện đây? Dáng vẻ của hắn cho thấy hắn bị thương rất nặng.

Nàng cau mày, khó hiểu nhìn Vũ Văn Mặc. Nếu không muốn cho bất kì ai biết, sao còn đến tìm nàng? Tin tưởng nàng? Hay là hắn biết nàng một lòng muốn rời đi, không có tâm tư khác?

Tuy có nhiều nghi hoặc, nhưng bây giờ không phải lúc tìm lời giải thích, mà việc cấp bách hiện giờ là giúp hắn xử lý vết thương khắp cơ thể này.

Vết thương có chút đáng sợ, nàng vô thức nhíu mày. Không biết rõ tình trạng vết thương, nếu bị thương quá nặng, không có đại phu xử lý, sẽ dễ bị nhiễm trùng, phát sốt, thậm chí là thối rữa hay ở hiện đại mọi người gọi là hoại tử, đe dọa tới tính mạng.

Đột nhiên, hai mắt nàng sáng lên, trong phòng của nàng có kim sang dược. Đồ trong Vương phủ tất nhiên là thượng hạng, hiệu quả rất tốt.

Có thuốc, vậy làm sao để băng bó cầm máu, xử lý những vết thương này?

Việc này nhất định không thể để ai phát hiện. Nếu đã không có băng vải, vậy thì đành lấy áo trong của nàng cắt ra dùng tạm. Áo trong của nàng rất sạch sẽ, hơn nữa không có tẩy nhuộm, thích hợp để băng bó.

*: yếm (ta cũng không chắc lắm)

Quyết định xong, Mộ Dung Thư không do dự, lập tức đỡ Vũ Văn Mặc lên giường. Nhưng không ngờ thể trọng của Vũ Văn Mặc lại vượt xa tưởng tượng của nàng. Thân thể hiện tại nhỏ hơn trước nhiều, lại còn được nuông chiều từ bé nên nàng phải mất rất nhiều sức mới có thể đỡ được hắn lên giường, mồ hôi nàng thấm ướt cả lưng áo.

Cuối cùng cũng đỡ hắn tới giường, Mộ Dung Thư nhẹ nhàng thở ra. Tiếp theo phải cởi y phục của hắn mà không được mạnh tay, sợ đụng tới miệng vết thương nên cuối cùng chỉ có thể dùng kéo từ từ cắt đi.

Cởi được xong y phục của hắn, đập vào mắt nàng là từng vết thương chi chít đan xen rõ ràng. Sau khi xem xét, tổng cộng có hơn hai chục vết thương, đó là còn chưa tính phía sau lưng!

Rốt cuộc sao lại có nhiều vết thương như vậy? Có người ám sát hắn? Hoặc hắn đi ám sát người khác nên bị thương?

May là những vết thương này chỉ có hai ba vết là tương đối sâu, có thể nhìn thấy máu thịt lẫn lộn, còn lại đã kết vảy. Tuy nhiên, vết thương ở bả vai lại nhìn thấy cả xương cốt, da thịt nhầy nhụa không ngừng ứa máu. Sắc mặt của hắn tái nhợt không chút huyết sắc, nhất định là do mất máu quá nhiều mà ra. (tả cảnh này mà cứ lạnh lạnh sống lưng, Mặc ca bị thương cực nặng)

Lúc này, có tiếng Hồng Lăng ngoài cửa: “Vương phi tỉnh rồi sao? Người có gì cần sai bảo không ạ?”

Nghe vậy, tay Mộ Dung Thư run lên. Vừa rồi, để có thể nhìn thấy rõ vết thương trên người Vũ Văn Mặc thì nàng đã thắp một ngọn nến. Nhất định là Hồng Lăng thấy ánh nến trong phòng nên mới hỏi như thế.

Trấn tĩnh lại, Mộ Dung Thư giọng điệu vững vàng trả lời: “Không có gì! Ngươi về nghỉ ngơi đi!”

“Vâng ạ.”

Chờ đến lúc ngoài cửa không còn tiếng động gì, Mộ Dung Thư thở ra một hơi, nàng lập tức xử lý vết thương trên người Vũ Văn Mặc. Khoảng hơn một canh giờ, nàng đã bôi thuốc qua một lượt vết thương lớn nhỏ trên người hắn. Cũng dùng hết sạch ba bình kim sang dược. Có thể thấy vết thương của hắn nghiêm trọng cỡ nào!

Nàng cắt áo trong thành từng mảnh lớn nhỏ tùy miệng vết thương rồi bắt đầu băng bó cho hắn.

Vũ Văn Mặc hôn mê nên toàn bộ sức nặng dựa vào trên giường, vì vậy nàng băng bó còn đùng nhiều sức hơn lúc nãy vì mỗi vòng quấn đều phải nâng cơ thể hắn lên, rồi phải đặt xuống hết sực nhẹ nhàng.

Băng bó xong, cả người nàng đều là mồ hôi, còn thiếu chút nữa là ngất đi.

May mà kim sang dược đều là đồ thượng hạng, sau khi bôi xong có thể tạm thời cầm máu. Có điều cũng chỉ là tạm thời, không thể kéo dài. Bằng không những vết thương bị hở da thịt ra ngoài chắc chắn sẽ nhiễm trùng.

Lau sạch mồ hôi, Mộ Dung Thư lập tức dọn dẹp mọi thứ sạch sẽ, lại mất thêm chút sức để đổi drap giường mới, đốt một nén hương thơm, xác nhận mùi máu trong phòng nhạt đi nhiều mới mệt mỏi ngồi xuống.

Sau khi xử lý xong mọi thứ, nàng ngồi xuống ghế, đầu óc Mộ Dung Thư liền bắt đầu hoạt động. Vũ Văn Mặc xảy ra chuyện gì? Tại sao lại bị thương thế kia? Nếu như có người biết hắn bị thương sẽ có hậu quả gì? Mà lý do hắn tín nhiệm nàng là gì? Đến tột cùng hắn có bí mật gì?

Rất nhiều câu hỏi nảy ra trong đầu nhưng dù nghĩ hơn một ngày, nàng vẫn không có cách nào giải đáp.

Nhưng nàng hiểu rõ, biết càng ít thì bản thân càng an toàn.

Bởi vì quá mệt mỏi, nàng nằm gục trên bàn thiếp đi. Nhưng mơ màng trong chốc lát, không thể nào an ổn, lại nghe tiếng nỉ non rất nhẹ của Vũ Văn Mặc.

Xoa nhẹ huyệt thái dương có chút đau, nàng đến bên giường nhìn thoáng qua Vũ Văn Mặc, thấy trên người hắn toàn mồ hôi, lập tức dùng vải bông lau khô.

Hắn không ngừng nhỏ giọng nỉ non, nhưng Mộ Dung Thư nghe không rõ, cũng không biết hắn đang nói gì. Chẳng qua nàng sợ, nếu hắn ngủ được an ổn, chứng tỏ những vết thương này không bị nhiễm trùng. Nhưng nếu hắn phát sốt nói mê, nghĩa là vết thương đã bị nhiễm trùng, hậu quả thật không dám nghĩ tới.

Hi vọng ngày mai hắn có thể tỉnh lại. Bằng không đối với nàng chính là một vấn đề lớn.

Nàng cau mày nhìn vết thương trên bả vai hắn đã được bôi thuốc nhưng vẫn không ngừng chảy máu, mày càng nhíu chặt. Nếu tiếp tục như thế thì e là không ổn. Làm thế nào mới mời được đại phu mà không làm người khác nghi ngờ?

Không được! Trong Vương phủ tai mắt nhiều như thế, rất dễ bị phát hiện. Không thể để cho đại phu vào phủ.

Vậy phải làm thế nào?

Mộ Dung Thư đi qua đi lại, bỗng nhiên nghĩ tới việc nàng đang xem sách thuốc. Mấy ngày trước, vừa vặn có xem qua cách trị vết thương do đao kiếm.

Nàng lập tức đến trước bàn, từ trong ngăn kéo lấy ra sách thuốc xem thật cẩn thận, dù sao y dược cũng không phải sở trường của nàng, rất nhiều thứ đều không hiểu rõ, chỉ biết một vài thứ vụn vặt, trong lòng tràn đầy lo lắng.

Đọc một lát, cuối cùng cũng tìm được cách trị liệu vết thương nặng do đao kiếm.

Nhưng nếu ra ngoài phủ đi mua những thuốc này phải lấy cớ gì đây? Tuy bên người nàng vẫn còn lại ba nha hoàn, các nha đầu này đều trung thành, trong đó có Hồng Lăng rất được lòng nàng. Nhưng việc Vũ Văn Mặc bị thương không phải chuyện nhỏ. Tuyệt đối không thể lộ ra ngoài nửa chữ. Bằng không với việc Vũ Văn Mặc hôn mê, nàng hết đường chối cãi, có khi còn bị người khác nói nàng muốn mưu sát phu quân của mình không chừng.

Phải dùng cách nào đây?

Bỗng nhiên đôi mắt Mộ Dung Thư sáng lên, nhìn về chiếc kéo bén nhọn trên bàn, xem ra nàng thế nào cũng phải tự hại mình một lần!

Lúc này, sắc trời dần sáng. Một đêm qua, Mộ Dung Thư mệt mỏi không thôi. Nàng nhìn về phía Vũ Văn Mặc trên giường, hai mắt hắn như cũ, vẫn khép chặt mê man. Mộ Dung Thư nhanh nhẹn lấy một bộ quần áo sạch sẽ trong tủ để thay, chải sơ lại mái tóc có phần hơi rối.

Đồng thời sau khi xác định trong phòng không còn điểm nào đáng nghi, nàng cầm kéo và bức tranh thêu đi ra gian ngoài, chờ mấy nha hoàn vào phòng.

Vừa nghe ngoài cửa có chút động tĩnh, nàng lập tức cầm kéo quẹt một đường làm mu bàn tay bị thương, nhất thời máu tươi ứa ra. Nàng kêu đau một tiếng: “A!”

Người ngoài cửa vừa nghe tiếng kêu đã ngay tức khắc gõ cửa chạy vào.

Hồng Lăng là người đầu tiên phát hiện vết thương trên mu bàn tay Mộ Dung Thư không ngừng chảy máu, nhất thời hoảng hốt la lên: “Vương phi! Sao người lại bị thương?”

Thu Cúc, Thanh Bình vào sau, nhìn thấy miệng vết thương trên tay Mộ Dung Thư cũng đồng loạt la lên: “Vương phi!”

Mộ Dung Thư nhìn về phía Hồng Lăng đang kinh hoảng, cười nói: “Không được hoảng, bản Vương phi không sao.”

“Nô tì đi lấy kim sang dược.” Hồng Lăng nói xong đã vội vàng muốn đi vào gian trong lấy thuốc.

Thấy thế, Mộ Dung Thư bèn lên tiếng ngăn cản: “Trước đó vài ngày bản Vương phi vô ý làm đổ hết kim sang dược trong phòng rồi. Không còn.”

Hồng Lăng nghe vậy lập tức chạy ra gian ngoài lấy kim sang dược trong ngăn kéo, bôi lên cho Mộ Dung Thư, sau đó dùng vải băng bó lại.

“Nô tì ra phủ đi tìm đại phu. Vết thương trên tay Vương phi còn đang chảy máu, không thể xem nhẹ được. Nhất định phải tìm đại phu.” Thu Cúc thấy vết thương đã được bôi thuốc vẫn chảy máu, lo lắng nói.

Thanh Bình cũng không yên lòng: “Vương phi, sao người lại không cẩn thận như thế. Hà bao này không cần thêu gấp, người đang mang thai, đừng để mệt nhọc quá sức, cũng không thể không cẩn thận như vậy.”

Đối với khuôn mặt tràn ngập lo lắng của ba người, Mộ Dung Thư nhịn đau căn dặn: “Đừng lo lắng quá. Bản Vương phi kê đơn thuốc, các ngươi dựa theo đó đi lấy thuốc. Chuyện ta bị thương chớ để người khác biết.”

“Vương phi, như vậy không được. Vẫn là gọi đại phu đến xem đi.” Hồng Lăng càng lo lắng, lắc đầu nói. Nếu Vương gia biết Vương phi bị thương, nhất định sẽ trách tội xuống. Huống hồ Vương phi bây giờ không chỉ một mình.

Hai nha đầu còn lại cũng là lo lắng không thôi: “Đúng vậy. Vương phi, cẩn thận vẫn hơn.”

Có đôi khi hết mực trung tâm, hoặc được quan tâm để ý quá cũng không phải chuyện tốt. Nếu như tìm đại phu đến, xem chừng vết thương nhỏ của nàng chính là chỉ cần đắp kim sang dược lên là ổn. Nhưng Vũ Văn Mặc trong phòng lại không thể chỉ dùng kim sang dược đơn giản như vậy.

Nàng nhịn đau trả lời: “Gọi đại phu đến sẽ làm người khác bàn ra tán vào. Bản Vương phi không thích bị phiền phức, càng không muốn nghe ai nói chuyện linh tinh. Phương thuốc này ta đọc được trong sách, sẽ không sai.”

Nghe Mộ Dung Thư nói thế, ba người vì nàng không muốn thêm phiền phức liền gật đầu đồng ý: “Vâng.”

Thu Cúc làm việc thật chu đáo. Mộ Dung Thư viết xong đơn thuốc thì giao cho nàng.

Tiếp theo Mộ Dung Thư lại phân phó: “Bản Vương phi muốn uống chút canh gừng. Hồng Lăng, ngươi đến phòng bếp nhỏ nấu bát canh gừng. Điểm tâm hôm nay sai người mang đến đây đi.”

“Vâng.”

Hồng Lăng đáp, không nhận ra sự khác thường của Mộ Dung Thư.

Sau lúc điểm tâm được đưa lại, Mộ Dung Thư cho Hồng Lăng cùng Thanh Bình lui ra. Lúc đầu hai người còn lắc đầu cự tuyệt, đều nói tay nàng bị thương không thể tự ăn cơm, thái độ rất kiên quyết. Thấy thế, Mộ Dung Thư thở dài nói: “Bản Vương phi muốn tự làm.”

Hồng Lăng cùng Thanh Bình không còn gì để nói đành lui ra.

Chờ các nàng đi khỏi, Mộ Dung Thư lập tức ăn chút cháo và một cái bánh bao hấp, đợi hơi có sức rồi mới mang canh gừng và cháo đi vào gian trong.

Vào phòng, nàng để cháo và canh gừng xuống, định nhìn xem Vũ Văn Mặc đang trên giường thế nào. Kết quả vừa ngẩng đầu nhìn qua đã thấy hắn đang mở to đôi mắt, con ngươi đen rét lạnh nhìn nàng.

Không thể tưởng tượng được hắn tỉnh nhanh như vậy.

“Gia tỉnh?” Mộ Dung Thư nhẹ giọng hỏi.

Đôi mắt lạnh lẽo của Vũ Văn Mặc tuy rằng rất có thần, nhưng mất máu quá nhiều, dù đã nghỉ ngơi một chút nhưng thân thể vẫn còn yếu ớt nên chỉ có thể vô lực gật đầu. Tầm mắt rơi vào vết thương trên mu bàn tay trái của Mộ Dung Thư, trong con ngươi đen trầm tĩnh bỗng nhiên thoáng xao động.

Mộ Dung Thư không chú ý tới ánh mắt hắn. Nhìn thấy hắn tỉnh lại, trong lòng thoáng buông xuống. Chỉ cần không liên tục hôn mê là tốt rồi, liền bưng cháo đi qua.

Nàng nhẹ giọng nói: “Gia ăn bát cháo trước đã. Một lát lại uống thêm chút canh gừng.”

Vũ Văn Mặc thu hồi tầm mắt, thấp giọng đáp: “Ừ.”

Mộ Dung Thư biết hắn bị thương, sức lực chẳng có bao nhiêu nên nâng hắn dựa vào đầu giường, đút hắn ăn cháo.

Thấy hắn cau mày nhìn thìa, cũng không định há miệng, Mộ Dung Thư nhướng nhướng mày, giải thích: “Tối qua gia đã dặn không để ai biết chuyện người bị thương cho nên không thể để hạ nhân chuẩn bị thêm một phần điểm tâm. Cháo này thần thiếp cũng chỉ mới ăn vài miếng.”

Nghe vậy, Vũ Văn Mặc hơi nhíu mày nhưng cũng hé miệng ra.

Thấy dáng vẻ không tình nguyện của hắn, Mộ Dung Thư mắng thầm trong lòng: “Khó chiều! Nếu không phải ta cứu ngươi, ngươi có thể sống sao? Còn chê bà đây bẩn? Bà đây không ghét bỏ ngươi bẩn đã là tốt lắm rồi.”

Vì bận rộn suốt đêm qua, trong lòng nàng có chút bất mãn.

Dù sao sau này nàng có thể lợi dụng việc mình cứu hắn để nói chuyện, còn bây giờ cứ để hắn ăn trước đã.

Vũ Văn Mặc vô thức đã uống xong bát cháo. Ánh mắt Mộ Dung Thư thoáng trầm xuống. Khẩu vị của hắn rất tốt, ăn sạch không chừa một miếng. Không phải chê nàng bẩn?

Vũ Văn Mặc vừa thấy mình ăn hết sạch bát cháo thì cúi đầu. Hai tai hắn ửng đỏ, là cảnh hiếm thấy, tầm mắt nhìn chằm chằm cái bát không và thìa đằng kia.

Trong mắt người đương thời, dùng lại thứ một nữ nhân đã dùng qua là cực kì đáng bị khinh thường. Hắn là người cố chấp hơn bất kì ai, những điều đặc biệt khinh thường trong mắt người đương thời, tuyệt đối không thể xảy ra với chính bản thân hắn. Hắn là Vương gia tôn quý nhất, mười ba tuổi phụ thân cùng mẫu thân đã sắp xếp nữ nhân cho hắn, hắn luôn để bụng việc này, thậm chí là chán ghét. Đặc biệt là môi nữ nhân. Hắn chưa bao giờ hôn môi bất kì nữ nhân nào, mà môi hắn cũng chưa bao giờ chạm qua bất kì nữ nhân nào. Bởi vì môi chạm môi sẽ làm hắn chán ghét.

Nhưng hôm nay… Hắn ăn bằng chiếc thìa nàng đã ăn qua, dùng cái bát nàng đã dùng qua. Cứ tưởng rằng chính mình sẽ chán ghét. Nhưng… không có.

“Gia nên uống thêm một chén canh gừng để làm ấm người. Lúc này thân thể gia còn yếu, nếu lại phát sốt sẽ lớn chuyện đó.” Mộ Dung Thư buông chén cháo xuống rồi đem canh gừng đưa tới.

Vừa nghe mùi vị canh gừng, đôi mày kiếm của Vũ Văn Mặc vừa giãn ra lại nhăn: “Mùi canh gừng này khó ngửi quá… không cách nào nuốt xuống.”

Nghe vậy, Mộ Dung Thư miễn cưỡng nhìn hắn một cái, lại còn kiêng ăn!

“Canh gừng này là thiếp sai nhóm bà tử nấu bằng phương pháp riêng biệt. Mùi gừng đã nhẹ đi rất nhiều.”

Vũ Văn Mặc có chút phòng bị nhìn Mộ Dung Thư, nhẹ nhàng lắc đầu: “Trước kia chưa từng nghe nói bị kiếm làm thương uống canh gừng có tác dụng. Cho nên không uống cũng được.”

Nàng từ trước tới nay giả dối, lời này không thể tin, cũng như món ăn làm từ ruột heo lần trước.

Không uống thì thôi! Mộ Dung Thư tự mình ngửa đầu uống cạn. Cả đêm không được nghỉ ngơi đàng hoàng, cơ thể vừa lúc suy nhược, uống chút canh gừng làm ấm thân mình cũng tốt.

Thấy nàng uống hết, hắn lại nhăn mày.

Mộ Dung Thư không thèm nhìn sắc mặt hắn, tự mình tìm quần áo trong tủ cho hắn. Bất kể Mai viên, Trúc viên hay Bắc uyển đều có y phục của Vũ Văn Mặc. Vậy cũng thật thuận tiện.

Nàng tìm thấy một chiếc áo choàng đỏ tía, màu này có thể làm làn da nhợt nhạt của hắn tươi lên một ít.

“Thay quần áo đi. Chuyện gia ở trong phòng thiếp không thể giấu lâu. Mặc quần áo vào vừa khéo che được miệng vết thương.” Mộ Dung Thư cầm y phục đưa đến trước mặt hắn, nói.

Vũ Văn Mặc gật đầu, lúc này dường như nghĩ tới điều gì, ánh mắt lạnh tựa một thanh băng đao, lộ ra một thân sát khí.

Bỗng nhiên không khí như ngừng lại, Mộ Dung Thư cũng không phải người ngu xuẩn, chuyện không nên biết, nàng tuyệt đối sẽ không hỏi. Gặp dáng vẻ Vũ Văn Mặc như thế cũng chỉ làm như không thấy.

Một lúc sau, Vũ Văn Mặc cũng thu lại sát khí, ngẩng đầu nhìn Mộ Dung Thư: “Thay quần áo cho bản Vương.”

Mộ Dung Thư gật đầu, xốc chăn lên.

Vũ Văn Mặc nhất thời cảm giác được người chợt lạnh, cúi đầu nhìn. Hắn phát hiện vết thương đã được băng bó, hơn nữa, băng bó rất là… khó coi, tròn vo, không những vậy còn qua qua lại lại quấn chặt cánh tay của hắn. Làm kiểu này, kể cả hắn muốn tự mặc quần áo cũng không có cách!

Càng làm cho hắn đen mặt chính là …

Từ trên xuống dưới cơ thể hắn, trừ bỏ "vị trí trọng yếu" kia, chỉ có một mảnh lụa hình tam giác! Hắn không có mặc y phục, là trần như nhộng! Hai ống quần đều bị cắt đi, bắp đùi lộ ra hoàn toàn. Dáng vẻ như vậy thật hết sức chật vật!

“Tối qua gia hôn mê, cả người đều là vết thương, chảy máu dính chặt vào quần áo không thể cởi ra, chỉ có thể dùng kéo cắt bỏ. Vốn là muốn cắt hết toàn bộ quần áo nhưng vì tránh cho gia "cảnh xuân" lộ ra nên giữ lại.” Mộ Dung Thư thấy Vũ Văn Mặc đang nhìn chằm chằm "tiết khố tam giác" nàng mới tạo ra, ánh mắt hắn sáng rực liền giải thích.

Nàng là vì mặt mũi hắn, cũng tránh cho mình không bị đau mắt!

Vũ Văn Mặc khóe miệng co giật. Ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm Mộ Dung Thư đang mặc y phục cho mình: “Cũng không phải chưa từng xem qua.” (ôi cái đoạn này... =.=||)

Cuối cùng cũng mặc xong y phục cho hắn, nàng cầm lấy lược chải tóc cho hắn.

Đáng tiếc, kiểu chảy tóc thời xưa này, với nàng mà nói thì còn khó hơn lên trời. Thành ra nàng đành chải sơ theo ý mình rồi vấn lên theo kiểu đầu công chúa như nàng. (-.-||)

Vũ Văn Mặc tuy không nhìn thấy nàng chải kiểu gì cho hắn, nhưng lại cảm thấy da đầu rất đau, có vài sợi tóc đen rơi xuống bả vai.

Mộ Dung Thư cuối cùng cũng chải xong, nhìn thoáng qua mấy lọn tóc phía trước, có chút vừa lòng. Tuy không phải khí chất cao ngạo của nam nhân nhưng chí ít cũng là tiểu mỹ nhân!

Nàng gật đầu nói: “Xong rồi.”

“Chuyện bản Vương bị thương đừng cho ai biết. Trước khi vết thương lành lại, bản Vương tiếp tục ở lại đây. Lát nữa sai người đi báo cho quản gia để hắn thay bản Vương xin nghỉ, bảo ta bị bệnh cần nằm trên giường nghỉ ngơi.” Vẻ mặt Vũ Văn Mặc chợt nặng nề, trầm giọng phân phó.

Mộ Dung Thư cũng cau mày, trả lời: “Thần thiếp nghĩ gia nên trở lại tiền viện. Ở lại chỗ này của thần thiếp cũng không phải cách hay.”

Từ tối hôm qua đến giờ nàng đều tận tâm hầu hạ hắn, chính là không muốn rước thêm phiền phức, càng không muốn bản thân bị dính vào. Ai biết Vũ Văn Mặc tự nhiên lại đòi dưỡng thương ở Mai viên cho đến lúc tốt lên.

Thần sắc Vũ Văn Mặc trầm xuống, cúi đầu. Thật lâu sau, dùng âm thanh nhỏ như tiếng muỗi kêu nói: “Phủ Nam Dương Vương to như vậy nhưng bản Vvương không tin được bất kì ai.”

Nghe vậy, hai mắt Mộ Dung Thư thoáng rung động, càng thêm chắc chắn việc Vũ Văn Mặc bị thương tuyệt không đơn giản. Cùng lúc nàng cũng xác định phủ Nam Dương Vương tồn tại những nguy cơ không đơn giản.

Nhìn Vũ Văn Mặc bị thương, dù nàng không muốn hắn ở lại cũng không thể để hắn rời đi với dáng vẻ như thế. Nếu không tin tức hắn bị kiếm đả thương truyền đi chắn chắn đem lại rắc rối lớn.

Trong khoảng thời gian này, nàng tuyệt đối không cho phép chuyện ngoài ý muốn nào phát sinh, không thôi kế hoạch ra đi của nàng sẽ bị bóp chết từ trong trứng nước. Nhìn sắc mặt tái nhợt của Vũ Văn Mặc, sau nhiều lần suy xét, Mộ Dung Thư chỉ có thể gật đầu.

Không đầy một lát, Thu Cúc đã đem bát thuốc vừa sắc xong từ ngoài đưa vào. Mộ Dung Thư cầm lấy rồi cho Thu Cúc lui ra, đút thuốc này cho Vũ Văn Mặc uống.

Sau giờ cơm trưa, Mộ Dung Thư nói chuyện Vũ Văn Mặc ở Mai viên cho nhóm Hồng Lăng biết. Ba người biết thời gian này Vương gia sẽ ở lại Mai viên dưỡng bệnh khó nén kinh ngạc, đồng thời vì Mộ Dung Thư vui vẻ không thôi.

Việc này truyền đi khắp Vương phủ, Thẩm Trắc phi là người đầu tiên biết được. Nàng không cách nào kiềm chế được đau lòng cùng ghen tị. Vương gia cần dưỡng bệnh vì sao không đến Trúc viên mà lại âm thầm đến Mai viên? Nàng không hiểu, rốt cuộc thì Mộ Dung Thư đã dùng cách gì để hấp dẫn Vũ Văn Mặc? Trong mấy tháng ngắn ngủi đã làm cho Vương gia đặt ánh mắt trên người nàng ta ngày càng nhiều? Hơn nữa, nghĩ đến nguy cơ thất sủng về sau, nàng lại vô cùng bất an.

Không thể tiếp tục như vậy được nữa!

Mộ Dung Thư hiện đang mang thai, nếu sinh ra con trai, vậy phủ Nam Dương Vương không có chỗ cho nàng dung thân!

“Chủ tử! Vương gia hiện đang ở Mai viên, Vương phi lại đang có thai, không biết có thể chăm sóc tốt cho Vương gia hay không?” Tú Ngọc nhíu đôi mi thanh tú, lo lắng hỏi.

Nghe vậy, Thẩm Trắc phi thu hồi ghen tị, giờ không phải lúc. Nếu để Mộ Dung Thư ngày đêm chăm sóc bên Vũ Văn Mặc, cũng khó đảm bảo Vương gia không kính trọng nàng ta thêm vài phần, mà vị trí của nàng cũng bị lung lay. Dù thế nào trong lòng nàng cũng thấy ê ẩm. Không tưởng tượng được có một ngày, Thẩm Nhu nàng sẽ rơi vào tình cảnh phải cùng Mộ Dung Thư tranh sủng. Từ đầu tới cuối nàng vẫn cho trong lòng Vũ Văn Mặc nàng là đặc biệt nhất. Hắn cùng nàng là thanh mai trúc mã kia mà!

Nén lại cảm xúc cô đơn, Thẩm Trắc phi bảo Tú Ngọc trang điểm cho mình tỉ mỉ một chút rồi vội đến Mai viên.

Mai viên

Do tác dụng của thuốc, sau bữa trưa thì Vũ Văn Mặc đã đi ngủ. Bởi hắn chiếm giường nên Mộ Dung Thư đành nằm ở mép ngoài giường nghỉ một chút. Có lẽ do tối hôm qua quá mức mệt nhọc, nàng ngủ suốt hai canh giờ.

Vừa tỉnh lại liền nghe Thẩm Trắc phi, ba vị phu nhân, Vũ Văn Khải cùng Tần di nương cầu kiến. Hơn nữa đã đến hơn một canh giờ, chờ nàng thức dậy.

Mộ Dung Thư xoa xoa mi tâm đã nhăn lại, nghĩ đến việc phải đối phó những người này thật đúng là đau đầu. Không ngờ lại kiên trì như vậy, chờ hơn một canh giờ! Nói gì đi nữa thì nàng cũng không thể để những người này gặp Vũ Văn Mặc, càng không thể để cho bọn họ biết hắn bị thương.

“Bẩm Vương phi, Thẩm trắc phi, ba vị phu nhân, Nhị gia cùng Tần di nương đang chờ Vương phi. Vừa rồi Thẩm Trắc phi muốn trực tiếp vào thăm Vương gia nhưng bị nô tì chặn lại ở bên ngoài. Nô tì đã nói với Thẩm Trắc phi là Vương gia đang ngủ trưa, không thể quấy nhiễu.” Hồng Lăng nhìn Mộ Dung Thư, cau mày, trầm giọng nói.

Thái độ của Thẩm Trắc phi, hình như không hài lòng việc Vương phi chăm sóc Vương gia.

“Đi thôi.” Mộ Dung Thư đứng dậy trả lời, thần sắc tuy lạnh nhạt bình tĩnh nhưng có vẻ mệt mỏi.

Xem ra những ngày Vũ Văn Mặc ở Mai viên này, nàng không tránh khỏi việc có vài trận chiến ác liệt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK