Mục lục
TỪ THỨ NỮ ĐẾN HOÀNG HẬU: PHI TỬ BẤT THIỆN
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Ong MD



Beta: Thỏ SN



Ta ôm chặt hắn, nhưng cả người bỗng trở nên cứng đờ.



Hắn nhẹ nhàng hôn ta, hôn lên môi, lên mắt, lên chóp mũi, lên hai má…



Hơi thở của hắn càng ngày càng gấp gáp, bàn tay của hắn đặt trên người ta lúc này lại nhẹ nhàng vuốt ve, vỗ về thân thể của ta. Ta không kìm được nhẹ nhàng rên lên một tiếng, lại e thẹn cắn chặt đôi môi anh đào của mình lại. Ta chợt nhớ tới ngày ấy, bước tới gần bên tai Thiên Phi, ta đắc ý nói với nàng để nhắc nhở nàng đừng quên, Hoàng thượng, là một người đàn ông.



Đàn ông…



Ta run rẩy ôm lấy hắn, siết chặt lại, ôm hắn chặt hơn nữa.



Hắn khẽ cười, lúc này chỉ nghe hắn thở hổn hển, nói nhỏ: “Trẫm vốn không muốn sớm như vậy…”



“Hoàng thượng!” Bên ngoài chợt truyền đến giọng nói đầy lo lắng, “Hoàng thượng không ổn rồi, Hoàng thượng!”



Lắng nghe kỹ hình như là giọng của Lý công công.



Lý công công này, tại sao lúc nào hắn cũng xuất hiện bất thình lình như vậy chứ, thật đáng ghét.



Hạ Hầu Tử Khâm dừng lại, để lộ ra nửa đầu, giọng có vẻ tức giận nói: “Có chuyện gì?”



Ta lặng lẽ liếc mắt nhìn, bóng dáng của Lý công công chiếu vào trên cửa sổ, hắn vội nói: “Bên Khánh Vinh cung truyền lời đến nói Vinh phi nương nương đột nhiên bảo rằng bị đau bụng, đã tuyên thái y qua bên đó, Thái hậu cũng đã đến. Trần công công lệnh cho nô tài đến bẩm báo với người!”



Ta cảm giác bầu không khí chợt trở nên lạnh lẽo.



Quả nhiên, hắn chỉ chần chờ trong giây lát rồi lập tức xoay người bước xuống giường. Lý công công nghe thấy tiếng động bên trong, vội vàng đẩy cửa bước vào hầu hạ hắn đứng dậy.



Ta đành phải cắn răng trốn vào trong chăn.



Hắn không hề để ý đến hành động của ta, vội vã mặc y phục vào rồi lập tức theo Lý công công đi ra ngoài.



Cổ họng nghèn nghẹn, khóe mắt cay cay, ta cảm thấy thật tủi thân.



Ló đầu ra khỏi tấm chăn, ta ngơ ngác nhìn cánh cửa đã đóng chặt lại, trong lòng dâng lên cảm giác khổ sở không nguôi.



Hắn thật sự giống như một cơn gió nhẹ, vừa thổi qua lập tức không còn chút dấu vết.







Lúc Vãn Lương và Triêu Thần bước vào, ta đã bình tĩnh trở lại yên lặng ngồi ở mép giường. Phương Hàm bước vào, nhìn ta nói: “Nương nương, nô tì đã phái người đi qua Khánh Vinh cung tìm hiểu rồi.”



Ta nhìn ra bên ngoài cánh cửa, lạnh giọng nói: “Hay là bản cung tự đi qua bên đó một chuyến.”



Đang yên đang lành đột nhiên lại nói bị đau bụng, cuối cùng là nàng ta cố ý giở trò lừa bịp, hay là những người trong cung ngứa mắt vì thái độ của nàng ta nên đã bắt đầu hành động rồi?



Khánh Vinh cung lúc này quả thực rất náo nhiệt, tất cả mọi người đều có mặt ở đây.



Tất cả bọn họ đang thì thầm ghé tai thủ thỉ với nhau, nét mặt đều thành kính cầu nguyện cho long thai trong bụng Thiên Phi được bình an. Có điều, trong số đó được mấy người thật tình chứ? Ta nhìn thấy Thiên Lục gấp rút, nôn nóng đến độ hai mắt đỏ ửng lên, hai bàn tay ra sức xoắn chặt chiếc khăn trong tay lại.



Ta rốt cuộc cũng nhìn thấy Thư quý tần, tính ra cũng lâu lắm rồi ta và nàng chưa gặp nhau. Nàng đang đỡ Thái hậu, còn Thái hậu thì gấp rút đến độ sắc mặt thay đổi khác hẳn thường ngày.



Diêu thục nghi khẽ mỉm cười đi về phía ta, thấp giọng nói: “Nương nương, bao nhiêu người đều đến đây chứng kiến trò hay này. Người có thấy vui không?”



Ta ngước mắt nhìn nàng ta, chỉ thấy trong con ngươi của nàng ta vẫn phẳng lặng không chút gợn sóng cũng không hề sợ hãi, thực sự khiến ta không thể nhìn ra được, chuyện này có phải do nàng ta ra tay hay không. Ta cũng cười, mở miệng: “Tâm tình của bản cung cũng giống như Diêu thục nghi mà thôi.”



Nàng ta cười, trong đôi mắt phượng dường như còn cười sâu hơn.



Ánh mắt của ta chuyển sang phía khác, chăm chú nhìn vào Hạ Hầu Tử Khâm. Hắn cũng không nhìn qua bên này chỉ chăm chú nhìn về phía bức bình phong kia.



Chỉ nghe thấy Thư quý tần nhỏ giọng nói: “Thái hậu đừng lo lắng, long thai trong bụng Vinh phi nương nương nhất định sẽ bình an.”



Thái hậu tuy gật đầu nhưng sự lo lắng trên mặt vẫn y như cũ, không chút thay đổi.



Ta nhìn kỹ Thư quý tần, thấy khóe miệng của nàng ta hơi nhếch lên chứng tỏ rằng nàng ta và chúng ta đều vui sướng như nhau.



Đúng vào thời khắc này, Hạ Hầu Tử Khâm đột nhiên xoay người lại, ánh mắt sắc bén của hắn quét qua đám người đang đứng ở phía bên dưới.



Ta đột nhiên cảm thấy vô cùng kinh ngạc, hắn cũng nghi ngờ sao…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK